Saturday, October 19, 2013

Ta khẽ nhắc ta

Tự dưng muốn cà phê một mình, muốn ngồi nhâm nhi từng giọt đăng đắng, ngòn ngọt của vị cà phê, nghe trống rỗng, lòng đa mang, hình như ta lại tâm trạng nữa rồi…
Tưởng đậm mà nhạt, tưởng nhạt mà đậm, đôi lúc ta cứ vô hình chung mọi thứ rồi lầm lẫn bao điều, giờ cái cảm giác này lại lấn át đầy tâm trí, khó chịu thật. Hai mươi tám năm sống trên cõi đời này, cũng đã biết thế nào đắng cay, ngọt bùi của đời, nhưng ta biết mình vẫn còn nhiều lắm sự ngô nghê. Ta không dõi nắm bắt tâm lí, không dõi phán đoán về một con người, hay cả tin, có lẽ thế mà phải bao lần hụt hẫng vì một ai đó mà mình đã tin yêu, đời rõ muôn mặt, cuộc sống rõ muôn màu âu là thế.
Nhân tình thế thái đôi khi nghĩ đến mà chỉ biết chảy ngược nước mắt vào trong vì ta biết nếu mình rệu rã với bao giọt lệ ướt mi chỉ làm chính ta thêm hèn yếu. Ngã để biết ai bên mình, có thật sự tin yêu và xem mình là bạn hay không, có thể ta có hàng tá người bạn đó, nhưng lúc ngã nhoài thì không được nửa bàn tay để mà đếm để rồi chỉ biết cười buồn. Đôi lúc bảo là bạn thân, thân lắm nhưng cứ va đập đi rồi sẽ biết tình thân đó nằm ở mức độ nào, và giới hạn của nó bỗng làm ta vỡ òa mọi thứ.
Có lẽ, ta là kẻ sống quá ư thiên về cảm tính, dễ mẩn cảm và đa mang nên những nỗi buồn không tên cứ hay ùa về. Tình tiền lúc nào cũng oằn cả hai vai, muốn mình trẻ thơ để sống thật thoải mái, nhưng hình như chẳng thể. Này bạn, này yêu bao giờ ta cũng đặt ở vị trí tiên phong nên chỉ một thoáng nhàn nhạt, vô tình cũng làm ta se lạnh, rõ chán cho chính mình những lúc như thế. Mẫn cảm quá tự dưng thấy mình yếu đuối, nặng tình quá bỗng thấy mình nhẹ dạ, tin nhiều quá bỗng thấy mình khù khờ,… mà chẳng biết thế nào là đủ, hay đầy để cuộc sống thật giản đơn. Mâu thuẫn!
Và ta lại bước đi, bước đi như ta đã từng mặc sóng xô cuộc đời, mặc tình người nông sâu, ta cứ là ta vậy. Lòng bảo lòng cứ sống thật, yêu chân thành, biết hi vọng, biết giữ niềm tin để cuộc sống chính mình dẫu không trọn vẹn cũng có thể gọi là hài lòng. Với bạn, ta sẽ vẫn nhiệt thành như chính ta đã luôn thế để họ thấy rằng với ta tình bạn là quí giá biết nhường nào. Với ai đó ta đã yêu thương, ta sẽ yêu bằng trọn con tim, thương bằng cả tấm lòng, và tin bằng một niềm tin nhất nhất để người ta biết, người ta hiểu ta yêu và cần họ biết bao nhiêu.
Chút nao lòng, đôi dòng tự sự, lan man trên từng con chữ, lời văn rồi thở dài thườn thượt, hít thật sâu, thở thật mạnh, nhoẻn miệng cười tự cổ động chính mình “cố lên nào ta ơi!”. Ừ, phải cố lên, phải dũng cảm đối đầu tất cả và mỉm cười với được lẫn mất mà mình có, ai quí, ai thương, ai yêu, ai bên ta rồi ta sẽ biết ở ngày mai, giản đơn vậy, bởi phức tạp quá chỉ hóa nhùng nhằng…

Không thấy lối đi

Đã mỏi gối lắm rồi, đường dài vạn dặm, những khởi đầu muốn khóc mất thôi. Ừ! Biết là cuộc đời gian khó, học hành xong chưa chắc chạm thành công. ! Biết là mọi bước đi đầu tiên đều ngập ngừng và vấp hoài mệt nhoài thân xác…
Biết hết, hiểu hết và âm thầm chấp nhận, ngã rồi đứng lên, thất bại rồi làm lại từ đầu, nhưng càng đi càng thấy mình yếu ớt, cả ngày rong ruổi mọi tuyến đường thành phố; đi nắng, đi mưa và có cả về khuya… Thế nhưng rồi vẫn không tìm thấy cho mình gì cả, ngoài cái lắc đầu lạnh lùng của những nhà tuyển dụng.
Sáng thức dậy mang hồ sơ đi, đến nơi ta bảo hết tuyển rồi em nhé! Hoặc tương tự như là không có tuyển, quen biết thì xin không “gửi gắm” thì về. Á! Cái sự đời tréo ngoe, học để làm gì vậy nhỉ, nhân tài như lá rụng dưới chân, chẳng thể làm gì khi một thân nơi thành thị, mòn gót giày tìm mãi chẳng ra. Tất cả các ngành nghề liên quan đến truyền thông báo chí, hay truyền hình giảng dạy… mọi thứ cứ như thế sinh ra là để cho người khác. Cảm thấy mệt nhoài muốn bỏ xứ đi xa…
Đã có những ngày muốn chạy về với gia đình, ngã vào lòng mẹ nghe bình yên rũ trên từng thớ thịt, thèm bờ vai yên ấm không gợi chút bon chen và phiền muộn và ngắm hoa khế rụng trên từng giấc mơ con thời tấm bé để quên đi những gian khó đầu đời.
Đã có lúc thế đấy, đã mong như thế đấy và đã từng muốn là kẻ bỏ trốn khỏi cuộc đời mà đi đâu cũng toàn là thất bại, học ở giảng đường thì muốn nhức đầu nhưng về thực tế lại buông xuôi.
Ảnh minh họa
Trong những lúc này lời khuyên; cố gắng, hi vọng đừng bỏ cuộc, phút chốc nghe thành những câu từ nhạt thếch, nó sáo rỗng và làm “nghĩ suy thêm chết đuối” bởi vì đời đâu cần câu chữ nói suông.
Tôi lại đi… đi trên lối mịt mờ…
Không thấy lối cỏ thì che, đường thì ướt, mặt trời không thấy dạng...
Trên lối đã đi hơn một năm trời, chả thấy gì ngoài những tả tơi, lương tháng bèo nhèo nuôi không nỗi cái dạ dày âm ỉ đói meo…
Ừ! Thì đời nó hay phủ phàng, tôi lại quay ra trách mình không đủ giỏi để người ta gọi mình là “thành viên chính thức”. Nhưng thật là lạ lùng nếu gọi tôi là người không đạt yêu cầu, một số người nói với tôi; cơ hội chưa tới, chờ và tiếp tục… Ừ! thì hiểu những gì họ nói, nhưng đâu ai biết đầu gối có đêm mỏi lê không nỗi, óc có khi đã nổ tan tành, tay chân rã rời, tim mỏi nhừ nhịp đập… ! Lại đi vì chưa tới đích, lại ngẫn đầu nhìn phía trước đầy mưa...
Tôi lại đi tiếp…
Không được phép nghĩ rằng mình không còn cơ hội.
Không được có ý định bỏ về trốn thực tại với gam màu xám xịt… phải tiếp tục như cách mà mẹ từng dặn dò ngày đi học; Đời có thể không như con mong muốn nhưng phải hiểu rằng kiên trì và nỗ lực sẽ có ngày con chạm đích thành công…
Phải nghĩ như thế dù đường đi phủ đầy gai góc, gót giày rách bươm và mỏi mệt vì đời…
Tặng cho Hoa Thược Dược và cho bạn bè tôi
San San

