Saturday, December 14, 2013

CHỜ ĐỢI...!

Nắng vàng ôm gió heo may,
Hoàng hôn tím ngắt hàng cây ven đồi.

Chiều đông lòng dạ bồi hồi
Bến xưa nơi ấy thuyền trôi lững lờ.

Sương giăng phủ kín đôi bờ
Dạt dào sóng nước,bơ vơ bóng hồng.

Cũng chỉ tại một dòng sông
Tình duyên lỡ hẹn để lòng ai đau.

Ôm sầu chờ đợi kiếp sau
Trăm năm còn có nhớ màu thời gian.

Thuyền tình ai lại rẽ ngang
Để ai lại phải hai hàng lệ rơi.

Sóng xô tan cả đất trời
Yêu em ,yêu mãi ngàn đời vẫn yêu.

Dù cho sông có ngừng trôi
Nhưng trái tim này vẫn mãi yêu em...!

AI THỨC CÙNG TA CHĂNG ?

Đêm dài ai thức cùng ta không?
Để ngóng gió khuya lạnh xiết lòng
Để nghe tiếng cười trong tĩnh mịch
Bước đến đùa nghịch với suy tư

Đêm dài ai thức cùng ta chăng?
Để gieo cái nhớ… tặng niềm thương
Để gây vấn vương cho người lạ
Rồi cười ngẫm nghĩ.. ai yêu ta?

Đêm dài ai cùng ta vượt qua
Để biết mình cần nhau thật nhiều
Rồi nếu chỉ một người thức trắng
Nỗi nhớ sẽ kéo dài đăng đẳng

Ta chẳng muốn đưa người vào mộng
Chẳng mong người đến lúc đêm hồng
Hãy thức cùng nhau, khi có thể
Để làm bình minh ấm tim ta

GỬI NGƯỜI TÔI YÊU

Em muốn anh làm đại dương rộng lớn
Cho người yêu làm ngọn sóng bạc đầu
Nhưng em hỡi anh chỉ là chim biển
Chỉ biết vẩn quanh, nhìn xuống biển sâu

Nếu em muốn anh sẽ là ngọn gió
Nhưng em đừng là mây, mang tiếng bạc tình
Đừng cho anh là núi kia trơ trọi
Suốt đời chờ làn mây trắng bặt tin

Em đừng đưa anh làm ngôi sao xứ lạ
Để anh một mình trong đêm tối chơ vơ
Một lúc sáng rồi dường như lụi tắt
Để vầng trăng nơi ấy hững hờ

Em đừng để anh là một ai xa lạ
Hãy chừa cho anh một vị trí trong tim
Dù chăng đó chỉ một phần nhỏ bé
Cũng đủ cho anh thoả mơ ước kiếm tìm

MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ

Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh

Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?

Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - anh biết, một mình anh ...

Tuesday, December 10, 2013

Vẫn nên là yêu đi

 Thầy tôi bảo: Con trai đi học là để gái lừa. Con gái đi học là để lừa trai.
 Những thằng để gái lừa là những thằng ngu. Đi học bao nhiêu năm, rồi đi làm vất vả đều nuôi vợ con hết. Nhưng những thằng không để gái lừa (độc thân) là những thằng điên.
 Bạn chọn NGU hay ĐIÊN?

 Tôi khuyên bạn nên chọn NGU. Nói thật, tôi thích sống độc thân lắm. Nhưng cái việc lấy vợ gả chồng, sinh con nối dõi tông đường, duy trì nòi giống nó là chuyện hiển nhiên, nếu không muốn xã hội loài người bị diệt vong. Nhưng, chỉ mình bạn hoặc một số ít có tư tưởng sống độc thân thì chả ảnh hưởng gì tới thế giới cả, yên tâm là xã hội loài người sẽ không diệt vong nhé! Nhưng nếu nó trở thành xu hướng thì sao nhỉ? Lúc ấy vui phải biết.
 Tại sao nhiều người thích độc thân như thế?
 Cái này tôi đoán bừa, do thành phần FA luôn đông hơn các đôi các cặp nên tôi nghĩ vậy, hoặc giả tôi đang áp dụng cách nghĩ của mình lên người khác. Tóm lại là vậy đấy.
 Thế lý do là gì? Mất niềm tin vào tình yêu? Hay bận rộn quá không có thời gian yêu đương? Hoặc giả là không có hứng thú với tình yêu?
 Tôi nghĩ dù bạn có nghiền ngẫm nát nơ ron rồi cho tôi một lý do vô cùng thuyết phục khiến tôi phải gật gù tâm đắc thì nó vẫn chỉ là ngụy biện mà thôi.
 Chính xác thì bạn sợ yêu, lười yêu, lười thay đổi hoặc sợ nguy cơ thất tình, bị từ chối hoặc bất kì lý do gì khiến trái tim bạn bị tổn thương thì đúng hơn đấy.

