Wednesday, August 21, 2013

Hai đường thẳng song song

Tình yêu là gì mà khiến con người ta phải thổn thức, khổ đau. Tình ngỡ đã ngủ quên chợt một lần thức giấc cựa quậy làm trái tim ai đau nhói. Âý là khi anh và em vô tình bắt được sóng của nhau sau bao năm xa cách.
                                           
                                                        

…. chợt một ngày tình thức giấc cựa quậy làm trái tim ai đau nhói…

Định mệnh đã chia đôi em và anh hai nẻo đường khác biệt, chúng mình có duyên mà không nợ như hai đường thẳng song song trong toán học nên không thể cùng nhau chung bước quãng đường đời.
 Em biết anh đang có một cuộc sống hạnh phúc với 2cô con gái xinh xắn dễ thương, còn em cũng đang hạnh phúc và bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình cùng chồng và 2cậu con trai đáng yêu.  
“Em không hạnh phúc anh sẽ buồn, và anh không hạnh phúc em sẽ càng buồn hơn”.  Anh đã và đang làm cho em không buồn thì tại sao em lại có thể làm cho anh không vui được nhỉ?
 Hạnh phúc của anh cũng sẽ là hạnh phúc của em, phải chăng em đã sai khi có vẻ quan tâm hơn đến cuộc sống của anh. Chẳng lẽ anh không dám tin tưởng vào bản thân mình. Anh luôn là một người chồng, người cha tốt, có trách nhiệm với gia đình lẽ ra anh phải lấy điều đó làm đảm bảo chắc chắn chứ. Em đã từng nghĩ rằng chẳng ai dại gì đánh đổi hạnh phúc mình đang có lấy một điều gì đó không thể, em tin rằng anh cũng nghĩ như vậy.
  
                                                
                                      Em ngàn lần mong anh được bình an và hạnh phúc!!!
      Anh đã nói với em rằng anh có một câu hỏi mà mãi không tìm ra được đáp án: nếu một ngày nào đó giữa dòng nước là vợ anh và em, chỉ được cứu một người anh sẽ phải cứu ai? Anh à, nếu phải lựa chọn hãy cứu người gần anh nhất, và anh biết người đó là ai rồi chứ?
      Thật xin lỗi vì những gì đã xảy ra – hãy cho em được coi anh như là một người bạn cũ – cho dù người bạn ấy đang ở cách xa em hàng ngàn cây số, cho dù người bạn ấy với em như 2 đường thẳng song song.
       Có thể là mười năm, hai mươi năm nữa hoặc không bao giờ trong cuộc đời này hai đường thẳng ấy gặp nhau, em vẫn ngàn lần mong anh được bình an và hạnh phúc. Hãy để quá khứ một lần nữa ngủ yên anh nhé! Em với anh như hai đường thẳng song song trong toán học – mà đã là hai đường thẳng song song thì có bao giờ cắt nhau được phải không anh?

Viết cho em, và chị ...