Em vẫn còn yêu

Căn phòng trống 19 tháng 10 năm 2013
Hai năm một tháng bốn ngày được yêu
Có thể con số này dường như không còn ý nghĩa với anh và em nữa rồi. Và có thể anh sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của em như chưa từng xuất hiện. Nó dường như không còn nghĩa lý gì khi chúng ta đã trở thành hai đường thẳng song song, điều mà tưởng như trong mơ em cũng chưa dám nghĩ đến. Yêu anh là tất cả những gì em có thể làm suốt hai năm qua.
Một buổi sáng cuối Thu em chợt nhận ra chỉ còn lại mình em, em vẫn là em của ngày hôm qua nhưng đã khác khi không còn được cảm nhận tình yêu của anh nữa. Em đã khóc, khóc cho bản thân và sự tan vỡ, khóc cho sự chia ly, sự ra đi vội vàng của anh. Chỉ với một lý do là anh đã hết yêu em rồi. 
Thế là anh đã hết yêu em rồi, câu nói ấy cứ ám ảnh mãi trong em thôi, tưởng chừng như em đang mơ một ác mộng, không dám tin là mọi thứ lại chấm dứt ở đây khi mà trái tim em vẫn còn yêu tha thiết.
Hay là anh cứ nói mình tạm chia tay rồi anh sẽ lại trở về để em có một chút niềm tin vào cuộc sống, hay là anh cứ nói rằng anh đã yêu một người khác không phải là em. Em không muốn tin rằng thứ tình cảm em dành cho anh giờ đây trở nên vô nghĩa. Để chúng ta phải chịu tổn thương quá lớn anh có biết không.
Dẫu là anh không còn yêu thương em nữa, nhưng sao lúc này đây em khao khát được thương hại, khao khát được người em yêu bố thí cho một chút tình cảm nhỏ nhoi để em đứng vững sau những đau đớn tột cùng này. Bởi vì trái tim em vẫn còn yêu anh. Yêu anh nhiều lắm.
Những gì đã qua đi, những gì của hiện tại, anh bảo em phải làm sao có thể quên hết để đứng vững trong tương lai đây, em sẽ phải cứng cỏi hơn, sẽ phải mạnh mẽ hơn khi em vốn là một cô gái yếu đuối như vậy ư? Và anh không còn thương em dù chỉ là một chút, không còn muốn che chở cho em những khi em khóc, hay những lúc em gục ngã, không còn ở bên em, động viên và cùng sẻ chia nữa. Ngay cả khi em vẫn còn yêu?
Mùa Đông đến rồi anh à, chắc là em sẽ nhớ vòng tay của anh nhiều lắm, sẽ chẳng thể yêu một ai nhiều như yêu anh nữa, dù anh có trăm ngàn lần bất mãn về em... Thì đối với em anh vẫn là người tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất, người mà em đã yêu nhất trên cõi đời này.
Có lẽ giờ này em có quá nhiều cảm xúc và em đã mệt nhoài rồi. Nhật ký cũng chỉ dừng lại ở đây thôi. Hãy nhớ rằng em vẫn luôn ở đây chờ anh nhé. Và hãy nhớ rằng em vẫn luôn yêu anh!

Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa

Yêu nhau, ai cũng muốn được bên nhau, yêu em, anh cũng thế, muốn em là của riêng anh, là người sẽ đầu ấp tay gối bên anh để chúng ta cùng san sẻ mọi vui buồn và đi qua nhọc nhằn cuộc sống.
Dẫu biết ngày mình thật sự là của nhau còn xa xôi lắm, nhưng anh lúc nào cũng háo hức như đứa trẻ khi nghĩ về ngày đó. Anh biết còn nhiều lắm gian truân, trở ngại để mình đến với nhau nhưng chưa bao giờ anh thấy mình sờn lòng hay nản chí. Anh hiểu em còn đó bao nỗi lo toan và ngờ vực ở tình yêu chúng mình, nhưng anh luôn tin yêu thương anh dành cho em sẽ vượt qua được tất cả. Em bảo anh chờ, anh đã và đang chờ. Em bảo anh hãy kiên nhẫn, cố gắng, anh luôn nhắc lòng mình như thế. Yêu em, anh chờ em. Yêu em, anh cần em. Yêu em, anh tin và anh hi vọng ở ngày mai vô cùng.
Và em ơi hãy nhớ rằng…
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, đến một nơi để em có thể cười khi vui, khóc khi buồn và thét thật to khi bức bối. Nơi đó có anh, có em, có một tổ ấm tràn ngập tiếng cười để hạnh phúc trong em bao giờ cũng thật đầy. Anh sẽ là người chồng đủ giỏi giang để bảo bọc, chở che cho em, người vợ đảm đang, hiền ngoan mà anh luôn tin yêu hết mực.
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, đến một nơi mà chúng ta không ngần ngại thị phi hay bao xỏ xiên của miệng đời. Anh sẽ cần cù như con ong thợ để xây dựng một mái ấm thật vững chắc, đủ đầy cho em. Anh sẽ yêu thương em như bấy lâu nay anh đã từng để em biết rằng dù là người yêu hay là vợ, em trong anh mãi là của quí, của yêu mà anh luôn muốn tưng tiu từng chút một.
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, đến một nơi em có thể vô tư sống một cuộc sống không muộn phiền, này cơm áo gạo tiền, này bao nỗi mưu sinh oằn đôi vai sẽ là phù du, là kí ức ngủ yên ở ngày hôm qua. Mình sẽ giản dị bên nhau để nếm trọn dư vị bình yên, hạnh phúc giản đơn là như thế nào, vì bên anh có em, và bên anh có em, như thế đã đủ đầy lắm phải không em!
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, đến một nơi anh có thể nắm chặt tay em khi anh thấy lạnh, có thể ôm em ghì siết chặt khi yêu thương trong anh vỡ bờ, và có thể nhẹ nhàng đặt trên môi em một nụ hôn nồng nàn, cháy bỗng rồi bảo rằng “anh yêu em, yêu hơn tất cả!”. Ở nơi đó, anh và em sẽ cùng nhau gầy dựng một cuộc sống mới chan hòa yêu thương, và ngọt mật hạnh phúc để hai ta có thể mỉm cười trước tất cả mà bảo rằng mình rất hạnh phúc.
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, chờ nhé em, rồi anh sẽ dắt tay em đến nơi chỉ có nụ cười và hạnh phúc…
Một ngày nào đó, anh sẽ mang em đi thật xa, rồi ngày đó sẽ là một ngày không xa, anh sẽ là chồng, em sẽ là vợ, mình sẽ là của nhau…
Một ngày nào đó, anh đang đợi chờ và anh luôn tin nó sẽ đến thôi em à!