 Thử nghĩ thế này nhé. Nếu bạn đang trong tình trạng không hứng thú với yêu đương nhưng lại xuất hiện một cô nàng giống hệt cô công chúa trong giấc mơ thuở xa xưa của bạn. Và cô ấy lại có ý với bạn. Lúc ý bạn có thời gian yêu đương không?
 Đấy, nó vậy đấy. Giống như việc các bạn con trai ngày ngày kêu gào FA, độc thân, muốn có người yêu. Tôi cho rằng phần lớn các bạn chỉ kêu/gõ phím cho sướng vậy thôi. Nói thật, theo tư duy chưa chắc đã bình thường của tôi, những người thật sự muốn có người yêu sẽ không làm việc trẻ con, tốn thời gian mà chẳng bao giờ hiệu quả ấy. Họ sẽ chủ động tìm kiếm mục tiêu rồi lên kế hoạch theo đuổi. Như thế hợp lý hơn. Bởi thời gian là thứ hàng hóa xa xỉ mà bất cứ ai dù giàu hay nghèo cũng chỉ có thể ngửa tay chờ ban phát rồi tiêu tùng hợp lý.

 Yêu đương cũng thế thôi, nó chẳng có hệ quy chiếu nào để bạn đối chiếu, so sánh xem lúc nào bạn được phép yêu, đủ điều kiện để yêu cả. Bất kể bạn là ai, làm gì, hiện đang trắng tay hay giàu có kếch xù, bạn đều có quyền được yêu. Và đừng nghĩ người bên bạn lúc khó khăn mới thật sự có tấm chân tình, người đến với bạn lúc giàu sang là kẻ hám lợi.
 Ai cũng thế thôi, họ phải cần một thứ gì đó ở bạn thì mới ở bên cạnh bạn. Nếu bạn không có một thứ gì: nhân cách, ý chí, tiền bạc,… thì con bé ý thần kinh có vấn đề là cái chắc. Vậy nên, nếu bạn có giá trị cho người ta để ý, bạn hẳn nên cảm thấy vui mừng chứ?

 Và bạn cũng thế thôi, rồi sẽ đến lúc chọn người bạn cần và cảm mến. Khi hết thời tuổi trẻ cuồng nhiệt với yêu đương, bạn cũng cần cái gọi là ổn định, yên bề. Có thể vì bạn, hoặc vì gia đình bạn, hay là trách nhiệm với xã hội, NHƯNG nhất thiết là bạn sẽ lấy vợ, sinh con.
 Thời gian trăm năm là hữu hạn. Dùng nó để yêu thương, làm những việc bạn muốn còn chưa đủ. Cớ sao có thời gian để ghét bỏ, hận thù. Thế nên thôi, buông tay để cho mình, cho người cơ hội.

 Và, kết hôn nhé!

