Tôi vẫn luôn thích câu đề tựa
trong bộ phim Now you see me: The more you look, The less you see (Tạm
dịch là: Nhìn càng nhiều, thấy càng ít).
Nhiều lúc, việc duy nhất tôi thích
làm là uể oải tha mình đến một quán cafe, gọi một cốc dứa ép nguyên chất
ít đá và nhấm nháp nhìn Hà Nội rũ mình trong cơn giao mùa. Ít ra đó là
điều khiến tôi thấy thanh thản nhất trong cuộc sống ngoài 20 một chút
nhẹ của chính mình.
Con người ta vốn vẫn tự huyễn hoặc
rằng bản thân họ là một cá thể xuất sắc. Bạn có thể chối từ, bạn có thể
thốt lên đâu tôi nào có như vậy, nhưng trong tiềm thức, đó vẫn là một
statement, một tuyên ngôn mà ai cũng đau đáu. Tôi cũng vậy, cũng luôn
gào thét từ bên trong rằng tôi là một cá thể xuất sắc và rằng ai cũng
nên mến phục.
Tôi đùa ý mà.
Giờ đây, mọi thứ được vận hành bởi
thế giới ảo. Tiếng tăm là ảo mà giá trị thì phải là thật. Hình như không
ít những idol nổi lên từ thế giới mạng đã nhai đi nhai lại câu này
không biết bao lần để găm cắm vào trong tim mọi người một niềm tin vững
chắc rằng chỉ cần biết cách đi một chút, cái tôi to lớn của bạn có thể
được thỏa mãn đến tận cùng. Nhưng sự thật thì nhìn càng nhiều, thấy lại
càng ít.
Khi công việc của bạn buộc bạn vào
thế giới của những hào quang nhấp nhoáng và những tiếng hô thần tượng
vang vọng không dứt, cũng là lúc bạn lật mặt nạ của những màn ảo thuật
hấp dẫn mà bấy lâu bạn, bạn bè của bạn và nhiều người khác vẫn tung hô.
Ai đã xem The Prestige chắc vẫn không quên được bí mật của trò ảo thuật
với lồng chim. Một chú chim bị nhốt vào lồng, phủ một tấm khăn. Nhà ảo
thuật gia vĩ đại dùng tay đập cái lồng xẹp xuống nhưng khi vén khăn ra,
chú chim đã biến mất. Khán giả hô hào mắt đảo quanh tìm kiếm rồi vỡ òa
khi chú chim đã bay ra từ bàn tay còn lại của nhà ảo thuật. Những gì bạn
thấy với giới trẻ ngày nay, cũng như một trò ảo thuật ma mị với chú
chim vậy.
Giờ thì những danh vọng như quản lý
show cho diễn viên, ca sĩ, hot girl mọc lên ào ào. Nay báo này, ngày sau
báo nọ. Oai chứ, nhưng hóa ra chỉ có mỗi việc sắp xếp lịch diễn như
hàng ngày bạn sắp thời khóa biểu. Hợp đồng thảo ra thiếu điều khoản này
kia, gà nhà có gặp sự cố thì lặn mất tăm để đợi đến khi công ty chủ quản
dẹp yên dư luận mới ra mặt ghi nhận mọi lời khen cho một quản lý giỏi.
Đấy đã là gì? Đầy ra đấy.
Rồi bất cứ ai cũng có thể làm
marketing chỉ với kế hoạch chưa hết 1 trang A4 vỏn vẹn việc post bài lên
facebook giờ nào nên share bao nhiêu. Truyền thông xã hội thì dễ như ăn
kẹo mút chỉ với việc share spam và câu like ầm ầm. Làm doanh nhân dễ
như bỡn với tờ giấy thành lập công ty vốn điều lệ khai khống mà kì thực
nháo nhào toàn tiền bố mẹ bù lỗ. Những màn ảo thuật lấp loáng che mắt
mọi người vẫn diễn ra hàng ngày hàng giờ xuất phát từ cái tôi kiêu hãnh
của người trẻ muốn được khẳng định bản thân và mọi người ngưỡng mộ.
Không biết thì thôi, biết rồi chỉ
thấy thấm mệt. Mệt một phần lo sợ chả may mình cũng bị lóa mắt trước
những màn ảo thuật khai khống tài năng bản thân để rồi đưa chân hợp tác
nhầm người rồi mình lại khổ. Mệt phần nữa cho chính những người tự huyễn
hoặc năng lực để rồi xảy chân ngã một lúc bất kì không hay. Cứ như vậy
bảo sao người trẻ vẫn hay tự kỉ hằng đêm với những dòng tâm sự sướt mướt
vì cái sự mệt mỏi này.
Đằng sau màn ảo thuật chú chim biến
mất chính là cách nhà ảo thuật gia đập chiếc lồng có chú chim kia. Khi
kéo tấm màn phủ lên, nhà ảo thuật đã kịp nắm luôn cái xác của chú chim
xấu số bị đập trong lớp vải tối màu và xòe ra một chú chim y hệt từ bàn
tay kia. Đằng sau ánh sáng có thể là một nguồn năng lượng dồi dào tươi
tốt như suối nguồn nhưng cũng có thể là sự thật không mấy đẹp đẽ về
những dị hình méo mó được đắp mặt nạ đẹp lên người.
