Tuesday, April 5, 2016

Thương vội người đến sau...

Người ta đến trong lúc tuổi thanh xuân của em đang nằm dài với cô đơn và phiền muộn. Em mệt mỏi với mớ bòng bong hoài niệm, em lãng phí thời gian cho những điều đã qua.

Sau khi chia tay một mối tình, liệu rằng người ta sẽ đón nhận người mới đến sau theo cách nào anh nhỉ?

Em sợ có người thờ ơ, lạnh nhạt với một người mới đến sau sẵn sàng dọn sạch đống đổ nát trong tim mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Nhưng em càng sợ hơn một điều nữa anh à! Em sợ người ta, rồi sợ em bế tắc trong chuyện tim yêu mà thương vội người đến sau.

Em sợ người ta cũng thương em thật tâm như anh đã từng, rồi sợ tim mình trống hoác mà mượn tạm tình yêu của người mới về cho riêng mình.

Em sợ những đêm mùa đông gió thốc mạnh và tiếng mưa rơi vỡ loang ngoài hiên, người ta nhắn em rằng “Đông về rồi, đắp mền cẩn thận em nhé!”. Người em đợi chẳng đến mà người thương em cứ lặng thầm bên em như vậy. 

Người ta đến trong lúc tuổi thanh xuân của em đang nằm dài với cô đơn và phiền muộn. Em mệt mỏi với mớ bòng bong hoài niệm, em lãng phí thời gian cho những điều đã qua. Là người ta kéo em ra khỏi những-điều-không-nên-giữ ấy và nhắc em trân trọng khoảnh khắc của hiện tại. Em sợ sự dịu dàng và chu đáo của một người trưởng thành sẽ khiến trái tim mỏng manh người con gái yên lòng dựa vào.


Trái tim con gái mỏng manh, chông chênh lắm anh à! Có một người dù đến sau nhưng thật dạ thương, thật lòng muốn lau khô những giọt nước mắt trên mi, muốn tự khâu những vết xước nham nhở trong tim em. Người ta không mong em đáp trả, chỉ mong em đừng xa lánh mà xua đuổi. Người con trai như vậy xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn phải không anh. Còn em, trái tim em đã chẳng còn vẹn nguyện để người ta thương nhiều như vậy.
 
Lúc đó em lại sợ, sợ mình thương cho tình yêu của người mà “thương vội” người luôn anh à. Người ta không có lỗi, em không muốn mình là kẻ tự cầm dao cứa vào tay người khác như anh đã từng.

Gần đây trời cạn nắng và mưa nhiều anh à! Em hay co mình lặng lẽ, bước đi xiêu xiêu trên phố cũ mặn chát nước mắt. Dường như em thấy mình chỉ là một chấm tròn bé xíu giữa dòng người tấp nập ngoài kia. Nhưng…

Người ta vẫn đứng đó, cầm chiếc ô màu xanh dương, mỉm cười và kéo em vào đi chung một chiếc ô. Là chiếc ô màu xanh, y hệt như chiếc ô ký ức ngày xưa anh từng chở che em. Em lại sợ mưa lạnh, tim em bé nhỏ, còn trái tim người ta lại quá rộng lớn. Em sợ em mượn tim người ta mà ngủ vùi một lúc anh à! Rồi sợ lúc tỉnh dậy, em thấy lạ lẫm, thấy còn thương anh nhiều lắm, chứ không phải người ta.

Thương vội người đến sau có phải không công bằng với người mới, với chính em và với quá khứ không anh? 



Theo Ban Mai Xanh / Trí Thức Trẻ

Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...

Ba phần tư người yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Ba phần tư những người yêu nhau lấy được nhau rồi thì không yêu nhau nữa.

Không hiểu sao cứ mưa là lại thấy buồn. Những ngày này, cảm xúc lúc nào cũng lơ lửng một cách khó hiểu. Ngay cả việc nắm bắt suy nghĩ của chính mình cũng thật khó thực hiện. Yêu - ghét lẫn lộn như một mớ hỗn độn cứ quẩn quanh trong đầu.