Sự khác biệt giữa con gái và phụ nữ khi yêu

Trong tình yêu, phụ nữ thường ích kỷ. Con gái khác phụ nữ, nhưng rồi sẽ là phụ nữ, vậy con gái là căn nguyên nuôi lớn sự ích kỷ của phụ nữ.
Sự đòi hỏi khi đã yêu
Khi yêu một người con gái không ý thức được rằng tương lai mình sẽ là phụ nữ, con trai hay đàn ông đều phải chịu mệt mỏi. Vì lúc đó, nàng sẽ chỉ hồn nhiên nghĩ đến hiện tại, hết mình sống cho hiện tại. Tương lai với nàng là một thứ mơ hồ, như kiểu đang ốp la quả trứng gà mà không biết lòng đỏ chín hay chưa, có vừa đủ độ ngon chưa. Nói cách khác, nàng chỉ biết sống và yêu ở hiện tại.
Nhưng yêu một người chỉ biết sống và yêu ở hiện tại, con trai hay đàn ông sẽ không phải mệt mỏi vì viễn cảnh tương lai mà người yêu muốn. “Anh phải cưới em!”, “Anh phải làm việc để có tiền, mua nhà, mua xe…”, “Anh phải làm tất cả vì tương lai con của chúng mình!”… đó là những điều mà phụ nữ và những người con gái sẽ là phụ nữ nói với người yêu mình. Họ vẽ ra tương lai, rỉ tai với người yêu mình biết “đó là mong muốn của em!”, nếu chúng ta từ chối hoặc tỏ thái độ không thích, chắc chắn nàng sẽ giận.
Thế đấy, con gái sẽ không đòi hỏi xa xôi như vậy. Cô ấy chỉ đơn giản là “Anh ở bên em lúc này được không?”, “Anh đưa em đi dạo được không?”, “Chúng mình mãi như thế này anh nhé!”… Không ép buộc, không nắm giữ, đó là điều đàn ông và con trai muốn khi yêu. Nhưng thế gian này, con gái thì ít mà phụ nữ và con gái sẽ thành phụ nữ thì nhiều.

Cách yêu và đối xử với người yêu
Phụ nữ không xấu, chỉ là họ có nhiều toan tính, nhiều yêu cầu hơn bình thường. Khi yêu, họ muốn sở hữu người yêu, họ cho đi cũng muốn nhận lại kiểu như yêu là phải cưới, cưới rồi phải sinh con. Rồi khi lấy về, họ lại quên mất tình yêu và chỉ chăm chăm đòi trách nhiệm. Đúng, đã cưới nhau thì phải có trách nhiệm, trách nhiệm với vợ con, với gia đình vợ, với họ hàng vợ… Cũng phải kiếm tiền để lo cho con. Phụ nữ thích cả sự bình đẳng, từ ngày cái luật “Nam, nữ bình đẳng” ra đời, phụ nữ càng có cái cớ để lên ngôi trong gia đình.
Còn con gái có tốt hay không? Cũng tùy người. Trong tình yêu, con gái chỉ cần yêu và được yêu là đủ, có khi còn không thiết tới hai từ “trách nhiệm”. Con gái cũng không thích sự ràng buộc, đơn giản con gái nghĩ yêu là cho đi không cần nhận lại. Có những người con gái thích thì yêu, chán rồi thì bỏ một cách phũ phàng, họ không tôn họ lên cao, nhưng cũng không để mất giá, vì họ là con gái.
Mức độ chịu đựng tổn thương
Phụ nữ khó tổn thương, nhưng khi đã tổn thương thì rất lâu lành. Trải đời rồi nên phụ nữ sẽ ít rơi lệ, nhất là vì con trai và đàn ông. Họ cứng rắn đến mức thô kệch, có nhiều người phụ nữ còn mang vẻ khắc khổ như kiểu thế giới này quay lưng với họ, bắt họ phải gồng mình mà sống. Phụ nữ mạnh mẽ. Phải, đó là vẻ ngoài, nhưng nội tâm của họ, không ai hiểu rõ. Bởi dù gặp chuyện gì đau lòng, họ chỉ nuốt nước mắt vào trong, chỉ khi đêm về, chỉ khi lén nhìn họ từ phía sau, bạn mới thấy tấm lưng đang run lên, tiếng sụt sịt khe khẽ để không ai nhìn thấy, nghe thấy. Đó chính là phụ nữ.
Con gái dễ bị tổn thương, nhưng lại nhanh hồi phục. Bởi con gái nghĩ đơn giản, chưa trải đời cũng chưa biết nén đau thương. Khi họ bị tổn thương, họ có thể khóc thét lên trước mặt người gây tổn thương cho họ. Rồi những lúc không chịu được nỗi đau, họ tìm đến bạn bè, đến những nơi vui chơi như Bar, uống vài ly rượu mạnh, sau đó về nhà đánh một giấc trong nước mắt. Ngày hôm sau, họ lại tìm đến những tình yêu mới.
Tạm kết
Với con gái, yêu là tìm cho mình một người yêu phù hợp, không có người này thì sẽ có người khác thay thế.
Phụ nữ lại khác, họ chấp nhận hy sinh vì người yêu mình, vì chồng con và vì gia đình. Phụ nữ không nói rằng họ sẵn sàng hy sinh vì người thân, nhưng họ chịu đựng tất cả vì thứ gọi là tình yêu. Bởi vì tình yêu đối với phụ nữ không đơn giản chỉ là tình yêu nam nữ, họ yêu cả những thứ tồn tại quanh người yêu, yêu lắm.
Bạn đang yêu một người con gái hay người con gái rồi sẽ là phụ nữ?

