- Em sẽ trở về phải không em?
- Em sẽ về, có thể 1 năm, 2 năm, hay 5 năm nữa em sẽ về, nếu như có một ngày chị yêu em…
Hoàng Ngân lặng người trước câu trả lời của thằng em nhỏ hơn mình 5 tuổi. “Nhóc” là
một người em trai, một người bạn đã chia sẻ rất nhiều chuyện với Ngân.
Những khi Ngân khóc, Ngân đau lòng hay hạnh phúc với tình yêu của mình
Ngân đều kể với nó. Bao nhiêu năm kể từ ngày Ngân và nhóc quen nhau trên
mạng nhỉ? Có lẽ là đã 3 năm. Mọi chuyện trong 3 năm vẫn như một thước
phim quay chậm đang tái hiện trong đầu Ngân.
Tại sao cuộc đời lại có những trái ngang đến thế nhỉ. Ngân nhớ như in một ngày cuối đông, nó đi bên cạnh Ngân, giọng nó ấm áp:
- Chị nè, mẹ kêu em chuyển ra Hà Nội với mẹ.
Gương
mặt Ngân không tránh khỏi sự thảng thốt, bất giác như mình sắp mất mát
điều gì đó đã gắn bó bấy lâu. Dù Ngân biết rằng “nhóc” là một cậu ấm
thật sự, con của nữ doanh nhân thành đạt, và tương lai của “nhóc” là ở
đấy, ở Hà Nội.
- Nhưng còn ước mơ và chuyện học của em ở đây thì sao?
- Em cũng đành bỏ dở thôi, có lẽ em sẽ tiếp tục lại, hoặc đi theo một con đường khác khi ra đến Hà Nội.
- Uhm…
Ngân không nói gì nữa kể từ lúc ấy, gương mặt cứ đăm đăm nhìn ra mặt nước mênh mông của con sông Sài Gòn. Giọng nhóc vẫn ấm áp
- Em đi, chị có buồn không chị? Chị sẽ nhớ em chứ?
- Sao
em hỏi chị như vậy? Dù gì chúng ta cũng là chị em mà. Hoàng Ngân cười
buồn, gương mặt của một phụ nữ đã chịu nhiều đau khổ, có một nét đẹp
buồn, rất sâu xa và dễ khiến người khác đắm mình vào trong ấy.
- Đúng rồi, chị chỉ xem em như em trai thôi…..
Lần
này đến lượt nhóc nhìn ra con sông, gương mặt cũng buồn, và ánh mắt cũng
xa xăm. Ngân nghe trong lòng thoáng chút xót xa. Mà xót xa cho cái gì
thì cô cũng không định nghĩa được lúc này. Cứ thế hai con người im lặng
và dường như đang gửi tiếng lòng cho nhau theo gió, quyện vào dòng sông.
- Chị
hiểu em thương chị đến thế nào nhóc à, 3 năm chúng ta đã là bạn bè, đã
tâm sự cho nhau nghe rất nhiều chuyện. 3 năm em luôn ở cạnh chị mỗi khi
chị có chuyện vui hay buồn. Những cử chỉ quan tâm, những hành động và
lời nói của em, làm sao chị lại không nhận ra tình cảm của em chứ? Nhưng
mà ….em còn quá nhỏ để gánh lấy gánh nặng đàng làm oằn vai chị, chị
không xứng đáng để em phải hi sinh nhiều thứ như vậy, chị cũng không
dành cho em tình cảm như em đã đối với chị. Thế nên chúng ta hãy cứ là
chị em, là bạn bè thôi sẽ tốt hơn nhóc à…!
-
Chị
có biết em thương chị nhiều lắm không? Có thể ai đó sẽ nói rằng em bị
điên, em mù quáng khi yêu người phụ nữ hơn mình 5 tuổi, đã từng chia sẻ
cho em nghe những chuyện buồn vui trong tình yêu của chị. Nhưng em khẳng
định rằng tình cảm của em là tình yêu trưởng thành thật sự. Em yêu cái
cách chị chăm lo cho người mà chị yêu, sự chung thủy và hi sinh mà chị
dành cho anh ấy. Em, đã có lúc rất ganh tỵ với người đàn ông ấy, đã có
lúc ghét anh ta rất nhiều khi anh ta mang đến cho chị quá nhiều khổ đau.
Nhưng trên hết vẫn là lòng yêu quý chị. Chỉ cần chị kêu em ở lại, chị
chấp nhận cho em một cơ hội. Em nhất định sẽ ở lại Sài Gòn..
