Thursday, August 29, 2013

Trong nhà, lúc nào cũng cần phải có 1 người đàn ông thật mạnh mẽ!

Trong nhà, lúc nào cũng cần phải có một người đàn ông thật mạnh mẽ. Người đó có thể là bố, anh, em trai, chồng (tương lai) hoặc ai đó. Nhưng nhất định phải là một người đàn ông.
Tôi không đánh giá thấp vai trò của những người phụ nữ trong gia đình nhưng trong suy nghĩ của tôi, người đàn ông bao giờ cũng có quyền lực hơn. Và phải là một người đàn ông mạnh mẽ!
Tôi ghét cái cảm giác cái gì cũng đặt lên vai mình, lên vai những người phụ nữ nhỏ bé. Dù họ có mạnh mẽ hay tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì trong sâu thẳm bên trong, vẫn luôn có một phần yếu đuối ngự trị. Và vì thế họ cần một chỗ dựa, hoặc là về vật chất, hoặc là về tinh thần và tốt hơn nếu là cả 2.
Người đàn ông ấy không cần phải sử dụng sức mạnh gia trưởng để đàn áp những thành viên khác trong gia đình và bắt họ làm theo ý muốn của mình. Người đó chỉ đơn giản dùng tình cảm và sức mạnh lý trí khách quan của bản thân để thuyết phục những người khác làm theo. 
Gia đình tôi có 4 người. Bố mẹ, em trai và tôi. Tôi có cảm giác mẹ là người nắm quyền lực trong nhà, thường thì bố sẽ phải nhượng bộ mẹ. Thế nhưng có việc gì quan trọng mẹ cũng nói với bố và người quyết định cuối cùng là bố. Điều này đem lại cho tôi cảm giác an toàn và được che chở.

Khi cần quyết định bất cứ chuyện gì, người đầu tiên tôi nghĩ tới là bố. Rất khó để mở lời kể chuyện của mình cho người khác nhưng nếu đó là một việc quan trọng thì dù khó thế nào tôi cũng mong nhận được lời khuyên từ bố mẹ.
Một cách khách quan mà nói thì họ không phải là những nhà thông thái, cũng không giỏi trong bất cứ lĩnh vực nào, càng không có thành tựu nào đáng kể nhưng với tôi, chỉ cần họ lắng nghe và đưa ra lời khuyên là đủ. Dù nhiều lúc nghe xong tôi vẫn gắt lên "Trời ạ. Nói như bố thì còn nói làm gì. Thôi để con tự quyết định vậy".
Nhớ hồi luyện thi ĐH, phân vân, cân nhắc mãi không biết nên chọn trường nào, tôi vẫn thường hét lên trong bữa ăn "Bố. Nói cho con biết đi. Phải chọn trường nào giờ". Và câu trả lời của bố là "Bố không biết. Cái này tùy thuộc vào chọn thôi. Chọn cái nào phù hợp với sức mình, sau này ra trường xin việc dễ dàng là được". Trời, nghe xong chỉ muốn độn thổ. Thế mà bữa cơm nào tôi cũng hỏi, dù câu trả lời lúc nào cũng giống nhau. Đơn giản vì cái cảm giác người đàn ông mạnh mẽ nhất trong gia đình nói thì sẽ thấy yên tâm hơn.
Hoặc là khi phân vân không biết làm gì tôi cũng vẫn thường kể với bố, chỉ để bố biết về chuyện đó, nhỡ sau này tôi có phạm sai lầm thì cũng không phải kể lại từ đầu và cũng có thể đổ lỗi cho bố sao hồi đó không bảo với con thế này, thế kia. Rồi lại gào lên và câm nín chỉ sau vài phút.
Ngoài mạnh mẽ, quyết đoán, người đàn ông ấy cũng cần phải có trách nhiệm. Trách nhiệm với quyết định, với lời nói của mình. Đừng buông lơi câu nói. Lời nói gió bay nhưng chỉ một câu thôi, in đậm mãi trong tâm trí những thành viên khác trong gia đình thì khi họ không có trách nhiệm, mãi mãi không lấy lại được niềm tin của mọi người.
Nhớ có lần cách đây lâu lắm rồi tôi xin bố đi chơi. Xin mãi, xin mãi. Bố đồng ý nhưng sau lại nói không. Cái cảm giác ấy tệ khủng khiếp khi mà lời đã nói ra mà lại có thể thu hồi lại chóng vánh và phũ phàng như vậy. Tôi khóc cả đêm chỉ vì ấm ức. Người lớn nên có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
Tôi tin tưởng vào quyết định của những người đàn ông trong gia đình nhưng nếu họ không chịu nghe lời khuyên, góp ý của các thành viên khác mà khăng khăng làm theo ý muốn của mình thì lại không thể chấp nhận được.
Tôi là một đứa ngang bướng và có một sự khó chịu nhẹ ẩn sâu sau khuôn mặt có vẻ hòa nhã. Tôi không thích những người không có chính kiến hoặc cái gì cũng nói tùy. Là con gái, tôi thích dựa dẫm vào người khác, bản thân chỉ cần mạnh mẽ ở một mức vừa đủ là được. Vậy nên tôi cần một người có đủ sức mạnh để xoa dịu sự hiếu thắng của tôi khi tranh luận, một người khiến tôi cười ngay cả khi chỉ muốn khóc và ở một mình, một người có thể đưa ra mọi lời khuyên dù thỉnh thoảng tôi thấy nó ngớ ngẩn như suy nghĩ của một đứa trẻ,...

