Thursday, October 3, 2013

Cuộc trò chuyện cô đơn bất tận...

Tôi mê sách từ nhỏ, có lẽ từ khi tôi biết đọc chữ. Cuốn sách đầu tiên tôi có được là do cha mua cho, đó là một cuốn truyện tranh rất mỏng có tên là “Con chim thần lửa”. Tôi nhớ hồi ấy tôi 7 tuổi, tự hào ghê gớm lắm vì có một cuốn truyện tranh nhiều màu, tôi đem khoe với các bạn nhưng tuyệt đối không cho ai mượn “báu vật” của mình.
Mỗi khi đi ngang bất cứ nhà sách nào tôi đều mê đắm nhưng chỉ dám đứng trước cửa nhìn những kệ sách cao ráo sạch sẽ được ngăn bằng những tấm kính mà không dám vào vì tôi không có tiền để mua. Nếu trốn vào nhà sách đọc “cọp” hoài thì bị xách lỗ tai đau thấu lên tới đầu. Tất cả tiền có được từ bán rau hay tiền mừng tuổi tôi đều vuốt thẳng, giấu một chỗ bí mật nào đấy rồi khi đã có một món “kha khá” tôi đem đến hiệu sách chọn mua một cuốn mình thích.
Ảnh minh họa
Tôi không nhớ đích xác mình có bao nhiêu cuốn sách, có lẽ hai ngàn hoặc hơn con số đó một ít nhưng tôi lại nhớ rất rõ cái cảm giác thời sinh viên cuối tháng nhận học bổng bạn bè hớn hở đi mua sắm thêm một số tư trang cá nhân còn tôi thì lại đem ra hiệu sách. Tôi nâng niu cuốn sách mua được, cẩn trọng lật từng trang để đọc, say mê đến quên bữa ăn, cũng chẳng để ý đến cậu bạn đã nhận lời “hẹn hò” phải chờ dài cổ ngoài ghế đá trước cửa phòng kí túc xá. Những: "Ruồi trâu", "Cuốn theo chiều gió", "Đồi gió hú", "Nghìn lẻ một đêm", "Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà", "Tiếng gọi nơi hoang dã", "Không gia đình", "Hoàng từ nhỏ", "Truyện ngắn Sêkhốp", "Truyện ngắn Môpaxăng"… đã dẫn dụ tôi vào một thế giới văn chương đầy màu sắc, khiến tâm hồn tôi tươi mới, giàu có, đầy đam mê… Thậm chí tôi từng ước mơ mình là một nhân viên thư viện, ước mơ này nằm kề bên ước mơ trở thành luật sư của tôi.
Nhiều năm sau, tôi đã viết được cuốn sách thứ nhất rồi cuốn thứ hai cho riêng mình… Cũng khát khao được ai đó nâng niu cuốn sách của mình trên tay, say mê những gì mình viết trong ấy… Và rồi tôi mỉm cười khi nhìn thấy trên kệ sách nhà mình có thêm một cuốn, hai cuốn mang tên mình. Tôi ngắm nghía những kệ sách, có những cuốn cũ, có những cuốn mới nằm bên nhau đến con số hàng ngàn và tự hào mình đã đọc hết chúng chứ không không mua về làm... dáng. Tôi ngưỡng mộ vô cùng những người thầm lặng, khiêm tốn được đề tên phía sau cuốn sách ấy. Chẳng ai nhớ đến tên của họ. Nhưng chính họ đã tạo nên số phận một cuốn sách: những Biên Tập Viên. Tôi cảm thấy vui và nghĩ đến một lúc nào đó tôi sẽ tham gia vào quá trình hình thành, ra đời một cuốn sách.
Đường đời nhiều lối rẽ, đến một ngày tôi làm việc cho một Nhà Xuất Bản… Điều đầu tiên tôi nhận ra là mình đọc… không nhiều…! Dù đã có lần tôi tự hào bởi mình đã đọc đến hàng ngàn cuốn sách. Tôi nhận ra phía sau một cuốn sách là những câu chuyện đẹp về sự hy sinh, nhường nhịn, trách nhiệm, trăn trở… của những người làm sách. Cho dù họ chưa bao giờ được gọi là “những người sinh ra” một cuốn sách, họ lẫn lộn đâu đó trong hàng ngàn công việc nối tiếp nhau và hiển hiện rất khiêm tốn phía sau cùng của trang sách, nơi ít ai chú ý đến.
Mẹ tôi rất hay chữ và mê sách. Mẹ đọc gần hết những cuốn sách tôi mang về nhà. Cho đến khi người phải nằm liệt giường vì bệnh tật, mẹ vẫn hay bảo tôi đọc sách cho người nghe.
Chiều nay, khi một cuốn sách ra đời trang cuối có tên của tôi, nho nhỏ… Tôi cầm lên ngắm nghía chợt giật mình khi nhớ ra tôi chưa từng mua bất cứ cuốn sách nào tặng mẹ. Mẹ chỉ đọc “ké” những cuốn sách tôi thích. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi mẹ thích cuốn sách nào và hoàn toàn không biết đến điều giản dị, thường tình ấy…
Khi nhớ ra những điều này thì dù muốn tôi cũng chẳng thể thực hiện nữa rồi khi mẹ tôi đã theo ông bà về cõi vô cùng.
Chỉ còn tôi và những cuốn sách trong cuộc trò chuyện cô đơn bất tận…