Giờthì bạn thấy tôi rồi đó
Nghĩ như vậy, thì tôi chỉ muốn lười biếng mãi và giấu mình trong thế giới riêng. Ra ngoài kia, có ai là đang sống thật.
Friday, September 6, 2013
CHỜ NHAU 1 LẦN TRONG ĐỜI, CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số
phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một
thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước
được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi
chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận
lại thương yêu…
Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.
Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.
Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.
Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…
Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…
Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…
Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?
Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.
Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.
Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.
Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?
Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.
Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…
Chờ nhau một lần trong đời, có được không?
Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.
Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.
Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.
Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…
Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…
Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…
Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?
Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.
Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.
Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.
Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?
Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.
Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…
Chờ nhau một lần trong đời, có được không?
CHỈ LÀ, EM ĐANG CHỜ HẠNH PHÚC ĐẾN THÔI MÀ!
Người như em, khó tính lắm, kênh kiệu lắm, không phải cứ nhìn thấy
lũ bạn suốt ngày kè cặp với bạn trai mà yêu vồ yêu vập, yêu dại yêu
cuồng.
Người như em, không phải không yêu ai, chỉ là vì người mà Thượng đế sắp đặt để sống cùng em trọn đời chưa xuất hiện thôi.
Người như em, tính cách không đơn giản, chuyện tình cảm càng không, em không thể hôm nay nói yêu người này mai yêu người khác được. Nên anh thông cảm nhé, mặc dù chia tay nhưng em vẫn còn yêu sâu đậm lắm, anh đừng khó chịu, rồi em sẽ quên anh mau thôi.
Người như em, nhạy cảm lắm, một câu nói bông đùa cũng khiến em nhói lòng, nhưng em không tỏ ra, nên anh hãy cố gắng cảm nhận nhé, em cười, nhưng lòng em đau lắm.
Người như em, dạt dào yêu thương lắm, em yêu gia đình, bạn bè và nếu như mình còn quen nhau, thì còn có anh nữa, nhưng anh đừng tưởng không có anh là em không sống được nhé. Em vẫn sống, vẫn là em, em chăm sóc bản thân nhiều hơn, ai cũng khen em xinh hơn ra đấy nhé, anh phải ghen tị mất thôi.
Người như em, không có chân dài, eo thon, nhưng em hài lòng với những gì Thượng đế ban cho, rồi sẽ có người yêu em vì em là chính em có đúng không?
Người như em, nóng tính lắm, nhưng cũng nhẹ nhàng lắm nhé, em phải la mấy đứa cháu không nghe lời, để sau này nó lớn lên nó sẽ trở thành một người tốt, đắng lòng không khi người thân mình trở thành một người xấu hả anh?
Người như em, trẻ con lắm, nhưng nhờ anh, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, yêu thương cho đi nhiều hơn, suy nghĩ cho người khác hơn, em đã sống như thể đây chính là thiên đường của em, mặc dù không có bóng dáng anh.
Người như em, hay lèm bèm, nói này nói nọ, khiến anh khó chịu, nhưng phải chi, chúng ta, mỗi người thay đổi một chút, chắc hiện tại vẫn khá hơn chứ anh nhỉ?
Người như em, ao ước có một gia đình nhỏ, có những đứa trẻ, thật hạnh phúc, không cần quá giàu có, có khó lắm không anh?
Người ta nói, người như em, khó có người yêu lắm, gì đâu mà khó chịu, đủng đẳng, kênh kiệu quá, ai mà yêu nổi, đúng không nhỉ?
Người như em, không phải không yêu ai, chỉ là vì người mà Thượng đế sắp đặt để sống cùng em trọn đời chưa xuất hiện thôi.
Người như em, tính cách không đơn giản, chuyện tình cảm càng không, em không thể hôm nay nói yêu người này mai yêu người khác được. Nên anh thông cảm nhé, mặc dù chia tay nhưng em vẫn còn yêu sâu đậm lắm, anh đừng khó chịu, rồi em sẽ quên anh mau thôi.
Người như em, nhạy cảm lắm, một câu nói bông đùa cũng khiến em nhói lòng, nhưng em không tỏ ra, nên anh hãy cố gắng cảm nhận nhé, em cười, nhưng lòng em đau lắm.
Người như em, dạt dào yêu thương lắm, em yêu gia đình, bạn bè và nếu như mình còn quen nhau, thì còn có anh nữa, nhưng anh đừng tưởng không có anh là em không sống được nhé. Em vẫn sống, vẫn là em, em chăm sóc bản thân nhiều hơn, ai cũng khen em xinh hơn ra đấy nhé, anh phải ghen tị mất thôi.
Người như em, không có chân dài, eo thon, nhưng em hài lòng với những gì Thượng đế ban cho, rồi sẽ có người yêu em vì em là chính em có đúng không?
Người như em, nóng tính lắm, nhưng cũng nhẹ nhàng lắm nhé, em phải la mấy đứa cháu không nghe lời, để sau này nó lớn lên nó sẽ trở thành một người tốt, đắng lòng không khi người thân mình trở thành một người xấu hả anh?
