Sunday, November 3, 2013

Nghĩ gì lắm thế, yêu đi thôi!

Sợ chia tay, sợ tổn thương, sợ đau khổ, sợ bị lừa tình, sợ mãi sợ hoài như thế thì đến bao giờ mới yêu?

Thì ra, câu nói "để tiết kiệm tiền bạc và thời gian, chúng ta hãy yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên" không phải là không có lý. Và cũng không chỉ thế đâu, chúng ta còn tránh việc bị lãng phí cơ hội được yêu nữa - thứ cũng quan trọng không kém tiền bạc và thời gian, đúng không? 

Càng so đo xét nét, càng cầm lên đặt xuống ta lại càng khó vừa lòng. Nếu chưa yêu thì tiếc người hiện tại. Nếu yêu luôn, lại sợ bỏ lỡ người đến sau tốt hơn rồi cũng lại tiếp tục phải ôm nuối tiếc. Sợ yêu vội thì mất giá, yêu nhanh thì bỏ nhanh. Không yêu không được mà có yêu cũng chẳng xong. Cứ thế, cứ thế thì đến bao giờ mới được yêu? 

Ai dám chắc lần lữa mãi thì sẽ tìm được người yêu tốt? Ai đảm bảo những người yêu nhau đi hết một vòng không biết tròn hay méo rồi sẽ về với nhau? Ai nói cứ vững tâm ngồi chờ là người kia sẽ quay lại? Ai nói chuyện mãi mãi đợi nhau là hiển nhiên và có thật? Trâu chậm uống nước đục, thế thôi! 

Tình yêu là chuyện phải đúng thời điểm, không sai? Nhưng không dám bắt đầu thì ai biết được đó là sai hay đúng?  

Chẳng có ai vừa sinh ra đã là của ai cả. "Cái gì là của mình nó sẽ mãi là của mình. Cái gì không là của mình chịu khó... cướp giật nó sẽ là của mình". Tôi không khuyên bạn làm kẻ thứ ba đáng nguyền rủa đi trộm cướp người yêu, phá hoại chuyện tình kẻ khác. Tôi chỉ muốn bạn chủ động mình mà yêu đi! Nghĩ gì lắm thế? 
Nghĩ gì lắm thế, yêu đi thôi! 1
Sợ tổn thương à? Lãng nhách! Yêu mà chỉ cười, chỉ nói, chỉ vui thì đi xem xiếc thú có phải tiết kiệm nhiều thứ hơn không? 

Sợ bị bỏ rơi? Bạn bao nhiêu tuổi rồi vậy? Đến hôn nhân được pháp luật thừa nhận người ta còn ngoại tình đầy rẫy rồi có quyền ly hôn. Đến một lúc nào đó, khi người ta không thể cưu mang được trái tim và tâm hồn bạn nữa, thì buông bỏ sẽ là điều dĩ nhiên. Cái chính nằm ở việc bạn có tự mình đứng dậy và độc lập được hay không chứ? 

Bạn sợ gì nữa? Sợ tình yêu không thể đi đến được hôn nhân? Và những điều bạn mong không thể là một đám cưới? Hãy nhớ, chỉ nói yêu thôi, đừng nói yêu là cưới! Tình yêu và hôn nhân là những thứ khác hẳn nhau. 

Và bạn sợ gì nữa, sợ người ta không yêu bạn đủ nhiều? Thế bạn yêu họ được bao nhiêu? 

Và bạn còn sợ gì nữa, sợ mất thời gian, sợ sự nghiệp bị cản đường? Sợ cuộc sống mình sẽ bị xáo trộn? À thế thì bạn cứ ở giá thế đi! 

Tôi không nói bạn yêu vội, yêu bừa. Càng không nói bạn bạ đâu yêu đó, ai đi qua khều nhẹ tay là đã đổ. Cái tôi muốn là bạn nghĩ ít thôi, dũng cảm mà yêu đi. Tình yêu không đợi nhau ngọt ngào như tiểu thuyết vẫn kể, lại càng không màu hồng như phim Hàn bạn vẫn xem đâu. Tình yêu cũng chẳng do ông trời nào cầm đầu hết, nó ở trong tay và sống trong tim bạn chứ ở đâu xa. 