"Không khóc ở Hà Nội"

...xua đuổi mãi không xóa được cái cảm giác này, lơ lửng giữa chán chường và hụt hẫng và giận hờn. Đã qua cái tuổi vu vơ, đỏng đảnh làm duyên và đòi hỏi, chỉ còn lại những già đanh, kén cặn.
Đêm qua, 22h, cu bạn béo alo. Mình chưa bao giờ alo hắn buổi tối. Bạn bè có gia đình thường cần sự tôn trọng trong những khoảnh khắc đó. Hắn bảo:
- Ta mang cho hộp bánh. Rồi cà phê đêm chút.
Mình "ừ" đắn đo rồi cũng xuống đường. Hắn chờ mình trong quán nhỏ bên hồ Ngọc Khánh. Trên lầu, họ hát cho nhau nghe "Cám ơn tình yêu". Hắn hỏi mình có biết bài đó không, rồi đung đưa hát theo. Mình chỉ thuộc Vũ Thành An, hay chết dí với Khánh Ly trong Trịnh.
Chơi với hắn lâu năm, khuya qua mới trìu mến nhìn hắn như một sự cám ơn. Hắn cười trừ. Hỏi tại sao ra ngoài khuya thế, hắn cũng cười cười, lắc đầu kêu: lắm điều!
Im. Không nói một lúc, mình cười nhẹ như chưa khi nào nhẹ nhàng như thế. Rồi nhấm nhẳng nhai miếng ổi để trên bàn. Hắn nhìn mình rất sâu, như biết mình đang cần một câu an ủi. "Hà Nội có sương rồi đấy" - hắn bảo. Nhả miếng khói, hắn trầm ngâm khác hẳn với một tên hay trêu mình: "Muốn tăng ký hả? Để ta giúp, 9 tháng 10 ngày tăng 13 đến 18 ký"

Ảnh minh họa
Hà Nội đêm, còn vẳng mùi hoa sữa, nhưng còn nguyên dáng dấp mùa Thu. Phố Huy Thông còn rợp bóng liễu rủ. Mình giục hắn về, hắn đứng dậy, mình còn kịp ngửi thấy mùi áo hắn, rất thơm.
Hắn đưa mình về, tháo mũ bảo hiểm giúp và đưa cho hộp bánh cùng ít ô mai mình thích. Chào tạm biệt, hắn bảo: "Không phải đuổi, để ta từ từ về."
Mình về, cười cười nhỏ miệng.
Hà Nội, mình tự dưng ghét cay ghét đắng. Mục bảo, mùa này đẹp nhất, mà cũng buồn nhất. Mùa buồn hay lòng mình niềm vui không đặng? Người Hà Nội cũng buồn vui riêng khép nếp với gia đình. Mọi thứ, cả gió, cả hương hoa, cả áo khăn, cả đèn đường đều chống đối mình. Ai đó hỏi thăm vu vơ rồi bỏ bẵng, coi như mình không hề trả lời câu hỏi thăm đó. Ôi cái mùa chi mà không lấp nổi những khoảng bỏ không này?
Giá như có kẻ nào đó điên điên, chạy mình trong những cuối cùng tháng Chín. Không cần sự bặt thiệp, chỉ cần điên điên thế thôi. Thế mà kẻ nào người nấy giữ kẽ, ôn tồn và lịch thiệp. Chỉ có mình, còn thích cơn mưa, còn thích mùi cà phê luồn vào cọng tóc vấy nước, còn không biết toan tính một đường lui, ỷ lại vào sự vô tư non nớt nít nôi.
Không thích Hà Nội nữa. Có lẽ sẽ là mùa Thu cuối cùng, mình đứng yên chịu trận. Và sau, mang về đâu đó làm quà...
Vậy thôi.

