Chẳng thiếu những người đàn ông muốn
cùng bạn “lên giường”, nhưng một người đàn ông để cho bạn một cái ôm ấm
áp và trong sáng, liệu có không?
Có khi nào sau một buổi tiệc tùng ồn
ã, với rượu, bia, những tiếng cười đùa và những lời tán tỉnh, bạn trở về
căn phòng của mình, nhìn màn đen im lìm sau cánh cửa không người chờ
đợi và tự hỏi: “Đã bao lâu rồi mình thiếu một cái ôm?”. Không phải một
cái ôm xiết chặt chứa đựng khao khát nhục cảm, cũng không phải cái ôm
gợi mở cho bất kỳ sự khám phá nào sau đó. Đơn giản là một cái ôm nhẹ
nhàng, thật bình dị và trong trẻo, đó mới là cái ôm mà đôi khi những con
người dù là độc thân hay đang yêu vẫn thấy mình đang thiếu.
Khi còn bồng bột, người ta thường
nhầm tưởng rằng làm tình là đỉnh cao nhất của một mối quan hệ, là sự gắn
kết vĩ đại nhất của tình yêu. Nhưng khi trưởng thành rồi, mới thấy hóa
ra sự chung đụng thể xác nhiều khi chỉ giản đơn như một thỏa thuận, có
còn đủ kiên nhẫn để ôm người ấy trong vòng tay mình không mới là điều
đáng để bận tâm. Nếu nhà bạn nuôi mèo, bạn có thấy rằng mỗi khi bạn nằm,
ngồi ở bất cứ đâu trong nhà, con vật nhỏ bé ấy cũng tìm đủ mọi cách để
nhảy tót vào lòng bạn, hoặc nhẹ nhàng hơn thì gừ gừ cuộn tròn tựa vào
chân bạn. Phụ nữ và cả đàn ông kỳ thực đều có lúc giống như một con mèo
vậy, dù đã được cho ăn no vẫn thích được vỗ về, cưng nựng. Chỉ có điều,
lòng kiêu hãnh hoặc đôi khi là sự e ngại của chúng ta lớn hơn chú mèo,
chỉ dám ngấm ngầm mong muốn chứ chẳng đủ dũng cảm nhảy tót vào lòng ai
đó, bất chấp việc bị nhăn mặt quẳng ra không thương tiếc nếu “chủ” của
ta đang bận rộn. Một cái ôm im lặng, hai hơi thở gần kề, hai trái tim
sát chặt, hai tâm hồn mở rộng không thể che đậy bằng hành động hay lời
nói. Nếu không đủ yêu thương, liệu bạn có kiên nhẫn được không? Nếu ví
tình yêu là một bậc thang, thì mức độ gần gũi chính là những nấc thang
đẩy nó lên xa dần, cao dần.
Tuổi 17, một cái nắm tay thật khẽ đủ
làm hai má ta bừng đỏ và trái tim loạn nhịp. 20 tuổi, khoảnh khắc của nụ
hôn đầu giống như uống một ly rượu mạnh vừa điên cuồng vừa tràn trề say
đắm. Vị mạnh của ly rượu tăng lên cùng trăm nghìn cảm xúc hỗn loạn khi
hai tâm hồn, hai thể xác đang yêu quyện hòa làm một. Rồi nhanh chóng,
nấc thang đó trở thành quen thuộc. Hơi thở của chúng ta bớt gấp gáp,
nhịp tim dần trở nên bình ổn và cảm xúc bỗng trở thành một thói quen.
