Mỗi
người trong cuộc sống đều có 2 người này: Người đưa ô và người đi cùng
dưới mưa! Cả 2 người này đều quan trọng với bản thân mỗi chúng ta và
khiến ta phải đưa ra những quyết định, sự lựa chọn để có được hạnh phúc.
Người đưa ô - Người mà ta yêu nhất!
Là người mà
ta yêu nhất. Có thể không phải là tình đầu, cũng chẳng phải là tình
cuối, cũng chẳng phải mối tình kéo dài nhiều năm trời hoặc chỉ chút
thoáng qua. Đôi khi chỉ là 1 ánh mắt vô tình chợt gặp, ta tưởng như mình
mãi thuộc về người đó.
Gọi người
này là người đưa ô vì có thể đối với ta, người này là tất cả. Nhưng với
người ấy ta chỉ giống như bến đỗ vô tình ghé vào, rồi lại "vô tình" bước
đi. Như bất chợt gặp ta trong cơn mưa, họ chỉ đưa cho ta chiếc ô, như
một cốc cà phê trong ngày đông lạnh giá, ấm áp và nóng bỏng trong
thoáng chốc, và sẽ nguội lạnh dần...
Người đi cùng dưới cơn mưa - Người mà yêu ta nhất.
Khác với
người đưa ô, họ là người yêu ta nhất, là người mà yêu ta hơn yêu bản
thân mình. Là người dang tay hứng hết những giọt mưa, là người giữ cho
ta vô trùng với những lo toan trong cuộc sống. Là người biết rõ ta thích
gì, ta cần gì, yêu chiều ta một cách hoàn hảo, không điều kiện. Là
người mà đôi lúc ta mong có một phép màu để điều ước "sẽ yêu người ấy"
trở thành sự thực. Sự quan tâm, chân thành của người ấy khiến ta không
thể dứt bước ra đi. Và chính điều đó khiến trong tâm ta mang trọn một
"món nợ". Ta nợ người ấy rất nhiều...
Ai cũng gặp 2
người đó trong đời. Người may mắn thì sẽ gặp cả hai đến cùng một lúc,
trong một con người. Nhưng người đau khổ, bởi vẫn cùng lúc, nhưng hai
người đó đến với ta lại là hai con người khác nhau. Tình yêu bắt ta phải
lựa chọn. Nó vô tình biến thành 1 trò chơi. Người chơi có thể sẽ tìm
cho mình 1 lựa chọn đúng đắn, nhưng rồi có người phải chịu đau đớn bởi
sự lựa chọn của chính mình.
Quá khứ của những người trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.
Vì sao những người trẻ hay hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ hay ngoái nhìn quá khứ.
Quá khứ của
những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì càng ít quá khứ),
thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những
bài học.
Họ nhầm.
Chỉ những
người từng trải, nhiều tuổi mới nên hồi tưởng quá vãng. Họ đã (nhờ Trời)
vượt qua các chặng, các mốc quan trọng và nhờ vậy, cái nhìn của họ bình
thản và trong trẻo. Người trẻ tuổi nhìn quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh,
nhìn không đúng bản chất, nhìn như qua một màn sương, một lớp kính dị
dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong sáng và vô tư, thì không những hồi
ức không giúp gì cho hiện tại, không đem lại bài học nào tốt lành, mà
còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân bằng từ đó mà ra.
Vì sao ngoái
nhìn quá khứ, ôn lại hồi ức, lại gây hại? Ấy là bởi phần đời quá khứ
chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm quá khứ xảy ra chưa lâu,
người trẻ tuổi chưa thoát ra khỏi ràng buộc với quá khứ ấy - quá khứ mới
mẻ vẫn như một phần của hiện tại - và kinh nghiệm (nếu có thể gọi đấy
là kinh nghiệm) không đủ giúp người ta chọn lựa hướng đi đúng.
Trải nghiệm
cho dù đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai
lầm trước theo một cách có khi còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để
bình tâm, điều này người trẻ không có được.
Vết thương
tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy dành
cho nó một chỗ trong kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể
chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong khi ấy những người trẻ luôn
cho rằng cần viện dẫn đến các sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh cách
sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! Làm sao một vị bác sĩ có thể điều
chỉnh được cách điều trị đối với một ca vừa xong, vì năm năm nữa ai bảo
đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?
Mười năm là
quãng thời gian ít nhất ta phải sống trước khi muốn nhìn nhận lại một
chuyện. Minh triết là sở hữu riêng của những người có tuổi.
Tuổi trẻ
hiện đại hay chao đảo, nối từ sai lầm này sang ngộ nhận khác, vì họ
không sống cho hiện tại, không tận hưởng phút giây đang diễn ra, mà cứ
thích gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày hôm nay dĩ nhiên khác ngày qua,
ngày trước đâu có đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn ngày qua để
sống ngày nay là bám vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.
Để có thể
sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng cái phút giây hôm nay, phút giây
hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang trút xuống, hơi
thở đang phập phồng trong lồng ngực. Bàn chân đặt trên đất là đất của
hiện tại, bàn chân cũng là bàn chân hiện tại. Đất bây giờ đâu có giống
đất quá khứ, hoài nhớ làm chi, ích gì!
Bản thân tôi
đã từng phạm những sai lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng mình sẽ học
được nhiều bài học khôn khi đọc lại nhật ký: à hồi ấy mình sai vì thế
này thế nọ, giờ mình tránh. Tiếc thay, ta làm sao tránh được điều
sẽ-xảy-ra không giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ khôn ngoan nhận
thấy mây trời thay hình đổi dạng từng giây, mà cơn mưa hôm nay không hề
có gì chung với cơn mưa đêm trước.
Bản thân tôi
từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở quá khứ. Nhưng không
ai dạy cho tôi biết quá khứ phải là quá khứ xa. Muốn có quá khứ xa, phải
sống đủ, phải già. Tức là dù muốn dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá cho
từng ngày sống, chẳng thể tránh được những khổ lụy sai trái nhầm lẫn
tuyệt vọng mà tuổi thanh xuân phải “hưởng” như món quà Trời ban, chẳng
thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành khôn ngoan mẫn
tiệp, chẳng thể noi gương ai cho dù đầy rẫy những tấm gương sáng trên
đời. Làm điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.
Tôi thường
khuyên nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất quá khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để
dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn
khôn, thì hãy mở ra xem. Hãy bỏ thói quen đọc lại nhật ký mà nét mực còn
tươi mới. Hãy tránh bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không ai
viết hồi ký khi còn trẻ là vì vậy. Đúng sai hay dở, đến cuối đời mới
biết.
Học sống cân
bằng chẳng khó. Giống bài học thở của Thiền mà thôi: tôi đang hít vào,
tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng giây phút này.
Thôi thì
vẫn là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra
ngoài cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường và một sự nhẫn
nại...
Người ta vẫn
nói nhiều đến thất bại, như là một chuyện quá đỗi bình thường, có cảm
giác giống như là mất một món đồ nhỏ, bị ai đó lãng quên, hoặc chỉ như
là một vết nước bắn lên quần áo khi đang chạy mưa. Rõ ràng, thất bại là
một việc quá đỗi bình thường đến như thế, vậy mà chẳng hiểu sao, vẫn
khiến nhiều người cảm thấy bị ngã mà không muốn hoặc không thể đứng dậy
như thế?
Làm thế nào
để bước qua thất bại để rồi coi nó như một điều tất lẽ phải trải qua? Ắt
chỉ có thể là thất bại càng nhiều, sẽ càng cảm thấy quen với cảm giác
ấy hơn. Nhưng, mỗi một lần thất bại, đem theo vô vàn tâm sự, thì phải
trải qua bao nhiêu lần mới luyện tập cho nó thành điều bình thường?
