Thursday, October 10, 2013

Em đi rồi đường xưa có nắng không anh?

Ngày mới xa nhau, em thường tự hỏi lòng như lời bài hát “Em đi rồi đường xưa có nắng không anh, lá hoa còn xanh hay tàn theo tháng ngày”. Để rồi hôm nay đây em đã có cho mình một câu trả lời, ừ thì em đi rồi… Đường xưa nắng vẫn đong đầy, lá vẫn xanh và hoa vẫn vàng nơi ấy. Tay vẫn tìm lấy tay một người.
Ảnh minh họa
Người ta nói đúng nếu mắt không thấy thì tim sẽ chẳng đau. Nhìn thấy những lần hẹn cùng nhau về quê, cùng nhau gặp bạn bè gia đình của anh và em ấy, nhìn những nụ cười thật yên bình giản dị khác hẳn với nụ cười, cái nhìn xa xăm nghĩ ngợi ngày ấy, rồi nhìn thấy em ấy đến cổ vũ anh trong một hoạt động thể thao, đáp lại từ anh là một cái nhìn thật ấm áp... Em tự nhủ lòng anh là người tốt, em ấy lại hiền lành dễ thương, tình yêu ngày nào cũng như con gió chiều thoảng nhẹ, cất giấu vào sâu, vậy mà khi nhìn thấy tình cảm ấy, nỗi nhớ ngày nào giờ đây lại đau âm ỉ đến thế.
Chiều Sài Gòn, mưa vội vàng, giữa dòng người vẫn tấp nập, em vẫn từng nghĩ mình đủ can đảm để đối diện với thực tại, đủ niềm tin để bước qua tình yêu dành cho anh. Nhưng đến giờ một câu chúc anh hạnh phúc cũng không dám gửi đến anh. Gom hết những vấn vương, gom hết những nhớ thương trôi theo cơn mưa chiều, đừng để tình cảm ngày nào làm phiền lòng cả hai. Anh đi thì cũng đã đi thật rồi, yêu thương thì cũng đã dành cho em ấy, thế giới mà em ấy đang có, em cũng từng ước ao, nụ cười mà em ấy hay cười em cũng đã từng mơ ước, chúc cho những yêu thương luôn vẹn tròn thế. Một ngày nào đó, trên con đường em đi nắng sẽ lại lên, lá sẽ lại xanh và hoa vẫn vàng. Em đừng buồn, đừng buồn...

Khi mô mi đi về...