Thế nên là yêu đi! Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua!

Hạnh phúc là biết có người Vì - Mình mà cố gắng làm tất cả


Em úp mặt vào lưng anh không khóc
Ngày hôm qua sao khó nhọc
Em thật tình chỉ muốn quên đi  
Chúng mình đừng nói nữa về sự chia ly
Dẫu ngày mai không phải là nắng ấm
Dẫu đôi vai gió mưa nào ướt đẫm
Và lòng người chẳng còn muốn đứng lên  
Dù chỉ một phút giây cũng xin hãy ở bên
Nói với nhau chân thành “Anh vì Em mà làm tất cả”
Hạnh phúc được đo bằng lầm lỗi mình trả giá
Đớn đau nào rồi cũng phải qua đi  
Rồi chuyện tháng ngày, suốt kiếp hoặc đôi khi
Chỉ là câu chuyện về người này vì người kia mà cố gắng
Không cần biết bên kia là mưa hay nắng
Nhưng bên này nhất định những tiếng cười vui

Lạ và Quen


 
Bản tình ca cũ vừa lạ, vừa quen, những giai điệu tưởng chừng như đã thuộc nằm lòng, giờ nghe lại bỗng thấy xốn xang, cũng giống như khi nhìn lại người đã từng bên cạnh mình vậy, lúc bấy giờ, nụ cười vừa ấm áp, vừa xót xa...
Chia tay rồi thì tình yêu kia chỉ còn là quá khứ, người trân trọng thì gọi là kỷ niệm, người không cần nữa thì họ sẽ quên đi,... Dù muốn hay không thì cả hai vẫn phải bước tiếp, trên con đường đã không còn có nhau nữa, vậy thì, cứ cố gắng thôi.
Tôi đã từng nghĩ đến việc anh sẽ quên tôi, sẽ yêu người khác, sẽ hạnh phúc và lúc ấy tôi nhất định phải vui để chúc phúc cho tình yêu mới của anh. Tôi đã từng nghĩ tôi cao thượng đến vậy, nhưng không, tôi cũng là con gái, lúc phát hiện ra điều này, tôi rất chông chênh!
Ích kỷ nhưng tôi đâu còn có được cái quyền ghen tuông hay trách anh thay đổi, tôi bây giờ chỉ là xưa cũ mà thôi. Bấy nhiêu thời gian kia đủ để anh quên tôi và sẵn sàng một khởi đầu mới hay tình cảm anh dành cho tôi khi xưa không hề sâu đậm? càng tự hỏi, càng suy nghĩ, lại càng thấy xót xa...
Tôi biết sẽ có những lúc tôi thế này, chơ vơ trong chính những suy nghĩ của mình rồi lại hụt hẫng giữa những ngày về hanh hao. Tôi cũng biết đau buồn hay ấm ức đi nữa thì cũng chỉ làm mình vụng về và yếu đuối thêm thôi. Nhưng sao ...
Cứ nghĩ đến một người giờ đã không còn là của tôi nữa, nghĩ đến những điều dịu dàng anh sẽ chỉ dành cho người con gái đó, nghĩ đến cái cách anh nhìn người con gái đó say đắm hơn cả với tôi,... Chĩ nghĩ đến thôi mà tôi thấy trái tim mình như thắt lại, đau buốt!
Nhưng giờ thì...
Có lẽ tôi nên vui thì hơn, ít ra một trong hai chúng tôi cũng đã thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu ngày đó để lại tìm hạnh phúc mới cho mình...
Chuyện gì, rồi cũng qua ...


