Saturday, October 5, 2013

Một thoáng suy nghĩ về sống nhanh




Cách đây bảy, tám năm với trẻ con chúng tôi điện thoại di động, máy tính hay mạng internet là một thứ gì đó quá xa xỉ, và trong suy nghĩ bé nhỏ ấy đã từng mặc định rằng mọi thứ đó chỉ dành cho nhà có tiền hoặc tài giỏi ghê lắm mới biết sử dụng. Thế rồi một ngày, ba tôi đem về một cái máy, ông gọi nó là “Cục gạch đen trắng” và đó là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với một chiếc điện thoại di động, khoái chí tới mức đòi bằng được ôm cái  điện thoại chơi trò Rắn cả ngày. Cái cảm giác vừa hân hoan, vừa tò mò ấy là thứ mà tôi không còn tìm lại được, ngay cả về sau này dù được tiếp xúc với nhiều chiếc điện thoại  xịn hơn rất nhiều với cục gạch ngày xưa. Hồi ấy mạng điện thoại cũng không được phủ rộng như bây giờ, có cái điện thoại mà những ngày từ sáng đến tối chẳng thấy đâu một vạch sóng nào.
Thế mà chớp mắt một cái thời gian trôi cũng thật nhanh, bây giờ chiếc điện thoại cũng chẳng còn là thứ xa xỉ quá như lúc trước, mạng internet cũng được kết nối và lan rộng ra khắp thế giới. Mọi thứ quay cuồng trong đổi mới, hiện đại và công nghệ số, cuộc sống của con người vì thế cũng không ngừng nâng cao hơn, đặc biệt là về vật chất. Nhưng lòng người có khi nào thỏa mãn được bản thân, đã có đầy đủ thì lại càng cố gắng muốn được dư thừa. Cho nên có một số người tồn tại nhanh lắm, họ lao vào cái vòng danh lợi bon chen, họ quên đi mục đích sống và đam mê khởi nguồn, họ gò ép bản thân vào những khuôn khổ cứng nhắc như cỗ máy, họ bàng quan và thờ ơ với cả xã hội giữa con người với con người này. Vì họ đâu có sống, họ chỉ đang tồn tại thôi, mà tồn tại chỉ là sống một nửa, sống không tròn cuộc đời.
Nếu như Xuân Diệu từng có cái sống gấp gáp cho tuổi trẻ, sống hết mình và sống để hưởng thụ thì họ lại hoàn toàn khác. Cái sống gấp và sống nhanh của họ là vì sợ mình bị tụt lùi, sợ mình bị đẩy xa, sợ mình kém cỏi cho nên chẳng bao giờ họ nhận ra giá trị của việc Dừng lại, chẳng bao giờ nhận ra giá trị hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé của cuộc sống. Họ tự cho mình cái quyền sống phí hoài tuổi xuân bởi những lao lực bon chen, bởi những cám dỗ u tối của đồng tiền, mà quên đi mảnh đất khô cằn trong tim mình cũng đang cần được tưới bởi những yêu thương và ngơi nghỉ. Ừ, làm sao họ có thể nhận ra những điều ấy khi bản thân chưa một lần muốn nhìn lại,tồn tại như thế liệu có đáng ?
Bạn đã bao giờ thử nhìn cuộc sống của những đứa trẻ bây giờ chưa ? Các em bây giờ được tiếp cận với những thứ tân tiến và hiện đại nhất nhưng lại quá nghèo được vui chơi thực sự. Các em tài giỏi hơn chúng tôi, các em luôn phải nướng mình cho trường lớp, cho những lò luyện học, nhưng đến khi hỏi về ước mơ lại lúng túng không thể trả lời. Cuộc sống ấy cũng là một kiểu sống vội vã, sống gò ép chẳng khác gì như một con rô bốt đã được lập trình sẵn vậy. Nhưng các em không có lỗi, máy tính hay internet cũng không có lỗi, lỗi lầm    thuộc về những người lớn, những người đang áp đặt chính cách sống sai lầm của mình cho con cái. Thời đại của chúng tôi hay những người lớn hơn tôi của nhiều năm về trước, tuy so vật chất và điều kiện không được đầy đủ như các em bây giờ, nhưng đổi lại về mặt giá trị tinh thần mà chúng tôi có được lại phong phú hơn các em rất nhiều. Tôi không trách, và cũng không có quyền trách ai , tôi chỉ cảm thấy buồn, vậy thôi!

