Thursday, January 23, 2014

Em ơi... Anh nhớ Em nhiều lắm...!

Những giọt nước mắt sẽ không rơi một cách vô nghĩa, trong cuộc đời không gì là vô nghĩa, cũng như không gì là mãi mãi. Hợp rồi tan,tan rồi hợp đó là điều rất tự nhiên, tự nhiên như chính sự tồn tại của anh trên cõi đời này, tự nhiên như sự gặp gỡ của hai ta để rồi anh yêu em...

Anh đã luôn mơ giấc mơ thật đẹp những giấc mơ mà anh khao khát những giấc mơ mà trong đó em đến bên anh như vốn dĩ, và yêu anh nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận trong mơ anh là người hạnh phúc, giá như giấc mơ có thể kéo dài mãi mãi, giá như anh cứ ngủ một giấc dài vô tận và mơ về em... có lẻ lại tốt hơn! anh không phải cảm thấy chơi vơi, không phải cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng mỗi khi tỉnh giấc...
Dù em thế nào đi nữa, dù em không còn yêu anh. Nhưng tình cảm của anh luôn hướng về em, nó vẫn luôn chân thành và nồng nhiệt. Em có biết tâm trạng của anh lúc này không?. Ngồi một mình và nhớ về em trong sự cô đơn mòn mỏi. Một mong ước nhỏ nhoi bây giờ của anh là được bên em lúc này để có thể hét lên "Anh Yêu Em!","Anh Yêu Em!" hàng trăm hàng ngàn lần và trao cho em nụ hôn nóng hổi chân thành để mọi người cùng biết cùng sẻ chia cho tình cảm của Anh dành cho Em!
Anh viết cho riêng em _người trong trái tim anh ..
Anh muốn nói với em rằng ...
Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ em ngay cả khi bên em
Anh luôn mong em hạnh phúc !! Mong em luôn vui vẻ và măy mắn ....
Chúc em luôn làm tốt mọi việc và vững tin trong cuộc sống !!
Anh luôn mong em có hạnh phúc thật sự !!
Nếu như tình cảm này sẽ ko có tương lai ..
Anh ko biết mình sẽ ra sao .. Bởi vì Anh yêu Em .. rất yêu Em !!!
Em đã hiểu hết được tình cảm của anh dành cho em ? ....!
Tháng năm có thể làm phai mờ những kỷ niệm nhưng anh có thể khẳng đinh rằng những kỷ niệm về em sẽ mãi là những báu vật trong trái tim anh . Anh sẽ luôn bảo vệ và giữ gìn nó ,
Bóng dáng của em đã , đang , và sẽ mãi mãi trong trái tim anh ,,,mãi mãi ko bao giờ mất đi .. mãi mãi ko bao giờ phai mờ ...
Tình yêu có thể chứa đựng nhiều yêu thương và cả những đau khổ nhưng anh không bao giờ hối hận vì đã dành tình yêu của anh cho em.
Có mấy ai yêu sẽ yêu nhau trọn đời, có mấy ai mang con tim chân thành, cứ cuốn xô nhau qua bao nhiêu ân tình thêu kết trên vành môi.....có mấy ai yêu sẽ yên vui êm đềm, có mấy ai yêu sẽ không than không phiền, chỉ biết anh mang trong tim hình bóng em trọn đời...
Nuối tiếc vì mình không yêu thật sự. Tiếc vì mình không thể biến tình cảm trong tim thành tình yêu thật sự để có thể giữ em lại. Tiếc vì mình đã đánh mất quá nhiều thời gian để làm mình có khả năng ngang hàng với những người con trai khác... Tiếc nhiều lắm. Nhưng có một điều anh băn khoăn họ có đủ can đảm hi sinh không? Vì khi yêu mình phải hi sinh rất lớn ...
Em ơi...Anh Nhớ Em Nhiều Lắm...!

