Lúc nào em cũng vui vẻ, sẵn lòng làm giúp mọi người
việc này việc nọ. Chỉ có đến hết giờ làm là thôi, em chẳng bao giờ nán
lại văn phòng, hay la cà với mấy chị chăm lo tóc tai, váy áo. Ai cũng
nghĩ chắc chồng em ghen, nên em phải mau mau về nhà sớm.
Cho đến hôm tôi gặp em ở trường mẫu giáo, khi đến
thăm con, tôi ngạc nhiên thấy em. Em đi đón con một mình, hai mẹ con ríu
rít, bé con nhõng nhẽo đòi mẹ một món đồ chơi. Tôi đứng khuất sau xe
bán giải khát đầu cổng trường, thầm mong em đừng trông thấy tôi. Tôi –
một thằng đàn ông 34 tuổi, ly hôn vợ, mâu thuẫn gay gắt, cứ phải một hai
tuần đến trường mẫu giáo lén gặp con, nhìn con một lúc rồi về. Tôi
không thể đến thăm con ở nhà vợ cũ, vì cô ấy đã có chồng mới. Lời hứa
đưa con về nội cho cha con gặp nhau, từ khi cô ấy có bầu, đã thành hứa
hão. Cô ấy cũng thôi đưa đón con đi mẫu giáo, chỉ có chị người làm, tội
nghiệp tôi, thường cho con bé quanh quẩn chơi với ba một lúc trước khi
chở về nhà…
Một hai lần gặp nữa khiến tôi nhận ra em luôn một
mình. Tôi cũng nhận ra cái dấu tích đơn độc trong dáng vẻ của em, mà lâu
nay bộ vest đồng phục, nét son phấn, sự bận rộn trong công việc mỗi
ngày… đã che đi rất khéo. Một bữa tôi theo em về, rồi lặng nhìn cảnh hai
mẹ con em trong căn phòng trọ. Em là vậy sao? Cô nhân viên gọn gàng,
năng động của tôi ở cơ quan, và người đàn bà trẻ trong căn phòng vách
ván, loay hoay đút cơm cho con một mình. Tôi bỏ đi, rồi quyết định quay
trở lại, để nhìn vào khung cửa sổ phòng em vẫn còn ánh đèn đơn độc.
Những đêm dài mất ngủ của tôi, lẽ nào cũng giống của em?
Tôi quan tâm đến em nhiều hơn ở cơ quan, và em nhận
ngay ra điều đó. Em tránh né tôi, từ chối những giúp đỡ nhỏ nhoi. Khó
khăn lắm mới tìm được dịp nói chuyện với em. Trong suy nghĩ của tôi, mẹ
con em đáng thương, bé bỏng, đơn độc. Nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ khi em
hất đầu lên nhìn thẳng vào tôi, bình thản, lạnh lùng: “Dạ, em sống đơn
thân, không lập gia đình, cũng không có ý định cùng ai nữa”. Như một con
nhím xù gai tự vệ, em khiến tôi ngỡ ngàng. Hình như vết thương tình cũ
quá đau đớn, quá khó lành, nên em đã nguyện với lòng mình sẽ cô độc suốt
quãng đời còn lại.
Tôi buồn. Sao ai cũng phải phòng vệ, ai cũng sợ yêu
thương? Tôi đã một lần tan vỡ, một lần bị phản bội. Em cũng vậy mà. Sao
không để cuộc sống này hàn gắn những vết thương? Sống một mình, đối với
đàn ông, đơn giản là một quãng đợi, nhưng đối với đàn bà, là một sự hy
sinh. Chẳng lẽ mối tình nào kia trong quá khứ đủ khiến em hy sinh cả
tuổi xuân, cả nhan sắc, cả hạnh phúc của mình? Yêu thương quá nhiều cũng
đau đớn như hận thù quá lớn, em không biết rằng tình yêu cũng có thể là
một liều thuốc độc giết người ư? Cách duy nhất để giải độc, là hãy mở
cửa trái tim mình, hãy đón nhận một tình yêu mới, có thể pha loãng, có
thể trung hòa liều độc dược cũ…
Mỗi người đều có một quá khứ riêng. Tôi cũng như
em, chúng ta sẽ gói lại quá khứ và cất vào một ngăn tủ nào nó. Cuộc sống
đơn thân có những tự do quý giá, nhưng tự do lớn nhất, quý nhất, đó là
tự do tìm kiếm hạnh phúc và tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi sẽ
kiên nhẫn đợi em từ bỏ ý nghĩ “sẽ không cùng ai nữa”, được không em?
No comments:
Post a Comment