Người như em, trẻ con lắm, nhưng nhờ anh, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, yêu thương cho đi nhiều hơn, suy nghĩ cho người khác hơn, em đã sống như thể đây chính là thiên đường của em, mặc dù không có bóng dáng anh.
Người như em, hay lèm bèm, nói này nói nọ, khiến anh khó chịu, nhưng phải chi, chúng ta, mỗi người thay đổi một chút, chắc hiện tại vẫn khá hơn chứ anh nhỉ?
Người như em, ao ước có một gia đình nhỏ, có những đứa trẻ, thật hạnh phúc, không cần quá giàu có, có khó lắm không anh?
Người ta nói, người như em, khó có người yêu lắm, gì đâu mà khó chịu, đủng đẳng, kênh kiệu quá, ai mà yêu nổi, đúng không nhỉ?
Hạnh phúc nơi đâu?
Đã lúc nào chúng ta vội vã đi tìm định mệnh của mình nhưng rồi những gì
nhận lấy chỉ như trò chơi của số phận. Người ở đó, nhưng cũng chẳng phải
ở đó. Người ở rất xa.
Ai cũng có một người đang đứng đợi, nhưng ở đó là ở đâu?
Chẳng ai cấm cản, cũng chẳng ai cách ngăn, vậy mà chúng ta xa cứ mãi xa, vĩnh viễn không tìm được đường quay lại. Bản thân anh và em, mỗi người đều tự vạch cho mình một cái ranh giới, tuy vô hình, tuy mong manh nhưng lại đầy ràng buộc. Chẳng ai đủ can đảm bước qua nó để đến với nhau…
Nhịp tim quỳ gối đòi níu chân, nhưng lý trí vẫn ngẩng cao đầu bước đi đầy kiêu hãnh. Lạc nhau trong xốc nổi, buông tay nhau khi lý trí vẫn vùng vằng. Tự mình đẩy những thương nhớ ra xa, nuối tiếc nào lấp đầy cho những mảng lòng trống hoác?
Dằn vặt, oán than và trách móc. Nghĩa lý gì nữa khi mà đã cách xa?
Đôi khi, chúng ta chỉ cách hạnh phúc có mỗi một bước chân, nhưng bàn tay không với được để nắm lấy nhau thì khổ đau vẫn là điều không thể tránh. Có những thứ trong đời không thể nào làm lại, có những sai lầm không chữa được và có những yêu thương chỉ đến có một lần…
Hạnh phúc nơi đâu? 1
Chẳng có chiếc cầu nào ngược được chiều thời gian, xoay chuyển cả không gian, bắc ngang mình trở về quá khứ… Chẳng có tình yêu nào hồi sinh được kỉ niệm, khi mà lòng người quyết dứt không còn muốn mang duyên.
Là chúng ta quá nghiêm khắc với tình yêu, hay bản thân thứ tình cảm mon men lớn dần lên trong trái tim là chưa đủ trưởng thành để đối đầu với phong ba bão táp. Những phép thử lòng, những lần đùa cợt… tình yêu vốn đã mất hết sức đề kháng với những trò chơi.
Thực ra, định mệnh vốn không quá khắc nghiệt với những thứ na ná tình yêu. Chỉ là trái tim vốn chẳng có nhiều không gian cho những xúc cảm chưa chín tới. Gặp nhau một lần là duyên, nhưng để ở cạnh nhau người ta cần phận. Đừng trách ai, cũng đừng trách mình nữa. Chỉ là, cái gì đến cũng đã đến rồi thôi…
Khóc làm gì nữa cho những điều quá cũ. Buồn làm gì nữa cho những lỗi lầm không thể sửa sai?
Chúng ta thường hẹn trước định mệnh của mình ở một nơi mà chính mình cũng phải tự tìm đường đến đó. Gặp sai vài người, đi sai vài đoạn đường cũng chỉ mong sao mình đừng bao giờ trễ hẹn. Gặp đúng người nhưng sai thời điểm vẫn cứ là thất bại. Gặp đúng người nhưng đi sai đường, cái nhận lấy vẫn luôn là tổn thương.
Đi qua nhau một lần để mang nỗi nhớ dài theo quá nửa cuộc đời. Những đánh đổi trong tim trót mang trước kia cũng chỉ mong cho tổn thương của sau này bớt đắng. Ở đó là ở đâu, chúng ta đều chưa biết. Tạm biệt nhau đã, biết đâu rồi sẽ được là của nhau...
Ai cũng có một người đang đứng đợi, nhưng ở đó là ở đâu?
Chẳng ai cấm cản, cũng chẳng ai cách ngăn, vậy mà chúng ta xa cứ mãi xa, vĩnh viễn không tìm được đường quay lại. Bản thân anh và em, mỗi người đều tự vạch cho mình một cái ranh giới, tuy vô hình, tuy mong manh nhưng lại đầy ràng buộc. Chẳng ai đủ can đảm bước qua nó để đến với nhau…
Nhịp tim quỳ gối đòi níu chân, nhưng lý trí vẫn ngẩng cao đầu bước đi đầy kiêu hãnh. Lạc nhau trong xốc nổi, buông tay nhau khi lý trí vẫn vùng vằng. Tự mình đẩy những thương nhớ ra xa, nuối tiếc nào lấp đầy cho những mảng lòng trống hoác?
