Friday, September 12, 2014

Người ta yêu vội vã

Vội yêu, rồi người ta lại vội trao cho nhau những lời mật ngọt, những thứ tưởng chừng như còn tuyệt vời hơn cả bầu trời muôn sao lung linh. "Yêu" chỉ như một phép bắt buộc mà họ nghĩ rằng mình phải có được. Để rồi thời gian sẽ chứng mình cho người yêu vội thấy - vội yêu có tuyệt như họ tưởng?
Một mai khi thức dậy, chợt bạn nhận ra cả thế giới đang đứng yên? Thời gian cũng dừng lại - dừng lại để ta cảm nhận được bao điều rất đỗi binh dị mà chỉ ngay ngày hôm qua thôi, ta vẫn thấy nó quá đỗi vô thường. Bông hoa hồng ngoài ban công hôm nay như một nữ hoàng khoác áo sương đêm quyến rũ, chú cún yêu hôm nay bỗng có những cử chỉ thật dễ thương hay gần gũi như mẹ, cảm giác ấm áp từ tình mẫu tử dâng lên tràn ngập hơn bao giờ hết!
Chẳng có gì đang thay đổi cả. Sự thật là như thế! Chỉ là bạn đang đi từng bước, từng bước chậm lại so với dòng đời vội vã để nhìn ngắm mọi sự vật. Cuộc sống hối hả cuốn người ta đi với thế giới thực tại. Biến cuộc sống trở nên thật nhạt nhẽo và vô vị. Và có lẽ chính vì thế, người ta vội vã tìm cho mình những thú vui tiêu khiển chẳng ích gì hay nhưng thứ tình cảm nông cạn nhưng một ly nước chỉ đựng đầy sỏi đá. Tình cảm thực sự có thể rung động nhanh như thế?
Yêu vội? Vì sao lại thế? Sao tình yêu lại vội vàng được chứ? Bạn có tự hỏi thế! Tôi tin là có rất nhiều người đã làm thế! Người ta sống ở thế kỉ XXI, không ai ép buộc tình duyện hay hôn nhân như những thế kỉ trước, vậy lý do là tại sao? Đơn giản thôi! Người ta cô đơn, vơ vội lấy một người gọi tạm là "yêu".
Người ta yêu vội vì họ chẳng cả quan tâm tới cái gọi là "tình yêu". Định nghĩa "có người yêu" khiến họ như bị cuốn đi theo nó. Chỉ cần hôm nay gặp, mai trò chuyện, ngày kia ngỏ lời và đồng ý, họ nghiễm nhiên trở thành một cặp! Sự thật rằng họ cũng biết là mình đang lừa dối chính bản thân. Họ chẳng hề rung cảm thật sự, đơn giản họ muốn chiếm lĩnh được cái đươc gọi là người yêu của nhau. Họ thú nhận với bản thân điều đó nhưng rồi lại gật đầu cho qua "À! Ừ kệ dù sao mình cũng đã "có người yêu". Họ biến tình yêu trở thành một thứ chỉ như một thú vui , nông cạn tới nỗi có cảm tưởng như nó mỏng manh chỉ tựa một mảnh giấy.
Vội yêu, rồi người ta lại vội trao cho nhau những lời mật ngọt, những thứ tưởng chừng như còn tuyệt vời hơn cả bầu trời muôn sao lung linh. "Yêu" chỉ như một phép bắt buộc mà họ nghĩ rằng mình phải có được. Để rồi thời gian sẽ chứng mình cho người yêu vội thấy - vội yêu có tuyệt như họ tưởng?
Yêu vội rồi thì cũng quên nhanh, bởi lẽ có điều gì để họ nhớ về nhau khi mà chấp nhận đối phương một cách quá dễ dàng. Cũng tựa như bạn chơi ghép hình, bạn nhanh tay nhặt lấy bất kì mảnh ghép nào rồi chắp vào tim mình. Đương nhiên những mảnh ghép sắc cạnh vô cảm xúc ấy sẽ không khớp với cái hình khối được ghép bằng những xúc cảm thật tuyệt vời và chân thành của con người.
Yêu vội - qua bao lần họ dần cảm thấy chán ngán với tình yêu. Thường thì họ đổ lỗi là tình yêu chẳng thú vị. Nhưng bởi tim họ chai sạn vì những thứ tình cảm chóng vánh chẳng bao lâu. Cái yêu vội đấy đã làm mất đi trong con người họ những cảm xúc thật sự của tình yêu.
Mỗi chúng ta chỉ được sống một lần, đường còn dài cứ đi thong thả. Đừng cứ vùi mình vào những nhu cầu của xã hội mà đánh mất đi tình cảm thiêng liêng nhất mà thượng đế bạn tặng cho loài người. Yêu bằng cảm xúc yêu bằng chính trái tim mình bạn nhé!