Nhớ em, nhớ nhiều lắm em nào có biết

Vẫn dõi theo từng bước em qua, lặng lẽ, một mình riêng ta, chỉ một mình thôi em à! Sự lặng lẽ đôi lúc làm lòng buốt giá, lạnh cóng, nhưng có lẽ đó là điều duy nhất ta có thể để nhớ thương, mong chờ của mình không là quang gánh nặng nề cho người khác, cần, cần lắm những lúc nhẫn nhịn như thế phải không em!
Ta nhớ em, nhớ đôi mắt sâu huyền, long lanh mà chỉ cần chạm nhẹ hàng mi cong yêu thương trong ta bỗng như cơn thủy triều dâng; ta nhớ em, nhớ nụ cười trong veo như giọt sương mà tai cứ muốn nghe mãi thanh âm réo rắt của nụ cười đó; ta nhớ em, nhớ giọng nói bổng trầm như từng nốt nhạc du dương làm lòng phiêu bồng theo dòng cảm xúc miên man; ta nhớ em, nhớ dáng vẻ hớt hải, vội vàng đến tội nghiệp mỗi lúc cuống cuồng; ta nhớ em, nhớ mọi thứ, nhớ tất cả những gì thuộc về em,… nhớ, nhớ rất nhiều em à!
Ta biết ở một nơi không ta, em vẫn là em, vẫn chạy theo guồng quay không ngừng của cuộc sống, vẫn đôi lúc quên đi mình để lao vào việc, vẫn có những phút giây bỏ nhọc nhằn sang một phía để được thả mình vào bao cuộc vui, hay vẫn có những khoảng không một mình lặng im để nhớ một ai đó bằng cả trái tim yêu thương sâu lắng,… Và ở một nơi, là sau em hay một nơi thật xa xôi, ta vẫn nghĩ, vẫn nhớ về em thật nhiều.
Đôi khi ta tự hỏi chính mình, hỏi con đường mình đã bước qua, hỏi những gì mình đã có với nhau như thế đã đủ để nhớ thương, đủ để mong chờ và đủ để kết luận rằng đó là một tình yêu hay lại ngộ nhận, mơ hồ thoang thoảng đi qua. Rối rắm, đầu lại đầy những suy tư bởi tình cảm nào có đơn thuần như một bài toán, mà dẫu bao hệ phương trình cũng có thể cho một kết quả cuối cùng. Em như một ẩn số, còn ta thì cứ cố đi tìm xem ẩn số đó là gì, dù biết rằng mình chỉ là kẻ mải miết, ngu si trong bài toán này.
Khi yêu, ta cũng muốn yêu và được yêu bằng tất cả những gì chân thành, và lắng đọng nhất mà trái tim có thể, nhưng dường như một ngăn cho riêng ta trong em vẫn chưa thể mở cửa. Đã có lúc ta ghen tị, hờn mác, thậm chí là tì hằn với những ai được em mở cửa lòng và dành hẳn một ngăn yêu thương, dù ta vẫn luôn cố chứng tỏ tình yêu nơi mình rất đổi nồng nhiệt, nhưng những lúc khắc khoải như thế cuối cùng nào có được chi ngoài việc ta thấy mình thật nhỏ nhen, ích kỉ. Đã biết tình cảm không bao giờ theo một thông số riêng, hay một giải đáp nhất định nên ta đâu thể đòi hỏi ở em những điều không thể.
Đêm, đêm gần tàn để khuya tựa cửa, em một nơi, ta một nơi, có một người nhớ một người, nhưng có lẽ chỉ là một phía…
Nhớ em, nhớ nhiều lắm hỏi em nào có biết!

Tuesday, January 14, 2014

Thật sự anh mệt mỏi quá rồi...