Thành phố nhà trọ

“Anh chị cần một khoảng không gian riêng tư, những buổi tối, những ngày cuối tuần anh chị không thể ở bên nhau và tự do làm mọi thứ khi trong nhà có người. Em đã lớn rồi, bằng tuổi em nhiều đứa đã tự lo được cho cái thân với lại thành phố này rộng mà, thừa chỗ để em đi. Chiều nay được nghỉ học thì dọn dẹp luôn đi, chị sẽ gọi taxi cho”.
Hôm nay chị bảo có chuyện quan trọng muốn nói, tôi lại cứ tưởng nhà có cái gì hỏng hóc, sáng nay chị chưa ăn gì hoặc là trưa nay chị muốn ăn cái gì đó, hoặc cái áo sơ mi nào đó của chị chưa được là ủi, v.v... nhưng hóa ra là… Chị nói xong rồi đi vào phòng tắm xối nước ào ào, chị tắm trong tiếng nhạc huỳnh huỵch của ban nhạc chết tiệt nào đó mà tôi chẳng biết tên. Tôi đứng ngây ra giữa nhà, khóc không nổi mà cười chẳng xong. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ chị gái ruột của mình lại có thể đuổi tôi ra khỏi nhà trong khi tôi là em gái chị, mới học đến năm hai đại học, không việc làm, không bằng cấp, không một người thân thiết nào ở cái thành phố này nữa…  Một lúc sau tôi mới rùng mình chợt thấy bàng hoàng, tôi lao đến chỗ phòng tắm đập cửa ầm ầm nhưng chị tôi vẫn đang tắm, đang nghêu ngao hát, đang bật nhạc to hết cỡ. Tôi đành phải đẩy cửa vào, chị tắt vòi nước, chống tay lên hông, hất cằm về phía tôi trên người chị vẫn còn đầy xà phòng tắm. Tôi rất ngại khi phải nhìn người khác cởi trần, dù là chị gái hay mẹ tôi đi chăng nữa. Mọi khi chị tôi vẫn hay cởi trần trùng trục đi khắp nhà và đứng trước gương uốn éo hàng giờ đồng hồ, những lúc đó tôi phải đóng cửa phòng lại hoặc đi lên sân thượng làm một cái gì đó. Nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm gì nữa chị cởi kệ chị, tôi bối rối:
“Chị, chị ơi chị định đuổi em đi thật à? Em biết đi đâu, em chẳng có chỗ nào để đi cả. Chị là chị gái của em sao chị nỡ làm như vậy hả chị, anh chị muốn tự do bên nhau vào cuối tuần thì em sẽ đi đâu đó, em sẽ chỉ ngồi yên trong phòng của em không làm phiền anh chị đâu, chị ơi em xin chị mà…”.
Và tôi khóc òa. Chị tôi dùng khăn tắm lau hết bọt xà phòng trên người đi rồi vào trong phòng ngủ của mình lấy một xấp tiền chắc tầm vài triệu đồng ném vào mặt tôi nói.
“Con khùng này lắm chuyện quá, tao nói tử tế không nghe. Đừng cầu xin gì cả, tao ghét điều đó – Chị đổi giọng nhẹ nhàng -  Là em chị thì không được phép đi cầu xin ai nghe chưa!”
Nói xong câu đó, chị thở dài đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt tôi, chị dùng đôi bàn tay kiều nữ mềm mại của mình vuốt tóc, xoa đầu, véo mặt tôi như một đứa trẻ. Chị mỉm cười nụ cười hiền từ giả tạo, rồi bỗng “bốp” một phát, tôi đau điếng người, máu mồm chảy cả ra. Tôi bị chị gái đánh, cái tát của chị đau đớn hơn mọi cái đau mà tôi đã từng trải qua trong đời. Trong khi tôi vẫn còn đang choáng váng thì chị lại nhếch mép cười. 
“Chị muốn làm thế này với em lâu rồi, đó là cái giá em phải trả cho sự xinh đẹp và đáng yêu chết người của mình. Em không biết mấy thằng đến đây với chị toàn để ý đến em hết hay sao. Kể cả Toàn cũng vậy, đêm qua làm tình với chị anh ta còn cố ngoái lại nhìn em trong phòng tắm”.
Tôi rời khỏi căn nhà ấy với một cái vali, một cái ba lô và cái hộp các tông đựng tất cả mọi đồ đạc của mình ở trong đó. Chị tôi gọi taixi cho, lên xe đi được một đoạn tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi chợt ngớ người, thật sự là giờ tôi chả biết đi đâu nữa. Bạn bè tôi ở cái thành phố này cũng có nhiều nhưng thật sự tôi chả thân thiết với ai đến nỗi có thể nhờ vả họ để cho ở nhờ qua vài ngày cả. Tôi dừng ở trước cửa một nhà nghỉ, vì nếu cứ đi mãi thì lại chết tiền xe mất, tôi chỉ còn đúng ba triệu ba trăm ba mươi ba nghìn đồng trong túi. Một con số rất đẹp, nhưng hoàn cảnh của tôi lúc này thì chẳng đẹp chút nào. Tôi muốn vào một cái khách sạn nào đó ở tạm ba bốn ngày rồi đi tìm thuê nhà trọ, nhưng với số tiền đang có thì sau khi trả tiền ở khách sạn xong thì tôi chỉ có ra mà đường ngủ. Xuống xe, tên tài xế đòi ba trăm nghìn tiền xe làm tôi choáng hết cả người, hắn nói thế là rẻ rồi vì hắn đã đưa tôi đi được cả nửa vòng thành phố này.
Ảnh minh họa
Trước đây tôi từng vào nhà nghỉ vài lần, lần đầu tiên là với một lũ bạn, dĩ nhiên là chỉ toàn bọn con gái với nhau thôi. Lần ấy là sinh nhật một đứa trong nhóm muộn và say quá không về nhà được nên mới phải vào nhà nghỉ ngủ tạm qua đêm. Một lần khác mấy đứa bạn cùng lớp trong kí túc xá rủ vào nhà nghỉ… tắm giặt vì kí túc mất nước. Mấy đứa góp nhau mấy chục nghìn thuê một cái phòng tầm một, hai tiếng đồng hồ tắm rửa xong rồi lại đi về. Hôm đó tôi tạt qua kí túc xá chơi thấy tò mò nên đi cùng và thấy cũng vui vui. Người ta bảo với tôi nhà nghỉ ở cái thành phố này là những cái nơi vớ vẩn và không tốt đẹp gì cả. Vì đó là nơi mà các cặp đôi thường vào để giải quyết nhu cầu, khao khát tình dục một cách chớp nhoáng hoặc quá lâu một cách bất thường. Là nơi để chứa chấp những “đứa trẻ” hư, đi chơi khuya không biết đường về… Còn các trường hợp ngoại lệ khác thì rất hiếm. Họa hoằn và may mắn lắm thì các nhà nghỉ ở cái thành phố này gần cả chục năm mới có một trường hợp các sinh viên ở kí túc xá đến thuê phòng để tắm giặt vì kí túc xá bị mất nước. Hoặc cùng lắm thì vài năm mới có trường hợp một đứa con gái bị đuổi ra khỏi nhà và không biết là mình sẽ đi đâu, đành vào nhà nghỉ trú chân tạm. Chị gái tôi có lẽ là “khách hàng thân thiết” của các nhà nghỉ, nghe nói từ thời còn đi học chị đã sống rất thoáng. Chị và tay Toàn cũng hay ra những nơi đó “tâm sự” và làm tình khi tôi ở nhà làm bài nhóm cùng lũ bạn của mình. Tay Toàn là người tình lâu năm của chị gái tôi, hai người đó cứ hết đá nhau rồi lại quay lại xoắn lấy nhau như sam. Toàn rất điển trai, có khuôn mặt quyến rũ chết người, ăn nói thì giọng đầy giả tạo mà nghe ngọt xớt, tiêu tiền như rác thế mà chị tôi lại mê hắn điên cuồng. Sau hơn một năm sống với chị gái tôi mới thấy tên người tình này xuất hiện, chị và hắn thường hay trở về căn hộ lúc nửa đêm khi cả hai đều sặc mùi rượu. Họ cười khúc khích, bật nhạc ầm ĩ suốt nửa đêm còn lại làm tôi không tài nào ngủ được, sáng dậy đi học là tôi lại thấy một đống quần áo vứt tứ tung khắp nơi. Hai người đó thì đang cười đùa, hò hét trong phòng tắm, đi học về tôi lại phải dọn cái đống lộn xộn đó. Vài tháng sau đó tên Toàn mới chạm mặt tôi ở trong nhà của chị tôi, lúc ấy tôi đang nấu bữa sáng còn hắn bước ra từ phòng tắm trên người quấn độc mỗi cái khăn. Sợ và giật mình tôi hét toáng lên, tôi không biết là hắn còn đến nhà chúng tôi vào cả ngày Chủ Nhật nữa. Từ hôm ấy lần nào đến hắn cũng hỏi chị gái tôi về tôi, rồi ngó nghiêng khắp nơi để tìm tôi. Chị tôi khó chịu dần và cho đến hôm nay chị đuổi tôi ra khỏi nhà.