Tôi ngồi trong góc khuất một quán nhỏ, ánh sáng mờ mờ, bên ly café đen, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, ngoài trời mưa rả rích rơi từng giọt.
Quán vắng, ít người…
Một đôi bạn nữ bước vào, ngồi cách tôi một cái bàn, lưng quay lại, có lẽ tôi ngồi góc khuất hơi tối nên không biết. Họ cũng gọi hai ly café, nói chuyện hơi nhỏ, nhưng cũng vừa đủ tai tôi nghe được, giọng nói đặc sệt vùng Nghệ Tĩnh, hình như khi ngồi chung với người cùng quê, họ thay đổi, thích trở về giọng nói, ngữ điệu vùng quê mình, để thấy thân thiết hơn, để nhớ, để yêu, và để thương...
Tôi ngồi im lặng, cố tránh làm động câu chuyện của họ với nhau. Họ nói chuyện rất lâu về bão lụt vừa qua nơi quê nhà, về nỗi lo lắng, và đủ thứ…
Câu chuyện khiến tôi chú ý, chỉ là những câu hỏi, câu nói, câu ậm ừ, cứ xoay quanh, đôi khi giọng nói hơi nghèn nghẹn. Chỉ là chuyện bình thường, nhưng với tôi, nó chứa rất nhiều điều về tình cảm quê hương, gia đình, làm tôi thấy cay cay.
Tôi nghe, nghĩ ngợi và viết lại những điều chính, diễn đạt một cách ngắn gọn nhất theo ngữ điệu Nghệ Tĩnh (nếu có sai, xin đừng trách)…
Hai bạn nói với nhau những gì? Hãy cùng nghe nhé...
Khi mô mi đi về,
Nói cho tau biết hầy?
Nếu mi có về,
Ghé thăm nhà tau hầy?
Nhà tau không xa mô,
Bên tê sông chớ mấy,
Cũng dễ tìm lắm đọ…
Nếu mi có về,
Ghé thăm nhà tau hầy?
Trận bão lũ vừa qua,
Ruộng vườn có tan nát?
Thóc lúa mần chi không?
Bây chừ nhà tau răng?
Gọi mệ, mệ không nói
Hỏi cha… nỏ có chi mô!
Tau biết cha đang dú…
Ruột gan tau như đốt,
Đi về thì nỏ được,
Ở lại tau cứ lo…
Quê miềng ở vùng trũng,
Năm mô cũng ngập lụt,
Năm mô cũng bị bão,
Nỏ biết chừ ra răng…
Nếu mi có về,
Cho tau gưởi tấm áo,
Để mệ mặc mùa Đông.
Cho tau gưởi chút tiền,
Cha sửa nhà bão lũ…
Nếu mi có về,
Ghé thăm nhà tau hầy?
Mệ tau có già không?
Cha tau có đau yếu?
Em tau can chi không?
Cửa nhà chừ ra răng…?
Dặn cha mệ tau cẩn thận,
Đi đứng đừng để bổ…
Mệ cha tau có hỏi,
Cứ nói tau vẫn khỏe,
Nỏ có chuyện chi mô…
Khi mô mi đi về,
Nói cho tau biết hầy?
Nếu mi có về,
Ghé thăm nhà tau hầy?...
Đó... câu chuyện xoay quanh, lặp đi lặp lại chỉ thế thôi. Đôi bạn đã ra về, tôi vẫn còn ngồi lại, ly café còn hơn một nửa, tôi cũng không buồn uống, trong tai tôi cứ nghe văng vẳng câu nói:
Khi mô mi đi về,
Nói cho tau biết hầy?
Nếu mi có về,
Ghé thăm nhà tau hầy?...
Trong cuộc sống, có những điều ta không nên nghe, không nên nhớ, không nên nói, không nên nhìn. Nhưng lại có những điều ta nên nghe và ngẫm nghĩ… nó đến rất bất chợt…
Tôi đã nghe, tôi lại ru hồn mình về những nhớ thương…

Wednesday, October 9, 2013

Yêu, hãy yêu nhau thôi nha em!

Có lẽ, em là người hiểu anh nhất đến giờ phút này dù thời gian mình quen biết và yêu nhau vẫn chưa thể gọi là lâu, là dài. Mỗi ngày yêu em là mỗi ngày niềm vui trong anh như nhiều hơn, và dường như tình yêu anh dành cho em cũng lớn dần theo năm tháng là thế.
Em không đẹp sắc sảo, không hào nhoáng, không kiêu sa đến lộng lẫy như tranh, như phim nhưng nét mộc mạc, chân phương cùng cái duyên nơi em đã làm anh phải say vô cùng. Em thông minh đủ để đôi lúc bắt bí anh làm anh chỉ biết lặng cười, em mạnh mẽ đủ để anh phải tự nhìn lại chính mình những lúc yếu hèn, em ôn tồn, biết lắng nghe, chia sẻ đủ để anh sống tốt hơn khi yêu em,… Em là thế, người con gái đã làm anh đổi thay để biết yêu, biết chấp nhận là như thế nào. Cảm ơn em!
Tình yêu đôi ta dẫu không trọn vẹn như bao cuộc tình nhưng anh vẫn hạnh phúc khi đến bên em và yêu em. Con tim anh bao giờ cũng ấm nồng khi bên em, lòng anh lúc nào cũng se sắt yêu thương mỗi khi nắm chặt tay em, và niềm hạnh phúc trong anh luôn dâng trào mỗi khi được ôm em thật chặt, hóa ra hạnh phúc giản đơn em nhỉ, giờ thì anh mới biết. Và tình yêu chúng mình ngọt ngào lắm em à, nên trọn vẹn hay không nào có quan trọng bằng việc anh, em có cảm nhận được niềm vui, hay hạnh phúc phải không em!
Có niềm vui nào mà không đi qua nước mắt, có hạnh phúc nào mà không đi qua khổ đau, có tình yêu nào mà không đi qua khoảng lặng, tình yêu đôi ta cũng thế em à. Anh không phải là người tình hoàn hảo như em hằng mong ước, và cũng chẳng thể là người đàn ông giữ trọn con tim em, nhưng anh luôn tin yêu thương nơi mình sẽ đủ ấm để em hạnh phúc. Yêu em, dĩ nhiên anh phải chấp nhận mình là kẻ đến sau, phải biết kìm nén lại những xúc cảm ghen hờn, tì hằn khi em nghĩ về người khác, tất cả những gì anh cố làm không phải để được khen mình vị tha, cao thượng mà đơn giản chỉ vì anh yêu em, chỉ thế thôi em à.
Vì thế…
Anh sẽ vẫn yêu em như những ngày qua anh đã yêu bởi yêu thương nơi anh chỉ có thể trao về em, mình em thôi.
Anh sẽ vẫn chờ em ở cuối con đường, dù không biết rằng con đường ấy dài ngắn bao xa thế nào nhưng anh sẽ thế.
Anh sẽ giữ trọn một niềm tin, sẽ hy vọng ở em, ở tình yêu của chúng mình, bởi trái tim, lí trí nơi anh lúc nào cũng nhắc nhở anh phải vậy.
Hãy thế này đi em, mình hãy cứ yêu nhau khi anh không thể sống thiếu em, và trong tim em, bóng hình anh luôn tồn tại. Đừng buông tay nhau khi mình vẫn còn yêu, đừng vờ quên lãng chỉ vì cái tôi ích kỉ, đừng nói lời cay tiếng đắng khi biết rằng điều đó sẽ làm cả hai tổn thương, mình đừng thế em à.
Yêu, hãy yêu nhau thôi nha em