Dằn vặt, oán than và trách móc. Nghĩa lý gì nữa khi mà đã cách xa?
Đôi khi, chúng ta chỉ cách hạnh phúc có mỗi một bước chân, nhưng bàn tay không với được để nắm lấy nhau thì khổ đau vẫn là điều không thể tránh. Có những thứ trong đời không thể nào làm lại, có những sai lầm không chữa được và có những yêu thương chỉ đến có một lần…
Hạnh phúc nơi đâu? 1
Chẳng có chiếc cầu nào ngược được chiều thời gian, xoay chuyển cả không gian, bắc ngang mình trở về quá khứ… Chẳng có tình yêu nào hồi sinh được kỉ niệm, khi mà lòng người quyết dứt không còn muốn mang duyên.
Là chúng ta quá nghiêm khắc với tình yêu, hay bản thân thứ tình cảm mon men lớn dần lên trong trái tim là chưa đủ trưởng thành để đối đầu với phong ba bão táp. Những phép thử lòng, những lần đùa cợt… tình yêu vốn đã mất hết sức đề kháng với những trò chơi.
Thực ra, định mệnh vốn không quá khắc nghiệt với những thứ na ná tình yêu. Chỉ là trái tim vốn chẳng có nhiều không gian cho những xúc cảm chưa chín tới. Gặp nhau một lần là duyên, nhưng để ở cạnh nhau người ta cần phận. Đừng trách ai, cũng đừng trách mình nữa. Chỉ là, cái gì đến cũng đã đến rồi thôi…
Khóc làm gì nữa cho những điều quá cũ. Buồn làm gì nữa cho những lỗi lầm không thể sửa sai?
Chúng ta thường hẹn trước định mệnh của mình ở một nơi mà chính mình cũng phải tự tìm đường đến đó. Gặp sai vài người, đi sai vài đoạn đường cũng chỉ mong sao mình đừng bao giờ trễ hẹn. Gặp đúng người nhưng sai thời điểm vẫn cứ là thất bại. Gặp đúng người nhưng đi sai đường, cái nhận lấy vẫn luôn là tổn thương.
Đi qua nhau một lần để mang nỗi nhớ dài theo quá nửa cuộc đời. Những đánh đổi trong tim trót mang trước kia cũng chỉ mong cho tổn thương của sau này bớt đắng. Ở đó là ở đâu, chúng ta đều chưa biết. Tạm biệt nhau đã, biết đâu rồi sẽ được là của nhau...
HÃY TỰ NHẮC MÌNH
Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng
cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ
không phải người yêu.
Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời,đừng nhắn nữa, không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế.
Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký... Hãy tập quen dần với bản thân mình.
Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống.
Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà sẽ không có ai xót xa cho mình.
Hãy tự nhắc mình 1
Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút, có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít những người thật sự yêu mình sẽ không làm mình đau.
Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn.
Lúc không vui buổi sáng có thể ngắm trời xanh mây trắng, buổi tối có thể ngắm trăng ngắm sao, đất trời bao la rồi sẽ có nơi thuộc về mình. Thà rằng đau một cách cao ngạo còn hơn yêu trong lén lút. Hãy nói với bản thân mình “You're the best” và giữ vững niềm tin.
Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ không phải người yêu.
Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và cả chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời.
Hãy tự nhắc mình 2
Lúc rảnh rỗi hãy nghe một đoạn nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, đọc vài trang sách hay, ngủ một giấc trưa. Khi tâm trạng không vui cũng có thể ngủ một lát.
Bắt đầu từ bây giờ, phải thông minh một chút, đừng bao giờ hỏi người khác có nhớ mình không, có yêu mình không? Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta khắc sẽ nói... những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm.
Không nên quá quan trọng hóa một số người hoặc một số việc, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân.
Đừng vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà ngược đãi bản thân như nhịn đói, khóc thương, tự kỷ, stress... đấy là những hành động chỉ có ngốc mới làm. Tất nhiên, đôi khi có ngốc nghếch một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời...
Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không nên nói xấu người khác. Nếu bắt buộc phải nói thì nói vài lời tốt đẹp. Dù sao thêm một người bạn, cho dù ko phải là thân thiết lắm vẫn hơn là thêm một kẻ địch vì vài lời nói thiếu thận trọng, thiếu suy nghĩ của mình.
Đôi khi có thể xem vài bộ phim bi Hàn Quốc nhưng không nên đam mê, có thể ra đường mà tóc tai ủ rũ nhưng phải chú ý trường hợp, có thể chửi vài từ không hay ho nhưng chỉ khi với bạn bè thân thiết của mình. Phải nhớ là nói xong thì quên đi những điều không vui.
Phải có một số bạn khác phái, chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng lại là những quân sư tài ba cho mình khi cần thiết.
Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.