Hôm sau tôi nghỉ học đi tìm nhà trọ, với số tiền đang có tôi chỉ có thể ở nhà nghỉ được hai ngày, còn phải thuê phòng trọ nữa chứ. Mặc dù rất sốc nhưng tôi phải luôn cố gắng kìm nén và bình tĩnh lại, thật may mắn lúc đó thằng bạn thân của tôi ở quê lên. Nó gọi điện cho tôi khi tôi còn đang dọn dẹp đồ đạc, tôi khóc òa lên và nói với nó mọi chuyện, chính nó đã gợi ý tôi vào nhà nghỉ mà ở tạm rồi hôm sau nó sẽ đi tìm phòng trọ cùng. Giờ tôi đã hiểu nỗi khổ cực cùng của sinh viên đi tìm phòng trọ, tôi với thằng Phong – tên thằng bạn thân của tôi đi khắp nơi tìm mà chả thấy được chỗ nào ưng ý cả. Vấn đề là tôi chỉ muốn ở một mình và những căn phòng có giá tiền đủ để tôi có thể thuê được toàn bị mắc một số vấn đề. Quá xa trường, quá nhỏ hẹp, quá ẩm thấp, tăm tối… và cái gì cũng phải dùng chung với cả xóm trọ. Nhà vệ sinh chung, bể nước chung, chỗ phơi đồ, nấu nướng, để xe chung đã đành đằng này có nơi phải chung cả những đồ dùng cá nhân như chậu giặt, xoong nồi vì chủ nhà không muốn tốn diện tích để chứa đựng chúng. Tôi cực phát hốt với những nhà trọ kiểu đó. Mà những chỗ nào kha khá thì thằng bạn thân bảo tôi khó mà ở được, nộp tiền đặt cọc với tiền thuê nhà xong rồi những ngày còn lại trong tháng tôi sẽ ăn gì? Lại còn phải mua sắm bao nhiêu đồ đạc nữa, ít nhất là cái nồi và cái bếp thì mới sống được chứ, tháng đầu tiên ra ngoài sống bao giờ cũng tốn kém hơn cả. Càng nghĩ tôi chỉ càng thấy mệt mỏi và thất vọng, ở cái thành phố này nhà trọ đầy nhan nhản mà hình như chả có chỗ nào tôi có thể ở được thì phải.
Thấy tôi không đi học bọn lớp tôi gọi điện loạn xạ hết cả lên, tôi là lớp trưởng mà, hai đứa tôi hay chơi cùng nhất trong lớp là cái Vân và Trang. Chúng nó hay quan tâm đến chuyện của tôi lắm. Phong khuyên tôi nên hỏi bọn nó về vấn đề nhà trọ, chúng nó ở ngoài lâu chắc biết có nơi nào đó tôi có thể đến ở. Tôi hỏi cái Vân là bí thứ đoàn lớp tôi về cái chuyện nhà trọ, tôi bảo nhà chị tôi thực ra là nhà đi thuê và đã hết hợp đồng thuê, chị gái tôi đã về quê làm việc rồi nên tôi phải đi tìm thuê nhà khác để ở. Nó tin điều đó và nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tôi có muốn vào kí túc xá ở không, phòng nó đang trống một chỗ. Trước khi cúp máy nó còn nói thêm với tôi rằng không nhanh lên thì người khác vào ở mất. Sau gần hai ngày đi tìm phòng trọ tôi cảm giác mình đã kiệt sức rồi, tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa chỉ muốn có một chỗ để đi đi về về thôi. Nghĩ ở kí túc xá chắc cũng đông vui, rẻ tiền lại gần ngay trong trường nên tôi quyết định vào kí túc ở. An cư thì mới lạc được nghiệp, các cụ xưa dạy cấm có sai đâu bao giờ. Hai ngày qua vì chuyện chỗ ở tôi đâu có học hành gì được. Thế là tôi ôm đồ vào kí túc xá, tôi chỉ phải trả một triệu cho ban quản lý kí túc xá là có thể ở được cả năm, hàng tháng thì đóng thêm ít tiền điện nước thôi, quá rẻ so với ở bên ngoài.
Tôi ở cùng phòng cái Vân và một đứa cùng lớp với bảy đứa khoa khác nữa, ở kí túc phòng nào cũng có mười người rất đông đúc và nhộn nhịp. Chúng tôi thường trò chuyện suốt đêm, đôi khi lại đàn hát và ăn uống nữa. Ở kí túc xá tôi buộc phải học cách sống tập thể khi mà cái gì cũng phải dùng chung với mọi người, tắm giặt cũng chung hết. Sau một tháng tôi thấy mình chẳng học được cái gì vào đầu, không đọc xong nổi một cuốn sách nào. Tôi còn sút hẳn mấy cân vì không ăn nổi cơm hộp và đồ vỉa hè mà bọn trong kí túc xá bảo là “nhanh nhiều bổ rẻ”. Ở kí túc xá vui thì vui thật nhưng rất mất thời gian, thêm nữa thực ra tôi không tài nào sống hòa đồng được với mười con người khác biệt cùng một lúc. Trong cái phòng đó có những đứa đặc biệt làm tôi khó chịu, đặc biệt là cái Na học khoa Toán, quê Nghệ An. Bạn ấy nói giọng Bắc cũng hay nhưng lại chẳng mấy khi nói, tôi thì chẳng nghe được tiếng địa phương nó nói gì. Mấy đứa trong phòng rất ngại nói thẳng để góp ý cho nhau, chỉ âm thầm nói sau lưng nên chẳng ai biết sai mà sửa. Na rất khó chịu ở chỗ là hay buôn chuyện điện thoại hàng giờ đồng hồ với người yêu vào lúc đêm khuya và sáng sớm. Nó không chịu ra ngoài mà cứ nằm trên giường nói re ré, ú ớ trong lúc người ta đang ngủ. Cũng có lần tôi gợi ý sao nó không ra ngoài ban công mà nói to cho thoải mái thì nó bảo không thích thế tôi nghe mà lạnh cả sống lưng.
Thỉnh thoảng cuối tuần thì anh người yêu của Na xuống thăm, vào phòng lúc chào mọi người lúc không. Và lúc nào cùng trèo lên giường Na nằm ngủ nghỉ, cái Na cũng bạo ghê gớm mặc kệ bao nhiêu người trong phòng đang ngồi học bài nó và bạn trai cứ thế rúc rích, cười đùa trong chăn. Ra khỏi nhà chị gái tôi đã mong không phải chứng kiến cảnh này rồi, thế mà… Chưa bao giờ tôi ghét ai như ghét cái Na, lúc nào cũng ca ngợi gia đình mình, nó luôn miệng bảo “gia đình tớ gia giáo lắm”. Tôi dám cá là nó không hiểu nó đang nói cái gì, và cái tính hay khoe của nó làm tôi thấy nực cười, đôi lúc tôi nghĩ nếu mà tôi có thể coi tài sản của bố tôi là của mình như Na thì tôi chắc con bé đấy phải im bặt cái mồm đi mất. Bố tôi là triệu phú đó chứ nhưng vì tôi là con ngoài giá thú của ông nên hầu như sẽ chẳng được thừa kế cái gì cả, ông chu cấp tiền cho tôi ăn học thế là đủ lắm rồi. Ông ấy đã mua hẳn cả một căn nhà trên thành phố đắt đỏ này để tôi ở cùng với chị gái cùng cha khác mẹ ấy. Chị tôi lại người đứng tên chủ tài sản nên chị có quyền đuổi tôi đi. Chuyện tôi bị chị gái cùng cha khác mẹ đuổi ra khỏi nhà ngoài thằng Phong ra thì chẳng có ai biết cả, bố mẹ tôi cũng vậy, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều người biết chỉ thêm phiền phức. Ở trong kí túc xá cảm giác bức bối khó chịu của tôi tăng dần đều, tôi không muốn ở kí túc thêm một ngày nào nữa.