Những ngày này, chỉ thích cuộn tròn trong chăn ấm, đổ mình theo những bản ballad nhẹ nhàng nhưng buồn thấu lòng. Đôi khi sẽ là một tách café nghi ngút khói. Hương vị thơm nồng mê hoặc lan tỏa vào không gian, cuốn theo cả thực tại. Tâm hồn và thể xác như thể hòa quyện vào nhau, tan ra, bềnh bồng trôi…

Những ngày này, có ai lựa chọn đi theo những ảo mộng xa xôi? Rằng tuổi trẻ thì phải sống hết mình, yêu hết mình, dù cho ra sao thì cũng không nuối tiếc? Cuối cùng, vẫn cứ là mưa sau những ngày tạnh, như một điều chắc chắn rằng, sẽ vẫn lạnh khi ai đó rời xa…

Những kỷ niệm cũng chỉ là ngày hôm qua. Nhưng có bao nhiêu ngày mưa là bấy nhiêu ngày trái tim tắt lửa.

Người ta vẫn thường bảo, có đi qua những ngày mưa mới biết yêu thêm những ngày nắng. Sau bao nhiêu ngày mưa, điều nhận được sẽ là những tia nắng vàng ươm, lấp lánh vẹn niềm vui. Nhưng sau bao nhiêu thương nhớ, khổ đau, ta sẽ nhận lại những gì?

large (1)-19dd4
Nắng mưa, xét cho cùng cũng là chuyện của trời. Còn yêu đương là sự lựa chọn của mỗi người. Đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận ra mình cực kỳ may mắn khi có một ai đó đến bên đời, đặt những điểm nhấn cho cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo trước đây. Dù cho đó là một nửa thực sự sẽ mãi ở bên, hay chỉ là một chút thoáng qua bên đời, thì cũng vẫn là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Bởi, mỗi người đi qua đời ta đều đã được sắp đặt bởi định mệnh.

Trái Đất ba phần tư nước mắt

Ba phần tư người yêu nhau nhưng không đến được với nhau.

Ba phần tư những người yêu nhau lấy được nhau rồi thì không yêu nhau nữa.

Tan rồi hợp. Hợp rồi tan. Có mấy ai có thể yêu thương nhau đến cuối đời? Có mấy ai không từng buồn vì những cơn mưa? Có bình yên nào không phải đi qua những xót xa, cay đắng?

Nếu yêu thương là vĩnh cửu thì tóc đã chẳng bạc, con người sẽ không biết buồn và Trái Đất sẽ không phải chứa nhiều nước mắt. Bởi thế nên mưa vẫn cứ rơi, lòng người vẫn không thể vui trọn vẹn. Nhưng có mưa, người ta mới dễ dàng che giấu những giọt nước mắt. Có mưa, người ta mới có lý do để mình thỏa sức buồn.

Như ngay lúc này đây, khi bản thân đang mắc kẹt giữa những nỗi buồn, em có biết, mình ở đâu giữa những phần tư?


Theo Hạ Du

Tuesday, March 29, 2016

Gặp lại người cũ

“Có những người làm ta tổn thương không phải vì họ tốt hay không tốt. Chỉ là ta đã cho họ cơ hội được làm tổn thương ta. Nếu như ta không cho phép, không một ai có thể làm cho ta đau khổ”.


