Bản tình ca cũ vừa lạ, vừa quen, những giai điệu tưởng chừng như
đã thuộc nằm lòng, giờ nghe lại bỗng thấy xốn xang, cũng giống như
khi nhìn lại người đã từng bên cạnh mình vậy, lúc bấy giờ, nụ cười
vừa ấm áp, vừa xót xa...
Chia tay rồi thì tình yêu kia chỉ còn là quá khứ, người trân
trọng thì gọi là kỷ niệm, người không cần nữa thì họ sẽ quên đi,... Dù
muốn hay không thì cả hai vẫn phải bước tiếp, trên con đường đã
không còn có nhau nữa, vậy thì, cứ cố gắng thôi.
Tôi đã từng nghĩ đến việc anh sẽ quên tôi, sẽ yêu người khác,
sẽ hạnh phúc và lúc ấy tôi nhất định phải vui để chúc phúc cho tình
yêu mới của anh. Tôi đã từng nghĩ tôi cao thượng đến vậy, nhưng không,
tôi cũng là con gái, lúc phát hiện ra điều này, tôi rất chông chênh!
Ích kỷ nhưng tôi đâu còn có được cái quyền ghen tuông hay trách
anh thay đổi, tôi bây giờ chỉ là xưa cũ mà thôi. Bấy nhiêu thời gian
kia đủ để anh quên tôi và sẵn sàng một khởi đầu mới hay tình cảm anh
dành cho tôi khi xưa không hề sâu đậm? càng tự hỏi, càng suy nghĩ, lại
càng thấy xót xa...
Tôi biết sẽ có những lúc tôi thế này, chơ vơ trong chính những
suy nghĩ của mình rồi lại hụt hẫng giữa những ngày về hanh hao. Tôi cũng
biết đau buồn hay ấm ức đi nữa thì cũng chỉ làm mình vụng về và yếu
đuối thêm thôi. Nhưng sao ...
Cứ nghĩ đến một người giờ đã không còn là của tôi nữa, nghĩ
đến những điều dịu dàng anh sẽ chỉ dành cho người con gái đó, nghĩ
đến cái cách anh nhìn người con gái đó say đắm hơn cả với tôi,... Chĩ
nghĩ đến thôi mà tôi thấy trái tim mình như thắt lại, đau buốt!
Nhưng giờ thì...
Có lẽ tôi nên vui thì hơn, ít ra một trong hai chúng tôi cũng đã
thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu ngày đó để lại tìm hạnh phúc mới cho
mình...
Chuyện gì, rồi cũng qua ...