Thôi thì,
trước khi đủ trưởng thành để hiểu được tất cả sự trống rỗng sau thất
bại, nếm được hết những mùi vị đắng chát ở cổ họng, cay tê ở khóe mắt,
mọi sự uất ức đều không thể thể hiện ra ngoài. Mọi sự thất bại đó, vẫn
là nỗi sợ hãi mơ hồ mà có lẽ chẳng bao giờ có thể chế ngự, khiến người
ta có cảm giác muốn chùn bước, muốn bỏ cuộc, muốn trốn tránh đau
thương.
Cảm giác
thất bại cũng chính là câu bùa chú đóng băng đánh vào trái tim. Con
người bởi vì có da thịt, có cảm giác, vì thế mà mỗi khi thất bại lại
luôn bị đau đến trầy da, tróc vảy, mỗi bước đi tim gan lại chùng xuống
vài nhịp, muốn tránh né, muốn làm lại cũng vẫn phải mất một thời gian
thật dài. Xuýt xoa một lát, vỗ về một lát, gắng gượng đứng lên âu cũng
là điều bắt buộc mà thôi.
Nếu ai đó
nói với bạn, họ có thể cứng cỏi đến mức không bị thất bại làm cho suy
xuyển, không bị vấp váp làm buồn phiền, thì e là họ đang nói dối. Bởi
vì, có da thịt nào bị cứa mà không đau? Có sự cố gắng nào không đạt được
kết quả mà vẫn có thể điềm nhiên như chẳng phải chuyện của mình?
Và, có mấy ai có thể khẳng định rằng, gặp thất bại mà không thấy chạnh lòng hay không?
Chỉ có thể là, thất bại để cảm thấy hụt hẫng, để cảm thấy buồn, và từ đó mới biết làm thế nào cho tốt hơn.
Chúng ta,
đều là những người trẻ tuổi đang dần bước lên những nấc thang của cuộc
đời mình, vấp ngã thì quá nhiều, thương tổn lại quá lớn, chúng ta hoang
mang không biết bản thân cần làm gì, không biết con đường nào có thể đi
đến tận cùng, vì thế chúng ta dễ cảm thấy nản lòng, và mọi thứ trước mắt
dường như mờ mịt va quá xa xôi. Trách sao được, đấy chỉ là những nỗi
niềm bình thường, dễ bị chìm khuất trong biển đời, nhưng lại lồ lộ trong
lòng chúng ta.
Chẳng ai có
thể hiểu được những nỗi buồn chất chứa trong lòng người khác, cũng chẳng
ai hiểu được nỗi khổ tâm của những người đang phải chịu thất bại. Cách
duy nhất mà những người xung quanh có thể làm cho chúng ta, chỉ có thể
là những cái ôm nhẹ, những câu nói an ủi, và những lời chúc bình an.
Thôi thì vẫn
là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra ngoài
cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường, và một sự nhẫn nại.
Thất bại một
hai lần sẽ khiến trái tim bạn đau, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc. Xin
hãy nghĩ rằng, bạn vì muốn trả lại tất cả những nỗi đau của mình để lấy
những thành công sắp đến sau này. Dù có buồn đau đến mấy, cũng hãy coi
như thử thách để bước qua.
Nếm được mùi thất bại rồi, đau rồi, đắng ngắt nhưng vẫn cứ phải là chấp nhận thôi!
Tình
yêu đôi lứa có thể nói là sự tổng hợp của 3 loại tình yêu trên. Nhưng
cách thức pha trộn 3 loại trên như thế nào để có thể tạo ra một tình yêu
bền vững và ngọt ngào lại nằm trong chính trái tim của các bạn!
Tình Yêu Nếu...
Câu chuyện
“Tình yêu Nếu” xảy ra tại Nhật Bản, đất nước với những truyền thống quy
củ và chặt chẽ. Niềm tự hào theo tinh thần Samurai vẫn còn in đậm trong
cách sống của người dân xứ “Mặt trời mọc” này!
Mấy năm
trước đây khi kỳ thi vào đại học tại Nhật Bản diễn ra, đã có rất nhiều
bài báo viết về sự kỳ vọng quá cao của các bậc phụ huynh gây nên áp lực
tâm lý căng thẳng đối với con cái họ, những sĩ tử sắp bước vào kỳ thi
căng thẳng. Điều hiển nhiên là cha mẹ nào cũng muốn con mình đỗ đại học,
để được tự hào hãnh diện nói với họ hàng, làng xóm hay cả với đồng
nghiệp cơ quan. Đôi khi niềm tự hào đó trở nên “bất diệt”, không ai được
phép làm tổn hại nó.
Nhưng sau
khi kỳ thi diễn ra và bảng điểm đã được các trường đại học đăng lên, thì
liên tiếp trên những mặt báo lại là hàng tít nói về các vụ tự tử của
những học sinh đã trượt! Trong số đó có một cậu học sinh đã tự kết thúc
cuộc đời mình bằng khí gas. Theo như bài báo, cha của cậu học sinh này
đã luôn nói với con trước khi kỳ thi diễn ra: “Nếu con đỗ đại học, cha
sẽ mua cho con (cái này … cái nọ), cha sẽ đưa con đi chơi (đây đó), cha
sẽ cho phép con được làm những gì con muốn…”. Cậu học sinh này đã trượt
trong kỳ thi một năm trước đó. Sau kỳ thi trượt đó, cha cậu đã thúc ép
cậu đi học tại các lò luyện thi, và thường xuyên mắng mỏ. Người cha luôn
hy vọng con mình sẽ đỗ vào trường đại học hạng nhất vì cấp 3 cậu đã học
tại một trường cũng rất “đỉnh”. Nhưng sau kỳ thi lần thứ hai này, biết
cậu trượt cha cậu đã hoàn toàn không nói một lời. Chính áp lực đó khiến
cho cậu cảm thấy mình không còn ý nghĩa gì đối với cha mẹ. Và điều này
đã dẫn đến cái chết đầy thương tâm kể trên!
Tình yêu của
cha mẹ cậu học sinh này chính là loại Tình yêu Nếu. Tình yêu đấy chỉ
luôn xảy ra trong một tương lai có điều kiện. Chỉ khi tương lai đó xảy
ra thì tình yêu mới tồn tại. Ở trường hợp trên, thì tương lai có điều
kiện là tương lai sau kỳ thi với điều kiện là cậu học sinh phải đỗ vào
đại học. “Nếu” tương lai này xảy ra, cha mẹ cậu mới dành cho cậu tình
yêu của mình. Còn “nếu” tương lai này KHÔNG xảy ra, cha mẹ cậu sẽ không
yêu thương cậu nữa. Điều này thể hiện ở những lời mắng mỏ và dửng dưng
đối với cậu. Họ không cần quan tâm tới khả năng của cậu bé, và liên tiếp
thúc ép cậu thực hiện theo những gì họ mong muốn. Điều mà bậc cha mẹ
này yêu nhất có lẽ là danh dự và sự tự hào của mình, hơn là đứa con họ
đã rứt ruột đẻ ra.
Vậy đấy,
tình yêu Nếu thực chất ra là loại tình yêu ích kỷ và đòi hỏi. Một người
yêu bạn mà luôn đòi hỏi ở bạn những điều mà quả thực bạn khó có thể đáp
ứng hoặc đáp ứng mà không thấy thoải mái, thì khả năng rất cao xảy ra là
người mà họ yêu chỉ là chính họ; và tình yêu họ dành cho bạn sẽ chấm
dứt khi bạn không thể đáp ứng được những điều họ cần nữa. Tình yêu bạn
bè hay tình yêu đôi lứa cũng đều có thể xảy ra trường hợp này.