Ngày lặng gió

Lang thang nơi phương trời vô định. Bất chợt nhận ra không còn gió thoáng qua...
Lại một hôm nữa, bình yên lạ...
Ngày ấy gió thổi, thênh thang qua từng nẻo đường, đơn độc qua từng cơn phố, lẳng lặng nơi sân trường hiu quạnh, chỉ còn mình ta... và gió.
Lá trên cao rơi rụng chạm nhẹ xuống nền đất mang mùi hương bình dị mà quen thuộc. Gió lướt ngang, những chiếc lá xanh mơn mởn vốn ngả sang màu vàng úa thi nhau lao xao như gợi lên bước đi của gió. Lúc ấy, trong gió hiện lên ý muốn ích kỉ muốn được tồn tại mãi mãi. Gió ích kỉ cần người ta biết đến gió đang hiện hữu. Gió ích kỉ mang theo nỗi buồn man mác thổi vào lòng người, nơi tâm hồn mang đậm niềm hi vọng. Chờ đợi... mà không biết đang chờ đợi điều gì? Như vô thức, ta vẫn mong chờ...
Nơi cơn gió lạ nào thoáng thổi qua, ta ngừng bước đi miên man lặng yên theo cơn gió ấy. Lòng ta không thôi khắc khoải, cơn gió ấy khiến ta dừng chân, cơn gió ấy khiến ta phải đợi chờ, cơn gió ấy làm trái tim ta rạo rực. Ta như mất phương hướng, ta không rõ những cảm xúc xâm chiếm cõi lòng, ta thấy bản thân bị sao nhãng. Có gì đó bắt ta phải ngừng lại, và đợi chờ. Hi vọng để rồi thất vọng, hi vọng rồi cũng tan vào hư vô. Ta dại dột, ngốc nghếch, ta hối hận đã gặp gỡ cơn gió ấy. Trái tim ta, tâm hồn ta, lý trí yếu mềm này chỉ mong gió đừng thổi.
Ngày lặng gió, sẽ là những chuỗi ngày gió không kề bên. Ta đơn độc, cô quạnh, tiếp tục cuộc hành trình dài vô tận phía trước. Yêu thương mong manh, nỗi buồn thấm nhuần tâm can ta cất giữ trong gió. Nay tất cả ùa ạt trở lại, vô tình xâu xé tâm hồn ta. Ta rối bời, sợ hãi. Ta tự hỏi khi gió lặng, ta tồn tại như thế nào đây?
Ngày lặng gió, ta tìm về thuở ngây ngô hồi ấy. Lại mải miết chạy đua với cuộc sống tập nập, sự đời trần trụi lắm gian truân. Khoảng lặng dành riêng khi đứng trước gió, sẽ trở thành khu phố ồn ào náo nhiệt. Chạy đua với thời gian, với xã hội bao la.
Yêu thương rồi sẽ tan biến, sự quan tâm, chăm sóc, ánh mắt lặng lẽ dõi theo rồi cũng mờ nhạt. Ừ thì gió không còn thổi nữa, ta trở lại với những cảm xúc không tên. Ngày lặng gió, liệu có tồn tại chút dư âm nào còn nhớ đến ta không?
Gió ích kỉ không muốn bị quên lãng sở dĩ đến một lúc nào đó gió chỉ còn hiện hữu trong tâm tưởng mỗi người. Gió đơn thuần mong rằng trở thành một phần quan trọng nào đó mà thôi.
Hồi ức về những kỉ niệm xa xăm... Về nơi gió ngừng thổi...

