Saturday, October 26, 2013

Lặng lại để yêu nhiều hơn...

Có những ngày, mình tự hỏi sao người ta cần tình yêu thế nhỉ?! Bởi đơn giản chỉ là yêu đúng không anh? Mình hay tự hỏi cảm giác yêu là gì? Là để mình đổi những ngày gió đông, lạnh lẽo bằng những cái nắm tay ấm áp giữa chật phố đông? Là lúc bất chợt nhận ra giữa biết bao con người, trái tim mình chỉ dõi theo một ánh mắt nào đó. Là khi trái tim mình đập loạn nhịp giữa tiếng cười ai đó...Là khi nhìn vào đôi mắt anh, mình đơn giản muốn nhìn sâu vào những điều ẩn chứa trong đó, anh không chỉ đơn giản là đến với mình bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, những phút tâm sự thầm kín trong con tim yếu mềm của mình, những lần tựa vào vai anh mà cần điều bình yên sâu thẳm. Đó là lúc mình muốn anh hiểu anh không đơn độc, bên trong những ngõ ngách tâm hồn anh, mình luôn muốn mang đến nắng ấm, muốn kéo anh khỏi màn đêm mộng mị. Dù đôi khi chỉ là từng khoảnh khắc chạm vào tâm tưởng của nhau...
 
Rằng hãy để mình yêu anh âm thầm mà sâu sắc, đơn giản mà đầy phức tạp mỗi khi lo lắng cho anh, liệu anh có hiểu, cô gái càng phức tạp là vì chàng trai không thể hiểu cảm giác của mình. Nhưng đôi khi vì thế mình lại vui trong lòng, những lúc đó trông anh rất đáng yêu, đáng để yêu bởi những điều ngây ngô của mình. Rằng những cử chỉ vụng về, bối rối của anh mỗi khi mình buồn vu vơ, mỗi khi mình sắp khóc, anh có biết, lúc đó mình mong kéo anh đến một cơn mưa nào đó. Mượn lời của mưa và chỉ với anh những điều đơn giản từ mưa giống như cảm xúc của mình vậy. Là mưa ngọt liệm trên đầu môi, mỗi khi thưởng thức, là mưa chất chứa, thấm sâu vào lòng đất để giúp cây cối sinh thưởng, là tiếng mưa vừa ấm áp, vừa xa xăm, vừa đong đầy rồi lại chảy ngược vào tim mình. Là khi anh khẽ dang tay hứng lấy từng giọt mưa đó, là cảm giác chạm vào trái tim mình, vừa long lanh, vừa mong manh nhưng vô cùng đẹp đẽ anh biết không? Chàng trai ngốc của mình.
 
Rằng hãy để tất cả vào những giây phút chúng ta nhé anh, khi mình còn có thể dành chọn cho nhau những điều tốt đẹp. Có một  điều anh chắc có lẽ anh có hay biết?! Rằng mỗi khi mình mở cõi lòng và vui vẻ nở nụ cười bình yên bên anh cũng là lúc mình lo lắng đến những nỗi mất mát xa gần. Mình muốn nói với anh rằng tình yêu như mây gió, những phút kéo đến ngọt ngào, để tạo nên những cơn mưa bao phủ khắp thế gian này, rằng cuộc đời này, con người ta dường như sẽ tìm được một nữa của nhau như là duyên số. Nhưng mình lại sợ, chỉ là đôi khi cơn mưa không kéo dài anh ạ và người ta cứ nghĩ là do duyên số đã đẩy gió với mây, đã tạo thành mưa cho đôi ta gặp nhau. Mà không biết rằng, chúng ta chỉ là người cùng trú bên chiếc ô nhỏ nhắn, trong một thời gian ngắn mà thôi.
Là ngày không cần ô đấy nữa, mình và anh đội mưa cho những vùng trời riêng khác mà mãi mãi không giao nhau một lần nữa trong đời.
Là khi không phải chúng ta không nhìn thấy niềm yêu thương trong mắt nhau, trong nụ cười của nhau mà là chúng ta không thể tiếp tục với những điều bình dị đến mức dường như một thói quen khó đổi trong tương lai.
Vì thế mình chợt nhận ra hãy yêu anh bằng một con tim đơn giản đến ngay cả trong giấc ngủ của mình cũng lặng thầm ở bên anh, quan sát anh, luôn dành cho anh một đôi tay sẻ chia, một ánh mắt biết nói, một con tim biết yêu và sợ tình yêu đó phút chốc như mưa, như mây, như gió vậy.
 