Cuối tháng Sáu, mới sáng đầu ngày mà nắng thôi là nắng. Nắng gay gắt nắng. Thì đang hè mà. Ngồi trong hiên nhà hay trong bóng râm nhìn ra đường chừng mươi mười lăm phút là mắt nổ cả hoa cà hoa cải. Chị đang điện thoại, họp hành thì bất ngờ nhận cuộc gọi của em.
“Chị rảnh không, đi cà phê với em đi”
Chị rảnh không ư? Em biết chị luôn tất bật. Với chị, cuối ngày, đến cơm chưa kịp vơi lưng bát đã phải bỏ xuống, nước chưa kịp nguội đã vội nón mũ lên xe. Một ngày của chị không cay cực dãi nắng dầm mưa, không rát mặt rát mày, không bạc nhàu vai áo nhưng em biết chị vẫn đều đặn ngày ngày dậy sớm thức khuya, ho đến khan cả giọng. Em biết đến cả ngày nghỉ hay các dịp lễ tết cũng không mấy khi chị được thong dong về nhà với mẹ, với em cho tròn một buổi.
Vậy mà mới hơn 9h sáng em hỏi chị “rảnh không”!
Chị có rảnh không ư? Nghe em hỏi mà tim chị nhói lên như vừa bị em hờn trách.
Chị với em cách nhau gần 11 tuổi, chưa đến mức quá xa để âm điệu lạc loài nhưng không đủ gần để xem nhau như những-người-cùng-thế-hệ. Chị là chị, chị là mẹ, chị là cô giáo của em. Nên lúc nào trong cái tình thương yêu máu mủ ruột rà đầy ăm ắp cũng có đôi phần nể trọng. Và xa cách! Rồi chị thay đổi công việc. Rồi chị lấy chồng xa. Rồi chị có con nhỏ. Rồi chị phải chuyển nhà. Cứ thêm một cái “rồi” của chị là một lần ta nới lỏng vòng tay, cho đến lúc chị em mình chỉ còn hỏi thăm nhau mỗi tháng đôi câu, thấy ổn là ổn, bao tâm tư chả mấy dịp mà bóc tách để cùng cười cùng khóc.
Chị nhớ, năm năm trước, ngày em nhận quyết định buộc thôi học vì một nông nổi dại khờ của riêng em, em cũng gọi điện hỏi chị câu này: “Chị có rảnh không?”. Thế nên ngay lập tức chị hiểu ra cái “rảnh không” ngập ngừng, đứt đoạn, nhẹ như thể không muốn chị nghe thấy là tín hiệu cầu cứu “có sẵn lòng không, có thể nào không” để cầm lấy một bàn tay, để đưa lấy một bờ vai cho em làm điểm tựa …
Chỉ kịp bảo em đừng đi đâu nhé, chờ chị là chị bương bả ra đường…
Sáng đầu ngày vẫn đầy nắng, bỏng rát như hất lửa! Mặt đường dấp dính, chạy dài, loang loáng đen như nước….
Ngày xưa, lúc mới xuống nơi này, tuyến đường An Sương – Củ Chi – Bình Mỹ ngày nào chị cũng phải lên xuống dăm bận cho hai lượt đi về. Vậy mà giờ cứ run như lần đầu lạc bước. Chị sợ chị đến muộn để bên kia thành phố em mỏi mắt ngóng trông. Chị sợ chị chưa đến nơi thì em đã vỡ tan những nổi niềm cần chia sẻ. Chị em mình cùng chung một bầu sữa mẹ, nên chị biết khi đã phải thốt lên lời mong đợi là khi lòng tổn thương và đau lắm. Là cô đơn, tuyệt vọng đến không thể giải bày cùng ai. Là thèm một bình an đến chẳng biết đi đâu mới phải quay về. Người ta nói càng lớn lên con người càng giỏi đẩy cảm xúc thật vào tận sâu tít bên trong trái tim mình, nên đứng trước người lạ thường rất khó rơi nước mắt. Nhưng theo chị, đứng trước người nhà còn khó rơi nước mắt hơn nhiều. Không phải vì ta không thể tin nhau để thả rộng lòng mình, mà vì ta sợ chính mình làm người thân của mình nặng lòng xa xót…
…10 phút trôi qua … 20 phút trôi qua … 30 phút trôi qua. Chắc xe gần đến. Chị nhắn em “Chờ chị nhé” và nhận lại mặt cười của em thật an yên.
…40 phút … rồi 50 phút. Xe vẫn chưa dừng lại. Sao vậy nhỉ, sao xa thế, lâu thế? Sao đường đi hôm nay có gì là lạ. Lâu quá rồi chị quên cả đường quen, hay … chị lại lạc như ngày xưa, lần nữa? Chị hoảng hốt nhìn quanh, hỏi han và nhận ra sự thật: Chúa ơi, chị lạc đường! Chị đang ở cách xa điểm hẹn với em tận 12 cây số! Cuống cuồng gọi cho em “Chị lạc rồi, em ở đâu?” - Và sau đó là một hành trình tìm nhau, đi ngược…
… 11 giờ trưa chị mới ôm được vai em. cười như mếu.
Em ngắm nhìn chị tóc tai bết dính, mặt mũi đỏ au rồi nhẹ đưa ngón tay khô sần chai cứng quệt giúp vệt mồ hôi lăn trên má chị; cười xòa: Thôi lên xe, em đưa về!”
