Tuesday, August 27, 2013

Mùa vội!

Khúc hát du trên đôi môi, nhẹ nhàng cho em đi vào những lãng quên của ngày xưa, nơi những kí ức một thời ngủ vùi trong cuộc tình tan tác.
Lạc bước trên dòng đời xô đẩy, vồn vã, bon chen, em vội vàng kiếm tìm bước chân anh nơi phố vắng, nơi những quán quen, và trong những rong rêu của ngày tàn đang hạ. Có lẽ, em đã đánh mất đi nước mắt của những ánh sáng pha lê, thay vào đó là những nỗi đau nhuốm mình vào trong dòng huyết lệ.
Mùa vội!
Em đem yêu thương đi theo mình trên những đoạn đường đựng đầy những vấn vương. Trải dài trong tâm khảm nỗi nhớ anh vô bờ bến. Anh đang nơi nào? Với ai? Với cô ấy phải không anh? Anh hạnh phúc không? Và anh... có còn nhớ tới em, dù chỉ là thoáng qua trong giây lát?
Mùa vội!
Anh cất bước đi về phía chân trời, nơi có yêu thương đang đợi, nơi đó là tương lai của anh, là cuộc sống của anh. Vì ở nơi đó, có một người con gái anh yêu, không phải em! Anh yêu cô ấy. Thứ anh cần là tình yêu, là một cuộc sống tươi đẹp, chứ đâu phải là những đắng cay và nhận nhịn, đau phải những áp lực và giận hờn vu vơ.
Em đem yêu thương xếp vào quá khứ, nhưng lại để nỗi nhớ anh chìm trong những vội vàng. Em đi tìm anh. Tìm trong những nhớ mong hoài niệm, tìm trong hoang hoải của một giấc mơ xa xôi mà chẳng thực...! Đường tấp nập, em như lạc trong địa ngục của trần gian, vây hãm em là những bức tường chắn in đậm những vết thương đang ứa máu, hằn lên đó là hình ảnh người em yêu trong trái tim mình. 
Em như phát điên lên theo thời gian, khi những yêu thương cứ nối nhau ùa về, khi những tưởng tượng trong em chẳng thể nào dừng lại. Mọi thứ đều khiến em như nổ tung, tất cả như không có điểm dừng, chỉ có điểm xuất phát là anh, và điểm dừng... Em không biết?
Người người vội yêu. Người người vội đi. Và người người vội đến.
Ai đang yêu, và ai đang đánh mất đi tình yêu của đời mình.
Yêu và hận.
Tất cả là một mùa vội. Mùa vội của những thương đau ẩn mình bừng tỉnh giấc, mùa của những tan nát, vụn vỡ vội vàng chạy trốn khỏi những yêu thương. Mùa vội! Mùa vội của tháng ngày em đi tìm lại tình yêu, tìm lại nụ cười, tìm lại hạnh phúc, tìm lại cuộc sống của em.
Yêu anh, vẫn yêu anh. Nhưng lại không hề có phận. Em, anh và cô ấy, cả ba chúng ta có lẽ đều nợ nhau một điều gì đó. Em không thể chúc anh hạnh phúc, càng không thể mỉm cười khi anh bên ai. Bởi em còn yêu anh nhiều lắm. Hãy cho em trở thành một con người ích kỉ, chỉ một lần, một lần thôi. Để tình yêu em được ngủ yên nơi mùa vội!

