Friday, September 20, 2013

Phố trôi nghiêng về phía ngày mưa!

Phố những ngày mưa
Người vẫn đi về qua phố
Những vòng xe hối hả, lặng thinh
Phố thênh thang không nhớ nổi nụ cười.
Phố những ngày mưa
Trời vào Thu nồng nàn hương hoa sữa
Những "con đường có lá me bay"
Người yêu nhau nên phố cũng dịu dàng.
Vào Thu. Phố nơi em không ngớt những cơn mưa. Những hàng cây rũ buồn bên phố, gió như roi quất vào da thịt. Phố vào Thu, mênh mang trong lòng, mênh mang cùng phố. Nếu chỉ có bước chân em thì có lẽ phố buồn đến rũ rượi, bởi những bước chân vô định, bởi những lo toan nên thấy trống vắng, phố như không người, hối hả, ngược xuôi...
Sáng nay, em gặp đôi tình nhân trên phố. Họ yêu nhau, họ đón đưa nhau. Nhìn vào họ mà phố bớt quạnh hiu. Em chợt nghĩ, nơi thành phố anh đang ở, sẽ có những con đường thật đẹp, trời vào Thu cũng trong xanh hơn, ở nơi đó, chắc hẳn có nhiều đôi tình nhân đón đưa nhau!? Nơi anh ở, phố có dịu dàng!?
Phải rồi, nếu tình yêu được trao và được nhận thì cuộc sống cũng đẹp hơn nhiều, phố sẽ rộn ràng, mùa Thu cũng sẽ ngát hương hoa! Em vẫn trao đi những nồng nàn vốn có, vậy mà, sao phố vẫn cô đơn?!
Phố những ngày mưa! Nơi em, phố trôi nghiêng, nỗi nhớ cũng trôi nghiêng... phía anh không đợi! Anh có về qua phố sáng nay!?
Anh có về qua phố sáng nay
Có gọi tên em nồng nàn nỗi nhớ?
Anh có gặp đôi tình nhân trên phố
Nhớ đến em... da diết một nụ cười!...

Tuesday, September 17, 2013

Không phải là hối tiếc ???

Có những thứ trong đời mà khi mất đi ta mới hiểu được giá trị của nó như thế nào, và khi đã hiểu được giá trị của nó ra sao thì ta lại không có cơ hội để lấy lại nó thế nên mới tồn tại 2 từ tiếc nuối.  Có người nhớ về những điều mình đã mất đi với sự hối hận giá như ngày xưa mình có thể suy nghĩ như bay giờ và có thể làm tốt hơn thì đã không có cảm giác của ngày hôm nay, cũng có người nhớ đến những điều đã mất ấy với cảm giác mong muốn được trở lại được lập lại những điều mà chính bản thân mình đã từng làm và đã từng có, còn với tôi nhớ về những điều ấy nhớ chỉ là nhớ vậy thôi, không hối hận, không tiếc nuối, nhớ để bản thân mình biết mình đã từng như thế, từng mất đi những thứ mà mình cho là quan trọng và tự mách bảo bản thân mình không được vấp lại những điều như thế nữa…

Ký ức về một tình yêu đã qua trong tôi

Mọi thứ ấy điều đúng trước khi chiều chủ nhật tuần rồi, trước thời điểm tôi gặp lại cô ấy, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy người tôi yêu một thời cười nói ngay trước mắt tôi, những kỷ niệm của tôi và em  mọi thứ tưởng như đã lặng im đến mức nhạt nhòa  bất chợt quay lại  từ 3 năm về trước những ngày mà 2 đứa vẫn còn quen nhau, mặc dù bây giờ người đi bên cạnh em không còn là tôi nữa và người luôn bên cạnh tôi cũng không phải là em.
Tôi luôn muốn gặp em, thật sự là vậy, chỉ để trông xem người yêu đầu tiên của mình nay đã như thế nào, nhưng không phải là trong trường hợp thế này, nhìn em đang đi bên cạnh người khác, có tý xíu hờn ghen đấy, nhưng chỉ là tý xíu thôi vì tôi nhận thấy niềm vui đang rạng rỡ trên môi em, em đang hạnh phúc điều đó trái ngược với những giọt nước mắt mà tôi đem đến cho em ở ngày chia tay. Tôi không hiểu lý do vì sao mình đi bao lâu bao xa như vậy vẫn không thôi có cảm giác lâu lâu lại thèm được nói chuyện với em. Ừ nói chuyện với em tôi cảm nhận được sự cảm thông , sự quan tâm và được trải lòng như 1 đứa trẻ vậy,…