Thật sự anh mệt mỏi quá rồi, em có biết không?
Buông tay thôi em ạ! Buông tay cho vừa lòng nhau. Anh cố gắng nhiều lắm rồi nhưng dường như mọi thứ vẩn là vô vọng. Hôm nay tâm trạng anh bồn chồn, lộn xộn lắm, anh có nhớ em thì đã sao chứ, anh đợi em thì được gì. Đến cuối cùng vẩn là mảnh tình vụn vỡ. Thật sự anh đã mệt mỏi lắm rồi, đi qua rất nhiều cảm xúc, thương nhớ em cũng nhiều, mà đau buồn anh ôm lấy cũng không ít…
Dường như anh nhận ra một điều chỉ duy nhất mình anh còn nhớ em, còn đợi chờ em, còn hi vọng chúng ta sẽ về lại bên nhau, tình yêu mong lung quá phải không em? hiển nhiên đó là sự thật, em buồn anh cũng không vui hơn em bao nhiêu, có lẽ anh đã dành thời gian quá dài để chờ đợi em trong vô vọng, lòng anh rối tung, tâm hồn anh điên dại bấy lâu nay em nào có biết, có quan tâm, có nhắc nhớ gì đến anh? Dù là một chút thôi có lẽ cũng chẳng bao giờ phải không?
Hôm nay, anh đang đứng trên một con đường đầy nắng, không có mưa nhưng tim anh đã vụn vở rồi, đã ướt đẩm rồi em có biết hay chăng.
Từ nay anh xin chút em sống êm ấm bên tình yêu mà em đã chọn, còn anh sẽ mang giấu đi những tình yêu, những nổi nhớ về em. Anh sẽ gom góp những vụn vở của mối tình này, mối tình mà anh tôn thờ và hi vọng bấy lâu, sẽ chôn chúng dưới nấm mồ xanh của những ước mơ còn đang dang dở. Rồi đây anh sẽ vứt khỏi đầu óc mình những suy nghĩ viễn vong. Anh vẩn thường như thế, tự mình đau rồi tự mình chữa lành vết thương ấy. Từ nay anh sẽ không còn gọi em là yêu thương, vì hình như trước nay những điều anh làm dư thừa quá phải không? Từ nay sẽ chẳng còn thấy anh lang thang qua những nẻo đường để tìm kiếm những kỷ niệm còn bỏ sót.
Thêm một mùa noel lòng anh chất chứa bao nổi buồn, anh đã biết làm quen và học thích nghi với chúng từ bao giờ chính anh cũng không biết. Con người ta đau khổ nhiều rồi nên ít nhiều tâm trạng cũng trở nên trầm lặng hơn, trưởng thành hơn từ những vấp ngã đó, tự đứng lên sau những vấp ngã ấy… Nhưng có một điều mà chắc có lẽ suốt cuộc đời anh cũng chẳng bao đứng lên được.
Từ nay sẽ chẳng thấy anh còn cố gắng vì em thêm nửa, vì thật sự anh đã mệt mỏi lắm rồi em ạ!

Saturday, January 4, 2014

Chiều mưa hoang...

Bỗng một chiều hoang dại, ta bật thử một bài nhạc cũ. Từng âm điệu vang lên băng qua chiếc earphone như muốn nhắn gửi một điều gì đó. Cô đơn thôi...
Ta với một mình ta cùng với những buổi chiều vĩnh hằng như thế này đây. Không biết nữa. Trở về với bản ngã của mình, ta không biết là đúng hay sai. Nhiều lúc cần lựa chọn, ta chỉ biết ngu ngốc mà đứng giữa những con đường. Mưa rơi nhiều. Ta tìm về những buổi chiều mưa một, hai năm trước. Là những buổi chiều trong lần đầu tiên con tim bé con nhạy cảm biết rung động lâu dài.
Bỏ qua những vụn vặt, ta lại bỏ quên một nhịp của thời gian. Mưa không hẳn làm lòng ta chùng xuống, nhưng đôi lúc trái ngược. Ta lo quá.
Cảm giác bị người ta lấy đi những thứ thuộc về mình mà chẳng nhớ đến những gì mình đã bỏ ra thật chẳng dễ chịu chút nào cả! Cuộc sống không phải một con đường đầy hoa, ta biết, thậm chí hiểu rõ. Nhưng ta vẫn không chịu được thói đời trắng đen. Ta cứ nghĩ mình đã lớn để rồi khi buồn, ta chỉ biết ngồi co ro.
Không biết nữa, ta cứ bật đi bật lại bài hát ấy nhiều lần. Không biết nữa. Ta viết cho những chiều mưa hoang dại. Thật cũng được. Tưởng tượng cũng được. Không cần phải xác định rõ chính mình là ai trong đám đông này. Cứ để cho những suy nghĩ mình bay xa. Cứ cho là tưởng tượng đi. Mưa của lòng ta, ấm áp, không giống như những cơn lạnh buốt.
Nghỉ ngơi thôi. Thế cuộc sống của ta mới có sự cân bằng vĩnh cửu. Không muộn phiền, không âu lo. Rồi mọi thứ sẽ qua nhanh, như cơn gió vô tình. Ta sẽ giải quyết hết, từng chút từng chút một.
Mưa hãy cứ rơi đi, để tâm hồn ta trôi đi những vụng dại. Và những suy nghĩ của ta từng chút một trưởng thành theo năm tháng. Chiều vẫn cứ hoang như những gì đã được định sẵn. Nắng cũng được, mưa cũng được, miên chiều vẫn cứ hoang như nguyên sơ của nó.
Chiều mưa hoang...
Ta tìm ta trong đơn lẻ...