Thursday, June 20, 2013

Như đã dấu yêu

Sáng nay trời đổ mưa. Cơn mưa cho một ngày mới mát lành và bình an. Bất chợt tôi nghe bài hát như đã dấu yêu do Hồng Ngọc và Đàm Vĩnh Hưng trình bày. Cảm xúc trong tôi lại tràn về trao dâng những tình cảm tôi đang dành cho em. Nge đến câu Nhưng anh ước gì Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai.....Nó đúng vơi tôi tôi ước tôi chưa có gì ràng buộc để tôi có thể đến bên em không ngại ngùng không lo sợ sẽ không có gì ngăn cản nổi tình yêu tôi dành cho em và em củng thế.. Em là người mang đến cho tôi cảm giác ấm áp và bình an trong cuộc sống. Và từ đó tôi yêu em yêu em thầm lặng yêu em không chút suy tư đắn đo. Tôi nghĩ tôi thật sự đã yêu em. Nhưng chắc có lẽ như vậy là chưa đủ để tôi có thể bên em và để em bên tôi.
Anh đã đến với tất cả trái tim yêu và nhận lại  nổi lòng lạnh giá. Dù rằng lỗi lầm,dù chẳng còn nghe lời nói tiếng cười hay những giòng thư yêu thương của em nữa,nhưng có lẽ cuộc đời này anh chỉ có thể yêu mình em nồng nàn như đã dấu yêu từ thủa nào.
                                               

Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là niềm vui, là hạnh phúc em dấu yêu
Nhưng anh ước gì
Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc
Và em chưa thuộc về ai
Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên anh tình mình đến rất nhanh
Em sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào

Anh đến với em với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng trong đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu

Trong đôi mắt em, anh là tất cả
Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
Anh sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào
===>>>>>
Những người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều là một nguyên do, một thời khắc hay một đời người. Khi bạn nhận ra từng thứ một, bạn sẽ biết phải làm gì cho mỗi người .
 MỘT NGUYÊN DO: " Khi một ai đó xuất hiện trong đời bạn như là một nguyên do, họ thường để lại ấn tượng trong bạn. Họ xuất hiện để giúp bạn vượt qua khó khăn, cho bạn sự chỉ dẫn và sự ủng hộ, giúp bạn một cách tự nhiên, gây xúc động, thiêng liêng. Họ như là điều may mắn mà Thượng Đế ban tặng, và họ thật sự là thế. Họ có mặt vì bạn cần họ. Vậy thì, không có bất cứ hành vi sai trái nào từ bạn, hay một thời điểm không thích hợp, khiến họ nói hay làm điều gì khiến mối quan hệ kết thúc. Đôi khi họ mất đi. Đôi khi họ đi xa. Đôi khi họ hành động và buộc bạn phải noi theo. Điều mà chúng ta phải nhận thấy là nhu cầu của chúng ta đã được đáp ứng, ước vọng của chúng ta đã được thực hiện, công việc của họ đã kết thúc. Lời khẩn cầu của bạn đã được đáp ứng.
Giờ là lúc phải tiếp tục." - MỘT THỜI KHẮC: " Có những người xuất hiện trong đời bạn chỉ trong một thời khắc. Bởi vì có những bước ngoặt trong cuộc đời bạn khiến bạn cần đến sự sẻ chia, bạn cần lớn lên, cần học hỏi. Họ mang cho bạn sư trải nghiệm của yên bình, hay làm bạn cười. Họ dạy bạn những điều mà bạn chưa bao giờ được biết. Họ thường mang đến cho bạn nguồn vui to lớn khó tin. Hãy tin tưởng! Thật thế! Nhưng, chỉ trong một thời khắc!
" - MỘT ĐỜI: " Những mối quan hệ suốt một đời dạy bạn những bài học một đời: đó là những mối quan hệ bạn phải xây dựng để có nền tảng cảm xúc vững chắc. Bạn phải chấp nhận bài học, hãy yêu thương mọi người, ứng dụng điều bạn đã học vào tất cả những mối quan hệ và những khoảng thời gian trong cuộc đời bạn. Người ta nói rằng tình yêu thì mù quáng nhưng tình bạn thì sáng suốt."