Tình yêu Vì...
Tình yêu Nếu
là tình yêu ở thì tương lai có điều kiện, thì Tình yêu Vì lại là tình
yêu xảy ra trong quá khứ và hiện tại có điều kiện.
Câu chuyện
về một đôi trai gái yêu nhau có thể cho bạn thấy rõ điều này. Cô gái
trong câu chuyện này là một người thiếu nữ có vẻ đẹp rất trong sáng và
đầy ấn tượng, người con trai yêu cô gái và luôn chiều chuộng cô. Cho đến
một lần cô gái vô tình bị tai nạn do hỏa hoạn, cô được cứu thoát chết
nhưng gương mặt bị bỏng đã trở nên dị hình dị dạng. Hồi đó phẫu thuật
chỉnh hình chưa phát triển, do đó cô gái chỉ có cách chung sống với
những vết sẹo. Niềm an ủi duy nhất lúc bấy giờ đối với cô là những lời
ngọt ngào mà người yêu đã từng hứa hẹn: "Anh sẽ yêu em mãi mãi". Nhưng
ngược với những lời hứa hẹn của mình, chàng trai khi nhìn thấy gương mặt
người yêu lại tỏ ra lạnh lùng, và rờn rợn, không âu yếm lấy một lời.
Sau đó thì người ta hoàn toàn không thấy anh chàng này đến thăm người
thiếu nữ tội nghiệp kia nữa.
Đọc câu
chuyện này xong, hẳn bạn cũng đã hiểu người con trai này yêu cô gái đó
là VÌ nhan sắc của cô gái mà thôi. Khi nhan sắc này bị mất đi, tình yêu
trong trái tim chàng ta cũng “bay hơi”.
Tình yêu vì
là tình yêu có điều kiện cụ thể. Sự tồn tại của Tình yêu Vì sóng đôi
cùng với sự tồn tại của những điều kiện cụ thể. Do đó chúng cũng cùng
mất đi.
Ta thường
gặp Tình yêu Vì trong những câu nói của người đời khi họ e sợ người ta
chỉ yêu họ vì một điều gì đó, như kiểu yêu vì người đó có “nhà mặt phố,
bố làm to” chẳng hạn. Song không thể phủ nhận là thường thì vẻ ngoài của
một người lại là điểm nhấn khiến người khác yêu. Tuy nhiên vẻ ngoài đó
chỉ gia tăng thi vị cho tình yêu của bạn mà thôi, một người yêu bạn chân
thành sẽ chẳng bao giờ để ý đến vẻ ngoài của bạn quá nhiều đâu.
Tình yêu Mặc Dù...
Tình yêu Mặc
Dù là tình yêu của Chúa trời. Tình yêu của những “Bồ tát”. Tình yêu này
tồn tại trong cõi vĩnh hằng, một tình yêu hoàn toàn không có điều kiện,
không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả. Chúa sẽ nói với bạn những lời
như: “Ta yêu con dù cho con trông như thế nào, dù cho con thông minh hay
vẫn đang chìm trong tăm tối!”
Đức mẹ
Teresa, vị sơ đã nhận được giải Nobel hòa bình trước đây cũng vậy. Bà có
một tâm hồn thánh thiện, rộng mở, và luôn nghĩ tới những đứa trẻ khốn
khổ. Bà đã hiến dâng cả cuộc đời mình để cứu giúp những đứa trẻ đó. Như
vậy có thể nói tình yêu Mặc Dù là tình yêu vĩ đại nhất, chứa chan sự
chân thành, lòng rộng mở và sự vị tha cao cả, tình yêu Mặc Dù không phân
biệt người đẹp hay người xấu. Thứ tình yêu lớn lao này được ban tặng
cho tất cả muôn loài.
Thực ra khi
nói đến tình yêu Mặc Dù vĩ đại như vậy nhưng không có nghĩa tình yêu này
chỉ tồn tại ở Chúa, tình yêu này ngược lại tồn tại trong tâm hồn tất cả
mọi người, có lẽ nó không bao trùm hết trái tim họ, nhưng luôn luôn có
một phần trái tim con người chứa chan tình yêu này. Tình yêu Mặc Dù là
lòng xót thương sự vị tha vô hạn trong trái tim của mỗi chúng ta.
Trong tình
yêu đôi lứa, tình yêu Mặc Dù có thể xuất hiện khi bạn tha thứ cho người
mình yêu những lỗi lầm không đáng có, hay đôi khi chỉ là DÙ họ có thế
nào chăng nữa bạn vẫn không thể xa họ, bạn thực sự yêu con người đó
không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả, DÙ cho họ có đôi khi cáu gắt, dù
cho họ có đôi khi không tinh ý… bạn vẫn yêu họ. Đấy là nét đẹp của tình
yêu Mặc Dù.
Tình yêu đôi
lứa có thể nói là sự tổng hợp của 3 loại tình yêu trên. Nhưng cách thức
pha trộn 3 loại trên như thế nào để có thể tạo ra một tình yêu bền vững
và ngọt ngào lại nằm trong chính trái tim của các bạn!
Vì cô ấy không phải em, chưa từng làm anh đau, chưa từng gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.
Ngày bên
nhau, em và anh đều mong một kết thúc tốt đẹp viên mãn cho cả hai ta.
Tương lai tươi đẹp luôn được tô vẽ bởi quá nhiều mộng tưởng và hi vọng.
Thế nhưng sau những chắp vá loang lỗ giữa những bất đồng và lầm lỗi,
chúng ta đã đi quá xa. Yêu, đôi khi không còn đủ.
Ngày em đi,
em để lại nỗi đau quay quắt khiến anh dường như chẳng thể nào đứng vững
mỗi khi lướt qua nhau. Em biết và em tin nỗi đau khi ấy mang dáng dấp
của một tình yêu tuyệt đối và chưa hề thôi nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp
tương lai.
Quên một người chưa bao giờ là điều dễ dàng…
Thế nhưng
anh ơi, quá khứ đã trôi xa, yêu thương đã phai và tình cảm cũng bạc màu.
Vậy sao anh không trân trọng cô ấy – hiện tại của anh?
Hãy trân
trọng cô ấy! Người ta bảo rằng hãy xem cách một cô gái nhìn người con
trai mà biết được tình cảm thật chất chứa trong lòng. Và thẳm sâu trong
đôi mắt ấy, em thấy một tình yêu tràn đầy, trong suốt và mãnh liệt.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì cô ấy là người bên cạnh lúc anh cần, lắng nghe lúc anh
chia sẻ. Và khi đã yêu thật lòng, con gái luôn trao một tình cảm vô điều
kiện, vững lòng không biến chuyển.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì em thấy người con gái đó đang mang một nỗi đau hao hao
với anh khi ấy… Sự bất lực và chỉ có thể yêu nhiều hơn từng ngày, dù
tình yêu đó như bụi xương rồng nhiều gai, muốn ôm chầm lấy là phải chịu
những vết đâm đau đớn không lành.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì quá khứ đã phủ rêu xanh ngắt, ố hoen vàng úa cả những kỷ
niệm. Đồ cổ càng lâu càng quý, rượu càng cũ càng ngon. Thế nhưng người
đã xưa, tình đã nhạt thì chỉ là hòn đá cản chân hiện tại tìm kiếm được
hạnh phúc.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì cô ấy là hôm nay và biết đâu còn là ngày mai của anh
nữa. Chẳng ai đi mà cứ mãi ngoái đầu lại phía sau, chẳng ai sống mà cứ
nhìn mãi về những ngày cũ. Yêu hiện tại chính là tôn trọng tương lai,
cho hiện tại một con đường chính là cho tương lai một cơ hội để yêu
thương.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì dù có thể một lúc nào đó anh hoặc cô ấy nhận ra chẳng
thể sánh bước cùng nhau nữa thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Đừng để
ngày sau phải nuối tiếc hay nhủ rằng “giá như…” chỉ vì sự vô tâm và ích
kỷ ở hiện tại.