Lời kết: Bạn ạ, mỗi người trong chúng ta ai cũng có những cách sống, những lựa của riêng mình, tôi chỉ hy vọng rằng mỗi sự lựa chọn ấy sẽ là đứng đắn, sẽ là tốt nhất cho mỗi người, bởi vì ta đang sống cuộc đời của chính ta chứ không thể đi thuê ai đó sống thay phần đời của mình được. Đừng để thời gian trôi đi mới lại cảm thấy hối tiếc về những thứ mình đã làm, con người có máu thịt không phải gỗ đá, con người có suy nghĩ tình cảm không phải thứ vô tri giác. Vậy nên hãy thôi biến bản thân thành những cái máy lao điên đảo về phía trước bỏ mặc những giá trị tốt đẹp của cuộc sống bạn nhé!

Khi em chán anh

Anh à! Nếu một ngày nào đó em quay lưng đi, bỏ mặc anh với bao nỗi đau oằn thắt nơi con tim thì xin anh đừng cố níu giữ em ở lại. Hãy để em đi, bởi một khi em trở nên vô tình thì yêu thương nơi em đã chẳng còn dành cho riêng anh nữa. Đó là lúc anh nên học cách quên đi người con gái như em.
Em, với quá khứ ngổn ngang và bao cuộc tình dang dở mà chính anh cũng đã được biết. Bản chất của em là thế đó, yêu tự động tìm đến với người ta, chán sẽ buông bỏ mà chẳng cần nghĩ suy hay luyến tiếc điều gì.
Tất cả những người đã đi qua cuộc đời em hay nói đúng hơn là chính em đã vứt bỏ những người bạn đồng hành ấy giữa chặn đường tìm đến đích của hạnh phúc. Nồng nàn có, say đắm có, đắng cay, mật ngọt đều có nhưng một khi em đi thì sẽ xóa sạch tất cả mọi thứ nơi lòng ngực trái của chính mình. Duy nhất chỉ có một người mãi tồn tại ở nơi đó dù em đã cố rất cố để làm mờ hình bóng ấy đi. Vì thế nếu một ngày nào đó em từ bỏ anh thì cũng đồng nghĩa với việc mọi thứ thuộc về anh em đã chẳng còn nhớ nữa.
Vì thế nếu một ngày nào đó em từ bỏ anh thì cũng đồng nghĩa với việc mọi thứ thuộc về anh em đã chẳng còn nhớ nữa.
Đôi khi em cũng tự cười chính em, tự khinh rẻ và sỉ vả mình là kẻ vô tâm và tàn nhẫn, nhưng biết sao được anh, vì đó là con tim em, một khi nó đã ngừng yêu thương thì em chỉ còn cách gật đầu chấp nhận, và nếu cứ cố ép bản thân thì có khi còn gây nên thương tổn cho cả hai.
Ừ, thì bây giờ em yêu anh, nhưng không chắc đó sẽ là một tình yêu thiên trường địa cửu như anh đang nghĩ và mường tượng mong chờ. Nên anh đừng đặt hết niềm tin nơi em, đừng trao tất cả yêu thương mà anh có cho một người không xứng đáng để rồi phải ân hận.
Cũng chẳng thể chắc chắn rằng cuộc tình này của chúng mình rồi sẽ đi về đâu, sẽ là một kết thúc hoàn hảo hay sẽ lại là một cuộc tình dang dở như bao cuộc tình mà em đã một thời thiết tha trước đó. Nhưng em sẽ yêu anh nồng nàn nhất khi còn có thể, sẽ thêm mật ngọt men say để bao người phải nhìn vào đó rồi hờn ghen, sẽ nâng niu và vun vén cho yêu thương khi nào nó vẫn đang còn hơi thở và sẽ nắm lấy bàn tay anh khi nhịp đập con tim em còn hối hả mỗi khi gần.

Hãy yêu và hãy hiểu cho anh em nhé!