Thursday, September 11, 2014

Nếu chúng mình lấy nhau, thì sẽ như thế nào anh nhỉ

Nếu chúng mình lấy nhau, sẽ như thế nào nhỉ, 2 năm nữa, hay 3 năm nữa, tương lai thì không thể nói trước được rồi, vậy em có thể cùng anh xây đắp ngôi nhà nhỏ không? Em không biết nữa, chỉ biết rằng lúc này đây, em yêu anh, hôm qua hôm nay và ngày mai... Thời gian yêu anh cũng mới đây thôi nhưng cũng đủ để em mong muốn được chung sống cùng một mái nhà với anh, cùng gắn bó và làm đẹp cho tổ ấm của mình, anh yêu ạ!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn chúng mình sẽ có công việc thật ổn định trước khi chính thức thuộc về nhau vĩnh viễn. Em không cần chúng mình có một công việc kiếm ra nhiều tiền để trở nên quá giàu có, cũng không mong mình sẽ trở thành ông này hay bà kia. Chỉ cần một công việc có thể giúp chúng mình ổn định cuộc sống và không phải lo thiếu trước hụt sau. Chỉ mong mình luôn cố gắng mỗi ngày để chính chúng mình tốt hơn và biết chi tiêu đồng tiền mình làm ra một cách hợp lý nhất. Và cũng vì em không muốn chúng mình bị cuốn vào vòng xoay cơm – áo – gạo – tiền mà quên mất đi sự hiện diện của người còn lại trong cuộc đời mình. Trước tất cả mọi thứ, em mưu cầu sự bình yên trong ngôi nhà nhỏ có anh và em.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn lễ cưới của mình sẽ được trang trí bởi màu xanh blue và màu trắng tinh khôi. Màu xanh tượng trưng cho một tương lai tươi sáng với vô vàn niềm hy vọng của chúng ta và màu trắng tượng trưng cho những điều đầu tiên đẹp đẽ nhất. Và đương nhên, mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn căn phòng nhỏ của mình sẽ không có ban công mà chỉ có cửa sổ hướng ra ngoài, để mỗi sớm mai ánh nắng ấm áp sẽ gõ cửa đánh thức mình dậy. Em không muốn có ban công cũng bởi em không thích mỗi lần anh muộn phiền là lại lẩn ra đó một mình trầm ngâm. Sẽ tốt hơn nếu anh nắm tay em, ôm em vào lòng và cùng ngắm nhìn bầu trời sao kia, em sẽ nhỏ to vào tai anh, thổi phù chúng đi và rồi sớm mai anh sẽ giải guyết việc thật tốt. Em luôn mong muốn mình được là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho anh, chồng yêu ạ!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, có chắc sẽ không tránh được những lần đôi co, bất đồng quan điểm. Vì anh và em cũng chưa lần nào to nhỏ chuyện gì đến nỗi gay gắt nên em cũng chưa hình dung được anh tức giận sẽ như thế nào nhỉ? Dù sao tính anh em cũng hiểu, sẽ không có chuyện cả hai cùng gân cổ lên để gào đâu. Em muốn chúng ta sẽ nhau giải quyết những mâu thuẫn, tranh cãi một cách tinh tế và sâu sắc nhất chứ không muốn một trong hai người nhận bừa lỗi thuộc về mình để cố gắng lấn lướt cho qua mọi chuyện.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn con của chúng mình sẽ có cả gái và cả trai. Em muốn con trai thật giống anh, vì đó là cách duy nhất cho em được gián tiếp ngắm anh trưởng thành. Con gái thì hẳn xinh đẹp hơn mẹ nó rồi, những gì đẹp nhất của anh và em sẽ dành cho con hết. Em muốn tên ở nhà của hai đứa nó là... (thôi em sẽ nói sau cho anh biết). Tên thật là thứ mà chúng ta sẽ mang theo mãi mãi bên mình nên anh và em sẽ cùng nghĩ cho chúng những cái tên hay ho và đẹp nhất nhé.
