Friday, September 13, 2013

Hình như tôi đang níu kéo tình yêu


Bây giờ tôi mới biết cảm giác hụt hẫn là như thế nào, bởi vì tôi yêu người tôi không nên yêu.

Em và tôi, hai khoảng cách thật sự xa. Em là người cao quý, tôi là kẻ thấp hèn. Em có nhiều người theo đuổi còn tôi chỉ là người vô danh. Tất cả mọi điều đều làm cho tôi xa em.

Một năm trước, mình gặp nhau. Tôi nghĩ đó là tình cờ, khi mà tôi và em là hai người xa lạ. Ánh mắt đầu tiên, tôi biết tôi là của em. Và nhiều ngày trôi qua, tôi luôn nghĩ về em. Tôi vội vang nói lời yêu khi mà mình chưa hiểu gì về nhau. Chính điều đó đã làm cho tôi xa em.

Mình biết nhau được một năm, nhưng mà có bao giờ tôi làm gì cho em vui được đâu. Tôi chỉ toàn làm cho em buồn, em tức giận. những lúc em cần tôi thì tôi lại không ở bên em. Vậy mà lúc nào tôi cũng trách rằng em lạnh lùng với tôi. Trong khi những thời gian rãnh của mình, tôi đều đem đốt hết vào những cuộc nhậu, những buổi đi chơi với bạn bè. Tôi chưa hiểu gì về tình yêu. Tôi quá vô tâm với người tôi yêu. Nhưng mà những lúc ở bên em, tôi rất sợ mình làm em giận, tôi cố gắng làm những gì em muốn, nhưng mà tôi vẫn không thể làm được. Có lẽ tôi là người mơ mộng, có lúc tôi nghĩ về tôi và em, về tương lai, về mơ ước của tôi và về một gia đình với em. Nhưng tôi biết đó chỉ là mơ ước. vì thật sự tôi không xứng đáng với em.

Yêu đương mù quáng! Khi bên em, tôi đều hạ mình, tôi đều để em làm chủ tất cả. Có lúc em làm tôi thấy vui, nhưng mà thời gian đó quả thật là rất ít. Còn lại là lạnh lùng, trong khi tôi có gắng để làm em thay đổi. Nhưng mà em à! Cuộc sống này là của em, em có nhiều sự lựa chọn tốt hơn. Em có nhiều người theo đuổi và em xứng đáng được như vậy. Cho dù tôi và em có như thế nào đi nữa thì tôi mong rằng em đừng quên tôi. 

Niềm tin về một tình yêu trong anh

 
 
 
Hạnh phúc như mây trên trời, thoáng qua để rồi tan biến.Anh không biết bao nhiêu lần hạnh phúc thoáng qua cuộc đời anh rồi.Còn lại bao nhiêu thời gian cho anh tìm được hạnh phúc ,cuộc sống như đại dương nổi bao sóng gió ,rồi có ai đến cùng anh vượt qua nữa chứ,hay vẫn riêng mình anh như vậy thôi.Anh cứ tưởng hạnh phúc trong tầm tay anh,và muôn ngàn yêu thương trong đôi mắt em,anh không nghĩ rằng mất em.Vẫn biết rằng sẽ không mang em về lại,nhưng anh không ngăn nổi nỗi nhớ em,cứ hay gọi tên em hằng đêm,anh không muốn mất em thế đâu.Anh ngồi một mình,anh viết rất nhiều,rất nhiều nỗi nhớ em,nhưng có lẽ chỉ là hư vô,anh muốn dừng lại,anh muốn bắt đầu những tình cảm mới,nhưng rồi cuộc đời đen trắng cứ vùi lấp những hạnh phúc nhỏ nhoi anh hằng mơ ước.Ai đó đến bên anh,rồi giận hờn anh,cho anh là kẻ phụ bạc.Anh bước đi như kẻ chốn tình,hoang mang anh mang trong lòng tình ngộ nhận đớn đau vô cùng .Anh muốn buông xuôi tất cả,lao vào học như một kẻ điên,triền miên trong ngậm ngùi anh vẫn thấy mình quá đỗi lạc lõng.Ừ,thì một hai người quan tâm_Ừ,thì những tin nhắn hỏi han,những lời yêu thương vu vơ,Mọi người nhìn anh,nói sao mày hạnh phúc thế,hạnh phúc là vậy sao,anh thấy đó chỉ là tình cảm vu vơ,đâu có trong anh một chút ấm áp trong lòng,vì trong nỗi cô đơn ấy,anh chẳng thấy ai bên anh,anh cần gì những tin nhắn vô hồn anh cần gì giọng nói xa xôi,anh chỉ cần một bờ vai cho anh có thể dựa vào,anh chỉ cần một ánh mắt nồng ấm nhìn anh mà thôi,có quá nhiều không em.Anh muốn những phút giây ngày ấy là mãi mãi và thời gian sẽ dừng lại để anh thấy anh hạnh phúc nhất cõi đời này. để anh có trọn những khát khao yêu thương đang dâng trào....