Hãy trân
trọng cô ấy! Đừng sống mãi cho quá khứ nữa! Đừng vì những điều không thể
thay đổi mà mất những thứ đáng phải trân quý! Quá khứ không thể trở
thành hiện tại, nhưng hiện tại này rất có thể sẽ trở thành quá khứ một
lần nữa!
Hãy trân
trọng cô ấy! Cũng là trân trọng trái tim mình. Cho nó một cơ hội, cho
bản thân một lần thử mở lòng đón nhận tình cảm chân thành.
Hãy trân
trọng cô ấy! Vì cô ấy không phải em. Chưa từng làm anh đau, chưa từng
gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.
Giữ lấy những thứ mình yêu thương vì biết đâu chừng đó là cơ hội cuối cùng!
Về đi anh... Cô ấy yêu anh nhiều lắm!
Những
cuộc gặp gỡ định mệnh mang lại cho chúng ta những người tưởng chừng như
sẽ bên ta mãi mãi nhưng rốt cuộc mọi thứ lại chỉ như bong bóng xà phòng
khẽ chạm là muốn nổ tung…
Em và anh, anh và cô ấy…
Những cuộc
gặp gỡ định mệnh mang lại cho chúng ta những người tưởng chừng như sẽ
bên ta mãi mãi nhưng rốt cuộc mọi thứ lại chỉ như bong bóng xà phòng khẽ
chạm là muốn nổ tung…
Anh đã có
người yêu, một cô gái hoàn hảo cả về tài và sắc. Bố mẹ họ hàng của anh
đều rất hài lòng với cô con dâu tương lai này và hai bên đều thống nhất
sau khi cả hai đứa tốt nghiệp đại học sẽ tiến hành lễ cưới. Cả hai bên
gia đình đều rất khá giả, chính vì vậy mà chỉ cần hai đứa cầm trong tay
tấm bằng đại học là công việc sẽ tự trải thảm đỏ, có vẻ như đó sẽ là một
cái kết đẹp nếu không có sự xuất hiện của một người khác…
Anh - Hải
Phong sinh viên năm thứ 3 trường kinh tế, anh yêu âm nhạc và đặc biệt
gắn bó với cây đàn guitar, cô – Minh Ngọc - cô sinh viên năm nhất khoa
Báo chí, nhí nhảnh đáng yêu và năng động, hai người tình cờ gặp nhau
trong một buổi offline "Hội những người yêu thích guitar". Có vẻ như sự
tình cờ này đã sắp đặt một mối duyên với họ, khi mà MC yêu cầu năm đôi
nam nữ lên để thi song ca, nam đánh đàn và nữ sẽ hát, các cặp đôi được
chọn một cách ngẫu nhiên và mỗi đôi có 10 phút để chuẩn bị cho phần thi
của mình, giải thưởng khá hấp dẫn là một chuyến đi du lịch Vịnh Hạ Long
hai ngày một đêm cho cặp đôi giành chiến thắng.
Phong và
Ngọc bất ngờ được chọn làm một cặp cùng với nhau và kì lạ là cả hai đều
thích chọn nhạc của Bằng Kiều làm phần thi cho mình. Phong biết chơi đàn
được 5 năm còn Ngọc thì mới chỉ tập chơi được mấy tháng vì dù rất thích
nhưng bố mẹ cô yêu cầu cô cần hoàn thành việc vào đại học rồi muốn chơi
cái gì thì chơi. Ngọc đến với buổi off này để lấy thêm kinh nghiệm cho
sự nghiệp đàn mới tập tọe của mình còn Phong, anh đến hoàn toàn vì sự
đam mê với guitar, đáng ra người đi bên cạnh anh hôm nay phải là Thủy
Trâm - bạn gái của Phong, nhưng đối với Trâm thì những thứ vô bổ như đàn
ca sáo nhị không hấp dẫn cô và thay bằng việc đi cùng với Phong, Trâm ở
nhà tận hưởng buổi tối bằng một cốc cà phê và hoàn thành một núi bài
tập trên lớp sẽ có ích cho bảng điểm kì này của cô hơn.
Ngọc hát
không hay xuất sắc nhưng dễ nghe, cô chọn bài “Những ngày đẹp trời” của
Bằng Kiều cho phần thi của mình, dù sao với kinh nghiệm nhiều năm làm
cán bộ văn nghệ ở trường cấp 3 cũng khiến cho Ngọc có lợi thế về sân
khấu phần nào. Sau một loạt phần thi khá hấp dẫn, Ngọc cảm thấy lo lắng
hơn, một cô gái cung Xử Nữ luôn khao khát chiến thắng chính là Ngọc, dù
chỉ là trong sự cạnh tranh nhỏ Ngọc cũng muốn cố gắng hết mình, trong
khi đó Phong lại cảm thấy Ngọc thật khác lạ, chưa bao giờ Phong có cảm
giác đó với Trâm, đối với anh Trâm là một mẫu người con gái hoàn hảo,
không biết nên khen hay nên chê về con người của Trâm, yêu Trâm nhưng
ngoài rung động ra anh chưa hề có nhiều cảm xúc khác với cô cả. Ngọc lo
lắng liên tục bằng việc uống nước và đôi khi lại quay sang Phong chỉ
bằng một câu hỏi: “Chúng ta làm được phải không anh?” Phong chỉ cười và
gẩy tay lên những sợi dây đàn, đối với Phong âm nhạc chính là tâm tư
tình cảm của anh, mỗi sợi đàn là mỗi bậc cảm xúc mà chỉ cần gẩy lên
những giai điệu là Phong như quên đi tất cả.
Đã đến phần
thi của Phong và Ngọc, Ngọc dùng cả hai tay để ôm lấy chiếc micro, Phong
thử đàn và bắt đầu say sưa với phần nhạc dạo, Ngọc nhắm mắt hít một hơi
sâu và không biết từ lúc nào đã cuốn theo giai điệu của bài hát cùng
với Phong. Hình ảnh một cô nhóc 19 tuổi mặc quần yếm, tóc ngắn ngang vai
cạnh một chàng trai thư sinh bên cây đàn khiến không khí của buổi off
càng thêm nóng hơn, tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ reo hò không ngớt, giai
điệu cuối cùng vang lên vỡ òa cùng tiếng vỗ tay của mọi người, Ngọc sung
sướng quay sang cười thật tươi với Phong, bên dưới tiếng mọi người ngày
một to hơn “Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi...” khiến cả hai nhân
vật chính càng thêm bối rối, chứng tỏ sự phối hợp của cả hai thật hết
sức ăn ý, Ngọc thấy tim mình đập nhẹ má bỗng ửng hồng.
Kết thúc
buổi off, dù không được giải nhất nhưng Phong và Ngọc được bình chọn là
cặp trai tài gái sắc của đêm hôm nay. Một sự sắp đặt ngẫu nhiên khiến
cho quan hệ của Ngọc và Phong trở nên thân thiết hơn, cả hai trao đổi số
điện thoại và Phong hứa sẽ giúp Ngọc trong việc tập guitar hơn. Dường
như buổi tối định mệnh ấy đã nhen nhóm một kết thúc khác trong quan hệ
của Ngọc và Phong.
