Friday, November 1, 2013

Để anh rời xa

Chiều nay, trước khi những hạt nắng nơi hoàng hôn tắt hết, em đã kịp lưu giữ nó lại trong chiếc máy ảnh của riêng mình. Mọi người nhìn em bằng ánh mắt lạ lùng như thể đã lâu lắm rồi em chưa được ngắm nắng lúc hoàng hôn vậy. Ừ thì đúng là vậy mà anh, kể từ lần cuối cùng được cùng anh ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời lặn, em chưa bao giờ một mình tìm về thứ ánh sáng huyền ảo ấy. Biết sao không anh? Vì em sợ nước mắt mình sẽ rơi, em sợ trái tim mình sẽ lại quặn thắt vì những nỗi đau rất thật.
 
Ngày không anh, em đi hoang về miền đất lạ. Những bước chân khập khiễng cứ nhẹ nhàng chạm khẽ lên nền đất còn ẩm hơi mưa khiến em có cảm giác như mình đang đơn độc lắm. Em không hiểu tại sao, cũng không biết vì lí do gì mà trái tim em như thiếu đi cảm xúc, khuôn mặt lạnh tanh chẳng chút biểu hiện gì. Thế rồi, mọi người bảo em khó gần, không ai nói chuyện với em, không ai muốn cùng em kết bạn. Em lại một mình.
 
Thực ra, em đã quen với cảm giác ấy rồi nên cũng chẳng cảm thấy hụt hẫng hay cô đơn lắm. Chỉ có điều, mỗi khi trời đổ mưa hay mỗi khi hoàng hôn buông xuống nơi cuối con đường, lòng em lại hoang mang và nhớ anh da diết. Những lúc như vậy, em chỉ muốn chạy thật nhanh về kí túc xá để quên đi sự thổn thức trong chính trái tim mình. Là em trốn chạy cảm xúc, là em chọn cách khóa chặt tình yêu nơi em khiến nó không thể trao đi, càng không thể chia sẻ cho bất kì ai khác. Em ương bướng giữ lại trong em tất cả những gì thuộc về anh như thế đấy, anh có buồn, có giận em không?
 
 
 
 
 
Vẫn biết trong tình yêu nếu chỉ một người muốn níu giữ lấy một người thì tình yêu đó sẽ không bao giờ trọn vẹn nhưng không hiểu sao em vẫn muốn bên anh cho dù anh không còn cần em nữa. Người ta vẫn nói người con trai yêu bạn thật lòng sẽ luôn cố gắng không để bạn bước ra khỏi cuộc sống của họ. Và người con trai yêu em như thế bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi. Bởi anh của ngày hôm nay đã hơn một lần từ chối tình cảm của em và đẩy em về bên người khác. Những lúc như vậy, em đã không hỏi anh tại sao bởi em biết câu trả lời của anh chỉ gói gọn trong trong 3 chữ "chán, mệt mỏi". Gác lại sự tổn thương của riêng mình khi tình cảm bị chối bỏ, em cố gắng dùng tất cả tình yêu của mình để giữ anh ở lại cạnh bên.
 
Sẽ chỉ là một tình yêu tạm bợ thôi phải không anh? Bởi tình yêu này bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ nhanh như bong bóng xà phòng khi anh không còn kiên nhẫn với em nữa. Tình cảm nửa vời, anh chấp nhận cùng em đi tiếp trên đoạn đường đầy sỏi đá rồi một ngày nào đó anh sẽ bỏ em lại nơi lưng chừng con dốc để tìm đến tự do và hạnh phúc cho riêng mình. Còn yêu nữa không với em bây giờ đã không còn quan trọng bởi hạnh phúc của người em yêu mới là điều em cần nhất.
 
Nói đi anh rằng anh không muốn em hiện diện trong cuộc sống của anh
Nói đi anh rằng anh không muốn phải tiếp tục trò chuyện cùng em nữa
Nói ra hết đi anh cho em hiểu những gì anh đang cần
Nói ra hết đi anh cho sự gượng ép bấy lâu trong anh sẽ không còn day rứt.
 