Nó, người ta và niềm tin

Ai cũng bảo nó là kẻ ngu muội, là nô lệ của tình yêu bởi khi yêu, nó cứ yêu điên cuồng và dường như tin tuyệt đối vào người mình yêu, mọi người bảo rồi nó sẽ khổ, sẽ đau với kiểu sống như thế, nó nhoẻn miệng cười “Ừ thì mỗi người một quan niệm sống…”.
Nó biết, có thể niềm tin nó cho đi gần như tuyệt đối nhưng chưa bao giờ nó đủ để họ có thể tin tưởng, vẫn còn đó bao ngờ vực, vẫn còn đó những câu hỏi ở quá khứ, hiện tại và cả tương lai, nó trong lòng người ta chỉ là thế thôi! Có lẽ, khi ai đó đã từng bị tổn thương, từng bị dối lừa, từng bị người khác đập vỡ niềm tin thì đằng sau đấy sẽ luôn để lại một vết hằn không thể xóa mờ trong họ là vậy. Người ta của nó cũng thế đó, chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu nó dành cho, lời thương, tiếng nhớ nơi nó bóng bẩy, hoa mĩ dẫu có thật thế nào cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi với họ, lặng cười một mình, tự dưng nghe buồn man mác…
Nó cũng từng đau đó chứ, từng vỡ òa khi niềm tin trong nó gần như cạn kiệt bởi một người. Ngày đó, nó tưởng chừng mình chẳng thể yêu thêm một ai khác, chẳng đủ yêu thương để có thể bao dung, hay tha thứ nếu ai đó lỗi lầm, và cũng chẳng còn đủ đâu niềm tin để dành cho một ai khác nữa. Một lần đau làm người ta e dè với vết thương, một lần vấp ngã làm người ta sợ con đường chông chênh, một lần hụt hẫng vì yêu làm người ta sợ con tim thêm một vết cắt,… nó sợ tất cả, sợ mình lại ngã nhoài một lần nữa. Vậy mà nó lại yêu, lại sống bằng tất cả nhiệt huyết, yêu thương tưởng chừng tắt hẳn khi chao nghiêng một lần nữa vì một người, dù tình yêu đó chẳng trọn vẹn và đẹp như nó hằng mong ước.
Nó biết dù nó yêu thương bằng tất cả, dù niềm tin nó cho đi gần như tuyệt đối nhưng tình yêu đó có lẽ mãi không thể đủ lớn để thay thế ai đó trong lòng người ta, đến sau vẫn là kẻ đến sau. Nhưng nó yêu, yêu rất nhiều, và nguyện sống vì tình yêu này dù người ta chưa bao giờ tin tưởng nó sẽ làm được điều này. Đôi khi, nó cũng hờn ghen, tì hằn bởi sự so sánh vô tình của người ta, rồi chỉ biết thinh lặng với câu hỏi cho chính mình, liệu nó sẽ là bờ vai vững chắc, bình yên để chở che cho người ta hay mãi chỉ là kẻ bé mọn, một cái bóng nhếch nhác?! Nó sẽ đủ yêu thương để có thể khỏa lấp mọi thứ mà nắm chặt tay người ta đi hết đoạn đường không hay lòng ích kỉ lại lồng lộng rồi ghen hờn với quá khứ làm tình yêu nhạt nhòa theo thời gian? Nó sẽ không tệ đến thế đâu, vì nó là kẻ đã yêu sẽ sẵn sàng cho đi tất cả, bây giờ người ta không tin, nhưng ở một ngày nào đó họ sẽ hiểu, cứ nghĩ vậy để tự cổ động cho mình vậy!
Khi niềm tin từng bị vỡ thì đố ai có thể tin tưởng tất cả ở sau này, chẳng ai hoàn hảo, chẳng có điều gì là vẹn nguyên, nên nó sẽ vẫn yêu, vẫn tin ở người ta trong tình yêu này dù trong tim họ nó ở vị trí nào đi chăng nữa. Bây giờ, người ta chẳng tin tất cả ở nó đâu, chẳng yêu nó như nó đã từng yêu, nhưng một mai này, người ta sẽ hiểu lòng nó như thế nào…