Đôi khi, giữa khoảnh khắc run rẩy khi luồng điện lan nhanh toàn cơ thể,
chúng ta mơ màng tự hỏi: “Phải chăng cái ta đang cần là một cảm giác
khác?”. Tâm hồn mỗi người nhiều khi như một cô gái đẹp lạc giữa một bữa
tiệc ồn ào. Chẳng thiếu những người đàn ông muốn cùng cô ấy “lên
giường”, nhưng một người đàn ông để cho cô ấy một cái ôm ấm áp và trong
sáng thì tuyệt nhiên không. Cô đơn nhất có lẽ là thế, luôn có thể tìm
“đối tác” cho một đêm cuồng nhiệt, nhưng chẳng có người nào đủ tin cậy
để cho ta một cái ôm. Khi còn trẻ, ta khao khát tiến xa hơn khi ôm một
ai đó trong lòng. Vài năm sau, điều duy nhất ta mong muốn là khi những
phút giây đắm say kết thúc, có thể yên bình và thanh thản trong vòng tay
nhau. Tôi vẫn nghĩ rằng để ôm một ai đó trong lòng, đủ sâu và đủ lâu là
điều không dễ. Một cái ôm im lặng, hai hơi thở gần kề, hai trái tim sát
chặt, hai tâm hồn mở rộng không thể che đậy bằng hành động hay lời nói.
Nếu không đủ yêu thương, liệu bạn có kiên nhẫn được không? Khi trái tim
đã mệt mỏi, mọi lời nói đều trở nên đáng ngờ và những chung đụng thể
xác cũng hóa thành thói quen nhạt nhẽo. Hóa ra, cái chúng ta cần chỉ là
một cái ôm. Hơi thở con người là những nhịp sóng dịu dàng. Tôi thích
kiếm tìm sự thanh thản của tâm hồn từ những nhịp sóng ấy. Chầm chậm,
chầm chậm, chầm chậm.
Tôi thừa nhận mình giống như một chú
mèo nhỏ, thích ôm và thích được ôm. Một buổi sáng mùa đông se se lạnh,
được ai đó kéo vào lòng, bao phủ bởi sự ấm áp ngọt ngào không tả xiết,
và thức dậy trong một cái ôm. Tuổi 17, tôi mơ về người đàn ông có bờ vai
thật êm và tấm lưng thật rộng, đủ để tôi an tâm nhắm mắt tựa vào. 7 năm
sau, tôi lại thấy sự êm ái và an toàn không nằm ở vóc dáng mà nằm ở
trái tim. Một trái tim đủ bao dung, để khi anh mở vòng tay ôm tôi, những
cơn giông tố ngoài kia chỉ là những ngày Hà Nội bão về, thật dịu dàng.
Monday, February 17, 2014
Nơi góc nhỏ bình yên
Sớm đầu xuân ngủ muộn , mở mắt tỉnh ngủ sau giấc mơ dài chẳng bình an nhưng vẫn còn luyến tiếc cuộn mình trong chăn ấm nghe gió lạnh thoảng qua ngoài ban công khẽ rung rinh cành sữa.Bỗng từ đâu xuất hiện hai chú chim sẻ nho nhỏ bay đến đậu bên cửa sổ đứng tắm nắng , rỉa lông , tạo dáng một cách rất hồn nhiên . Ngoài vườn đám chào mào vui đùa ríu rít .Căn nhà này từ lâu đã là một nơi chốn rất bình yên cho đám chim chóc cư ngụ và ghé thăm.Chiếc đèn treo ngoài ban công từ lâu đã biến thành tổ chim tự bao giờ.Từ căn phòng nhỏ này buổi sáng tôi thường lặng lẽ thưởng thức những bản nhạc cổ điển dịu dàng và các bạn chim có vẻ như cũng rất thích những giai điệu đó. Nhiều bạn trẻ hỏi tôi rằng vườn rộng thế sao anh không nuôi chim ? Tôi bật cười hỏi lại rằng em không thấy chim chóc nhà anh đậu đầy cành đó sao ? Tiếng chim hót chỉ hay , chỉ đẹp khi nó là âm thanh của sự tự do bay nhảy, của tình yêu cuộc sống tràn đầy.Hồi nhỏ do thiếu hiểu biết tôi cũng hùa theo chúng bạn đi săn bắt chim về nuôi cho vui. Một lần, tôi đã chứng kiến con chích chòe ở nhà thằng bạn bị bắt bỏ vào lồng rồi mà con chim bạn đời của nó vẫn cứ bay theo đậu trên cây gần đó dõi theo , hai đứa nhìn nhau kêu lên thảm thiết . Không lâu sau đó con chim bị nhốt héo rũ đi và chết trong sự cô đơn. Cũng từ đó tôi thề với lòng mình sẽ không làm tổn thương đến chúng một lần nào nữa. Lớn lên một chút tôi bắt đầu hiểu ra rằng cần phải biết trân trọng những vẻ đẹp của tạo hóa biết bao. Những kẻ đốn mạt vì trục lợi cho bản thân đã tàn phá mẹ thiên nhiên không thương xót khiến cho đất nước mất đi vẻ đẹp diễm lệ của nó, thật xót xa.Tôi chợt nhận thấy quanh đây nhan nhản những kẻ tự cho mình là sang trọng , là quý phái hay học thức hơn người nhưng không có một chút mảy may tình yêu về vẻ đẹp tự nhiên , về những giá trị nhân văn của cuộc sống.Tôi tự hỏi lòng mình những kẻ đó liệu họ có hạnh phúc ?
