Monday, August 12, 2013

Và rồi tôi sẽ lại yêu

Tôi yêu anh như một con thiêu thân lao vào biển lửa. Muốn thoát, nhưng lại si mê cuồng nhiệt yêu thương không muốn rời xa. Phải, tôi là người yêu thương hết mình, cho đi mà không cần nhận lại. Nhưng cũng đâu cần đối xử với tôi như thế. Anh lạnh lùng, anh thờ ờ, anh quay lưng bỏ tôi lại với những suy nghĩ hãi hùng và cạn tình cạn nghĩa.
Một đứa con gái như tôi ai mà lại tưởng tượng được lại có lúc xa lầy vào những cuộc vui chơi cơ chứ, chính tôi còn không tưởng được mình lại như thế nữa là.... Xa anh, tôi như con chim nhỏ mỏi cánh lạc giữa biển trời mênh mang gió táp. Mưa tầm tã kéo theo những tia chớp rạch trời. Tôi lảo đảo và ngã xuống dòng nước chảy xiết kéo đổ xuống con kênh đầy bọt nước. Lênh đênh vô định chẳng biết dạt về nơi đâu.
Ừ thì yêu thương xa rồi, tôi phải tập cách sống không anh, phải tập cách quên anh từng giờ từng ngày. Nhưng ai sẽ dạy tôi những điều ấy khi mà anh không còn ở bên cạnh tôi nữa, khi mà những thương yêu ấm áp không còn là nơi để tôi có thể dựa vào. Tôi thấy đau, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim đang gỉ máu của tôi vậy. Tôi không còn là tôi nữa. Tôi bắt đầu uống rượu, cái mà trước kia tôi chưa bao giờ chạm tới.[...] Anh nói đúng, trong làn khói thuốc mờ ảo, những muộn phiền lo lắng như được cuốn theo những màn mỏng manh của từng làn khói, đẹp hư hư ảo ảo, chẳng phải thật, nhưng lại làm cho con người ta dễ chịu vô cùng.
Tôi không muốn yêu nữa, ít nhất là khi trong trái tim tôi anh vẫn chiếm một vị trí quan trọng. Tôi không yêu nữa, đơn giản là tôi sợ thêm một lần yêu thì con tim tôi sẽ vỡ vụn mất, tôi chắc sẽ trở nên điên dại khi tình yêu rời bỏ tôi mà đi lần nữa. Khi tôi đắm chìm trong tình yêu anh, tôi đã nghĩ, đã mơ về một hạnh phúc gia đình tròn vẹn, đã khát khao tình yêu ấy mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Vậy mà mọi thứ  như sụp đổ khi cuộc tình này không còn là của riêng tôi và anh, nó đã là của ba người. Tôi biết, từ ngày cô ấy đến, tình cảm anh dành cho tôi dần phai, không còn đậm sâu và thủy chung như trước. Đời mà, đâu ai ngờ được điều gì sẽ xảy ra. Thế là thời gian trôi, tôi  mất đi anh mãi mãi. Mình tôi lẻ loi, cô đơn ôm nỗi đau bước chân vào đời - một cuộc đời biến tôi thành một con người khác.
Tôi đắm mình vào những đêm dài bất tận, hay lang thang trên từng con phố với điếu thuốc sáng lập lòe đo đỏ. Cô đơn và nước mắt chiếm đóng lấy tôi khi bất chợt trên đường tôi bắt gặp những cặp đôi mặn nồng bước ngang qua. Tôi lại nhớ anh da diết, nhớ cái người đã làm tôi khóc, yêu cái con người đã làm trái tim tôi tan nát, người đã đánh cắp hết niềm tin của tôi vào tình yêu.
Tôi sợ khi đón nhận một ai khác có mặt trong cuộc sống của tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ rời xa được, sợ khi người đó cũng giống như ai kia rời xa tôi đến bến người mới.
Nhưng tất cả rồi sẽ qua. Tôi tin tôi có thể yêu thêm lần nữa. Tôi đủ mạnh mẽ cơ mà... Tôi sẽ tìm lại tôi của ngày nào, cái ngày còn hoang dại với đời, ngày tôi là tôi, là tôi của ngày anh chưa từng đến. Trái tim tôi sẽ mở cửa thêm một lần nữa, tôi tin sẽ có một người xoa dịu và phủ kín nỗi đau trong tôi. Và rồi... tôi sẽ lại yêu!

Em đi đi

Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...
Em đi đi

Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?

Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?

Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn "EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.
Em đi đi

Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ,EM ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc.thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.

Sunday, August 11, 2013

Viết cho những người đi qua cuộc đời...

Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.