Cho người ra đi

Người ta thường viết cho người ở lại.
Nhưng em, em lại viết cho người ra đi.
Nguyễn Đình Thi cũng đã viết cho người ra đi "đầu không ngoảnh lại, sau lưng thềm nắng lá rơi đầy". Em tưởng tượng đó chắc hẳn là một ngày Thu tháng Tám, (cũng lại là tháng Tám) không gian là thềm vắng, xa hơn nữa là hàng cây khô bên đường và lá vàng, miên man là lá vàng, lả tả rơi trong gió, nhuộm buồn một không gian ra đi.
Trong khung cảnh đó, người ra đi chắc hẳn buồn hơn người ở lại.
Vì phải ngậm ngùi buông, bỏ mà đi.
Vì phải ngoảnh mặt, quay lưng mà đi.
Có ai ra đi mà không phải ngoảnh mặt.
Có ra đi nào mà cuối cùng thì không quay lưng.
Cho đến khi tất cả chỉ còn lại ở phía sau và vài lần xe lăn, mấy tiếng còi rúc là nhạt nhòa, là cảnh cũ rùng rùng biến mất.
Vì phải nhức lòng, nhói tim mà đi. Vì phải cắn ngập sâu vào lưu luyến mà đi.
Ảnh minh họa
Đâu còn em những ngày xưa hăm hở đi! Cảm giác hớn hở, nôn nao xốc ba lô chuẩn bị cho một chuyến đi mới, khám phá mới, hành trình mới, gặp gỡ mới đâu rồi?
Cúi đầu nặng trĩu, bước chân thất thểu. Nghe ngẩn ngơ như không chỉ bỏ lại phía sau con đường, căn nhà, tiếng cười, giọng nói quen thuộc yêu thương, mà xót xa như chính em, em đã bị bỏ lại phía sau rồi.
Và người đang cúi đầu, bước thấp bước cao, eo sèo bắt đầu chuyến đi kia, không phải là em nữa! Chỉ là cái bóng mờ của chính em.
Làm sao có thể là em khi một phần hồn và trái tim của em đã ở lại?
Ra đi như vậy, không thấy thương người đi hơn sao?
Không thể không viết cho người ra đi!
Người ra đi hiểu hơn Thâm Tâm khi "đưa người ta không đưa sang sông, sao nghe tiếng sóng ở trong lòng". Ừa, cái cảm giác chông chênh, bồng bềnh, chao đảo ngã nghiêng này như chỉ chực chờ thêm tiếng còi tàu rúc xa là vở òa thành sóng.
Và em cứ chông chênh, chao đảo như vậy. Không biết lòng đã thành sông hay mình đã thành sóng. Dù có chậm thế nào thì từng vòng lao xao cũng đẩy em xa dần bờ. Bờ là nơi em đã kịp thấy mình bình yên.
Bình yên theo buổi sáng, có tiếng chim hót xuyên màn sương mờ mịt, có con phố nằm buồn soi mặt người quen, có gót chân mỗi ngày ghé thăm và tiếng chào trầm nâu hơn đất.
Bình yên ngồi ôm gối nghe những lời mộc, khi cỏ cũng biết hát và khói biết làm xao lòng.
Bình yên là khi ở bên anh.
Phải rời bình yên mà đi về hướng giông gió và bão tố.
Phải rời yêu thương mà đi đến nơi xa lạ.
Phải rời nắng ấm áp mà đi vào vùng lạnh lùng, mịt mùng.
Em thấy sao mà em thương em, thương người ra đi đến như vậy!
Mà có nói gì đi nữa, thì em cũng phải ra đi...