Anh bao giờ cũng bảo mình là người chân thành, biết quan tâm, lo lắng rất mực cho người yêu, nhưng hóa ra không phải thế, lời hờn dỗi, trách giận, trách yêu nơi em làm anh phải nhìn lại chính mình. Anh chẳng hoàn hảo, chẳng chu đáo mọi việc như mình nghĩ, xin lỗi em vì điều này…
Em bảo rằng em yêu anh qua câu chữ, lời văn vì trên đó anh là gã đàn ông si tình, chân thành và có gì đó khù khờ khi yêu. Anh của thực tế chẳng khác trên câu chữ là mấy, vì mọi xúc cảm, tâm tư nơi mình luôn được anh dàn trãi trên con chữ, chỉ có điều anh vẫn còn đó sự hời hợt và vô tư để đôi lúc khiến em phải buồn. Yêu em, anh dành cho em thật nhiều lời có cánh, viết cho em những tạp văn lãng mạn, bóng bẩy để thể hiện tình yêu của mình mà nhiều người khi đọc bảo rằng anh bay bổng, văn vẻ quá lời. Anh biết, sẽ có người bảo anh chót lưỡi đầu môi, khéo nịnh, khéo yêu bằng văn thơ, nhưng tất cả là một tình yêu thực sự tận đáy lòng anh, và có lẽ em đủ lí trí để nhận ra.
Em bảo rằng anh không yêu em như lời anh đã nói, và tình yêu trong anh vẫn nhỏ bé lắm, chưa đủ lớn để có thể vì em mà làm tất cả, thoảng buồn, anh lặng lẽ hỏi chính mình. Anh biết… Anh vẫn còn đó ghen tuông, ích kỉ của một người đàn ông bình thường. Anh vẫn còn đó sự hồ nghi tình yêu em dành cho anh khi người cũ quá ứ sâu đậm nơi trái tim em. Anh vẫn sợ sệt em rời khỏi vòng tay anh khi tình yêu mình bỗng nhạt, bỗng phai. Anh vẫn còn chút gì đó tự ti khi trên tay anh chưa có gì, anh lo lắng, e dè vì không cho em một cuộc sống đủ đầy như bao người. Nhiều, nhiều lắm nỗi lo em à, nhưng yêu em, anh sẽ bảo mình cố gắng để đi về phía trước, để có thể tự tin nắm chặt tay em trước tất cả mà bảo rằng: anh yêu em, anh sẽ cho em một cuộc sống thật trọn vẹn nhất có thể.
Ừ thì đôi lúc anh đã quá ư vô tư, lơ là mà quên mất rằng người con gái nào cũng muốn được người yêu ân cần yêu thương, lo lắng, yêu anh, hiểu anh, em cứ hờn, cứ dỗi nhưng đừng để điều đó thành một vết hằn em à.
Ừ thì đôi lúc anh ngốc nghếch, khờ khạo như một đứa trẻ cần được chỉ bảo mà quên mất rằng người con gái nào cũng muốn được một bờ vai vững chải chở che, săn sóc. Anh lắm lúc đã như thế, nhưng anh sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ bên em, sẽ yêu thương em thật nồng nàn, sẽ dang rộng vòng tay để em luôn cảm thấy an lòng khi bên anh, sẽ thế đấy em.
Yêu em, anh sẽ cố gắng, sẽ phấn đấu thật nhiều cho ngày mai vì em, vì cả chính anh, nên em hãy tin vào tình yêu của chúng mình dù sỏi đá, dù gập ghềnh, nhưng đằng sau đó anh tin chúng ta sẽ hạnh phúc.
Em…
Anh yêu em…
Em…
Hãy lắng nghe lời con tim anh nói, và hãy hiểu cho anh em nhé!

Nghe mùa một chút điêu linh

Một ngày qua chỉ đơn giản như lật cái bàn tay, ngửa là sáng, sấp là tối… vậy mà từng giây phút nó trôi qua lại không phải đơn giản chỉ có thế. Ở đó, những bắt đầu của cuộc sống từ những tiếng oa oa trẻ nhỏ, cái kết thúc đời người trong tiếng khóc đưa ma. Và… cái khoảng trống giữa hai điều đó mới thật thăm thẳm: yêu thương, thù hận, nhục vinh, sự thật và lừa dối… những thứ ấy cứ như sóng túa lên suốt triền đời, làm thành một cơn mưa vừa tráng lệ vừa hoang vắng - vũ khúc nhân sinh dưới ánh dương tà.
Ảnh minh họa