Thế là chị lại vụng về ngồi sau lưng em cho em làm người che chở. Giữa trưa đứng bóng nắng như rang. Không gió. Không mây. Không cả bóng cây. Đường xa tít mù. Chỉ có xác lá và bụi khô cuộn theo mỗi cung đường cùng vệt xe qua … Tự dưng thấy mình sao mà lơ ngơ, hậu đậu và nhỏ bé trước em đến thế …
Em vừa lái xe, vừa thủ thỉ nói chuyện. Toàn chuyện vui.
-          Làm việc đó nguy hiểm lắm chị. Máy bay mà, mỗi chiếc là cả một gia tài nên sơ xuất nhỏ thôi cũng đủ đi tong. Tài sản không đền được đã đành, tính mạng thì sao đền nổi. Đợt trước có một vụ…
-          Chị có biết cái bộ phận thoát hiểm không … ừ … bên dưới nó là một cái máy thủy lực và có một con dao khi bật nút sẽ phập xuống nhìn còn ghê hơn cả máy chém … Hôm trước trong đội em có một ông …
-          À …là do đôi bên không thích nhau. Ở nước ngoài, bọn phi công nó o bế bọn thợ máy lắm chứ không giống bên mình. Thỉnh thoảng còn gặp chuyện này nữa chứ …
-          Chị có biết mỗi lá titan gắn trên máy bay giá bao nhiêu không. Bằng một con Mẹc. Nếu biết trước mình mất việc, chỉ cần bẻ 2 cái cánh máy bay đem bán là thành tỉ phú …
Em hết nói lại cười. Tuyệt nhiên em không đả động gì đến điều làm em phải hỏi chị “có thời gian không?” Rồi em hát: “Ngựa hoang về đến bến sông rồi, cởi mở lòng ra với cuộc đời…” giọng em nho nhỏ, rồi dần cao vút, ngân nga theo gió làm chị thảng thốt lắng nghe. Lâu rồi mới lại nghe em hát bằng chất giọng ngọt ấm như vậy. Thế mà không hiểu sao sau lưng em, nước mắt chị tràn ra mặn môi. Có ai lại hào hứng kể về một công việc mình vừa mất như em? Có ai lại đùa cợt với sự thiếu thốn khó khăn đang vây bủa như em? Có ai lại phải vỗ về người khác trong khi mình đang rơi xuống như em?...
Chị biết từ ngày vấp ngã em đã cố gắng làm lại tất cả bằng mọi nỗ lực của riêng em. Nhưng cơ may nào có đến với ai nhiều lần trong đời. Nếu không may ta để tuột qua tay cơ hội một lần thôi thì nhiều lần, rất nhiều lần sau đó ta phải trả giá bằng cả niềm tin dần mai một và sự thất vọng tràn trề… Chị đã từng quỵ ngã sau những tháng ngày nỗ lực phấn đấu hết mình để rồi nhận về nhận một tờ giấy báo lạnh lùng đóng mộc đỏ chói . Chị đã từng vùng vẫy, cố gắng đến cạn kiệt cho những lần “muốn về tắm sông nhẫn nhục” để rồi rút cuộc phải cắn chặt môi cho khỏi thành tiếng nấc khan trong lòng.
Chị biết đằng sau tiếng đàn ghita dồn dập của em trong quán Café Rock hàng đêm là những ẩn ức ngấm ngầm và đôi khi xen vào cả sự nổi loạn, bế tắc.
Chị biết em đã cần mẫn, chăm chỉ bất kể đêm ngày nắng mưa; chỉ cần một tiếng gọi là em thay đồ, đeo túi, phóng xe máy đến nơi làm việc.
Chị biết sau khi đưa cả nhà đi ăn tối bằng tiền tháng lương thử việc đầu tiên, em hồ hởi, rạng ngời đến chừng nào.
Thế nên, chị biết, bây giờ, đằng sau tấm lưng vững chãi, dáng vẻ bụi bặm và ánh mắt nheo là em đang nén nhịn mọi thất vọng đến sắp vỡ òa …
Chị nghẹn ngào. Thương em quá. Những tưởng gặp em, để che chở cho em. Thế mà sau gần trăm cây số đi bên nhau chị chẳng nói được gì.
Tần ngần mãi trước cổng cơ quan. Em không muốn về, chị cũng chẳng muốn vô. Còn bao điều muốn nói chặn ngang khóe mắt. Nói thêm một câu thôi, chắc chị và em khóc mất. Em cố cười, chị cũng vờ trợn mắt dọa nạt rôi dúi vào túi em tất cả số tiền còn lại trong ví rồi ngập ngừng hỏi nhỏ “Có cần chị nhờ …” Chỉ hỏi được có bấy nhiêu thôi rồi chị khóc tức tưởi, nghẹn ngào khi nhìn dáng em lầm lụi quay xe, trở về. 
Chiều muộn mới thấy em nhắn lại “Chị đừng buồn. Mọi việc cứ để em tự cố”
Ừ, chị tin em chứ. Chị tin em sẽ làm được. Sẽ có vấp váp, có thất vọng, có mất mát đấy em. Nhưng rồi em sẽ lại bắt đầu một công việc mới, một niềm vui mới. Ngày ấy sẽ đến khi em quyết tâm và cố gắng, cố gắng không ngừng, phải không em?