Chẳng
biết mỗi người có nghe được tiếng lòng trong nhau không, chỉ thấy cả
hai người cùng nhìn nhau, rồi nhóc nắm tay chị, rất chặt, nhóc nói:
- Em chở chị về nhe, lần cuối được chở chị về bằng xe đạp rồi.
- Uhm, hai chị em mình về thôi em. Trời cũng tối rồi.
…
Sau
hôm đó đến nay cũng đã 2 tuần, vậy là nhóc đi thật. Mà cũng đúng thôi vì
Ngân không hề níu kéo, không hề nói gì để nhóc do dự. Cô cũng không nói
cho nhóc biết rằng trong lòng cô buồn đến thế nào. Trong 2 tuần ấy cô
chỉ dành cho nhóc những lời khuyên và dặn dò để nhóc vững vàng hơn khi
bắt đầu cuộc sống mới. Ngân chỉ dành cho nhóc những cái cóc đầu, véo tay
những lúc nhóc nói hay làm sai điều gì. Mọi việc có vẻ như không có tác
động gì với Ngân cả. Nhưng Ngân biết rằng rồi đây nhật ký của cô sẽ đầy
thêm, và buồn bã hơn khi không có nhóc bên cạnh.
Tiếng nói của nhóc phá tan suy nghĩ của Hoàng Ngân:
- Chị đang nghĩ gì thế, sao em hỏi mà chị không trả lời
- À, chị xin lỗi, mà em hỏi chị gì nhỉ? Ngân ấp úng.
- Em không hỏi gì cả, em chỉ nói rằng lúc nào đó nếu chị yêu em, có thể em sẽ về lại Sài Gòn.
- Thằng nhóc này lại nữa rồi, định học theo cái chuyện “chị ơi, anh yêu em hả”. Thôi đi em , đó chỉ là truyện thôi…
Gương mặt nhóc tối sầm lại, giọng chùng xuống nhưng rõ từng tiếng một.
- Em
nhỏ hơn chị nhưng đủ lớn để nhìn nhận. Em là em, em không học theo
truyện, mà bản thân chị không phải cũng là người thường viết truyện đó
sao? Chị không có mơ ước gì sao?
Hoàng Ngân kìm lòng, ngước mặt lên ném cho thằng nhóc cứng đầu ánh mắt sắc như dao cạo, trả lời cương quyết:
- Chị
viết truyện, xây dựng nhân vật dựa vào tự nhiên, chị đem mơ ước và hi
vọng gửi vào trong ấy, hi vọng mọi người hiểu được thông điệp của mình.
Còn em em cũng nên hiểu rằng chị chỉ muốn tốt cho em. Và chị thấy là
mình không làm gì sai cả. Chị sẽ không hối hận.
- Chị sẽ không hối hận ngay cả khi em xảy ra chuyện gì sao?
- Nhóc
nè, em sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ có cuộc sống tốt với mẹ và công
việc. chị em mình còn có thể liên lạc với nhau bằng nhiều phương tiện
mà.
- Chị nói đúng, thôi mình về đi chị.
Hoàng
Ngân biết là nhóc giận, nhóc buồn trước lời nói giống như tuyên bố và
dạy dỗ của cô, nhưng biết làm sao hơn. Đó là tất cả những gì cô có thể
giúp cho người em, người bạn của mình. Cô biết nhóc muốn về là vì hờn
mát, nếu cô ở lại nhóc nhất định sẽ không về. Nhưng mà…. nên
về, lúc này là đúng nhất để cho nhóc không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, để
nhóc không có ấn tượng gì về cái gọi là “đêm cuối” này.
- Uhm, thôi chị về trước đây. Chúc em mọi điều tốt lành nhé, ra đến đó thì gửi tin cho chị nhé.
Hoàng
ngân nói giọng có pha một chút gì đó bâng khuâng, cô không dám nhìn vào
mặt nhóc, cái dáng người cao to của nhóc sẽ khiến cô cảm thấy như mình
quá nhỏ bé mà xiêu lòng thì sao. Cô quay mặt vội bước đi, tiếng nhóc vẫn
văng vẳng phía sau
- Để em đưa chị về
- Thôi chị muốn đi bộ về, cũng không xa lắm. Hoàng Ngân nói mà không quay mặt lại.