Mưa và Nắng

Mưa đến là khi Nắng đã tắt…... Một người ra đi để một người xuất hiện.

Nắng hồn nhiên, vui tươi… còn Mưa tuy lạnh lùng nhưng yếu đuối…
Hạnh phúc muốn có được phải trải qua cay và đắng

Nắng yêu Mưa, nhưng không cách nào đến được bên mưa . Làm sao có Mưa khi trời vẫn còn Nắng ???

Đôi khi người ta vẫn thấy “mưa nắng”, nhưng mưa nắng ấy không kéo dài lâu… cũng giống như sự kết hợp của Mưa và Nắng… không thể nào..…

Khi Mưa đến và sắp sửa ra đi, Nắng vội vàng chạy theo để níu giữ Mưa mong Mưa sẽ ở lại..… tuy không thể đạt được điều ước muốn, thế nhưng Nắng vẫn cảm thấy hạnh phúc….. Hạnh phúc ấy từ cầu vồng 7 màu tuyệt đẹp. Dù biết Nắng và Mưa mãi mãi không đến được với nhau, nhưng trong lòng Nắng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc, để ý đến Mưa và vẫn còn mong mỏi 1 điều ước , dù biết nó ko thành hiện thực ! Nắng chỉ biết cho mà không đòi hỏi nhận lại, chỉ biết sẻ chia mà không quan tâm mình sẽ được bù đắp ra sao .

Một tình yêu không vụ lợi!

Một tình yêu thật sự!

Đôi khi Nắng cũng suy nghĩ, một tình yêu chỉ có một phía, liệu có là hạnh phúc, có là yêu thật không? Mỗi khi Mưa vui cười tí tách thì Nắng lung linh, lấp lánh như mảnh vỡ thủy tinh…Mỗi khi Mưa buồn, than khóc, Nắng cũng nhạt bớt màu…..Bầu trời không thấy Nắng rực rỡ…Anh Gió hỏi “Sao Nắng không quyết tâm giành lấy Mưa?”.

= => Nắng không có can đảm.Và cũng biết rõ không thể có được Mưa.

Nắng không thể nói ra câu “Mưa đừng đi! Hãy ở lại. Vì Nắng!…” Nắng và Mưa cứ chơi trò ú tim… mãi mãi không có được nhau…...mãi mãi chỉ là quanh quẩn nơi nào đó , Nắng cứ tìm Mưa , cứ chạy theo Mưa mà không biết đích đến là nơi nào !

-------------------------

Đã lâu lắm rồi, Mưa không còn gặp Nắng , cầu vồng cũng đã không còn xuất hiện và cái gọi là hạnh phúc cũng không còn hiện diện ......Để rồi giờ đây Nắng ra đi và Mưa cứ mãi chờ đợi .......đợi 1 hình bóng không thuộc về mình , 1 tình yêu không thể có được , vẫn đợi 1 ngày Nắng quay về bên Mưa...... Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau – hạnh phúc ấy là cầu vồng. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời.

Khi Nắng ra đi, Mưa đã khóc thật nhiều. Những hạt mưa rơi xuống mang theo bao nhiêu buồn phiền của Mưa. Có lẽ vì Mưa cũng như Con người vậy, nên khi buồn và khóc người ta thường hay muốn gặp Mưa. Mưa và Con người, nước mắt của Mưa và Con người – những thứ ấy dường như hoà tan làm một. Dường như họ là bạn của nhau...... an ủi và che chở cho nhau ......cùng nhau cất giấu 1 bí mật !

