Friday, July 5, 2013

Em này!


Em biết đấy – Cuộc sống vốn dĩ không đơn giản và êm đềm như những gì vốn có nên đôi lúc con người ta chìm trong vô thường của xúc cảm mà không biết phải làm sao để sống trọn vẹn từng ngày. Và nhiều khi mỏi mệt, nhiều khi chán chường rồi cảm thấy bất an nhưng đôi tay nhỏ chực giơ ra để bám víu vào đâu đó bỗng nhiên buông thõng hờ hững. Bởi vì Em đã quá lạnh lùng với đời thường hay bởi con tim quay lưng với những nhịp lỗi rất người.




Có khi nào Em muốn nhắm thật chặt đôi mắt để thảnh thơi thả hồn trong những ước mơ ngày thơ trẻ. Có ngọt ngào mùi hương của nắng – Có chông chênh tiếng hát của mưa và có cả chơi vơi cho ngày gió đi hoang…

Em này! Đừng dùng nỗi buồn để tô màu cho cuộc sống, đừng lấy niềm đau để chữa lành vết thương lòng và cũng đừng chôn chặt hạnh phúc trong đêm tối của trần gian. Đừng cố gồng mình lên trước cuộc sống tàn khốc và ác liệt chỉ vì muốn tâm hồn bé bỏng không bị tổn thương. Đừng bao giờ em nhé! Đừng bao giờ cười khi lòng cảm thấy xót xa đến nghẹn ngào.

Nếu như con người ta không bao giờ lớn, những đổ vỡ đời thường không có lấy dủ chỉ là một vết rạn nhỏ, nụ cười lúc nào cũng trong vắt thì cuộc sống sẽ tuyệt vời biết mấy… Nhưng đâu phải cứ muốn là được đâu nhỉ, quanh đi quẩn lại thì hạnh phúc và bình yên vẫn xa vời vợi lắm.

Đừng cố ngước nhìn quá lâu vào trời đêm chỉ vì ao ước đôi bàn tay nhỏ sẽ nâng niu một vì sao huyền ảo. Đừng mở to mắt ngạc nhiên vì lòng người đa đoan đến lạ – Đừng như thế! Sẽ đau, rất đau.

Vì Em mạnh mẽ trong mỏng manh tơ trời vương vấn trần gian, vì Em hờ hững bước những bước chậm rãi trong vội vã ngày qua, vì Em hồn nhiên đặt niềm tin trong tuyệt vọng nỗi đau, và vì Em rất người nên có nhiều khi trong mình còn mang một niềm riêng.

Này Em! Nắng cần mưa để vẽ nên cầu vồng, vậy Em cần gì cho những khi hụt hẫng, chênh chao.

Hồn nhiên Em nhé! Hồn nhiên tìm về với cổ tích trong những giấc mơ hoang, để hạnh phút sẽ ngọt ngào trong từng nụ cười Em!

Em ! Dấu yêu của lòng anh

Dấu yêu của lòng anh !.


Một ngày buồn, một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua. Giờ đây mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày anh lại sống trong nỗi nhớ và nỗi mong chờ của sự cô đơn. Những lúc như thế này anh lại góp nhặt những nỗi lòng ấp ủ của riêng anh viết gửi cho em những dòng tâm sự của tháng ngày.

“Sự xuất hiện của em đã để lại trong anh bao nỗi nhớ. Cảm ơn cuộc đời đã cho anh được gặp em.”. Thêm một lá thư nữa anh lại viết mà không dám gửi đến em. Từ khi chúng mình quen nhau cho tới hôm nay, không lúc nào anh không nghĩ về em cả. Anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ em trong những lúc anh đang làm và ngay cả những lúc anh mơ màng trong giấc ngủ nữa. Em có biết không?. Đã có lúc anh nghĩ rằng: “Mình đâu việc gì phải yêu thương một người”, mình đâu nhất thiết phải có người yêu, mình đâu cần tìm một cảm giác yêu đương làm gì ?. Mình chỉ cần làm việc thật tốt, có một nghề nghiệp ổn định, kết giao được nhiều bạn bè tốt hiểu, thông cảm và chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống cùng với mình là đủ rồi… Nhưng từ khi gặp và quen em đến giờ anh không còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy nữa mà hình như có một dòng suy nghĩ đôi lúc mơ hồ, đôi lúc lại rất thực tế hình thành trong anh. Anh cảm thấy yêu đời hơn, phấn chấn hơn, anh không còn giữ lấy tư tưởng cỗ hữu và bảo thủ ấy nữa, anh cảm thấy mình hoà đồng với mọi người, với bạn bè và năng động lên rất nhiều. Và một điều lạ thường là trái tim khô khan, nguội lạnh của anh đã tìm được nhựa sống và hình như nó đang ấm dần lên…Hai mươi mấy tuổi đời rồi lần đầu tiên anh mới cảm nhận trái tim mình thật sự rung động trước một người con gái, lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng mình đang …yêu .