Và thế là một bóng ngày nữa đã tắt. Trong tiếng than thở của loài trùng đêm trái đất không ngừng rơi những giọt mưa nước mắt, lã chã trên lá, trên hoa và tràn vào giấc ngủ người. Trong giấc người mệt mỏi lại lầm tưởng đó là những giọt mơ nên cứ thế tha hồ mà mộng và mị…
Mọi thứ đều hiện diện ở nơi đây, trong cái màn đêm tăm tối này, và dù có được thắp lên bằng một ánh trăng thì tất cả vẫn cứ nhập nhòa vào nhau như chính cái bản tính trong mỗi con người.
.
Từ trên miệng vực này nghe thấy tiếng hân hoan của quỷ dữ, tiếng rên rỉ của bản thể và đôi mắt hiền từ nhưng rất xa từ Đức Phật… Chợt nhớ ra một câu hát nào đó: "Phật đã bỏ loài người, Chúa đã bỏ loài người…" Nên trên con đường hành hương về thế giới bên kia có một nỗi hoang mang vô biên hiện diện trong từng mỗi tế bào. Nhưng tôi phát hiện ra hình như loài người lại vô cùng thích thú cảm giác này. Nói chung loài người luôn là loại động vật lưỡng cư giữa hai thế giới thiên thần và quỷ ác với năng lượng sống là sự sợ hãi và do dự.
.
Lúc này trong bóng đêm mờ mờ, có một làn gió lạnh buốt luồn qua tháng Tám. Những bóng cây khi chụm khi tản như đang bàn luận hay mặc cả điều gì đó với bóng đêm thâm u, con chó nhỏ vừa mua ở chợ hồi sáng qua quay mõm ra ngõ sủa vào đám cây lá đang xầm xì (chú ta có vẻ rất nhanh quen nhà và nhận thức được bổn phận). Giá như loài người có chút linh giác của loài chó thì có lẽ chẳng bị mù lòa trước thế giới ma quỷ và không luôn tự nát mình trước những hình thù do bóng tối tạo nên.
3h sáng, tiếng xe gắn máy của những người đi chợ sớm, giấc xóm làng còn đang bồng bềnh trong sương mù tháng Tám… Tôi cố nhắm nửa con mắt để ru mình vào giấc ngủ, nhưng tiếng xe gắn máy và buổi chợ sớm làm tôi không thể…
.
Cuộc sống là thế, tôi có thể không cần, nhưng nhìn những gương mặt bé thơ đang hồng trong giấc ngủ thì loài người không thể ngủ. Có thể ngày nào đó tôi và bạn sẽ làm mọi thứ, kể cả những điều xấu xa nhất mà ta không thể nào ngờ được. Chính lúc này tôi bắt đầu kính yêu cái sự sợ hãi và do dự cùng với sự mù lòa của loài người (cái để phân biệt với loài chó)
.
Và rồi một ngày mới lại bắt đầu. Trong những tia sáng mặt trời soi trên mặt của những người qua đường thấy ánh lên sự sợ hãi và do dự. Thấy rõ dưới mặt ngày sự đồng phổ của nhân tính hiện lên qua tiếng chim ríu rít trên những tàn cây, qua tiếng trẻ bi bô đến trường. Ôi chao! Có lẽ nào ban mai lại bắt đầu từ đêm tối (và ngược lại) và đời sống cũng bắt đầu từ đó điêu linh…
.
Bỗng chốc tôi chẳng hiểu gì, chẳng biết mục đích của mình là gì nữa. Những cuốn sách, những giáo điều, những hẹn hò hò hẹn, những vân vân bắt đầu cháy trong đầu tôi và cuối cùng còn lại một nhúm tro tàn, rồi những tàn tro ấy lại bay theo cơn gió sớm mùa Thu lẫn vào những tán cây xanh, những con mắt lá xanh leo lẻo như mắt trẻ…
.
Ghi lại những chút này, cũng là để ngày đi qua (dù đơn giản như lật bàn tay ngửa bàn tay hay thăm thẳm như chuyền hành hương của loài người) thêm một chút sắc màu… và nghe tôi bên mùa thêm một chút điêu linh.