Nắng ra đi, có vẻ như rất hạnh phúc. Nắng dường như đang sống rất tốt. Hàng ngày, những tia nắng lấp lánh trên mọi nơi, trên những chiếc lá, những vòm cây, mái nhà .. Nắng vui vẻ, tung tăng, nhảy nhót, mà không biết rằng......trước đó đã từng có 1 cơn mưa rất lớn...... 1 cơn mưa với bao nỗi mong nhớ......1 cơn Mưa vẫn mong Nắng quay về !!!

Nắng và Mưa chẳng biết có khi nào gặp lại. Và khi gặp lại, liệu Nắng có phải là Nắng của ngày xưa, và Mưa có còn là Mưa khi Mưa và Nắng yêu nhau.. Chỉ biết rằng khi Nắng và Mưa bên nhau – dù trong 1 khoảnh khắc rất ít ỏi, luôn có 1 cầu vồng xuất hiện – cầu vồng hạnh phúc


Nếu như ta hiểu nhau hơn
Thì đâu có ngày đổ vỡ,
Nếu có đôi lần lầm lở
Hãy cho nhau lời thứ tha!

Tình đơn phương


Một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất.
Trên đời này, có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất. Thứ tình cảm mà một đứa như tôi lúc nào cũng quan niệm "cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình", không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi... đó là tình yêu đơn phương.
Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng buồn nhận. Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa, bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó. Có lúc lại tự lừa dối mình, tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng, rằng người ta thích mình, để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá, có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình. Có đôi khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng, để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.
Yêu đơn phương là cả một cuộc chiến với chính bản thân mình. Tranh: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật.
Có những khi muốn quen một người khác, muốn yêu một người khác nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi, cứ hy vọng rằng một ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình, cứ chờ hoài... đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông khi thấy người ta quan tâm tới người khác, nhắc nhiều tới người khác, đùa cợt với người khác. Trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội.
Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác, căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương.
Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi, phải chôn vùi đi nhưng làm không được. Từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu, cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những thương yêu cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim. Nói một cách khác, yêu đơn phương là cả một cuộc chiến với chính bản thân mình, một cuộc chiến không có người thắng không có người thua, chỉ biết một điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn.
Nhưng cũng thật vĩ đại vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó. Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào. Cứ cho đi cho đi, có khi mỗi ngày lại nhiều hơn dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả.
Anh yêu em vì anh yêu em chứ không phải vì em sẽ yêu anh... và anh chờ đợi là chờ đợi ngày anh hết yêu em chứ không phải ngày em yêu anh.
Nguồn: FB

Tuesday, June 18, 2013

Có một người yêu em như anh

Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một hạnh phúc. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn, trước khi nhận ra rằng quá muộn.
Có một người yêu em như anh

Chẳng ai cứ đi mãi một con đường dài thật dài như thế, để rồi nhìn vào cuộc đời mình thấy chỉ toàn là đắng cay rớt xuống bờ vai từ khi nào…

Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…

…bởi có ai biết bắt đầu một đoạn đường là ngọt ngào và kết thúc là những nỗi đau kia chứ. Bởi có ai đã từng chấp nhận làm người ngoài lề như chỉ để yêu em vậy đấy. Mong em cười để anh cố gượng mình mà sống, mong em đừng khóc để làm lòng anh đau hơn. Mong em một ngày kia sẽ có một gia đình, sẽ sinh một cô con gái bé bỏng thật xinh đẹp như em. Mong em sẽ có một người chồng luôn biết cách lo lắng, luôn biết nghe tâm hồn của người vợ đang thuộc về mình, luôn biết cách quan tâm dịu dàng và chia sẻ đầy sâu sắc. Sẽ là sự giả dối để nói rằng anh thực sự vui, sẽ là những nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong tim đầy chua chát. Bởi có ai thấy người mình thương yêu đang hạnh phúc với ai đó mà không đau, bởi con tim này từ bao giờ đã khóc nhiều đêm như vậy. Chọn một cuộc đời không phải là tìm một bờ vai nào đó không yêu thương để dựa dẫm, để nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu.