KHI CÔ ĐƠN KHÔNG CÒN LÀ NỖI ĐAU...

Tôi vẫn thường hay tự hỏi bản thân rằng: “Phải chăng, cô đơn là nỗi đau?”
Và rồi, sau những khoảng thời gian miệt mài  suy nghĩ, trăn trở bao ngày, và cho đến lúc này, tôi sẽ can đảm nói rằng: “Cô đơn không còn là nỗi đau nữa. Chắc chắn là không!”.
Anh – là một chàng trai “bình thường” theo đúng nghĩa của nó. Anh không quá đẹp trai, không quá giỏi giang, cũng không quá trẻ con hay chín chắn. Anh sống một cách vừa phải giữa một cuộc đời bề bộn. Người ta nói anh “nửa mùa” quá, rằng anh không hợp với tôi, rằng anh và tôi sẽ chẳng tiến tới đâu…
Ừ, mà đúng thế thật, anh và tôi giờ đã rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác…
Thế nhưng, không phải vì thế mà tôi mất niềm tin vào anh, mất niềm tin vào tình yêu hay lo toan đủ điều, chỉ vì, tôi đã biết rằng, cuộc sống cô đơn, cuộc sống “single” đã chẳng bao giờ là một mối u hoài nữa.
Ngày còn bé, tôi đã rất thích thú với những câu chuyện cổ tích, với những chàng hoàng tử tài hoa và những nàng công chúa xinh xắn. Tôi nhìn đời bằng một cặp kính màu hồng, tôi cho rằng sau này nhất định mình phải tìm kiếm được “chàng hoàng tử trong mơ” như thế. Thế nên, một cuộc sống tạm gọi là “single” sẽ nhàm chán và đáng sợ biết bao khi bạn bè xung quanh đã có “couple” hết mất rồi…
Và rồi, tôi đã gặp anh như thế. Anh bước vào đời tôi nhanh như một cơn gió, khẽ thoáng qua, khẽ xoa dịu trái tim tôi một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh cho tôi biết thế nào là một tình yêu thực sự, thế nào là cảm giác yêu và được yêu, thế nào là đau khổ, thế nào là nhung nhớ một người…Và tôi, vẫn luôn trân trọng những khoảnh khắc ấy ,những nụ cười vội vã, những niềm vui bất chợt. Tuy nhiên, tất cả đều quá ngắn ngủi và nhanh chóng, khiến tôi – một đứa con gái vô tâm, chẳng thể nào dễ dàng với tay để làm chủ điều đó được…
Vậy nên, buông tay anh ra là điều duy nhất mà tôi có thể làm cho anh nhất lúc ấy. Và anh, cũng chẳng ngần ngại tự tạo lối đi cho riêng mình. Không phải bởi cả hai đã không còn yêu, không phải bởi cả hai đều có trái tim sắt, mà bởi vì, cả anh, và cả tôi, đều không muốn phá tan tình yêu đã nguội lạnh của cả hai thêm nhiều nữa…
Và rồi, tôi lại bắt đầu một cuộc sống “single” như bao năm nay. Có lẽ, thời khắc vừa mới chia tay nhau bao giờ cũng là một cảm giác đáng sợ nhất. Cái khoảng thời gian mà sự lạnh lẽo bao trùm mí mắt, những cái ôm đã thiếu vắng, những trò chơi đuổi bắt đã lùi vào quá vãng….
Thế nhưng, tôi vẫn sống ấy, mà không cần có anh bên cạnh. Tôi vẫn sống ấy, nơi mà cô đơn vẫn là một chiếc hộp đóng kín. Tôi vẫn sống, vẫn học tập, vẫn đi chơi, vẫn lê la phố xá, vẫn yêu đời, yêu người. Và tôi nhận ra, sự cô đơn không hề là nỗi đau, vẫn không hề là đáng sợ như ta tưởng.
Thỉnh thoảng, đi đâu đó và bắt gặp ánh nhìn của một chàng trai nào đó “quen quen” nhìn mình, tôi vẫn thoáng chột dạ. Tình yêu đầu đời vẫn luôn mang đến cho ta một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, cho dù đến một ngày nào đó, nó có thể sẽ phải dán mác “hết hạn sử dụng”…
Vì vậy, “single” để tìm kiếm một niềm vui khác, một niềm hạnh phúc khác, và đặc biệt là một tình yêu khác, chưa bao giờ là một nỗi đau, mà là cả một hành trình dài thú vị…thân gửi các cô gái của tôi!

