Thursday, September 11, 2014

Cảm ơn em, vì đã yêu anh

Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình.
Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, ở bên nhau, trải qua cũng rất nhiều, cả hạnh phúc lẫn khổ đau, cả nụ cười và những giọt nước mắt. Đi đến chặng đường này, cô gái của anh chắc hẳn cũng đã không ít lần cảm thấy mệt mỏi, và anh thật sự muốn cảm ơn em, cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc và yêu thương anh bằng cả trái tim.
Trái tim chỉ biết hướng về em mà đập những nhịp xao xuyến cho đến giờ phút này đây, cảm ơn em vì đã chấp nhận nó, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để trở thành chỗ dựa tinh thần của em, đã bao dung thứ tha để cùng nhau đi hết cả một chặng đường dài.
Anh biết chứ, cô gái của anh trong quá trình yêu anh đã phải trải qua rất nhiều điều, kể cả nỗi buồn và cũng biết bao lần thất vọng. Những cái ôm thật chặt phía sau lưng anh sau mỗi trận cãi vã, những lần nhỏ nhẹ xoa dịu trái tim anh mỗi lần anh gặp phải điều không may trong cuộc sống.
Ảnh minh họa
Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình. Dùng tuổi thanh xuân đẹp nhất để đắp đầy yêu thương nơi anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất cuộc đời, cho đến bây giờ anh mới thấu hiểu được, cô gái của anh, có những lúc em đã phải chịu thiệt thòi đến nhường nào.
Cảm ơn em đã như một người mẹ, lo lắng cho anh mọi lúc, bao dung cho anh lúc cần. Hiểu con người anh hơn chính cả bản thân anh, để rồi luôn nghĩ đến cảm nhận của anh trước.
Cảm ơn em đã như một người bạn, vỗ về an ủi tinh thần anh mỗi khi tâm trạng anh tụt dốc không phanh vì những lần thất bại, những lần vấp váp mà chí khí đàn ông không cho phép anh được ngã gục. Mỗi lần mệt mỏi như thế, em đều là người ở bên cạnh khuyến khích anh tiếp tục bước về phía trước.
Cảm ơn em đã như một người tri kỷ, lắng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự trong lòng anh, về những tham vọng và hoài bão, về những mâu thuẫn trong cuộc sống mà chính anh còn không dám chắc mình có thể hiểu được nó bao nhiêu.
Cảm ơn em vì đã trở thành người con gái anh yêu, luôn mỉm cười ở cạnh bên mỗi khi anh cảm thấy mình là thằng đàn ông thất bại, luôn tự hào về anh mặc dù anh không biết mình có gì đáng để em tự hào, luôn chăm sóc cho anh và yêu thương anh trọn vẹn.
Em có đang nghe chứ? Anh lại thổ lộ lần nữa với em này! Và em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ không? Anh thì đang nhớ về ký ức ấy đấy, nó êm dịu như tấm chăn và ấm áp như ánh mặt trời, khi ấy anh đã hứa với bản thân mình, sẽ ở bên cạnh và trân trọng thiên thần đã đánh cắp trái tim anh đi cho đến cuối cuộc đời!
Anh rất ít nói điều gì là “mãi mãi”, nhưng bây giờ điều duy nhất anh muốn nói với em, cô gái của anh, “mãi mãi cảm ơn em”!