Hạnh phúc thực ra là gì ? Từ ngàn xưa đến nay con người tốn biết bao nhiêu giấy mực để viết về nó . Tôi cũng đã từng tranh luận vấn đề này rất nhiều với các bậc từ cao niên cho đến đám trẻ non măng sữa. Hóa ra hạnh phúc là một trạng thái tâm lí muôn hình muôn vẻ và để định hình được nó thực sự rất khó khăn. Hạnh phúc phải chăng nằm ở sự đầy đủ cuộc sống vật chất ? Chưa chắc.
Bạn tôi hay kể về cuộc sống hiện tại của một cậu bé đồng nghiệp , gia đình cậu ta vô cùng giàu có với ba làm doanh nhân , mẹ là Pgđ kho bạc nhà nước , gia đình cậu cư ngụ tại một căn hộ Penhouse lộng lẫy xa hoa là thế nhưng ba mẹ cậu lại không thương yêu nhau , mỗi người lặng lẽ với cuộc sống riêng , tham vọng riêng của mình . Căn hộ sang trọng luôn lạnh lẽo , tịch liêu , vắng hơi ấm người. Cậu bé đó luôn khao khát tình cảm . Bạn tôi nói cậu ấy quý mến anh em đồng nghiệp cùng phòng lắm và luôn lôi kéo anh em về nhà chơi mỗi khi có cơ hội. Tôi biết , sâu thẳm trong tâm hồn cậu ấy tồn tại một vết thương lớn và nó sẽ theo cậu ấy suốt cuộc đời mà chả tiền bạc nào bù đắp nổi .Như vậy là vật chất chưa chắc đã quyết định đến hạnh phúc.Tuy nhiên , tôi lại có dịp chứng kiến những cảnh đời chìm trong nỗi vất vả , lam lũ , những đứa trẻ thơ ngây nghèo đói có những ước mơ thật vô cùng giản dị đôi khi chỉ là những bữa ăn đầy đủ hay sở hữu một món đồ đơn giản mà chúng hằng mơ ước. Hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy thôi sao?
Sau nhiều lần đúc rút kinh nghiệm từ việc quan sát đời sống tình cảm thực tế , tôi chợt hiểu ra rằng hạnh phúc trên cõi đời này chính là sự cân bằng , bình yên và hài hòa nơi tâm hồn mỗi con người chúng ta .Giữ cho tâm hồn luôn ở trong trạng thái thăng bằng là điều không dễ vì bản chất nó vốn rất mong manh , chông chênh , dễ bị tác động của ngoại cảnh. Khi không thỏa mãn được những ước vọng cá nhân thì tâm hồn rất dễ bị hụt hẫng và mệt mỏi chẳng thể bình an . Những người sống nội tâm, cô đơn thì luôn khao khát tình cảm , những kẻ yêu vật chất luôn ức chế trong sự thèm muốn, ganh tỵ với kẻ khác , lại có những người sống vì lí tưởng thì luôn băn khoăn , trăn trở vì những dự định ấp ủ bản thân chưa thực hiện được …cứ như thế con người ta cứ chìm trong nỗi thống khổ muộn phiền muôn đời. Chẳng vì vô cớ mà đức thích ca mâu ni đã nói “đời là bể khổ ” là thế. Phật đạo chính là con đường Người chỉ cho chúng sinh biết cách thức “ diệt khổ ” nhằm tạo dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn ở kiếp người hiện tại và tương lai . Con người mà nói luôn tồn tại bản chất “ tham”, “sân”, “si” cố hữu. Vấn đề của chúng ta là cần phải biết điều tiết chúng , giữ chúng ở mức độ hợp lí tốt nhất có thể . Làm được điều này sẽ giữ cho tâm hồn luôn giữ được cân bằng , thanh thản và đó chính là thứ hạnh phúc bền vững nhất chẳng có gì sánh được.