 

Thursday, October 31, 2013

Hãy nói cho anh, kiếp sau anh tìm em ở đâu?

Mùa đông năm ấy thật lạnh, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến. Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ nhưng vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian… 

Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh. Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang… 

Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!”. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói:“Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!”, “Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!”. Cô nép mình bên vai anh thầm thì. 

Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: “Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!”. Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: “Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ”. Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài… 

Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: “Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!” Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: ”Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!”. Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần… 

Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: “Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa”. Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên. 

Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên. Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: “Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi…Em!”. Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: “Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!”. Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn… 

Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ “yêu” anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng. Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng “ầm” xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: “Hai xe đâm nhau rồi", tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì… 

Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa. Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: “Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con…” Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: “Áo..áo…len… mang cho con!”. Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng “Con…nhớ… anh ấy!”. Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi… 

Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu… 

Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc. Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: “Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi..” Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi. 

Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: “Đừng khóc nữa…Kiếp sau…em sẽ chờ đợi anh!”. Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: “Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!” 

Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại. Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi: 

“Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?”

Lòng đau tình phai

Em yêu !
Cũng lâu rồi anh và em không gặp nhau và không liên lạc nhau phải không em, giờ này em có khỏe không? Em đang làm gì vậy? Em có nhớ anh như anh nhớ em không em? Thời gian trôi qua thật nhanh em xa anh và đã xa anh thật rồi, giờ em không còn bên cạnh anh nữa rồi.
Vậy là ngày em rời xa anh cũng gần một tháng rồi phải không em, cũng là lúc gần tới sinh nhật em của anh rồi. Anh nhớ em nhiều lắm em à! Cho dù anh níu kéo em như thế nào em cũng không quay trở lại, em ra đi vì một lý do không đâu vào đâu hết lý do mà em đặt ra cũng chính đáng lắm: hai đứa mình không thể đến với nhau được, anh không tin là như vậy đâu em.Ngày em ra đi cũng là ngày anh đau khổ nhất, anh biết em biết em làm như vậy là anh buồn và tuyệt vọng lắm không em. Hằng đêm anh vẫn nhắn tin cho em, vẫn gọi điện cho em, chúc em ngủ ngon… dù không nhận được hồi âm của em nhưng anh không nản và bỏ cuộc đâu em. Sao em vô tình vậy, anh không muốn như thế đâu!...Anh nhớ em nhớ mọi lúc mọi nơi, hình ảnh và lời nói của em luôn hiện trong tâm trí của anh dù bất cứ ở đâu và thời gian nào. Anh càng cố quên em thì lại càng nhớ em. Những lúc ngồi một mình hay lang thang trên đường, đi xe anh vẫn thấy thấp thoáng hình dáng của em đang ngồi phía sau và ôm anh thật chặt, kí ức lại ùa về trong anh.. Yêu là phải chờ đợi em nhi! Biết rất mệt nhưng anh vẫn làm. Em biết anh hạnh phúc biết bao khi được ở gần em và đi bên em không?Nhưng hạnh phúc đó mong manh quá phải không em, ông trời không công bằng với anh không cho anh được hưởng hạnh phúc như những người khác khi anh và em sinh ra không dành cho nhau. Anh vẫn tự trách mình không khá giả, không giỏi giang như những người khác, anh chỉ là một cậu sinh viên bình thường mà thôi nên không được như em mơ ước. Anh trách mình quá khờ vì một lần em bỏ anh ra đi rồi em quay lại với anh thêm một lần nữa và em lại bỏ anh nhưng anh không trách em đâu vì yêu em anh chấp nhận tất cả.
Em biết không từ lúc em ra đi anh cũng tiếp xúc với nhiều người nhưng sao anh không có cảm giác như khi được ở bên em! Và cái cảm giác đó trong anh vẫn mãnh liệt dù em đã nói chia tay. Anh đi bên em mới thấy rằng mình may mắn lắm, rất may mắn em à. Anh nghĩ về em, em biết không ngày anh đau khổ nhất là ngày em bỏ anh ra đi, ngày mà anh nhìn thấy bầu trời toàn màu đen xám xịt và u ám. Anh hi vọng em đọc những dòng thư này em sẽ nhớ đến anh, anh biết dù hi vọng đó là rất mong manh. Anh vẫn đợi chờ em đấy em à!
Em biết không trong đời người ai cũng có một lần được mơ ước, em biết anh ước điều gì không em? Anh ước anh sẽ có được em và em ở bên anh mãi mãi!
Yêu em nhiều lắm!
nhật ký ngày ấy
........................Hồng Điệp........................