Về những người đi qua cuộc đời…
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
 
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
 
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu? 
 
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
 
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu… 
 
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
 
Viết cho những người đi qua cuộc đời... 1
 
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
 
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm. 
 
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
 
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.

Thursday, August 8, 2013

Đêm rỗng

Cái lặng lẽ của đêm. Nó làm tôi buồn bã đi nhiều.
Đêm thức và nhìn xuống phố, cái tĩnh mịch của tòa nhà đối diện làm tôi rùng mình sợ hãi. Ánh đèn đường mờ nhạt quá, hắt hiu như thể sức lực cạn kiệt, chỉ tỏ  ra vài thứ ánh sáng yếu ớt van nài màn đêm.
Đêm              
Lại đêm nữa trôi đi trong yên lặng. Tôi chỉ câm nít nhìn vào toà nhà đối diện. Đêm nay trống rỗng.
Nếu tôi tìm được một điều để tôi suy nghĩ vào lúc này, tôi sẽ chẳng đắn đo nằm co người lại, trên chiếc đệm phủ vải mềm mại và… nghĩ. Nhưng quả thực đêm nay tôi không tìm được một điều để nghĩ, trống rỗng vô cùng. Đồng hồ vẫn nhích từng khắc vang vọng, nó làm tôi nhức óc.
Tôi chợt nhớ một đêm xa xôi. TIếng đàn guitar vang lên trong khuya vắng. Khi đó tim tôi lỗi một nhịp mà dường như ngừng thở. Tiếng đàn cùng tiếng người nói lao xao, họ cười, giọng đàn ông cất lên câu hát đầu tiên. “Bài thánh ca buồn” chính nó! Tôi nằm nghe tiếng vọng lại nhỏ dần rồi cũng bị đêm nuốt chửng. Họ đã đi xa. Xa đến đâu? Tôi muốn biết!  Nếu quay ngược lại đúng khi đó, tôi mở cửa và chạy xuống 5 tầng cầu thang, trong đêm, tôi sẽ biết cái gì dành cho tôi. Một điều đăc biệt của đêm hay là câu hát buồn bã của người đàn ông đó. Nhưng tôi đã không làm vậy.
Cái gì tôi mường tượng ra và yêu quý nó ngay từ phút ban đầu đều làm tôi đau lòng khi nghĩ về. Cái đó có thể được gọi là Yêu? Yêu nhưng không sắc nét rõ ràng, Yêu nhưng lại đầy bi quan và sợ thương tổn, Yêu nhưng lại chỉ dừng lại xa nghìn mét và… nhìn. Giống như với người đó. Nếu tôi tiến thêm một bước người đó vẫn đứng đó hay lại quay đầu chạy mất. Giá như tôi biết cách bày tỏ một chút chân tình!
Tôi đặt bàn tay lên tấm kính, cảm giác mát rượi dội ngược vào tim. Ruột tôi cồn cào, mắt tôi chợt nhòa. Đêm buồn quá!

Tình đời đặt trên mùa lá ngây ngô

Mấy bữa Thu về, ta nghe lòng trỗi dậy nhớ thương…
Tháng Tám hiền ngoan đậu bên thềm cửa mờ nắng hanh hao. Cơn gió đầu tiên khe khẽ va đập, rì rào tự khúc không lời và nhè nhẹ đi vào hồn ta bao nỗi vấn vương…
Chớm nắng đầu tiên vỡ vụn trong tiếng cười giòn giã của nàng Thu. Ta mở cửa tâm hồn, ôm lấy hơi thở của trời đất đang dào dạt trong men say ái tình. Cây cối là lướt. Cảnh vật say mê. Tia nắng ban mai dịu hiền như nàng thiếu nữ, khoa mẽ tuổi xuân thì đang căng tràn sức sống. Có một sự rơi nhẹ len lỏi vào, một chiếc lá đầu tiên…
Rồi hai, ba, bốn,… và hàng trăm chiếc lá cuốn vội vã theo cơn gió đang ào ào ập tới. Cành cây trở nên trơ trọi, bơ vơ và lạc lõng đến đáng thương. Những nhánh tay gầy, khều khào giơ lên giữa đất trời. Chợt nhiên, gió lặng và không gian dịu hẳn âm thanh, chỉ còn lại hơi thở dịu dàng, mơn trớn lên nền trời Thu bao la.
Dâu da xoan chưa kịp rộ, chỉ vừa mới kết những nụ tinh khôi đầu tiên. Cơn mưa đầu mùa lất phất, đặt lên đôi má hồng một cái hôn mát rượi. Ta đi giữa đất trời, nhặt những chiếc lá rơi chưa kịp khô mà nuối tiếc hoài cái tuổi xuân xanh. Đời ta cũng một lần chơi vơi hụt hẫng, tháng năm khoác lên màu áo úa tàn vàng vọt, Thu về mấy độ buồn vấn vương…
Đời người như chiếc lá. Số phận trái ngang bởi cơn giông. Nước mắt hay nụ cười mới thực sự là niềm tin vững bước? Tương lai mịt mờ như ánh mặt trời cạn kiệt. Để rồi loay hoay giữa bao vội vã, ta thấy mình như kẻ lạc loài giữa muôn ngả nghìn đường của thế gian.
Đôi lúc, trái tim khô cằn như một sa mạc cô liêu. Chỉ nghe được tiếng thầm thì của cát bụi thời gian. Lòng người mòn mỏi, muốn tìm về với hư không mà đặt lên một bờ môi trầm nhưng nốt đa đoan vẫn giật mình trở giấc:
Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã quá tàn phai giữa đường về.
(Trịnh Công Sơn)
Có lẽ, đến trọn đời ta vẫn không tìm được hư không cho chính mình!