Sunday, September 29, 2013

Ta viết cho ta


Lao vào guồng quay cuộc sống, ta cứ chạy, chạy về phía trước mà chẳng dám dừng, vì sợ nếu dừng mình sẽ bị tụt lại phía sau, thế mà bây giờ bỗng dưng muốn đứng yên tại chổ rồi lặng nhìn mọi thứ xem điều gì sẽ đến khi ta như thế…
Có lẽ, bây giờ ta đã biết chấp nhận là như thế nào thì phải. Ta chẳng còn chì chiết bản thân vì thất bại, chẳng đố kị, ganh tị khi nhìn người khác thành công, chẳng trách hờn khi người khác dửng dưng, hời hợt, đơn giản vì ta biết cuộc sống vốn dĩ là thế, làm sao mà tròn trịa và vẹn nguyên. Ngã rồi cũng phải đứng lên, vì ta chẳng thể quỵ mãi để trông chờ một ai đó chìa tay ra níu dậy. Đau rồi cũng phải cố tự xoa dịu chính mình, vì ta chẳng thể ôm mãi một niềm đau mà sống. Khóc rồi cũng phải tự lau khô, vì nước mắt chẳng thể làm ta mạnh mẽ hơn. Hỉ, nộ, ái, ố, ai mà không có, ta cũng thế thôi, nên cứ mỉm cười mà đối diện và từng bước đi qua vậy.
Hết rồi những đêm tối ta lăn quay vật vã trong đớn đau, nước mắt lã chã, thét gào trong câm lặng mà lòng đau buốt, giờ nhìn lại tự dưng cười chính mình, một thời mụ mị đến ngốc nghếch. Ta biết, mình vẫn là kẻ yếu đuối, vẫn để bản thân bị đè nặng bởi chữ tình, nhưng dường như yêu thương nơi ta cứ bị đánh đố làm ta chẳng còn trinh nguyên khi trao thương yêu đến một ai khác nữa. Cảm giác sợ đau cứ ám ảnh chính mình làm ta ngại lắm nếu lại dang dở thêm lần nữa, bởi đã yêu, ta sẽ luôn yêu bằng cả con tim với tất cả những gì tinh túy nhất của yêu thương. Ta của bây giờ như mang thêm một ít dối trá, ta của hiện tại như có thêm nghi ngờ, cắc cớ, ta của bây giờ chẳng dám đem niềm tin đi mà trao tất cả, vì ta sợ ta lại bán chính mình trong nỗi đau.
Vẫn phải chạy vạy hằng ngày vì cơm áo gạo tiền, vẫn phải mưu cầu sang hèn vì ngày mai, vẫn hi vọng ở tương lai vì một ai đó ta yêu thương, ta cũng như bao người đang ngày đêm gõ nhịp cuộc sống cho chính mình là thế. Ta biết, tiền không là tất cả, nhưng không có tiền tất cả cũng chỉ là không, nghèo chẳng phải là cái tội, nhưng đã nghèo thì những gì ta nói được mấy ai tin, đời thế đó, trần trụi mới là đời, trơ tráo mới là cuộc sống!
Dừng lại, ngoảnh lại, ta nhìn con đường mình đã qua, cười nụ cho những gì mình đã trải, có ngô nghê, có khù khờ nhưng tất cả cũng là một thời để nhớ…
Dừng lại, lặng im, ta lắng nghe từng thanh âm cuộc sống đang dội vào tai, có êm dịu, có chát chúa để rồi giật mình nhận ra mình đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống này…
Dừng lại, quan sát, ta cho mình phút giây nhìn thật kĩ tất cả, ai bên ta, ai yêu thương ta, ai cần ta, và ai ghen ghét ta, để ta biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ là một con đường phẳng phiu…
Dừng lại, ta mỉm cười với tất cả những gì mình đã và đang có…

Wednesday, September 25, 2013

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở

 “Sao tình chỉ đẹp khi còn dang dở vậy anh??” Em đã từng hỏi nó về ý nghĩa của câu thơ ấy. Tại sao nó đẹp khi còn dang dở ư??. Nó thật sự không muốn trả lời với em khi ấy....nhưng giờ anh trả lời cho em nhé em yêu.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi vẹn câu thề
Em à, chắc là em cũng đã nghe được nhiều ý kiến, nhiều câu trả lời về “cái đẹp” của sự dang dở. Phải chăng đó là vì khi yêu nhau, người ta luôn dành hết những tình cảm tốt đẹp nhất cho nhau. Khi yêu ai cũng thấy ở người kia những điều tốt, điều đẹp, mà dường như lờ đi những điểm “không tốt”. Hoặc là khi ấy cả hai ta đã che dấu hoặc là cố gắng trở lên tốt đẹp trong mắt của nhau. Và rồi khi…mọi sự ta không đến được cái đích cuối cùng của tình yêu,  khi đôi ta còn “dang dở” thì cả ta và em cùng nuối tiếc điều gì đó ở nhau, ta đặt ra những điều giả sử “giá mà…” hay là “nếu như…” thì chúng ta vẫn hạnh phúc với “tình yêu” của đôi ta.