http://anh.24h.com.vn/upload/4-2013/images/2013-11-20/1384915508-dai-gia-1.jpg
Ảnh minh họa
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn mỗi buổi chiều sau khi đi làm về sẽ ghé chợ mua vài thứ về nấu cơm tối cho anh và con.Anh sẽ đi đón con nhé, anh sẽ cùng con chơi thể thao, sẽ có những khoảng thời gian cha con tâm sự và anh sẽ cho con những bài học thật bổ ích ngoài giờ lên lớp. Em sẽ ở nhà nấu nướng chờ anh và con về để cùng ăn bữa cơm gia đình. Sau bữa cơm tối, gia đình nhỏ của mình sẽ quây quần bên nhau, cùng nhau xem tivi và cùng ăn những món tráng miệng. Sau đó chúng mình sẽ dạy con học. Anh dạy con học Toán nhé, em sẽ dạy con làm Văn. Chúng ta cùng hướng con trở thành một nhân tố có ích cho xã hội sau này.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn sẽ có những ngày cuối tuần chúng mình "trốn" con để hẹn hò café như những ngày còn trẻ. Thỉnh thoảng anh sẽ chở em đi ăn tối, đi ngắm trăng này, cùng ôn lại kỷ niệm của ngày mới quen,... Cảm giác như những kỉ niệm về tình yêu ở những ngày trẻ tuổi đang trở về bên mình, để tình yêu của anh và em luôn rạo rực, luôn như thuở ban đầu, cuồng nhiệt và ấm áp.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, chúng mình sẽ ngày càng già đi và con chúng mình sẽ khôn lớn. Lúc đó em muốn cùng anh đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, và đây cũng là đất nước mà cả hai đứa khao khát được đặt chân đến. Rồi chúng mình sẽ về với biển Nha Trang, để cảm nhận cho bằng hết cái mặn mòi và hương vịnồng ấm của gió biển quê em ở cái tuổi xế chiều. Rồi chúng mình lại nắm tay nhau trở về Hà Nội, nơi đã gián tiếp đưa chúng mình đến với nhau.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn tình yêu tụi mình cứ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu. Em muốn những lần mệt mỏi, áp lực hay bế tắc, chỉ cần quay lại phía sau lưng là anh đã đứng sẵn ngay đó chờ em, sẽ dang tay để em chạy lại và ôm em vào lòng. Và anh cũng vậy, khi anh có những điều không.vui, mệt mỏi hay áp lực ở nơi anh làm, chỉ cần anh mở cửa, bỏ giày ra và bước vào nhà, mọi buồn phiền sẽ ở lại bên ngoài cánh cửa, trước mặt anh chỉ còn là những bình yên và ấm áp. Ngôi nhà nhỏ của chúng mình sẽ là nơi đầy ắp tiếng cười của niềm vui và hạnh phúc. Dù có đi đâu xa, em chỉ mong anh luôn nhớ rằng, có một nơi và những người thương yêu luôn chờ anh trở về.
Trước khi em viết những dòng này, anh có biết là em đã khóc cho bằng hết những muộn phiền và lo lắng của tương lai xa xăm kia tan biến hết và trôi sạch đi rồi. Vì em biết có ngồi đây mà nghĩ suy thì cũng khó mà lường hết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù có biến cố đến đâu, chỉ cần anh vẫn nắm tay em, vẫn muốn em cùng xây đắp ngôi nhà tình yêu thì tình em vẫn trao anh sâu đậm như ngày hôm nay. Em tin sự cố gắng của cả hai sẽ được đền đáp xứng đáng. Và anh à, tất cả những điều em viết trên này có thể là mộng mơ, nhưng em sẽ cố gắng biến nó trở thành sự thật. Em tin là như vậy. Anh, hãy nói cho em biết anh cũng muốn những điều này chứ?!