Chia...

Một tác giả người Hà Lan đã nói khi nhìn vào con vật và con người “Cô ấy có cảm nhận được nỗi xấu hổ. Xấu hổ vì làm người”. Con người là như thế nào…
Có lẽ ích kỉ. Tôi ích kỉ, họ ích kỉ. Tôi nghĩ đến cảm giác của tôi, họ nghĩ về cảm xúc của họ. Tôi cầm ô, tôi lo ướt vai áo, họ đứng cạnh tôi sợ ướt đầu tóc. Tôi tìm người chìa ô sang bên tôi khác gì tôi tìm người hiểu tôi. Ở đời người hiểu người cũng như mày mò trong bóng tối, con người, sao tìm lại được người hiểu mình khi xung quanh toàn là người và người. Chỉ toàn là người thôi.
Đó là đâu. Con người đi lên từ đâu mà nên thế này. Con người được lớn lên từ điều gì mà ra nông nỗi này.
Ai đó nói rằng con người học cả đời những điều mà chúng ta được học từ ngày ở trường mầm non: Chia sẻ đồ chơi. Cả đời con người loanh quanh hai chữ “lợi ích” mà không biết chia như thế nào. Nói thế nào nhỉ “Có dở hơi mới chia!”. Ừ thì con người ta thông minh nên giữ lại hết, vơ vét hết, cầm chặt và không buông hai chữ “lợi ích”.
Nếu có người đi làm từ thiện, anh tham gia nhiệt tình đầy háo hức, anh muốn đem lại cho những số phận xa xôi thiếu thốn, nhưng, anh chẳng dành đến mấy phút giúp bạn bè anh, bố mẹ anh. Anh ngại rửa bát, quét nhà, anh ngại bắt tay giúp bạn anh. Anh sợ anh “thiệt thòi” trong cái “lợi ích” to đùng của bạn bè, bố mẹ anh kia mà. Cái gì ngăn anh lại thế? Có phải vì trong đầu anh chỉ có câu hỏi “Tại sao tôi phải làm?”, cái cá nhân to đùng kia nổi lên và nghiễm nhiên chiếm ưu thế. Anh ta đang dành “tình yêu thương” xa tít nơi nào mà để lại xung quanh anh toàn cát bụi nhạt thếch.
Nếu người xông đến bên cạnh bạn nói, “Để tôi giúp, bạn vất vả quá”. Bạn đừng nhìn họ như cứu thế, từ từ mà nhìn, bàn tay người đó giấu sau lưng, nụ cười trên môi cứng đờ ngay khi bạn nói “Bạn giúp tôi nhé!”. Thế thì bạn đừng để họ giúp lần nào nữa. Đôi khi ai đó sẽ cho đó là mang nợ, nợ thì bạn phải trả.
Nếu ai gắp vào bát bạn miếng thịt thì bạn cũng đừng ngại ngùng “Tôi cảm ơn”, bạn cứ đợi xem “miếng thịt” người ta gắp ra khỏi “bát” bạn. Đừng tiếc! Đó là cuộc sống.
Con người từ bao giờ dành cho nhau những ý nghĩ vị kỉ cá nhân đến thế.
Tôi thấy nghịch lí tồn tại và trơ trẽn trước mắt. Thế mà tôi im lặng đến ngày này chỉ để nói về “ích kỉ” của con người. Nhưng khi tôi nói, tôi chỉ nói một vế “Họ ích kỉ.” Vậy tôi đâu. Tôi phản chiếu lên họ từ đầu đến cuối, chỉ một lối đối nhân “ích kỉ”.
Lòng người hẹp hòi, hiếm khi rộng lượng để mà ôm lấy cả bầy yêu thương như Chúa. Thế thì đừng quá kì vọng.
Có người nói “Người nói dối là người cô đơn”, tôi lại thấy càng ích kỉ thì càng cô đơn, càng cô đơn lại càng ích kỉ. Càng muốn là của mình thì càng cảm thấy lạc lõng trong cuộc đời. Càng lạc lõng thì càng bám vúi cái không phải của mình. Đôi khi ngộ nhận cũng dẫn đến ích kỉ.
Bản chất ta là ban phát ra để mong nhận lại chứ không phải chia sẻ rồi gom yêu thương lại. Bản chất thì đi liền với giống loài. Giống loài này cũng như bao giống loài khác. Cũng một, tồn tại, hai, sinh tồn. Còn mong gì hơn ngoài ba chữ chia cho đều. Nếu đạt đến chia đều thì thế giới đủ hòa bình để sống, không mong gì hơn.
Nói tóm lại, hôm nay tôi rất mệt mỏi để nhận ra rằng chẳng ai bên cạnh bạn để mang lại cho bạn điều gì đó mà bản thân bạn trơ lì ra chỉ biết nhận về, nói chung là tôi và họ, chỉ toàn là con người với nhau nên cố mà học cách chia “lợi ích” cho đều nếu còn muốn đi cạnh nhau.