Hạn chế tranh cãi với người khác. Trong cơn giận người ta rất đáng sợ, sẽ vì mất điều khiển mà nói hoặc làm những điều đáng sợ không kém. Hãy nhẫn nhịn rồi suy nghĩ căn nguyên của vấn đề mà giải quyết trong êm đềm.
Cho dù phát sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cố gắng giải quyết trong vòng 24h, càng để lâu sự việc sẽ càng khó giải thích. Nếu trong phạm vi chấp nhận được hãy xin lỗi trước. Ngẫu nhiên làm người xấu trước cũng không phải là việc quá tệ đâu.
Hãy yêu thương và trao yêu thương cho những người thực sự xứng đáng nhé!
Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời,đừng nhắn nữa, không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế.
Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký... Hãy tập quen dần với bản thân mình.
Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống.
Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà sẽ không có ai xót xa cho mình.
Hãy tự nhắc mình 1
Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút, có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít những người thật sự yêu mình sẽ không làm mình đau.
Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn.
Lúc không vui buổi sáng có thể ngắm trời xanh mây trắng, buổi tối có thể ngắm trăng ngắm sao, đất trời bao la rồi sẽ có nơi thuộc về mình. Thà rằng đau một cách cao ngạo còn hơn yêu trong lén lút. Hãy nói với bản thân mình “You're the best” và giữ vững niềm tin.
Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ không phải người yêu.
Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và cả chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời.
Hãy tự nhắc mình 2
Lúc rảnh rỗi hãy nghe một đoạn nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, đọc vài trang sách hay, ngủ một giấc trưa. Khi tâm trạng không vui cũng có thể ngủ một lát.
Bắt đầu từ bây giờ, phải thông minh một chút, đừng bao giờ hỏi người khác có nhớ mình không, có yêu mình không? Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta khắc sẽ nói... những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm.
Không nên quá quan trọng hóa một số người hoặc một số việc, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân.
Đừng vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà ngược đãi bản thân như nhịn đói, khóc thương, tự kỷ, stress... đấy là những hành động chỉ có ngốc mới làm. Tất nhiên, đôi khi có ngốc nghếch một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời...
Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không nên nói xấu người khác. Nếu bắt buộc phải nói thì nói vài lời tốt đẹp. Dù sao thêm một người bạn, cho dù ko phải là thân thiết lắm vẫn hơn là thêm một kẻ địch vì vài lời nói thiếu thận trọng, thiếu suy nghĩ của mình.
Đôi khi có thể xem vài bộ phim bi Hàn Quốc nhưng không nên đam mê, có thể ra đường mà tóc tai ủ rũ nhưng phải chú ý trường hợp, có thể chửi vài từ không hay ho nhưng chỉ khi với bạn bè thân thiết của mình. Phải nhớ là nói xong thì quên đi những điều không vui.
Phải có một số bạn khác phái, chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng lại là những quân sư tài ba cho mình khi cần thiết.
Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.
Hạn chế tranh cãi với người khác. Trong cơn giận người ta rất đáng sợ, sẽ vì mất điều khiển mà nói hoặc làm những điều đáng sợ không kém. Hãy nhẫn nhịn rồi suy nghĩ căn nguyên của vấn đề mà giải quyết trong êm đềm.
Cho dù phát sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cố gắng giải quyết trong vòng 24h, càng để lâu sự việc sẽ càng khó giải thích. Nếu trong phạm vi chấp nhận được hãy xin lỗi trước. Ngẫu nhiên làm người xấu trước cũng không phải là việc quá tệ đâu.
Hãy yêu thương và trao yêu thương cho những người thực sự xứng đáng nhé!
Thực sự thương yêu với cuộc sống khi ta bền bỉ là chính ta...
Hãy nghe tôi kể về những ngày hè, những ngày hè của biết bao người cha mẹ chạy ngược, chạy xuôi để lo tiền phí đi thi cho con cái. Những vùng quê nghèo lam lũ, một nắng hai sương đến cháy da, vui với từng đồng tiền chắt chiu dành dụm, buồn lo cho những tháng ngày tiếp theo. Ở ngoài kia đó, ở những thành phố rộng lớn, là khát khao, là giấc mộng được chấp cánh và tiếp nối cho bay cao, bay xa hơn.
Hãy nghe tôi kể về chính tôi, một sĩ tử chấp nhận đánh đổi giấc mơ một lần nữa, bởi tôi biết có những mùa hè không thể đánh đổi một cách vô nghĩa. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một giấc mơ trở thành một nhà giáo, nhưng có lẽ khi đến giờ này tôi đã nghĩ nghề nghiệp đó sẽ đi tiếp định hướng cho đến cuối cuộc đời mình. Tôi nhớ cha tôi đã từng nói: "Con ơi, ngày con mới sinh, đôi mắt vừa mới mở chào đời, mọi người đều cười với con, mà con lại khóc. Con hãy sống thế nào mà đến giờ phút sau chót, mắt mọi người đều tràn lệ, mà con được mỉm cười".