Em chọn cách yêu thương anh thầm lặng

Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh.
Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Phải mất bao lâu để em thôi không nghĩ về anh, người ta nói, khi yêu thường làm cho bản thân hồ đồ, là như con thiêu thân tin vào tình yêu đúng nghĩa, là luôn mơ mộng và đắm chìm trong hạnh phúc... nhưng không hẳn tất cả đều là như vậy. Yêu thương của em rất đỗi mờ nhạt, nó dường như thầm lặng đến vô hình, bởi đâu có ai biết được trong tâm em nghĩ gì đâu, cứ đơn phương yêu anh như vậy.
Em cứ nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, là chút cảm nắng nhất thời, là sự ngộ nhận vô cớ của bản thân, nhưng rồi thời gian cứ vậy, nó cuốn đi bao nhiêu thứ cảm xúc cũng như tình cảm của con người, nó có thể làm thay đổi suy nghĩ, tâm tư của ai đó, vậy mà, em vẫn luôn nghĩ về anh dù thế nào đi nữa.
Em không muốn thừa nhận mình thích anh, luôn cố tỏ ra vô tình không để ý, nhưng bản thân em không thể phủ nhận rằng, vẫn chú ý tới anh. Có phải rằng em đã yêu thương ai đó quá nhiều? Mỗi lần nhìn thấy anh, con tim em lại loạn nhịp, em cứ ngây thơ cho rằng đó là hưng phấn quá độ khi bắt gặp một thứ gì, đó mới mẻ, là vì thấy anh thú vị trong lần đầu nhìn thấy mà thôi, nhưng chợt nhận ra rằng, càng về sau thứ tình cảm ấy càng khác đi, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Và thế là bản thân em hoang mang về cái sự "thích'' đó.
Em nghĩ ra hàng tá câu hỏi và rồi tự trả lời, rồi tự nhắc nhở chính bản thân, nên từ bỏ và thoát khỏi ý nghĩ về anh, trong em như một mối tơ vò khó gỡ, thứ cảm giác bứt rứt, khó chịu khi không lý giải được chính bản thân mình lúc này, để phải vò đầu bứt tóc chống đỡ lấy mớ cảm xúc ấy của mình.
Em đã từng suy nghĩ phải thôi nhớ về anh, thôi nhớ về nụ cười tỏa nắng, về tính cách ngồ ngộ của anh. Nhưng cứ mỗi chi tiết nhỏ, dù là anh chia sẻ trên mạng xã hội, hay là nghe qua người khác nói về anh, em đều chú ý, anh cười nói với rất nhiều cô gái khác, anh quan tâm tất cả mọi người, nhưng dường như anh không hề chú ý tới em, có thể lý do là em không nổi bật như bao cô gái khác, không có ấn tượng gì với anh, nhưng với em anh lại để lại ấn tượng vô cùng lớn.
Dù đã đi nghe lời khuyên của những người thân thiết, qua bạn bè và những anh chị có nhiều kinh nghiệm, nhận được rất nhiều lời khuyên khác nhau, lại càng làm em thêm lưỡng lự. Lý trí em không muốn nghĩ về anh nữa nhưng con tim em lại chẳng nghe lời. Người ta nói, sẽ rất thiệt thòi nếu tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, càng thiệt thòi hơn nếu bạn là con gái.
Con gái nếu được một chàng trai nào đó yêu, có thể “mưa dầm thấm lâu” và cô ấy sẽ cảm kích tình cảm của chàng trai ấy. Nếu anh ta đủ tốt, đủ tuyệt vời, cô ấy sẽ đón nhận tình yêu này. Con trai thì khác, khi họ không có tình cảm với một cô gái nào đó, họ sẽ không bao giờ có thể rung động được, càng không thể đón nhận tình cảm của bạn được. Con trai sống thật với con tim mình, họ không cần người quan tâm họ, họ chỉ cần cảm xúc khi ở bên cạnh cô gái họ yêu. Con trai nói không, chắc chắn là không.
Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh. Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Ừ thì đúng rồi, yêu đơn phương thật khổ, chẳng thể công khai nhung nhớ mà cũng không thể quang minh chính đại mà quên. Yêu đơn phương là em ôm nỗi nhớ một mình mà gặm nhấm những khi nhớ anh,muốn gửi cho anh một tin nhắn nhớ thương, một câu hỏi thăm tình cảm cũng chỉ có thể âm thầm nguyện trong lòng, vì mình có là gì của anh đâu mà có thể ung dung nói câu “I miss you so much”.
Em sẽ không dừng lại những yêu thương, nhưng em sẽ ru ngủ những niềm tin dang dở, hãy an lòng và đừng sợ hãi, vì những yêu thương ấy lặng thầm...