 

Tình Ca Phố

Em vẫn thường một mình đi ngang qua những con đường ấy, lắng nghe tiếng phố thở dài mà lòng buồn vô hạn, người ta có đôi anh à, người ta tay trong tay đấy anh, ừ thì người ta yêu nhau anh ạ! Sao thế này? Em đang nhớ anh? Cũng không hẳn - em chỉ là đang nhớ những ngày xưa thôi!
Ai cũng đã từng mà chẳng phải sao? Một thời yêu -  một thời để nhớ, kỷ niệm thì cũng chỉ để ngẫm lại mà thôi, em không nên tự dằn vặt mình bởi những xưa cũ, đúng không anh?
Ngày ấy, con phố ào ạt mưa bay, anh gồng mình che hết cho em một nữa, đôi vai rộng âm thầm ướt đẫm, em thực sự ấm lòng, chẳng biết nói sao...
Ngày ấy, con phố nắng chang chang, giữa trời trưa nóng bức, vậy mà rong rủi cùng anh lại mát đến lạ lùng...
Ngày ấy, con phố tấp nập những người, nhưng lúc bước bên anh thì dường như cả thế giới này chỉ còn có anh tồn tại...
Ngày ấy, ngày ấy,
Ngày ấy em còn có anh!

Bây giờ, bây giờ,
Bây giờ, con phố có mưa em cũng chẳng buồn tìm chỗ trú, sao em chẳng thích mặc áo mưa? Giờ cũng chẳng còn ai che cho mình nữa, đời buồn thật, phải không anh?
Bây giờ, con phố nắng như thêu mà đi giữa lòng đường em lại lạnh - lạnh lòng -lạnh cả nỗi cô đơn!
Bây giờ, con phố đúng là đông đúc thật anh nhỉ, rời bỏ anh - tự dưng em cảm giác thế giới này nhiều người hơn hẳn, nhưng họ dành cho nhau, anh dành cho cô ta, còn em? Em dành cho ai?
Bản tình ca xưa thỉnh thoảng em vẫn mơ thấy anh à, mỗi lúc trời buồn, trời mưa thế này thì kỷ niệm và niềm đau khi xưa lại ướt, em có thể dối người nhưng sao em có thể tự dối mình được hả anh? Còn yêu thì bảo là còn yêu, còn đau thì bảo là còn đau, thế thôi.
...
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa...
 

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...

Nếu anh yêu em…

Anh sẽ phải chiều em lắm đấy, vì em rất trẻ con mà, anh biết là khi chơi với trẻ con thì sao rồi đấy? Hay khóc nhè, hay giận dỗi, hay lấy cớ này nọ, thích gì cũng phải làm bằng được nhưng có rồi thì chẳng bao giờ biết giữ gìn.

Anh phải chạy theo vô vàn những tính xấu của em, sẽ có lúc em giận dỗi vô cớ, sẽ có lúc em khóc, mè nheo mà chẳng cần lí do, sẽ có lúc em cho anh leo cây mệt nghỉ mặc cho anh chờ, anh đợi, sẽ có lúc anh mệt mỏi đến phát điên lên, anh làm được không?

Cho dù em có khóc, em có dỗi anh cũng không được bỏ rơi em, phải luôn bên em, phải luôn ân cần với em, phải luôn yêu em thật nhiều, anh sẽ trở thành người yêu khổ sở nhất cái thế giới này. Anh, Anh làm được không?

Nếu anh yêu em…

Yêu là khi bạn trao cho ai đó trọn vẹn cả trái tim mình, là khi ánh mắt đó chỉ hướng về một người, là khi mọi suy nghĩ đều chiếm trọn tâm trí, là khi ngủ, là khi mơ, là khi bất giác tỉnh dậy, là mỗi buổi sớm mai, là những buổi tối chỉ có duy nhất một hình ảnh người ấy mà thôi. và như thế, anh sẽ là người hạnh phúc biết bao, phải không anh?

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy... 1
Nhưng...