Tôi tìm kiếm sự bình yên nơi đâu ? Cuộc sống đôi khi ngập tràn những áp lực vô hình đè nặng lên tâm tư khiến ta trở nên phiền muộn u uất. Giải tỏa chúng là nhiệm vụ bắt buộc với mỗi con người chúng ta. Tôi vốn thuộc cung thiên bình – cái cân vàng của nữ thần công lí Astraea. Người ta nói người thuộc cung vận này luôn biết cách làm cân bằng mọi thứ để đạt được trạng thái tốt nhất. Với tôi mà nói , để giải tỏa áp lực đôi khi chỉ đơn giản là nghe một bản nhạc du dương , đọc một cuốn sách hay , viết lên những điều muốn viết , đôi khi tôi dành thời gian chăm sóc cây cối ,cảm nhận sức sống tươi trẻ mãnh liệt qua từng chồi non xanh biếc và sự phối màu tỉ mỉ tuyệt diệu của tạo hóa nơi từng cánh hoa khoe sắc dịu dàng. Cuộc sống dường như thi vị hơn khi ta để tâm đến những thứ bình dị xung quanh , nâng niu chúng để thấy từ tâm thanh thản ngập tràn xóa đi bao mệt mỏi ưu tư đời thường…
Xuân mới bình yên !
Sunday, February 16, 2014
Sống là không được bước lùi
Hết
rồi thời cứ ngồi đó ôm cục tự ái, qua rồi thuở một mình với sự sĩ diện
dâng cao mà tức tưởi lệ chan chứa, ta bây giờ quen rồi với những ánh
nhìn khinh khi, và cũng đã bình thường hóa với tất cả sự nghèo khó, khốn
cùng mà mình đã và đang trải, thế mà tự dưng lòng lại nghe đắng ngắt
chỉ vì một câu nói xem thường. Lặng yên, một mình, rồi cười nụ, nụ cười
mà ta luôn dùng để tự an ủi và cổ động chính mình…
Chẳng
còn cái tôi cao ngút ngàn như thuở đôi mươi chập chững vào đời, chẳng
còn nhìn địa vị cao thấp, sang hèn để mà thút thít với chính mình, ta
của hiện tại đôi khi thực dụng quá đổi đến chính ta cũng phải ngỡ ngàng.