Em dấu yêu có lẽ một ngày nào đó, khi mà Thượng Đế thực sự cho anh sự can đảm để gửi đến em những dòng tâm sự này thì đó là sự hạnh phúc của riêng anh. Và khi nhận được nó chắc hẳn em cũng sẽ cảm thấy bất ngờ lắm phải không ?. Có lẽ là như thế. !. Đã có nhiều người bạn, rồi kể cả những đồng nghiệp làm chung công ty đã góp ý với anh rằng: “Hãy luôn tự tin ở chính mình, tin vào tình yêu mà mình đã dành cho cô ấy, hãy can đảm bày tỏ cho cô ấy biết đi.”. Nhưng Em yêu ơi! Anh thật sự không can đảm chút nào. Có đôi lúc lý trí anh mách bảo là khi gặp em, anh sẽ nói cho em nghe tất cả, sẽ nói cho em nghe tất cả của lòng anh. Nhưng rồi đến khi gặp em, khi đối diện với em, với ánh mắt dịu dàng đằm thắm ấy anh lại ngại ngần như thế nào ấy, bao nhiêu điều anh muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ anh đã chuẩn bị từ trước, nó bắt đầu luẩn quẩn, nó bắt đầu lộn xộn và tan biến đi đâu mất cả, chỉ biết nhìn em thôi. Giờ làm sao đây !. Em có thể chỉ cho anh anh phải làm như thế nào mới có đủ tự tin khi đối diện cùng em đây !. Chẳng lẽ cứ để nó như thế này mãi sao ? Thật tệ và thật buồn !. Anh thật khờ khạo và ngốc nghếch qúa phải không em ?. Có một câu nói rằng: “Có bao giờ bạn nói với người ấy rằng bạn cảm mến người ấy chưa ?. Nếu bạn nói có thể họ sẽ khiến bạn đau lòng, nhưng nếu bạn không nói thì có thể bạn sẽ làm đau lòng họ.”. Nhưng sự vị kỉ trong anh lại không cho phép anh nghĩ quá nhiều như thế, chắc có lẽ là anh sợ sự thất bại, sợ khi nói cho em nghe rồi anh lại để mất em….Và như thế thì anh sẽ khổ sở biết bao!. Cuộc sống còn gì là ý nghĩa nữa !.

Em biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào, anh cứ cảm thấy nhớ nhớ, thấy thiếu một cái gì đó mà không ai có thể bù đắp được, khi không gặp em anh cảm thấy buồn chán và cô đơn lắm !. Hiện giờ tâm trạng của em như thế nào? Em có như anh không ?. Em có cảm thấy vui nhiều khi nhìn thấy anh không?.

Dấu yêu ơi ! khi cảm mến một người nào có mà không gặp được người ấy hàng ngày, và không có người ấy ở cạnh bên cùng chia sẻ tâm sự thì cảm thấy nhớ, rất nhớ phải không em ? Nếu thật vậy thì có lẽ anh đã ..yêu …em mất rồi…Giờ làm sao đây ! bắt đền em đấy !. Nhiều lúc anh cứ nghĩ rằng giá như hai phòng làm việc của chúng ta ở cạnh nhau nhỉ, thế thì anh sẽ có nhiều cơ hội gặp và nói chuyện với em nhiều hơn, biết đâu những lúc như thế anh cảm thấy tự tin hơn khi đối diện cùng em. Nhưng điều ước này thật sự không xảy ra. Thật khổ sở biết bao !. Những lúc như thế anh lại tự an ủi mình rằng: “Chỉ cần được thấy em, được nhìn thấy những nụ cười thánh thiện từ nơi em dành cho anh thì anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi !.” Nhưng liệu rồi những điều mà anh tự an ủi mình như thế có kéo dài mãi không ?. Có khiến anh mãn nguyện và hạnh phúc mãi không ? Đó vẫn luôn là câu hỏi đặt ra cho anh cho tình yêu của anh mà vẫn chưa có câu trả lời…