Nếu anh yêu em...
Anh sẽ không bao giờ được như thế, em vẫn sẽ hướng ánh mắt của mình về một anh chàng đẹp trai nào đó khi đang ở ngoài phố, để suy nghĩ treo ngược cành cây về một hình bóng không phải là anh, em sẽ nhắn tin thâu đêm với một người em thầm ngưỡng mộ, là buổi sáng mai thức dậy người đầu tiên em nghĩ đến không phải là người yêu em?

Có phải khi ấy trái tim và tâm trí của em chưa dành trọn cho anh, đúng không? Vậy đấy, nếu anh yêu em, anh sẽ là người khổ nhất thế gian này!

Nếu anh yêu em…

Em đã nghe ai nói rằng: “Nếu bạn yêu một cô gái tổn thương hãy yêu cô ấy hơn chính bản thân mình”. Anh có nhận ra em là cô gái ấy không? Em nhạy cảm, em dễ vui dễ buồn, dễ yêu dễ ghét dễ cười dễ khóc…

Em sợ khi bắt đầu với một ai đó, em sợ anh bỏ rơi, em sợ một ngày trái tim anh lang thang đâu đó và chẳng tìm đến em, em sợ có một bàn tay nắm em rồi lại buông ra không một lời giải thích, em sợ những lời yêu thương, những thói quen cứ mất dần, mất dần trong hư vô, em sợ, sợ trái tim mình chẳng chịu thêm một nỗi đau nào nữa. 

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy... 2

Anh có đủ tình yêu để che chở cho trái tim yếu đuối đó không? Anh có đủ niềm tin để yêu em đến khi em sẵn sàng buông tay chứ không phải là anh hay không? Anh có sẵn sàng dắt em đi qua những giông tố của cuộc đời này mà chắc rằng không bao giờ mệt mỏi hay bỏ cuộc vì sợ hãi hay không? Anh có dũng cảm để chấp nhận con người thật của em tệ hơn nhiều cái lớp vỏ hào nhoáng, em đã tạo ra hay không?

Và anh… Có đủ can đảm để trở thành người khổ nhất thế gian này không?

Hãy cứ thế này thôi anh nhé, chẳng cần phải yêu đâu, chẳng cần phải đau khổ làm gì, chẳng cần anh phải gật đầu hay là một tiếng: “Ừ, anh chấp nhận tất cả”.

Chẳng cần gì cả, chỉ cần anh luôn ở bên em như thế này thôi, chúng ta vẫn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này, phải không anh!

Nếu một ngày nào đó, anh quên em…

Lãng quên, là một hình thức trừng phạt tàn nhẫn nhất trên đời. Còn tàn nhẫn hơn việc phải nuôi hận thù và phải nuôi hy vọng để rồi thất vọng. Thế nên, em rất sợ phải tìm cách lãng quên bất cứ ai.

Em vẫn cho rằng mình là một cô gái kỳ lạ. Em rất ghét bị người khác lãng quên, và em cũng rất ghét việc bỗng dưng hoàn toàn biến thành một khoảng không trắng xóa trong tâm trí của người khác. 
 
Ký ức được sinh ra, chính là để cho con người cảm nhận được rõ rệt rằng mình đang tồn tại.
 
Nếu ký ức về mình trong tâm trí của người khác biến mất, thì chẳng phải, việc tồn tại từ trước tới nay của mình, đã bị phủ nhận một cách triệt để hay sao?
 
Lãng quên, là một hình thức trừng phạt tàn nhẫn nhất trên đời. Còn tàn nhẫn hơn việc phải nuôi hận thù và phải nuôi hy vọng để rồi thất vọng. Thế nên, em rất sợ phải tìm cách lãng quên bất cứ ai. 
 
Những người sau khi không còn yêu nhau nữa, rồi sẽ quên nhau được hả anh? Khi mà đã từng có thời gian yêu nhau sâu nặng, khi mà từng có thời gian thề thốt, hứa hẹn, rằng đối phương chính là người quý giá nhất cuộc đời. Ấy vậy mà sau khi hết yêu, lại có thể nói rằng sẽ mau chóng quên nhau đi, làm như thế được sao?
 