Em biết không? Anh đã thử đến với một vài người, anh đã cố dùng lòng chân thành và quan tâm họ như em. Thế nhưng anh xin lỗi họ vì anh không thể làm gì hơn là chọn cách ra đi khỏi những nơi chốn ấy, cầu mong họ sẽ không ghét anh, cầu mong họ sẽ cảm thông cho anh, cầu mong họ hiểu là anh chưa làm gì cho họ tổn thương cả, cầu mong với chỉ một vài cái nắm tay, một chiếc ôm chia ly cũng gọi là làm lòng họ cảm thấy ấm cúng lắm. Rồi cuộc đời nhân từ sẽ biết cách dựng xây, rồi một ngày họ sẽ cảm ơn anh vì anh đã cố không đến gần họ hơn và làm họ đau nhói. Vì hạnh phúc đâu đó cũng một lần là vị khách qua đường nhưng có một vài thói quen xấu. Vì hạnh phúc hay dày vò tâm trạng mới chịu hiểu rằng đâu đó có yêu thương.

Anh yêu em…

Đã bao nhiêu lần anh đã nói như vậy. Có lẽ em còn buồn và hụt hẫng vì những đoạn đường chông gai mới vừa trải qua. Anh cũng đã vất vả lắm mới có thể mang em quay về, mệt nhọc và lo âu lắm những đêm em chẳng thể nào chợp mắt ngủ ngon. Có những đắng cay hiểu con người hơn chính họ, có những nghẹn ngào mới biết ở cạnh mình con ai. Em có thể nói anh dừng lại, có thể bảo anh đừng cố đi thêm nữa, có thể bảo anh quên em đi mãi mãi nhưng anh thì không thể nào làm được. Nhiều năm nay anh đã quen sống với cách nhớ đến em, anh đã quen nằm mơ thấy em trong từng giấc ngủ, đã quen với hình ảnh em trong mọi ngóc ngách của trái tim. Làm ơn đừng bắt anh như vậy. Anh thật sự cần em.

Hôm nay ai đó có thể rất vui, ai đó có thể rất ngọt ngào vì một thanh kẹo nào đó. Những bàn tay nắm những bàn tay rất chặt, em có thể được ai đó gửi tặng một bó hoa hồng, một chiếc hộp hình trái tim, một lá thư, một vài bút tích ghi từng lời ngỏ yêu thương. Chỉ riêng anh vẫn chọn cách ngồi một mình, và vẫn những cảm xúc một mình nhắc về em thôi em ạ.

Không biết có thể đủ sức theo em bao nhiêu nữa đoạn đường, không biết anh có được bao nhiêu trí nhớ nữa để khắc ghi thêm tên em vào cuộc đời. Không biết anh còn đủ niềm tin và hi vọng không khi hai đứa mình cứ nhìn nhau như vậy, không biết em có thương anh hơn ngày hôm qua và yêu anh hơn một thứ tình cảm giận hờn nào đó. Mong chờ, và anh chỉ mong chờ em thôi.

Em không cần phải quan tâm anh sống thế nào, em không cần phải biết đời anh rồi sẽ sao. Anh chỉ cần em sống chứa chan nụ cười, anh chỉ cần em luôn hạnh phúc dù điều đó chẳng bao giờ có anh. Anh chỉ cần em là em có trái tim biết rung động, anh chỉ cần em luôn hiểu rằng mình không nên ngã quỵ và đau thêm một lần nào nữa. Bởi vì anh sẽ không chịu nổi khi nhìn từng giọt nước mắt em rơi đi như thế.

 Anh yêu em.