Và đâu đó giữa cuộc đời ngoài kia, mình chợt nhận ra rằng tình yêu là một phạm trù bằng những kể lể, viết lách của mình chăng?! Mình không biết nữa, chỉ biết rằng khi gõ những dòng chữ này, ngoài trời cũng đang mưa. Những giọt mưa của gió mùa...Mỗi khi những đợt lạnh như thế, lại cảm nhận được sự quan tâm kia và anh trước mắt mình là duy nhất, là khi thầm thì vào tai anh, rằng anh thật ngốc, sao không giữ ấm cho mình trước, ốm rồi, ai kia đừng than nhé! Và để sau đó, mình ca cẩm cho một trận phải uống thuốc, phải áo khoác, phải ngủ sớm...Mỗi khi như thế thôi, mình nhận ra yêu thương đơn giản lắm, cứ quát nạt nhau vào, cứ chân thật với nhau lúc đau ốm, lúc sinh tử, hoạn nạn và khó khăn để có thể đi bên nhau lặng thầm mà gởi gắm yêu thương!
 
Rồi mình sẽ bật mí kể với con cháu đời sau thế này thế kia, rằng tình yêu sẽ thử thách cả thời gian và không gian, rằng nhớ lại những lúc nửa đêm ai phóng vội xe đi đâu đó...Rồi bí mật sẽ tiếp nối những bí mật tận cùng trong những điều lãng mạn, rằng những bí mật kia đơn giản với ai đó là nồng nàn trong tình yêu. Để tất cả luôn giữ sâu trong những điều ẩn chứa của biết bao những kẻ đang yêu và được yêu, một niềm vui thầm thì trong niềm hạnh phúc giản đơn!
 
Rồi mình sẽ viết tiếp những điệp khúc giữa bao kẻ đang yêu, những điệp khúc lưu giữ lại như những trang nhật kí, dù đôi lúc có khi lấm lem bởi những điều hờn dỗi, bởi những giọt nước mắt...Vì tình yêu có lẽ vậy, người ta trân trọng tình yêu đến nỗi sợ làm kẻ còn lại đau, sợ tình đẹp chóng tàn nhưng lại mãi hi vọng một tình yêu mãi mãi thầm lặng trong suốt cuộc đời của chính ta!
 
P/s: Mọi thứ đến cuối cùng là vì em đã chọn cho mình được sống với từng nhịp thở, lúc phập phồng, lúc thổn thức, lúc buồn bã nhưng sau tất cả em biết tim em vẫn trao cho những tin yêu lặng thầm, chậm lại thôi để còn biết chúng ta đến với nhau còn những niềm thương vô bờ bến nữa anh ạ! Sẽ ra sao nếu tình yêu đó mãnh liệt, mạnh mẽ, chủ tâm, phô trương tất cả khi con người ta đơn giản đến cuối đời cần một bình yên!

Dại khờ từng nồng say!

 
Những cơn mưa đêm và cảm giác se lạnh, mình mân mê một thói quen là cầm điện thoại cắm headphone và lặng thinh ngắm nhìn điều gì đó trong khoảng không đen mịt. Nhiều lúc cái khoảng không này không dễ bộc lộ ra đâu mà anh vô tình để mình một cảm giác đợi mong nên mọi thứ dài ra. Ai đó nói mình kì lạ, ai đó nhìn mình bằng nữa con mắt hoặc ngắm nhìn mình đắm đuối thì mình cùng hời hợt một nụ cười lạ chưa từng có. Vì điều gì thì có lẽ chính mình cũng không hiểu. Bởi....mình không để ý, mình vô tư mà lạnh lùng, vu vơ mà tha thiết. Đôi khi chỉ là một nỗi nhớ trải vào những miên mải, đôi khi mình lạc vào tất cả...Chỉ mình anh, nhìn thấy đêm trong mình, nên tội nghiệp cô bé con chợt thức tỉnh một giấc mơ tỉnh rụi!
 