Cô
lang thang trên con đường nhộn nhịp để về nhà. Sài Gòn vào đêm là thế,
cũng vì vậy mà nó được gọi là nơi phồn hoa đô hội. không hiểu sao cô
chưa bao giờ thấy mình là một phần trong cái thành phố này, cô thấy đơn
độc trong chính cái nơi mà cô phải ở và làm việc hằng ngày. Cô đã từng
sướt mướt khóc trên vai nhóc khi chia tay người yêu, và cũng từng say
sưa nôn ói trên vai nhóc sau những cuộc vui giãi sầu…nhớ lại thời gian
đó, nhóc đúng là….kiên nhẫn với cô thật.
Cái
thằng em này…. tự dưng nghĩ đến đấy cô rưng rưng khóe mắt. Ngân vẫn
đang còn miên man với những dòng suy nghĩ của mình thì bị một bàn tay
mạnh bạo nắm chặt cổ tay, ghì chặt lấy người cô. Cô toang hét lên thì
người đàn ông đã lấy tay chắn ngang miệng của cô, cô cắn mạnh vào tay
hắn thì hắn giang tay tát cô một cái. Hoàng Ngân choáng váng và quỵ hẳn
người xuống đất sau cái tát như trời giáng của tên đàn ông biến thái.
Hắn muốn gì ở cô kia chứ, cô cũng đâu có quen biết hắn. Mà đã gọi là
biến thái thì cần gì biết lý do kia chứ, quan trọng là cô phải chạy
nhanh ra khỏi cái con hẻm này. Một đoạn nữa thôi là đã đến nhà trọ của
cô rồi. Nhưng làm sao chạy được kia chứ, hắn lại túm được cô, hắn toang
giật phăng cái áo sơ mi trên người cô. Hoàng Ngân lúc này miệng rướm
máu, dùng chút sức lực cuối cùng để chống trả. Trong một thoáng gã đàn
ông kịch cỡm ngừng tay, và quỵ xuống, đầu hắn bê bết máu. Nhóc chạy đến
ôm chầm lấy Ngân.
- Ngân ơi, Ngân có sao không?
Hoàng
Ngân cười nhẹ rồi ngất đi trong vòng tay của nhóc. Hôm đó, nhóc đưa
Ngân về nhà của mình, nhóc băng bó vết thương trên tay và xức thuốc lên
vết bầm trên miệng cô. Suốt đêm ấy, nhóc ngồi kế bên cô, vì cô cứ bị
những cơn ác mộng quấy rầy, toàn thân toát mồ hôi ướt đẫm, nước mắt ràng
rụa. Thấy Ngân như vậy, nhóc đau lòng lắm…
Sáng
hôm sau Ngân dậy, thấy nhóc đang ngồi dưới sàn, tựa người vào thanh
giường, tay vẫn còn đang cằm cái khăn lau mồ hôi cho cô đêm qua. Cô lại
thấy xót xa trong lòng. Hoàng Ngân toan ngồi dậy, thì nhóc cũng tỉnh,
nhóc ân cần hỏi cô cần gì thì nhóc lấy cho.
- Chị không sao đâu em, chị đâu phải người bệnh.
- Thì chị nhìn lại mình đi, tay bị bầm, miệng cũng vậy, toàn thân như không còn sức lực ấy, vậy có mạnh khỏe không?
- Chị…. Chị phải về đây.
- Nếu chị cảm thấy em làm vướng bận chị như vậy em sẽ đi chị cứ ở đây nghỉ ngơi, chiều em sẽ đưa chị về.
- Không, chị không có ý đó. Sao em lại nói vậy chúng ta vẫn là chị em mà, sao lại nói là vướng bận hay không ?
- Đúng rồi, chị nói đúng, lúc nào chúng ta cũng là chị em.
Nhóc
nói như gặng từng chữ, Ngân bỗng dưng thấy sợ hãi. Lần đầu tiên nhóc
giận dữ như thế với cô, rồi nhóc đứng dậy, khoát áo và đi ra ngoài.
Hoàng Ngân cũng không còn sức để suy nghĩ nhiều nữa, tay chân cô đau
buốt và toàn thân rũ rượi, cô chìm vào một giấc ngủ say. Cảm giác lúc
này rất bình yên và an toàn.
Nghe
tiếng xèo xèo dưới bếp vang lên, Hoàng Ngân tỉnh giấc, mới đó mà cô đã
ngủ lâu vậy sao? Đã 11 giờ trưa rồi còn gì, cô thật là hư hỏng. Cô đứng
dậy, gấp chăn mền, rồi bước xuống nhà bếp.
Nhóc chưa quay lại đã nói với cô:
- Chị dậy rồi à, em có mua cho chị bộ đồ, để trên giường, chị mặc thử xem thế nào, đồ của chị dơ và rách hết cả tay rồi.