Giữa bao nhiêu con đường dù gai góc, dù mặn nồng hay đơn giản là thầm lặng thôi. Ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai và em yêu của anh luôn còn đó. Anh sẽ cố gắng đi hết quãng đường một trăm năm để sống vì từng biết có em luôn tồn tại. Sẻ thở từng hơi thở yếu ớt thay cho em, sẽ gánh từng nợ lần cay đắng thay cho em, sẽ đau thay cho em giảm bớt cồn cào lại, sẽ yêu cả bầu trời mà em vẫn đang giữ. Là tình yêu không biên giới, là xúc cảm chẳng có lời, là những gì anh nói hôm nay và trước đó.

Anh yêu em.

Ngày hôm nay không hoa hồng, không bánh kẹo, không cái nắm tay, không chiếc ôm, không một nụ hôn nào cả. Thật lòng anh cũng buồn lắm, nhưng anh cũng đã quen với những cảm giác ấy mất rồi em ạ. Chờ em bình yên trở lại, chờ em xác nhận một đoạn đường có anh bên cạnh, chờ em sẽ vui hơn. Nếu chẳng bao giờ còn ngày đó nữa anh vẫn cầu mong em có được một hạnh phúc. Và hãy luôn nhớ rằng có một người luôn yêu em như anh…


                                                                                                                                PS.Tg.Nguyễn Thanh Hải

Những cơn đau không giết nổi đợi chờ

    Ai đó đã từng nói: “Đau – tự nhiên sẽ buông”. Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về? Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối? Và có bao nhiêu người tìm lại được bình yên sau những xót xa?

Có rất nhiều cách để khởi đầu, nhưng kết thúc, thường bao giờ cũng là nỗi đau. Nhiều khi người ta sợ kết thúc, cũng chỉ là vì sợ những nỗi đau. Và cũng thường thế lắm, khi những nỗi đau kéo về quá nhiều, người ta đành ngậm ngùi mà dừng lại. Có thể rồi một ngày tất cả sẽ qua đi, những thương yêu sẽ rơi vào quên lãng, những nỗ lực chẳng thêm một lần được gợi nhắc, những gì đã qua sẽ như chưa có bao giờ. Nhưng những cơn đau thì luôn ở lại. Chắc bởi thế mà nước mắt luôn được nhớ hơn tiếng cười.

Tôi luôn tự hỏi, sắp đặt để trái đất này hình tròn, phải chăng là sự trêu đùa mà tạo hóa gieo lên cuộc đời của những trái tim đa cảm? Bởi đau, người ta sẽ nhớ, và nhớ rồi người ta sẽ lại yêu. Yêu và thương da diết lắm, để rồi nỗi đau lại tràn về trên khóe mắt. Tôi vẫn chẳng thể nào hiểu được, có điều gì lớn đến vậy, để ta quên mình giữa những nỗi đau?

Có khi nào ta cứ mãi cố chấp nhìn về một hướng, cố chấp nắm chặt dây dù biết, chẳng phải cứ giữ được dây, nghĩa là ta níu được con diều ở lại? Có khi nào ta nén chặt lại những thương tổn trong lòng, để lại mỉm cười mỗi khi mơ về một ai đó? Và em, có khi nào không em, những tháng ngày hoang hoải, chơi vơi trong nỗi dày vò, em chẳng cần để tâm đến nữa, mặc cho những vết xước trong tim làm em buốt nhói, em vẫn bao dung như mắt môi chưa từng vương nỗi buồn? Và còn khi nào nữa không, những khi dưới chân là bùn đất, em vẫn chờ một ngày được bước trên những đại lộ thênh thang? Em có đủ kiên nhẫn không, để đợi chờ ánh cầu vồng sau những cơn mưa?