Dấu yêu xa nhớ của anh ! Bây giờ chắc là em đang say xưa trong giấc ngủ phải không ? và trong những giấc ngủ ấy có bao giờ em nghĩ đến anh không?. Có bao giờ em mơ một giấc mộng đẹp về anh không ?. Anh vẫn luôn nuôi hy vọng có một kết cục tốt giữa hai đứa mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự lãng mạn của riêng anh. Mới quen em chưa được bao lâu, và anh cũng chưa biết chắc chắn tình cảm của em dành cho anh như thế nào mà anh cứ làm liều thương nhớ ngu ngơ. Dù sao đi nữa, cho dù ai nói gì thì “tình yêu không có tội”, và ta yêu một người nào đó đâu phải là “cái tội” phải không em ? Đã nhiều lần anh nghĩ nếu anh không gặp em và yêu em thì anh sẽ ra sao nhỉ ?. Có lẽ anh vẫn là người yêu thích sự độc thân, sự lãng mạn và yếu đuối và vẫn là một người con ngoan của gia đình. Nếu như thế thì anh sẽ không bao giờ biết và sẽ không bao giờ cảm nhận được hương vị tình yêu và hương vị của sự nhớ nhung nó như thế nào. Bây giờ chắc có lẽ anh đã cảm nhận được rồi. Tình yêu là một cái gì đó không thể nào lý giải nổi, nó có thể là hiện hữu, nó cũng có thể là hư vô, nhưng nó thật hiền hòa dữ dội và cháy bỏng. Có thể là khi đối diện cùng em thì tình yêu trong anh mới thực sự hiện hữu, mới thật sự toả sáng theo đúng cung bậc và sắc màu của nó. Dù sao đi nữa anh chân thành cảm ơn em. Anh cảm ơn em nhiều lắm. Cảm ơn em đã khơi dậy những cung bậc tình cảm sâu kín trong lòng anh những tưởng đã mất nay lại được tìm thấy …

Xa em anh thấy lòng xao xuyến
Vắng em anh càng thấy cô đơn.
Muốn quên em sao lòng mãi nhớ
Có lẽ … hay là …. I Love You !...

I’m Wishing you were here !. Sao trời đêm nay thật đẹp, không khí bắt đầu giao mùa, Ước gì trong đêm này em ở đây nhỉ ?. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau tâm sự, cùng nhau chia sẽ những chuyên không vui, nếu vậy thì anh sẽ hạnh phúc biết bao !. Và ít ra em cũng nghe được nhịp đập của trái tim anh nó đang thổn thúc như thế nào. Nhưng điều ước này thật sự không linh!. Mong rằng những ước mơ nhỏ bé này sẽ có ngày trở thành hiện thực. “Hỡi những vì sao yêu dấu ! Hỡi những làn gió nhẹ đêm nay ! Hãy gửi những dòng tâm sự này đến dấu yêu dùm ta đi. Cảm ơn mi nhiều. !
I love you without knowing how, why or even from where…
Hãy cho anh một phần sức mạnh và một nửa của đời anh được không em ?.
CP, Những đêm buồn thật dài…

Wednesday, June 26, 2013

Sự tích chiếc nhẫn in hình 7 ngôi sao

Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành...
Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:"Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"
Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.


Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô đơn mờ nhạt
***********************The End************************

Monday, June 24, 2013

Điều Học Từ Cuộc Sống

Điều Học Từ Cuộc Sống
Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....

Đừng Bao Giờ Ngừng Mơ Ước !!
Đừng bao giờ miễn cưỡng việc bộc lộ tình cảm khi bạn đang vui, hãy để nó thể hiện một cách tự nhiên. Còn khi bạn đang ở trong một tâm trạng xấu, hãy đối mặt với nó.
- Đừng bao giờ sợ cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn, bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả mà bạn đạt được.
- Đừng để cân nặng của cả thế giới đè lên đôi vai nhỏ bé của bạn.
- Đừng cảm thấy sợ tương lai, hãy cố gắng đối mặt với mọi thứ trước mắt.
- Đừng bao giờ cảm thấy tôi lỗi với quá khứ, hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm đó.
- Đừng nghĩ rằng bạn cô đơn, bởi luôn có ai đó đang đưa tay cho bạn nắm.
- Đừng bao giờ để cơ hội vuột qua khỏi tầm tay, có thể chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đến với bạn.
- Đừng bao giờ chần chừ thực hiện những sở thích của bạn.
- Đừng bao giờ sợ việc cho đi khi bạn vẫn còn thứ để cho.
- Đừng quên rằng bạn có thể biến mọi ước mơ thành sự thật. Điều đó không khó như bạn tưởng đâu.
Bạn sẽ làm đượctất cả nếu như bạn cố gắng. Vì vậy, đừng bao giờ ngừng yêu thương, ngừng tin tưởng, và đừng bao giờ ngừng mơ ước.
 