Nếu một ngày nào đó, anh quên em… 1
Nếu cho rằng lãng quên là một cách bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương, thì cũng chỉ là một kiểu ngụy biện. Chỉ có thể quên được, nếu tình cảm chưa khắc sâu, còn nếu đã khắc sâu, thì muốn xóa cũng không nổi. Bởi nếu chưa khắc sâu, thì chừng ấy cảm giác đâu có đủ làm người ta phải tổn thương?
 
Chia ly cũng từa tựa như những lần vấp váp, những câu chuyện đổ vỡ đối với thế gian rộng lớn âu cũng là lẽ thường. Bởi vì chúng ta có máu, có thịt, nên chúng ta mới thấy đau. Nhưng cũng bởi vì có máu, có thịt, nên chúng ta mới có ký ức. Chúng ta có thể dùng ký ức để nhớ những gì muốn nhớ, nhưng cũng đừng rũ sạch hoàn toàn ấn tượng về nhau.
 
Nếu có một ngày anh quên em, dẫu cho chỉ là giả thuyết của riêng em, dẫu cho chỉ là dự đoán của em, nếu chẳng may chúng ta không thể đi cùng nhau cho đến cuối chặng đường đời. Thì xin anh, ngay từ đầu, đừng vất vả yêu em.
 
Hạnh phúc có được cực nhọc, yêu thương có được cũng đã từng phải trải qua một chặng đường dài.
 
Đã từng yêu, nhưng lại đã từng quên, anh có khi nào sẽ nói với em câu đó?
 
Nếu một ngày nào đó, anh quên em… 2
Có thể em là một cô gái có suy nghĩ tiêu cực, có thể em lập dị hóa suy nghĩ của bản thân về cách yêu, và cách nhớ. Nhưng chí ít, em muốn tôn trọng người mình yêu, cũng tôn trọng sự tồn tại của anh ấy.
 
Với em, đấy chính là cách yêu thật sự.
 
Nếu đã yêu nhau, thì đừng lãng quên sạch sẽ mọi thứ về nhau…
 
Còn nếu muốn mau chóng quên đi, thì ngay từ đầu đừng nên yêu nhau làm gì!
 
Bởi lãng quên là một việc làm gần như là phí phạm. Tốn công yêu thương một người, để rồi một ngày nào đó, lại cố gắng xóa bỏ hình ảnh người ấy đi. 
 
Ký ức thật nhiều chỗ trống, để lại cũng có tác dụng gì nữa?
 
Lãng quên đi rồi, thì yêu thương, hay chỉ là qua lại hời hợt, có ai biết hay không?

Yêu anh, chàng trai không hoàn hảo của em!

Dù anh chẳng bao giờ hiểu hết suy nghĩ trong em nhưng anh luôn dành cho em một sự quan tâm đặc biệt nhất. Và em thấy hạnh phúc khi được một người “không hoàn hảo” như anh yêu!

Em từng mơ...

Anh phải là một chàng trai có mái tóc bồng bềnh đen mượt bởi tóc em ngắn cũn, vàng hoe vì cháy nắng!
 
Anh phải là một chàng trai có giọng nói cực ấm vì ai cũng bảo em giọng em lanh lảnh, thậm chí nhiều khi còn chua lét nữa.
 
Anh phải là một chàng trai ít nói vì em tinh nghịch và có thể líu lo suốt cả ngày.
 
Anh phải là một chàng trai chín chắn, điềm đạm vì em vẫn là cô bé vô tư hay đùa, dễ cười mà cũng mau nước mắt.
 
Anh phải là một chàng trai có tài nội trợ vì em rất còi cọc, ăn bao nhiêu cũng không mập lên được mà rất vụng khoản bếp núc.
 
Anh phải là một chàng trai tâm lí vì em dễ xúc động và rất ương bướng.
 
Anh phải là một chàng trai thông minh vì em ngốc nghếch.
 