Ít nhất cũng sẽ có một lần như thế, em vấp ngã, rồi khóc, và em học cách quên. Có đôi khi tưởng chừng đã quên thật, nhưng khi những kí ức một thuở ùa về, em lại co ro trong niềm đau cũ, quay quắt và đáng thương như đã từng. Cũng có những khi em lãng quên thật sự, quên hết người cũ, việc cũ, quên cả những hi vọng không thành. Nhưng rồi những hi vọng ấy sẽ lại được thắp lên, ở một nơi khác, vào một thời điểm khác và bên những người không phải của ngày xưa. Và cũng có cả những khi em vờ như mình đã quên hết mọi điều. Em cười khi những niềm đau vẫn còn thắt chặt. Em mỏi mòn chờ một người nhận ra giọt nước mắt lăn dài sau gương mặt rạng rỡ những nét cười của em.
 Những cơn đau không giết nổi đợi chờ

Em biết không, hẳn em phải dũng cảm lắm, mới có thể cố chấp mà đợi chờ. Hoặc thương yêu và hi vọng trong lòng phải nhiều lắm, mới có thể đi cùng nỗi đau như thế. Nhưng em đã từng một lần khóc thầm trong vô vọng? Đã một lần gắng sức mình mà quên hết không em? Dù em gắng quên, hay lòng em vẫn luôn thổn thức nhớ, thì nghĩa là những cơn đau không giết nổi đợi chờ trong em. Đợi chờ được em nuôi lớn đến vậy, là vì hi vọng trong em đã là quá nhiều, hay là vì chưa đủ những cơn đau?

Cứ đau đi em, để biết hết vị cuộc đời. Cứ đợi đi em, đừng để niềm đau thổi tắt những ước nguyện  trong lòng. Đợi đi em, rồi hi vọng sẽ đến, và môi em lại viên mãn với nụ cười. Nhưng đợi gì, em có biết không? Đợi những niềm đau qua đi và ngày hôm qua trở lại? Đợi những dại khờ sẽ được người đời lãng quên để em lại sống như chưa điều gì tồn tại? Đợi những vấp ngã sẽ tan đi và em sẽ làm lại từ đầu?

Không! Không phải vậy đâu em! Đâu ai có thể tô vẽ thêm cho bức tranh quá khứ bớt đi những mảng màu u ám. Cuộc sống nào cho em cơ hội để sống lại từ đầu. Nhưng em có một nơi để bắt đầu, và người ta gọi đó là hiện tại. Đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ, hãy dùng cơn đau để nuôi những niềm hi vọng mới. Không phải hi vọng ngày hôm qua sẽ trở về, mà là hi vọng bất kể khoảnh khắc nào với em, từ bây giờ đến những ngày sau nữa, đều an nhiên và trọn tiếng cười.

Điều em đợi phải là những ngày bầu trời rất trong xanh. Đợi một người biết cần và thương em hơn nữa. Đợi những khi em thấy mình lớn dậy. Đợi một ngày niềm hạnh phúc sẽ mỉm cười nắm lấy tay em…

Qua những nỗi đau, người ta sẽ hiểu điều mình cần không phải là mơ tưởng về quá khứ, mà là đợi chờ những ngày mai. Vậy em còn ngần ngại gì, đừng để những cơn đau biến em thành một kẻ bi lụy và yếu mềm. Vấp ngã rồi sẽ phải đứng lên, nỗi đau rồi sẽ có ngày dịu lại. Bởi thế hãy cứ đợi đi em. Đợi và tin rằng em xứng đáng được yêu, và được tin như là em mong muốn. Dù là đến bao giờ, thì cũng hãy kiên nhẫn, đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ.

Thượng đế sẽ chẳng bao giờ trao quà cho những đứa trẻ hư, và em cũng sẽ chẳng thể nào có được điều em mong muốn, nếu như em cứ để mặc cho nỗi đau giết chết chính mình. Mỉm cười đi em, vì đau là một phần của cuộc sống, và phải có nỗi đau em mới hiểu hết được chữ yêu và đi hết chiều dài hi vọng. Can đảm lên em, để học cách đau, và học cách đợi chờ. Cứ đợi đi, rồi sẽ thấy! Sẽ luôn có một thiên đường trong hiện tại cho những người biết đợi, và biết tin!