Hãy Đưa Ra Một Luật Định Cho Riêng Mình
1. Hãy tự hào về mình
Niềm tự hào về bản thân chính là con đường đưa bạn bươc tới đỉnh cao của cuộc sống.Trong cuộc sống có vô số những điều có thể đưa bạn tới con đường đó. Trước tiên bạn nên tự hào với trình độ, với công việc và tất cả những gì mà bạn đã đạt được. Bước tiếp tới bạn hãy cho mình được tự hào với những người thân và mái ấm của mình. Cũng như câu „quê hương là chùm khế ngọt...” và nó cũng chính là niềm tự hào của bạn. Nếu như lạc quan hơn một chút bạn sẽ thấy tất cả những gì chung quanh đều có thể khiến bạ thấy vui sướng và tự hào.. Bạn hãy thật dũng cảm để bước đi, bạn chính là bạn không có gì để mặc cảm khi kém hơn người khác. Hãy giúp đỡ những người chung quanh, và chính bản thân mình. Hãy cùng giúp đỡ nhau tiến lên và sống với niềm tự hào về bản thân mình.

2. Hãy tự quyết định cho mình

Bạn không nên trần chừ với một quyết định nào hết. Hãy cẩn thận nhìn lại một lần nữa, nếu như vẫn thấy không sai. Bạn hãy cho bản thân một lần cơ hội biết tự quyết định cho chính mình. Hãy nắm trong tay số phận của chính mình. Bắt đầu từ những việc đơn giản như: nếu muốn liên lạc với ai đó thay vì ngồi viết thư hãy gửi mail hoặc sms. Nếu muốn có một thân hình thon thả mà bạn không thể tập qua 1h hãy chỉ bắt đầu từ 40 phút mà thôi .Sự khởi đầu bao giờ cũng rất khó, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc vì lý do ,tôi làm không được hòan hảo”. Trên đời này đâu có gì được gọi là mỹ mãn. Chẳng hạn như nếu bạn muốn làm việc thiện hãy bắt đầu ném những đồng xu lẻ cho những người nghèo. Nếu bạn muốn con cái học giỏi hơn hãy kèm chúng 15 phút mỗi ngày. Hãy thường xuyên làm những việc mà bạn muốn, nhưng không cần phải miễn cưỡng sức mình. Bạn chỉ cần bắt đầu và cố gắng cho bước tiến ngày một xa hơn. Thành công không phải một sớm, một chiều nhưng nếu đã là nguyện vọng hãy để nó có được hy vọng thành công.

3.Hãy sống như một dũng sỹ

Một dũng sỹ thường rất mạnh dạn, hòa đồng, quyết tâm, sự chịu đựng và lòng cầu tiến. Tất nhiên trong những bản lĩnh ấy cũng không thể thiếu sự tự tin, cảm thông và bình tĩnh. Người ấy luôn tiến vể phía trước, trong khi có những người thà rằng lẩn trốn ở đằng sau. Dũng sỹ luôn hiện diện tại mặt trận, nhưng cũng có cuộc sống thường ngày của mình.Hãy cố bình tĩnh và thân mật kể cả đối với những người đối với bạn khó chịu, quá đáng và bất công. Những người mà bạn đã từng giúp đỡ dù họ không dành cho bạn một lời cảm ơn. Hãy tiếp tục giúp đỡ họ.Bạn hãy luôn nói những lời thật lòng cho dù có thể có làm gây mất lòng người. Con đường đi tới thành công có thể làm bạn thất vọng và sụp đổ, thế nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc.Dũng sỹ là một cấp cao hơn những người trong thiên hạ. Người thầy luôn luôn phải tự rèn luyện bản thân mình để giúp đỡ người khác .

4.Hãy đưa ra một luật định cho riêng mình

Nếu bạn là một người nhiệt tình, mạnh mẽ, hào phóng bạn là người thành công. Sẽ có rất nhiều người muốn nhờ vả bạn. Họ sẽ may mảy để thay đổi quyết định của bạn. Hãy tập trung vào điều mà bạn muốn làm, phải luôn tự nhắc nhở mình để khỏi quên mụch đích chính của mình là gi. Bạn có sự xếp đặt và hành động của riêng mình hãy dành cho „tâm” quyền quyết định. Bạn đừng bao giờ đồng ý đi tới phương pháp giải hòa, nếu như bạn biết được sự thật ngiêng về mình. Bởi sự dối trá nào cũng chỉ dẫn tới sự dối trá khác to lớn hơn.Nếu bạn đã nhận lời làm việc gì đó, đừng bao giờ thất hứa. Bạn hãy chịu trách nhiệm về những việc làm của mình. Những người xunh quanh luôn muốn biết bạn nghĩ gì và sự quyết tâm của bạn là bao nhiêu. Bởi vậy mỗi khi nói chuyện, hãy nói một cách rõ ràng, rành mạch. Hãy đưa ra những vấn đề và những yếu tố trực tiếp có hiệu lực với việc mà bạn đang nói.Nếu như bạn luôn giữ đúng lời hứa, bạn sẽ đón nhận được sự mến phục của bạn bè. Nhưng nên nhớ đừng hứa hẹn gì hơn câu „bạn có thể tin vào lời hứa của tôi”
Ý Nghĩa 5 Ngón Tay
Ngón cái : Là ngón tay bạn dùng nhiều nhất và dường như nó ở gấn bạn nhất. Hãy dành những mong muốn tốt đẹp đầu tiên cho những người thân thương, gần gũi nhất với bạn.