Khi cô đơn trở thành một thói quen

Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Nhưng rồi những ngày mưa cũng qua đi, khi ta mang những nỗi buồn ra hong dưới nắng, mang những vết thương ra phơi hờ trong gió... Và rồi trong khoảnh khắc ấy, khi gió và nắng hong khô tất cả là lúc cảm giác cô đơn trở thành một thói quen - một thói quen mà đến tận sau này bạn sẽ nhận ra nó rất khó để từ bỏ bởi bạn sẽ ngộ ra sự cô đơn có thật nhiều ý nghĩa...
Ảnh minh họa
Sẽ không còn cảm giác dựa dẫm vào bất kỳ ai, những nỗi buồn ngày xưa cần có người tâm sự nay đã biết tự gói ghém bản thân vào một góc gọi là "ký ức"...
Sẽ không còn ngại ngùng khi mua một chiếc vé xem phim duy nhất cùng một túi bỏng ngô và chui vào rạp một mình...
Sẽ không còn phải lo lắng nghĩ suy phải đi đâu, về đâu vào những dịp lễ, cũng chẳng phải suy nghĩ mua quà gì vào ngày kỷ niệm...
Sẽ không còn ràng buộc khi có thể tự do tìm hiểu bất kì một ai đó mà ta gặp gỡ... và sẽ không còn cảm giác chờ đợi những tin nhắn mỗi ngày...
Sẽ không còn cần một lời an ủi, chẳng cần vòng tay của một ai bởi bản thân đã học đựoc cách tự đứng lên và tự dỗ dành,...
Sẽ không còn cái cảm giác muốn yêu thương và mãi chạy theo cảm xúc vì lý trí sẽ được sử dụng để giải quyết vần đề triệt để hơn. Và khi ấy, những tổn thương dường như sẽ được giảm đến mức tối thiểu...
Cứ như thế nỗi cô đơn trở thành một thói quen nhưng nó lại không đáng sợ như chúng ta vẫn từng nghĩ bởi bạn sẽ nhận ra đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó để chúng ta nghỉ ngơi và nhìn lại những chặng đường đã qua. Là lúc để ru mọi thứ ngủ yên trong quá khứ, là lúc để ta tập đứng lên và đối mặt với những nỗi buồn, là lúc ta tập làm quen với cái cảm giác mà bất kì người nào cũng phải nếm trải ít nhất một lần trong đời... Và khi đã quen với cô đơn sẽ là lúc không có bất kì sợ hãi nào có thể đe dọa chúng ta... Hãy tập làm quen với cảm giác ấy bởi rồi bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều...

Anh đã tự tay gạt bỏ niềm tin của em rồi đấy!

Anh biết em đã xây dựng niềm tin của anh trong em như thế nào không?
Mỗi ngày qua đi, em tự cho mình tin anh thêm một chút, một chút... đủ đến một lúc nào đó em có thể tin anh mọi lúc mọi nơi, cho dù anh không bên cạnh em, cho dù những tin nhắn, những cuộc điện thoại không được reply thì em vẫn tin tưởng rằng anh không bao giờ lừa dối em.
Vậy đấy, em đã từng kiên nhẫn học cách tin anh từng chút, từng chút như thế đấy, để sau mỗi ngày niềm tin của anh với em ngày một vững chắc, và đến một lúc nào đó, vứt anh ở bất kì nơi đâu, dù cả tuần chẳng liên lạc gì, dù khoảng cách của anh và em có xa đến nhường nào, dù anh ở bên cạnh bất kì ai có thể khiến anh "say nắng" thì anh vẫn vững tin rằng luôn có em ở bên.
Ảnh minh họa
Và rồi tất cả những gì em nhận được sau khi cố công xây đắp là gì? Là anh phá vỡ tất cả nó chỉ trong một tích tắc yếu lòng của bản thân, anh để em đứng trơ chọi giữa đống niềm tin vỡ nát ấy trong tiếc nuối. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, rằng em không sao đâu, rằng em sẽ làm lại, rằng e, sẽ ổn thôi... Em đã khóc, rất nhiều cho những vụn vỡ ấy.
Em là một con bé lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời nhưng người duy nhất em không thể lãnh đạm được là anh. Em đã có thể điên lên, em có thể phá tan tất cả, em có thể khiến anh giày vò và day dứt đến không thể chịu nổi nhưng rút cuộc em làm điều đó để làm gì? Để tự làm tổn thương cả em và anh ư? Có gì thay đổi không? Niềm tin của em có được gây dựng lại không? Em sẽ tin anh nhiều hơn ư? Không, em có thể ngu ngốc khi hết mực tin tưởng ấy, nhưng em sẽ không ngu ngốc tự làm đau chính mình nữa.
Anh ạ, những thứ đã vỡ dù có cố chắp vá để gây dựng lại cũng không còn được như xưa nữa, cũng như em và anh thôi, mãi mãi, và cứ thế chúng ta cứ xa nhau, cứ tự đẩy nhau ra xa thật xa như thế, đến lúc cả hai đều mệt nhoài mà buông tay ra. Anh đã tự tay gạt bỏ tất cả rồi đấy, và giờ anh vui rồi chứ?
Còn em, thì quá mệt rồi!