Ngày nào mới ra trường, ý chí đang ngùn ngụt, nhiệt huyết đang bừng
bừng ta như xem nhẹ tất cả và cứ ngỡ mình là nhất, hóa ra ếch ngồi đáy
giếng, bởi mình bé mọn vô cùng mà nào có nhận ra. Trí thức hảo, mộng mị
phi thực tế mà quên mất cuộc sống là chuỗi phức tạp với bao hỗn tạp khôn
lường, đồng tiền đôi lúc làm con người quên mất nghĩa nhân, tha hóa
cũng vì thế, ngẫm nghĩ rồi chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
Ta
thất bại, ta lầm lủi và sợ sệt đối diện bạn bè, mọi người, rồi bỗng
muốn đi đâu đó thật xa để phủi sạch tất cả, để đừng ai biết rằng ta là
kẻ nhút nhát, yếu đuối, mà quên mất rằng ta chẳng thể trốn khỏi chính
mình với nỗi dày vò cứ day dẳng mỗi ngày trong tâm can. Rồi phải cố
ngẩng cao đầu, cố mỉm cười rằng mình vẫn ổn, cố chống chọi với mọi thứ
vì nỗi mưu sinh, ta bước đi thật chậm, và chẳng muốn tựa vào ai, hay
nhìn vào cao sang bao người đang có mà chì chiết chính mình nữa. Và ta
đã đổi thay, đổi thay ở cách nhìn người, nhìn đời là thế…
Ta
bây giờ vẫn còn đó tháng ngày nhọc nhằn bao nỗi, gánh nặng cơm áo gạo
tiền vẫn đè nặng trên vai, mưu sinh vẫn phải mưu sinh, đồng lương còm
cỏi, chi tiêu nhặt nhạnh để đôi lúc miệng cười mà ứa nước mắt. Âu thì
cái số cái phận mình là vậy, cứ tự kỉ và dằn vặt lòng nào có được chi
ngoài việc làm chính mình hanh hao. Ta không may được sinh ra trong một
gia đình tiền của đồ sộ nhưng yêu thương từ gia đình ta vẫn nhận rất ư
đủ đầy thì không nên oán hờn, trách than bởi lẽ đôi tay, khối óc ta mới
là thứ nuôi sống ta suốt quãng đời mình đi qua. Nhìn lên nào có bằng ai,
nhìn xuống cũng hơn được không ít người, một kiểu chấp nhận đôi lúc như
AQ nhưng vẫn giá trị biết nhường nào, thôi thì cứ thế vậy!
Đi
về phía trước, ta vẫn phải đi về phía trước vì sống là không thể bước
lùi, và cũng không thể cứ cúi đầu, tự ti mãi, ta không yêu thương chính
ta, ta không ra nhận ra giá trị của chính mình thì đố ai thương yêu và
tôn trọng ta.
Sống là không được bước lùi, thét thật to, cười thật giòn, hãy cứ thế ta à!
Đừng quên là mình phải hạnh phúc...
Có đôi lúc ta quên mất bản thân mình cần phải học cách chấp nhận tất
cả, ngay cả khi chấp nhận một thực tại thương đau hay một quá khứ chua
xót...
Chỉ cần ngồi lặng yên, cần ngắm nhìn về phía khung cửa, tự treo cho
mình chiếc chuông gió mộng mơ. Ấy cũng đủ khiến cho lòng hạnh phúc,
khiến cho tâm trí bớt chơi vơi theo về lối khác.
Hay chỉ là một chút ước ao nhỏ nhỏ trong cuộc sống cũng đủ làm thế giới vui hơn mỗi ngày.
Xin bản thân đừng quá gò ép mình, đừng quá gò ép vào những giọt nước
mắt chua chát, mặn mà mỗi khi mệt nhọc. Cũng đừng khuỵu ngã quá lâu trên
con đường đã chọn.
Chỉ cần một chút vui tươi!
Mùa valentine đâu chỉ là mùa của những cặp tình nhân, của những quà
tặng ngọt ngào trao nhau giữa chàng trai và cô gái. Cũng đâu phải riêng
mùa của bản thân mình nhận ra mình luôn đơn côi. Chi bằng ta tự trao cho
chính mình một món quà... Để thấy được mình vẫn phải cần hạnh phúc.
Đâu phải bước đi trên bao con phố mà không hưởng được chút hương trong
muôn vàn hạt bụi. Bụi bám đầy người... Nhưng đấy là những hạt bụi mùa
Sài Gòn đong đầy, ngọt ngào, mùa của nỗi nhớ về một thoáng yêu thương,
một thoáng ngọt ngào. Tìm cho riêng mình một ghế đá công viên, ngồi và
ngêu ngao hát. Thế thôi cũng đủ hạnh phúc...
Hạnh phúc còn ở đâu xa, khi mọi thứ xung quanh vẫn bình dị.
Quên đi lo âu và nghĩ tới ánh sớm mai khoe hồng nhan sắc. Nhắm mắt bước qua. Chịu thấu cơn đau.
Để rồi khi quay đầu lại tự cho bản thân mình vẫn dũng cảm. Than vãn cũng nhiều. Sao không tìm cho mình chút yêu thương...