Tôi nhớ về người thầy dạy tiếng anh mà lũ chúng tôi hay gọi thầy với biệt danh là thầy giáo nobita, thầy dạy tiếng anh và mang cái kính giống hệt nobita. Ngày thầy mất, tôi lại nhớ đến câu chuyện thầy kể về những bộ phim anh hùng với những diễn viên đóng vai phụ, cuộc đời họ chỉ xuất hiện thoáng qua rồi được sắp đặt cho những cái kết phải lìa xa cuộc đời sớm, thầy đã nói một cách khôi hài rằng họ đã đóng hết với phần vài diễn và mỉm cười nhận được tiền thù lao đáng có. Lúc đó khi đứng trước lễ tang thầy tôi đã nghĩ phải chăng giờ đây thầy đã mỉm cười với những gì thầy đã làm được, là người truyền dạy kiến thức, là người đưa đò miệt mài từ năm tháng này sang năm tháng khác để đưa tất cả những người khách sang sông, những lũ học trò đi xa và bay xa. Và rồi ngày tại thời điểm tất cả, những lứa học trò đã quay trở lại viếng thăm thầy với những giọt nước mắt tri ân.
Sẽ chẳng một là một chủ đề không hề xa lạ với bao thế hệ học sinh, với những ai đã từng trải qua năm tháng cắp sách đến trường, với những ngày thi cử gần kề….Tôi sẽ chẳng nói một chủ đề xa lạ và đồng thời nó cũng đã được đề cập đến đề thi đại học khối d năm nay. Về những con người thụ động, những con người tiên phong và áp lực xã hội, mà rộng hơn đó chính là con đường đi đến khát vọng, hoài bão, đam mê để đến thành công. Có nhiều con đường dẫn đến thành công những quan trọng là bạn có dám thử, dám quyết tâm và dám làm hay không? Mặc những lối tư duy đường mòn, mặc những suy nghĩ số đông để đi theo sự lựa chọn của mình. Có lẽ khi tôi viết ra nhiều bạn sẽ sẵn sàng không đồng ý rằng, thế hệ của chúng ta có những con người đã và đang đi theo những hoài bão mục tiêu của chính mình. Đúng thế không bao giờ là số ít cả nhưng tôi chắc chắn rằng để đi theo đến hoài bão của chính mình họ cũng đã vấp không phải những luồng ý kiến trái chiều. Và trong lúc đó có những bạn đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đánh đối đến cùng và cũng có những bạn buông xuôi đó thôi. Vậy bạn có nghĩ mình sẽ không xao động trước tâm lí số đông và sẵn sàng chịu cả một hệ lũy sau đó nếu thất bại, những ý kiến trái chiều có làm bạn thất vọng và mỏi mệt không?
Và đại học con đường duy nhất cho mỗi chúng ta hay không thì đương nhiên là không rồi. Quan trọng là bạn đã làm được những gì cho con đường bạn chọn hay không mà thôi? Và khi quyết định thi đại học, bạn đã đặt cả quyết tâm, mục tiêu và kì vọng của bản thân, của gia đình trên vai. Tôi đã trải qua những ngày chứng kiến và cùng với những sĩ tử 95 vượt qua kì thi này. Và đằng sau mỗi câu chuyện như thế với tôi lại có những điều suy ngẫm…
Hãy nghe đôi chút về những bạn sinh viên tình nguyện, họ là những lứa 94, 93 cùng nhau góp một phần không nhỏ vào kì thi này. Họ túc trực ở những bến xe, họ giúp những bạn ở xa lần đầu lên thành phố tìm được những phòng trọ hợp lí, họ hướng dẫn, đến từng địa điểm thi. Họ đã không quản những ngày nắng non, trước cái nắng, những giọt mồ hôi lăn dài trên má, ướt đẫm áo, nhưng vẫn nở những nụ cười thật tươi vui, họ tiếp sức mùa thi, họ tình nguyện làm xe ôm nhiệt tình với những tấm bảng viết chữ thật ngỗ nghĩnh, đáng yêu. Họ chuẩn bị nước uống, giúp những chú công an ổn định trật tự an toàn giao thông…
Hãy nghe đôi chút về những vị sư ở chùa, tình nguyện với những hộp cơm chay. Cầm trên tay hộp cơm của họ tôi không khỏi rưng rưng nước mắt, mà đâu có riêng phải tôi, những bác phụ huynh tâm lí sẵn sang nhường những hộp cơm cơm chay trưa miễn phí đó cho những bạn thí sinh cả buổi trưa nắng non kiếm tìm một bữa ăn lót dạ từ sáng chưa có một miếng nào bỏ bụng. Tôi còn thấy có những bạn giống tôi đã òa khóc khi được tận tâm nhận những hộp cơm chay đó. Những hộp cơm chay đó nhỏ bé thôi nhưng đó là cả tấm lòng của những vị sư, những người cúng dường, những người đã bỏ công sức mình để nấu nướng để có bữa ăn ngon miệng. Đó là cái tâm, cái lòng mà biết bao nhiêu tiền có bữa ăn sang trọng cũng không quý bằng như thế.