Ba năm yêu
nhau Trâm và Phong chưa một lần cãi nhau, đã quá quen thuộc với một tình
yêu thầm lặng như vậy nên hậu quả của việc cãi nhau lần này Phong muốn
chia tay. Phong không biết tại sao mình lại thốt ra hai từ “chia tay”
với Trâm một cách dễ dàng như vậy, Phong chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ
chia tay Trâm, nhưng ngày hôm nay khi Trâm quyết định đi du học thì chưa
bao giờ Phong lại muốn chia tay như lúc này.
Phong không
phải muốn Trâm dừng việc đi du học lại, chỉ là Phong thấy mình không làm
gì được cho Trâm, tương lai của Trâm còn rất nhiều phía trước và Phong
không muốn mình là vật cản của Trâm. Hay cũng bởi vì Phong nhận ra mối
quan hệ giữa Phong và Trâm chưa hẳn được gọi là tình yêu, đó là mối quan
hệ tình cảm phức tạp mà đến bản thân Phong cũng chưa nhận định được.
Từng ấy năm
yêu nhau, bản thân Phong và Trâm đều ngộ nhận rằng mối tình của họ là
hạnh phúc, nhưng chưa hẳn là như vậy, đối với Phong nó ngộp thở hơn
những gì anh nghĩ, Phong nghĩ mình cần để cho Trâm đi và lựa chọn người
phù hợp với Trâm hơn anh. Tuy nhiên đón nhận lời chia tay của Phong,
Trâm lại hết sức bình tĩnh, một cô gái bản lĩnh và thông minh như Trâm
luôn làm chủ được mọi tình huống chính vì vậy cô mới giữ vững được mối
quan hệ với Phong ba năm nay không hề một vết tì xước.
Trâm coi lời
chia tay của Phong chỉ như một phản ứng bình thường khi phải xa người
yêu của một người con trai, cô nghĩ rằng lời nói của Phong chỉ là nhất
thời, cô luôn tin rằng mối tình từng ấy năm đó không thể thay đổi chỉ vì
mấy năm du học ngắn ngủi đó. Cô chỉ chấp nhận xa Phong nhưng không chấp
nhận chia tay, cô nói với Phong rằng mọi thứ sau 2 năm du học của cô
đều có thể thay đổi, chỉ duy nhất việc Phong không còn là bạn trai của
cô tuyệt đối không thể. Cô vẫn sẽ ra đi vì điều đó tốt cho cả cô và
Phong nhưng cô không chấp nhận chia tay, nếu điều đó có xảy ra với cô
thì phải là cô nói ra chứ không thể là Phong.
Trâm đã làm
xong visa, ngày mai Trâm sẽ bay, cô cố gắng thu xếp mọi chuyện gia đình
và học tập ổn thỏa nhưng Phong vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện cho cô từ
buổi tối hôm đó đến nay. Cô biết Phong giận nhưng cô vẫn có chính kiến
của mình, cô không thể để công sức học tập bao năm trời thành tay trắng.
Dù ngày mai ra đi không có Phong thì đối với Trâm anh vẫn sẽ là người
yêu của cô và cô sẽ trở về bên anh.
Phong quyết
định không ra sân bay tiễn Trâm, nhìn thấy Trâm lòng Phong chỉ càng thêm
rối ren. Mấy ngày nay bố mẹ Phong luôn trách cứ anh vì việc ích kỉ
không cho Trâm đi du học, nhưng đâu ai biết, anh và Trâm, hai trái tim
đang đập lệch nhịp mà không hay.
Ngày Trâm
bay sang một nơi xa anh, trong trái tim anh đã nhận ra một điều mà từ
lâu anh luôn lầm tưởng, anh đã không còn yêu Trâm như ngày nào, anh đã
thay đổi, nhưng vì lí do gì thì bản thân anh cũng không trả lời được. Có
lẽ yêu thương đã trở nên nhạt nhòa, cũng giống như anh và cô đã không
còn sống chung một đất nước. Thi thoảng bất chợt bắt gặp những kỉ niệm
của cô, lòng anh chỉ nhói đau vì đã không thể nhận ra sớm hơn làm tổn
thương đến Trâm quá nhiều. Anh thực sự là người có lỗi đối với cô, nhưng
tình yêu thì đâu có sai hoặc đúng, khi trái tim không còn rung động
cũng là lúc không thể còn yêu.
Phong mang
tâm trạng của một kẻ thất tình tìm đến với âm nhạc, anh thả hồn mình
theo cung đàn, chỉ có lúc này anh mới chính là con người thật của anh.
Giá như Trâm từng nghe một bài hát của anh có lẽ cô sẽ hiểu được trái
tim anh. Nhưng nếu anh biết được rằng sẽ có điều “giá như” anh đã ước
“Giá như anh đừng để Trâm yêu anh nhiều đến thế” thì sẽ chẳng bao giờ
anh phải thốt lên hai từ “giá như…”
Phong tình
cờ gặp lại Minh Ngọc trong một buổi giao lưu guitar nghiệp dư ở một quán
café nhỏ mang tên Thiên đường. Đúng như cái tên mà chủ quán đã đặt, chỉ
cần đặt chân vào đây, con người như đang trên thiên đường, không phải
thiên đường của sự sung sướng về vật chất mà là của sự tự do cả về thể
xác lẫn tâm hồn, những người yêu nhạc tìm được cái đẹp trong những giai
điệu, những tâm hồn nghệ sĩ tìm thấy nhau và những trái tim cô đơn được
sưởi ấm. Minh Ngọc giờ đã chơi khá hơn rất nhiều so với mấy tháng trước
anh gặp, có vẻ như Ngọc đã tập luyện rất nhiều, giai điệu của cô trong
sáng như chính con người cô vậy, Phong cũng dần chìm đắm vào nó khi nào
không hay.
Minh Ngọc
biểu diễn xong được rất nhiều người tán thưởng, không ngờ một cô bé 19
tuổi lại mang lại nhiều xúc cảm trong giai điệu đến vậy, niềm đam mê với
guitar của Ngọc quả không hề nhỏ. Điện thoại rung, màn hình hiện lên
“Anh Phong Guitar” làm chính Ngọc giật mình, kể từ khi trao đổi số điện
thoại đây là lần đầu tiên anh Phong chủ động gọi cho cô, cô vừa vui vừa
hồi hộp, cô khẽ nhấc máy:
- Anh Phong, em nghe đây rồi.
- Ngọc à, anh đây, em quay lại sau đi.
Ngọc không
hiểu anh Phong nói gì chỉ bất giác quay lại thì đón nhận một nụ cười ấm
áp của anh đang vẫy chào cô, không ngờ hai người gặp lại nhau thật tình
cờ như vậy, cô sửng sốt đến mức ngây cả người chỉ khi anh Phong tiến lại
gần hơn cô mới nhận ra đây là hiện thực. Phong nhẹ nhàng tiến lại gần
Ngọc:
- Chào em. Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp em mà trình lên tay ghê, thế mà còn đòi anh phải dạy thật múa rìu qua mắt thợ rồi.
- Anh đừng trêu em – Ngọc đỏ mặt – Anh đến đây nghe nhạc à, sao không chơi một bài giao lưu ạ?
- À, dạo này tâm trạng không tốt nên anh không muốn phá vỡ giai điệu.