Thursday, October 3, 2013

Dù rằng không của riêng em

Ảnh minh họa
Dù rằng không thể của riêng em. Anh là anh của những lo toan ngày thường, gánh vác hết bao phần mệt mỏi của em, của anh, và của cả những nỗi niềm khác nữa. Nếu có hối tiếc những ngày đã qua, chỉ là hối tiếc tại sao em đã không cảm thông và yêu thương người nhiều hơn trong quay cuồng cuộc sống, chỉ hối tiếc vì lòng ích kỷ quá lớn lao mà quên đi mất thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ. Chỉ là tiếc phút giây ấy ở bên anh sao vòng tay em lại lơ là vài phút.
Ở một nơi nào đó anh có như em, ngồi nghe tiếng chim hót bên cửa sổ và nghĩ về người em yêu thương nhất. Ngoài kia mây đen dường như sắp giăng kín trời, cũng chỉ có một con đường trước mặt quanh co... Và vì chúng ta đều không có lựa chọn bất kể em yêu anh nhiều hơn tất cả những gì em có thể biết. Những nỗi đau trong thời gian qua làm em có thể thấy rõ tóc em có thêm vài sợi trắng. Có là gì so với những vất vả của anh đâu. Nỗi nhớ của em đơn giản là sự ích kỷ không giới hạn.
Xa không có nghĩa là đã hết. Em luôn tin rằng ở nơi ấy anh được bình thản khi em trả lại cho anh quãng thời gian em đã lấy. Ngày hôm nay, ngày mai... sau này nữa, anh sẽ sống hạnh phúc và tìm được một người con gái nguyên vẹn yêu anh thật lòng, dù tình yêu ấy chỉ lớn bằng một nửa tình yêu của em dành cho anh, nhưng là sự hiện hữu bao bọc lấy anh và khiến anh đủ đầy, hạnh phúc. Và cũng vì tình yêu của em như mây, như gió, như trời mênh mông nhưng anh không thể chạm tay vào hay cảm nhận. Em là người không thể bù đắp cho anh những thiệt thòi đau đớn mà anh phải chịu đựng, em chỉ có những giấc mơ về anh thôi, giấc mơ về nụ hôn đầu tiên dịu dàng và tan chảy, giấc mơ về những tiếng cười và sự chờ đợi mỗi ngày. Dù rằng em có đi hai phần ba quãng đường về phía anh thì mãi mãi đôi cánh tay này cũng không thể cùng nhau siết chặt.
Yêu. Là mong cho người hạnh phúc. Dù con tim không ngừng đau khổ, dù nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cảm ơn anh vì những ngày ở bên em, vực em dậy sau những ê chề mệt mỏi. Là hình bóng kéo em dậy trong giấc ngủ mơ mộng mị kéo dài, là cánh tay đã chỉ đường cho em khi trong cơn mê em lạc lối. Cảm ơn ai đó đã cho em quãng thời gian mà mỗi sớm mai thức dậy em đều thấy tràn ngập những yêu thương trong tim. Dù rằng không của riêng em. Thì hãy cứ cho em nghĩ về người như một con đường dài vắng bóng đầy cây xanh bóng mát chỉ có mình em dạo bước. Dù trước mặt là mây mù giăng kín lối. Xá chi trên đầu là nắng cháy hay mưa tuôn. Bất kể dưới chân là đá găm hay gai góc, trong mắt em cũng chỉ có một con đường. 

Khi yêu thương là ký ức

Có ai bảo Sài Gòn không có mùa Thu. Sáng nay, những dãy phố vẫn gối đầu nối tiếp nhau trong mờ ảo cho một ngày mặt trời khuất bóng. Sài Gòn se lại trong cảm xúc tĩnh lặng, bồng bềnh. Continental tráng lệ vẫn còn đó bóng anh đứng chờ em một buổi chiều Hi-end show, giờ đã thành kỷ niệm. Lâu lắm rồi Thu mới êm đềm và đỏng đảnh giữa một thành phố xô bồ như thế.
Thu cùng em đi qua tháng Tám đầy muộn phiền và trăn trở, tháng Chín với những xúc cảm ngọt ngào xen lẫn hoang mang. Chắc em sẽ chôn vùi những dấu yêu còn sót lại để mong chờ một tháng Mười không còn lo sợ. Thu đang tạt ngang qua phố, hiếm hoi những cơn gió khẽ lạnh của chiều mưa, Thu mang em đến bên anh nhẹ như cơn gió. Em trân trọng từng giây phút Thu qua, cố nắm lấy từng mảnh hạnh phúc đôi khi là sắc bén cứa vào trái tim. Ngày đã đi qua, em gọi đó là ký ức, phút ấm áp ngắn ngủi bên anh, em cho nó thành kỷ niệm. Để rồi em sẽ nhớ, sẽ thương, sẽ hoài niệm về khung trời hoa mộng chỉ có anh, có em và một tình yêu không hẹn trước. Trầm, êm đềm và tĩnh lặng một buổi chiều nhẹ buông, anh dịu dàng siết lấy vai em trong ngập tràn cảm xúc. Ta tự dằn lòng trong mối tình vụng trộm, trái ngang, trong những cái hôn đứt quãng giữa ngại ngùng và trăn trở.
“… Kệ em đi. Khi nào anh yêu thì anh hẵng quan tâm”
“Vậy thì anh đang quan tâm đây.”
...
Mai này có khi nào tìm về lối nhỏ yêu thương, anh có thấy dấu chân em ở đó. Em đi ngang qua cuộc đời anh, để lại dấu ấn trong anh rồi đấy. Anh sẽ đau, nhưng sẽ xóa mờ bằng những lo toan cuộc sống, phải không? Thời gian sẽ cuốn anh đi, cuốn cả những yêu thương và kỷ niệm, sẽ trả anh về với chuỗi ngày bình yên. Em sẽ ngủ vùi trong giấc mơ hư hao, gom góp những ngọt ngào đang rơi rụng để sưởi ấm cho mình. Giữa cái se lạnh của cô đơn, em sẽ vẫn thầm gọi tên anh như một thói quen mỗi khi hờn dỗi, những lúc chơi vơi em thèm lắm một bờ vai. Thu lan man hãy trả lại em yêu thương trọn vẹn, cho em một lần được chạm đến giấc mơ. Em sẽ yêu khi còn có thể, một tình yêu âm thầm và chưa bao giờ hoàn hảo. Kỷ niệm sẽ nhạt nhòa nhưng yêu thương thì còn đó, ký ức sẽ thức dậy như mới ngày hôm qua. Tình yêu này không có lỗi, đừng bắt một ngày em phải cố quên. 