 
 

Phải chăng là khi chúng ta cùng chung sống trong một “mái ấm” gia đình, ta mới thấy hết những gì là tốt lẫn xấu của nhau. Ta mới nhận ra là không thật sự “đẹp” như chúng ta đã từng.
Phải chăng là khi những khó khăn của đời sống gia đình, xã hội, con cái, tài chính, công việc. Là lúc ta không còn diễn tốt cái “vai” người yêu hoàn hảo trong mắt nhau nữa thì ta thấy tình ta không đẹp nữa phải không em???
Con đường nào mà chẳng có chông gai, thành công nào mà lại chẳng phủ đầy hoa hồng. Tình yêu cũng thế đấy “người yêu” của ta à.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Dang dở đẹp là khi, ta cất tiêng gọi yêu thương thì được ai đó đáp lời, yêu thương từ hai phía, ấy là đẹp.
Có một cô gái đã đem lòng yêu say đắm một chàng trai, cô yêu anh, quan tâm đến anh trong từng cử chỉ lời nói, cô tìm mọi cách để làm anh vui làm anh hạnh phúc. Cô cứ yêu anh…một tình yêu đơn phương. Còn anh, anh không để ý tới cô, thậm trí là còn không biết đến tình cảm của một cô gái đang dành cho anh. Cái tình cô dành trọn vẹn cho anh…Cô tha thiết yêu anh, đến độ mà khi anh kinh doanh phá sản, không một người thân ở bên cạnh anh, thì chỉ có cô lúc ấy bên anh. cô bán hết những gì cô có, lấy tất cả số tiền cô dành dụm được bao năm gừi cho anh để anh làm lại từ đầu. Cô yêu anh…khi anh nằm viện, không một người xung quanh thì cô cũng là người duy ngày đêm chăm sóc cho anh. Và khi anh bình phục hoàn toàn sau ca phẫu thuật ghép tim thì cũng là lúc, người yêu anh, cô lại nằm đó thay thế cho anh. Còn anh…anh không yêu cô.

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Vậy tại sao dang dở lại đẹp nhỉ em? Dang dở đẹp ấy là khi ta đang thực sự khó khăn, ta đang bấp bênh giữa dòng đời nổi trôi thì bắt gặp bàn tay em, bàn tay đã giúp ta vịn vào, giúp ta tin tưởng bước tiếp. Dang dở đẹp ấy là khi những thử thách từ quan điểm gia đình, mẹ chồng nàng dâu lời qua tiếng lại thì người chồng sẽ là điểm tựa cho vợ mình, là người để giải hòa những mối quan hệ.
Tình chỉ đẹp khi cả hai ta cùng chung tay xây dựng hạnh phúc tương lại, để lại sau lưng tất cả những điều gì là “dang dở”




Viết cho những điều còn mãi dang dở

Ngâm giấm chuyến đi

Bẵng đi một thời gian, tôi không viết. Có nhiều lí do. Cuộc sống bận rộn là lí do dễ được lôi ra nói nhất, mang tính đổ thừa cao nhất! Không có cảm hứng, cũng là lí do dễ được dân làm việc theo não phải lôi ra để càm ràm. Nhưng. Tôi chẳng bận rộn gì! Tôi còn thảnh thơi hơn một kẻ lười biếng. Hơn nửa tháng trời lang thang lòng ngập đầy những cảm xúc, tôi có thể kể hết buổi này sang buổi khác mà không hết đấy chứ! Thôi cứ đổ cho hoàn cảnh và hấp lực của cơn lười biếng đi. Hoặc là, chính một ý định cứng rắn của tôi. Tôi cần có thời gian cho sự thẩm thấu. Trải nghiệm không phải là một kết luận, không phải một tuyên ngôn sau hành trình. Chuyến hành trình chưa bao giờ kết thúc, kể cả khi ta yên thân duỗi lưng trên giường ấm. Ta không trở về và để những ngày ra đi lại đó, cũng không phải chỉ kể lể rồi bỏ đó. Những trải nghiệm nên có ý nghĩa hơn, khi nó chính là tác nhân quan trọng nhất giúp ta hòa nhập lại với cuộc sống thường nhật bị ngắt quãng, giúp ta sống tiếp, nhìn tiếp và mơ mộng tiếp.