- Anh có chuyện gì buồn sao? – Ngọc quan tâm
- Con người vui buồn là chuyện bình thường mà em, anh mời em đi uống nước nhé
- Dạ được ạ -
Ngọc vui vẻ nhận lời mặc dù trong đầu cô có một đống các câu hỏi chưa
kịp hỏi, tính cô là vậy luôn muốn khám phá những bí mật của người khác
nếu không trong lòng cô thấy bực bội lắm…
Từ cuộc gặp
gỡ thứ hai đó mà mối quan hệ của Ngọc và Phong cũng trở nên gần gũi hơn
rất nhiều. Anh cười nhiều hơn khi ở bên Ngọc, đối với Phong - Ngọc thật
là một cô gái đặc biệt, cô luôn làm anh phải ngạc nhiên, khi thì trẻ con
tinh nghịch lúc lại trầm tư kín đáo. Con người Ngọc khiến người ta thật
dễ có cảm tình ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, nhiều khi anh thấy tim
mình rung rinh trước một cử chỉ đáng yêu của cô gái đó, nhưng lại chợt
trấn tĩnh lại không anh sợ sẽ mất Ngọc như việc mà anh đã để mất Trâm
trong trái tim mình.
Sau hai
tháng du học, Trâm bỗng dưng về nước, cô bị trục trặc một số giấy tờ nên
phải về Việt Nam gấp, chỉ có một tuần để giải quyết là cô phải bay về
Anh ngay. Gấp gáp là vậy nhưng khi đặt chân về Việt Nam, Trâm không quên
sang chào bố mẹ Phong, dù thế nào Trâm cũng là một cô gái cầu toàn, cô
luôn xử sự sao cho đúng đắn nhất, bố mẹ Phong luôn thầm mong Trâm sẽ
nhanh trở thành con dâu mới của họ. Cô vẫn chưa gặp được Phong, công
việc cần giải quyết vẫn dang dở, lòng cô cứ rực như lửa đốt khi chưa
nhìn thấy anh, cô bỗng thấy sợ mất anh.
Phong nghe
tin Trâm về trong một tuần, anh biết nếu đến gặp Trâm lúc này chỉ làm
mọi việc thêm rối nên anh chọn cách im lặng. Mặc dù lòng vẫn rối bời
nhưng đứng trước trái tim của mình Phong vẫn không thể né tránh sự thật
anh đã không còn yêu Trâm nữa rồi. Anh chọn cách rời khỏi nhà để tránh
gặp Trâm, anh hẹn Ngọc đi chơi vì chỉ có Ngọc lúc này mới khiến đầu óc
anh thôi suy nghĩ.
Cùng nhau đi
ăn Lotte, trông Ngọc và Phong cũng không khác mấy những đôi tình nhân
đang hò hẹn. Ngọc luôn có những trò đùa tinh quái khiến Phong không thể
không thấy thú vị ví dụ như cô sẽ ăn khoai tây chiên cùng với việc trộn
lẫn tương ớt và tương cà vào cùng nhau. Khi ăn gà cô luôn dùng tay thay
cho việc dùng dao và dĩa, dù nói gì thì ngoài khi chơi đàn ra Ngọc vẫn
lộ rõ là một cô bé.
- Anh Phong.
Phong ngước
nhìn lên, đó là Trâm, anh giật mình, cô vẫn như ngày còn ở Việt Nam,
đối với Trâm mà nói cô ít bị tác động hay thay đổi vào môi trường, cô
vẫn là Trâm của hai tháng trước mà thôi
- Chào em, nghe nói em mới về - Phong rụt rè
- Em tiện
ghé qua đây ăn, không ngờ gặp anh, em đến tìm anh mấy lần nhưng đều
không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, em…..
- À em… – Phong vội ngắt lời Trâm – Anh xin được giới thiệu với Trâm đây là bạn gái của anh – Minh Ngọc
- Bạn gái – Trâm thốt lên
Ngọc đang ăn khoai tây chiên cũng suýt nữa sặc vì câu nói bất ngờ của Phong.
- Bạn gái gì anh Phong, em..... – Ngọc định thanh minh thì Phong lại cắt ngang.
- À quên xin giới thiệu với Ngọc đây là chị Trâm – bạn anh
- Bạn anh –
Trâm thốt lên lần thứ hai – Hóa ra là em đã biến thành bạn anh rồi – Rồi
Trâm quay sang Ngọc – Chào em chị là Thủy Trâm – Bạn... vâng là bạn anh
Phong.
- Em chào
chị, rất vui được biết chị - thấy không khí có gì đó không ổn, Ngọc vội
vàng tìm cách để tránh đi – em xin phép em vào nhà vệ sinh...
Nhẹ nhàng
thoát khỏi trận địa, Ngọc như trút được gánh nặng, “Ánh mắt của chị ấy
thật không thể đùa được, có thể đốt cháy tất cả những gì chị ấy nhìn
thấy mất” Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, “Mà thật không hiểu sao anh Phong
lại giới thiệu mình là bạn gái của anh ấy nữa, nhưng…” Ngọc nhìn vào
trong gương và tự nói với bản thân “Anh Phong, em làm bạn gái của anh
được không?”
Ở bên ngoài,
không khí thực sự đang căng thẳng đến nghẹt thở, cảm giác như có thể
nghe rõ cả nhịp tim của nhau, Trâm nhìn Phong, cô không nghĩ rằng anh đã
thật sự thay đổi, cô nhìn anh nước mắt trực tuôn rơi, vậy mà cô cứ nghĩ
cô có thể thay đổi được suy nghĩ của anh, hóa ra anh đã không còn yêu
cô nữa, cô thật như con ngốc khi vẫn chờ và tin tưởng anh. Phong không
dám nhìn thẳng vào mắt Trâm, anh đang làm gì vậy, anh đang tiếp tục làm
tổn thương Trâm ư, và anh còn kéo thêm Ngọc vào chuyện này, anh điên
thật rồi, anh ngước lên bắt gặp dòng nước mắt của Trâm làm trái tim anh
vỡ vụn.
- Anh xin lỗi… Tại anh… – Phong không thể nào giải thích được những việc anh đang làm nữa.
- Em mới là
người phải xin lỗi, em xin lỗi vì đã quá yêu anh, quá tin anh,vậy mà
suýt nữa em phá vỡ cuộc hẹn hò của người yêu em đó, em là một đứa khờ
mà… em không thể đối diện với một người đàn ông tồi tệ như anh được nữa…
Em đi đây.
Dồn nén tất
cả Trâm bình tĩnh rời đi lướt qua Phong, anh run rẩy vì những lời nói
của Trâm, anh biết anh đã lại làm cô tổn thương thêm lần nữa, anh thấy
mình thật hèn hạ. Anh với tay giữ lại bàn tay Trâm, anh thực sự không
biết mình phải làm gì để khiến Trâm khỏi đau buồn, anh vụt đứng dậy ôm
Trâm vào lòng
- Trâm anh sai rồi...
Trâm như
muốn ngã khụy xuống lúc này, người con gái mạnh mẽ dường nào cũng có lúc
sẽ mong manh, cô như không còn giữ được bản lĩnh của mình cô ôm lấy anh
khóc như đứa con nít, cô chưa bao giờ nghĩ việc ngừng yêu anh sẽ như
thế nào và bây giờ cô thực sự đang sợ điều đó, cô khẽ nấc trên vai
Phong, trái tim cô vẫn thổn thức vì Phong, chỉ có Phong không hiểu được
trái tim mình đang muốn gì.