Lướt Facebook thấy những câu nói bông đùa, chửi xéo của lũ bạn. Thôi
thì mỉm cười... Chỉ là trẻ con. Thế thôi cũng tự an ủi mình "chắc là
không phải chửi mình."
Rồi thì ngồi viết cho mình một bài thơ, tự ngồi hát vu vơ. Thay những
bản nhạc ballat buồn trước kia. Nghe những bài nhạc vui. Ừ thì thôi bản
thân chắc đủ hạnh phúc.
Buồn ngủ, ngủ sớm... Sáng mai dậy thấy ngày hôm qua chỉ là trang giấy
trắng. Quên hẳn đi. Và mọi thứ lại trở về nguyên vẹn như thuở thơ ngây.
Đừng quên là mình phải hạnh phúc, phải vui vẻ. Đừng để mọi thứ xen
ngang vào cuộc sống một cách vô nghĩa. Đứng dậy sau bao lần vấp ngã ta
vẫn thường tự nhủ bản thân như vậy đấy thôi!
Khúc ca cho tình nhân
Trong không khí này, dư âm này, cả tiết trời này ta đã được tận hưởng
bao năm tháng. Cứ mỗi độ Xuân về như một nhịp khúc của thời gian, vẫn là
một sự tinh khiết, vẫn là một khúc trầm mặc, không ồn ào tấp nập, không
gắt gỏng bởi màu nắng mà là một sự yên ả thấm đẫm không gian bình lặng.
Sẽ bao nhiêu lần ta được hưởng khí tiết như vậy! Hạnh phúc trong làn
gió Xuân thổi lộc non tí tách nảy mầm, ấm áp trong yêu thương của tình
nhân, yên bình trong khúc ca vương vấn tâm hồn người.
Dạo bước trong không gian duy nhất chỉ giờ có được, những đôi tình nhân
trẻ tay trong tay thì thầm những ngọt ngào. Những đôi tình nhân già đan
trong nhau những hơi ấm mang theo cả những sương gió cuộc đời, những
bão tố trải qua, đôi tình nhân già ấy vẫn truyền cho nhau, lặng bên nhau
cùng tận hưởng khoảnh khắc này. Bao nhiêu lâu là đủ, bao nhiêu thời
gian cho những yêu thương đong đầy để đôi tình nhân già được ngồi bên
nhau thế này. Với những kỷ niệm ngọt ngào thời tươi trẻ, những giận dỗi,
những say mê, những thương nhớ trong tình yêu để rồi một ngày tiết Xuân
đẹp đẽ đôi tình nhân trao nhau chiếc nhẫn cầu hôn. Họ bước vào sự gắn
kết bền chặt, hòa vào đất trời những bản tình ca đằm thắm. Những ký ức
đó, thời khắc đó, không gian đó như vừa mới hôm qua, như hiện tại bây
giờ.
Những phút giây ngọt ngào, nhìn đôi tình nhân trẻ mà hoài niệm xa xưa
thấy hạnh phúc ngay cả trong khi tóc đã phai màu. Biết bao kỷ niệm lưu
dấu trong bước chân đi qua, bao thăng trầm đã trải, cứ thế họ nắm tay
nhau đi hết những bão giông cuộc đời, đi hết khúc ca Xuân này đến khúc
ca Xuân khác họ vẫn vẹn nguyên như thuở nào, dù năm tháng có phôi pha,
thăng trầm có làm cho sự già cỗi đến gần nhưng tình yêu họ trao cho nhau
vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Một cái nắm tay thật chặt, một điểm tựa
khi gió Đông về. Tình yêu luôn gắn kết bền chặt như sức Xuân căng tràn
phủ lên những yêu thương ngàn năm không phai. Đôi tình nhân già ấy là
nguồn cội, là tâm thức, là nhân chứng cho sự yêu thương vững bền. Trong
sắc Xuân nồng nàn, trong không gian an yên là những khoảnh khắc họ trao
cho nhau cùng tiết trời an yên thế này để tận hưởng niềm hạnh phúc viên
mãn.