Nỗi sợ vẫn đi theo con người như cái bóng. Nếu cái bóng biến mất khi ta dẫn nó vào chỗ tối, thì nỗi sợ biến mất khi con người ta biết chấp nhận nó, tự khắc sự vượt qua sẽ biến thành một phép lạ. Thường thì, nếu không viết, nếu không nói… dễ rằng, ngày qua thêm, con người ta sẽ lãng quên. Sự lãng quên là nỗi sợ thường trực của trí nhớ. Nếu cố chấp cất dành, liệu rằng khi đến cái khoảnh khắc gọi là thời điểm thích hợp, ta còn nhớ để mà kể, còn hào hứng và vẹn nguyên cảm xúc hay không? Hay ta sẽ bị cơn dồn nén làm cho bí bách? Ta sẽ bị cái trí nhớ dở người xóa mất đầu này, ngắt cụt đầu kia?
Có lẽ, nên có một cái nhìn khác. Tạm châm biếm là “sự trăn trở của một kẻ lười biếng” chăng? Nếu ai đó coi cảm xúc là món mì ăn liền, thì tôi lại xem cảm xúc như món dưa muối, rượu ngâm... để lâu ngày mới ngấm. Hay là, canh không thể ăn ngay khi vừa nhắc khỏi bếp, canh nóng ngon nhưng không phải là cái ngon ở ngưỡng một trăm độ tròn trĩnh. Sẽ có một độ nóng ấm thích hợp cho ta thưởng đủ khói ngút, nồng vị thật thơm ngon, tức là ta buộc phải để canh nguội bớt đi… Lúc cảm xúc đầy quá, con người ta dễ chủ quan, dễ ngợp lòng, dễ nông nổi và bộc phát. Con tim không thể chín chắn khi cảm xúc quá đầy. Đừng mong quá những thời khắc ta thấy mình quá yêu, quá vui và quá hạnh phúc. Lúc ấy, ta chỉ mới được hưởng thụ cảm xúc, ta chưa được trải nghiệm cảm xúc. Hãy để lòng lắng lại một chút, để ngày qua xa thêm một chút, để lòng ta muối mặn một chút… Có lẽ đến lúc đấy, cái ngọt ta hưởng nó mới thật đậm đà, thật đáng giá.  Hay ví von mĩ miều, cảm xúc để lâu mới ngấm, như nước hoa dòng “parfum”, ngấm từ từ vào không khí thì mới toát hương thơm. Và một khi hương đã tan thì lan xa ngây ngất.

Trên thực tế, thưởng lãm ở độ chín già dường như không phải là thói quen của người trẻ. Khi còn trẻ, người ta thích đi vội, thích bật dậy thật nhanh, thưởng lãm thật chóng. Khi còn trẻ, cái tức thì dường như thích hợp hơn. Vì tuổi trẻ trôi qua như gió? Nếu không chạy kịp, đến một ngày nào đó (mà sẽ rất nhanh thôi), người ta sẽ đánh rơi tuổi trẻ như một lần từng đánh rớt tuổi thơ chăng? Tại sao phải thế? Tại sao phải sống trong những hạn định tuổi tác bức bách ấy? Tại sao người ta cứ phải quy định cho bản thân ngưỡng này ngưỡng kia? Tại sao không thể vừa trẻ con, vừa thanh xuân, vừa trưởng thành và vừa dấp thêm chút già nua vào người chứ? Để ta không bao giờ phải lo mình cần lớn lên hoặc lo mình cần nhỏ lại. Ta hòa vào dòng bất biến của thời gian, để thành một thực thể luôn biến đổi trong cái bất biến ấy… Tôi từng thấy có người đi giam hãm cái vô tư vào góc phòng, để khoác lên mình phong thái của một người lớn. Phải. Mỗi người có một cách nhìn. Với họ, điều đó giống như cách mà loài bướm phải lột mình khỏi vỏ kén mục. Với tôi, khuấy đặc hết tất cả màu sắc cho thành ánh sáng trắng khôi nguyên lại cũng có cái hay.
Tôi ấn tượng với chia sẻ của một nhà văn trên tạp chí. Ông nói về những cuốn tiểu thuyết, nguồn cảm hứng tiên khởi cho hành trình du ngoạn của ông. Ông đi, để được ngấm cái bắc Mỹ, cái rừng hoang, cái nóng và cái lạnh khắc nghiệt… được miêu tả trong các tác phẩm lớn của văn học thế giới. Tôi nghĩ ông rất thông minh, bởi cảm hứng từ văn học thì tinh tế, độc đáo và nó thuộc về gu riêng. Nó không nằm lẫn trong cẩm nang du lịch hay nhật kí khám phá của bất kì ai. Nó không tạo ra khuôn mẫu, không chỉ dẫn ta cần đi đâu, đến đâu, thưởng thức cái gì. Nó chỉ đơn thuần là cảm hứng, cảm hứng lôi kéo chúng ta - từ một người du lịch ở lâu đã gần hóa thành dân bản xứ. Sách là cả một thế giới, nhưng nếu bạn không bước ra khỏi cánh cửa nhà mình, thì thế giới ấy không thực sự tồn tại. Bên ngoài cửa, cũng có một thế giới đang chờ chúng ta. Chờ điều gì ở chúng ta đây? Chờ những cuốn sách được một lần nữa ngấm vào đời thực.
Biển ngấm vào tôi,
Một chiều cô đơn vắng,
Một đêm hội ngộ đầy…
Một trận bão, ông lão vung chài vật lộn.
Một hành trình hanh hao, nghịch ngạo người nuốt chửng người.
Một giấc mơ còn hơn cả trẻ thơ, người giương buồn đỏ thắm.
Một bước vào đời, hải âu rời kẻ khác loài nuôi nấng.
Pháo đài, bờ đá, người còn hát trên non cao,
Thơ chảy vào biển, người dõng dài nhìn ra biển,
Ngoài kia là bầu trời…
Của cô bé, của cô gái, của người phụ nữ, của người vợ và cụ già góa bụa
Của cậu bé, của chàng trai, của người đàn ông, của người chồng và ông lão bạc đầu.
Tất cả đều mặn.
Mặn đi mặn lại. Trên chuyến hành trình tôi.
Và trên cuộc đời tôi.