Ngọc bước
ra, vô tình chứng kiến tất cả, cô thấy mình bị tổn thương, hóa ra anh
lấy cô ra để làm vật thay thế, anh khiến cô trở thành người phá vỡ hạnh
phúc của người khác, cô tưởng rằng những ngày qua bên nhau, sẽ có một
ngày cô thổ lộ rằng cô yêu anh nhưng vừa rồi cô thật giống một trò đùa,
Ngọc bước vội ra khỏi quán ăn, nước mắt rơi lã chã không thể ngừng lại,
cô lấy tay gạt nước mắt
“Sao lại khóc, tại sao mày khóc, mày muốn người ta phải đáng thương mày sao, mày chưa đủ đáng thương sao hả Ngọc”…
Nước mắt vẫn cứ thế không ngừng tuôn rơi…
Trái tim không chỉ có hai ngăn như ta vẫn tưởng, chỉ là ta ích kỉ không muốn mở ra xem ngăn tiếp đó là gì mà thôi…
Hai ngày hôm
nay Phong không nhắn tin gọi điện cho Ngọc, sự việc hôm đó diễn ra
nhanh đến mức Phong không biết anh đã cùng một lúc làm tổn thương đến
hai người con gái. Anh sợ đối mặt với Ngọc lúc này cũng giống như việc
anh đang trốn tránh Trâm, anh không thể trở về bên Trâm như trước kia
nữa, trái tim anh đã nguội lạnh nếu cố chấp quay lại thì anh thật sự quá
tồi tệ rồi, anh không thể lừa dối Trâm thêm nữa, Trâm không đáng chịu
đựng tất cả vì anh.
Ngày hôm đó
khi ba người đối diện với nhau, không phải anh lấy Ngọc ra để làm vật
cản không cho Trâm đến bên anh mà vì đó là những lời nói thật lòng từ
trái tim anh, anh đã yêu Ngọc mất rồi, chỉ là khi nhìn thấy Trâm anh
không thể chịu đựng được việc anh đang làm tổn thương cô ấy. Giờ đây anh
sắp rời xa Trâm và cũng sắp mất đi Ngọc, anh thấy mình xứng đáng nhận
được những điều đó, anh không xứng để được Trâm yêu và cũng không đủ
dũng khí để yêu Ngọc, trái tim như đang trêu đùa bản thân Phong, anh mất
hết phương hướng, mất đi cả niềm yêu thương.
Ngọc đau
lòng nhận ra trái tim cô đã trót yêu Phong rất nhiều, yêu ngay từ khi
hai người hát chung với nhau, những tin nhắn, những cuộc gọi và những
buổi đi chơi khiến Ngọc càng khẳng định tình cảm của mình với Phong hơn,
chỉ là cô đã không tìm hiểu trái tim anh, cô nghĩ rằng khi yêu nhau chỉ
cần yêu thôi là đủ, cô quên rằng quá khứ của Phong mới là điều cô cần
quan tâm nhất, cô đã quá vô tư trao yêu thương đi vội vã, vậy khác gì
giờ đây cô là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của Phong và Trâm, cô tự thấy
bản thân mình cũng tồi tệ không kém.
Trâm rất
shock, cô chưa bao giờ phải chịu đựng thứ gì đó ghê gớm như lúc này, cô
chưa bao giờ để bản thân phải yếu đuối như bây giờ, cô vừa muốn níu kéo
Phong vừa muốn để Phong phải đau khổ vì cô, nếu cô ra đi Phong sẽ phải
chịu day dứt vì đã lừa dối cô, cô thật không nghĩ rằng sẽ có một ngày
con đường cô và Phong đang đi sẽ bất chợt xuất hiện một ngõ nhỏ thứ ba.
Lòng cô như tơ vò không sao có thể gỡ được…
Chỉ còn 3
ngày nữa là Trâm phải bay sang Anh tiếp tục việc học, cô quyết định gặp
Ngọc một lần. Cô yêu cầu Phong phải để cho cô được gặp Minh Ngọc, nếu
không cô sẽ ở Việt Nam cho đến khi chuyện này được giải quyết. Phong
không biết phải làm thế nào mới là đúng lúc này, anh sợ làm tổn thương
cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, nhưng điều anh sợ hơn là trái tim đang bị tổn
thương của Trâm đang tìm cách để lấy lại tất cả, lấy lại anh – người đã
từng yêu cô.
Cuộc gặp gỡ
ba người Trâm, Phong và Ngọc, chẳng ai muốn mở lời trước bởi sợ rằng
điều gì được nói lúc này cũng sẽ làm tổn thương đến cả ba. Bằng bản lĩnh
của mình Trâm nhất quyết không để mất Phong mà đáng ra anh phải thuộc
về cô mới đúng, cô bằng giá nào cũng phải lấy lại Phong, dù từ bỏ việc
học cô cũng phải có Phong, cô mở lời:
- Gặp nhau
thế này thật không vui vẻ chút nào, nên chị sẽ vào thẳng vấn đề, có thể
em yêu anh Phong và cũng có thể anh Phong đang yêu em nhưng điều đó chỉ
là tạm thời mà thôi, chị đã yêu và bên cạnh anh ấy 3 năm nay, chị không
chấp nhận việc anh ấy bỏ mặc chị yêu người khác nhưng con người đôi khi
cũng có những sai lầm do không làm chủ được, chỉ là do xa chị làm anh ấy
thấy cô đơn mà thôi, nhưng chị vẫn chấp nhận anh ấy nếu em chịu buông
tay.
- Em nói gì
vậy Trâm, lỗi không phải do Ngọc, là do anh kéo cô ấy vào, cô ấy chưa
bao giờ nói yêu anh chỉ là anh thầm yêu cô ấy mà thôi, chẳng phải trước
lúc em đi anh đã nói chúng ta chia tay sao, chẳng lẽ em không hiểu điều
đó, anh đã không còn yêu em nữa Trâm ạ – Phong cố gắng kéo vãn lại mọi
chuyện, anh biết tất cả đã và đang đi quá xa những gì anh có thể làm.
- Anh đừng
như thế có được không, không ai có thể hiểu anh bằng em cả, anh đừng cố
chấp nữa, việc này cũng có trách nhiệm của Ngọc, em ấy chỉ cần cho chúng
ta biết tình cảm thật của em ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu
em ấy không yêu anh tức là anh chỉ ngộ nhận mà thôi, em sẽ tha thứ tất
cả chỉ cần anh quay lại về bên em mà thôi.
- Thủy Trâm – anh nói lại lần nữa là anh không còn yêu em – em có thể chịu hiểu cho anh được không…
- Em không
muốn nghe anh nói – Trâm hét lên, cô dường như không còn là Thủy Trâm
bình tĩnh, kiêu hãnh ngày nào,vì Phong mà cô từ bỏ cả lòng tự trọng của
mình để gặp gỡ người con gái mà anh nói anh đang yêu, vậy còn cô, cô là
gì trong ba năm yêu anh ấy…
- Chị Trâm, em sẽ buông tay…
- Em nói gì – Trâm quay sang Ngọc sửng sốt– vậy là em không yêu anh ấy đúng không?
- Em sẽ
buông tay nếu anh ấy không muốn nắm bàn tay của em, nhưng nếu anh ấy
không muốn buông thì em sẽ nhất quyết không từ bỏ anh ấy – Ngọc nhẹ
nhàng thốt ra những lời mà cô xem nó là lời bằng cả trái tim cô.
Tai Trâm như
ù đi trước những gì vừa nghe được từ Ngọc, cô không ngờ cô bị một cô bé
đánh bại trong chốc lát và cướp đi người yêu của cô.
- Em nói vậy
là sao Ngọc – Phong cũng sửng sốt không kém, anh không hề biết rằng
Ngọc sẽ phản ứng như vậy, anh chỉ nghĩ rằng Ngọc sẽ không tha thứ cho
anh khi kéo cô vào việc của anh, anh chưa từng nhận ra tình cảm cô dành
cho anh, vậy mà lâu nay anh cứ rụt rè không dám nghĩ tới
- Em có chắc
là em sẽ không buông tay anh ấy – Trâm lạnh lùng nói, con người của cô
nếu chưa là giây phút cuối cùng thì cô sẽ không bao giờ chấp nhận việc
mình là người thua cuộc.