Cảm ơn em, vì đã yêu anh

Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình.
Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, ở bên nhau, trải qua cũng rất nhiều, cả hạnh phúc lẫn khổ đau, cả nụ cười và những giọt nước mắt. Đi đến chặng đường này, cô gái của anh chắc hẳn cũng đã không ít lần cảm thấy mệt mỏi, và anh thật sự muốn cảm ơn em, cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc và yêu thương anh bằng cả trái tim.
Trái tim chỉ biết hướng về em mà đập những nhịp xao xuyến cho đến giờ phút này đây, cảm ơn em vì đã chấp nhận nó, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để trở thành chỗ dựa tinh thần của em, đã bao dung thứ tha để cùng nhau đi hết cả một chặng đường dài.
Anh biết chứ, cô gái của anh trong quá trình yêu anh đã phải trải qua rất nhiều điều, kể cả nỗi buồn và cũng biết bao lần thất vọng. Những cái ôm thật chặt phía sau lưng anh sau mỗi trận cãi vã, những lần nhỏ nhẹ xoa dịu trái tim anh mỗi lần anh gặp phải điều không may trong cuộc sống.
Ảnh minh họa
Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình. Dùng tuổi thanh xuân đẹp nhất để đắp đầy yêu thương nơi anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất cuộc đời, cho đến bây giờ anh mới thấu hiểu được, cô gái của anh, có những lúc em đã phải chịu thiệt thòi đến nhường nào.
Cảm ơn em đã như một người mẹ, lo lắng cho anh mọi lúc, bao dung cho anh lúc cần. Hiểu con người anh hơn chính cả bản thân anh, để rồi luôn nghĩ đến cảm nhận của anh trước.
Cảm ơn em đã như một người bạn, vỗ về an ủi tinh thần anh mỗi khi tâm trạng anh tụt dốc không phanh vì những lần thất bại, những lần vấp váp mà chí khí đàn ông không cho phép anh được ngã gục. Mỗi lần mệt mỏi như thế, em đều là người ở bên cạnh khuyến khích anh tiếp tục bước về phía trước.
Cảm ơn em đã như một người tri kỷ, lắng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự trong lòng anh, về những tham vọng và hoài bão, về những mâu thuẫn trong cuộc sống mà chính anh còn không dám chắc mình có thể hiểu được nó bao nhiêu.
Cảm ơn em vì đã trở thành người con gái anh yêu, luôn mỉm cười ở cạnh bên mỗi khi anh cảm thấy mình là thằng đàn ông thất bại, luôn tự hào về anh mặc dù anh không biết mình có gì đáng để em tự hào, luôn chăm sóc cho anh và yêu thương anh trọn vẹn.
Em có đang nghe chứ? Anh lại thổ lộ lần nữa với em này! Và em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ không? Anh thì đang nhớ về ký ức ấy đấy, nó êm dịu như tấm chăn và ấm áp như ánh mặt trời, khi ấy anh đã hứa với bản thân mình, sẽ ở bên cạnh và trân trọng thiên thần đã đánh cắp trái tim anh đi cho đến cuối cuộc đời!
Anh rất ít nói điều gì là “mãi mãi”, nhưng bây giờ điều duy nhất anh muốn nói với em, cô gái của anh, “mãi mãi cảm ơn em”!