Hình minh họa: Corbis Images
Hình minh họa: Corbis Images
Tôi đang một mình lang thang trong siêu thị mua ít thứ vật dụng cần dùng, bỗng giật mình vì bị ai đó đập nhẹ vào vai. Tôi quay lại và giây thoáng sững người khi thấy khuôn mặt ấy. Hắn cười hớn hở: “Đúng là em rồi. Anh nhiều lần tìm em không gặp, cuối cùng lại gặp ở nơi đây” .
-Xin lỗi, anh là ai?
Không chỉ hắn ngớ người ngạc nhiên, mà chính tôi cũng ngạc nhiên không kém vì câu hỏi mình vừa thốt ra. Hắn tỏ vẻ khổ sở:
-Em đừng như thế chứ. Anh mời em vào quán kia uống nước nhé!
Tôi định từ chối nhưng nhận ra sự phấn khởi lẫn vồn vã của hắn lại không nỡ đành lòng quay bước đi, cuối cùng đi theo hắn.
Quân là mối tình đầu sâu đậm của tôi. Chúng tôi đều xuất thân từ nông thôn lên thành phố học Đại học. Quân đẹp trai, thông minh lại cực kỳ chịu khó. Nhưng tất cả yếu tố đó cũng chẳng quan trọng ở giữa thành phố thời buổi này nếu anh không có nhiều tiền và những mối quan hệ. Và tôi mất Quân vì những lí do như thế.
Quân đã chọn sự nghiệp, chọn tương lai với một cô gái xấu xí nhưng nhà có quyền thế. Anh bảo, anh có tài nhưng nếu không có bệ đỡ để phóng xa, thì anh mãi mãi cũng chỉ là một cử nhân kinh tế chỉ kiếm đủ ăn qua ngày. Và nếu thế, cả hai chúng tôi cùng khổ.
Như bất kì những cô gái khác khi yêu, tôi ra sức níu kéo, động viên anh rằng chúng tôi có học vấn, có sức khỏe và tuổi trẻ thì lo gì tương lai không có sự nghiệp. Nhưng Quân dè bỉu tôi không biết nhìn xa, không hiểu thời thế. Anh có trình bày vài câu. Rồi anh đi, biến mất khỏi đời tôi như chưa từng tồn tại, vứt bỏ tình yêu một cách nhẹ nhàng như mọi thứ chỉ là một trò chơi, bỏ lại bao nhiêu lời hẹn ước, bao nhiêu dự định chung của hai người, đi mà không bao giờ biết con anh đang lớn dần trong bụng tôi.
Có lẽ anh đã lựa chọn đúng. Bởi trong khi anh được làm rể nhà giàu, anh có một vị trí ổn định trong một tập đoàn lớn, thì tôi trầy trật đi xin việc. Vất vả làm chính, làm thêm, chân trong chân ngoài, một mình nuôi con. Những lúc mệt mỏi nhất tôi đều tự động viên mình: “Hãy cố lên vì con, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Nhưng cuộc đời luôn công bằng, tôi gặp một người xấu chỗ này, thì tôi sẽ gặp một người tốt ở chỗ khác. Có người rời bỏ tôi thì sẽ có người đến bên tôi. Trong lúc khó khăn nhất, người đàn ông ấy đã đến, dang rộng vòng tay để che chở bao bọc mẹ con tôi. Dẫu sau này là chồng vợ rồi, ân tình ấy tôi mãi mãi không cho phép mình quên, để tự nhắc mình phải sống xứng đáng với tình yêu của chồng.