Ngân
lặng lẽ vào trong, lấy trong chiếc túi nhỏ màu hồng phấn một bộ đồ,
chiếc đầm dài qua gối màu hồng nhạt rất dễ thương. Mặc đồ xong, cô cũng
buột lại tóc rồi bước xuống bếp.
Hoàng
Ngân không tin vào mắt mình, một bên mắt của nhóc cũng bị bầm tím, khóe
miệng đang rươm rướm máu, có vẻ như vết thương rất mới. Lúc sáng nay
khi tỉnh dậy cô vẫn thấy nhóc đâu có bị gì. Ngân hốt hoảng chạy vội đến
chỗ nhóc, hỏi vồn vã:
- Em bị sao vậy? lúc sáng chị thấy em đâu có như vầy.
- Em không sao đâu chị, con trai bị chút thương tích có gì đâu.
- Nhưng em có thể cho chị biết lý do không ?
- ……….
- Em không xem chị là chị của em nữa sao
- Không, em đã không xem chị là chị của em lâu rồi. Là chị thì không phải chuyện gì cũng nói được đâu. Chị đừng bận tâm như vậy.
- Có phải vì chị mà em bị như vậy không ?
- Nếu vậy thì sao? Chị sẽ tìm cách tránh xa em sao? Chị không cần làm vậy đâu, em cũng sắp đi khỏi đây rồi.
- Sao
giọng điệu của em cay đắng vậy chứ. Hoàng Ngân rưng rưng nước mắt, cô
thấy trong lòng mình như đang có ai giằng xé, đau nhiều lắm…
- Em xin lỗi chị, em không sao đâu chị.
Vừa
nói nhóc vừa xoa đầu cô, hôn lên trán cô. Ôi trời, cái hành động đó đâu
phải là giữa hai chị em, chẳng hiểu sao cô cũng vẫn đứng như thế, mặc
cho nhóc ôm cô nép vào lòng nhóc. Nhóc muốn che chở cho cô hơn bao giờ
hết. Nhóc yêu cái dáng người của chị, mái tóc , cả khuôn mặt, ánh mắt và
nụ cười buồn của chị. Nhóc thật sự yêu chị mất rồi.
Hoàng Ngân rụt người ra khỏi vòng tay của nhóc, rồi cô hắng giọng nói:
- Để chị thoa thuốc cho em.
Hoàng ngân vừa tẩm bông gòn rửa vết thương cho nhóc vừa ân cần hỏi:
- Em có thể nói chị nghe sao em bị thương không?
- Em
không sao mà chị, tại cái tên biến thái hôm qua chưa chết nên dẫn thêm
mấy tên nữa đến kiếm chuyện thôi, em xử đẹp tụi nó rồi.
Gương mặt Hoàng Ngân tỏ ra lo lắng, giọng nói có phần hốt hoảng:
- Như vậy thật sự không tốt chút nào, nếu mấy tên đó còn tìm em thì sao
- Trời, bà chị hiền ơi, mấy tên đó là giang hồ thôi, chẳng qua là tức tối cái vụ bị đánh, chứ rảnh đâu đi tìm em hoài.
- Thì họ cũng tìm em rồi đó, lại đánh em thế này.
- Thì em để họ đánh cho hả giận, xem như huề mà. Em cũng sắp đi rồi, 2 ngày nữa sẽ đi, mẹ đã gửi vé máy bay vào cho em.
Nghe
đến đấy, tự dưng Hoàng Ngân im lặng, gương mặt cũng thoáng buồn. Nhưng
cô không hề tỏ thái độ gì, cô thật sự rất lạnh lùng. Cô đứng dậy, thu
dọn nhà bếp, rồi dọn cơm lên bàn, nhưng cô không cùng ăn cơm với nhóc mà
lại chuẩn bị đồ đi về. Nhóc cầm tay chị nói rất lớn tiếng, dường như
bao nhiêu nén giận trong lòng đều tuôn trào:
- Thật sự chị đã bao giờ đối diện với chính mình chưa? Phải chăng chị đang trốn chạy khỏi một điều gì đó?
- Chị
không trốn chạy, chị đang đối diện với thực tế đó chứ. Hai ngày nữa em
sẽ đi, chị biết rõ điều đó, và chị cầu chúc cho em có được cuộc sống mới
vui vẻ và hạnh phúc. Chị cũng cảm ơn em đã ở bên cạnh chị trong suốt
thời gian qua, em thật sự đã giúp chị rất nhiều.