Ở ghép với hai, ba người tôi cũng chấp nhận miễn sao được thoải mái nấu nướng, không phải ăn cơm hộp nữa là được. Tôi lang thang lên mạng cả ngày tìm phòng và may sao lại tìm được căn phòng của đứa bạn hồi cấp ba, cái Hải Lan. Nó đang cùng với một chị đã đi làm nữa đang thuê một căn phòng gần trường tôi, nhưng vì tiền phòng hơi đắt nên cần thêm một người nữa ở cùng để chia sẻ bớt tiền phòng. Nó bảo phòng cũng rộng đẹp, thoáng mát, có ban công, chủ nhà dễ tính… với lại nó là bạn học cùng cấp ba nên tôi không phải suy nghĩ nhiều. Hải Lan là người theo Công giáo, tôi biết nó hiền khô và ngoan đạo lắm dù chẳng thân thiết gì nhưng tôi nghĩ ở với người quen biết vẫn hơn. Kí túc xá đúng là ác mộng của đời tôi, khi sắp thoát khỏi nó tôi thấy vui mừng biết bao. Trước khi đi tôi định góp ý với cái Na vài điều nhưng nghĩ thế nào lại thôi, tôi không muốn ra đi rồi còn sinh sự với người ta. Hải Lan và chị cùng phòng còn đến tận kí túc xá để chuyển đồ giúp tôi, bỗng nhiên tôi thấy mình thật may mắn vì xung quanh mình có biết bao nhiêu là người bạn tốt. Bị người thân bỏ rơi tôi vẫn có bạn bè để dựa vào.
Hải Lan cũng mới thuê cái phòng đó chưa được bao lâu, đồ đạc còn thiếu nhiều. Chúng tôi bắt đầu tính toán và đi mua sắm dần. Chỉ có tôi và Hải Lan nấu ăn thôi vì cái chị cùng phòng kia đi làm đến khuya mới về nên toàn ăn ở ngoài. Chúng tôi bắt đầu đi mua từ cái nồi đến cái bát ăn cơm nhưng tôi nhận ra tất cả đều là do tôi trả tiền cả. Cái Hải Lan bảo đang hết tiền nên tôi phải trả tiền trước, rồi nó sẽ trả sau, cái chị đã đi làm kia chỉ trả tiền nhà cùng chứ không chi bất cứ khoản nào khác nữa cả thành ra tôi thấy ở ngoài rất tốn kém. Mấy ngày đầu ở với nhau, mọi chuyện cũng xuôi chèo mát mái. Cho đến một hôm tôi hết tiền, quay sang hỏi cái Hải Lan nó bảo cũng chưa có, thật ra là nó chẳng còn đồng nào sau khi đóng xong tiền phòng nữa. Tôi phải dốc hết ra mấy trăm nghìn còn lại đưa nó để nó đi chợ, vì nó hay được nghỉ học sớm hơn tôi. Mọi khi tôi vẫn hay đi chợ nhưng từ ngày tôi để Hải Lan đi chợ tôi mới phát hiện ra những khoảng cách xa vời khó hàn kết lại giữa tôi và nó. Nó rất chi li và tiết kiệm, hai người ăn mà chỉ mua có một quả trứng hay một miếng đậu phụ, một quả cà chua… Nó răng lợi yếu nên nấu cái gì cũng mềm nhũn ra, đại loại là nó còn chẳng biết nấu ăn nữa mà tôi thì chẳng thể nào mà bữa nào cũng nấu cho nó ăn được. Mà nó thích ăn ngọt nên hầu như lần nào tôi nấu xong nó cũng đi tìm lọ đường mà đổ vào, tôi buông đũa giữa bữa mấy lần mà nó còn chẳng biết ý. Có lẽ tôi hãi hùng nhất là cái món canh bí ngô của nó, tôi là tôi chúa ghét cái loại bí đó trong khi đó lại là món ăn yêu thích của nó hay sao ý. Bí thì chỉ cẩn bỏ vào nồi ninh là nó cũng đủ nát nhừ ra rồi mà cái Hải Lan còn cho vào cối giã rồi đổ cả nửa gói đường vào, nấu lên lại vẫn cho thêm nhiều mắm muối nữa, ăn chả ra cái gì mà rất khó nuốt… Tôi đã bảo là không ăn được như vậy rồi mà nó vẫn tấn công tôi mấy bữa liền bằng cái món đó. Một khi người ta đã không thể hòa hợp được với nhau trong chuyện ăn uống thì làm sao mà có thể sống được với nhau lâu dài. Hơn nữa chuyện tiền nong giữa chúng tôi lại không được sòng phẳng nữa như thế này thì rất mệt.
Tôi chuyển ra ngoài sau bảy ngày ở ghép với bọn cái Hải Lan, tôi không thể cố gắng và tiếp tục được nữa. Một lần nữa tôi và thằng Phong lại đi tìm nhà khắp nơi, cuối cùng thật may mắn sau một ngày tìm nhà mệt nhoài tôi cũng tìm được một căn phòng gọi là tàm tạm. Tôi có thể ở một mình được vì giá cả cũng phải chăng, chỗ đó cũng gần trường nên có thể tiện lợi cho việc đi lại. Chủ nhà lại cũng có vẻ nhiệt tình nữa với tôi thế là ổn. Trước đó tôi cũng đã thông báo với Hải Lan và bà chị kia bảo có thể tôi sẽ chuyển phòng vì lí do là tôi đi làm thêm nên hay về muộn sau mười giờ. Tôi cũng đã nói thẳng là hai người họ cố gắng sắp xếp trả lại tiền phòng mà tôi đã đóng cùng họ vì tôi mới ở được có một tuần thôi. Cả hai người đó đều không nói gì, chắc họ cũng hơi phật ý vì tôi mới đến ở không được lâu đã lại chuyển đi. Nhưng làm sao tôi có thể cố mà ở được, cứ nghĩ đến chuyện ăn uống và tiền nong tôi lại không thể tập trung vào làm bất cứ cái gì cả. Khác với hôm tôi chuyển đến, hôm tôi chuyển đi Hải Lan và bà chị cùng phòng nọ đều không ở phòng giúp tôi dọn dẹp đồ. Cũng may có cái Vân, Trang đến dọn cùng không chắc cả buổi tôi không thể xong được. Tôi mang tất cả những món đồ mà mình đã bỏ tiền ra mua đi hết, chỉ để lại những lọ gia vị và ít thực phẩm trong bếp. Dầu rửa bát, nước lau nhà, xà phòng giặt, xà phòng rửa tay các thứ tôi đều để lại, dù tất cả những thứ đó tôi đều bỏ tiền ra mua và dùng chưa được bao nhiêu nhưng nếu mà tôi khuân sạch đi thì sợ bọn cái Hải Lan nó lại nghĩ.