Tội nghiệp hay đáng thương anh nhỉ?!
 
Mình cũng chẳng biết ra sao... Đôi khi mình giận lắm chớ, vì sao mình lại mông lung thế này...Mình mong chờ điều gì đó đến nỗi quên mất rằng mình ngốc dần đi. Tin không khi mà đêm chật chội, anh vẫn đặt mình êm đềm vào những cái đã rồi, nhưng rốt cuộc nổi âu sầu về đêm nhỏ giọt bình yên dưới cơn mưa...
 
Cơn mưa đêm này cũng lạnh, cũng ngọt ngào. Mình nợ dòng đời chật hẹp, sợ cái lạnh vướng vào đôi mắt buồn, bướng ngang như con cua bò qua bò lại trên bãi cát. Tỉnh thức biển vỗ về êm đềm, mình lại nhẹ nhàng thả vào những vết cắn tỉ tê vào đêm. Sao thế này...Tình yêu bình yên là hạnh phúc, tình yêu xoay cuồng là đam mê. Mình lẫn lộn mất rồi!
 
Mưa cứ mãi rơi, mình mân mê quyển sách, mái tóc thả rối bời trên vai váy  ngủ mà mình yêu thích và thăm thẳm vời vợi. Bảo đảm rằng sự rủ rượi đã ngạo ngược tim ai...Dù mình biết chỉ như một nhành non mầm mọc trong tim, mình say sưa tẩm tưới từng giọt tình tỉnh rụi, đợi chờ, thức tỉnh và êm đềm, bay bổng....Kể cả nỗi lẻ một nỗi chẵn trong tim...
 
Thế đó rồi tình yêu chảy ngược đến với "until you". Từ khi mình biết đặt vào vị trí để cảm nhận con tim mình dễ khóc, dễ mẫn cảm rồi mình lại nhận ra một nỗi sợ hãi đang xen rồi lại thức tỉnh...Rồi lại đam mê, rồi lại say sưa, rồi cười, rồi nói... mà ít ai biết nỗi thẩm sâu kia thèm được đổ vỡ -choang -giữa đêm trăng tĩnh lặng...Lạnh đến nhiệt thành, mình đang tỉnh hay còn thức....Cơn mê nào cũng tỉnh rượu vì cơn say đã tan từ lâu, mình yêu chỉ là yêu...Đòi hỏi là thành bé con phụng phịu với yêu thương!
 
Những ngày nay, vẫn trôi, mình thèm tiếng harmonica forever đến nỗi mân mê rồi lại thôi. Ai bảo tâm trạng người dưng...hãy nói cho mình biết nên yêu anh với cơn mưa đêm ngọt ngào nụ hôn chân thành và ấm áp. Hay yêu anh chọn những giấc mộng thật ngoan cái ôm thật chặt, nắm tay thật chặt. Buông hờ anh để mình biết còn giữ lại một tình yêu với tình anh trong đêm.
 
Mình chỉ yêu anh như thế thôi, tỉnh rụi, nhiệt thành và pha lẫn chút sân si!
 
Đừng trách chính mình nhé! Chính em nhẹ nhàng quá đổi để đổi lấy cho mình tình yêu còn say trong tuổi trẻ...
 
Có lẽ cung song ngư làm trái tim mình ngột thở và yêu anh với cái đầu lạnh như bảo bảo vừa nắm vừa buông hay mình ngơ ngác nhìn anh chan chứa với tình yêu đầy luyến ái của Kim Ngưu đây! Nghĩ lại mình vẫn cười trước vòng tay anh còn ấm...là mình khó hiểu hay tình yêu của mình quá dễ hiểu cơ mà, nên thấp thoáng trong đêm hay ngày vẫn chỉ là yêu ..
 
Mình hiểu tình yêu mà tình yêu lại không chịu hiểu mình. Thành ra mọi thứ phức tạp hơn những cung ấy, hơn con người ấy, là em của anh yêu!
 