Hãy nghe đôi chút kể về những bạn nhà ở xa mấy mươi cây số, đạp xa đến điểm thi, có lúc trễ giờ, vào phòng vội vã làm bài không được tốt lắm. Đọc báo có biết bao bạn dù ốm đau, dù chân bị thương nhưng vẫn cố gắng đến điểm thi, làm hết sức mình, không phụ công sức đã bỏ ra. Tôi thật sự khâm phục nghị lực trong họ, có bạn dù bị đau ruột thừa nhưng vẫn muốn đến làm hoàn thành nốt bài thi cuối cùng, trong lúc làm bài dù bị đau đến ngất nhưng khi tỉnh lại vẫn muốn hoàn thiện bài thi của mình.
Hãy nghe đôi chút về những người cha mẹ, những người mà tôi nhìn thật thương cảm biết bao. Tận sâu trong đôi mắt họ tôi nhìn được bao nỗi bâng khuâng khi thấy con mình thức hôm thức khuya học bài để ôn thi rồi thấy con bước ra phòng thi, lo lắng, hỏi han để rồi có người đăm chiu, có người rớt nước mắt, có người mỉm cười. Nhìn con xanh xao, gầy nhom hẳn đi, cố gắng lo cho con được bình an trong giấc ngủ, miếng ăn, nước uống để con có thể cố gắng hết sức mình làm bài tốt trong mùa thi. Nhìn cảnh những người cha, những người ngồi bệt cùng với con đợi xe buýt, đợi con ra phòng thi mà tôi chợt nhớ đến chuyện một bạn thí sinh đi cùng cha ra Huế dự thi y, bị lừa sách tiền, người cha vì thế mà phải nhập viện, và may thay được người mọi người giúp đỡ. Tôi càng cảm phục hơn đằng sau để có được một kết quả mĩ mãn đó là kết quả của cả biết bao con người mới cùng đóng góp…
Và sau cùng là câu chuyện một bạn dân tộc trốn gia đình đi thi trong tay chỉ cầm 200.000 đồng. Điều mà đọng lại trong suy nghĩ của tôi như đã được đề cập ở trên chính là cái đích đến thành công. Qua một chuyện kì thi đại học, qua nhận định của một người Việt kiều, qua những suy nghĩ của cha, mẹ và rộng hơn xã hội. Liệu bạn sẽ nghĩ gì cho ước mơ được thực hiện lí tưởng của mình, khó khăn, ai chẳng có khó khăn, mỗi người mỗi một hoàn cảnh khác nhau nhưng quan trọng hơn là chính bạn nhìn nhận.
Ta còn một điều đáng nhìn nhận nữa ở đây là đất nước của chúng ta trong thời kì đổi mới. Thời kì mà được làm chủ bởi thế hệ 8X, 9X và rộng hơn nữa là 10X, tôi đã từng trăn trở về những nhìn nhận, những ý kiến tiêu cực, lẫn tích cực về những thế hệ này mà trong đó có tôi. Chúng tôi những con người được sinh ra khi cuộc chiến đã kết thúc và lớn lên khi đất nước bắt đầu mở cửa. Chúng tôi hoang mang giữa quá khứ và tương lai, giữa truyền thống và hiện đại, giữa vật chất và tinh thần, giữa chủ nghĩa dân tộc và toàn cầu hóa, giữa chủ nghĩa tập thể bình quân và chủ nghĩa cá nhân tự do. Rất nhiều người trẻ chúng tôi đã lạc lối và tiếp nhận cái xấu của cả hai thứ đối lập: dân tộc hẹp hòi và sính ngoại mù quáng, cổ súy cho bình quân chủ nghĩa đồng thời tự do sống buông thả và tự do chửi bới... Chỉ có một số nhỏ hấp thụ được tinh túy truyền thống đồng thời nhập khẩu được những giá trị tốt đẹp của nhân loại. Và ba nước có sức ảnh hưởng văn hóa lớn đối với nước ta chính là Âu Mĩ, Trung Quốc và Hàn Quốc…
Con người càng hiện đại, càng tôn vinh và chú trọng học thức thì sẽ càng có nhiều vấn đề nan giải, không chỉ qua một kì thi đại học mà thôi. Nhưng đó là điều tôi muốn chia sẻ với các bạn khi đọc được blog này, không phải vì một cuộc thi viết được mở ra mà chia sẻ những suy nghĩ đã tồn tại trong tôi. Đó là cả một cuộc đời trước mắt và suy cho cùng hãy sống đừng tiếc nuối, hãy tiếp thu những cái hay khi có thể, sửa sai và đổi mới. Vì chúng ta chỉ có một cuộc đời và “tuổi trẻ cho phép được sai lầm” nên hãy sống, làm việc không ngừng bằng bất kì hình thức nào miễn là không được sai trái, phạm pháp thì con đường nào cũng sẽ dẫn chúng ta đến thành công, thành công ở đây là những gì chúng ta đã từng làm và sống không hối tiếc. Như các thế hệ đi trước chúng ta họ đã sống vì lí tưởng là giành độc lập, tự do cho đất nước này và như Nam Cao đã luôn tin về một cuộc sống không phải là “Đời Thừa”.
P/s: Thực sự thương yêu với cuộc sống khi ta bền bỉ là chính ta...
"Nhé Gái"
"Nhé Gái"
....