Cứ mỗi độ Xuân về mang theo cả niềm vui trong hạnh ngộ, tận hưởng không
gian yên bình, trong sự thái hòa đất trời mang lại chúc cho các đôi
tình nhân luôn hạnh phúc ngọt ngào bên nhau, chúc cho sự an yên luôn
trong tâm hồn để không gian này sẽ luôn hiện hữu trong sự say mê yêu
thương.
Trong khúc ca của tình nhân chúc cho tình yêu luôn là những bản nhạc đắm say và vững bền với thời gian.
Thursday, January 23, 2014
Em ơi... Anh nhớ Em nhiều lắm...!
Những giọt nước mắt sẽ không rơi một cách vô nghĩa, trong cuộc đời không
gì là vô nghĩa, cũng như không gì là mãi mãi. Hợp rồi tan,tan rồi hợp
đó là điều rất tự nhiên, tự nhiên như chính sự tồn tại của anh trên cõi
đời này, tự nhiên như sự gặp gỡ của hai ta để rồi anh yêu em...
Anh đã luôn mơ giấc mơ thật đẹp những giấc mơ mà anh khao khát những
giấc mơ mà trong đó em đến bên anh như vốn dĩ, và yêu anh nồng nàn, say
đắm như sự sắp đặt của số phận trong mơ anh là người hạnh phúc, giá như
giấc mơ có thể kéo dài mãi mãi, giá như anh cứ ngủ một giấc dài vô tận
và mơ về em... có lẻ lại tốt hơn! anh không phải cảm thấy chơi vơi,
không phải cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng mỗi khi tỉnh giấc...
Dù em thế nào đi nữa, dù em không còn yêu anh. Nhưng tình cảm của anh
luôn hướng về em, nó vẫn luôn chân thành và nồng nhiệt. Em có biết tâm
trạng của anh lúc này không?. Ngồi một mình và nhớ về em trong sự cô đơn
mòn mỏi. Một mong ước nhỏ nhoi bây giờ của anh là được bên em lúc này
để có thể hét lên "Anh Yêu Em!","Anh Yêu Em!" hàng trăm hàng ngàn lần và
trao cho em nụ hôn nóng hổi chân thành để mọi người cùng biết cùng sẻ
chia cho tình cảm của Anh dành cho Em!
Anh viết cho riêng em _người trong trái tim anh ..
Anh muốn nói với em rằng ...
Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ em ngay cả khi bên em
Anh luôn mong em hạnh phúc !! Mong em luôn vui vẻ và măy mắn ....
Chúc em luôn làm tốt mọi việc và vững tin trong cuộc sống !!
Anh luôn mong em có hạnh phúc thật sự !!
Nếu như tình cảm này sẽ ko có tương lai ..
Anh ko biết mình sẽ ra sao .. Bởi vì Anh yêu Em .. rất yêu Em !!!
Em đã hiểu hết được tình cảm của anh dành cho em ? ....!
Tháng năm có thể làm phai mờ những kỷ niệm nhưng anh có thể khẳng đinh
rằng những kỷ niệm về em sẽ mãi là những báu vật trong trái tim anh .
Anh sẽ luôn bảo vệ và giữ gìn nó ,
Bóng dáng của em đã , đang , và sẽ mãi mãi trong trái tim anh ,,,mãi mãi ko bao giờ mất đi .. mãi mãi ko bao giờ phai mờ ...
Tình yêu có thể chứa đựng nhiều yêu thương và cả những đau khổ nhưng anh
không bao giờ hối hận vì đã dành tình yêu của anh cho em.
Có mấy ai yêu sẽ yêu nhau trọn đời, có mấy ai mang con tim chân thành,
cứ cuốn xô nhau qua bao nhiêu ân tình thêu kết trên vành môi.....có mấy
ai yêu sẽ yên vui êm đềm, có mấy ai yêu sẽ không than không phiền, chỉ
biết anh mang trong tim hình bóng em trọn đời...