Ngón trỏ : Hãy mong ước những điều tốt lành cho những người chỉ dạy , hướng dẫn cho bạn . Đó là thầy cô , bạn bè hay bất kỳ ai đó cho bạn dù chỉ là một lời khuyên chân thành.

Ngón giữa : Là ngón dài nhất. Hãy mong những điều tốt lành cho những người mà bạn thấy kính phục. Đó có thể là một nhà từ thiện, một nhà vô địch ... Họ xác lập những đỉnh cao để chúng ta biết là lúc nào cũng có thể cố gắng.

Ngón đeo nhẫn : các thầy cô giáo dạy piano nói rằng: đây là ngón yếu nhất trong cả bàn tay. Nó nhắc chúng ta mong ước những điều tốt lành cho những người yếu đuối , kém may mắn.

Ngón út : Đây là ngón tay nhỏ nhất. Nó nhắc bạn về sự khiêm tốn của bản thân bạn và nó nhắc nhở bạn ước mong điều tốt lành cho chính bạn.Riêng ngón út bàn tay trái: đó là ngón tay dành cho tình bạn , cho những người bạn xung quanh chúng ta.

Ta hãy cứ nửa vời yêu thương người nhé!

“Không được phép yếu hèn trước mặt ai cả” Ta đã tự nói với lòng hàng ngàn lần thế, vậy mà hễ những khi ta buồn, ta đau hay đang sụt sùi bế tắc ta lại muốn được người xoa dịu bằng những yêu thương vô chừng, bằng những lời an ủi quan tâm hay chỉ đơn giản là người sẽ gọi tên và ôm chầm lấy ta thật chặt.

Ta đã từng mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều, đã từng phải gục ngã và đau đớn gấp bội lần hiện tại, nhưng khi ấy ta vẫn có thể tự mình lần dò qua cơn đau, tự mình bám víu những hạnh phúc nhỏ nhoi để bảo lòng rằng ta vẫn là người may mắn hơn kẻ khác.

Nhưng khi ấy ta vẫn có thể tự mình lần dò qua cơn đau, tự mình bám víu những hạnh phúc nhỏ nhoi để bảo lòng rằng ta vẫn là người may mắn hơn kẻ khác.

Vậy mà hôm nay chỉ cần một va vấp nhỏ đã khiến nước mắt của ta phải rơi, một cơn sóng không đủ lớn của cuộc đời lại có thể làm ta chếnh choáng. Ta đã đánh mất và bỏ quên ta đâu đó trong những ngày rong rủi một mình để tìm kiếm bình yên chăng? Ta đã quá mệt mỏi đến mức không thể chịu thêm một vết cứa khác dù rằng nó chẳng thể làm ta đổ máu? Hay ta đang có tỏ ra ta là kẻ yếu hèn để được nhận từ người sự bảo bọc, chở che vô điều kiện?

Ta cũng chẳng biết vì sao ta lại thế, cũng chẳng thể trả lời cho những câu hỏi mà chính ta đã tự đặt ra, và chỉ biết lặng thinh để mặc cho con tim nó hãy cứ làm gì nó muốn.

Ừ thì có lẽ ta không thể cho người nhiều hơn những gì hiện tại đã cho, chẳng thể dành yêu thương nồng nàn tha thiết hơn nữa để tặng người, ta chỉ có thể nửa vời như hiện tại mà thôi. Bởi con tim của ta đã cất giữ một người từ rất lâu rồi, ta có thể sống, có thể yêu và có thể trao cho người những cảm xúc như bây giờ cũng là vì người ấy đang còn ở đó.

Một ngày nào đó người ấy rời bỏ ta đi, ta chỉ sợ mình không còn đủ sức để hô hấp nữa, ta sợ vì để làm lành lặn vết thương lòng trong ta mà ta sẽ không ngần ngại gây tổn hại đến cho người.
Ta hãy cứ nửa vời yêu thương người nhé!