Em chọn cách yêu thương anh thầm lặng

Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh.
Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Phải mất bao lâu để em thôi không nghĩ về anh, người ta nói, khi yêu thường làm cho bản thân hồ đồ, là như con thiêu thân tin vào tình yêu đúng nghĩa, là luôn mơ mộng và đắm chìm trong hạnh phúc... nhưng không hẳn tất cả đều là như vậy. Yêu thương của em rất đỗi mờ nhạt, nó dường như thầm lặng đến vô hình, bởi đâu có ai biết được trong tâm em nghĩ gì đâu, cứ đơn phương yêu anh như vậy.
Em cứ nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, là chút cảm nắng nhất thời, là sự ngộ nhận vô cớ của bản thân, nhưng rồi thời gian cứ vậy, nó cuốn đi bao nhiêu thứ cảm xúc cũng như tình cảm của con người, nó có thể làm thay đổi suy nghĩ, tâm tư của ai đó, vậy mà, em vẫn luôn nghĩ về anh dù thế nào đi nữa.
Em không muốn thừa nhận mình thích anh, luôn cố tỏ ra vô tình không để ý, nhưng bản thân em không thể phủ nhận rằng, vẫn chú ý tới anh. Có phải rằng em đã yêu thương ai đó quá nhiều? Mỗi lần nhìn thấy anh, con tim em lại loạn nhịp, em cứ ngây thơ cho rằng đó là hưng phấn quá độ khi bắt gặp một thứ gì, đó mới mẻ, là vì thấy anh thú vị trong lần đầu nhìn thấy mà thôi, nhưng chợt nhận ra rằng, càng về sau thứ tình cảm ấy càng khác đi, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Và thế là bản thân em hoang mang về cái sự "thích'' đó.
Em nghĩ ra hàng tá câu hỏi và rồi tự trả lời, rồi tự nhắc nhở chính bản thân, nên từ bỏ và thoát khỏi ý nghĩ về anh, trong em như một mối tơ vò khó gỡ, thứ cảm giác bứt rứt, khó chịu khi không lý giải được chính bản thân mình lúc này, để phải vò đầu bứt tóc chống đỡ lấy mớ cảm xúc ấy của mình.
Em đã từng suy nghĩ phải thôi nhớ về anh, thôi nhớ về nụ cười tỏa nắng, về tính cách ngồ ngộ của anh. Nhưng cứ mỗi chi tiết nhỏ, dù là anh chia sẻ trên mạng xã hội, hay là nghe qua người khác nói về anh, em đều chú ý, anh cười nói với rất nhiều cô gái khác, anh quan tâm tất cả mọi người, nhưng dường như anh không hề chú ý tới em, có thể lý do là em không nổi bật như bao cô gái khác, không có ấn tượng gì với anh, nhưng với em anh lại để lại ấn tượng vô cùng lớn.
Dù đã đi nghe lời khuyên của những người thân thiết, qua bạn bè và những anh chị có nhiều kinh nghiệm, nhận được rất nhiều lời khuyên khác nhau, lại càng làm em thêm lưỡng lự. Lý trí em không muốn nghĩ về anh nữa nhưng con tim em lại chẳng nghe lời. Người ta nói, sẽ rất thiệt thòi nếu tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, càng thiệt thòi hơn nếu bạn là con gái.
Con gái nếu được một chàng trai nào đó yêu, có thể “mưa dầm thấm lâu” và cô ấy sẽ cảm kích tình cảm của chàng trai ấy. Nếu anh ta đủ tốt, đủ tuyệt vời, cô ấy sẽ đón nhận tình yêu này. Con trai thì khác, khi họ không có tình cảm với một cô gái nào đó, họ sẽ không bao giờ có thể rung động được, càng không thể đón nhận tình cảm của bạn được. Con trai sống thật với con tim mình, họ không cần người quan tâm họ, họ chỉ cần cảm xúc khi ở bên cạnh cô gái họ yêu. Con trai nói không, chắc chắn là không.
Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh. Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Ừ thì đúng rồi, yêu đơn phương thật khổ, chẳng thể công khai nhung nhớ mà cũng không thể quang minh chính đại mà quên. Yêu đơn phương là em ôm nỗi nhớ một mình mà gặm nhấm những khi nhớ anh,muốn gửi cho anh một tin nhắn nhớ thương, một câu hỏi thăm tình cảm cũng chỉ có thể âm thầm nguyện trong lòng, vì mình có là gì của anh đâu mà có thể ung dung nói câu “I miss you so much”.
Em sẽ không dừng lại những yêu thương, nhưng em sẽ ru ngủ những niềm tin dang dở, hãy an lòng và đừng sợ hãi, vì những yêu thương ấy lặng thầm...