Vốn là cách quan tâm nhau của 2 đứa trẻ, nhưng mình thích thế

Ngày còn quen nhau tôi và em nói gì với nhau nhỉ, chuyện về công việc ở công ty, chuyện về những chuyến đi công tác xa nhà của tôi, chuyện về sau này khi hai đứa đứa cưới nhau à và đôi lúc cao hứng tôi hát cho em nghe nữa, 1 năm quen nhau là cả trời câu chuyện, mặc dù 2 đứa ít gặp nhau nhưng ngày thì nhắn tin , đêm thì nấu cháo điện thoại nên khoảng cách về cả không gian và thời gian bị thu hẹp lại gần nhất có thể. Tính cách trầm ở em chính là điều làm tôi cảm giác bình yên, đến bây giờ tôi vẫn luôn muốn tìm lại cái cảm giác được bình yên như thế, Nè có cảm giác tiếc nuối rồi, ừ thì tiếc chút chút thôi, chứ bản thân mình có thể tự quan tâm mình được mà, còn bình yên làm sao được vì bốn bề xung quanh còn là sống gió, cứ nhủ lòng như vậy rồi mỉm cười với những ngày tháng đã qua ấy.

Tôi đã lớn lên đã trưởng thành từ những ngày xa em

Người ta nói tình đầu thì mong manh và dễ tan vỡ, nên thật tuyệt vời khi chỉ yêu 1 người và tình đầu cũng chính là tình cuối. Nhưng vì tình đầu tan vỡ mới khiến ta nhận ra ngày ấy mình trẻ con và ấu trĩ đến chừng nào, để mình lại trưởng thành hơn trong từng mối quan hệ sau này. Đôi lúc trong suy nghĩ vu vơ của mình , tôi lại nghĩ phải chi mình lại tìm được 1 người như em: những câu hỏi anh đang làm gì, đang ở đâu hay anh đã ăn sáng chưa, … Và những đêm thức khuya để tâm sự cùng tôi. Tôi thật sự không cần 1 người yêu xinh đẹp hay giàu có, tôi cần 1 người mà khi bên cạnh người ấy tôi có thể được sẽ chia , được quan tâm được động viên và yêu tôi.Có thể trước mặt mọi người tôi tỏ ra mình cứng rắn, mạnh mẽ và luôn sẳn sàng cho mọi điều đang xảy ra, tuy nhiên trước mặt người tôi yêu,  tôi có thể nói mình đang mệt mỏi, tôi muốn dừng lại, hay chỉ để kể rằng phía trước tôi còn nhiều điều gian khó, và còn rất nhiều điều tôi bâng khuâng, lo lắng…

Vẫn là những kỷ niệm thật đẹp, khiến tôi vấn vương mãi

Lại thế nữa rồi, tiếc nuối mong muốn được trở lại được lập lại những điều mà chính bản thân mình đã từng làm và đã từng có. À chỉ là nhắc lại, để bản thân mình mạnh mẽ lên chứ đâu phải như thế. Tôi đã đi quá xa cái ngày xưa mà tôi luôn giữa trong suy nghĩ, tôi cũng không hiểu liệu mình còn đi bao xa so với những ngày tháng ấy, nhưng có lẽ ngày lại càng xa hơn theo từng bước chân tôi và theo từng tiếng gõ của thời gian. Tôi đã tự học cách quan tâm đến mình, tự học cách giải tỏa mọi thứ khó chịu trong lòng tự động viên và tự mình lại đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Em đang hạnh phúc, điều thật lòng, tôi vui, một người con gái như em phải luôn cười trên môi như thế, còn tôi thì đang nghỉ cách giải thích lý do vì sao mà cứ thích viết về người thương cũ mà con tim nó có lý lẻ riêng của nó, và nó luôn nhìn về nơi mình đã hoặc đang được quan tâm nhất.