Trong tình yêu đâu ai cần một sự thương hại

Con người ai cũng có lúc yếu đuối, ai cũng có lúc gục ngã, ai cũng có khi cần lắm một vòng tay. Nhưng vượt trên tất cả, chúng ta vẫn có lòng tự trọng riêng của mình và chẳng mấy ai cần níu lấy sự thưong hại từ kẻ khác...
Tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ hai phía, có những lúc nó chỉ đến từ một người duy nhất và khi đó tình cảm ấy được gọi bằng hai chữ "đơn phương". Cũng có khi tình yêu xuất phát từ cả hai nhưng lại nhạt phai theo năm tháng để rồi chỉ còn lại một người yêu sâu và đậm hơn kẻ còn lại. Những lỗ hổng, những khoảng không, những chỗ trống giữa cả hai khi ấy là lúc mà sự thương hại có dịp len lỏi vào bên trong, lấp đầy những khoảng trống bằng những hành động mang tính chất vì nghĩa vụ hơn là tình cảm.
Ảnh minh họa
Thế nhưng sự thương hại chẳng bao giờ được hoan nghênh bởi kẻ được nhận mà chỉ luôn được chấp thuận và tự hào bởi kẻ cho. Những người ấy ban phát sự thương hại như một nghĩa vụ thiên liêng, như một trọng trách mà họ nghĩ rằng khi hoàn thành thì cả hai đều vui vẻ và ít nhất bản thân họ cũng đã sống đúng và làm được một việc thiện. Nhưng hỡi những con người u mê lạc lối ơi, trong tình cảm thì chẳng mấy ai cần một sự thương hại từ kẻ khác. Có những lúc sự phũ phàng sẽ giúp con người ta quên đi thật nhanh mà chẳng buồn luyến tiếc còn hơn cứ sống trong cái ảo mộng thật đẹp để rồi khi tỉnh giấc mới biết thì ra mình chỉ "được thương hại" mà thôi. Cái cảm giác ấy sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều khi phải đối diện với sự thật rằng mình vốn chẳng được thương, cũng chẳng được yêu mà chỉ đang được ban phát cho chút tình nghĩa còn xót lại sau khoảng thời gian dài cùng nhau chia sẻ mọi thứ...
Ở góc nhìn của kẻ ban phát, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được sự mạnh mẽ cũng như lòng tự trọng của người được nhận mãnh liệt như thế nào. Vậy nên đừng áp đặt rằng họ sẽ vui, sẽ mừng rỡ với chút mảnh vụn nhỏ nhoi mà bạn ban tặng. Có thể ở một khoảng thời gian nào đó, hình ảnh của bạn sẽ thật đẹp, thật tuyệt vời và cao cả,... Nhưng khi nhìn lại một chặng dài đã đi qua, khi mọi thứ vỡ lẽ ra thì đó là lúc hình ảnh của bạn dần trở nên xấu xí hơn bao giờ hết. Lời cảm ơn tình yêu ngày nào bạn trao tặng sẽ được thay thế bằng lời cảm ơn vì đã thức tỉnh người khác sớm hơn bởi cái sự thương hại mà bạn đang ban phát và che đậy những gì đang diễn ra.
Vậy nên khi đã hết thương thì xin đừng hại... Hãy cứ dũng cảm mà nói ra dù sự thật có phũ phàng đến nghiệt ngã.Bởi trong cuộc sống chúng ta, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua nhờ vào bản năng sinh tồn mà loài người vốn có. Ai rồi cũng sẽ phải đứng dậy và bứơc tiếp thay vì cứ ngủ vùi trong đau thương và những ảo giác không tồn tại. Và quan trọng nhất là bởi vì trong tình yêu, có mấy ai cần... một sự thương hại cho riêng mình...