Khi cô đơn trở thành một thói quen

Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Nhưng rồi những ngày mưa cũng qua đi, khi ta mang những nỗi buồn ra hong dưới nắng, mang những vết thương ra phơi hờ trong gió... Và rồi trong khoảnh khắc ấy, khi gió và nắng hong khô tất cả là lúc cảm giác cô đơn trở thành một thói quen - một thói quen mà đến tận sau này bạn sẽ nhận ra nó rất khó để từ bỏ bởi bạn sẽ ngộ ra sự cô đơn có thật nhiều ý nghĩa...
Ảnh minh họa
Sẽ không còn cảm giác dựa dẫm vào bất kỳ ai, những nỗi buồn ngày xưa cần có người tâm sự nay đã biết tự gói ghém bản thân vào một góc gọi là "ký ức"...
Sẽ không còn ngại ngùng khi mua một chiếc vé xem phim duy nhất cùng một túi bỏng ngô và chui vào rạp một mình...
Sẽ không còn phải lo lắng nghĩ suy phải đi đâu, về đâu vào những dịp lễ, cũng chẳng phải suy nghĩ mua quà gì vào ngày kỷ niệm...
Sẽ không còn ràng buộc khi có thể tự do tìm hiểu bất kì một ai đó mà ta gặp gỡ... và sẽ không còn cảm giác chờ đợi những tin nhắn mỗi ngày...
Sẽ không còn cần một lời an ủi, chẳng cần vòng tay của một ai bởi bản thân đã học đựoc cách tự đứng lên và tự dỗ dành,...
Sẽ không còn cái cảm giác muốn yêu thương và mãi chạy theo cảm xúc vì lý trí sẽ được sử dụng để giải quyết vần đề triệt để hơn. Và khi ấy, những tổn thương dường như sẽ được giảm đến mức tối thiểu...
Cứ như thế nỗi cô đơn trở thành một thói quen nhưng nó lại không đáng sợ như chúng ta vẫn từng nghĩ bởi bạn sẽ nhận ra đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó để chúng ta nghỉ ngơi và nhìn lại những chặng đường đã qua. Là lúc để ru mọi thứ ngủ yên trong quá khứ, là lúc để ta tập đứng lên và đối mặt với những nỗi buồn, là lúc ta tập làm quen với cái cảm giác mà bất kì người nào cũng phải nếm trải ít nhất một lần trong đời... Và khi đã quen với cô đơn sẽ là lúc không có bất kì sợ hãi nào có thể đe dọa chúng ta... Hãy tập làm quen với cảm giác ấy bởi rồi bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều...

Anh đã tự tay gạt bỏ niềm tin của em rồi đấy!

Anh biết em đã xây dựng niềm tin của anh trong em như thế nào không?
Mỗi ngày qua đi, em tự cho mình tin anh thêm một chút, một chút... đủ đến một lúc nào đó em có thể tin anh mọi lúc mọi nơi, cho dù anh không bên cạnh em, cho dù những tin nhắn, những cuộc điện thoại không được reply thì em vẫn tin tưởng rằng anh không bao giờ lừa dối em.
Vậy đấy, em đã từng kiên nhẫn học cách tin anh từng chút, từng chút như thế đấy, để sau mỗi ngày niềm tin của anh với em ngày một vững chắc, và đến một lúc nào đó, vứt anh ở bất kì nơi đâu, dù cả tuần chẳng liên lạc gì, dù khoảng cách của anh và em có xa đến nhường nào, dù anh ở bên cạnh bất kì ai có thể khiến anh "say nắng" thì anh vẫn vững tin rằng luôn có em ở bên.
Ảnh minh họa
Và rồi tất cả những gì em nhận được sau khi cố công xây đắp là gì? Là anh phá vỡ tất cả nó chỉ trong một tích tắc yếu lòng của bản thân, anh để em đứng trơ chọi giữa đống niềm tin vỡ nát ấy trong tiếc nuối. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, rằng em không sao đâu, rằng em sẽ làm lại, rằng e, sẽ ổn thôi... Em đã khóc, rất nhiều cho những vụn vỡ ấy.
Em là một con bé lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời nhưng người duy nhất em không thể lãnh đạm được là anh. Em đã có thể điên lên, em có thể phá tan tất cả, em có thể khiến anh giày vò và day dứt đến không thể chịu nổi nhưng rút cuộc em làm điều đó để làm gì? Để tự làm tổn thương cả em và anh ư? Có gì thay đổi không? Niềm tin của em có được gây dựng lại không? Em sẽ tin anh nhiều hơn ư? Không, em có thể ngu ngốc khi hết mực tin tưởng ấy, nhưng em sẽ không ngu ngốc tự làm đau chính mình nữa.
Anh ạ, những thứ đã vỡ dù có cố chắp vá để gây dựng lại cũng không còn được như xưa nữa, cũng như em và anh thôi, mãi mãi, và cứ thế chúng ta cứ xa nhau, cứ tự đẩy nhau ra xa thật xa như thế, đến lúc cả hai đều mệt nhoài mà buông tay ra. Anh đã tự tay gạt bỏ tất cả rồi đấy, và giờ anh vui rồi chứ?
Còn em, thì quá mệt rồi!