Sẽ không còn nữa một cái tên

Lại một ngày lại đến, một ngày như bao ngày, êm đềm đến ảm đạm, bình yên đến hoang mang. Hôm nay nắng vẫn thế, vẫn yêu kiều và ấm áp len lỏi qua những tán cây. Gió vẫn réo rắt bên tai từng điệu nhạc xen vào cái ồn ào quen thuộc chốn đô thị. Hôm nay, vẫn khung cảnh ấy, vẫn con người ấy, nhưng thời gian vô tình sẽ để lại nơi đây một ký ức, một kỷ niệm. Sẽ không còn nữa một cái tên…
Cuộc sống song hành với những thay đổi, ngày thay đổi, vạn vật thay đổi, con người thay đổi. Thế mà ai ai cũng chỉ đổ lỗi cho thời gian. Ngày hôm qua đã cố gắng nhiều lắm, xây dựng nhiều lắm, hy vọng cũng nhiều lắm, nhưng cái gì đến thì sẽ đến thôi, phải không! Hôm nay, em thoáng buồn khi phố vẫn tấp nập, người vẫn đông, ai ai cũng mải miết chạy theo sự mệnh của riêng mình. Chắc không chỉ có mình em chơi vơi giữa nỗi buồn miên man ấy khi thời gian chỉ còn là những phút đếm ngược, đếm ngược cho vô vàn điều mới mẻ đang đến gần và đếm ngược cho sự biến mất mãi mãi của một cái tên. Ừ thì chỉ là một cái tên, khi còn hiện hữu đã tồn tại một cách mờ nhạt trong tâm trí thì khi biến mất, phải chăng cũng chỉ như ngày Sài Gòn vắng đi một cơn mưa. Sẽ chỉ còn lại đây những hoài niệm, ký ức ngọt ngào về những năm tháng huy hoàng, rạng rỡ, sẽ thay thế bởi những bon chen, ganh đua, kỳ vọng mới. Giữa dòng lướt đi cuồn cuộn, lạnh lùng của chốn phồn hoa, có mấy ai ngước ánh nhìn theo sự biến mất của một cái tên. Rồi trong cái xô bồ, tấp nập, có mấy ai còn lưu giữ lại những kỷ niệm êm đềm hay sẽ vùi lấp nó bằng những nỗi lo toan cuộc sống. 
Sẽ không còn nữa một cái tên, sự thay thế ấy sẽ được đón nhận bằng vô vàn hứa hẹn. Rồi Thu vẫn sẽ ghé qua con phố yêu thương, hoài niệm chắc chỉ còn vương lại trên từng tán lá. Còn lại đây cái ngơ ngác, mông lung khi vừa hé mở đã vội chìm vào quên lãng. Con đường đang rảo bước dở dang rồi cũng rẽ sang một hướng khác, một cái tên sẽ tồn tại vô thức trong tâm trí với vô vàn tiếc nuối, mơ hồ. Sứ mệnh đứt quãng như dòng cảm xúc dở dang. Thời gian đem theo món quà của sự thay đổi, khép lại trong giai thoại một cuộc đời những hoài niệm hư hao. Rồi sẽ không còn nữa một cái tên.