Gửi cho nàng, cho tôi và cho cả những nỗi đau không lời

Dành cho một cô nàng trong cuộc hành trình đi tìm Mắt Cong ! Tôi cũng không còn nhớ rõ nàng như thế nào, có gương mặt ra sao, bởi đó chỉ là một lần tình cờ chúng tôi nhìn thấy nhau trên chuyến xe bus đang lăn bánh giữa trời thu Hà Nội. Nàng và tôi – cùng mang chung một thứ tình yêu to lớn, dạt dào, mạnh mẽ, không dễ vỡ nát.
Rất tự nhiên nhưng vội vã, ánh mắt tôi và nàng gặp nhau. Thay vì bỏ qua nàng và rồi quên lãng đi như bao cô gái tôi từng gặp trên đường đời, tôi đã kịp bắt lấy cơ hội hiếm hoi trước khi nàng rời đi. Cho đến mãi sau này, khi nghĩ lại, tôi thấy mình may mắn khi quyết định làm quen cô nàng kì lạ ấy!
Lần đầu tiên dõi mắt theo từng dòng văn của nàng, tôi tìm thấy chính tôi. Tìm lại được bản thân mình qua từng con chữ nàng viết về TVXQ và cả về cuộc sống.
Nàng – là Chika!

Viên sỏi xen giữa dòng chảy của lãng quên

Không hiểu sao giữa tôi và nàng – cô bé Chika cỏ bốn lá ấy lại có thứ gì đó giống nhau đến vậy, giống như là tri âm tri kỉ. Tôi hiểu những gì nàng viết, hoặc không hẳn,  mà là tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong những câu chuyện đó.
Tôi thích những thứ nhẹ nhàng, êm ái và chơi vơi không thực. Nàng thì đem những thứ ấy từ cảm xúc biến thành từng dòng văn man mác cứ trôi tuột vào lòng người để day dứt mãi không thôi. Từng định nghĩa của nàng, thú vị và dễ hiểu đến lạ kì ! Nàng có thể cảm nhận được những điều mơ hồ, nàng có thể nếm được những thứ không được định hình, nàng có thể nhìn thấy những vật không ai xác định nổi, nàng có thể lắng tai nghe những âm thanh trong suốt và vô tình.
Gió, đối với nàng – ướt át, khô khốc và nhạt thênh. Màu sắc, đối với nàng – gắn liền với linh hồn từng con người. Nàng nhẹ nhàng, đáng yêu và đượm buồn. Giống như một pho tượng bé nhỏ đặt trên Ghế đợi chờ được ánh chiều tà nhuốm đỏ. Nàng yêu những gì thuộc về phạm trù tĩnh lặng, nàng thích những thứ trong suốt màu thiên thanh để có thể nhìn rõ được bên trong và nàng thương “tàn phai”.
Một cô gái có những cảm xúc lạ lùng nhưng độc đáo, nàng là người đầu tiên khiến tôi muốn viết về nàng. Như có thứ gì thúc giục mỗi khi đọc xong một tác phẩm có tên Chika, tôi không muốn để những cảm nhận này trôi tuột đi, tôi nắm giữ nó lại, viết cho nàng.
Bản thân nàng chưa bao giờ nhận văn của nàng hay, nàng luôn nói nàng chưa bằng ai đó, nhưng với tôi, tôi chỉ hiểu những gì nàng viết và tôi yêu thích cảm nhận của riêng nàng. Tôi cũng không rõ là tốt hay không khi mà nhìn bao dòng chữ ấy, tôi không còn thấy văn của bất cứ tác giả nào là hay nữa. Có thể là họ không đồng cảm xúc như tôi, có thể là họ không có cách viết đậm chất Chika nhìn vào tức khắc thấy thoải mái, lập tức muốn đọc. Hay có chăng là tôi đã nhiễm bệnh khó tính như nàng, khó trong từng dòng văn, từng dấu cách, từng chữ cái in nghiêng mà nàng luôn trau chuốt.

Một tác phẩm chỉ tuyệt vời khi người viết biết trân trọng từng dòng chữ, từng xúc cảm mà mình vẽ nên !