“Cô gái đi tìm tình yêu”



Trong cuộc sống, trên con đường dài ngoằn nghoèo, đầy chông gai trở ngại, bạn gặp vô số người, biết bao kiểu người, hàng vạn loại người, một mặt, hai mặt, ba mặt,..., thậm chí là n mặt. Trong vô số người đó, một vài người đến với bạn, có thể là để lại cho bạn những ấn tượng khó phai, hoặc có thể bạn cho vào quên lãng chỉ trong một ngày. Bạn đặt cho mình những mẫu người lý tưởng dành cho một nửa còn lại của mình. Xinh trai, đẹp gái, xe xịn, dế sành điệu,... là dành cho các bạn teen. Hoặc là ngoại hình ổn, “men – lỳ”, nữ tính, dịu dàng, công việc ổn định, hay đủ sống, hay thế nào đó, dành cho những người tìm một nửa còn lại để đi đến hôn nhân. Pla pla...
Vào một ngày nào đó, trên con đường tìm kiếm một nửa của mình, bỗng bạn gặp một người, và thốt lên một câu chắc nịch trong đầu “Tìm ra rồi nhé, đây là tình yêu của đời mình!”. Hay thế, chạy theo cái suy nghĩ đó của mình mà quên mất rằng, bạn chẳng là gì với đối phương cả. Nếu bạn là con trai, đàn ông thì rất dễ dàng – phái mạnh mà, chủ động là điều đương nhiên. Nhưng nếu bạn là con gái, là phụ nữ, thì theo quan niệm xa xưa, chủ động là một dạng “cọc đi tìm trâu”, sẽ bị người khác đánh giá thế này thế nọ. Đúng không nhỉ? Nhưng thời đại thế kỷ 21 rồi, bình đẳng mà, công bằng mà, đàn ông con trai làm được, thì tại sao chị em phụ nữ lại không nhỉ?
Tôi, một đứa con gái 23 tuổi, tất tần tật về tôi chỉ hai chữ “bình thường”. Tôi khá nhút nhát trước mọi người. Nếu gặp tôi lần đầu tiên, có thể là thêm lần thứ hai, người ta sẽ nói tôi hiền. Nhưng nếu từ lần ba trở đi, khi tôi đã thân thì chữ “hiền” cần được xem xét lại. Cũng quậy, cũng phá, cũng chơi bời nhưng trong một giới hạn cho phép. Mọi người bảo tôi khó, bao nhiêu người xếp hàng thế mà không chọn được ai. Tôi chỉ bảo là tôi “hiền” quá nên mọi người sợ. Nói chứ tôi không phái là tuýp người quá quắt mà người ta sợ đâu, là tôi chạy trốn. Bạn thử nhìn trên các trang blog, tâm sự, hay nhìn vào chính thực tại xung quanh bạn sống mà xem, hỏi bạn có bị ảnh hưởng hay bị tác động từ những câu chuyện đó không? Tôi thì có đấy. Cũng đôi lúc nghĩ sao mình chẳng có một ai để đưa đi đón về? Tôi cũng đặt ra tiêu chuẩn cho mình chứ, phải cao một chút, phải đẹp trai một chút, công việc ổn định một chút, thu nhập kha khá một chút... Thế rồi tôi cũng gặp một vài người. Nhưng rồi chẳng đến đâu, người thì thu nhập từ túi ba mẹ, người chiều cao ngang tôi, người thì quan tâm tôi rồi lại quan tâm bạn của tôi quá mức cần thiết, hay người thì đi cafe với tôi chỉ kêu toàn...sinh tố dâu... Ôi, tôi nghĩ cứ độc thân cho khỏe. Nhiều lúc tôi còn nghĩ hay mình không có cảm giác với con trai?
Vào một ngày đẹp trời, tôi vô tình gặp một người. Không hề ấn tượng gì với tôi ngoài dáng vẻ cao ngất ngưỡng. Là vì không ấn tượng nên chúng tôi chẳng tiếp xúc gì với nhau nhiều. Nhưng chỉ trong một ngày, từ tai nghe, mắt thấy, trong đầu tôi phải thốt lên “Tình yêu của mình đã đến!” Nhưng khổ nỗi người ta không hề biết gì về tôi ngoài cái tên. Còn tôi biết tên, số điện thoại, nghề nghiệp và một chút thông tin. Làm sao bây giờ khi tim tôi đã rung rinh rồi? Mẹ thường bảo, mẹ không thích những đứa con gái hay chủ động, giống như “thái triêu”. Ah ha mẹ ơi, con không “thái triêu” nhưng con biết tình yêu của con đã đến, nên con không thể không hành động.