HÃY XOAY THEO CUỘC SỐNG

Dù thế nào cuộc sống vẫn xoay vần như vòng tròn đấy thôi, bạn hãy tự trải nghiệm và thôi đừng nghĩ rằng bạn không là gì cả vì nó chỉ “điên” khi chính bạn không tạo được những thú vị, những thăng trầm cho cuộc đời của bạn thôi! Bản thân chúng ta không hề hoàn hảo đâu, chính vì thế mà đôi lúc tôi cảm thấy mình thật bất tài, vô dụng lắm nhưng mà có một bài hát đã khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ đó và cũng có những lời khuyên khác khiến tôi hiểu thêm về cuộc sống này. Đời không cần bạn phải hoàn hảo, đời cần bạn xoay theo nó, xoay theo mục đích chân chính nhất...
Không hiểu sao con người ta luôn bị ám ảnh bởi vòng tròn của cuộc sống. Vòng tròn của sự lặp đi lặp lại… Người ta thường gọi nó là dao động tuần hoàn, một chu kì không thể nào thay đổi được và nó cứ nhàm chán như thế mãi, nó vô vị và tẻ nhạt lắm... Dường như tất cả xung quanh chúng ta quá đỗi quen thuộc, mọi thứ cứ mòn mỏi qua từng nơi, mòn mỏi qua từng khuôn mặt, ánh sáng và tia hy vọng nào cho những cuộc đua diễn ra hàng ngày, hàng giờ...
Đôi lúc chúng ta chỉ muốn tan biến vào cõi hư không, muốn không còn tồn tại trên thế giới nhỏ bé đến mức nhàm chán này nữa. Thất vọng, buồn chán, ta tự nhấn chìm bản thân sâu hơn nữa vào nỗi đau đớn. Và nghĩ rằng: Ngày mai sẽ chẳng bao giờ đến…

Và chắc chắn trong số chúng ta không ít người đã từng nghĩ rằng: Giá mà ta được chết đi một lúc. Chỉ một lúc thôi để biết rằng ta còn quan trọng thế nào với bao người, chỉ một lúc thôi để hiểu rằng hạnh phúc là đối đầu với những bất hạnh kia, đối đầu với những mệt nhọc, áp lực kia, một chút thôi để nhận ra vượt qua những đau đớn, bất hạnh kia chúng ta sẽ hạnh phúc và biết yêu quý chính bản thân mình nhiều hơn.
Trong những giấc mơ ám ảnh cuộc sống hẳn ta đã từng thấy chính bản thân mình buông xuôi và tan biến… và ta thấy khó khăn vô cùng nếu phải nói với mọi người rằng ta sợ phải đối đầu với cuộc sống gấp gáp này, sợ phải đối diện với vòng tròn cuộc sống, sợ đối diện với những thử thách của cuộc đời…
Nhưng sau những đau đớn, vượt qua những vòng tròn của cuộc sống ta hiểu rõ niềm vui là thế nào, nỗi buồn ra sao?
Dù thế nào cuộc sống vẫn xoay vần như vòng tròn đấy thôi, bạn hãy tự trải nghiệm và hãy xoay theo nó, bạn nhé! Có thể bạn thấy tôi viết bài này là vô cùng nhảm nhí nhưng mà hiện tại trong tôi đã có những suy nghĩ mới, tôi không biết mình có thật sự trưởng thành hay không nhưng tôi muốn tìm lại con người của mình trước đây - một hình ảnh mà tôi đã làm mất. Và tôi muốn bạn cũng thế, không cần phải hoàn hảo, chỉ cần ta sống theo vòng xoay đó là tuyệt rồi... Tôi nhớ lại một câu danh ngôn mà Mác - xen Prút - xơ đã từng nói:
"Thế giới được tạo lập không phải một lần mà mỗi lần người nghệ sỹ độc đáo xuất hiện là mỗi lần thế giới được tạo lập"
Quả thật vậy, bạn sẽ thay đổi cả thế giới nếu bạn là một người nghệ sỹ chân chính!!!^^

ĐỜI NHƯ HẠT SƯƠNG



Nhiều lúc cô đơn lắm, thấy lúc nào cũng chỉ vỏn vẹn có một mình tự làm, tự buồn, tự vui, tư suy nghĩ,... Đôi lúc quả thật rất cần một ai đó có thể chia sẻ nỗi niềm với mình để có thể thấy được tình yêu thương bình dị từ cuộc sống...