P/s: Những ngày khó hiểu là những ngày nồng say và em vẫn tỉnh bơ để yêu và sống. Nguyện cầu thời gian hãy chứng giám tất cả, để bên nhau là một sự thấu hiểu dẫu giữa hai chiều thương nhớ, yêu và thương sâu lắm. Nên em dò mãi vẫn lạc, lạc vì đã yêu hay vì cách chúng ta nắm giữ. Tự tình em miên mải mà không trách ai cả anh à, sau cùng là vậy đó!
25/10/2013.(TL) Với những dỗi hờn đỏng đảnh vì ai ai không đâu!

Chớm đông

Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.
Bất giác, em nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng vàng héo úa. Những trái bàng già rơi lộp độp khi cơn gió khẽ đưa mình lướt qua.

Tiết trời bây giờ chưa đủ lạnh khiến người ta phải chui trong khăn áo dày cộm nhưng hễ ra đường lại nghe mẹ nhắc nhở khoác thêm chiếc áo, gió giao mùa nhẹ thôi nhưng dễ cảm không chừng. Thương ba bắt đầu sụt sùi vì căn bệnh viêm xoang đáng ghét, cơ thể cũng thành cái máy dự báo thời tiết mỗi khi chuyển mùa.
Mẹ bắt đầu soạn sửa chăn ấm, chuẩn bị cho ngày đông giá. Lại đoán già đoán non, không biết năm nay đông có lạnh hơn năm ngoái. Mấy cô em gái rủ nhau dạo phố, mái tóc dài thả nhẹ, yêu kiều hờ hững bờ vai.
Mới hơn năm giờ chiều mà mặt trời đã đi ngủ. Đàn chim vội vã về tổ, người người cuống quýt trở về tổ ấm quây quần bên mâm cơm. Hình như trời bắt đầu lạnh, con người ta lại có ý thức cần phải bên nhau.
Chập tối, bạn và em rủ nhau dạo phố. Đêm về, lớp sương mỏng tang bay nhè nhẹ, lạnh se sắt. Ngang qua đoạn nào đó, em nghe lòng mình lắng lại khi bắt gặp quỳnh hương nhà ai vừa chớm nở, hương dìu dịu, thanh tao. Một vài ngôi nhà đóng cửa lặng lẽ ngủ sớm. Tình nhân trên đường ôm chặt lấy nhau. Trời độ này, ngọt ấm sao cho những yêu thương chân thành ấy.
Thành phố bây giờ có lẽ cũng đã vào đông. Nhớ nhiều năm về trước, em từng đắm mình trong cái chớm đông ở đó biết bao, những buồn những vui rồi cũng ở lại cùng mùa.
Phố bây giờ hẳn đã ấm lên bởi những hàng khoai lang nướng, bắp nướng nghi ngút khói. Bạn bảo, thật thú vị khi rón rén cầm củ khoai nóng hổi trên tay, rồi hít hà vị đồng quê quen thuộc.
Ngày nhỏ, cứ mỗi lần mẹ nấu cơm, em cũng giấu mẹ vùi một củ khoai trong bếp lửa, khoai chín tỏa mùi thơm chẳng thể nào giấu nổi. Nghe mẹ cười bao dung, nướng cho hai chị em mấy củ khoai to, ăn no quên cả cơm.
Các quầy hàng ở chợ đã bắt đầu bán len, phố bỗng nhiên rực rỡ bởi bao màu sắc tươi vui của đồ len, áo ấm. Ngày xưa, cứ độ này, em và bạn lại chen chúc nhau ở hàng len để chọn len, chọn màu. Rồi đêm ngày hì hụi, cắm cúi đan móc đủ cho mỗi người yêu thương một cái.
Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi nhẹ “lạnh không em”. Rồi cười nhẹ bẫng khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nặng nề trầm tư hay thanh thản yên bình.
Đêm ít sao, tìm mãi cũng chẳng thấy một vì sao nào đang trốn. Thảng hoặc, tiếng côn trùng văng vẳng, ri rả đều đặn như một bản nhạc không lời. Cứ như mùa ở lại, mùa đi cũng đều đặn lắm nhưng người ta ngỡ vội quá chừng.
Bỗng nhiên, thèm được ôm chú gấu bông to sụ rồi mân mê trang sách cả đêm, để sáng mai ngủ nướng quên thì giờ. Người ta sẽ thèm khát nhiều lắm, nhưng thèm nhất là hơi ấm thương yêu để khỏa lấp những cái lạnh thấu da thấu thịt đang về.
Bạn lại buồn, bởi thấy rét lên ở phía bờ tim đang trống trải nơi kia. Đường dài thăm thẳm quá, mới chớm đông thôi mà đã muốn đông tàn vì cảm giác cô đơn bắt đầu cựa quẫy.
Lạ thật, cứ đông về, người ta lại mênh mang thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng rõ là vui buồn chỉ biết cái cô đơn cứ chòng chành trong suy nghĩ. Bao người mạnh mẽ, bản lĩnh nhường ấy cũng nhu mì bé nhỏ trước mùa đông. Chỉ là chớm đông thôi mà, nên hãy giữ tâm mình khoan run rẩy.