Chia tay không phải vì hết yêu

Chia tay không có nghĩa là ngừng yêu! Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới.
 
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cho cuộc sống mới?! Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau và thế là họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này, chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
 
Có thể không còn đi chung một con đường...
 
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào...
 
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn...
 
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời...
 
Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm...
 
Chia tay không phải vì hết yêu
Chia tay không phải vì hết yêu
Nhưng điều ấy không có nghĩa là họ không:
 
Lo lắng cho nhau.
 
Quan tâm nhau.
 
Giúp đỡ nhau.
 
Và yêu nhau...
 
Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là chút sắc màu cho cuộc sống này... Thà chia tay mà trong tim có nhau, còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng, xa lạ. Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau, còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau. Thà chia tay mà gặp nhau bình thản, còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh mặt nhau. Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau, còn hơn ở bên nhau mà ngày càng tệ đi. Chia tay không phải là bi quan, nhưng không khuyến khích ai đang hạnh phúc mà chia tay. Vì chia tay ắt sẽ phải đau đớn!

Cô đơn có tên là nghị lực

Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18-25 tuổi...
 
... Lúc mà bạn có cả sức khỏe lẫn sự dẻo dai, cả hưng phấn lẫn thất vọng, cả niềm tin sắt đá lẫn sự ngoan cố mù quáng, cả sự hiểu biết bằng bản năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững chắc.
 
Lúc ấy là lúc có cả một tiềm năng – cái năng lực tiềm ẩn trong từng cử động, từng quyết định nhỏ, cái khả năng có thể nhảy rất dài, vượt rất xa, thay đổi cả thế giới; hoặc là cái nguy cơ trượt xa khôn cùng xuống vực sâu của tăm tối, kiệt quệ, u uất và rệu rã.
 
Tuổi trẻ – tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm chứa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn tỏa sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi. Lúc đó là lúc phép thử còn màu nhiệm, con tốt đỏ trong tay có thể còn phong Hậu, bạn có thời gian làm hậu thuẫn và chân trời vẫn còn gợi nhiều thôi thúc.
 
Cô đơn có tên là nghị lực
Cô đơn có tên là nghị lực
 
Còn khi bạn đã lớn tuổi hơn, những xây xước đằng trước sẽ làm cho bạn ngần ngại, nếu bạn bị dúi xuống bùn thì rất có thể bạn sẽ tặc lưỡi nằm đó một mình, hoặc sẽ cố gắng vùng vẫy sao cho người khác cũng vấy bẩn lem luốc giống với bạn.
 