Mình thường nghe cái tên gọi thân thuộc sau mỗi cuộc chuyện trò với
nàng nào đó. Mình tin rằng sau khi cái tắt nắng ngọt ngào trên phố chiều
vội vã, giữa dòng xe ngược xuôi, chúng mình hợp lại với nhau tám
chuyện. Có lẽ khác với tán dóc là từ một chuyện có chủ đề rồi lan rộng
đủ
thứ từ đông sang tây, từ cổ sang kim và kể cả là những chuyện rất chi
nhỏ nhất nữa. Nếu chỉ là chém gió thì có lẽ sẽ được dịp kéo cả lũ con
trai vào xúm tụm, nói chuyện cười hả hê. Nhưng với chúng mình thì hình
như không phải?!. Nói đúng hơn từng cặp, là mình và một nàng nào đó.
Đúng là chỉ hai nàng trên một con xe tay ga nào đó, một nàng thả tay
ga buông lỏng, chạy rong ruổi khắp con phố giữa lòng Đà Nẵng này. Đó là
những ngày, màn đêm buông dài và lấp loáng là những ánh đèn vàng lan
tràn. Như một sân khấu của cuộc đời ẩn dưới tấm màn đen của đất trời khi
vừa được kéo lên, buộc gọn cho những nỗi niềm xa xăm. Là với mình,
nàng được dịp kể biết bao câu chuyện không đầu không đuôi. Các trai có
biết các nàng vô cùng nhạy cảm nên vì thế với họ có nhiều điều luẩn quẩn
trong đầu họ. Mà vô tình mà hữu ý lắm, mình lại là người được chọn mặt
gởi vàng để trút niềm tâm sự.
Mình ủi an nàng như một người bạn tri kỉ, mình lắng nghe như vừa
muốn xoa dịu vừa muốn thả trôi những nỗi niềm đó đi. Dù mình biết
rằng, điều đó dường như rất khó, mình lại là đứa chỉ có thể đồng cảm chứ
tìm một giải pháp cho hợp tình hợp lí thì có lẽ bó tay!
Các gái biết sao không? Có lẽ như một kịch bản được lặp đi lặp
lại. Mình đã từng nghĩ chuyện tình cảm là muôn đời muôn thửu mà các
gái đã bỏ nhiều công sức vào đó quá. Biết rằng khi được kể lể đã đời
xong, mấy gái lại về nhà và trong góc phòng thân thuộc, lại có tiếng
thút thít và nước mắt ứ nghẹn. Mình biết các gái không bao giờ đủ dũng
cảm để thừa nhận là chưa từng thấy đau xót vì một ai đó ra đi nhưng thay
vào đó sao lại không một lần đối diện.
Đó là đối diện với chính mình, các gái hãy nhìn vào gương, hãy nhìn
vào đôi mắt mà các gái đã buồn rầu vì một ai đó. Các gái có thấy gì
không? Là một mình, chỉ một mình mà thôi, một mình với những nổi thương
tâm chất chứa trong lòng. Nổi thương đau đó, không ai hiểu rõ nhất ngoại
trừ chính mình. Những nét son phấn đều được trôi nhẹ nhàng, mái tóc rối
tinh, ánh nhìn đờ đẫn, da dẻ xù xì. Đó là những gì cuối cùng mà tất cả
các gái nhận được sau một chuyện tình cảm sao? Và có lẽ giờ đó sao gái
không nghĩ đến cha mẹ, những người đã dưỡng dục mình cho đến chừng này
tuổi. Sắc vóc này không phải là của riêng mình và con đường đến được chữ
tình yêu đó, các gái đã nhận được biết bao sự yêu thương từ gia đình,
bạn bè...
Không hiểu sao vô tình trên phố có gái khóc, mình lại thấy trong
lòng vẫn vương một nỗi buồn xa xăm. Đó là sự đồng cảm, dù không hiểu
chuyện gì, nhưng mình biết khi một người con gái khóc, cũng là lúc cảm
giác lạc lõng vây lấy và đơn điệu trong những ký ức ngọt ngào.
[Và anh cũng chắc cũng sẽ không hiểu cảm giác này đâu. Khi người ta
chạy rất xa, không dám nhìn lại vì sợ những nứt vỡ. Khi người ta không
dám quyết định điều gì vì sợ sự sai lầm đeo bám, hay sự sụp đổ và sự bắt
đầu. Khi người ta kềm giữ tim mình thôi đau đớn trước một khúc nhạc
trỗi dậy bâng quơ. Hay cảm giác bó gối nhìn mưa thả từng giọt dài trong
tay mình, từng kẽ tay em dù khít khao đến mấy cũng trơn tuột mà thôi.
Giống như cách em yêu, nắm giữ và rơi…]
Và mình hiểu một điều rằng chỉ có nỗi nhớ về tình yêu và sống trong
nó, chắt chiu nó mà thôi. Và hãy tự cho ai đó ra khỏi cuộc đời nhẹ như
một cơn mưa trôi thôi nhé gái!
Và ngày mai nắng ấm sẽ bắt đầu, mình mãi tin là thế...
P/s: Cuộc đời này vẫn không thoát khỏi biển tình mênh mông, dặn lòng thôi...
Subscribe to:
Posts (Atom)