Diệu Ái

Bức thư khởi nguồn bi kịch

Trong cuộc sống có những điều bí mật, chỉ nên giữ lại cho riêng mình. Nhưng đôi khi, những “điều bí mật” ấy lại khiến cho cuộc sống của ta trở nên rắc rối, thậm chí là điểm khởi đầu của một bi kịch…
Bức thư khởi nguồn bi kịch
Trước khi lấy chồng, tôi đã trải qua 3 mối tình, nhưng 2 mối tình sau này đều chỉ thoáng qua, không để lại ấn tượng gì. Riêng mối tình đầu, mặc dù không thể nói là “sâu sắc”, nhưng lại vô cùng đáng nhớ, vì nó diễn ra từ khi tôi đang học... lớp 8, 14 tuổi!
Đó là một “câu chuyện tình” với anh chàng học cùng lớp. Cũng như bao mối tình trẻ con khác, chuyện tình của tôi ngô nghê, ngớ ngẩn và... buồn cười, đặc biệt là bức thư tình đầu tiên mà tôi nhận được trong đời. Và cho đến giờ vẫn là bức thư tình duy nhất mà tôi từng được đọc. Vì những mối tình sau này, các “đối tác” của tôi đều khá gần gũi, nên chỉ toàn “tấn công trực diện”, chẳng thư từ, chữ nghĩa làm gì cho mất công! Chính vì thế mà mặc dù giờ đây đã gần 40 tuổi, tức “mối tình trẻ con” đã đi qua một phần tư thế kỷ, nhưng tôi vẫn giữ lá thư tình ấy trong ngăn tủ của riêng mình, coi đó như một điều bí mật và tôi cũng tự hứa sẽ không chia sẻ với bất cứ ai, kể cả chồng mình. Thỉnh thoảng, khi không có ai ở nhà, tôi lại lấy ra đọc, vừa đọc vừa cười một mình, vì thấy “người yêu” mình hồi ấy sao ngô nghê và... dại dột đến như vậy. Thế mà, có một lần khi tôi đang mải miết thả hồn theo những hồi tưởng ngược dòng thời gian, thì bất ngờ chồng tôi về. Anh bước vào phòng rất nhẹ nhàng, như kẻ đang cố tâm rình rập điều gì. Thấy tôi vẫn cầm tờ giấy đã ngả màu trên tay, anh giật lấy, rồi không chờ tôi giải thích, thanh minh thanh nga gì, anh “vỗ” thẳng vào mặt tôi: “Yêu từ năm lớp 8, hèn chi mà đến lúc lấy chồng, em sành sỏi đến lạ kỳ!”. Tôi ngỡ ngàng, chưa hiểu ý anh muốn nói gì, anh lại bồi tiếp: “Trước khi lấy em, anh mới chỉ yêu 1 người, còn em thì đã trải qua hàng tá thằng như thế này, thật tình anh cũng chẳng hiểu dại dột làm sao mà lại lấy em!”.
Đến lúc này thì tôi hiểu. Hóa ra là anh ấy ghen. Trước giờ, gần 20 năm chung sống, anh ấy thỉnh thoảng cũng ghen. Mỗi lần “lên cơn” ghen, anh ấy gần như mất tự chủ, cứ như đứa con nít sợ ai đó giật mất miếng bánh trên tay. Nhưng chưa lần nào anh ấy buông những lời cay độc như lần này. Có lẽ, vì những lần trước, anh ấy chỉ “ghen bóng ghen gió” khi bất ngờ nhận được một vài “thông tin” về những “cựu tình địch”, về hỏi thì tôi cũng thật thà kể về những gì mình đã từng trải qua. Tôi nghĩ, vợ chồng thì những chuyện đó chẳng có gì phải giấu giếm. Nhưng lần này thì có “vật chứng” trong tay, lại toàn những lời “nồng nàn và da diết” theo kiểu văn học trò, nên “cấp độ ghen” mới tăng lên “mạnh” đến như vậy!?
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi càng bình tĩnh thì anh lại càng lồng lộn, tức tối, cho là tôi có ý thách thức. Anh cầm bức thư, xé toạc ra làm đôi, làm tư, rồi xé vụn ra ném vương vãi khắp phòng. Đến nước này thì tôi không còn kiềm chế được, tôi hét lên: “Anh xúc phạm tôi vừa thôi chứ! Chẳng lẽ tôi không có quyền giữ lại những thứ cho riêng mình? Chẳng lẽ chuyện gì tôi cứ đều phải phơi bày hết ra với anh?...”. Anh càng tức tối, lao tới tát tôi một cái rất mạnh. Tôi chạy nhanh ra ngoài để tránh một trận ẩu đả giữa hai vợ chồng. Trời đang mưa nặng hạt, nhưng tôi vẫn đầu trần lê bước trên phố như kẻ mộng du. Sắp đến giờ tan trường, 2 đứa con tôi sắp về. Tôi không biết sẽ phải giải thích với chúng như thế nào về câu chuyện vừa xảy ra. Và cũng không biết những ngày tới đây, mọi chuyện sẽ đi về đâu, theo chiều hướng nào?
Đang suy nghĩ mông lung, tôi bỗng giật mình khi có tiếng bước chân sát ngay bên cạnh. Ngoảnh sang, hóa ra là chồng tôi. Anh lặng lẽ sóng bước cùng tôi dưới mưa, mái tóc hoa râm ướt sũng, ánh mắt vẫn còn u ám như bầu trời phủ đầy mây đen.
Mỹ Hà