Tuổi trẻ có một thứ vốn ngầm rất đáng quý mà không phải ai cũng biết: sự cô đơn. Trái tim là một giống loài dễ hư hỏng. Nếu nó được no đủ, nó sẽ đổ đốn ngay lập tức. Hạnh phúc làm cho con người ta mềm yếu, người ta vui tươi với mọi thứ, người ta quên mất việc phải làm, người ta còn bắt đầu tặc lưỡi nhiều hơn với những thói quen xấu. Tình yêu là một giống dây leo khó chiều. Nó cần được thử thách và bị tấn công. Nếu bạn mớm cơm cho nó hàng ngày, chăm sóc nó quá no đủ, nó sẽ chết yểu.
 
Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực. Nhưng sự cô đơn này không đơn thuần là “một mình” theo nghĩa đen của đúng từ này. Cô đơn là một trạng thái tổng hòa rất đặc trưng của tuổi trẻ.
 
Cô đơn vì thấy mình quá bé nhỏ, và ngộp thở trước sự rộng lớn của vũ trụ, của hàng hà tinh tú trên đầu mỗi đêm hè ta ngẩng lên.
 
Cô đơn vì thấy mình bất lực trước một sinh vật ngang bằng mình, tồn tại cạnh mình, cần cho mình mà mình không sao sở hữu nổi nó.
 
Cô đơn vì thấy có quá nhiều tiếng gọi mà không biết sẽ đi đâu.
 
Cô đơn vị sự giằng xé giữa những ước mơ thời bé và những thực tế vừa mới đến.
 
Cô đơn vì vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh và khoái trá đi lại tung tăng, ngạo ngược trong thế giới riêng của mình, chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một hai vị khách, rồi lại mời họ ra ngoài để ta đóng cửa lại.
 
Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực
Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực
 
“Hạnh phúc làm con người mềm yếu và quên mất việc phải làm”. Rất nhiều người đã nói thế. Rất nhiều người đã được dạy cần cảnh giác với hạnh phúc. Nhưng "việc phải làm" ấy là để làm gì, nếu không phải để mang lại hạnh phúc? Và mục đích cuối cùng của mọi việc là gì nếu không phải hạnh phúc?
 
Vì thế có lẽ chăng nên nuôi dưỡng trái tim như nuôi con mèo dùng vào việc bắt chuột: để mặc nó đói, nó sẽ phải tìm đường săn mồi. Con mèo đói đến lúc săn được mồi đã quá hao sức vào việc săn, đã quá đói, nên nuốt vội con chuột mà quên mất hưởng thụ thành quả. Và con chuột (hạnh phúc) chui tuột vào dạ dày mà chẳng để lại dư vị gì. Trái tim là một con mèo, đừng thử thách hay tấn công nó nhiều quá. Nó sẽ tự tìm được một khoảnh sân để duỗi dài sưởi nắng. Trong cái sân nắng ấy, có lẽ cô đơn không phải là người bạn tốt.
 
Cô đơn - tên của nó hàm chứa sợ hãi. Bởi dù theo nghĩa nào đi chăng nữa, cô đơn có nghĩa là khoanh riêng một vùng đất cho mình, đặt tên cho nó là “tôi”, rồi xây lên một thành trì bao bọc. Mà đã xây thành, có nghĩa là đứng trước nỗi sợ xâm lăng.
 
Cô đơn - tên của nó hàm chứa khổ đau. Bởi để giữ thành, thì phải chiến đấu. Nếu không giữ được đó là khổ đau. Nếu giữ được, thì một mình trong cái chiến thắng hoang tàn đó, chiến thắng trở nên 3 lần vô nghĩa.
 
Cô đơn - tên của nó hàm chứa mất mát. Khi đã xây lên một thành trì khoanh thế giới của mình lại, có nghĩa là đã đánh mất thế giới bên ngoài kia.
 
Mặc dù vậy, cô đơn dường như là một trạng thái mặc định cho mọi người. Tuy nhiên, cũng như một đứa trẻ chỉ lớn nếu cai sữa để ăn cơm, một người trẻ phải chối bỏ và thoát khỏi sự cô đơn để lớn lên.
 