Nuối tiếc vì mình không yêu thật sự. Tiếc vì mình không thể biến tình
cảm trong tim thành tình yêu thật sự để có thể giữ em lại. Tiếc vì mình
đã đánh mất quá nhiều thời gian để làm mình có khả năng ngang hàng với
những người con trai khác... Tiếc nhiều lắm. Nhưng có một điều anh băn
khoăn họ có đủ can đảm hi sinh không? Vì khi yêu mình phải hi sinh rất
lớn ...
Nhớ em, nhớ nhiều lắm em nào có biết
Vẫn dõi theo từng bước em qua, lặng lẽ, một mình riêng ta, chỉ một mình
thôi em à! Sự lặng lẽ đôi lúc làm lòng buốt giá, lạnh cóng, nhưng có lẽ
đó là điều duy nhất ta có thể để nhớ thương, mong chờ của mình không là
quang gánh nặng nề cho người khác, cần, cần lắm những lúc nhẫn nhịn như
thế phải không em!
Ta
nhớ em, nhớ đôi mắt sâu huyền, long lanh mà chỉ cần chạm nhẹ hàng mi
cong yêu thương trong ta bỗng như cơn thủy triều dâng; ta nhớ em, nhớ nụ
cười trong veo như giọt sương mà tai cứ muốn nghe mãi thanh âm réo rắt
của nụ cười đó; ta nhớ em, nhớ giọng nói bổng trầm như từng nốt nhạc du
dương làm lòng phiêu bồng theo dòng cảm xúc miên man; ta nhớ em, nhớ
dáng vẻ hớt hải, vội vàng đến tội nghiệp mỗi lúc cuống cuồng; ta nhớ em,
nhớ mọi thứ, nhớ tất cả những gì thuộc về em,… nhớ, nhớ rất nhiều em à!
Ta
biết ở một nơi không ta, em vẫn là em, vẫn chạy theo guồng quay không
ngừng của cuộc sống, vẫn đôi lúc quên đi mình để lao vào việc, vẫn có
những phút giây bỏ nhọc nhằn sang một phía để được thả mình vào bao cuộc
vui, hay vẫn có những khoảng không một mình lặng im để nhớ một ai đó
bằng cả trái tim yêu thương sâu lắng,… Và ở một nơi, là sau em hay một
nơi thật xa xôi, ta vẫn nghĩ, vẫn nhớ về em thật nhiều.
Đôi
khi ta tự hỏi chính mình, hỏi con đường mình đã bước qua, hỏi những gì
mình đã có với nhau như thế đã đủ để nhớ thương, đủ để mong chờ và đủ để
kết luận rằng đó là một tình yêu hay lại ngộ nhận, mơ hồ thoang thoảng
đi qua. Rối rắm, đầu lại đầy những suy tư bởi tình cảm nào có đơn thuần
như một bài toán, mà dẫu bao hệ phương trình cũng có thể cho một kết quả
cuối cùng. Em như một ẩn số, còn ta thì cứ cố đi tìm xem ẩn số đó là
gì, dù biết rằng mình chỉ là kẻ mải miết, ngu si trong bài toán này.
Khi
yêu, ta cũng muốn yêu và được yêu bằng tất cả những gì chân thành, và
lắng đọng nhất mà trái tim có thể, nhưng dường như một ngăn cho riêng ta
trong em vẫn chưa thể mở cửa. Đã có lúc ta ghen tị, hờn mác, thậm chí
là tì hằn với những ai được em mở cửa lòng và dành hẳn một ngăn yêu
thương, dù ta vẫn luôn cố chứng tỏ tình yêu nơi mình rất đổi nồng nhiệt,
nhưng những lúc khắc khoải như thế cuối cùng nào có được chi ngoài việc
ta thấy mình thật nhỏ nhen, ích kỉ. Đã biết tình cảm không bao giờ theo
một thông số riêng, hay một giải đáp nhất định nên ta đâu thể đòi hỏi ở
em những điều không thể.
Đêm, đêm gần tàn để khuya tựa cửa, em một nơi, ta một nơi, có một người nhớ một người, nhưng có lẽ chỉ là một phía…
Nhớ em, nhớ nhiều lắm hỏi em nào có biết!
Subscribe to:
Posts (Atom)