Thôi thì cứ nửa vời, lưng chừng yêu thương như bây giờ để cả hai đều được quyền chạy đến bên nhau những lúc thấy cần

Người bảo người có thể chờ ta, dẫu có cần năm hay mười năm đi nữa nhưng thật tàn nhẫn nếu ta cứ bắt người phải chờ đợi, ngóng trông mà chẳng thể trao về người trọn vẹn con tim.

Nhưng ta cũng chẳng có phép màu để làm cho người phải quên ta mà vui vầy bên kẻ khác, thôi thì cứ nửa vời, lưng chừng yêu thương như bây giờ để cả hai đều được quyền chạy đến bên nhau những lúc thấy cần, người nhỉ?

Ta không thể mang đến cho người hạnh phúc nhiều như người muốn nhưng ta hứa sẽ xoa dịu những nỗi đau mà người đang cố một mình vượt qua, và nếu được ta sẽ gắng hết sức có thể để yêu thương người.

Sunday, June 23, 2013

Đừng yêu thật lòng, em nhé!

Đã lâu lắm rồi, anh mới suy tư như thế này. Đêm nay, lòng buồn đến lạ…
Chiếc radio vẫn réo rắt những cung bậc yêu thương, những lời tâm sự của người phương ấy muốn gửi cho người phương này. Tĩnh lặng hằn sâu vào tim, len vào đáy mắt những cảm xúc không nói nên lời. Không gian xung quanh khẽ đặt lên bờ môi ấm một nụ hôn giá băng đến tận xương tủy. Và chợt nhiên, anh sợ lắm em à…

Anh sợ mai này những phím đàn lổ loang, hai khung trời rẽ lối cho một đôi tim đã tha thiết yêu nhau.
Anh sợ rằng đôi tay anh không còn ấm như lúc ban đầu, không còn vuốt ve những nỗi buồn trong ánh mắt ngây ngô.
Anh sợ mình bất chợt đổi thay, vô tình làm đau một người mình đã từng yêu như thế.
Anh sợ hạnh phúc sẽ vơi dần trong nỗi thương yêu, dẫu hư vô nhưng cũng đủ làm tan nát một linh hồn.
Và những điều khác nữa, anh sợ… 
Đôi lúc, con người ta lại trở nên ngốc nghếch lạ kì. Anh biết những nỗi sợ ấy vẩn vơ ghé lại tâm hồn. Nhưng không hiểu sao, những lúc đó Anh lại yếu đuối hẳn. Cái cảm giác phập phồng căng tràn trong lồng ngực và chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua là anh cũng có thể vỡ tan tành. Nỗi sợ ấy thật khủng khiếp. Nó khiến anh không thể khống chế được mình nữa. Và anh lại thèm thoát li khỏi thế gian để tan vào hư không vô cùng...
Có lẽ đó là một cách trốn tránh em ạ! Nhưng như vậy, anh sẽ thấy thanh thản và bình yên với đời. Vùi mình trong giấc ngủ, anh lại thấy ác mộng ùa về cắn xé linh hồn. Đối diện với bản thân,anh lại thấy mình hiện hữu với những ưu tư muộn phiền, vây chặt lấy từng hơi thở mỏng manh. Đôi tay run rẩy, yếu đuối và vô dụng tột cùng. Giá như, anhh có thể nắm lấy nỗi sợ ấy và quăng nó đi thật xa thì tốt biết mấy!
(ảnh minh họa)

Người ta vẫn thường nói cuộc sống vô chừng. Có thể hôm nay ta sống, nhưng ngày mai sẽ vĩnh viễn giã từ cuộc đời không chừng. Có thể ta vừa mới yêu nhau, nhưng biết đâu chỉ vài giây hay vài phút nữa, ta lại trở thành hai kẻ xa lạ cô đơn. Ngay cả Thượng Đế cũng không hẹn trước chuyện gì. Yêu nhau, không có nghĩa là mãi mãi. Tương phùng, chẳng thể gọi sẽ không chia xa. Chuyện hôm qua là dĩ vãng, nhưng chuyện bây giờ không hẳn là chuyện của tương lai.
Một nụ cười, chưa chắc là đã vui. Người cười với người nhưng rồi cũng hờ hững với nhau đấy thôi, em à! Ai cũng bảo nắng sẽ hong khô niềm tin, nhưng cuối cùng nắng cũng trôi tuột qua từng kẽ tay khao khát. Ai cũng bảo sau cơn mưa trời lại sáng. Ờ thì sáng thật, nhưng đó chỉ là cái bề ngoài lừa gạt con mắt người đời, cứ trong lòng vẫn cứ u ẩm không nguôi…
Nếu một ngày nào đó, tình yêu thật sự không còn ghé qua, hạnh phúc rời bỏ không giã từ thì có lẽ chúng ta sẽ vùng vẫy trong nỗi quặn thắt đau dài đến tận thiên thu.
Vì thế, đừng yêu thật lòng, em nhé!