Và tôi đã chủ động liên lạc với người ta. Gần hai tháng, chỉ hai hay ba lần hỏi thăm, tôi im lặng. Tôi im lặng ở đây không phải là một chiêu trò, mà chỉ là mộ sự dừng lại. Tôi cảm thấy mọi chuyện không thể đi đến đâu. Vì tôi biết, người ta có tài, và rất đào hoa. Và những kẻ say nắng như tôi thì không phải là ít. Sự hỏi thăm của tôi với người ta, dù không nói, nhưng chắc chắn là hiểu tôi có tình ý. Vì không có đứa con gái nào không có gì mà lại làm như vậy cả? Ok, chấp nhận kết thúc, gọi là thông suốt.
Vào một ngày chẳng đẹp trời gì cả - mưa, tôi được người ta mời cafe sau một khoảng thời gian im ắng. Bạn bè thôi mà, tại sao không? Trang phục đơn giản, không son phấn, tôi đến nơi hẹn. Có thể ngày ấy gọi là ngày định mệnh không nhỉ? Người ta đã ấn tượng với tôi về trang phục, cảm thấy mến tôi, liên lạc với tôi ngày một, và là người chủ động nói với tôi lời yêu.
Bất ngờ có, hạnh phúc có, băn khoăn có, và lo sợ có. Tôi sợ tình yêu đến với tôi quá nhanh, chỉ sau hai tháng rưỡi, mà cái gì đến nhanh thì đi rất nhanh. Nhưng tôi vẫn nhận lời, xem cái duyên của chúng tôi đến đâu...
Và người ta, giờ đã là người yêu tôi. Tính đến hiện tại là bốn tháng. Trong bốn tháng, biết bao chuyện xảy ra, tôi đã khóc bao lần, anh đã buồn bao lần, nhưng chúng tôi vẫn cứ yêu. Dù bây giờ là khoảng cách địa lý, chúng tôi đang cách nhau gần 300km, nhưng tình yêu vẫn dành trọn cho nhau. Vì là công việc, nên chẳng được gặp nhau nhiều, nhưng chúng tôi vẫn quyết định một tháng găp nhau một lần – tháng này anh đến thăm tôi thì tháng sau tôi đến thăm anh. Tốt thôi, chúng tôi đưa ra thời gian là hai năm. Là khoảng thời gian để đôi bên yêu, hiểu và đến với nhau để đi cùng một con đường. Tôi không biết anh thế nào, nhưng tôi gọi tôi là “cô gái đi tìm tình yêu” – vì tôi là người tìm đến anh trước mà, chỉ là anh nói lời yêu trước tôi thôi.
Tôi gửi chuyện tình của tôi đến mọi người, vì tôi muốn chia sẻ. Cuộc sống, chúng ta gặp rất nhiều người, đến với nhiều người, nhưng người cuối cùng ở cùng với bạn đến suốt cuộc đời chỉ có một. Vì thế hãy làm những gì bạn muốn, bạn thích, tất nhiên là trong giới hạn. Như tôi, chủ động tìm đến người mình yêu, chứ không phải chờ đợi. Đừng chờ đợi, vì đôi khi hạnh phúc sẽ vụt đi mất nếu bạn chờ đợi.
Còn tôi, tôi đang chờ đợi, đợi đến kỷ niệm 5 tháng, tôi sẽ giới thiệu anh với gia đình. Có thể là quá sớm, cũng có thể có nhiều tranh cãi trong gia đình, sẽ có những sự phản đối vì khoảng cách, vì công việc, phản đôi về tuổi tác. Nhưng anh không lo, tất cả với anh không có gì là việc lớn, thì tại sao tôi phải lo? Tình yêu của chúng tôi, chúng tôi hiểu. Và tôi tin, sẽ vượt qua tất cả. Hai năm rồi sẽ đến mau thôi.
Chúc cho bạn luôn hạnh phúc <3