Sau một thời gian đi làm thuê, vợ chồng tôi quyết định mở một công ty nhỏ. Qua những khó khăn ban đầu, công ty đã đi vào hoạt động ổn định và phát triển. Sau đứa con trai đầu lòng của tôi, vợ chồng tôi có thêm một cô con gái. Gia đình tôi, nếu đừng quá tham lam đòi hỏi thì như thế là ổn.
Kể từ ngày ấy tôi chưa một lần gặp lại Quân. Tôi gần như đã quên người đàn ông “tham vàng phụ nghĩa” ấy nếu chiều nay không gặp lại. Gặp tôi, Quân bảo vợ: “Anh bắt taxi em về trước nhé, anh có chút chuyện”. Vợ anh im lặng gật đầu. Tôi nhận ra vợ anh chẳng những không có chút nào xinh đẹp, mà còn có vẻ ngu ngơ, chậm chạp. Tôi chua chát nghĩ, bạn là ai có gì quan trọng đâu, quan trọng là bạn xuất thân như thế nào thôi.
Quân không đổi thay nhiều, chỉ có vẻ như trầm hơn. Hắn giờ về sự nghiệp coi như thành đạt. Nhưng gia đình thì cực kì chán. Sau khi kết hôn, mãi không thấy vợ có bầu, đi khám mới vỡ lẽ ra là vợ bị dị dạng tử cung không thể mang thai được. Vợ hắn, hắn không nhắc đến, vì có lẽ cũng chẳng có gì đáng để nhắc.
Quân nói xin lỗi tôi, là hắn không tốt nên đã làm tổn thương tôi. Tôi lúc này chỉ muốn cười thật to mà nói cho hắn biết rằng, hắn làm tổn thương tôi không phải do hắn tốt hay không tốt. Chẳng qua là tôi yêu hắn, là tôi đã cho hắn có cơ hội làm tổn thương tôi. Nếu tôi không cho phép, thì không đời nào hắn có thể làm cho tôi đau khổ.
Tôi bảo, tôi chẳng còn nhớ gì đến những ngày xưa cũ, thậm chí tôi còn suýt quên hắn là ai. Vì vậy hắn cũng không nên tự dằn vặt vì những điều trong quá khứ. Con đường hắn đi là do hắn chọn. Con đường tôi đi là do tôi không còn con đường nào khác nên buộc phải đi. Nhưng cái phúc của mỗi người còn được tạo nên bởi cách sống của họ. Luật nhân – quả có đấy, chẳng qua nó đến chậm nên người ta tưởng không có đấy thôi. Như hắn đây, đau đớn vì không có một mụn con. Thực ra hắn đã là cha của một đứa trẻ mà không hề hay biết, và sẽ không bao giờ được biết.
Tôi chủ động dừng cuộc trò chuyện, bảo ở nhà chồng con đang chờ. Hắn có vẻ vẫn còn tiếc nuối, khổ sở bảo tôi “Lúc nào có thời gian, chúng ta gặp nhau nhé. Dù gì chúng ta cũng đã từng…”. Tôi quay bước đi, bỏ lại câu nói người xưa còn bỏ dở. Bước chân đi rồi tự nhiên thấy lòng vui lạ. Tôi không ngờ, có những người đã từng là hơi thở, là lẽ sống, là yêu thương và căm hận, gặp lại nhau sau bao biến cố của cuộc đời lại cảm thấy lòng dửng dưng đến thế. Cuộc đời chúng ta, có những thứ đến khi mất đi rồi mới thấy nuối tiếc vì không biết trân trọng. Nhưng cũng có những thứ mất đi rồi ta mới nhẹ nhõm nhận ra: Đáng lẽ ta nên từ bỏ sớm hơn, và nên quên nó từ lâu lắm rồi.