Giữa căn phòng vắng lặng của Hà Nội chiều mưa yên bình, tôi đã để lòng mình trôi theo những suy nghĩ, những hoài niệm buồn miên man về quá khứ, về hiện tại và cả tương lai. Đôi lúc tự bản thân mình cũng không hiểu tại sao cứ phải lo xa như thế, tại sao cứ nhớ mãi đến quá khứ mà không quên được nó đi cho đỡ mệt mỏi...

Những hạt mưa chiều nay gieo vào lòng tôi một nỗi xa vắng buồn thỉu buồn thiu một cách khó tả….
Ngày hôm nay bắt đầu với những tình yêu nhẹ nhàng và một chút hy vọng nho nhỏ thắp lên từ ánh bình minh ấm áp. Đâu đó vẫn thấy được sự lấp lánh của những vạt nắng vàng hanh trong trẻo mà hết sức tinh khôi lượn lờ ở ngoài hiên hòa cùng tiếng đập cánh “phàng phạc” đang bay lên để đón lấy ánh dương của bầy chim nhỏ đã thật sự khiến cho lòng tôi rộn ràng, thế mà chiều nay, ngắm một chút mưa thôi mà sao thấy lòng cứ buồn rười rượi...

Ở trên thế gian này, một khi đã không được chắc chắn thì thứ ấy sẽ trở nên rất mơ hồ, sẽ khiến ta lo sợ vì dường như nó quá mong manh và dễ vỡ... Và tôi cảm nhận được cái mong manh ấy trong khoảnh khắc hiện tại, chỉ một mình mà thôi, một mình với đủ mọi cảm giác rất đỗi thân quen và cũng vô cùng khác lạ, thật khó diễn tả...

Nhìn những giọt sương mong manh, hiếm hoi còn lại của tinh sương giờ đã hòa vào cơn mưa nặng hạt…. Dường như trên những nhành cỏ tươi xanh, trên những ngọn cây cao chót vót, hạt sương vẫn đang thầm thì to nhỏ để nói lời biệt ly với thế gian thì phải… Sương chia ly tất cả, đi trong âm thầm cũng như mưa vậy, lúc rơi ất mạnh và lúc trôi đi thì lại lặng lẽ đến không ai hay… Tất cả, tất cả đềy hết thảy nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến lòng tôi luôn khắc khoải đến làm lạ. Đọc một bài thơ, chỉ cần thấy chữ lìa thôi cũng đã đủ để khiến lòng tôi lắng đọng lại và khiến tôi lưu luyến… Nhiều khi tiếc nuối, lo lắng để rồi bất giác thấy sao mà cuộc đời này mong manh quá đỗi, cuộc sống của riêng mình có đáng là bao, cũng như là giữa đại dương bao la thì một con sóng có là gì cơ chứ...

Đôi lúc, như bạn thấy đấy, có những vô cùng bình dị và giản đơn thôi và nhiều khi nó nằm trong bàn tay chúng ta, thế mà ta không hề nắm giữ được để rồi cứ mải miết chạy theo những thứ phù phiếm, bám víu lấy những thứ cao xa khác mà vô tình ta đã để những điều bình dị ấy lọt qua kẽ tay một cách hết sức dễ dàng, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua vậy! Khi tôi nhìn lại thì lòng tiếc lắm, cứ trách cứ bản thân mình mãi, tâm hồn tôi hình thành nên một nỗi buồn nhè nhẹ tựa hoài như một vạt nắng sầu tắt đi ánh bình minh vậy…

Cứ như thế, ngày nối tiếp ngày trôi qua, tháng nối tiếp tháng trôi đi, năm nối tiếp năm cứ trôi mãi! Tất cả không than và thời gian xung quanh đều trở nên miên man, vô định… Vẫn mãi mãi chỉ có một mình thôi, vẫn mãi mãi chỉ là một lẻ bóng giữa bộn bề những lo toan, những nhọc nhằn trong cuộc sống.

Đời cứ thế, cứ như một hạt sương vậy, ban đầu thì rất đẹp nhưng dần dần hạt sương ấy sẽ tan vào nắng, hòa vào mưa rồi ra đi lặng thầm, mãi mãi, dẫu là đến một nơi vĩnh cửu nhưng sao mà mong manh quá, nhạt nhòa quá...

Giờ đây, chỉ còn lại nỗi chông chênh không bờ bến về những hoài niệm không tên. Và cũng chỉ còn lại một tương lai như hạt sương – một tương lai âm thầm, vô định...