Lê Minh Sơn: Cắt tóc, chuyển nhà và... cảm ơn Lệ Rơi

"Thực ra chúng ta phải cảm ơn Lệ Rơi vì cũng nhờ có Lệ Rơi mà chúng ta hiểu rằng đám đông không phải lúc nào cũng đúng".
Gặp lại Lê Minh Sơn ở một quán cà phê quen thuộc trên phố Nguyễn Chí Thanh thấy anh không còn để mái tóc dài bồng bềnh luôn phải buộc cao hoặc búi tó như trước. Sơn cười hềnh hệch: "Cắt tóc ngắn rồi nhé, chuẩn bị xem Lê Minh Sơn thay đổi".
Lê Minh Sơn vẫn vậy, dù tuổi ngày một lớn thêm nhưng anh - một chàng trai đã xấp xỉ độ tuổi 40 vẫn tạo cho người đối diện một hình dung khó mường tượng. Lúc người ta thấy anh như một "ông cụ" đầy chiêm nghiệm lúc lại ngây thơ, nhí nhố, bốp chát như một thanh niên mới lớn.
Anh từng bảo trên đời này cái râu, cái tóc là tài sản quý nhất của Lê Minh Sơn, sao lại cắt phăng đi làm gì?, hỏi Lê Minh Sơn, anh cười ha hả: "Năm ngoái đi làm nhiều dự án, tóc dài ngoằng lại chẳng có thời gian chăm sóc, xơ và rụng cả búi nên thôi giờ cắt đi để có bộ tóc mới. Tôi thích sự bí hiểm mà lúc nào tôi chả bí hiểm... ".
Không chỉ thay đổi về diện mạo bên ngoài, Lê Minh Sơn còn khoe vừa chuyển nhà mới, đó là một căn hộ đẹp nằm trên đường Lê Văn Lương. Anh hào hứng: "Về nhà mới thích lắm. Có bể bơi cho bọn trẻ con tắm táp thoải mái. Thích ơi là thích..."
Lê Minh Sơn cũng khoe vừa cho ra mắt CD hát ru với tựa đề "À ơi..." dưới sự hỗ trợ đặc biệt của một công ty. Anh bảo lý do thực hiện là bởi thực tế hiện nay nhiều bà mẹ trẻ không biết hát ru con hoặc chọn cách ru con bằng nhạc trẻ.
Lê Minh Sơn, Tùng Dương, hát ru, Thu Huyền,
Nhạc sĩ Lê Minh Sơn.
Cũng theo Lê Minh Sơn, album với sự tham gia của các nghệ sĩ tên tuổi như nghệ sĩ quan họ Thúy Hường, nghệ sĩ chèo Thu Huyền, các ca sĩ Hồng Vy, Thanh Thúy, Khánh Linh... với những làn điệu dân ca quen thuộc như: Cò lả, Ru con, Ru em, Ru thằng Bờm, Lý Vọng Phu...
Lê Minh Sơn chia sẻ rằng ai cũng được sinh ra từ một miền quê nào đó và một lúc nào đó cũng sẽ cần những sợi dây tinh thần để được trở về... Trước khi có đĩa hát ru, bản thân anh cũng toàn phải hát ru con bằng những câu hát ru tình cờ nhớ được, còn khi có đĩa chỉ việc... bật nhạc.
"Là một người con của làng, của ao chuôm đồng ruộng, tôi luôn tin rằng một đứa trẻ khi được thấm đẫm văn hóa làng, văn hóa thuần Việt thì khi vào đời cũng sẽ dễ có được một tâm thế vững vàng hơn và chừng mực hơn trước những giá trị sống thuộc về những nền văn minh khác...", Lê Minh Sơn chia sẻ.
Lê Minh Sơn cũng bày tỏ sự tiếc nuối khi mảng âm nhạc thiếu nhi nhiều năm qua gần như bị bỏ rơi trên thị trường băng đĩa. Anh nói:"Khi xem Quán quân The Voice Kids mùa đầu trình diễn ca khúc Đá trông chồng" mà tôi trào nước mắt. Không phải vì thấy nó hay quá mà là chán quá vì người lớn chúng ta đã bỏ trống mảng nhạc thiếu nhi, "làm khó" các em quá. Văn hóa của chúng ta đang vỡ dần như bóng đá vì những khoảng trống không dễ gì bù đắp ngày một ngày hai...".