Đó là tình yêu với tất cả những hạnh phúc và đớn đau

Khi ta còn trẻ... yêu thương lúc nào cũng giản đơn và luôn là tất cả.
Là những buổi sáng thức dậy, nghĩ tới khuôn mặt của ai đó và miệng khẽ mỉm cười.
Là những lúc ở một mình, hay ở nơi đông người, cũng chỉ muốn mau mau chóng chóng đến bên người ấy.
Là thời gian trôi qua rất nhanh mỗi lần gặp nhau, và mình thì chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, dù chỉ một chút...
Là đôi mắt không thể rời khỏi nụ cười của người ấy, và là rất nhiều cái nắm tay in sâu vào trong kí ức, nhưng chỉ với một bàn tay ấy thôi..
Là những cơn mưa bất chợt, người ướt nhẹp, cũng trở thành kỷ niệm.
Và...
Là tất cả những gì cần trong cuộc đời chỉ là người ấy mà thôi.
Khi chúng ta lớn hơn, mọi thứ chợt khác trước rất nhiều... Tình yêu không còn chỉ là những sắc màu rực rỡ.
Là những sớm thức dậy, đôi mắt đỏ hoe vì những giấc mơ đau đến xé lòng.
Là những ký ức như dòng chảy đổ vào những đêm chòng chành, mà mỗi lúc khẽ động vào, con tim lại chỉ chực vỡ òa, và ký ức lại ào về trong từng nhịp thở...
Là mỗi lúc giật mình khi có tin nhắn hay cuộc gọi mới đến, vội vàng mở điện thoại ra xem nhưng phút sau lại thở dài vì không phải từ người mà mình đang chờ đợi.
Là những hoang hoải, cô liêu.
Là những tan tác.
Và...
Là những vỡ vụn và xước xát. Là sự trưởng thành từ nỗi đau mà mình không bao giờ muốn nếm trải thêm dù chỉ một lần.
Là nhận ra, mình vẫn có thể đứng vững, dẫu không còn người ấy ở bên.
Là niềm tin vào tình yêu dẫu có khi tưởng như đống lửa đã lụi tàn lại chợt bùng cháy. Vẫn là quan trọng ở người nhóm lửa, chứ không phải là ở đống củi khô hay ướt. Người này có thể dập tắt, nhưng rồi người khác sẽ lại nhóm lên với tất cả sự chân thành.
Là tình yêu rồi sẽ lại đến, chỉ cần có đủ niềm tin, đủ yêu thương và đủ lòng bao dung, cùng sự can đảm.
Với tất cả những hạnh phúc và đớn đau. Cả những cuồng nhiệt và ngốc nghếch. Vấp ngã và trưởng thành. Đó là tình yêu.