Sunday, September 15, 2013

Đừng khóc nữa, được không em?

Vẫn biết rằng cuộc đời chưa lần nào mỉm cười thật rạng rỡ với em, hạnh phúc em nhận được đôi khi chỉ là nửa vời. Nhưng xin em đừng để u buồn chìm sâu trong khóe mắt, đừng cố cắn chặt môi để khắc chế những cơn đau, được không em?

Có lúc em đau đến mức muốn buông tất cả, muốn kết thúc mọi thứ bằng việc làm đau thể xác của chính mình nhưng chẳng phải em không đủ can đảm để làm thế? Em đau thật đấy, bế tắc và chơi vơi đến cùng cực đấy nhưng em vẫn đủ sáng suốt để nhận ra chính em đang yếu hèn trước cuộc đời, phải không?

Đừng khóc nữa, được không em? Em không được phép chịu thua hay chùn chân trước số phận. Dẫu biết mỗi lần vấp ngã là nỗi đau tăng dần lên, những giọt nước mắt chực chờ sẵn trên hàng mi lại tuôn rơi không ngừng xuống đôi gò má. Nhưng em cũng không có quyền lùi bước hay trốn chạy bởi còn gì đau đớn hơn khi chính em cũng muốn buông bỏ cuộc đời mình?

Đừng khóc nữa, được không em? Vì giọt nước mắt ấy sẽ càng làm em trở nên yếu đuối, sẽ khiến em trở thành một kẻ đáng thương trong mắt người đời, là người con gái hèn nhát trước những thách thức và khó khăn.

Chẳng phải em vẫn không muốn mình sống yếu hèn, nhu nhược đó sao? Mạnh mẽ lên đi, mỉm cười để đón nhận những gì bất hạnh mà cuộc đời không ngừng mang đến. Biết rằng sẽ khó lắm, đau lắm nhưng em sẽ làm được mà.

Dù con tim có bị làm đau, bàn chân có nhiều vết cứa, đôi vai có thể bị chao nghiêng, oằn xuống trước những gánh nặng của cuộc đời thì xin em đừng bao giờ rơi nước mắt nữa, em nhé!

Có những cảm xúc đến muộn

Như tất cả mọi giác cảm trong tôi đều ngừng trệ. Nhưng những mảnh ghép đang dần tách khỏi cơ thể tôi vậy. Cứ như mọi thứ đang chạm tới ngưỡng của tử thần, đang giao mình giữa sự sống và cái chết. Tất cả đều là một vách ngăn rất mong manh, ẩn mình sau những màn che chắn tưởng chừng như không bao giờ mục rỗng.
Đời chẳng biết rồi sẽ đi về đâu, không biết rồi sẽ như thế nào. Vậy mà tôi vẫn cứ giữ trong mình cái ý nghĩ về một tương lai chẳng có gì, không tồn tại cả những ước mơ dù là nhỏ nhoi nhất. Phải chăng, đó là sự tự kỉ cho chính bản thân mình, hay tôi hèn nhát không giám gồng mình lên gánh chịu những bụi đời đang phủ mờ trang đời tôi.
Tôi đã ước mơ hạnh phúc đến với mình. Một gia đình êm ấm, một cuộc đời bình lặng, một cuộc sống vui tươi. Tôi luôn ước mơ như thế.
Phải. Đó cũng là một ích kỉ, và tôi muốn mình được ích kỉ như thế. Ích kỉ để giữ lấy hạnh phúc cho đời mình. Ai đó có thể đem hạnh phúc tới cho tôi ? Hay hạnh phúc phải tự tôi kiếm tìm. Tôi không biết. Có lẽ, đời luôn tồn tại những quy luật vay và trả. Hạnh phúc thì không bán, mà bán thì liệu có thể mua nổi không ? Chỉ cần ít, nhưng dài lâu là đủ.
 