Nói
rồi Hoàng Ngân gỡ tay của nhóc ra, cô bước đi mà nước mắt tuôn rơi, thật
sự cô cũng chẳng hiểu cái nội lực bên trong con người của mình mạnh mẽ
đến thế nào để có thể từ chối tình cảm của nhóc. Cô chỉ biết rằng mình
nên làm thế…
Hai ngày sau đó, cả Ngân và nhóc đều không liên lạc với nhau, trước giờ ra sân bay, nhóc nhắn tin cho Ngân:
- Chị
biết không em đã rất buồn, nhưng em không trách chị. Vì chính vì chị là
người như thế nên em đã yêu chị lúc nào không hay biết. Giờ thì em phải
đi đây, không có em, chị hãy mở rộng lòng mình mà vui vẻ hơn nhé chị.
Em cầu chúc mọi điều tốt lành đến với chị.
Hoàng
Ngân đang làm việc, đọc xong tin nhắn Ngân thấy sóng mũi mình cay cay,
định trả lời cho nhóc mấy dòng, nhưng rồi Ngân đóng máy lại.
…
Nhóc
đến sân bay cũng hơi sớm, còn nửa tiếng nữa chuyến bay mới khởi hành,
nhóc ngồi chờ nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng lại nhìn quanh quất,
nhóc tự hỏi mình đang tìm gì thế nhỉ? Chị sẽ không bao giờ đến, nhóc
biết vậy….
Nhóc
mở điện thoại, đã 15 phút từ lúc nhóc nhắn tin ở nhà khi chuẩn bị đi,
chị vẫn không hồi âm dù là 1 câu tạm biệt. Sao chị lại tàn nhẫn với nhóc
đến vậy nhỉ. Màn hình chờ trên điện thoại của nhóc là hình của chị,
gương mặt hiền hậu và đẹp buồn đến lạ. Nhóc cứ nhìn hình chị, nhìn đồng
hồ đang đếm ngược trên chiếc điện thoại mà thấy đau lòng quá đỗi.
Chợt
một bàn tay mềm mại đặt lên vai nhóc, nhóc quay lại, chị đứng trước mặt
nhóc, nở nụ cười hiền nhìn nhóc. Nhóc mừng quá, vui quá, nhóc ôm chầm
lấy chị. Lần này thì Hoàng ngân không tránh né hay xô nhóc ra nữa, cái
ôm cuối cùng để chia tay, những kĩ niệm mà Ngân và nhóc trải qua, xứng
đáng cho một cái ôm thế này. Nhóc vẫn không buông Ngân ra, nhóc nói như
rót vào tai Ngân:
- Em đã nghĩ chị sẽ không đến
- Lần này chị đã làm khác lại, chị đã không như em nghĩ nữa, thế nên em không còn lý do yêu chị nữa nhé.
- Chị không cấm được em, nói gì thì nói, đó vẫn là quyền của em.
- Cái thằng nhóc này…
Nhóc xiết mạnh Ngân một cái, như sợ vuột mất, như sợ sẽ rời xa mãi mãi.
- Nhóc vẫn yêu Ngân, một ngày nào đó nếu Nhóc quay lại, chúng ta sẽ có thể chứ?
Mắt
Ngân đỏ hoe, chẳng biết phải trả lời thế nào với nhóc, đúng là đứng
trước một tình cảm chân thật, con người ta rất khó chối từ. Nhưng ở vào
hoàn cảnh của Ngân, muốn chấp nhận cũng không phải là dễ dàng
- Chúng ta quen biết nhau là do duyên số, vậy hãy để duyên phận trả lời tất cả nhé em?
Nhóc khẽ mỉm cười và đáp trả Ngân một câu trước khi bước vào trong
- Nhóc sẽ tạo ra duyên phận, rồi chị sẽ thấy, ngày gặp lại, chị ….nhất định phải gọi em bằng anh đấy.
Nhóc bất ngờ bước đặt lên má Ngân một nụ hôn, trước khi đi nhóc còn quay lại cười với Ngân, nụ cười thật tự tin
- Ngày đó nhất định sẽ đến….
Hoàng
Ngân cũng chẳng hiểu mình thế nào, cảm thấy rất vui trước những cử chỉ
và lời nói mà nhóc dành cho mình. Nhóc là người đã mang đến cho Ngân cái
cảm giác rằng cuộc sống còn nhiều điều tươi đẹp phía trước. Nó không
hẳn là tình yêu, mà nó là một cảm giác tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng vào
sự chân thành giữa con người với con người. Ngân tự hỏi rồi cười thầm
trong bụng “nếu một ngày nào đó nhóc về thật mình phải gọi nhóc bằng anh
sao?”