Nàng đã làm tôi hiểu ra như vậy và tôi không biết là đã nhiễm phong văn của nàng từ bao giờ. Cảm giác như quen thuộc lắm!
Không rõ là có là ngộ nhận khi nói nàng là “ tri âm “ của tôi hay không, nhưng tôi biết rõ rằng giữa tôi và nàng có thứ gì đó giống nhau đến lạ kì.
Chika của tôi – một cô nàng đáng yêu ! Cảm ơn nàng đã để tôi quen nàng mà không rời đi, cảm ơn nàng đã là một viên sỏi chặn giữa dòng chảy lãng quên chảy tràn trong cuộc sống của tôi ! Tôi và nàng – sẽ mãi vẫn giữ thứ tình yêu trong vắt, kiên cường và không dễ vỡ nát ấy, phải không?
Vì tình yêu ấy, vẫn lặng yên nằm đó.
Như cánh hoa đang tàn.
Trên vạch thời gian.

Cái giá của sự trưởng thành.

Trưởng thành - là một hành trình dài bất tận. 
Trưởng thành - mường tượng như cơn gió đông lạnh giá, một ngày không hẹn trước tràn vào cuộc sống của mỗi người. Rồi mỗi ngày qua đi, cơn gió ấy càng mạnh mẽ hơn, len lỏi qua từng lớp áo khoác "bảo hộ yêu thương" mà những năm về trước ta được gia đình người thân vì che chở mà khoác lên, vì bảo vệ mà nhọc công kết tạo. 
Chẳng ai biết mình bắt đầu trưởng thành từ khi nào, và bao giờ hành trính đó mới chính thức kết thúc. Chỉ là một ngày bạn cũng như tôi, bỗng nhận ra mình đang lo lắng tương lai, nuối tiếc quá khứ, và suy nghĩ cho hiện tại nhiều hơn rất nhiều những năm về trước. Và thời gian từ khi nhắm mắt để bắt bản thân nghỉ ngơi, đến lúc đầu óc mụ mị chìm vào cơn mơ - mỗi ngày lại một dài thêm vì không thể bắt đầu óc thôi ngẫm ngợi.


Vừa mấy hôm trước, nghe bạn bè kể về lần đầu tiên có điện thoại riêng, rồi biết bao những câu chuyện nảy sinh từ thứ đồ vật nhỏ bé nhưng vô cùng cần thiết với cuộc sống của tất cả mọi người trong thời buổi hiện tại. Khiến tôi giữa cuộc vui cũng mất vài phút bần thần để đầu óc lang thang trở về quãng đời học sinh lắm chuyện rắc rối, mỗi chi tiết còn nhớ rõ như mới hôm qua - mà đã gần 4 năm trời.
17 tuổi, điện thoại cục gạch đơn thuần nghe gọi nhắn tin. Chẳng biết facebook là gì. Inbox là những tin nhắn tâm sự dài suốt từ sáng đến đêm với rất nhiều người bạn. Là những ngày tháng tiền nhắn tin còn tính theo số ký tự, nhiều khi nhỡ tay nhắn dài quá 161 chữ là phải ngồi lựa lựa xóa bớt. Là khi hết tiền điện thoại mà chẳng dám xin mẹ nạp, đứa này ới đứa kia share cho vài nghìn "sống" tiếp.
21 tuổi, smartphone, nhiều tiện ích đủ để ngồi cả ngày với nó không biết chán. Tay cứ rảnh rỗi là mân mê. Nhưng. Chẳng làm gì nhiều ngoài check facebook, pose, chơi game. Thỉnh thoảng lướt qua danh bạ dài dằng dặc rồi chẳng biết phải gọi ai, gọi rồi thì phải nói gì, rồi nghĩ suy xem gọi bây giờ có phiền không, rồi lỡ như mình nói chuyện mà người ta không muốn nghe thì sao... chần chừ mãi lại thôi. Cũng chẳng cần đếm số ký tự tin nhắn nữa, vì quanh đi quẩn lại chỉ là "ừ", "ok" hay những câu trả lời "đi đúng trọng tâm không lằng nhằng" tương tự. 
17 tuổi, mỗi lần phát hiện điện thoại hết pin mà không thể sạc ngay lập tức được thì lòng như lửa đốt, sợ sẽ bỏ lỡ, sẽ chậm trễ một điều gì đó khiến bản thân phải day dứt.

21 tuổi. Đôi khi tự tay tắt nguồn điện thoại. Là muốn trốn tránh, muốn bỏ chạy, muốn thảnh thơi, muốn không bận lòng. Là hèn nhát, là bất cần, là không quan tâm. Là gì cũng được. Chỉ là xin kéo lại chút ít khoảng thời gian chìm đắm với nó. Rồi sang ngày mới sẽ khởi động lại mà tiếp tục rong ruổi với hành trình, của một cô-gái-trưởng-thành.