 
Đôi khi nhớ lại những tháng ngày còn hoang dại với tự do, còn vô lo vô nghĩ về đời, khóe mắt tôi lại lăn dài một giọt sầu mặn đắng, thấm đẫm vào tim, chảy tràn vào từng vách nhớ !. Tôi bỗng thèm được trở lại ngày xưa ! [...].
Tôi vẫn thế, vẫn luôn thả hồn mình vào từng nốt nhạc phiêu lãng, vẫn luôn để những giọt nước mắt hòa lẫn vào mưa. Tôi vẫn mang âm vang của một phím nhạc lòng, vẫn hay hát vu vơ, vẫn cười như điên dại.
Tôi cũng không hiểu nổi mình, hay chăng là cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Nhiều khi cảm xúc cứ tới, và như nó đang chiếm đóng lấy tôi vậy. Tôi chẳng còn là tôi nữa.
Tôi không còn cái nét ngây dại ngày nào, bởi đời khoác lên mình bộ phục trang hoàn mĩ, đời thay đổi và con người cũng phải đổi thay. Tôi thờ ơ với những cuộc tình chóng vánh, dễ đến và cũng dễ đi tựa như một cơn gió. Thế mà lại có những mối tình để lại trong tôi ngàn nỗi nhớ, những đắng cay, những tổn thương xen kẽ với cả những nỗi hận thù.
Vẫn lặng lẽ đi về phía không nhau, vẫn im lặng dõi theo từng bước trên con đường gai góc. Vẫn thế, vẫn cứ yêu, nhưng thầm lặng. Nghe như giọt buồn đã vỡ tung trên nền đất, như miền đau đang chết mòn trong góc con tim. Ủ rũ, nhợt nhạt và mất đi màu của hạnh phúc !
 
 
Tôi đã đánh mất đi người quan trọng với tôi trong tình yêu. Có lẽ tôi đã sống quá ích kỉ, khuôn khổ và trầm lặng chăng ?. Anh không còn yêu tôi nữa, bên anh giờ là người con gái khác, không phải tôi. Tôi yêu anh bằng tất cả những gì tôi có. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao lại kết thúc như thế, là tôi sai hay anh mới là người có lỗi ?.
Vẫn cười cái nụ cười như đểu giả, nhếch mép cười đời, cười tình, cười cho chính mình, thế nhưng vẫn an ủi chắc là do tôi không có duyên trong tình yêu mới thế, ừ, có lẽ thế thật.
Đi qua những ngày không nhau, tôi đang dần chìm mình vào cái gọi là cô đơn ấy. Tôi mới hiểu được một mình đáng sợ như thế nào. Tự đau tự mình an ủi, tự khóc thì tự lau nước mắt, mệt mỏi thì tự mình nhận lấy bờ vai mình, tự ngã tự đứng lên... . 
Cũng chẳng hiểu sao, không biết tự khi nào, tôi quen cái thói quen trải lòng mình với những bài blog, tôi viết và cứ viết, đơn giản chỉ là một niềm đam mê, viết để nói ra nỗi lòng mình, để những tâm tư được giải tỏa, để lòng cảm thấy được nhẹ nhàng hơn.
 
 
Tôi yêu cái cuộc sống giản đơn quanh mình. Thầm lặng. Tôi nép mình trong lớp bọc ngụy trang, ẩn mình vào sâu những tâm tư. Phải chăng là như thế, hay là do những nỗi buồn và tâm tư kéo tôi chìm sâu vào chúng mà chẳng thể nào thoát ra được.
Khi đánh mất đi một thứ gì đó thuộc về mình, khi mà đã có khoảng thời gian gắn bó, khi mà đã có những kỉ niệm được đắp xây, thì khi ấy mới biết nó quan trọng với ta như thế nào. Muộn màng, một sự ân hận muộn màng cũng chẳng thể nào mang nó trở lại được bên ta, cuối cùng cũng chỉ còn ta với những hỗn độn cảm xúc không tên mà thôi.
Thế đấy, ẩn mình trong vỏ bọc có khi lại tốt hơn khi phải gồng mình lên thích nghi với những bon chen chua chát ngoài đời. Tôi chọn cách sống đó, đơn giản vì tôi thích, và vì có lẽ tôi đã chẳng thể nào thoát ra được nữa. Đã đi quá xa rồi ! Bởi tôi chạy theo những cảm xúc. Mà có những cảm xúc lại đến muộn trong tôi !

Tôi vẫn chỉ là người tình lặng lẽ!