Trong tình yêu đâu ai cần một sự thương hại

Con người ai cũng có lúc yếu đuối, ai cũng có lúc gục ngã, ai cũng có khi cần lắm một vòng tay. Nhưng vượt trên tất cả, chúng ta vẫn có lòng tự trọng riêng của mình và chẳng mấy ai cần níu lấy sự thưong hại từ kẻ khác...
Tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ hai phía, có những lúc nó chỉ đến từ một người duy nhất và khi đó tình cảm ấy được gọi bằng hai chữ "đơn phương". Cũng có khi tình yêu xuất phát từ cả hai nhưng lại nhạt phai theo năm tháng để rồi chỉ còn lại một người yêu sâu và đậm hơn kẻ còn lại. Những lỗ hổng, những khoảng không, những chỗ trống giữa cả hai khi ấy là lúc mà sự thương hại có dịp len lỏi vào bên trong, lấp đầy những khoảng trống bằng những hành động mang tính chất vì nghĩa vụ hơn là tình cảm.
Ảnh minh họa
Thế nhưng sự thương hại chẳng bao giờ được hoan nghênh bởi kẻ được nhận mà chỉ luôn được chấp thuận và tự hào bởi kẻ cho. Những người ấy ban phát sự thương hại như một nghĩa vụ thiên liêng, như một trọng trách mà họ nghĩ rằng khi hoàn thành thì cả hai đều vui vẻ và ít nhất bản thân họ cũng đã sống đúng và làm được một việc thiện. Nhưng hỡi những con người u mê lạc lối ơi, trong tình cảm thì chẳng mấy ai cần một sự thương hại từ kẻ khác. Có những lúc sự phũ phàng sẽ giúp con người ta quên đi thật nhanh mà chẳng buồn luyến tiếc còn hơn cứ sống trong cái ảo mộng thật đẹp để rồi khi tỉnh giấc mới biết thì ra mình chỉ "được thương hại" mà thôi. Cái cảm giác ấy sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều khi phải đối diện với sự thật rằng mình vốn chẳng được thương, cũng chẳng được yêu mà chỉ đang được ban phát cho chút tình nghĩa còn xót lại sau khoảng thời gian dài cùng nhau chia sẻ mọi thứ...
Ở góc nhìn của kẻ ban phát, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được sự mạnh mẽ cũng như lòng tự trọng của người được nhận mãnh liệt như thế nào. Vậy nên đừng áp đặt rằng họ sẽ vui, sẽ mừng rỡ với chút mảnh vụn nhỏ nhoi mà bạn ban tặng. Có thể ở một khoảng thời gian nào đó, hình ảnh của bạn sẽ thật đẹp, thật tuyệt vời và cao cả,... Nhưng khi nhìn lại một chặng dài đã đi qua, khi mọi thứ vỡ lẽ ra thì đó là lúc hình ảnh của bạn dần trở nên xấu xí hơn bao giờ hết. Lời cảm ơn tình yêu ngày nào bạn trao tặng sẽ được thay thế bằng lời cảm ơn vì đã thức tỉnh người khác sớm hơn bởi cái sự thương hại mà bạn đang ban phát và che đậy những gì đang diễn ra.
Vậy nên khi đã hết thương thì xin đừng hại... Hãy cứ dũng cảm mà nói ra dù sự thật có phũ phàng đến nghiệt ngã.Bởi trong cuộc sống chúng ta, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua nhờ vào bản năng sinh tồn mà loài người vốn có. Ai rồi cũng sẽ phải đứng dậy và bứơc tiếp thay vì cứ ngủ vùi trong đau thương và những ảo giác không tồn tại. Và quan trọng nhất là bởi vì trong tình yêu, có mấy ai cần... một sự thương hại cho riêng mình...