Những hành động đàn ông sẽ thích hơn cả lời nói yêu

Chỉ có phụ nữ yêu bằng tai, với đàn ông, hãy chứng minh bằng hành động, hãy cho anh ấy thấy tận mắt tình yêu thương của bạn.

1. Sự quan tâm tuyệt đối của bạn
Khi bộ não người đàn ông nhìn thấy bạn kiểm tra điện thoại lúc ăn tối, anh ấy sẽ nghĩ rằng "mình không quan trọng với cô ấy", Th.s tâm lý Mike Dow nhận định. Bởi não đàn ông chỉ xử lý 1 việc một lúc. Cho nên hãy tập trung hoàn toàn vào anh ấy lúc chỉ có hai người bên nhau, đừng làm nhiều việc một lúc như bạn trong công việc thường ngày, anh ấy sẽ vui hơn đấy.
2. Bữa ăn yêu thích của anh ấy
Đàn ông luôn cảm kích và yêu bạn hơn gấp trăm ngàn lần nếu được bạn nấu cho bữa ăn với toàn món anh ấy thích. Bởi bữa ăn đó thể hiện sự quan tâm của bạn, tình yêu của bạn, và hơn hết, hương vị thơm ngon của món khoái khẩu mà không thể thưởng thức ở đâu tuyệt vời hơn được sẽ khiến anh ấy tình nguyện bị trói bên bạn suốt đời.
3. Diện chiếc váy anh ấy luôn thích nhìn thấy bạn mặc
Còn nhớ chiếc váy ôm sát tông màu rực rỡ giá không hề rẻ anh ấy mua tặng bạn trong trung tâm mua sắm mà bạn vì tiếc hay vì "nó quá hở hang" đã lần lữa hết lần này đến lần khác không chịu mặc không? Hãy thử khoác nó lên mình nhiều hơn và đợi chờ ánh mắt hạnh phúc ngời ngời của anh ấy. Nhìn thấy bạn trong chiếc váy sexy này, với anh ấy mà nói, chẳng khác nào tín hiệu cho thấy bạn đang có ý "khát khao".
4. Bạn biết chăm sóc bản thân
Đi vui chơi giải stress, ăn uống phù hợp, bỏ hút thuốc và nuông chiều bản thân... nghe có vẻ như bạn đối đãi tử tế với mỗi mình mình nhưng thực ra cũng là cách bạn chứng tỏ tình yêu với anh ấy. Bởi vì bạn muốn chăm sóc người phụ nữ của anh ấy, muốn hai người sống khỏe mạnh mãi mãi bên nhau.
5. Những lời ngợi khen
Hãy để ông xã của bạn biết bạn nhìn anh ấy theo cách anh ấy muốn được nhìn nhận: Người nuôi sống gia đình, chuyên gia giải quyết rắc rối, người luôn ở bên bạn khi cần, đối tác rực lửa chốn phòng the, chàng hiệp sĩ với chiếc khiên luôn che chở... Những lời khen thực lòng, đúng lúc là lời khẳng định bạn ngưỡng mộ người đàn ông của mình, là lý do bạn lựa chọn anh ấy giữa vô vàn đàn ông khác.

Những điều không trọn vẹn

Cuộc đời này, hẳn ai ai cũng có điều nào đó không trọn vẹn hoặc chưa hài lòng. Cố nhiên, có điều ta nhìn thấy được, có điều thì không bởi người ta luôn muốn giấu đi vì nhiều lẽ.