Tình yêu đơn phương

Ai đó đã nói rằng: "Trên đời này có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà bạn có cố gắng đến mấy cũng không thể nào đạt được… đó là tình yêu đơn phương".
Còn điều gì đau đớn hơn khi cho đi tình yêu mà người  ta không buồn nhận. Tôi nhận thấy mình đang cô đơn, một nỗi cô đơn mà tôi chưa từng cảm nhận. Nỗi cô đơn cứ lớn dần theo từng ngày, nó bao trùm lên cuộc sống của tôi, từng bước đi của tôi.
Còn gì xót xa hơn khi phải đứng ở một nơi rất xa để dõi theo cuộc sống của người ta bởi tôi biết rằng mình không bao giờ có thể bước vào cuộc sống đó.
Tôi đã tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta cũng thích tôi nhưng tuyệt vọng làm sao khi thậm chí người ta còn không coi tôi là bạn.
Đôi lúc, chỉ cần một lời hỏi thăm qua tin nhắn điện thoại, một nụ cười xã giao khi gặp... cũng đủ làm tôi vui cả ngày hôm đó. Nhưng sao người ta vô tâm thế nhỉ?! Người ta có biết tôi buồn biết bao khi nhắn tin mà người ta không thèm nhắn lại…
Dẫu biết người ta không hề yêu mà tôi vẫn luôn níu kéo!
Buồn! buồn! Cảm giác chủ đạo của tình yêu đơn phương có lẽ là buồn.
Có lúc đã hạ quyết tâm không bao giờ nhắn tin cho người ta nữa nhưng lại nhắn ngay sau lúc đó. Vẫn như mọi lần, người ta không nhắn lại. Vẫn chờ đợi và hy vọng. Tự mình đưa ra lý do: có thể do mạng, có thể do máy của người ta bị hết pin, có thể người ta đang bận… Không dám nhìn vào sự thật là người ta đã người yêu , người ta không thích bị mình làm phiền…
Có khi nhìn người ta khóc… Cảm thấy căm ghét làm sao kẻ đã làm người ta bị tổn thương…
Đã quá nhiều lần tôi tự nhủ phải quên người ta đi, phải chôn vùi đi, phải tìm một tình yêu mới… nhưng biết làm sao khi con tim lại không nghe theo lý trí. Sao tôi cứ thấy luyến tiếc mãi một tình yêu mà vốn dĩ đã không thuộc về mình.
Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những thương yêu, những hy vọng… cứ giằng xé, giằng xé, chúng gần như muốn xé nát con tim tôi ra.
Yêu một người là khổ như vậy hay sao?
Yêu đơn phương có phải là một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình? Một trận chiến không bao giờ có chiến thắng? Kết cục chỉ là đau đớn vậy sao?
Nhưng trên hết, tôi đã nhận ra yêu đơn phương là một điều vĩ đại nhất mà thượng đế đã ban tặng cho tôi. Một điều tôi không bao giờ quên trong cuộc đời mình là người ta đã nói: '' Cảm ơn bạn đã dành tình cảm cho tớ!”. Dẫu đau nhưng tôi vẫn muốn nói với người ta rằng: "Anh yêu em vì anh yêu em chứ không phải vì em sẽ yêu anh… Anh vẫn sẽ luôn yêu em, anh đang chờ đợi không phải chờ đợi em yêu lại anh, mà chờ đợi ngày anh thật sự quên được em…”
Và tôi cũng luôn tự nhủ với lòng mình rằng : ''Yêu 1 người không mong được đáp lại tình cảm mà chỉ mong tình cảm đó lớn dần trong trái tim người ấy mà thôi ''.
Tôi yêu đơn phương là điều không thể phủ nhận, nhưng tôi vui vì được yêu như vậy. Cảm ơn em! Và cảm ơn cuộc sống đã cho tôi gặp được em!
______________________Hồng Điệp____________________1h20(15/05/2013)