Tôi muốn làm một cốc nước muối. Hoặc bất kì loại dung dịch gì có thể bốc hơi và ngưng đọng. Để sau mỗi ngày, cốc tôi lại rỗng. Nước bỏ đi. Còn lòng tôi thì thêm đặc. Cốc nước tôi là đất thấm, ngấm cho đầy, ngấm cho thành tinh hoa. Loài người sẽ không nhìn tôi mà phán xét. Loài người sẽ nhìn cây cối lớn trên tôi.
Một lúc nào đó, ta giật mình thấy người đổ yêu thương vào ta. Và ta lại thấy mình day dứt. Vì yêu thương nhiều mà tim ta lại hẹp, vì vẫn tiếc ngần một sự cứng cỏi cô đơn hay thấy mình không xứng? Thế mà ta mong mình làm một chiếc cốc rỗng. Nếu thật là cốc rỗng… thì đã chẳng biết đến chối từ. Ngấm dần những yêu thương, rồi ta sẽ trưởng thành, trưởng thành để thực sự sống khôn ngoan.

Tuesday, September 24, 2013

Đừng yêu phù thủy!

Có phải em đã cảnh báo anh rồi không?
Anh đừng yêu phù thủy!
Anh đừng vội lắc đầu quầy quậy: phù thủy xấu xí đời nào anh yêu!
Không phải phù thủy nào cũng xấu xí như lão Gà Mên trong truyện tranh Xì Trum. Và không phải phù thủy nào cũng mặt nhọn lưỡi cày, cưỡi trên cây chổi xơ xác như trong truyện cổ tích Grim. Hay phù thủy nào cũng ngơ ngác, đờ đẫn như trên trời rơi xuống kiểu của cô bé Maika theo một bộ phim của Tiệp Khắc cách đây gần 25 năm!
Phù thủy ngày nay có thể "hơi bị" xinh, tóc đen dài, da trắng tinh hay nâu óng vì hay đi đầu trần phơi nắng. Phù thủy ngày nay mặt trái xoan thon dài, môi cong cớn thay vì mỏ dài nhọn, mặt lưỡi cày. Phù thủy ngày nay mắt đen tròn, hay rất đa tình khác phù thủy mắt hẹp tối. Nhưng đều có chung đặc điểm của phù thủy là... gây mê bằng đôi mắt! Phù thủy ngày nay có thể có giọng nói trong veo ríu rít như chim kết hợp với giọng hát huyền bí của mỹ nhân ngư, dù có thể phù thủy chỉ rành hát karaoke!
Chỉ có cây chổi vẫn là đồ nghề trung thành của phù thủy.
Không phải mẹ của phù thủy đã sinh nàng ra cùng với một cây chổi mà có thể vì nàng đã chọn cây chổi... trong mâm cúng thôi nôi của mình!
Anh đừng giật mình. Vậy là anh chẳng biết tí gì về phù thủy!
Phù thủy cũng được cúng thôi nôi như người trần đó thôi!
Trọn 12 tháng sau khi phù thủy được sinh ra, dù là sinh ra trong một đêm trăng tròn hay một đêm trăng khuyết, một đêm nhật thực trời đất vần vũ, hay đêm 30 trời đất tối đen, tối mò, thì phù thủy cũng được cha mẹ đánh dấu một tuổi tròn bằng mâm cúng thôi nôi. Ngoài 12 chén chè, 12 dĩa xôi và 1 một con gà luộc vàng hườm dành riêng thưởng công cho 12 bà mụ, bà nội còn khăng khăng bắt bố mẹ phải làm thêm cái lễ "khai hoa" cho cô cháu gái phù thủy của bà, lúc này đang lẫm chẫm đi quanh nhà như một nụ hoa phù thủy!
Khi mẹ bồng phù thủy bé trên  tay, tay kia cầm nhánh cúc vàng mới hái vội ngoài vườn còn xanh nụ, (đầu mùa Thu cúc vẫn chưa kịp nở hoa) quơ qua quơ lại trước mặt, vừa lẩm nhẩm bài đồng dao đến giờ đã mai một không còn ai nhớ:
"Mở miệng ra cho có bông có hoa.
Mở miệng ra cho có kẻ thương, người nhớ..."
Phù thủy nhỏ 1 tuổi đã biết mở miệng hồng như hoa, thơm tho mùi sữa mẹ toe toét cười, kiểu rất ngây thơ. Nụ hoa cúc trên nhánh lá xanh bất ngờ tung cánh nở xòe vàng như màu nắng chớm Thu. Dưới ma thuật của nụ cười phù thủy. Đó là ma thuật đầu đời của phù thủy.
Điều ghê gớm là đến tận bây giờ phù thủy vẫn còn giữ được ma thuật của nụ cười!