Hãy cho anh cơ hội nói với em rằng anh yêu em!

Cô ưng thuận và với sự quyết tâm của anh, cuối cùng gia đình cô cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi anh đi học, họ đã làm lễ đính hôn, Cô tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư, những dòng chat trên yahoo, những cuộc điện thoại. Tuy yêu xa nhưng họ luôn nghĩ về nhau, luôn vun đắp cho tình yêu của mình.
Một ngày nọ, cô bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Tai nạn ngày hôm ấy đã cướp đi giọng nói ấm áp, trong trẻo của cô. Mọi thứ trong cô sụp đổ, cuộc sống đối với cô giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Một con người đương lành lặn bỗng dưng chỉ trong một ngày mất đi tiếng nói, đối mặt với dư luận cùng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Dù gì cô cũng chỉ là một người con gái, mỏng manh và yếu đuối, làm sao cô có thể chịu đựng và quên đi cú sốc này trong đời. Mà nhất là người cô yêu thương, làm sao họ có thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Còn anh, nơi phương trời xa ấy, có thấu chăng những nỗi đau mà cô đương phải gánh chịu...
Và cô đã giấu kín vụ tai nạn này với anh. Sợ một ngày kia, anh mà biết được chuyện này thì chắc chắn anh sẽ suy sụp nhiều lắm. Cô cũng sợ rằng người cô đã từng yêu rất nhiều liệu có chấp nhận cưới một người tàn tật như cô hay không. Khiếm khuyết của cô có làm cho tình yêu của anh dành cho cô thay đổi không? Và anh có "dám" gọi cô một tiếng "vợ yêu" giữa chốn đông người vội vã trên phố không? Khi mà giờ đây, đứng trước mặt anh không phải là một cô gái dễ thương với đôi mắt lấp lánh niềm vui ngày nào, mà thay vào đó là một cô gái có ánh nhìn u uất, gương mặt hốc hác và không còn giọng nói ấm, hay thì thầm vào tai anh những lời yêu thương ngày ấy đó sao...
Ảnh minh họa: internet
Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại réo rắt những cung bậc yêu thương hiển thị tên người gọi là anh, khóe mắt cô lại cay, tim lại nhói, bàn tay run rẩy ấn phím tắt cuộc gọi. Thư từ anh gửi cho cô, tất cả cô đều đọc, đều khắc ghi rất rõ những lời lẽ yêu mặn nồng anh viết tặng cô, mà cô không dám gửi lại anh một thư hồi đáp. Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh thêm nữa, vì thế cô đã kết thúc cuộc tình này bằng một lá thư cuối do chính tay cô viết. Rằng nơi ấy xa lắm, cô không đủ kiên nhẫn để đợi chờ anh được nữa. Cô gửi lại chiếc nhẫn đính hôn ngày nào. Mặc cho anh van xin và gửi hàng ngàn lá thư lẫn cuộc gọi đến cho cô. Nhưng đáp lại tất cả chỉ là sự im lặng và tủi thân dâng trào trong tiếng nấc nghẹn ngào, đau thương của cô. Rồi thì cô chuyển nhà, đến một nơi ở mới, tìm lại sự bình yên nơi cô mà không cần có anh.
Cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ rằng mình hãy quên anh đi, thôi những hi vọng về anh đi. Thời gian yên bình trôi qua cho đến khi một người bạn cũ của cô cho hay anh đã về nước và rất mong được gặp lại cô. Thế nhưng, cô đã van xin người bạn đó đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô suốt năm tháng qua. Kể từ đó, cô cũng không nhận được tin tức gì từ anh nữa.
Một năm trôi qua. Người bạn cũ ấy đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô tan vỡ... Nhưng thật bất ngờ, cô mở thiệp, tên cô được lồng vào tên anh trong hai trái tim hồng. Cô xúc động, òa khóc khi ngước nhìn lên, trước mặt cô giờ đây là một chàng trai lịch thiệp, cùng với ánh mắt thân thương, nụ cười thân thuộc mà cô chưa bao giờ quên được. Người ấy là anh.
Anh dùng cử chỉ nói với cô: "Một năm qua, anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này chỉ để cho em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn ngày xưa giữa chúng ta đâu em à. Hãy cho anh cơ hội nói với em rằng anh yêu em!" Thế rồi, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, đặt chiếc nhẫn vào. Và nụ cười ngày ấy đã trở lại trên môi cô.
My