Khoảng cách

Con người đi rong ruổi khắp chốn cuộc đời, vui thì ít mà buồn nhiều vô kể, lúc đong đầy nước mắt, lúc hụt hẫng bàng hoàng với cô đơn. Con người từ lâu không còn sợ cô đơn, tìm đến cô đơn chỉ như một thoáng chống chếnh trong bế tắc, cùng cực của trí não bị ứ đọng và tắc nghẽn quá nhiều điều vô tưởng. Tôi cũng là cá thể tìm đến cô đơn qua một cốc café và đêm, tôi không cố tình xua đuổi cái cô đơn thường trực, nó tất yếu là bạn của tôi, và chỉ có nó là mãi mãi.
Suy cho cùng con người cô đơn là tìm về yên ổn, bước vào một vỏ bọc trong suốt. Như khi bước một bước ra khỏi một căn nhà, một lớp học, tôi và bạn lại rơi vào tâm tưởng xoáy tròn của cô đơn. Tôi và bạn đều sợ bị bỏ rơi và thế là ta mặc định sự buồn bã lưng chừng ấy là cô đơn. Không sâu, không nông.
Cái nhẹ nhàng của cô đơn cứ sẽ như vậy mãi, sẽ bên cạnh tôi, xoa dịu cho tôi những vết thương và ru nó ngủ yên. Nhưng rồi có khi nào đến một ngày tôi sợ hãi ai đó bước vào cái cô đơn mà tôi tạo dựng, tôi sợ ai đó bóc trần tôi dưới ánh sáng. Và thế là tôi lạnh lùng với bao yêu thương hướng về tôi, tôi chạy trốn.
Vậy là cô đơn không đáng sợ nhưng nếu ở trong vỏ bọc hiền lành ấy quá lâu con người tạo nên một thứ đau đớn hơn: khoảng cách.
Khoảng cách của con người với con người ngày càng thêm rộng và sâu.
Khoảng cách giống như khi tôi im lặng trước tất cả. Khi bạn bè hỏi thăm tôi, yêu quý tôi thì tôi lại cho rằng đến một ngày không xa tất cả sẽ biến mất và thế là tôi đứng cách xa họ, nhìn họ, nói chuyện với họ và chỉ có thế.
Khoảng cách còn là khi bạn tôi cười. Lạ lùng thay nụ cười ấy chả bao giờ ai chạm đến được tận cùng là gì. Bạn cứ lang thang trong thế giới của bạn, bạn hét to, đập phá mọi thứ trong im lặng, tồi tệ hơn bạn cấu véo và làm tổn thương chính bạn.
Khoảng cách dài ra và sâu hơn khi bao nhiêu con người quên nói một câu chúc mừng sinh nhật bạn mình. Một năm đã qua. Và rồi sự khơi gợi của câu nói vô tâm lại làm bật lên cơn tủi hổ buồn bã trong đêm ấy, bạn tôi khóc một mình. Đừng cho rằng đó là suy nghĩ trẻ con, đó là vết nứt sâu của tình bạn, là khoảng cách chả bao giờ lấp đủ.
Khoảng cách ngay cả khi bạn tôi yêu. Người con trai yêu người con gái ấy nhưng tôi không chắc chắn người con gái kia yêu. Đó là linh cảm về khoảng cách. Hai tâm hồn ấy không dung hòa trong một nhịp suy tưởng mà nó luôn lệch hướng. Trong thâm tâm không yêu nhưng lại để người khác lao vào che chở cho mình. Đó có phải lỗi của người con gái kia hay lại là cái ranh giới yêu và cần được yêu nó quá mong manh.
Đau lòng khi bạn buồn, bạn nhìn vô vàn cái tên trong danh bạ điện thoại, bạn cần nói ra với ai đó nhưng rồi bạn chọn im lặng vì khoảng cách. Đến mức độ nào đấy bạn chưa thể nói với họ chỉ bởi vì bạn sợ chưa đủ gần để hiểu một người khác.
Tôi không trách cứ khoảng cách, chỉ trách sao cái nỗi lòng tôi và bạn đều tắc nghẽn quá nhiều suy tư và giấu kín quá nhiều u sầu, tự ti. Cái con người cần có chăng là cái ôm siết chặt để toàn bộ cơ thể thả lỏng và cảm nhận cái tiếp xúc da với da, cái hơi ấm ấy làm con người khóc mà không đau đớn, cô đơn mà nhẹ nhõm