Chúng ta thường dành quá nhiều nghi kị cho người khác nên nhìn vào cuộc đời của người này người kia lại thấy thèm khát và hờn ghen mà đâu hay rằng trong ấy chứa điều bất thành không trọn vẹn. Nên bữa chị bảo thật buồn khi mang tâm sự trút cạn cho người mà đâu ai hiểu. Bởi họ nghĩ chị đã có tất thảy vậy còn mong muốn chi hơn. Thực ra chồng chị chiều chuộng vợ nhưng không muốn có con trong khi chị thì thèm hơi con nít. Ngôi nhà rộng lớn thêm nguội lạnh bởi vắng tiếng cười đùa con trẻ thì lấy gì làm vui.
Như giữa lòng thành phố lý tưởng đẹp xinh và đáng sống kia, ngoài ánh đèn lung linh từ khu mua sắm đẳng cấp, những ngôi nhà cao ngất, khu du lịch cảnh quan kỳ vĩ thì cũng giữa lòng phố ấy tồn tại biết bao con hẻm tối tăm dành cho người nghèo. Bác xe ôm đón khách tới khuya lơ mới trở về để kiếm thêm tiền cho con đi học, dì bán bánh canh dọn hàng từ sớm sau giấc ngủ ngắn ngủi bởi thức đêm trông mẹ già. Bên cạnh nơi chốn xa hoa thừa mứa là khu dân cư nghèo khổ khi vừa vét nồi bữa trưa đã toan lo bữa tối chẳng biết ăn gì.
Em có công việc ổn định, chồng con đàng hoàng, nhà cửa khang trang nhưng tối về vợ chồng nằm hai hướng. Dù chồng làm tròn trách nhiệm người chồng người cha nhưng đêm về em vẫn khóc ướt gối vì biết trong tim chồng tình cảm với người cũ vẫn còn âm ỉ, là người mà năm xưa bởi em nên họ chia lìa. Chuyện đó đâu ai hay biết nên bạn bè đồng nghiệp vẫn nhìn vào gia đình em mà ngưỡng mộ và ước mong trong khi em buồn bã đau xót.
Khi đang hạnh phúc êm đềm, tưởng như cuộc đời tới đây quá sức viên mãn thì chị phát hiện mình bị bệnh. Bác sĩ bảo cái chết có thể đến bất cứ lúc nào nếu chị không kiềm chế cảm xúc, không ăn uống kiêng khem. Chị tự hỏi sao nó không đến vào những năm tháng trước hoặc năm tháng về sau mà lại đến vào lúc này, chính lúc chị đang đủ đầy hạnh phúc nhất. Nên mỗi sớm sau này tỉnh giấc, chị lại thấy biết ơn vô vàn khi còn được ngắm bình minh.
Anh có công danh sự nghiệp ổn định nhưng lại thiếu người thủ thỉ tâm tình, người để thương và nhớ. Anh nói chuyện với hàng tá đứa con gái, cười cợt đùa trêu với bao cô gái xinh đẹp, có người này người kia sẵn sàng ngã vào lòng. Thế nhưng lại thiếu một người hiểu mình và đồng cảm bằng sự chân thành giản đơn. Tại anh đòi hỏi ở người ta quá nhiều khi cô gái này tình tình được mà nhan sắc thì không, cô gái kia mọi thứ chẳng thể chê có điều công việc bấp bênh chưa ổn.
Đời này, dễ gì có điều trọn vẹn cũng như không gì tuyệt đối, mọi thứ hẳn nhiên chỉ tương đối mà thôi. Thế nên càng đòi hỏi càng thêm mệt mỏi giữa cuộc đời lắm bất trắc này. Người ta luôn nhủ với nhau bằng lòng với những gì mình có hơn là mơ mộng với thứ mình chưa có sẽ chỉ thấy bất hạnh và thiếu thốn khôn cùng.
Đôi khi cần nhìn vào điều không trọn vẹn của cuộc đời người này để biết rằng mình đang có thứ mà người khác hằng mong. Là sức khỏe, là tuổi trẻ, một mái nhà vui vẻ, một công việc để làm, ai đó để thương nhớ và chờ mong. Vài phút giây thảnh thơi bên ly cà phê sớm, một khoảnh khắc bật cười vì chợt nhớ bao niềm vui bé mọn. Ví như gặp vài ba bất trắc lại tự nhủ lòng mình hẳn đây chính là điều chưa trọn vẹn để giúp mình có động lực tiếp tục với cuộc đời ngổn ngang.
Điều chưa trọn vẹn của cuộc sống bạn là gì, hãy lấp đầy nó nếu có thể, còn không cứ bằng lòng vì bao điều đã có. Bởi lẽ, chính những điều tủn mủn chẳng đáng gì kia lại khiến cho cuộc sống của bạn đủ đầy viên mãn.