Tôi chuyển đến căn phòng mới được mấy ngày vẫn chẳng thấy bọn cái Hải Lan nhắn tin, gọi điện gì về vấn đề tiền nong. Tôi sốt ruột lắm lần này chuyển nhà tôi tốn không biết bao nhiêu là tiền, tiền đặt cọc và tiền thuê phòng tháng đầu đã phải trả luôn rồi, chẳng còn đồng nào để tiêu nữa. Từ ngày ra đi tôi và chị tôi không liên lạc gì nữa cả mà tôi cũng đã hứa sẽ không bao giờ cầu xin chị bất cứ cái gì nữa cả. Tôi càng chẳng muốn xin tiền bố mẹ, càng không muốn vay mượn bạn bè. Nghĩ đến số tiền nhà đã đóng góp cùng bọn Hải Lan tôi nghĩ cũng nên xin lại một nửa, vì dẫu sao khi tôi đi bọn nó cũng tìm người mới vào ở thế chỗ rồi. Chúng nó cũng chẳng mất cái gì. Tôi nhắn tin bảo Hải Lan rằng tôi mới chuyển nhà nên đang khó khăn có thể cho tôi xin lại ít nửa số tiền nhà tôi đã đóng góp cùng bọn nó được không bởi tôi mới ở được có một tuần thôi. Chờ mãi cả chiều chả thấy nó nhắn tin lại, tôi bắt đầu lo lo. Hải Lan là người không bao giờ chịu nói thẳng ra những suy nghĩ của mình nhưng nó lại rất hay nói xấu người khác, nó nói theo kiểu bảo là thuật lại lời người khác nói thôi… Tôi sống với nó một thời gian vì thấy khó chịu ở điểm này nên mới muốn bỏ đi. Đến cuối chiều tôi nhận được một cuộc điện thoại, là của cái chị cùng phòng cái Hải Lan. Có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được ngày hôm đó, tôi đã đóng cửa phòng khóc suốt cả tiếng đồng hồ.
“Bọn tao không nợ mày cái gì cả mà đòi lắm thế, lúc mày đến xin ở nhờ bọn tao đã vui lòng mở cửa cho mày, ở xong chưa gì mà mày tự mà cun cút ra đi. Hãy tự chịu trách nhiệm về hành động của mình đi cô em ạ”.
Đó, tôi đã khóc vì những lời nói đó, chúng làm tổn thương tôi một cách quá đáng. Tôi tự hỏi cái Hải Lan không thể tìm được một cái lời nói nào hay hơn hay sao mà phải đi nhờ cái chị kia chửi tôi như vậy. Từ hôm đó tôi với nó không bạn bè gì nữa, nghe nói sau đấy nhiều người đến ở cùng hai người đó cũng hay bỏ đi giữa chừng lắm.
Lại nói về căn phòng trọ mới, nói là gần trường nhưng hàng sáng tôi phải chen chúc mãi mới lên được xe buýt và đi tầm hơn mười lăm phút nữa mới đến trường. Hôm nào nhỡ xe thì chỉ có đi học muộn, vì xe buýt đi qua đoạn đó rất đông hiếm lần nào tôi chen lên được mặc dù đã đợi ở điểm dừng từ sáng sớm. Tìm được nhà xong tôi cũng xin được một công việc làm thêm ở một quán cà phê, khổ nỗi bà chủ nhà chỉ cho tôi đi đến mười giờ đêm về muộn một phút là bà ấy đóng cửa. Tôi đã từng bị bà ấy cho ngủ ngoài mấy lần vì mải làm tăng ca. Cuộc sống ở trọ của tôi lại trở nên rất vất vả và vội vàng. Bà chủ nhà mới này lúc đầu tôi đến thuê thì bà tỏ ra dễ tính lắm, cái nào cũng bác bác, con con. Dù bác ta có khuôn mặt không được khả ái cho lắm, với hai hàng lông mày kẻ chì xếch lên, hai gò má cao quá khổ làm cho hai bên má hóp lại và đặc biệt là cái mồm thoáng nhìn đã rất tinh tướng. Hôm tôi đi mua dây mạng về tìm cách mắc từ chỗ phòng khách nhà bác chủ sang phòng trọ của mình, chật vật suốt cả buổi chiều bác ấy cũng đã giúp tôi rất nhiệt tình. Bác còn nhắc nhở tôi là sinh viên thì chỉ nên nấu một bữa ăn hai bữa thôi, không thì lại mệt và tốn tiền điện, tiền gas. Những ngày đầu mới chuyển đến, thỉnh thoảng sau khi ông chủ nhà ăn nhậu xong với đám bạn còn thừa cái gì ví dụ như nửa lon bia hay vài miếng ổi chẳng hạn bà chủ nhà lại cầm mang sang cho tôi. Bà ấy rất hay kể chuyện, lúc nào tôi đang học bài ở phòng bà ấy cũng sang nói chuyện. Bà ấy nói đã từng sống ở trên quê của tôi, nói rằng tôi là một người rất may mắn khi thuê được căn phòng này bởi trước đó đã có biết bao nhiêu người hỏi mà bà ấy không cho thuê. Kể cũng hơi bị cảm động.
Căn phòng đó lúc nào tôi cũng dọn dẹp sạch sẽ nhưng cứ đêm đêm vẫn đầy muỗi vì đằng sau nó là cái rãnh nước mưa ẩm thấp. Một căn nhà nằm giữa lòng thành phố lớn nhất cả nước mà vẫn phải múc nước, cái bể nước ăn của nhà chủ là điều mà làm tôi thấy vô cùng kinh khủng. Tôi không dám dùng thứ nước đó để nấu cơm ăn dù nhà chủ vẫn múc lên và đun uống bình thường. Tôi không dám chắc là nước chảy ra từ vòi có sạch hơn nước múc lên từ cái bể đó không nhưng một khi ta đã thấy kinh tởm thì thật khó mà chấp nhận được. Cái bể nước ấy chìm dưới lòng đất, cạnh cái lối đi ra đi vào khu nhà trọ và đối diện với cái nhà vệ sinh của cả xóm trọ mà chỉ cách đó có vài mét thôi. Nhà vệ sinh ở đây cũng vẫn phải dội nước và khi đi vệ sinh thì phải vừa đi vừa giữ cửa vì cánh cửa này đã bị hỏng lâu rồi. Nhà chủ ở một khu nhà biệt lập nhưng vẫn dùng chung mọi thứ với xóm trọ, đặc biệt là cái bể nước đó. Bà chủ nhà lúc nào cũng dặn mọi người múc nước xong phải đậy nắp bể lại không thì nó bị bẩn mất nhưng khi nhà bà ấy dùng thì mới biết thế nào là bẩn. Không biết bao lần tôi thấy chị con gái nhà đó, rửa rau, rửa bát đĩa, giặt quần áo, gội đầu ngay cạnh miệng bể nước đó mà không đóng nó lại. Trong khi bọn ở trọ chúng tôi múc xong phải mang ra tận trước cửa phòng tắm, cách cái miệng bể tầm ba mét mới dám dùng. Có hôm nhà chủ đi vệ sinh còn nhúng luôn cái chậu đựng nước dội nhà vệ sinh bẩn vào bể mà múc nước lên nữa. Nhà chủ nghe nói rất giàu có nhưng tôi thấy họ sống rất tằn tiện và hà tiện. Xóm trọ của nhà họ có ba phòng, mỗi rộng tầm mười mét vuông, bà chủ bảo ở một hay nhiều người đều rất thoải mái nhưng nghe đâu cứ người đến rồi lại người đi. Hàng tháng tôi phải trả một trăm nghìn tiền mạng internet, đắt gấp đôi so với chỗ khác nhưng lúc nào cũng bị mất mạng, hóa ra mỗi lần muốn dùng lại phải sang nhờ nhà đó bật cái mạng lên hộ, họ luôn ngắt điện đi vì sợ tốn. Tủ lạnh và máy giặt ít khi họ dùng lắm. Mấy lần thằng Phong bảo muốn qua thăm tôi nhưng không được vì bà chủ nhà “không cho tiếp bạn trai trong phòng trọ”, bọn cái Vân muốn vào chỗ tôi ăn cơm cũng không được vì bà ấy “không cho tiếp bạn bè quá lâu trong phòng trọ”. Có hôm tôi vi phạm quy định, mời hai đứa bạn vào ăn cơm vì muốn cảm ơn tụi nó đã luôn giúp đỡ tôi. Bà chủ nhà đã làm một hành động làm tôi thấy bị tổn thương ghê gớm, trong lúc chúng tôi đang lặng lẽ ăn uống bà ấy lên mắng tôi là “ăn ở lộn xộn” và đuổi các bạn tôi đi về. Tôi thấy rất ngại bọn bạn và bực mình với bà chủ nhà, nhưng vì không có tiền nên cố gắng nín chịu hết tháng, sau đó tôi lại chuyển đi.