Như thế đã hết đâu. Qua đến mâm bày linh tinh các vật dụng cho nàng chọn lựa nghề nghiệp cho tương lai, thay vì chọn bút, sách vở, những thứ được "cò mồi" để rất gần tầm tay với của nàng và cho yên lòng bố mẹ, thì nàng láu lỉnh nhoài người quơ trọn trong tay bộ gương lược son phấn một cách đầy thích thú, điệu đàng, rồi quơ luôn cây viết và quyển sách, và cuối cùng không quên hốt kèm theo cây chổi lông gà, cho trọn bộ đồ nghề phù thủy!
Thế là nàng trở thành một phù thủy hoàn toàn, từ tóc tai mắt môi dáng hình phù thủy, cho đến lời nàng nói, những gì nàng viết ra cũng... đậm mùi phù thủy!
Trọn những năm dài đi học, phù thủy chỉ nhăm nhăm vũ khí chống đỡ lại roi mây và thước bảng, nhéo tai của thầy cô và những kỳ thi, bằng lót quạt mo dưới mông, quấn vải vào đầu gối khi bị quỳ úp mặt vào tường, biến hóa lỗ tai thường thành lỗ tai... dày và giòn như bánh lỗ tai heo, dán bài giải chữ li ti vào tà áo dài... và ngàn lẻ một pháp thuật khác không kể hết như truyện 1001 đêm của nàng công chúa Sheherazade.
Lên cấp III, phù thủy bắt đầu rải bùa mê trên đường đi học về, rắc hương thương nhớ suốt hàng rào hoa trước ngõ, giấu hạt ngây ngô vào trong bím tóc và ướp mùi dại dột si tình vào tà áo dài trắng. Như chưa vừa lòng, nàng thả khói xao lãng trong lớp học, gieo hạt hoang mang trong nụ cười khúc khích qua môi hồng và hàm răng hạt bắp. Và những hạt pha lê vỡ dưới bước chân nàng đi qua găm những mảnh vụn vào tim người khác, phát ra tiếng khóc thơm tho như vần thơ tình.
Anh không thấy những vần thơ tình vụng dại mà bồng bột nhất đều được vớt ra từ sân trường trung học?
Nhưng phù thủy đâu chỉ biết cười. Vô phước cho anh nào khi gặp nàng trong ngày buồn, mưa tuôn từ tháng Bảy mùa ngâu đến tháng Tám ngập hương hoa bưởi, qua tháng Chín heo may bảo tố, dài dài đến ngày tháng Mười khi bóng tối dài hơn hơi thở dài.
Nhưng thật tình thì em không biết mùa nào thật đẹp để yêu một phù thủy. Chắc chắn không phải là mùa Xuân khi nàng ướp hương mật ong vào trong hơi thở, màu nắng rực rỡ vào trong mắt nhìn và anh sẽ phải đắm chìm trong sắc hoa mê man, say đắm.
Càng không nên yêu phù thủy trong mùa Thu, khi lá vàng úa rơi đầy trời chỉ làm tim anh thêm yếu đuối và mưa gió sụt sùi sẽ làm người ta thèm vùi đầu vào một vòng tay ấm, lúc đó chỉ cầm một chạm nhẹ như cọng cỏ non, anh sẽ rơi mãi mãi xuống đáy của tương tư.
Và chắc chắn là không chọn mùa Đông để yêu phù thủy, khi mà môi nàng đỏ như trái táo... cấm, da nàng trắng như tuyết của xứ thần tiên, và hơi thở nàng mềm như lụa Hà Đông trên gối. Mắt nàng sẽ nóng bỏng như lửa lò sưởi và cuốn anh vào địa ngục của triền miên băng giá thất tình.
Lúc này chắc anh đang nóng nảy bực mình. Chỉ còn mỗi mùa Hè để anh phải lòng phù thủy?
Ừm, em nghĩ, chính là mùa Hè. Khi mà màu đỏ thắm của hoa Phượng có thể là thuốc giải độc cho bùa mê, cái nóng rừng rực của nắng Hè làm chảy tan đi băng giá trong tim phù thủy, và gió dịu dàng lang thang trưa Hè trên cánh đồng sẽ dắt nàng trở về tuổi thơ của phù thủy, nơi nàng chưa nhuốm mùi thất vọng và biết buồn, nơi khói rơm buổi chiều sẽ len vào mắt nàng, phá tan bùa mê yêu mị và nàng sẽ cay mắt mờ mịt quên cả đường về xứ hoang dại lạnh lùng của nàng...
Như vậy đó, em đã cảnh báo rồi, anh đừng yêu một nàng phù thủy.
Mà nếu anh đã lỡ yêu rồi...
Thì may ra... chỉ nên yêu vào mùa Hè!
Thì anh cứ thử yêu mà xem!