Đôi khi rõ ràng đang đi cùng những người bạn thân ở hiện tại, nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ quay quắt chính họ của tháng năm về trước phần hơn. Thời gian trôi qua, mỗi người trong chúng tôi từ đứng chung một chốn, dần dần rẽ hướng và tách ra để bước đi trên con đường bản thân chọn lựa. Những ngã rẽ ấy, có khi gần sát bên nhau, có khi song song thẳng tiến, nhưng không thiếu trường hợp mỗi ngày thêm cách xa nhau cả vạn dặm. Để rồi khi bạn dừng lại ở đâu đó, nhìn sang bên đám trẻ con nhí nhố ngày nào đã người gần người xa và thay đổi ít nhiều rồi. Sự thay đổi phần lớn là tốt đẹp phải có, nhưng vẫn khiến con bé lắm điều là tôi khó chịu bứt rứt - vì rút cục đó chính tấm gương phản chiếu chính bản thân - cũng đang ngày ngày vì cuộc sống khắc nghiệt mà phải đổi khác, đánh mất niềm vui để mang về nỗi lo toan, đánh mất nụ cười rạng rỡ vô tư để dành chỗ cho trăn trở, cho cả nước mắt muộn phiền.
Nhớ ngày xưa từng xem một chương trình gì đấy về các bạn trẻ 20 tuổi đạt được thành công ở nhiều lĩnh vực, thấy các anh chị sao mà lớn thế, rồi mơ màng nghĩ đến năm 20 tuổi mình sẽ thành đạt, tự tin và quyến rũ đến thế nào mà sung sướng mong thời gian trôi qua thật nhanh. Đến giờ, thấm thoắt đã 21 tuổi chứ chẳng ít, mà sao vẫn nghĩ mình còn non nớt và nhỏ bé giữa cuộc đời, và đương nhiên hành trình trưởng thành còn xa mới đến đích.


Cơn gió đông lạnh buốt mang tên "trưởng thành" luồn lách như vết kim chích vào da thịt, đẩy chúng ta ra trước cuộc sống thực tế không bao bọc để biết nó nghiệt ngã và tàn nhẫn đến mức nào. Rồi, nếu như cô bé 17 tuổi vẫn có quyền mơ mộng về một "hoàng tử bạch mã" xuất hiện như định mệnh trời ban, khiến hai người phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên và cứ thế ở bên nhau tự nhiên không toan tính. Thì sự trưởng thành đã cho phép cô gái 21 tuổi tự cười khẩy vào giấc mơ ban xưa, và không ngạc nhiên (thậm chí có chút ghen tị) khi nghe chuyện về những người con gái lao đi theo chuyện tình yêu - có sắp đặt, và dư dả tài chính - đấy rẫy ngoài kia.
Đó. Có phải là cái giá - quá tàn nhẫn - của sự trưởng thành?

Cùng anh vun đắp hạnh phúc em nhé!