Cảm xúc gì đây, giờ cũng chẳng biết?

Cảm xúc gì đây nhỉ? Đến giờ cũng không thể nói rõ được. Mấy ngày qua tâm trạng khá ổn, cuộc sống cũng khá êm đềm, và trái tim có lẽ là khỏe...
Mỗi ngày, với những khoảng lặng nhất định, vẫn nhớ, vẫn đau, vẫn hoài mong... và rồi vẫn lý trí để tỉnh táo lại. Những khi cảm xúc chìm đắm để cảm nhận nơi lồng ngực không trống rỗng. Nghe có vẻ bi đát quá, có vẻ khoa trương và phim ảnh quá nhỉ? Hì! Biết làm sao được, nơi chỉ viết cho mình tôi, cũng nên miêu tả cái tâm trạng của mình bay bổng chút.
Dần dần, trong những lần bình lặng để suy nghĩ ấy, cũng tự nhận ra hay phát hiện quả thực mình có thiếu sót nhiều lắm, quả thực mình đã không cố gắng và không hết mình. Nhưng mình không hối hận, nếu được làm lại có lẽ mình vẫn thế. Chẳng bởi sao cả, vì ở thời điểm ấy mình cũng chỉ nghĩ được có thế, đã suy nghĩ kỹ càng, và đó cũng là cách tốt nhất mình có thể làm được vào lúc đó.
Cũng tự nhận rằng lòng tự trọng của mình lớn thế cơ á? Vâng lớn lắm, vì ít nhất, với mình nhờ nó mà mình có quyết đoán, nhờ nó mà mình yên tâm vào quyết định của mình cho dù nó có sai đi chăng nữa. Bởi nếu không có nó, mình hoang mang nhiều lắm, nếu không có nó, có lẽ vẫn còn có thể bay bổng được thêm một thời gian nữa, nhưng rồi kết cục có lẽ còn thảm hơn. Bởi, xét về bản chất, người đó hoàn toàn chưa sẵn sàng. Bản thân mình cũng vậy. Chia tay là tất yếu!
Biết là thế sao mình vẫn còn loanh quanh ở đây nhỉ? Tại sao, bản thân không thể tiến xa hơn, luôn luôn giậm chân một chỗ. Cứ đứng nhìn? Cứ đứng chờ? Từ chối mọi lời mời cho những hành trình mới? Là tình yêu quá sâu đậm hay là nỗi ám ảnh và lo sợ quá lớn. Có lẽ là nỗi ám ảnh và lo sợ quá lớn thì đúng hơn. Đáng lo sợ thật, vì trái tim mình đâu đủ khỏe, nếu còn thêm lần nữa chắc không còn sức để gượng dậy mất. Đành chờ ngày rằm của riêng mình thôi. Cứ tự an ủi rằng không lâu nữa đâu, định mệnh của mình sẽ tới, đến khi mình thực sự sẵn sàng!
Đau đầu...