Nhất định là như vậy, tôi hứa!

Tôi vẫn đang đợi. Thế còn em?
P/s(sưu tầm)

Khi người ấy không yêu




Khi người ấy không yêu bạn, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.

Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.

Khi người ấy không yêu bạn, tình yêu của bạn trở thành trách nhiệm của người ấy. Xin bạn đừng bao giờ tính toán rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào. Đang yêu người không yêu mình, thì bản thân không thể có báo đáp. Đừng so đo đúng hay sai. Như thế sẽ vui vẻ. Cần phải nhớ, tình yêu giữa bạn và người ấy là đơn phương, bạn có lòng, nhưng người ấy vô tâm. Cho nên cũng không thể trách người ấy. Là vì có lẽ ấy cũng muốn làm điều đó tốt hơn một chút, không cần phải hờ hững với bạn như thế kia. Chỉ là yêu một người, đối tốt với một người. Vốn dĩ chính là một thứ bản năng. Xin lỗi, người ấy không có thứ bản năng đó.

Khi người ấy không yêu bạn, mong bạn đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Người ấy khiến bạn có cảm giác đó, vì bạn yêu người ấy. Giống như vậy, người ấy không yêu bạn, cũng không phải là do bạn không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu.

Khi người ấy không yêu bạn, nhất định cần phải cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận. Cũng đừng cảm thấy bất bình. Ra đi. Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn bạn mất đi một người không yêu mình, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới. Xin bạn đừng nghĩ đến “vĩnh viễn”. Yêu không có vĩnh viễn, nay bạn yêu người ấy sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày bạn không còn yêu người ấy nữa.

Khi người ấy không yêu bạn nữa, xin bạn hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về bạn, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi. 

Monday, June 17, 2013

Ta mơ gặp em ở một nơi xa lắm

MƠ VỀ NƠI XA LẮM

Tặng người xa ta
Tặng người xa Hà Nội
Đêm cuối xuân, cái rét nửa vời của gió mùa đông bắc còn rơi rớt lại cũng làm cho lòng người se lạnh. Đêm Hà Nội, một mình ngồi trong căn phòng trống nghe tiếng nhạc du dương của những ca khúc trữ tình viết về Hà Nội. Tiếng dương cầm đổ, một gọng ca nữ cất lên:

Ta mơ thấy em... ở nơi kia xa lắm
Một Hà Nội ngây ngất nắng
Một Hà Nội run run heo may
Dạ khúc đêm nay
Một mình em,
Một mình ta
Tiếng lá rơi...
vô tình bên khung cửa
Em bơ vơ,
Ta thẫn thờ mong nhớ
Một giọt sương rơi
Như giọt nước mắt buồn
Ta mơ thấy em... ở nơi kia xa lắm
Em cô đơn,
Căn phòng trống cô đơn
Dạ khúc đêm nay... chẳng thể nào dang dở...
Trong nỗi khát khao... em chầm chậm quay về ...

Bài hát làm cho lòng người nghe day dứt mà khắc khoải, nó gợi lại trong tôi một mối tình đẹp nhưng buồn. Hoà theo điệu nhạc và lời ca, trong tôi cả một quả khứ về một chuyện tình dang dở cứ ùa về, những bóng hình xưa, những lời nói năm nào, những câu thơ ngày ấy cứ lật giở từng trang như trong một cuốn nhật ký.

Anh vẫn nhớ:
Ngày ấy em là một cô sinh viên vùng ngoại ô vào Hà Nội học, anh là một chàng trai tỉnh lẻ lên Hà Nội chập chững làm sinh viên. Chúng mình gặp nhau thật tình cờ em nhỉ.


Em à !
Gía ngày đó ông trời chỉ cho anh gặp em có một lần thôi thì chắc hẳn bây giờ anh đà đang ngủ say lắm rồi em nhỉ. Nhưng ông trời lại xui anh gặp lại em nên giờ này anh vẫn ngồi đây lan man trên những tháng ngày qua.