Ừ. Tôi yêu em. Đúng. Tôi yêu em tới say mê cuồng nhiệt, yêu em tới điên đảo của những mê man.
Ừ. Tôi yêu em, yêu bằng cả trái tim này, cái trái tim đang vì em mà từng ngày đau thắt, nhói tới quặn lòng. Tôi thế đấy, yêu em chẳng thể nào dừng lại được.
Giá như tôi không tồn tại, giá như trong tôi không có trái tim, giá như tôi không biết tới yêu là thế nào, thì có lẽ tôi đã không đau khổ thế này em nhỉ ? Nhưng đời đâu như ý muốn, đâu phải thứ gì muốn là cũng có thể đâu. Tình yêu cũng thế, đâu phải yêu một người là  bắt buộc người đó phải yêu ta. Tôi cũng giống như thế, yêu em, nhưng chẳng thể nào có được trái tim em.
Nếu là em, tôi đã buông tay cuộc tình ấy. Đứng nhìn em đau khổ mà tôi chẳng thể làm được gì, nhìn thấy những giọt nước mắt em rơi, tim tôi bỗng nhói, tôi hận kẻ đã làm trái tim em bị tổn thương. Tôi đã rất muốn chạy đến bên em, dìu bước em, ôm em vào lòng trong giây phút em gục ngã. Nhưng với tư cách gì đây, tôi lấy tư cách gì để làm những điều đó. Một người bạn sao. Không ! Em thừa biết rằng tình cảm tôi dành cho em là trên cả tình bạn, nhưng giữa chúng ta đã tồn tại tình bạn chưa nhỉ ? Hay đó chỉ là mối tình câm lặng từ phía riêng tôi ?
 
 
Em ơi, xin em đừng ngã. Hãy là em của trước đây, là em kiêu kì, là em mạnh mẽ, là em của ngày chưa chịu những tổn thương. Mạnh mẽ lên em, tôi chỉ muốn thấy em cười. Người con gái tôi yêu - là em. Đừng cố gắng gồng mình lên để chịu đựng những nỗi đau đang bủa vây em hỡi, hãy khóc đi, hãy hét lên những gì em hờn ghét, em sẽ nhẹ lòng hơn.
Tôi yêu em, và chỉ là tôi yêu em, còn em và trái tim em chưa bao giờ hướng về nơi tôi cả. Nếu tình yêu tôi làm em mệt mỏi, thì tôi sẽ dừng lại, sẽ chỉ im lặng bước bên em, chỉ lặng lẽ đi sau em trên những đoạn đường, nhưng hãy để tôi bên em khi những lúc em yếu lòng, hãy để tôi được nghe em tâm sự khi những nỗi buồn vây kín lòng em. Và em ơi, xin em đừng hờ hững, đừng gói gém những đau thương mà chôn sâu vào đáy lòng mình, hãy nói tôi nghe, và em hãy dựa vào vai tôi mà khóc.
 
 
Có lẽ em chẳng yêu tôi. Nhưng tôi vẫn yêu em và vẫn là như thế. Tôi cũng biết cái cảm giác yêu mà không được nói ra nó khó chịu như thế nào. Nhưng tôi chẳng muốn em phải suy nghĩ, chỉ là tôi cứ quan tâm em theo cách của riêng tôi. Với tôi, thế là đủ.
Tôi yêu em, một tình yêu đơn phương, biết chắc em sẽ chẳng yêu tôi, nhưng tôi vẫn chẳng thay đổi. Cứ yêu và cứ yêu thôi. Với tôi điều đó chẳng có nghĩa gì, em không yêu, nhưng tôi thì khác. Chẳng có lí do gì để tôi dừng lại tình yêu của mình cả, trừ khi tình yêu tôi làm em mệt mỏi và lo âu.
Tôi yêu em trong lặng lẽ, nhớ em trong âm thầm. Yêu em, nhưng chẳng bao giờ có được trái tim em, bởi nó đã dành trọn cho một người khác không phải tôi. Cái cảm giác khó thốt nên lời, thương thầm nhớ trộm, chẳng lạ gì nữa phải không em. Tôi yêu em, và em yêu người ấy. Em luôn hướng về người ấy, còn tôi thì lại luôn dõi theo em.
Ừ, yêu đi em. Hãy yêu khi mình còn có thể. Đừng hờ hững, đừng vứt bỏ hay chối từ những yêu thương.
Hãy là em, hãy sống vì tình yêu em. Hãy đến bên tôi  những khi em cần. Tôi vẫn sẽ đợi em, vẫn sẽ quan tâm em như thế. Tôi yêu đơn phương, và tôi vẫn chỉ là người tình lặng lẽ !