Tôi lại vật vã đi tìm phòng trọ, vì đã có một công việc làm thêm ổn định nên tôi không lo lắm về chuyện trả tiền phòng mỗi tháng nữa. Phá hợp đồng thuê nhà giữa chừng bà chủ nhà đòi phạt tôi, nếu tôi không muốn đền hợp đồng thì chỉ còn cách là đi tìm người thay thế chỗ của tôi. Mà chẳng biết thế nào mà cái đợt đó cả xóm trọ cũng tranh nhau chuyển đi hết, mỗi người đều một lí do. Nhưng hai phòng bên cạnh tôi thì có lí do hoàn toàn chính đáng là họ đều đã hết hợp đồng thuê nhà rồi. Lại một lần nữa thằng Phong lại hì hục giúp tôi đăng thông báo chuyển nhượng lại phòng cho người khác, nó quảng cáo cái phòng bé tí, cũ kĩ và bà chủ nhà khó tính này lên thành quá hay. Chỉ trong một ngày thôi mà có đến cả chục người đến xem phòng. Từ ngày tôi bảo chuyển đi bà chủ nhà chuyển đổi xưng hô “bác – con” thành “tao – mày”, và lúc nào cũng niềm nở, vồn vã với những người đến xem phòng. Hóa ra bà ta sợ người ta không thuê phòng của nhà mình, mới đầu đến thuê phòng tôi cũng đã bị đánh lừa như thế. Có rất nhiều người đến xem phòng nhưng lại chẳng có ai muốn thuê cả, tôi trở nên vô cùng lo lắng, ở cái xóm trọ chết tiệt ấy thêm ngày nào là tôi phát ốm ngày đó. Cuối cùng cũng có một anh công nhân từ quê lên thành phố làm việc ưng cái căn phòng đó và xin được thuê, bà chủ nhà vui mừng ra mặt. Nói chuyện với anh đó y hệt như ngày đầu tôi mới đến thuê vậy, trước tôi nói quê tôi ở trên Sơn La thì bà ta bỗng vỗ tay lên mà rằng:
“Ô vậy à, tưởng ở đâu hóa ra ở cùng quê cũ đây mà”.
“Vậy ra bác cũng là người Sơn La ạ?” -Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ừ không hẳn, bác đã từng lên đó buôn bán một thời gian, bác buôn trứng gà, trứng vịt hơi bị ác đó nhá”.
Và hôm nay bà ấy cũng lại nói với anh người Thanh Hóa những câu y hệt như vậy. Tôi mới thuê phòng nhà bà ta được mười chín ngày mà bà ta đã thu của tôi đến hai trăm nghìn tiền điện nước, ở kí túc xá mười con người dùng mãi mới hết chừng ấy tiền điện nước thôi. Tôi quá sốc, nhưng còn không sốc bằng cái vụ bà ấy đòi tiền xe ôm của tôi. Thấy tôi chuyển nhà nhiều đồ quá, mỗi cái xe máy của thằng Phong thì không thể mang đi hết, tự dưng bà chủ nhà đến đề nghị chuyển hộ chỉ cần trả tiền xăng cho bà ấy là được. Lúc ấy tự dưng tôi thấy bà ấy sao mà tốt vô cùng. Bà ta đèo tôi với những đống đồ đi lòng vòng khắp mấy cái phố liền, tôi bảo bà ta đi theo chỉ dẫn của tôi mà bà ta không nghe, cứ bảo đi như thế cho gần. Kết cục là đi chưa đầy sáu cây số bà ấy đòi của tôi gần hai trăm nghìn tiền xe ôm, gấp ba lần so với đi xe ôm chính hiệu. Tôi vừa tức vừa khinh cái loại người bòn rút từng đồng tiền của sinh viên như thế, tôi lấy tiền trong ví ra trả bà ấy đúng hai trăm nghìn và bảo:
“Không cần phải trả lại đâu bác, mọi lần đi xe ôm của mấy ông ngoài đường kia cháu cũng bo cho như vậy đấy”.
Rồi tôi đóng cổng lại, đi vào trong nhà thằng Phong đang lúi húi dọn từng đống đồ của tôi, tôi kể nó nghe về cái bà chủ nhà cũ đó thì nó chỉ chậc lưỡi.
“Kiếp ở trọ là vậy”.
Nghe nó nói câu đó mà tôi thấy thương mình quá, đúng là chẳng có nơi nào có thể bằng chính ngôi nhà của mình được, bỗng tôi nhớ nhà quá. Dù ở đó tôi có bị ghẻ lạnh nhưng không bao giờ phải lo về chuyện bữa ăn, giấc ngủ, tôi có hẳn một căn phòng của riêng mình để thích làm gì thì làm…
Lần chuyển nhà này, tôi dọn về ở chung với thằng Phong. Số là nó sắp được đi du học Úc, bố mẹ nó thuê hẳn cho nó cả một căn nhà ở trên Hà Nội để ôn thi chứng chỉ tiếng Anh. Căn nhà rộng rãi và thoải mái lắm, hơi sâu trong ngõ và hơi xa trường một chút nhưng có chỗ tốt mà ở với tôi là hạnh phúc lắm rồi. Tiền nhà bố mẹ thằng Phong trả hết dĩ nhiên là họ không biết tôi đến ở cùng nó, hai đứa là bạn thân từ bé nên chả đứa nào ngại đứa nào cả. Nó ở tầng một còn tôi thì nhảy tít lên tầng ba mà ở, không phải trả tiền nhà nhưng tôi cũng biết ý mà dọn dẹp, nấu nướng hết thảy nó chỉ việc đi học và chơi không phải làm gì cả. Duy chỉ có một điều khiến tôi lo lắng đó là ngõ vào căn nhà đó hơi xa và tối, nghe mấy người quanh đó kể nơi này đã từng xảy ra mấy vụ cướp hiếp giết… Tôi sợ quá nên mỗi lần đi làm về tôi toàn gọi thằng Phong ra đón từ đầu ngõ. Những tưởng mọi chuyện từ đó êm xuôi ai ngờ một thời gian sau đó tôi nghe phong thanh ở lớp, có đứa bảo tôi đang… sống thử, sống chung cùng trai. Nhiều đứa độc mồm độc miệng  nói những lời chẳng hay ho gì về tôi nào là: tôi “sống dựa hơi trai”, “chưa chồng con mà đã hư hỏng thế”, “trông cái mặt thế thôi”… Tôi chẳng bao giờ nói cho ai biết về chỗ ở mới của mình, chắc đứa nào cùng lớp, cùng khoa tôi cũng trọ ở xóm đấy nhìn thấy tôi và thằng Phong hay đi đi về về với nhau nên đoán vậy.
Cũng muốn nhắm mắt làm ngơ đi nhưng người ta nói toàn những điều không hay về mình thật không thể chịu nổi, mà tôi cũng lại chẳng muốn thanh minh mà làm gì. Tôi đã quá mệt mỏi với việc chuyển nhà rồi và thật sự không muốn chuyển đi đâu nữa nhưng dù vậy tôi cũng sẽ sớm phải chuyển đi sau khi thằng Phong bay sang Úc. Sau bao lần đi tìm nhà trọ tôi đã biết là tìm nhà cũng không khó lắm nhưng có ở được hay không mới là khó thôi. Và cái quan trọng hàng đầu là tiền, một kỳ học chỉ có hơn bốn tháng mà ba tháng đã dành hết tâm trí vào chuyện nhà cửa rồi tôi thật sự chẳng còn tâm trí nào mà học hành cho tốt nữa. Thế nhưng chẳng biết may rủi thế nào tôi lại nhận được học bổng đi du học, cũng là đi Úc. Tôi sẽ đi sau thằng Phong một hai tháng gì đó. Nhận được giấy báo tôi vui sướng nhảy nhót cả buổi, đầu năm học tôi có thử làm hồ sơ xin học bổng nhưng suốt một thời gian không thấy gì cứ tưởng mình chẳng được đi.
Tôi chẳng biết ở nơi xứ người chuyện nhà cửa của mình sẽ như thế nào, nhưng nghe nói tôi sẽ được ở cùng nhà một gia đình người bản xứ, có lẽ dù thế nào tôi cũng sẽ phải cố gắng mà ở. Vì chắc gì nhà trọ nơi đất khách quê người đã tốt và rẻ hơn ở quê mình mà tìm chưa chắc đã dễ như ở đây. Từ ngày bị chị gái đuổi ra khỏi nhà tôi đã chính thức trở thành người mang “kiếp ở trọ” như kiểu thằng Phong nói. Chẳng biết bao giờ thì hết kiếp khổ sở này, giờ tôi đã hiểu được cái khao khát mua được nhà, tậu được xe của bao người vì bây giờ đây tôi cũng đang ao ước như thế.