Wednesday, August 28, 2013

Không cùng ai

Không cùng ai
Lúc nào em cũng vui vẻ, sẵn lòng làm giúp mọi người việc này việc nọ. Chỉ có đến hết giờ làm là thôi, em chẳng bao giờ nán lại văn phòng, hay la cà với mấy chị chăm lo tóc tai, váy áo. Ai cũng nghĩ chắc chồng em ghen, nên em phải mau mau về nhà sớm.

Cho đến hôm tôi gặp em ở trường mẫu giáo, khi đến thăm con, tôi ngạc nhiên thấy em. Em đi đón con một mình, hai mẹ con ríu rít, bé con nhõng nhẽo đòi mẹ một món đồ chơi. Tôi đứng khuất sau xe bán giải khát đầu cổng trường, thầm mong em đừng trông thấy tôi. Tôi – một thằng đàn ông 34 tuổi, ly hôn vợ, mâu thuẫn gay gắt, cứ phải một hai tuần đến trường mẫu giáo lén gặp con, nhìn con một lúc rồi về. Tôi không thể đến thăm con ở nhà vợ cũ, vì cô ấy đã có chồng mới. Lời hứa đưa con về nội cho cha con gặp nhau, từ khi cô ấy có bầu, đã thành hứa hão. Cô ấy cũng thôi đưa đón con đi mẫu giáo, chỉ có chị người làm, tội nghiệp tôi, thường cho con bé quanh quẩn chơi với ba một lúc trước khi chở về nhà…

Một hai lần gặp nữa khiến tôi nhận ra em luôn một mình. Tôi cũng nhận ra cái dấu tích đơn độc trong dáng vẻ của em, mà lâu nay bộ vest đồng phục, nét son phấn, sự bận rộn trong công việc mỗi ngày… đã che đi rất khéo. Một bữa tôi theo em về, rồi lặng nhìn cảnh hai mẹ con em trong căn phòng trọ. Em là vậy sao? Cô nhân viên gọn gàng, năng động của tôi ở cơ quan, và người đàn bà trẻ trong căn phòng vách ván, loay hoay đút cơm cho con một mình. Tôi bỏ đi, rồi quyết định quay trở lại, để nhìn vào khung cửa sổ phòng em vẫn còn ánh đèn đơn độc. Những đêm dài mất ngủ của tôi, lẽ nào cũng giống của em?

Tôi quan tâm đến em nhiều hơn ở cơ quan, và em nhận ngay ra điều đó. Em tránh né tôi, từ chối những giúp đỡ nhỏ nhoi. Khó khăn lắm mới tìm được dịp nói chuyện với em. Trong suy nghĩ của tôi, mẹ con em đáng thương, bé bỏng, đơn độc. Nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ khi em hất đầu lên nhìn thẳng vào tôi, bình thản, lạnh lùng: “Dạ, em sống đơn thân, không lập gia đình, cũng không có ý định cùng ai nữa”. Như một con nhím xù gai tự vệ, em khiến tôi ngỡ ngàng. Hình như vết thương tình cũ quá đau đớn, quá khó lành, nên em đã nguyện với lòng mình sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.