Anh phải là một chàng trai hot boy bởi em là một cô gái xấu xí, đen nhẻm.
 
Anh phải là một chàng trai dịu dàng bởi em là một đứa ngỗ ngược, ngang tàng.
 
Anh phải là một chàng cực kì hoàn hảo.
 
Yêu anh, chàng trai không hoàn hảo của em! 1
 
Nhưng… Khi anh xuất hiện… mọi thứ chẳng như em tưởng tượng. 
 
Anh, một chàng trai rất đỗi bình thường. 
 
Anh không biết nấu ăn ngon.
 
Anh không nổi bật bởi chiều cao vừa tròn mét bảy của mình.
 
Anh không có giọng hát êm ru dễ đi vào lòng người, cũng chẳng có chất giọng trầm ấm của người con trai gốc Hà Thành.
 
Anh không phải hot boy nên cũng chẳng có cô nào theo đuổi.
 
Anh chẳng kiệm lời như em nghĩ, ngược lại anh còn “chém gió” nhiều hơn cả em nữa. Khiến mỗi lần gần bên anh em chẳng nói được gì.
 
Anh không phải chàng trai thông minh để hiểu tất cả những lời em nói, những gì em nghĩ.
 
Anh cũng không hề dịu dàng chút nào, bởi anh hay mắng em mỗi khi em mắc lỗi.
 
Anh không chiều chuộng em như em muốn, anh không bao giờ làm theo mọi yêu cầu của em.
 
Anh không hoàn hảo như em từng mong đợi.
 
Yêu anh, chàng trai không hoàn hảo của em! 2
 
Nhưng…
 
Người có thể làm cho em khóc, em cười, cảm thấy hạnh phúc, làm cho tim em loạn nhịp lại chỉ có thể là Anh.

Dù chẳng biết làm món nào ngoài rau luộc và trứng luộc nhưng anh luôn sẵn sàng xoắn tay áo làm phụ bếp để em sai bảo. Anh chẳng ngần ngại ăn hết những món em nấu, mặc dù chúng chưa được ngon lắm.
 
Dù anh chẳng biết ôm đàn ghi ta hát những bản tình ca bất hủ nhưng hàng đêm em luôn nhận được lời chúc “ngủ ngon” từ anh. Sáng sáng em được nghe giọng anh gọi em dậy đi học.
 
Dù anh không phải là hot boy trong mắt những cô gái khác nhưng với em anh là người tuyệt vời nhất. Và em sẽ không phải lo sợ sẽ mất anh, hay phải tranh giành anh với họ.
 
Dù anh hay mắng mỏ em vì cái tội đi ra ngoài mà chẳng bao giờ chịu mặc áo ấm, đi trời nắng mà chẳng bao giờ chịu nhớ mang ô để rồi bị ốm. Nhưng sau đó anh lại hối hả đi mua thuốc và nấu cháo cho em ăn.
 
Dù anh không phải chàng trai ít nói nhưng anh biết lúc nào em cần anh và anh đôi khi trong im lặng anh cũng hiểu những tâm sự của em.
 
Dù anh chẳng bao giờ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của em bởi anh biết trong số đó có những đòi hỏi rất vô lí, và anh giúp em nhận ra không phải cái gì mình muốn cũng được. Chính em cần phải xem xét lại bản thân mình.

Anh chẳng bao giờ tự mình làm hết những bài tập của em dẫu cho với anh nó chỉ cần 5 năm phút, còn với em là chật vật cả giờ đồng hồ. Nhưng anh luôn kiên trì giảng giải giúp em. Bởi anh muốn em phải tự dựa vào chính sức mình, anh không muốn em có tính ỷ lại.
 
Dù anh chẳng bao giờ hiểu hết suy nghĩ trong em nhưng anh luôn dành cho em một sự quan tâm đặc biệt nhất.
 
Và em thấy hạnh phúc khi được một người “không hoàn hảo” như anh yêu!