- Anh sẽ không buông tay cô ấy Trâm ạ – Phong cầm tay Ngọc, nhìn vào mắt Ngọc – Anh sẽ làm theo những gì mà con tim anh muốn
- Anh… –
Trâm không thể ngờ được sự việc lại không diễn ra như những gì cô mong
đợi – vậy được thôi, em chúc anh thanh thản để yêu được cô ấy
Rồi Trâm
lặng lẽ đứng dậy, đến phút cuối Trâm vẫn muốn giữ một chút lòng tự trọng
cuối cùng cho cô, bản thân cô chưa một lần nghĩ cô sẽ thua trong việc
giành lại Phong, nhưng những gì cô vừa chứng kiến khiến cô không thể
tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa. Ngọc tự nhủ thầm rằng cô không được
khóc lúc này, nhưng nước mắt cô vẫn rơi, cô thật sự không biết tình yêu
của cô và anh liệu có thể thành sự thật, nhưng chỉ vào giây phút anh nắm
tay cô thì cô biết rằng cô sẽ bất chấp tất cả để yêu anh.
“ Rầm”.
“Có ai không đưa cô ấy đi bệnh viện đi”
Một vụ tai
nạn bất ngờ xảy ra, Ngọc và Phong vội chạy ra, đó là Trâm, chỉ mấy giây
trước cô còn đứng trước Phong và Ngọc mà giờ đây quanh cô chỉ là máu và
máu. Phong vội vã bế Trâm lên, anh thật không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này,
anh không ngờ rằng Trâm phải chịu một cú sốc lớn đến như vậy, bế Trâm
lên mà bàn tay Trâm vẫn bám chặt lấy anh, cô mở mắt nhìn anh, hai giọt
nước mắt pha lẫn máu trên mặt của cô từ từ chảy xuống, dù đứng trước sự
sống và cái chết cô vẫn không thấy sợ bằng việc rời xa anh.
Ngọc không
biết làm gì lúc này, cô chỉ biết đứng chôn chân nhìn chiếc xe cứu thương
đi xa khuất, tay chân cô run sợ, cô vừa vô tình gây ra tai nạn cho
Trâm, cô thấy sợ bản thân mình, có phải vì cô đã quá ích kỉ khi yêu
Phong. Nhìn thấy hình ảnh Trâm nằm dưới đường ám ảnh cô khiến cô bật
khóc, yêu thương đến vội mang theo cả nỗi đau đến với cô.
Trâm được
đưa vào bệnh việc kịp thời nên cô đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng không
biết do va đập khi tai nạn hay do cú shock tình cảm mà Trâm, cô gái
mạnh mẽ ngày nào giờ chỉ thu mình trong chiếc giường bệnh, cô không gặp
ai, không cho ai vào thăm, nửa đêm cô đi lang thang trong bệnh viện như
người mất hồn, cả ngày cô không nói một lời, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa
sổ.
Việc học của
Trâm bị tạm hoãn lại, sức khỏe tuy đã ổn định nhưng tâm lý của Trâm thì
hoàn toàn bị chấn động, không tìm ra căn nguyên bởi cô vẫn hoàn toàn
bình thường, bố mẹ Trâm khóc nấc lên khi nhìn đứa con gái cứ như điên
dại ngày ngày chỉ ngồi ở góc phòng không ăn không uống gì, đến Phong,
Trâm cũng không muốn gặp, cứ nghe thấy ai nhắc đến Phong là cô gào lên,
đuổi đánh ra khỏi phòng. Phong nhìn cô mà trái tim anh như bị bóp ngẹn,
cả đời này anh không thể nào bù đắp hết những tổn thương anh đã gây ra
cho Trâm, anh ước như cô có thể đánh đập giày vò anh cho hả giận chứ
đừng tự hành hạ bản thân cô như lúc này, lâu lắm rồi anh mới rơi nước
mắt, giọt nước mắt mặn chát thật cay đắng biết bao.
Từ hôm xảy
ra tai nạn, đã bao nhiêu lần Ngọc định gọi điện cho Phong, cô vừa thương
anh vừa thương Trâm, cô chỉ muốn biết tình hình Trâm như thế nào, nhưng
cô sợ nếu nghe giọng anh lúc này thì cô không thể giữ được tình cảm của
mình mà thể hiện ra mất. Có bàn tay ai như bóp chặt cổ họng cô khiến cô
không thể nào thở được, trái tim chưa một lần bị tổn thương của cô gái
bé nhỏ như Ngọc bật khóc, vết thương này lớn quá, lớn hơn cả sức chịu
đựng của cô…
Chẳng có cái
kết nào cho câu chuyện tình buồn của mối tình ba người Trâm, Phong và
Ngọc. Có lẽ dù ai đến bên ai cũng sẽ có người phải chịu đau thương mất
mát. Đôi khi hi sinh cũng là một cách để yêu thương người mình yêu. Năm
tháng trôi đi, cuộc sống thay đổi, trong mỗi trái tim sứt sẹo của mỗi
người dường như đã thấy không còn nhói đau, đi cả một chặng đường dài để
họ đến bên nhau nhưng chỉ một bước chân quay lưng lại cũng sẽ khiến họ
xa nhau mãi mãi. Chắc chắn rằng ở một nơi nào đó trong bảy tỉ người, sẽ
có một trái tim đang chờ đập cùng nhịp với họ, đừng chỉ tự cho con tim
mình có hai ngăn, một ngăn cho bản thân và một ngăn cho quá khứ, còn có
một ngăn tương lai đang chờ họ mở, điều họ cần làm chỉ là tìm đúng chìa
khóa mở nó mà thôi.
Vẫn là ba năm sau...
Trâm sau khi
điều trị tâm lý cô đã hoàn thành tấm bằng Thạc sỹ bên Anh, đợt này cô
về có mang theo một người giới thiệu cho gia đình, anh là người Anh và
điều cô tìm thấy ở anh là một người đàn ông sẽ gắn bó với cô trong suốt
quãng đời còn lại…
Còn Phong,
anh đã học xong và lấy tấm bằng đỏ Kinh tế, anh vào Nam lập nghiệp và
giờ đã trở thành Giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, hè này anh sẽ đón
cả gia đình vào đây sinh sống, trái tim anh đóng cửa đã lâu và lòng anh
cũng đã sẵn sàng đón nhận một tình cảm mới, nhưng anh tin chỉ cần trái
tim còn đập chắc chắn vẫn sẽ cần được yêu thương.
Cô sinh viên
ngày nào còn mới bỡ ngỡ nhập trường Minh Ngọc giờ đã là sinh viên năm
ba chuẩn bị ra trường, giờ đây đối với Ngọc việc cô ao ước chính là được
trở thành một cô MC giỏi giang và thành công, một tương lai mới đang mở
ra cho cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, cô đã không còn chơi guitar nữa, không
phải vì cô sợ quá khứ mà cô muốn bắt đầu những thứ cô chưa từng khám phá
trước đây. Cô đã tìm được nhiều hạnh phúc mới từ cuộc đời và việc được
sinh ra để yêu và được yêu chính là một điều hạnh phúc lớn lao bây giờ
mà cô cảm nhận được nhất…
Bản
ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một
mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng
sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.
Mỗi người
chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để
đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào
đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người
bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết
rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương
yêu…
Có ai đó đã
từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau.
Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng
rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài
dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có
một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta
chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người
khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau
qua những nỗi đau.
Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.
Bởi chờ đợi
vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao
giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong,
để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều
như thế nào.
Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…
Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…
Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…
Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?
Bản ngã của
cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta
độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy
mình cô độc biết bao nhiêu.
Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.
Đừng mãi bỏ
đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều
quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự
thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.
Để rồi sau
tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình
tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như
thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?
Cuộc sống
này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó
xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những
vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm
thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.
Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…
Chờ nhau một lần trong đời, có được không?