Từ hôm nay ta sẽ sống khác

Sao tất cả mọi thứ lại cùng ùa đến ngay lúc ta không còn chút sức lực nào thế này. Tưởng rằng người ta sẽ hiểu, sẽ cảm thông và là nơi ta có thể nói mọi điều nhưng không, khi con người ta ngập tràn trong nỗi đau của riêng mình thì không còn đủ lòng bao dung để san sẻ điều chi với kẻ khác.
Ta cũng thế, nên ta nào có quyền bắt người ta phải hiểu, phải nghĩ cho mình mà tự kìm nén lại nỗi đau của người ta vào trong. Phải chấp nhận thôi ta à, sẽ không ai có thể hy sinh vô điều kiện vì một người, người ta cũng là người bình thường thôi và ta không nên trông chờ quá nhiều vào điều đó.
Quay lại là ta thôi, một mình, tự bảo vệ lấy chính ta, vì chỉ duy nhất ta mới không làm tổn thương chính mình
Quay lại là ta thôi, một mình, tự bảo vệ lấy chính ta, vì chỉ duy nhất ta mới không làm tổn thương chính mình. Đừng trách ai cả, vì ta là người đã gây ra thương tổn cho người khác quá nhiều, thì làm sao có thể bắt buộc người khác đừng làm ta đau. Đó là luật ở đời mà, nên hãy cứ bình thường đi, rồi tất cả sẽ qua thôi ta à. Không được phép chì chiết chính mình hay nói những lời cay đắng làm cho ai đó phải rơi nước mắt nữa.
Cứ để người ta làm hết những gì người ta muốn, nếu tổn thương của ta có thể xoa dịu nỗi đau cho người khác thì sao lại không thể chứ. Với ta dù có đau thêm chút nữa, tổn thương thêm vài lần thì cũng chẳng khác trước là bao. Vậy sao không để cho người ta trút hết mọi nỗi niềm đi, miễn sao người ta thấy thoải mái và nhẹ lòng hơn thì sẽ tốt.
Ừ thì có lẽ chẳng ai đủ kiên nhẫn để hiểu một người luôn giấu mọi thứ vào tận đáy lòng như ta đâu, chẳng ai có thể yêu thương hay chở che cho ta mà không cần bất cứ sự đáp trả nào, ta cần biết rõ ràng sự thật đó để đừng cho mình mộng mơ, thêu dệt thêm những điều mà chẳng bao giờ chúng xảy ra.
Tập quen với sự cô độc như ta đã từng, quên đi tất cả những ai đã một lần nâng đỡ hay nắm lấy bàn tay ta để rồi buông bỏ ta
Tập quen với sự cô độc như ta đã từng, quên đi tất cả những ai đã một lần nâng đỡ hay nắm lấy bàn tay ta để rồi buông bỏ ta. Ta chẳng cần những con người ấy, chẳng cần những kẻ chỉ làm cho nỗi đau của ta thêm lớn dần, và không bao giờ ta muốn tìm kiếm hay nương nhờ bờ vai của một ai khác ngoài chính ta nữa.
Tạm biệt nỗi thất vọng của ngày hôm qua, kể từ hôm nay ta sẽ sống khác.