Hôm nay của tôi

"Nếu có ai ban cho tôi một cuộc sống không gặp trở ngại nào thì hấp dẫn thật đấy, nhưng tôi sẽ khước từ vì khi ấy tôi sẽ không còn học được điều gì từ cuộc sống nữa"
- Allyson Jones
Tôi không hề làm một cuộc trốn chạy khỏi chính mình để rồi thấy mình không thể thoát ra được hoàn toàn khỏi những suy nghĩ luôn luôn vô thức đó. Có lẽ đấy là cách chính tâm hồn làm cho lòng tôi dạy sóng, chơi vơi, tôi muốn sụp đổ trước tất cả mọi thứ mặc nhiên vẫn cứ thuộc về mình không hề thay đổi. Tôi dường như chưa từng là tôi…
Vào những ngày cuối tháng Tư nắng vàng nhuộm ửng cả trời Nam, nơi mà hoàng hôn làm rơi tất cả những bề bộn của tôi sau một buổi chiều đầy oi bức, tôi lang thang giữa miền của những cơn gió nghe thanh âm trong tim vang xa mãi đến tận cuối trời – nơi mà tôi luôn mơ về một ngày không sóng gió nhưng thật sự chính nơi này đang chỉ toàn là những bão giông.
Hôm nay trong lòng tôi đang mưa những cơn mưa của sự khô khan đến kiệt cùng trên cơ thể còn đau, mọi bản ngã và hiện tại như muốn thiêu cháy rụi tôi đi ngay từ trong tiềm thức. Chính lúc này tôi được sống trong những cảm giác vùng vẫy giữa chính tôi, lần đầu tiên tôi hiểu về sự chếnh choáng vẫn mặc định va đập tôi mỗi ngày.
Không phải vì tôi đang gào thét và than van trước những điều tồi tệ đó, cũng không phải tôi là một người đàn ông yếu đuối sợ hãi trước chính mình, tôi không hề yếu đuối chút nào. Tôi là người sống tình cảm và luôn có thói quen cư xử một cách rất công bằng với mọi chyện,  với mọi người – dù cho người đối diện với tôi có là ai hay chuyện tôi gặp phải có khó xử nhiều đến thế nào...
Tôi luôn chọn cách nghiền ngẫm mọi việc trước tiên sau đó mới đưa ra quyết định. Mọi ngày trí não tôi vẫn hình thành thêm những kí ức mới, nếu điều đó quan trọng, ngày mai nó sẽ trở thành một nếp nhăn thật sự khắc sâu vào đó mà có lẽ không gì có thể làm tôi quên đi nổi. Còn nếu như không quan trọng thì hiển nhiên tôi cần phải cho phép mình xóa nhòa đi mọi thứ.
Cũng giống như những điều mà tôi đã và đang từng phải trải qua. Tôi có khoảng thời gian căm ghét tất cả những gì thuộc về chính mình, nhưng sâu xa nhất của mọi thứ - lòng thù hận của tôi không thể nào chiến thắng được sự bao dung mà tôi luôn cho là điều vĩ đại nhất với quãng đời mình.
Tôi vẫn chờ mong một điều gì mới trong ngày, vẫn giữ vững những thói quen bình thường nhất. Có thể là nhớ về một người mà bảy năm nay tôi vẫn luôn từng nhớ, gọi tên, hoặc có thể tìm hình ảnh người đó trong chiếc máy tính của mình chỉ để nhìn một nụ cười trong veo thôi. Và tôi tin trong mắt của một ai đó nếu khi đọc đến những câu chữ này của tôi đang viết; sẽ có người cho rằng tôi là kẻ điên, sẽ có người thèm muốn được yêu ai đó giống tôi, sẽ có người bảo với tôi đó chỉ là thứ viển vông xa xỉ tầm thường, sẽ có người ước ao mình được là người con gái đó trong mắt một ai. Nhưng có lẽ câu hỏi lớn nhất với chính tôi là điều mà không hẳn ai cũng xác định được, hoặc cũng ý thức một cách rõ ràng với quãng đời của mình: Thực chất tình yêu là gì? Và tôi từng có gì trong tình yêu?
