Sáng
nay, anh không vội vã làm việc như mọi ngày, anh dành một ngày thảnh
thơi nhẹ nhàng cho bản thân và tình yêu của mình. Biết rằng em của anh
sẽ chỉ một mình giải quyết công việc, niềm thương cảm đã dần tan mà thay
vào đó là niềm tin vào sức mạnh sống. Anh thích lắm những hình ảnh mang
ý niệm về sinh sôi, nảy nở, bởi trong anh in hằng những sự kiện lụi tàn
của thời thơ ấu và chính nó đã cho anh nhìn theo một hướng sáng hơn như
thế. Anh nghĩ mọi việc trơ trọi, sần sùi, tàn úa chỉ là cái nền cho
những mầm xanh, và khi sự sống nhô lên khỏi cái mặt đất thô tháp kia sẽ
là hình ảnh đẹp đẽ nhất vì nó chứng minh cho sức mạnh, cho niền tin, cho
sự phát triển...
Em
bảo "anh là sức mạnh của em, là niềm tin của em". Câu nói ấy cho phép
anh sống được hai cuộc đời. Thông thường anh tự tạo hứng thú cho bản
thân mình để thực hiện mọi hành động nhưng câu nói của em đã nuôi sống
hứng thú trong anh hàng ngày. Bởi anh biết, anh không phải sống cho một
mình anh...
Bên
ngoài quán cà phê, trời êm dịu, gió vờn qua cành lá, đùa vui hồn nhiên,
anh thấy nụ cười em ở đó. Anh tìm cảm giác nhẹ nhàng cho bản thân mình
vì anh biết ở đâu đó cảm giác này có thể tìm đến để nhắn với em rằng anh
sẽ chia đi một nửa cảm xúc cho em để em an tâm và nhẹ cười. Anh vui,
anh nhẹ nhàng nghĩa là em cũng thế...
Ngày
ấy, em viết nhiều và đầy cảm xúc. Anh chưa bao giờ quên lên nhà em nghe
điệu nhạc thân quen và đọc những cảm xúc hàng ngày. Cảm giác như thể
mình được chăm sóc một cô gái đúng nghĩa. Chỉ được chăm sóc một cách âm
thầm như thế thôi với anh đã là quá đủ và tràn đầy hạnh phúc rồi. Giấc
mơ nhỏ nhoi nhất lúc ấy đã được chính em mang đến cho anh: đó là em có
thể viết cho anh một entry. Thật buồn cười khi anh mơ ước như thế, đơn
giản lúc ấy em có quá nhiều bạn bè, người thân và đồng nghiệp để viết,
để nói về. Và cuối cùng, trong entry “Gửi gió cho mây ngàn bay” anh đã
tìm ra được sự đồng cảm và anh hạnh phúc sau đó khi biết rằng đó là một
entry em viết để tâm sự cùng anh về cuộc sống, về nhân sinh quan của em
và về những trắc trở mà em đang có. Anh đã được chia sẻ như thế...
Như
một sự tình cờ, thói quen chia sẻ mọi việc về cuộc sống của chúng ta đã
trở nên nhiều hơn, dày hơn và chúng mình trở thành tri kỷ lúc nào cũng
chẳng biết. Đến nay thì cuộc sống không cho phép chúng mình lìa xa nhau
được nữa, bởi những trăn trở, những khó khăn, những va vấp ngày càng
nhiều hơn và không ai khác ngoài em có thể xoa dịu anh và ngược lại chỉ
có anh mới có thể biết cảm xúc của em như thế nào trong những lúc như
thế này.
Anh
đã giận em, đã “mắng” em theo nhiều cách mỗi khi anh không vừa ý bất kỳ
một điều gì đó về em. Nhưng em hãy nhớ rằng nó là minh chứng cho sự lo
lắng. Anh đã quá rành mạch về em, cả tâm hồn lẫn cảm xúc vì thế bất cứ
một sự khó hiểu nhỏ nào anh cũng cảm thấy mình vô dụng. Em đã từng nói
với anh về sự chia sẻ. Dù sự chia sẻ ở hình thức nào đều có giá trị nâng
cao cảm xúc và lòng tin. Anh có thể chỉ nhìn em và chờ đợi những kết
quả nhưng anh rất muốn biết em sẽ thực hiện nó ra sao, thế nào? Và khi
anh biết con đường em đi càng rõ ràng thì khi đó anh mới có thể là chỗ
dựa tinh thần vững chắc cho em cho những ngày nối tiếp kia…
Anh
ngồi đây và chỉ muốn nói những điều vui vẻ nho nhỏ như những giây phút
dạo bước trên con phố nhỏ, ăn những món vỉa hè, hay là những giây phút
bên bờ hồ im lặng ngắm mặt hồ lặng lẽ và chẳng nói lời nào nhưng chúng
ta vẫn tràn ngập cảm xúc, hoặc là những lúc anh nhẹ nhàng nắm lấy tay
em, sưởi ấm khi cơn mưa bất chợt đi qua… tất cả đã cho chúng ta cuộc
sống của riêng mình rồi.