Đôi khi một chương trình nào đó được khán giả bình luận sôi nổi trên cộng đồng mạng, báo chí vào cuộc có người lại tưởng như thế là thành công, gây sức ảnh hưởng ghê gớm lắm nhưng Lê Minh Sơn lại không nghĩ như thế. "Thực ra chúng ta phải cảm ơn Lệ Rơi vì cũng nhờ có Lệ Rơi mà chúng ta hiểu rằng đám đông không phải lúc nào cũng đúng và cần thiết" - Lê Minh Sơn chia sẻ.

Wednesday, September 10, 2014

Anh nhớ những kỉ niệm của chúng ta

Em à! Cũng ba tháng sau ngày mình chia tay rồi em nhỉ? Ba tháng đủ để một hạt giống nảy mầm, ba tháng đủ để chuyển giao một mùa mới. Thế nhưng ba tháng là chưa đủ dài để anh quên được em.còn ba tháng trái tim em đã quên mất anh là ai. Ngồi nhâm nhi tách café anh nhớ ngày của ba tháng qua.
Anh nhớ rõ những kỉ niệm của chúng ta...
Nhắm mắt lại anh nhớ ngày đầu anh xa em - cả thế giới như sụp đổ. Anh điên cuồng tìm đến tất cả nơi chúng ta cùng đến. Nó vẫn thế, hàng ghế đá trước cổng trường đại học vẫn im lìm, Công viên vẫn đông như những ngày cuối tuần ta đi cùng nhau. Nhưng chỉ có chúng ta thay đổi. À mà không phải! Đúng hơn chỉ có anh thôi vì em cũng đang hạnh phúc như lúc em cùng đi với anh mà. Chỉ có anh là một mình cô đơn như ngày em chưa đến. Nhớ có lần em nói “anh, em sẽ mang quá khứ anh đi nhé, mang người yêu cũ anh đi nhé. Em sẽ đến hiện tại của anh. Chỉ em thôi đấy” - Đúng. Em đã mang quá khứ anh đi rồi em à, nhưng mang cả tương lai anh đi luôn. Vốn dĩ anh đã không đau như thế nếu em đừng mang quá khứ anh đi em đã làm anh hi vọng và ngốc nghếch cho rằng có em anh có tất cả rồi. Rồi để anh chênh vênh trong mê cung do em tạo ra. Loay hoay mãi không tìm thấy lối ra, thế là anh quyết định bỏ cuộc ngồi đó giam mình trong nó chờ một người khác không phải là em.
Ngày đầu của tháng đều tiên xa em, anh đọc lại tất cả tin nhắn của hai ta. Anh thấy có một tin nhắn thú vị và sến súa lắm - anh đọc lại cho em nghe nhé. “Anh tình yêu không có kết thúc đúng không anh?”. Hì, em biết không? Khi đó anh đã suy nghĩ nhiều, anh vô tư cho rằng tình yêu là vô hạn. Mấy ai biết được mình yêu một người bao nhiêu. Và bây giờ anh cũng nghĩ thế nhưng anh nghĩ thêm là không có khái niệm kết thúc trong tình yêu chỉ có một người bỗng dưng hết yêu còn người còn lại thì nhớ mãi. Anh không nghĩ là có một ngày em làm anh một con người vốn khô khan trở nên sến súa như em thế nào?