Hà Nội mùa vắng những cơn mưa

Vậy là Hà Nội đã bước vào “mùa vắng những cơn mưa”, cái rét sẽ thường trực mỗi ngày và bầu trời sẽ vắng đi những tia nắng ấm. Đã bao năm qua đông Hà Nội chẳng khác, có chăng chỉ là gió đông bắc về sớm hơn hay muộn hơn chút ít mà thôi. Nhưng điều khác nhất chính lại là Hà Nội và con người đã đi qua nơi ấy.
Thật quá khó để kiếm một quán cóc liêu xiêu ven hồ, với chỉ hương trà khô thơm ngát nghi ngút, khói thuốc lào là là bay trong chiều mưa dầm rả rích. Chủ quán thường chỉ là một bà cụ, ông cụ điềm đạm, trầm lắng với quán nước chỉ như một sợi dây níu kéo họ với quá khứ xưa cũ. Khách hàng cũng trầm lắng lạ thường, mỗi người mỗi góc nhâm nhi hơi ấm nóng của nước trà và cảm nhận cái lạnh mơn man theo cùng hơi nước tấp vô nhè nhẹ. Dường như mỗi người đều có tâm sự riêng của mình và chờ đợi thời gian chậm chạp bước qua.
Giờ quán nước nhiều lắm nhưng chẳng phải là quán cóc mà thay vào đó là tấp nập, ồn ào người qua người lại, những chủ quán thì trẻ trung hơn, bỗ bã hơn và cũng nói nhiều hơn. Những câu chuyện không đầu cuối làm mất đi không gian yên tĩnh mà ai đó đang đi tìm. Và hơn nữa giờ những quán cóc vô nghĩa đó chẳng mấy khi mở lúc chiều muộn mưa mùa đông, bởi ai cũng nghĩ sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu khi mà chẳng ai muốn nán lại khi đó nữa. Giờ người lang thang đi tìm hình vang bóng chẳng còn. Cảnh vật đổi thay và con người cũng đổi thay nhanh hơn thế.
Đâu còn những bóng người lặng lẽ bước đi dưới hàng cây mỗi buổi chiều gió đông vi vút có chăng cũng chỉ là mấy cụ già một thời vang bóng giờ đang kiếm tìm những quá khứ xa xưa của một thời trai trẻ. Ai ai cũng vội vàng tấp nập lao vào dòng người mỗi buổi sáng rồi cũng như thế tách dòng đời quay về mỗi buổi chiều. Gánh nặng cơm áo, gạo tiền có lẽ đã giết bỏ thứ cảm xúc còn xót lại trước một khung cảnh chiều đông lạnh lẽo. Cái lạnh lẽo giờ chỉ mang lại sự phiền toái cho họ mà thôi.
Đâu rồi những cảm xúc “Em ơi Hà Nội phố. Ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa. Con đường vắng rì rào cơn mưa đổ. Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm‘’ chỉ còn lại những âm thanh huyên náo của tất cả mớ hỗn mang. Tìm chỗ nào để ‘’chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ, đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương’’
Tại sao lại trách cứ Hà Nội và con người đổi thay nhỉ khi ta cũng đang đổi thay từng ngày, từng giờ. Có lẽ thời gian đang dần biến con người ta trở thành gỗ đá, chẳng lẽ chính ta đã không tìm ra nét thơ Hà Nội vốn vẫn bám chặt đấy ư? Có lẽ nào lại là ta?
Chẳng còn những buổi chiều đông một mình dạo bước trên vỉa hè nhìn hơi sương rơi phủ trên lá vàng nằm yên lặng trên vỉa hè. Ngồi quán nước với ly trà nóng ấm, hơi thuốc lá thơm nghi ngút nhìn dòng người lãng đãng chạy mưa. Đâu rồi những đêm ngồi tựa cửa gặm nhấm nỗi cô đơn nhẹ nhàng, nỗi buồn man mác trong tiếng nhạc ru dương, gọi tên một ai đó để nhớ và nhớ hơn.
Giờ cảm xúc đôi khi vẫn thế nhưng thôi không còn những lối mòn như xưa. Chạy xe nhè nhẹ trên phố nhưng cũng chẳng đủ thời gian để lặng lẽ bên ly trà cũ, mùi thuốc lá quen. Chiều muộn lạnh lẽo muốn ở nhà hơn là lang thang trên những con đường ồn ào người và  xe. Cô đơn đó, buồn đấy nhưng đâu thể tựa cửa nhìn xa xăm được, kiếm chút men say để vỗ về giấc ngủ có hơn?
Những cái tên thì cứ lướt qua nhẹ nhàng và hời hợt. Cái cố quên thì đã quên được chưa và cái mới đến liệu đã đủ nhớ, thế nên việc nhớ đến một cái tên dường như là quá gượng gạo. Chẳng lẽ nào lại khẽ gọi tên ta?
Chiều đông Hà Nội, một buổi chiều bước lặng lẽ bất chợt trở về quá khứ của ngày xưa và rồi hoài niệm. Hoài niệm về Hà Nội, về con người và về ta. Tất cả đều đổi thay núp dưới cái bóng của thời gian để không phải nhận lỗi về mình. Quá khứ sẽ mãi là quá khứ nhưng vẫn là nguồn sống nuôi dưỡng tâm hồn của hiện tại và tương lai.
Giờ đã vào đông rồi đó, lại thêm một mùa đông nữa ta đón gió mùa từ cái lạnh bên trong lòng những Hà nội mới, những con người mới và chính trong lòng ta nữa.
Lạnh bên trong lòng có lẽ nào lạnh hơn?
Đổi thay trong lòng có lẽ nào nhanh hơn?
                           Hồng Điệp _________________________ 