Friday, October 18, 2013

Viết cho một ngày mưa viết cho những điều con dang dỡ

"Hãy cho anh giữ mãi mãi ánh mắt em giây phút này 
Lặng im vui sống những tháng năm sau không còn em nữa 
Yêu em trong từng hơi thở 
Yêu em trong từng cơn mơ 
Vòng tay vẫn trao riêng em cho dẫu em không hề nhớ "


 
 
 
 
 
 
 
Lời bài hát của Hamlet Trương dường như đụng chạm vào 1 điều gì đó trong tôi, tôi thích những bài hát của Hamlet Trương vì ca từ của bài hát như 1 bài văn như những dòng cảm xúc đang tuông chảy trong một giai điệu nhẹ nhàng của cảm xúc. Tôi đi lạc đâu đó giữa một ngày mưa, hôm nay Bến Tre có mưa tuy không nhiều nhưng mưa cứ rỉ rả làm người ta ướt trong những kỷ niệm buồn nhất.
 
Tôi không phải là một người chung thuỷ, tôi luôn nói với lòng mình như thế và thể hiện như thế với tôi chỉ có 2 loại cảm xúc trong tình cảm và chúng phải thật rạch ròi với nhau, yêu hay không yêu nên nếu đã chia tay rồi thì không yêu nữa. Nếu có hàng loạt lý do để 2 người yêu nhau trở thành một người xa lạ thì cũng có hàng loạt cách khiến con người ta sẽ nhanh chóng quên và tìm sự ấm áp ở một người mới... 
 
 
Dẫu là thế nhưng những ngày mưa cô đơn một mình thế này, giữa cái gió khẻ lạnh và mưa nhẹ rơi , tôi nơi đây nơi có những kỷ niệm mà tôi đã từng muốn quên đi,... và không có bạn gái tôi bên cạnh lúc này, cảm xúc trong tôi 1 lần nữa lại đi hoang... Vốn dĩ con người ta thường hay lấy lý do hết yêu nhau để xa rời nhau, nhưng cũng khối người vẫn yêu nhau nhưng phải xa rời nhau đó thôi, tôi và em là như thế, xa rời nhau , ánh mắt thôi nhìn nhau, những dòng tin nhắn không dành cho nhau, những bước chân ngược lối nhau, hết yêu rồi phải không ???
 
Ừ thì là hết yêu, sao ta đâu thể nào cứ mãi giữ lấy hình ảnh nhau trong từng suy nghĩ trong từng hành động khi đã là những người dưng nhưng quen thuộc,... Mỗi người đang đi những con đường khác nhau, hai đường thẳng song song vốn chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa nhưng không thể chạm vào nhau, nên nếu cứ lao đầu chạy thẳng về phía trước thì sẽ không thấy nhau, nhưng khi nhìn về phía song song kia lại nhớ đến nhau...
 
 
Thôi yêu là phải thôi quan tâm, thôi nghĩ về đối phương tôi luôn nghĩ mình như vậy, nhưng 1 chiều mưa thế này, ở một con đường quen thuộc thì cảm xúc trong tôi lại đặt cho tôi 1 câu hỏi: Em đang làm gì nhỉ? Bao năm xa nhau em có vui hay không? Em có còn hay khóc nhè như lúc bên tôi? Tôi lại mỉm cười với chính những suy nghĩ của mình rồi dặn lòng Em đang vui , Em đang hạnh phúc... Mưa lại cứ rơi, gió vẫn cứ lây, thời gian vẫn qua đi trong lời nhạc...
 
Anh mong em nhiều hạnh phúc 
Như xưa anh từng hạnh phúc 
Và cho phép anh xa em nhưng vẫn yêu em suốt đời
 
 

Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không?

 


Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...
“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”