Dòng sông an lành

"Đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân...Để mùa xuân sau mơ riêng tình sầu..."
...
Sáng Chủ Nhật bên tình ca Trịnh, cafe nóng, thả dòng xúc cảm miên man về Tây Bắc. Sắp xếp khoảnh khắc sao cho vui vừa đủ, vẹn nắng mưa nồng ấm đêm ngày... Lần này, sẽ xách chiếc xách vali rỗng để cất mang nhiều kỉ niệm. Mùa này, hoa cải có vàng? Ruộng bậc thang có nhấp nhô và đôi môi em còn đỏ mọng? Tôi nhớ lần cuối rời khỏi Sapa đôi mắt em tròn xoe bịn rịn, giọng Kinh lơ lớ hỏi khi nào cô quay lại? Mà khỉ thật, thời đó đâu có công nghệ rầm rộ, nhà em nằm cheo leo trên sườn dốc, địa chỉ không, điện thoại không... Chỉ là một cái hẹn bâng quơ mà giật mình nhớ ra đã trôi mất 10 năm. Lần này muốn tìm lại chắc gì đã gặp! Ừ nhỉ, hai kẻ xa lạ gặp nhau trong phút chốc vậy mà cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên em. Huống hồ người ta đang yêu thương nhau mà bắt phải chia cắt, thực sự đó có phải niềm đau thương lớn nhất trong cuộc đời?
Tôi đang mải miết tận dụng khám phá đời bằng cách xếp balo lên đường, lang thang tiêu xài hết những tháng năm mẹ cho phục sinh kiếp người. Một cái bắt tay, một nụ hôn, vài ly rượu và cả những bước chân vội vã lướt qua đời nhau... Tôi nghĩ tất cả đều là ân huệ. 
Tôi đang sống vui từng giây và cảm nhận mùi thơm cỏ cây, tiếng chim non bình minh buổi sớm. Cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt người hành khất muốn thoát khỏi khốn cùng và cả những rình rập của trò đùa số phận luôn đuổi bắt trên xác thân con người. Tôi biết, muốn trốn cũng không thoát! Mặc dù, khi phải chịu đựng đến một lúc nào đó người ta sẽ trở nên khô cứng và chai lì trước khi buông xuôi vì biết mình bất lực, quả thật buồn bã!
Vậy nếu như tôi còn thở, vẫn nói cười thì đang là phúc ơn vô cùng. Dù có đi qua bao nhiêu phong ba bão táp. Với tôi cuộc đời vẫn cứ là dòng sông mang màu hạnh phúc, ngập đầy tự do... Dòng sông vẫn luôn lặng yên nơi đó như chờ đợi chúng ta ngay bây giờ hãy cởi bỏ những gì nặng nhất vứt lại sau lưng, hãy nhẹ nhàng bước xuống dòng sông hứng lấy từng giọt lành mang về gội mát tâm hồn mình. Cho dù, ngày mai ai biết sẽ ra sao?

Monday, August 26, 2013

Độc hành trên lối rẽ của riêng ta

Hình như ta được sinh ra và đã được mạch định sẵn là kẻ phải một mình cô đơn hết suốt kiếp này thì phải. Đã có bao người đến bên ta và ta cũng từng nắm lấy những yêu thương khi nó vừa khẽ chạm vào con tim nơi mình. Ta cũng đã từng hạnh phúc tột cùng tưởng chừng như đã có thể vun đắp cho một gia đình nhỏ, nhưng rồi mọi thứ vỡ tan và ta hiểu được rằng con đường phía trước của ta đi còn rất dài.
Lòng dặn lòng sẽ không bao giờ ta dành yêu thương mình cho ai nữa. Ta thà sống kiếp đơn côi đễ giữ mãi một mối tình không vẹn nguyên đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Rồi ta cũng nhận ra tình yêu thật sự của mình, tình yêu mà ta có thể hy sinh tất cả cho người ta và ngược lại. Trớ trêu thay ta lại không thể nào xây dựng mái ấm để sống cạnh người đàn ông ấy mà chỉ có thể lặng lẽ giữ gìn cho một tình yêu mà suốt đời này ta sẽ mãi tôn thờ.
Lòng dặn lòng sẽ không bao giờ ta dành yêu thương mình cho ai nữa. Ta thà sống kiếp đơn côi đễ giữ mãi một mối tình không vẹn nguyên đến khi trút hơi thở cuối cùng. Ta đã quá mệt mỏi với đời, với những yêu thương mà chưa bao giờ ta thấy trọn vẹn. Nhưng có lẽ ta không được phép dừng lại trên con đường này, ta buộc phải tiến về phía trước để tiếp tục gặp gỡ và yêu thương những người tiếp theo.
Và ta đã gặp một người đồng hành khác có cùng thương tổn như ta, và trong một giây phút chạnh lòng ta đã nắm lấy bàn tay người ấy để cùng bước tiếp. Nhưng ta thấy thật sự khó nhọc khi có một người bên cạnh ta. Dường như ta đã quen với sự độc hành, quen với việc một mình ta điều khiển con thuyền ta đang đi thì phải.
Ta bây giờ chỉ muốn buông bỏ tất cả, muốn nằm yên trong góc tối nào đó chỉ riêng một mình ta thôi.
Ta thấy mệt mỏi và sợ hãi khi tình yêu này của ta có thể làm tổn thương bao nhiêu người, ta chán ghét khi phải tiếp tục lặng lẽ để đến với người ta yêu. Sao cứ phải thế chứ, sao cứ phải là ta mà không phải là một kẻ nào khác, sao cứ phải yêu thương một cách thầm lặng, phải giấu nhẹm và kìm nén yêu thương trước tất cả mọi người.
Ta không muốn phải thế nữa, không muốn phải gồng gánh một yêu thương ngược chiều gió thổi để mỗi bước đi của ta đều gian nan và khó nhọc vô chừng. Ta chỉ muốn là một người bình thường, sống cuộc sống bình lặng như bao người mà sao khó quá. Ta bây giờ chỉ muốn buông bỏ tất cả, muốn nằm yên trong góc tối nào đó chỉ riêng một mình ta thôi. Không cần ai, không cần vòng tay của một kẻ nào cả, bởi vì ta chỉ muốn làm kẻ độc hành mãi mãi trên lối rẽ của riêng mình.