Khi đàn ông không yêu

Nàng xinh xắn theo kiểu ủy mị, con mắt ướt rượt, làn da mượt mà nhìn tinh khôi, đáng yêu. Song bao người cứ đến rồi thở dài đi, vì chẳng lọt vào mắt xanh của nàng. Nàng còn phải chờ, chờ cho được đấng nam tử hán, đẹp trai và giỏi giang như trong tiểu thuyết…


Hình minh họa: Corbis Images
Hình minh họa: Corbis Images
Nàng vốn rất tự kiêu với nhan sắc của mình, nàng tự hào, một khi nàng đã thích, thì chẳng nam thanh niên nào cưỡng lại nổi, nàng sẽ có một tình yêu thật đẹp.
Rồi một đận thấy nàng dập dìu với một anh nhìn phong độ, hào hoa và tự tin lắm, nhưng chẳng thấy công khai, chỉ nghe giới thiệu là anh họ nàng đang đến tìm việc làm.
Mọi người không ai bận tâm quá đến việc của nàng, cho đến một hôm thấy nàng “mặt xanh nanh vàng” báo tin có bầu. Lúc ấy ai nấy mới dám khen người yêu nàng thật tốt mã, “được cái nước dưa”, nàng hớn hở tự hào, “Vâng em lừa câu mãi mới được”.
Nàng hạnh phúc với cái tình yêu mà nàng chủ động phần nhiều, nàng săn đón, chiều chuộng anh nhất mực và cái gì cũng nghe theo anh… Nàng tưởng người ta cũng yêu nàng lắm, trong khi bạn bè anh nàng chẳng biết một ai.
Lúc cái thai đã được ba tháng mà “tác giả” của nó vẫn cứ lần khân hứa hẹn, làm ai nấy thấp thỏm chờ cỗ, ngóng hoài dài cổ.
Mãi đến hôm ấy, thấy nàng rón rén, sụt sịt ra khẽ trình bày hoàn cảnh với tổ trưởng của nàng, khả năng nàng sẽ làm mẹ đơn thân, vì giờ nàng chẳng rõ tăm hơi của bạch mã hoàng tử đâu. Nhà chàng xa tít hút nàng còn không biết, chàng làm nghề tự do nên nghỉ rụp một cái cũng chả ai quan tâm.
Nàng đau đớn nghiệm ra, khi đàn ông không yêu họ sẽ tìm được đủ mọi lý do để chối bỏ. Nàng không trách nổi con người bội bạc, sớm quất ngựa truy phong đó, mà nàng trách mình. Nàng tiếc, lý ra ngay từ cái thời gian đầu cưa cẩm nàng “giữ giá” một tí. Giá nàng giương cao khẩu hiệu “an toàn” thì hẳn giờ nàng không bị động ôm bầu thế.
Xem ra chẳng biết ai lừa ai? Rồi chắc uất ức quá, đau buồn quá, khiến stress nặng mà nàng sảy thai…
Đến khi cõi lòng đã nguôi ngoai, nàng bất chợt thấy tung tích của người yêu cũ trên mạng xã hội. Ban đầu nàng còn tưởng mình nhìn nhầm người anh em song sinh mới tìm thấy của anh, song ra chính là y chứ chẳng phải ai khác.
Ngày xưa bên nàng cứng nhắc, cục súc bao nhiêu, giờ anh ta lại “mong manh” bấy nhiêu. Anh ăn nói bay bướm, chả khô khốc, cộc lốc tí nào. Chắc là nồi nào vung ý thật, có lẽ do nàng không đủ trình khơi gợi khả năng yêu thương, mềm mỏng tiềm ẩn trong anh ta. Để giờ anh ta đang lãng mạn đếm từng ngày hạnh phúc và đếm ngược từng giờ được sánh đôi người thương bên đám cưới của họ.
Người yêu nghén, anh ta vào bếp nấu nướng, bưng sữa “hầu tận miệng” bà bầu, đồng thời âu yếm và nói những lời thật “sến”. Trang của anh ta ngập tràn những câu nói tình cảm hai người chia sẻ, khoe khoang. Những ánh mắt, những nụ cười hạnh phúc khi anh nhìn người con gái kia như nói lên tất thảy. Niềm vui nơi anh lúc này là điều mà nàng chưa từng được thấy trước đó.
Giờ nàng mới hay, khi đàn ông yêu hoặc không yêu chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra thôi mà.