Giá như...

Giá như được lặng lẽ quay lưng…

Tôi từng tin rằng, đường đời là một cuộc hành trình bất tận, ở đó con người cứ cặm cụi bước đi, đi mãi cho tới cái dốc bên kia của sự sống. Vậy là tôi cặm cụi, thở đều, và đặt chân bước. Mãi cho tới khi một quãng đường dài đã ở phía sau, tôi mới biết, mình đã đi quá xa với điểm khởi đầu. Những thứ vốn từng quen thuộc trở nên ngoài tầm với. Còn bản thân thì đã dấn sâu vào cuộc đua chung của nhân loại. Một bước lỡ nhịp, và tôi sẽ ra khỏi sân chơi giành cho những kẻ muốn giành cho mình một điều gì đó.
Và giờ đây, khi đã ngán ngẩm cái cảnh hì hục chạy đua theo lẽ sống của biết bao người khác, hiếm hoi lắm mới có khi tôi lẳng lặng mình. Không bước tiếp. Không thèm bước tiếp. Tôi giật mình ngộ ra nếu mình được chọn lựa, tôi sẽ chọn cách dừng lại trong chốc lát, và âm thầm chất vấn bản thân bằng những giả định với chung một kiểu mở đầu: “Giá như được lặng lẽ quay lưng…”
  ngoanhmat
Giá như được lặng lẽ quay lưng với hiện tại, với những niềm tin và sự thật mỗi chúng ta đang mang trong mình giờ đây, có lẽ một góc nhỏ trong mỗi chúng ta sẽ khác. Không phải ai sinh ra cũng được quyền chọn cho mình điều gì đó để tin yêu, và có những niềm tin vốn chỉ là áp đặt, chỉ là lừa dối, chỉ là kết quả của việc ta đã ngu ngơ chấp nhận những gì sẵn có từ thế giới ngoài kia. Đã từng có những trái tim băng giá cho tới tận cuối đời, chỉ vì tin rằng mình không được sinh ra để được sưởi ấm bởi lòng bàn tay ai đó. Đã có những tâm hồn già cỗi giữa tuổi đôi mươi, vì chẳng chịu tin vào điều gì cả. Quay lưng lại, và ta sẽ thấy, có những điều khó tin mãi mãi là sự thật, và có những điều ta cứ chẳng chịu tin cho tới tận mai sau. Đôi khi, cứ ngỡ niềm tin của mình là vĩ đại. Mà đâu hay, nó cũng nhỏ nhen, cũng tầm thường, cũng bạc bèo như bao cuộc rượt đuổi điên cuồng khác. Rượt đuổi chán chê chỉ để biết, ta đang đuổi nhau trong một vòng tròn khép kín. Kẻ thắng cuộc sẽ được vinh dự ôm lấy vinh quang ấy cho đến cuối cuộc đời. Một cuộc đời ngắn ngủi trong một vòng tròn vĩ đại.
langyen
Giá như ta được lặng lẽ quay lưng, với những gì mình đã lựa chọn, đã dấn thân và theo đuổi cho tới tận bây giờ
 Đôi khi, ta không đủ tỉnh táo để tin rằng mình đã đúng. Không đủ vững vàng để cứ mãi cặm cụi bước đi. Cũng chẳng còn đủ ngây ngô để buông lời yêu thương ai nữa. Muốn quay lưng, và ngả người vào một ngày mai yên bình, không lời lẽ, không còn bi ai và lừa lọc. Thực ra ngoái đầu nhìn lại thì dễ, nhưng ngoảnh lại và trao nhau một nụ cười, có lẽ sẽ mất của ai kia vài giây suy nghĩ. Và vài giây thôi, cũng đủ để một cơ hội mãi mãi quay đi.
Những cơ hội như thế qua đi, tự gấp mình thành dòng kỉ niệm. Kỷ niệm buồn trong ta đôi khi nhiều lắm, cứ chất chứa rồi trào dâng. Muốn quên đi, cho những nhói đau thuở xưa không hằng đêm trở về bên ta nữa. Muốn trốn đi thật xa, để trái tim này lành lại, cho những nhịp đập bình yên… Giá như được lặng lẽ quay lưng, với ngần ấy hoài niệm, mà không sợ quá vãng nghi ngờ, rằng ta trốn tránh tất cả như một kẻ hèn nhát, một đứa vô tâm. Giá như nhân gian sẽ không buông lời trách móc những kẻ vì đớn đau mà lạnh nhạt, vì buốt giá mà chối bỏ yêu thương.