Xin còn mãi nồng nàn...

Buổi sáng mùa Thu bình yên và trong trẻo quá, mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng. Cành liễu mềm mại đu đưa khe khẽ theo cơn gió nhẹ như một cô thiếu nữ mảnh mai rón rén từng bước nhỏ, chắc cô thiếu nữ e sợ làm Thu giật mình. Nắng Thu tĩnh yên giống hệt như lòng em bây giờ… Em đang thả trôi trái tim mình lãng du vào đất trời mênh mông. Em chợt nghĩ, giá mà anh và em cùng ở đây, chúng mình bên nhau giữa không gian này…
Hình như chúng mình đang dần dần xa nhau, không phải vì khoảng cách 1679km, năm ngày đi tàu biển, hai ngày đi tàu hỏa; một ngày rưỡi đi ôtô, hai tiếng đi máy bay và hai phút đi bằng internet nữa (cái khoảng cách không gian xa xôi ngày mình yêu nhau). Mà giờ chúng mình xa nhau vì một khoảng cách vô hình trong lòng, khi ta dần không còn hiểu được nhau.
Hình ảnh: Internet
Em vẫn biết, cuộc sống là mớ hỗn độn với nhiều lo toan bộn bề. Anh là người đàn ông trong gia đình thì gánh vác trên vai càng trĩu nặng hơn. Em không thể đòi hỏi một người đàn ông hoàn hảo, tất nhiên là như thế. Bởi bản thân em cũng đâu có hoàn hảo, thậm chí em còn quá nhiều vụng về. Nhưng ai cũng vun vào cớ mình không hoàn hảo để sống theo ý mình, không cần biết một nửa của mình thích gì, muốn gì, suy nghĩ điều gì… thì có lẽ mãi mãi hai nửa sẽ chẳng thể hòa hợp và giữ vững được lâu đài hạnh phúc. Đã bao giờ anh dành cho mình khoảng lặng, chỉ đôi phút, đôi phút thôi để lắng nghe nhịp đập trái tim em.
Tình yêu dẫn dắt chúng ta cùng đi đến và tự nguyện chung sống dưới một mái nhà, nhưng muốn hơi ấm luôn ngập tràn trong các căn phòng thì mỗi người cần phải cố gắng nhiều nhiều hơn nữa.
...
Em tự thấy mình thuộc típ người tham lam. Em không tham tiền bạc, danh vọng, giàu sang. Em không tham sự xa hoa vui thú ngoài xã hội. Nhưng em lại rất tham tình yêu của anh và sự lãng mạn chân thành. Không ai có thể sống mãi với những mơ mộng đẹp đẽ như lúc tình yêu vừa chớm, cũng như hoa hồng nở rồi hoa sẽ tàn. Chúng mình đã qua cái thời hò hẹn đáng yêu nhất, em không còn là một cô thiếu nữ bẽn lẽn khi anh cầm tay, thẩn thơ với nỗi nhớ, ngơ ngẩn với đợi chờ… Giờ đây em phải tập tành là một người đàn bà mạnh mẽ, cứng cỏi, tập tành làm người mẹ dịu dàng, đảm đang. Nhưng dù thế nào thì em vẫn là em thôi.
...
Em yêu những khúc nhạc trữ tình êm ái, em thích những vần thơ hoa lá đầy nhà và em muốn ánh mắt dịu dàng, nồng nàn của anh. Trong vòng tay anh, em sẽ mãi mãi như một đứa trẻ ngờ nghệch hay làm nũng. Với riêng anh, em chỉ muốn làm người đàn bà trẻ con. Vâng, em tham lam nhưng có gì quá quắt không anh nhỉ?
...
Chúng mình sẽ già đi theo năm tháng, vai diễn sẽ đổi thay. Dẫu vậy, tình yêu luôn còn mãi chứ anh? Hãy là bờ vai vững chãi nhưng vẫn giữ được hơi ấm nồng nàn anh nhé. Mùa Thu không thể đáng mất sự dịu dàng, tình yêu không thể thiếu sự lãng mạn. Em chỉ cần và muốn nói thế thôi.
Bởi vì anh có biết…
Chỉ có hương mùa Thu
Làm lòng em dịu lại
Chỉ có tình yêu anh
Làm đời em xanh mãi…