Im lặng là kết thúc?

        
 
Những lúc em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.
Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược.

Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa. 

Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi.

Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo. 

Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời. 

Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây.

Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió. 

Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn. 

Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai
đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm khiên chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh.

Im lặng phải chăng là đã kết thúc?

Sự mất mát đáng yêu.

 
Một cô gái ngồi trên xe lửa tốc hành do không cẩn thận làm rơi một chiếc giày mới mua ra cửa sổ. Người xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc, không ngờ cô gái lại lập tức ném chiếc còn lại ra khỏi cửa sổ. Hành động này càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn. Cô ấy giải thích: “ Là thế này, bất luận đôi giày này đắt giá như thế nào nhưng còn một chiếc cũng không có ích gì. Nếu ai đó nhặt được đôi giày này, thì người đó còn mang nó được”.

* Cứ khư khư giữ lấy những thứ khiếm khuyết, chi bằng dứt khoát vứt bỏ. Có khi, giá trị của một vật không ở chỗ ai chiếm hữu nó mà ở chỗ chiếm hữu nó như thế nào.
Ai cũng từng bị mất những thứ quan trọng hoặc những thứ mình yêu thích, phần lớn đều ám ảnh trong lòng. Nguyên nhân là vì chúng ta không điều chỉnh tâm lý để đối diện với sự mất mát, không thừa nhận đã mất mát mà cứ luyến tiếc những thứ không còn tồn tại, không nghĩ đến việc tạo ra những thứ mới.