Và giá như em cứ bước đi, đừng ngoảnh lại nhìn tôi lần cuối, để rồi em thấy tôi cũng ngoảnh lại nhìn em, và hai đứa mãi xa nhau trong mớ niệm hoài chưa trút bỏ. Sẽ không bao giờ trút bỏ…
Rồi tôi sẽ học cách lãng quên. Quên lấy mình của ngày xưa. Sẽ có lúc chẳng còn ai nhớ tới mảnh đời này như một bản ngã qua mau được nữa. Chẳng việc gì phải quay về cố hữu làm chi. Chỉ cần âm ỉ, và tuôn trào, rồi chấm dứt. Là đủ cho một khoảng lặng lóe lên giữa đời. Bởi mỗi chúng ta sinh ra bên trên một phạm trù khác. Chẳng giống ai. Chẳng cần giống ai. Vì tôi là tôi sẽ là quá đủ, cho một hành trình dài. Có khởi đầu, có cái kết, có những thực hư tôi chẳng thể ngờ. Giữa đời. Giữa sự sống.
buongtaythoi
Giá như được lặng lẽ quay lưng, tôi sẽ không nghĩ nữa. Cũng chẳng muốn làm gì. Chỉ muốn, điều mà nhiều người trong nhiều hoàn cảnh và nhiều lúc khác nhau cũng muốn, được đi đâu đó thật xa, thả mình vào sự thật, vào sự giản dị chân thành của cuộc sống. Không biết làm sao, mà những gì thân thuộc chẳng mấy khi ở bên tôi, những lúc tôi hằng đơn độc. Còn tôi lại chẳng bao giờ biết thực sự mình có xứng đáng với những gì thân thuộc đó hay chưa, mà cứ thong dong mãi hoài, thở trong vô tình mà sống. Sống để biết nhân gian thực hư, tài giỏi, ba hoa, và lặng lẽ nhiều đến mức nào. Nhưng biết bao nhiêu là nhiều, bao nhiêu là đủ, và bao giờ sẽ tới mức tôi từ bỏ cuộc sống, hoặc cái thực tại này mà ra đi, mà bâng quơ trong một nhịp sống khác? Nhẹ nhàng hơn, cô độc hơn, nhưng ở đó tôi thật lòng với chính mình, với gian lao, với từng nhịp thở. Và liệu tôi có hạnh phúc, có mỉm cười, có an nhiên được nhiều hơn so với những gì tôi đã hiếm hoi trải lòng mình qua?
Muốn cười thử với cuộc đời xem sao, mà cũng sợ nụ cười ấy không thật, không chân thành. Mà lừa dối bản thân luôn là điều xuẩn ngốc. Mãi cho đến lúc tha phương mới biết mình đã từng sống thật, đến từng hơi thở, từng bước đi, và từng dòng lệ vội. Chỉ biết, tan hoang không phải là thứ định sẵn. Nó là chọn lựa, giữa còn và không. Ấy thế, mà có những lúc tôi đã chọn không, ngoảnh lại để thốt mình nhận ra, nhân gian vẫn còn đó.
dem
Giá như được lặng lẽ quay lưng…
Hoặc là, tôi sẽ sống, với một lẽ sống riêng, nhân sinh quan riêng, hay một mảnh đời riêng tách biệt. Chạy thật xa. Rồi té ngã, để ai đó nâng mình lên. Làm bạn với cô đơn và đợi chờ cái chết như cứu cánh cuối cùng cho tất cả… Không phải ai cũng muốn chết, nhưng rồi ai cũng chết. Nhưng chết không chấm dứt được điều gì lớn lao cả. Chỉ là sự ra đi của một vài tên thiếu liêm sỉ giữa đời.
Hay cũng có thể, tôi cứ ào ạt, cứ vô tư, cứ bập bẹ nói cười với nhân loại. Nhưng mà thật khó. Khó hơn tôi tưởng. Mà không, chẳng việc gì tôi phải tưởng tượng những thứ như thế. Đã qua cả rồi, chỉ là tôi không chịu quay lưng, và tự nhủ mình cứ quên hết đi, mà thôi.
Thế nên mới có kẻ mãi lục lọi cho mình lẽ sống, chỉ để thốt lên rằng:
“Giá như được lặng lẽ quay lưng,…
  …tôi sẽ bỏ về…
                                                   …thật xa.”