Những bài thơ trượt ra ngoài mưa gió

Ngồi nơi bậu cửa, rêu nâu vàng hiu hắt lên đời, mắt nhìn thời gian đang xỉa xói vào bầu ngày thơ ngây màu biển biếc, thấy trùng khơi vỗ thẳm mắt người…
Ảnh minh họa
Ngõ dài tường vôi rêu tảo, rữa từng mảng nắng mưa, gập ghềnh sống lưng trâu, người quê bước về trong ráng tà đỏ ối, le te những nỗi buồn níu khói hoàng hôn…
Điện mới có sau nhiều ngày mất, chút văn minh thời độc quyền, nghe tivi phát tin tăng giá điện xăng lao nhao xóm nhỏ, đôi quang gánh trên vai quê nghèo ngó xuống đất trân trân… từ một mái nhà nào sợi khói còn giật mình sau cơn bão 7 có tiếng ru băm nát mảnh chiều: bão tìm ong kiến phận dân/ngày đi như lũ căn phần nổi trôi…
Tôi nghe, mới đầu cũng chút buồn hơi, lâu thành ra quen bởi điều ấy xưa như trái đất, chuyện đói ăn rách mặc, cờ bạc đĩ điếm, giết chóc cướp giật… hằng sa những chuyện như thế hàng ngày. Thời tôi sống là vậy, chúng tôi đang soi vào những tấm gương tối màu.
Người ta cố lơ đi khi cái túi chưa đầy, mà có bao giờ đầy!
Gió gọi mây về tô xám mặt chiều, nhìn mặt chiều bạc phênh phếch như mặt đời quê, trong tiếng gió niềm âm u như phận người, cái cơn áp thấp này lại mang qua đây cái phập phồng mùa vụ, cái mùa vụ nghèo trên cánh đồng làng siêu nghèo vừa trải qua siêu bão. Mẹ, chả cái gì rẻ như lúa…
Tôi về trên ngõ dài, những mảng nắng mưa bám đầy tường cũ, bám đầy vào trí tưởng tôi về những trang lừa dối… gió tháng 7 hun hút như bài ru nhẫn nhục pha lẫn những sợi mưa đớn hèn. Đã không còn là sự hoài nghi, dự báo một cơn siêu bão… đêm lật trang.
Ngõ dài lập lòe ánh đèn điên 11W (loại siêu tiết kiệm) chút văn minh thời độc quyền… chợt lặng người nghe tiếng vợ nhắc tuồng: mai đóng tiền điện rồi anh ạ, xăng vừa tăng giá hôm qua…
Những bài thơ trượt ra ngoài mưa gió…