Anh đã từng nghĩ trong tình cảm của một người trải qua nhiều đổ vỡ thường thì họ không yêu người tiếp theo 100% vì trái tim của họ vốn dĩ luôn còn một góc cho người đã đi ngang đời họ. Có thể góc đó dành cho sự thù hận hay dành cho sự vị tha mong ngày trở về. Em không phải tình đầu của anh nhưng anh đã dành cho em 100% trái tim mình. Anh không hiểu tại sao lại như thế? Do anh ngốc hay do em quá sắc sảo. Đúng là tình cảm như một cơn mưa, không phải cơn mưa nào cũng gội sạch những bụi bẩn của quá khứ mang lại cái tươi mát cho tương lai mà đôi khi nó còn làm cho con người ta cảm nặng - cơn mưa của em làm anh cảm ba tháng rồi đấy em.
Nhớ thêm một kỉ niệm về ta nữa em nhé, ngày đầu của tháng thứ hai anh vô tình đọc lại tin nhắn cuối cùng của em. “Quên em đi. Hết yêu rồi. Mình không hợp nhau. Em đã tìm được người làm em hạnh phúc. Em muốn anh hạnh phúc anh nên tìm hạnh phúc cho riêng mình” - Ừ em, anh sẽ đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng có một chuyện anh có thể nhờ em giúp được không? Đó là trả hạnh phúc lại cho anh đi. Anh bỏ quên nó ở em lâu rồi. Anh đã không trả lời tin nhắn đó. Vì nếu anh trả lời là anh chấp nhận sự kết thúc anh chấp nhận mình xa nhau. Nhưng anh chưa đủ can đảm em à. Và anh cũng biết rằng bạn trai mới của em như thế nào... Vì em biết không nó đã từng là bạn anh đấy. Anh đủ hiểu nó nhưng mà anh không còn đủ tư cách để phán xét nó như thế nào. Và cũng vì yêu một người đôi khi bạn không chỉ đơn thuần là yêu mà phải yêu và chấp nhận cả sự sai lầm của họ. Nên anh quyết định im lặng và đứng sao. Mà em này đừng nghĩ im lặng có nghĩa là hết yêu, đứng sau có nghĩa là chấp nhận nhé. Chỉ là muốn kết thúc bớt đau hơn,để cho sự ra đi nhẹ nhàng nhất thôi em...
Giật mình anh trở về thực tại, lần này anh nghĩ về chính mình. Thời gian qua anh cảm thấy mình yếu đuối hẳn ra. Quên mất con người mình đã từng mạnh mẽ như thế nào? Quên mất mình đã là người quen sống với nỗi đau, quên mình là người luôn cho người khác mượn đôi vai. Thế mà anh lại tìm một đôi vai để tựa vào yếu đuối thât. Nhưng anh tin mình sẽ nhanh trở lại như ngày đầu chưa gặp em thôi - Một người luôn cười, khó hiểu và sẽ không còn buồn nữa. Mà này đừng nghĩ anh không có trái tim em nhé. Em không thấy anh buồn vì anh không chỉ có trái tim mà anh còn có cả đầu óc. Lý trí không cho phép con tim buồn vì em và cũng vì em lý trí quyết đóng kín con tim anh một lần nữa... Cạn ly cafe này anh sẽ là một con người mới - nhưng trái tim thì cũ kĩ.
“Mỗi khi tình đắng mắt bỗng cay.
Nhưng tình xa rồi ta vẫn say”