Em à, em có mệt không?
Em
hãy nhìn ra thật xa, xa hơn cả tầm mắt em có thể với đến để biết rằng
nếu nhìn xa hơn những gì chúng ta nghĩ thì điều hạnh phúc lớn hơn sẽ
đến. Nếu bất chợt em mệt mỏi, hãy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và
thổi mạnh vào không trung để những nỗi lo lắng, khó khăn ấy được hòa
quyện vào vũ trụ và mọi điều sẽ tan nhanh như gió…
Tối
qua, anh đã đứng lặng suy nghĩ trước biển, gió ùa vào mặt, vào cổ áo và
tưởng tượng em đang nằm nghỉ như thế nào, nỗi khắc khoải về cuộc sống
có còn vương vấn trong giấc ngủ, nỗi nhớ, tình yêu có đủ làm em đứng dậy
và tiếp tục những công việc cho ngày hôm sau. Anh đã hát cho em nghe,
những bài hát em thích và anh cũng thích. Em có thấy an lòng hơn tí nào
không? Anh đã từng ru em ngủ bằng giai điệu đầy cảm xúc đó và nhiều lần
em đã đi vào giấc ngủ thơ ngây như trẻ con. Anh đã hát, hát cho đến khi
tiếng động khẽ của chiếc điện thoại rơi xuống và rời khỏi tay em... Anh
ấm áp và yên lòng.
Thời
gian qua chúng ta có quá nhiều việc phải quan tâm, phải giải quyết.
Chúng ta cố sống vững vàng, sống như sự tin yêu của nhiều người, sống
như định mệnh mà xã hội đã gán ghép cho chúng ta. Chúng ta phải tài giỏi
như mọi người kì vọng, sống phải tốt như mong muốn của người thân. Thế
nhưng anh và em đều hiểu trong sự gắng gượng ấy chúng ta đôi lúc đã như
kiệt sức. Có lẽ đó cũng là định mệnh để chúng ta tìm thấy nhau và trở
thành tri kỷ. Anh đã biết nơi nào để anh trút hết sự mệt mỏi của cuộc
sống, anh đã biết nơi đâu để anh lấy lại sức lực làm nốt những việc cho
ngày sau, anh đã biết làm thế nào để tâm hồn mình không bị tổn thương
như cách sống mà mọi người đã nghĩ. Thực sự anh hạnh phúc, anh an lòng
rất nhiều vì nơi ấy là em, là người anh có thể mở rộng cánh cửa tâm hồn
và đón vào lòng những giọt sương ban mai, những nụ hoa mới nở, những
tiếng cười hồn nhiên, những hình ảnh thân thương nhất...
Và
lúc này đây, anh đang âm thầm đi vào suy nghĩ của em, len lỏi vào cảm
xúc của em để đi cùng em trên những quyết định. Anh có kịp lúc không em?
Trước
khi bước ra khỏi nhà, em hãy ngước mặt lên trời, hãy nhìn những hình
đẹp nhất, nơi chỉ có anh và em đang nhìn nhau và kể bao nhiêu chuyện vui
của cuộc sống. Và hãy đặt tay nơi trái tim ấm, em sẽ cảm nhận từng nhịp
đập nhẹ nhàng của tình yêu, nơi ấy có tình yêu của anh và sẽ đi cùng em
đến bất cứ nơi đâu, cho dù nơi ấy là nơi nguy hiểm nhất. Anh sẽ mãi ở
đó và chẳng sẽ đi đâu cả. Em nên nhớ điều lớn lao ấy nhé.
Và
bây giờ em hãy bước ra khỏi nhà đi, phía trước mảnh sân lớn ấy đầy sự
khô khốc của lá cây, của những vật dụng bỏ lại từ nhiều ngày tháng
trước, đã có hai mầm xanh phá tung mặt đất mà nhô lên, xanh non và sẽ
mạnh mẽ sống như chưa bao giờ được sống.
Anh vẫn luôn ở đó, chờ em quay lại! Hãy hứa với anh là em sẽ quay lại, em nhé!