Nhà em có nửa viền trăng
cài sơ cổng ngõ,
nhà anh có ngôi sao Hôm,
đứng chờ nguyệt tỏ.
(Sao Hôm - Phạm Thiên Thư)
Anh à, ngày còn nhỏ, bà ngoại hay ôm em vào lòng chỉ lên vì sao sáng nhất trong tất cả các vì sao trên bầu trời đêm và kể:
Rằng sao Hôm mọc đằng Tây, sao Mai mọc đằng Đông, sao Hôm lấp lánh mỗi hoàng hôn, sao Mai lạnh lẽo một mình mỗi sáng mai.
Sao Hôm, sao Mai vời vợi ở hai phương trời, nhớ thương nhau, chờ đợi
nhau cả một đời sao không bao giờ được gặp mặt. Lúc đó em không biết,
một đời sao bằng bao nhiêu đời người gộp lại, không biết một đời sao
bằng triệu triệu năm ánh sáng, chỉ thấy cả đời chờ đợi nhau sao mà dằng
dặc, sao mà da diết, sao mà đau đớn?
Bà em nói những người trót yêu thương nhau nhưng vì oan trái mà cách
trở biền biệt là sinh nhằm giờ sao Hôm, hay sinh vào giờ sao Mai. Chỉ
thương cho một ngôi sao, một mình trong bóng đêm băng băng, lao đi tìm
ai giữa một trời sao giá lạnh. Đêm nào cũng bắt đầu lại một cuộc hành
trình đứt đoạn. Bà gọi là ngôi sao Vượt.
Khi em đã lớn, khi em hiểu được sao Hôm, sao Mai chỉ là một, là sao Kim
hay còn gọi là Venus, ngôi sao của sắc đẹp và tình yêu, thì bà ngoại
không còn nữa. Em không thể nói với bà, không có chuyện sao Hôm đằng
Tây, sao Mai đằng Đông thương nhớ nhau mà không gặp mặt hàng đêm. Và
những ngôi sao không bao giờ chia cắt, như chuyện cổ tích đâu có thật
trong cuộc đời!
Nhưng câu chuyện của hai vì sao thất lạc nhau và vô vọng tìm nhau vẫn không mất đi sức quyến rũ long lanh huyền thoại với em.
Như những người yêu nhau và xa nhau, mỗi buổi chiều về một mình, trong
ánh sáng lạnh của sao Hôm, em tự hỏi em: dù là một nhưng sao chúng ta ở
mãi hai đầu bầu trời?
Anh vẫn nói chúng ta là một, sao chúng ta không thể đến bên nhau? Vì
sao hai chúng ta như hai vì sao đang yêu nhau tha thiết ngày xưa, cùng
tỏa sáng trong vô vọng để tìm đường đến bên nhau mà không thể gặp được
nhau? Vì sao chúng ta cứ mải miết với hai cuộc hành trình xoay quanh mặt
trời, bỏ rơi nỗi nhớ và tình yêu sau lưng mình? Hay tình yêu đâu là gì
so với cả con đường dài dằng dặc mà mỗi người chúng ta phải đi qua?
Và mỗi ngày em vẫn ngồi một mình nhìn sao Hôm lặng lẽ cháy cô độc bên
cạnh vầng trăng, biết rằng anh cũng đang cùng nhìn sao Hôm và nhớ. Để
mỗi ngày, em thức dậy cùng sao Mai và biết anh cũng trăn trở sau một đêm
dài không ngủ. Hai ngôi sao vẫn lặng lẽ thắp trong em ánh sáng an nhiên
của yêu thương và chờ đợi, của niềm tin là chúng ta không phải là mảnh
vỡ của những trái tim đã tan tành vì trao nhầm chỗ.
Mỗi khi em chìm trong ánh đêm như tan chảy, hòa nhập vào vô cùng của vũ
trụ. Em biết anh vẫn đâu đó dõi theo em. Và khi trái tim em đập dồn dập
trong tĩnh mịch của đêm, em tin trái tim đầy cảm xúc của anh cũng đập
mãnh liệt như chỉ dành riêng cho một người.
Như sao Hôm sao Mai cùng sáng rực ở hai góc trời.