“Có những người làm ta tổn thương không phải vì họ tốt hay không tốt. Chỉ là ta đã cho họ cơ hội được làm tổn thương ta. Nếu như ta không cho phép, không một ai có thể làm cho ta đau khổ”.
Hình minh họa: Corbis Images
Tôi đang một mình lang thang trong siêu thị mua ít thứ vật dụng cần dùng, bỗng giật mình vì bị ai đó đập nhẹ vào vai. Tôi quay lại và giây thoáng sững người khi thấy khuôn mặt ấy. Hắn cười hớn hở: “Đúng là em rồi. Anh nhiều lần tìm em không gặp, cuối cùng lại gặp ở nơi đây” .
-Xin lỗi, anh là ai?
Không chỉ hắn ngớ người ngạc nhiên, mà chính tôi cũng ngạc nhiên không kém vì câu hỏi mình vừa thốt ra. Hắn tỏ vẻ khổ sở:
-Em đừng như thế chứ. Anh mời em vào quán kia uống nước nhé!
Tôi định từ chối nhưng nhận ra sự phấn khởi lẫn vồn vã của hắn lại không nỡ đành lòng quay bước đi, cuối cùng đi theo hắn.
Quân là mối tình đầu sâu đậm của tôi. Chúng tôi đều xuất thân từ nông thôn lên thành phố học Đại học. Quân đẹp trai, thông minh lại cực kỳ chịu khó. Nhưng tất cả yếu tố đó cũng chẳng quan trọng ở giữa thành phố thời buổi này nếu anh không có nhiều tiền và những mối quan hệ. Và tôi mất Quân vì những lí do như thế.
Quân đã chọn sự nghiệp, chọn tương lai với một cô gái xấu xí nhưng nhà có quyền thế. Anh bảo, anh có tài nhưng nếu không có bệ đỡ để phóng xa, thì anh mãi mãi cũng chỉ là một cử nhân kinh tế chỉ kiếm đủ ăn qua ngày. Và nếu thế, cả hai chúng tôi cùng khổ.
Như bất kì những cô gái khác khi yêu, tôi ra sức níu kéo, động viên anh rằng chúng tôi có học vấn, có sức khỏe và tuổi trẻ thì lo gì tương lai không có sự nghiệp. Nhưng Quân dè bỉu tôi không biết nhìn xa, không hiểu thời thế. Anh có trình bày vài câu. Rồi anh đi, biến mất khỏi đời tôi như chưa từng tồn tại, vứt bỏ tình yêu một cách nhẹ nhàng như mọi thứ chỉ là một trò chơi, bỏ lại bao nhiêu lời hẹn ước, bao nhiêu dự định chung của hai người, đi mà không bao giờ biết con anh đang lớn dần trong bụng tôi.
Có lẽ anh đã lựa chọn đúng. Bởi trong khi anh được làm rể nhà giàu, anh có một vị trí ổn định trong một tập đoàn lớn, thì tôi trầy trật đi xin việc. Vất vả làm chính, làm thêm, chân trong chân ngoài, một mình nuôi con. Những lúc mệt mỏi nhất tôi đều tự động viên mình: “Hãy cố lên vì con, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Nhưng cuộc đời luôn công bằng, tôi gặp một người xấu chỗ này, thì tôi sẽ gặp một người tốt ở chỗ khác. Có người rời bỏ tôi thì sẽ có người đến bên tôi. Trong lúc khó khăn nhất, người đàn ông ấy đã đến, dang rộng vòng tay để che chở bao bọc mẹ con tôi. Dẫu sau này là chồng vợ rồi, ân tình ấy tôi mãi mãi không cho phép mình quên, để tự nhắc mình phải sống xứng đáng với tình yêu của chồng.
Sau một thời gian đi làm thuê, vợ chồng tôi quyết định mở một công ty nhỏ. Qua những khó khăn ban đầu, công ty đã đi vào hoạt động ổn định và phát triển. Sau đứa con trai đầu lòng của tôi, vợ chồng tôi có thêm một cô con gái. Gia đình tôi, nếu đừng quá tham lam đòi hỏi thì như thế là ổn.
Kể từ ngày ấy tôi chưa một lần gặp lại Quân. Tôi gần như đã quên người đàn ông “tham vàng phụ nghĩa” ấy nếu chiều nay không gặp lại. Gặp tôi, Quân bảo vợ: “Anh bắt taxi em về trước nhé, anh có chút chuyện”. Vợ anh im lặng gật đầu. Tôi nhận ra vợ anh chẳng những không có chút nào xinh đẹp, mà còn có vẻ ngu ngơ, chậm chạp. Tôi chua chát nghĩ, bạn là ai có gì quan trọng đâu, quan trọng là bạn xuất thân như thế nào thôi.
Quân không đổi thay nhiều, chỉ có vẻ như trầm hơn. Hắn giờ về sự nghiệp coi như thành đạt. Nhưng gia đình thì cực kì chán. Sau khi kết hôn, mãi không thấy vợ có bầu, đi khám mới vỡ lẽ ra là vợ bị dị dạng tử cung không thể mang thai được. Vợ hắn, hắn không nhắc đến, vì có lẽ cũng chẳng có gì đáng để nhắc.
Quân nói xin lỗi tôi, là hắn không tốt nên đã làm tổn thương tôi. Tôi lúc này chỉ muốn cười thật to mà nói cho hắn biết rằng, hắn làm tổn thương tôi không phải do hắn tốt hay không tốt. Chẳng qua là tôi yêu hắn, là tôi đã cho hắn có cơ hội làm tổn thương tôi. Nếu tôi không cho phép, thì không đời nào hắn có thể làm cho tôi đau khổ.
Tôi bảo, tôi chẳng còn nhớ gì đến những ngày xưa cũ, thậm chí tôi còn suýt quên hắn là ai. Vì vậy hắn cũng không nên tự dằn vặt vì những điều trong quá khứ. Con đường hắn đi là do hắn chọn. Con đường tôi đi là do tôi không còn con đường nào khác nên buộc phải đi. Nhưng cái phúc của mỗi người còn được tạo nên bởi cách sống của họ. Luật nhân – quả có đấy, chẳng qua nó đến chậm nên người ta tưởng không có đấy thôi. Như hắn đây, đau đớn vì không có một mụn con. Thực ra hắn đã là cha của một đứa trẻ mà không hề hay biết, và sẽ không bao giờ được biết.
Tôi chủ động dừng cuộc trò chuyện, bảo ở nhà chồng con đang chờ. Hắn có vẻ vẫn còn tiếc nuối, khổ sở bảo tôi “Lúc nào có thời gian, chúng ta gặp nhau nhé. Dù gì chúng ta cũng đã từng…”. Tôi quay bước đi, bỏ lại câu nói người xưa còn bỏ dở. Bước chân đi rồi tự nhiên thấy lòng vui lạ. Tôi không ngờ, có những người đã từng là hơi thở, là lẽ sống, là yêu thương và căm hận, gặp lại nhau sau bao biến cố của cuộc đời lại cảm thấy lòng dửng dưng đến thế. Cuộc đời chúng ta, có những thứ đến khi mất đi rồi mới thấy nuối tiếc vì không biết trân trọng. Nhưng cũng có những thứ mất đi rồi ta mới nhẹ nhõm nhận ra: Đáng lẽ ta nên từ bỏ sớm hơn, và nên quên nó từ lâu lắm rồi.
No comments:
Post a Comment