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc với tình yêu của mình cả, nhưng tôi luôn bằng lòng và trân trọng những gì mình đang có. Nếu xét về phương diện nào đó trong cuộc sống – tôi có lẽ còn may mắn hơn nhiều người. Bởi vì có những người chỉ biết quan niệm tình yêu là thứ gì đó mang lại cho họ nhiều ý nghĩa ngọt ngào, tan chảy, và khao khát. Còn với tôi:
Tình yêu là cách lấy đi nước mắt của một con người thật tự nhiên và không bao giờ biết tiếc nuối.
Tình yêu chính là cách giết chết một con người mà người đó không hề cảm nhận được những cảm giác đau xuyên thấu đến tận tim gan, đến từng đường gân thớ thịt.
Tình yêu là những bản ngã luôn sẵn sàng đè bẹp mọi tâm niệm hay mơ mộng hão huyền về sự hạnh phúc ngây ngất không tưởng.
Tình yêu là điều mà ai cũng có nhưng không hẳn ai cũng sống đúng đắn và chân thành hết mình trong tình yêu.
Tình yêu có đôi khi chát đắng nhưng lại mang cho con người một thử thách để ở đó, mỗi con người sẽ thấy mình cần phải hành động sao cho ý nghĩa nhất với suy nghĩ của mình khi tất cả mọi chuyện được nhận ra.
Tình yêu là thứ dễ làm mờ mắt con người, còn hơn cả tiền bạc và thậm chí dù biết bị dối lừa nhưng bao con người trong cuộc vẫn luôn luôn chấp nhận và đồng ý một cách vô điều kiện.
Tình yêu là một nguồn động lực hơn cả những điều phi thường mà người nào đó có thể làm được, mọi con người khi ở trong cảm giác này sẽ có một tâm hồn sống mãnh liệt đến nỗi không gì có thể đạp đổ.
Tôi đã cảm nhận và đi qua gần hết mọi điều đó. Không phải là cách tôi từng trải, mà chính là cách tôi tự nhận ra tất cả. Trong công việc cũng như trong mọi con đường thuộc về cảm xúc. Yêu thương như một phương thuốc trao cho nhau nụ cười mà nơi nhận sẽ cảm thấy mọi cơn đau trong tim mình được xoa dịu, được an ủi, được chở che rất ấm áp.
Tôi đã từng rất đau đớn nhưng bây giờ thì khác hẳn, vì những suy nghĩ của tôi đang thiên về cách sống bao dung và cảm nhận những điều thực tế xung quanh mình. Cũng giống như cách tôi đang từ từ thưởng thức mọi vị mặn ngọt của quãng đời mình vừa trải qua một cách hài lòng nhất – ít nhất là ngay bây giờ.
Có những vì sao luôn chỉ cho con người ta điều mà họ hằng mơ ước, có những phút tối tăm nhất của cuộc đời thì con người lại nghiệm ra được một đốm sáng chân lí, có những khi cùng cực và cay đắng nhất – chính con người hiểu chẳng nhất thiết cứ phải làm nô lệ cho những thứ vô bổ đó. Điều cần làm là sống và chấp nhận thử thách trước mắt, thử thách để bản thân mạnh mẽ mà bước qua.
Cuộc sống là mỗi ngày đi trên đường và cười trước một vẻ đẹp đầy tự nhiên nào đó. Song hành cùng những hoạt động đó, sự yêu thương, tâm trạng, tình cảm của mỗi người cũng diễn tiến một cách khác nhau. Nhưng suy cho cùng mọi thứ tồn tại thuộc về mỗi người đều có một điểm chung, đó là sự khát khao một khoảng thời gian bình yên, một hạnh phúc bình thường giản gị.
Hôm nay tôi đang tìm một sự cuồng nhiệt khác với khuynh hướng mới hơn dành cho chính bản thân mình. Tôi vẫn yêu một người theo chính cách mà con tim tôi đã chọn khi bắt đầu, nhưng tôi không còn cảm thấy mình tệ đến nỗi phải đau thêm một giây phút nào nữa. Tôi sẽ để dành điều đó khi con tim mình cảm nhận được một sự hồi đáp chân thành nhất, của người con gái mà tôi từng yêu thương .