Tôi buồn. Sao ai cũng phải phòng vệ, ai cũng sợ yêu thương? Tôi đã một lần tan vỡ, một lần bị phản bội. Em cũng vậy mà. Sao không để cuộc sống này hàn gắn những vết thương? Sống một mình, đối với đàn ông, đơn giản là một quãng đợi, nhưng đối với đàn bà, là một sự hy sinh. Chẳng lẽ mối tình nào kia trong quá khứ đủ khiến em hy sinh cả tuổi xuân, cả nhan sắc, cả hạnh phúc của mình? Yêu thương quá nhiều cũng đau đớn như hận thù quá lớn, em không biết rằng tình yêu cũng có thể là một liều thuốc độc giết người ư? Cách duy nhất để giải độc, là hãy mở cửa trái tim mình, hãy đón nhận một tình yêu mới, có thể pha loãng, có thể trung hòa liều độc dược cũ…

Mỗi người đều có một quá khứ riêng. Tôi cũng như em, chúng ta sẽ gói lại quá khứ và cất vào một ngăn tủ nào nó. Cuộc sống đơn thân có những tự do quý giá, nhưng tự do lớn nhất, quý nhất, đó là tự do tìm kiếm hạnh phúc và tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi sẽ kiên nhẫn đợi em từ bỏ ý nghĩ “sẽ không cùng ai nữa”, được không em?

Bài học từ mối tình xưa cũ



1. Đừng khóc nữa

1. Đừng khóc nữa

Ngồi khóc để dốc hết nỗi thổn thức trong lòng là một cách giải tỏa tuyệt vời khi trái tim tan vỡ. Nhưng đừng biến đó thành thói quen, hết ngày này sang ngày khác ủ rũ gặm nhấm nỗi buồn. Hãy cho phép bản thân khóc một – hai trận thật đã đời, sau đó bạn lau lớp mascara vừa bị lem đi, trang điểm cho tươi tắn trở lại, chọn một màu váy tràn sức sống và cố gắng quay trở lại cuộc sống thường ngày.

2. Nhớ rằng, bạn tốt hơn thế

Mỗi lần thất tình, chúng ta hầu hết đều cảm thấy chới với, lòng tự tin lung lay, thế là tự hạ “knock-out” mình. Lẽ ra bạn phải yêu bạn nhiều hơn – hơn cả việc cần ai khác yêu bạn.

3. Đừng nhầm lẫn tình yêu và tình dục

Tình dục tuyệt vời không đồng nghĩa với tình yêu thực sự. Bạn gặp một người và có những phút “nông nổi” vô cùng nóng bỏng, đáng nhớ, song anh ta chưa chắc đã đúng là người đàn ông của bạn đâu. Yêu thương cần nhiều hơn thế, tình dục nóng bỏng đơn giản chỉ là “tôi đã có một đêm thỏa mãn”, vậy thôi.

4. Độc thân thì có sao

Tình trạng độc thân nhiều lúc có tác dụng rất tốt. Đôi khi chúng ta quên mất mình đã vui ra sao khi đi chơi với bạn bè, chỉ vì bấy lâu mải sống trong một mối quan hệ yêu đương. Đừng tin câu “anh hoàn thiện cuộc đời em” chỉ có trên phim ảnh. Chẳng ai hoàn thiện được cuộc đời của bạn ngoài bạn cả, hậu chia tay là quãng thời gian lý tưởng để bạn trân trọng cách sống như một cá nhân độc lập của mình.

5. Đừng chơi trò đổ lỗi

Bạn nghĩ xem, đã bao giờ việc trỏ tay đổ lỗi giải quyết được vấn đề gì chưa? Hãy nhìn lại chiều dài mối quan hệ ấy theo hướng tích cực, thành thật với bản thân xem, lẽ ra bạn đã có thể làm gì tốt hơn? Bạn sẽ trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã. Bạn mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn đồng nghĩa với quyến rũ hơn.

6. Tạm dừng chuyện hẹn hò

30-90 ngày tránh xa các mối tình là khoảng thời gian lý tưởng cho trái tim hồi phục. Bạn cần nghỉ ngơi để nhìn lại chính mình, lý trí và con tim sẽ cảm ơn bạn về khoảng thời gian tĩnh tâm đó. Ngày cảm thấy chắn chắn có thể quay lại thế giới hẹn hò sẽ là ngày bạn thấy mình vô cùng tự tin, hài hước và thanh thản.