Tuesday, June 30, 2015

Gọi tên anh là dĩ vãng

Rồi ai cũng sẽ nếm trải qua thôi, cái khoảnh khắc một mình ôm tim giữa một góc bơ vơ vừa bỏ ngỏ.



Một sớm ngày bật tung cửa sổ, thấy vang lên giai điệu của bài hát quen em từng nhâm nhẩm theo khi ngồi sau xe anh. Em chợt nhoẻn cười, hóa ra là tình vừa mới cũ và anh cũng vừa mới xa. Xa xôi một cuộc tình không giản đơn như người ta vẫn nghĩ…

Bạn bè em thường hay góp lời khuyên nhủ, cho rằng em hãy gạt hết tất thảy những thói quen ngày chúng mình còn yêu nhau. Chẳng hạn một quán ăn vặt nào đó ven đường, một rạp chiếu film hay ngồi, một loại thức uống vẫn nhâm nhi khi đi cùng nhau… Họ cho rằng nếu em còn lặp lại nghĩa là đã vô tình gọi tên quá vãng xa xôi, và rằng em sẽ lại nhớ anh đến nức nở dại khờ.

Bạn bè em bắt đầu để ý đến việc sẽ tìm một người bạn khác giới cho em, để ghép thành đôi thành cặp như thể họ là những ông tơ bà nguyệt đích thực của cuộc đời này. Em không phớt lờ cũng không tỏ ra quá nồng nhiệt. Chuyện cân bằng lại cảm xúc sau khi chia tay là điều em vẫn hiểu. Vậy nên, em không sống khép mình, mà vẫn đủ tự tin mở lòng với mọi thứ xung quanh. Những người bạn mới, em làm quen và làm thân với họ, bởi em tin rằng điều đó luôn là điều cần thiết.


Nhưng em sẽ không ngốc nghếch trao niềm tin rằng, cách nhanh nhất để quên một người là yêu người mới say đắm hơn. Với em, chuyện còn chông chênh giữa hai đầu thương nhớ, dẫu đã xa nhưng em chưa dứt hẳn lòng, thì sẽ thật tội nếu em choàng sợi tơ vương vào bàn tay một ai xa lạ khác. Sẽ thế nào nếu một ngày nào đó em nhận ra em còn chưa toàn vẹn thương yêu cho người tình mới, vẫn còn nhớ đến anh rất nhiều?

Em cũng sẽ không cố ủi an mình dọn dẹp gọn ghẽ một ngăn tim chỉ vì muốn xua đuổi bóng hình anh không ở lại. Em thuận theo quy luật tự nhiên của một chuyện tình nhiều chiều đau thương và day dứt. Rồi ai cũng sẽ nếm trải qua thôi, cái khoảnh khắc một mình ôm tim giữa một góc bơ vơ vừa bỏ ngỏ. Rồi ai cũng sẽ biết cách để lòng mình thanh thản, tim mình bình yên, chân mình an nhiên bước qua những cung đường yêu rải sỏi.

Em chọn cho mình một phép thử ngông nghênh. Rằng em đánh cược những năm tháng thanh xuân với một tình yêu đã lùi về quá vãng. Em đặt tên anh là dĩ vãng đã xa, của em, và hiện tại không còn là của riêng em nữa. Em đặt tên chuyện tình mình là một câu chuyện buồn bởi hai đứa đã lỡ lơi tay khi tim yêu không còn chung một nhịp.

Rồi đấy anh xem, có ai khờ khạo ôm thương nhớ một mình trôi nổi với đời đâu anh nhỉ? Em cũng giống mọi người, cất tên anh vào miền riêng kí ức, không khóc nhạt nhòa, không cố làm lay động. Bởi em biết rằng dĩ vãng nào rồi cũng sẽ trôi xa, hoặc dần tan biến mất…