Có lẽ anh vẫn còn chưa thể hiểu hết về em hay nói đúng hơn anh hiểu em rất ít phải không em. Đã không ít lần em nói về điều này, trong lời nói đó anh nhận ra dường như em thất vọng, và có chút gì đó chán chường ở anh. Anh hiểu nỗi niềm đó của em, và anh thấy mình thật tệ, lòng bỗng vương mang bao điều khi nghĩ về em, xót xa lắm em à!
Khi yêu người ta sẽ: yêu, hợp, hiểu, cần, thế thì chúng ta đang giai đoạn thứ ba, ở ngưởng để tự nhận ra mình có hiểu nhau không, và em thì hiểu anh lắm đấy, nhưng ngược lại anh không được thế. Em bảo rằng sẽ khó lắm để anh duy trì được tình yêu này khi anh không thể nào hiểu hết được em làm anh đau em biết không! Anh biết yêu thì cần phải hiểu, nhưng đôi khi anh như một tên ngốc nghếch, người khác nói gì anh hiểu nấy chứ anh chẳng giỏi đoán tâm lí hay hiểu sâu xa lời họ nói em à. Với anh, yêu đơn giản là yêu, anh quan tâm em, biết bao điều về em, anh cảm mến, anh yêu, chỉ thế thôi. Tình yêu anh dành cho em được nuôi dưỡng bằng xúc cảm nhớ thương, bằng rung động của trái tim, bằng một niềm tin gần như tuyệt đối, với anh là vậy đó.
Đôi lúc, chính ta chẳng thể hiểu hết chính mình thì làm sao đòi hỏi người khác phải hiểu mọi thứ về mình phải không em! Anh không hiểu em trọn vẹn, nhưng anh yêu em, anh cần em và anh biết rằng cuộc sống của anh có lẽ sẽ như ngừng lại nếu không còn em. Ai cũng có điểm khuyết mà em, anh cũng thế thôi, nhưng anh sẽ luôn yêu em nhiều, sẽ bên cạnh khi em buồn vui, sẽ là người không bao giờ quay lưng lại trước em, sẽ yêu thương em như thể mình chỉ còn một ngày được yêu để bù lại điểm khuyết của chính mình.
Những lúc mình giận hờn, những lúc em bức bối bao giờ cũng khiến anh như nghẹt thờ, nhưng anh chẳng dám nói điều gì vì anh biết chỉ cần đôi ba lời hờn mác nữa thôi sẽ trở thành giọt nước tràn li mất. Anh không muốn lời nói lúc nóng giận làm đau lòng nhau, không muốn em thêm khó ở vì cuộc sống của em vốn dĩ đã ngột ngạt rất nhiều, không muốn mình chạm vào khoảng riêng của nhau mà cả hai đều chẳng muốn nhắc tới,… Mình đừng thế em à, đừng để tức giận là nguồn cơn của sự chia xa, nên những lúc như vậy anh sẽ cố im lặng để chờ bình lặng trong em khỏa lắp giận hờn, để nụ cười em sẽ lại trong veo như anh hằn nhớ.
Anh sẽ bảo mình tận tâm, và chân thành hơn nữa để có thể hiểu em, dù là ít ỏi nhưng chí ít người anh yêu cần gì, muốn chi anh có thể biết. Hời hợt ư? Đừng mong có chỗ trong tình yêu anh dành cho em. Dửng dưng, nhạt nhẽo à? Đừng hòng ngự trị nơi trái tim anh khi em đã giữ chặt nó rồi. Và anh sẽ vun đắp, sẽ giữ gìn thật kĩ càng tình yêu này em à, hiểu anh, em cũng thế nhé, mình cùng chung tay để gầy dựng một hạnh phúc cho cả hai nha em!

Những bức ảnh lay động trái tim trong mùa Vu Lan

Ngày lễ Vu Lan là dịp nhắc nhở mọi người về công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Cư dân mạng đã chia sẻ nhiều hình ảnh xúc động về tình cảm thiêng liêng này.
Nỗi vất vả của mẹ.
Lời nói của cha với con khiến nhiều người giật mình vì sự vô tâm đối với cha mẹ. Dân mạng xúc động trước thông điệp bức ảnh nhắn gửi: "Dù trong hoàn cảnh nào cha mẹ cũng thương con hết mực".
Mẹ gom từng đồng tiền lẻ kiếm tiền nuôi con được đăng tải tên trang mạng "Vì mẹ là mẹ của con".
Tình cha con. "Hãy cảm ơn vì bạn có một người cha hoàn hảo và một đôi tay đầy đủ" là thông điệp của bức ảnh.
Lời chia sẻ xúc động của một thành viên khi nhớ về ngày bão lũ nơi quê nhà: "Con hiểu tổ ấm không nhất thiết là nhà cao, cửa rộng. Tổ ấm là nơi nào có trái tim của người mẹ sưởi ấm cho con. "Màn trời chiếu đất" cũng là tổ ấm, khi mẹ luôn ở bên, ôm trọn lấy con bằng cánh tay run lên vì lạnh".
Hạnh phúc khi có mẹ chở che. Hình ảnh này vừa chia sẻ trên mạng xã hội đã thu hút gần 9.000 lượt like (thích).
Người mẹ lam lũ mưu sinh trong đêm. Bức ảnh chân thật này cũng đã nhận được sự quan tâm của cộng đồng online, thu hút gần 19.000 lượt like.
Bình yên bên mẹ.
Nhìn lại quá trình thấy được công mẹ thật lớn lao.
Chú Nguyễn Hữu Định, người cha của thủ khoa ĐH Y Hà Nội Nguyễn Hữu Tiến đã ở vỉa hè, ống cống suốt 10 năm nay, lam lũ nuôi con ăn học. Hình ảnh này khiến nhiều người xúc động trong mùa thi đại học năm nay.
Cô Trần Thị Sữa lam lũ nuôi nữ sinh mang tên Ô Xin ăn học, thi đỗ hai trường đại học. Ở trong căn nhà 10m2, một mình làm thuê, công lao của cô khiến nhiều dân mạng rơi nước mắt.