Em còn nhớ ?
Lần đầu tiên gặp em, anh xin địa chỉ, em chỉ buông đúng một câu “ em trọ ở phố K” không có số nhà. Trên cuộc đời này có những cái dường như là định mệnh, lần đầu gặp em là sự tình cờ, khi anh gặp lại em cũng là tình cờ  phải không em nhỉ?. Anh còn nhớ hôm đó là sáng chủ nhật, bầu trời trong xanh, gió đùa mây lướt nhẹ trên nền trời, anh ra đường Láng ( ngày đó còn là trung tâm bán sách cũ) để mua vài cuốn sách cũ, nhân tiện rẽ vào nhà bạn ở phố K chơi, khi anh về gặp em đang tung tăng đi chợ, anh nhận ra em lòng mừng hớn hở, anh nói rằng “anh thật là may”, nhưng em bảo “ chắc là duyên anh ạ” !

Em nói đúng, chắc là duyên thế nên một thời gian sau mình yêu nhau em nhỉ. Cái ngày mình yêu nhau cũng thật đáng nhớ phải không em?. Cái ngày hôm đó em còn nhớ không; một ngày từ đầu đến cuối toàn là bình minh, anh dẫn em vào công viên L chơi với một khung cảnh như trong vườn tình nhân em nhỉ: Gío sông Hồng thổi rung rinh lá biếc, dưới hồ từng cặp đôi ngồi trên những chiếc thuyền hình con thiên nga trắng muốt như hoa Mộc Lan, những con ong vàng thì đang xông lên cướp nhụy, trên bầu trời những đám mây nhấp nhô như những con cừu trắng đang gặm cỏ non. Giữa khung cảnh đó thì kẻ dốt mấy cũng sẽ làm được thơ, vậy mà đi suốt 2 vòng hồ mà anh không nói nổi 3 từ anh- yêu- em, anh thật là ngốc !

Ngày ấy chúng mình thật nhiều hoài bão; em mơ ước là một hướng dẫn viên du lịch, được đi đến những vùng đẹp nhất non sông, em bảo có thể còn được đi nước ngoài nữa đấy. Còn anh ước mơ trở thành một cán bộ ngân hàng, anh bảo anh sẽ kiếm thật nhiều tiền cho em, em không nói em chỉ nhẹ nhàng nép nhẹ vào tim anh.

Ngày ấy chúng mình thật nghèo em nhỉ, sinh nhật em anh không có đủ tiền, chỉ mua tặng em một bông hồng không bóng kính và gọi đám bạn bè đến đàn hát em nghe.

Nhưng giữa buổi bình minh thì bão giông chợt đến, vì sự hiểu lầm mà ta mãi xa nhau, em ra trường, giận anh em bỏ Hà Nội ra đi để rồi khi cô đơn lại khắc khoải nhớ về Hà Nội, em quay lại tìm anh thì anh không còn ở đó vì em ra đi đã làm tan nát lòng anh.

Anh vào miền đất lạ với hy vọng quên đi nỗi nhớ, nhưng hằng đêm nằm bên cạnh dòng sông SS tuôn trào thì nỗi nhớ trong anh cũng theo đó trào dâng.

Tạm biệt dòng sông SS, tạm biệt núi rừng anh quay lại chốn phồn hoa đô hội để tìm em, con mắt mỏi mòn anh tìm em nhưng bóng hình em vẫn xa xôi như một thời dĩ vãng. Chúng mình như chơi trò chơi trốn tìm phải không em?

Gìơ đây, đã biết rằng anh tuy không trẻ nữa, nhưng sao anh vẫn thương ai ở mãi cung hằng, em ở phương nào?, em đang cô đơn hay em hạnh phúc, còn trong anh ... vẫn khát khao em chầm chậm quay về .
Sưu tầm hoamoclan4311