Là vì có một người yêu anh

Này anh, là vì có một người yêu anh hơn chính bản thân mình nên người đó sẽ không ngại đường xa mà đến bên anh lúc anh cần, quan tâm anh khi anh thấy bản thân lạc lõng đâu. Có thể anh sẽ thấy ngạc nhiên lắm vì khi anh vừa nói thì người ấy đã xuất hiện ngay trước mắt anh. Tại anh không biết thôi chứ người ấy lúc nào cũng lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ đi bên anh trong những ngày mưa gió. Vì người ấy yêu anh, anh à.
Này anh, là vì có một người yêu anh hơn chính bản thân mình nên nếu đột nhiên một ngày anh bảo anh buồn lắm, trái tim người ấy sẽ thắt lại ngay. Người ấy đau khi anh đau, buồn khi anh buồn và chỉ hạnh phúc khi thấy nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Chắc sẽ chẳng bao giờ anh nhận ra điều đó đâu vì người ấy giỏi che giấu cảm xúc của mình lắm. Nhất là những lúc bên anh, người ấy sẽ chỉ bày trò để anh cảm thấy thoải mái và thanh thản hơn thôi. Vì người ấy yêu anh, anh à.
Này anh, là vì có một người yêu anh hơn chính bản thân mình nên khi thấy anh bị những cơn bệnh hành hạ, cõi lòng người ấy cũng theo đó mà xót xa vô cùng. Người ấy ước gì có thể thay anh chịu đựng nỗi đau về thể xác, bởi con tim người ấy sẽ tan nát khi nỗi đau tinh thần cứ gieo giẳng mãi chẳng thôi. Muốn chăm sóc anh, muốn làm gì đó cho anh để anh không cảm thấy mệt mỏi, nhưng người ấy lại chẳng phải bác sĩ hay thầy thuốc để có thể làm dịu lại trong anh biết bao quằn quại. Có phải người ấy vô dụng quá không anh? Người ấy yêu anh nhưng lại không biết phải làm gì để san sẻ cho anh những khó khăn trong cuộc sống. Anh có thể nói cho người ấy biết suy nghĩ của anh không? Để người ấy hiểu anh cần gì và muốn gì, để người ấy biết phải làm thế nào để mang lại niềm vui cho anh. Vì người ấy yêu anh, anh à.
Này anh, là vì có một người yêu anh hơn chính bản thân mình nên nếu một ngày anh đột nhiên biến mất, người ấy sẽ hoang mang lắm. Người ấy có thể không gặp anh, không trò chuyện với anh để anh có khoảng không gian riêng cho mình, nhưng nếu anh chọn cách xóa nhòa đi tất cả để coi như mình chưa hề tồn tại trên đời này thì người ấy sẽ chẳng thể nào thích ứng được đâu. Người ấy sợ lắm khi những dòng entry nguội lạnh không một lời hồi đáp, người ấy sợ lắm khi gọi điện mà chẳng có chút tín hiệu nào, người ấy còn sợ hơn khi đi ngang qua từng con đường kỉ niệm mà hình bóng anh chẳng thấy ở nơi nao. Thế nên anh à, giận thì giận nhưng đừng im lặng anh nhé, vì người ấy yêu anh nên người ấy không chịu nổi sự im lặng đến đáng sợ của anh đâu. Đừng để người ấy mãi loay hoay riêng mình những kí ức không tên anh nhé, vì người ấy yêu anh, anh à.
Này anh, là vì có một người yêu anh hơn chính bản thân mình nên người ấy luôn cố gắng vượt qua những thử thách để có thể được bên anh. Ừ thì người ấy bé nhỏ, ừ thì người ấy yếu đuối, nhưng người ấy đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi đấy. Anh biết vì sao không? Vì người ấy muốn mình làm chỗ dựa cho anh, muốn được bảo vệ anh, muốn mang lại cho anh cảm giác hạnh phúc. Người ấy đã nỗ lực hết mình để vượt qua sự sợ hãi, người ấy đã can đảm hơn ngày trước để anh chẳng phải bận lòng. Người ấy đã thay đổi từng ngày từng ngày, vì người ấy yêu anh, anh à.