Nhưng trước khi chối bỏ, người đó phải ý thức được nó. Ngày xưa có một câu chuyện về người cha trong ngày sinh nhật của đứa con 3 tuổi. Đứa con khư khư giữ những quà tặng, không cho các bạn chơi cùng.
 
Người cha quyết định dạy con mình biết chia sẻ bằng cách giật đồ chơi khỏi tay đứa con cho những đứa khác. Có một điều mà người cha đó quên: trước khi học cách chia sẻ, đứa bé phải học cách sở hữu. Người ta không thể cho đi cái gì người ta không có. Cũng vậy, người ta không thể thoát khỏi bức tường mà người ta không nhìn thấy.
 
Thời gian để tự ý thức đó có thể là rất lâu. Để kiêu hãnh về thế giới riêng tư không thể lặp lại của mình. Để thù địch với tất cả những gì không phải là nó. Để chiến đấu bảo vệ nó. Để thấy nó là chật hẹp và quyết tâm thoát khỏi.
 
Thoát khỏi không có nghĩa là đánh mất, không có nghĩa là để cho thế giới của mình bị xâm lăng bởi thế giới ngoại lai. Thoát khỏi có nghĩa là cho đi, là đem cái thế giới riêng tư ấy chia sẻ và hợp nhất với những thế giới khác thành một thế giới rộng lớn.
 
Thoát khỏi, có nghĩa là học cách sống với các sinh vật ngang bằng mình, tồn tại với mình, cần cho mình mà không đòi hỏi phải sở hữu. Những giấc mơ, khi đó, không mất đi. Chúng chỉ ít viển vông hơn. Khi đó người ta không còn mơ tung cánh giang hồ.
 
Cô đơn có thể do khách quan hoặc chủ quan, nếu do khách quan thì đó quả thật là sự sợ hãi, khổ đau và mất mát. Nếu như cô đơn do tự ta tìm đến, nó sẽ không còn là sự sợ hãi khổ đau hay mất mát nữa. Nó sẽ là nơi mà thực sự cảm thấy an toàn, một nơi yên tĩnh vô cùng, nơi mà ta có thể bình tâm đánh giá mọi việc trên thế gian này, nơi mà ta có thể nhận thức được cái hay, cái dở… và cũng có thể là nơi để tâm hồn ta chìm vào quên lãng.
 
Và chính nhũng thời điểm như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy lớn hơn rất nhiều, sẽ thay đổi cách nhìn của chúng ta về thế giới xung quanh, và sẽ trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.” 

Cà phê muối

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
 
Cà phê muối
Cà phê muối
 
Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
 
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
 
Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
 
Cô gái tò mò:
 
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
 
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
 
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
 
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
 
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
 
Một cốc cà phê với một thìa muối
Một cốc cà phê với một thìa muối
 
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
 
Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
 
- "Gửi vợ của anh,
 
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
 
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."
 
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

Khi trái tim đã dành trọn cho một người

Tôi và Nhi chia tay rồi ! Nhi là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ.
 
Khi trái tim đã dành trọn cho một người
Khi trái tim đã dành trọn cho một người
 
Ngày thứ nhất: Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn.
 
Ngày thứ hai: Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là bạn trong ký túc xá làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.
 
Ngày thứ ba: Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên “cô gái, cô thật là đẹp.!”. Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy “Cô gái, anh đưa em về nhà nhé”. Cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết dơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.
 
Ngày thứ tư: Hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế.!!
 
Ngày thứ năm: Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.
 
Ba tháng sau… Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi.
 
Một năm sau… Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và Minh quan hệ rất tốt, truyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi Minh là anh, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.
 
Ba năm sau… Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là Minh. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, 1 cái, 2 cái, 3 cái … viết đến cái thứ 12 thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi…
 
Ba năm sau… Cô ấy sắp kết hôn
Ba năm sau… Cô ấy sắp kết hôn
 
Tôi rất muốn khóc, muốn lắm! Nhưng tôi không thể khóc, tôi không có nước mắt…
 
…Ba năm trước : Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay vẫn cầm chiếc bánh ga-tô mua tặng sinh nhật cho em…