Gió thổi qua mối tình đầu tôi

Có phải cuộc du hành này đưa chúng ta qua những chiều mưa buồn không nhau, có phải kí ức ngủ quên dưới làn nắng ấm. Mùa Hạ qua, Thu đang về trong những sáng tinh sương, em tự nhủ lòng sẽ yêu, rồi quên mất lời hứa với bản thân. Sống em bỏ quên hoài niệm, bỏ quên anh, bỏ quên chính mình trong hồi ức về anh của một ngày duyên nợ không thành.
Mưa, café và nhớ là cảm giác mang theo em để đưa anh trở về trong từng giấc mơ, gió mùa thôi thổi, gió mùa thôi im lặng, để em chẳng thể gào tên anh trong khoảng lặng, tim đau.
Em ngủ gà gật trong tháng năm sống, mơ màng trong mỗi buổi ban mai, nắng có nhẹ vuốt tóc em mềm, vẫn mái tóc xưa, em không còn như xưa nữa, sao vẫn chẳng thể trở về.
Tình yêu là niệm khúc xưa của chúng mình phải không anh, hay chỉ là em tự giấu mình vào trong từng khúc hát, tự em yêu, tự em nhớ mong, để thuyền ra khơi em chẳng kịp nhìn theo. Gió lặng buồn, em nhớ anh, em khóc trong im lặng, em khóc dưới bầu trời không còn hình bóng anh, bởi tim em phủ khúc bi ai.
Thời gian thần diệu, thời gian vá víu vết thương cũ, thời gian xoa nhẹ vết sẹo chưa lành, vẫn đau khi trời giao mùa khe khẽ, em vẫn im lặng nghe tim âm ỉ. Ngày mai khi giấc mơ không còn, anh có nhớ em không, dù chỉ là thoáng qua trong phút nhẹ lòng yêu dấu.
Ngày mai khi nắng sớm mai, ngày mai khi cơn mưa mùa, hay ngày mai của chúng ta chẳng bao giờ đến. Giấc mơ chỉ đơn giản tan ra, vào hư không, bởi gió bởi mưa chẳng về, bởi em vẫn yêu anh của ngày xưa, bởi anh có yêu chăng cô gái khờ khạo ấy, yêu anh trọn mối tình đầu.
Giống như bao mối tình đầu, đơn giản lắm, chỉ là dấu chấm nhẹ, chúng mình chia xa mãi mãi, chúng mình là hai người xa lạ. Em bơ vơ theo tháng ngày nhung nhớ, em từng phủ nhận suốt một giấc mơ dài, nếu có thể mãi nhớ anh trong tim, mãi tìm anh trong hồi ức xưa.
Nếu một ngày khi em đã trở thành bà nội ngoại, nếu một ngày nếp nhăn trên má em hằn vết thời gian, một ngày khi em và anh đi về nơi xưa cũ. Giấc mộng chưa thành liệu có thể viết tiếp, liệu em ngờ nghệch có thể gặp anh dù chỉ một lần, chỉ muốn được ôm anh, được nói em yêu anh bởi em chưa kịp nói. Không phải vì em tham lam, chỉ là lòng mãi hoài niệm, chúng ta có thể gặp lại nhau, khi trở về với giấc mơ cũ, lòng em thôi oán hận, lòng anh thanh thản. Chúng mình sẽ yêu nhau lần nữa chứ, yêu như hai người yêu nhau thực sự, yêu nhau đủ đầy không hối hận, mối tình đầu mãi mãi đi về nơi xa, em đã quên…