Những đêm dài vẫn trôi qua,anh lạnh lắm,anh cần một bàn tay ấm,anh cần một bờ vai để anh dựa vào.Anh biết mình đã sai khi trong cuộc đời anh chọn cho anh một trái tim đa cảm,anh chọn cho anh một trái tim yếu đuối.Anh đã sai khi anh biết anh là một kẻ ích kỉ,luôn bắt mọi người suy nghĩ theo ý anh.Để rồi anh biết rằng anh mất em,anh biết rằng anh mất tất cả,mọi người bên anh xa lánh anh,coi anh như kẻ dối gian.Có lẽ là như vậy,anh vẫn là kẻ dối gian,anh luôn là kẻ mắc lỗi lầm,những lỗi lầm mà đời không cho anh sửa sai.Anh không mong ai hiểu anh,vì anh nghĩ chẳng có ai hiểu anh.Anh biết rằng một nửa cộng với một nỗi nhớ chẳng thể làm lên hạnh phúc,vì anh biết rằng nỗi nhớ anh chẳng đủ lớn để mang em quay về,anh biết rằng một nửa em đã mãi mãi xa rời anh.Anh mang một nửa mất mát của anh đi tìm hạnh phúc ,hạnh phúc cứ chạy,anh cứ đuổi,rồi khi hạnh phúc dừng lại thì anh lại vô tình buông lơi hạnh phúc.Anh quá dại phải không em,có lẽ anh nghĩ quá nhiều,anh không đủ một niềm tin,anh không đủ hi vọng phải không em......
 

Gió mùa đông bắc tràn về,cái lạnh len lỏi tận vào tâm hồn yếu đuối của anh.Anh biết rằng anh phải trở về với hiện tại,với những quan tâm ấy,với những hạnh phúc nhỏ ấy,anh vẫn tin rằng ai đó bên kia cũng nhớ anh thật sự,cũng quan tâm anh thật sự.Và rồi không hoài nghi,anh không sợ hãi.Vì anh không muốn anh là một kẻ dối gian,anh không muốn là kẻ phụ tình ,anh không muốn ,anh không muốn,anh phải làm sao,anh phải làm gì?

Người con gái của nụ cười

 

 
Đôi khi thấy lạc lõng giữa dòng đời vội vã
Đôi khi thấy nỗi buồn, cô đơn tràn ngập trái tim côi

Lại một chủ nhật như bao chủ nhật lại sắp qua rồi.Ngồi buồn chẳng biết làm gì,chẳng muốn nói chuyện với ai,tâm trạng xáo rỗng như một quả bóng chứa đầy hơi chỉ trực vỡ tan.Dạo net và lang thang trong vô định một khoảng thời gian quá dài rồi...Bất chợt tôi nhận ra tôi quá cô đơn. Bỗng nhiên tôi tự hỏi ý nghĩa của tôi trong cuộc sống là gì?Cuộc sống đối với tôi như một con thuyền lênh đênh trên biển cả lúc êm đềm, lúc lại chông chênh. Cuộc đời thì cứ trôi mãi trôi mãi và mọi thứ đối với tôi như là vô định. Nhiều lúc tôi thầm trách ông trời sao cho tôi nhiều thứ và cũng lấy đi của tôi nhiều thứ quá..
 
Đau đầu ghê gớm,chẳng hiểu mình đang giận ai nữa,đang lo lắng điều gì nữa.Hình như tôi đang muốn đóng cửa trái tim tôi,chỉ riêng mình tôi thôi.Buồn lắm phải không khi cuộc đời ngắn ngủi mà lắm đau thương.Tôi đang làm gì thế,đếm lại những yêu thương cho đi và những yêu thương nhận lại xem yêu thương nào nhiều hơn ư.Thật là điên rồ,yêu thương làm sao đong đếm được cơ chứ....Buồn lắm chứ,khi cuộc đời cứ xô tôi đi theo những mối tình vô vọng,để rồi buông lơi bỏ lại mình tôi với trái tim trở nên yếu ớt nhạt nhòa.Ôi ,tôi đang buông lơi những mối tình vô vọng ấy,nhưng rồi lại chợt ra ''sỏi đá cũng cần nhau''huống chi là con người,ừ thì là thế vẫn là nỗi cô đơn trong dòng kí ức đó.Những dòng cảm xúc của những suy nghĩ chân thành của trái tim yêu cho mối tình hư ảo ,cho người tình xa xôi....
Và từ lúc nào không biết,tính tự ái tôi càng lớn,có thể giận ai đó vì một lý do rất viển vông.Tôi sợ sự quan tâm của người khác,phải chăng là nghịch lý.Cũng không hẳn,khi ta ở gần nhau,ta quan tâm đến nhau,đó là điều bình thường,và ta cảm nhận được sự quan tâm đó.Đối với những người bạn mà ta chẳng thể hình dung thì ta cảm nhận được gì chứ?Có lẽ tâm trạng không vui mà tôi nói như vậy,những tình cảm đó không phải là không thể cảm nhận,mà nhiều khi nó còn quan trọng hơn rất nhiều những tình cảm tồn tại bên cạnh ta.Phải chăng đó là nghịch lý,lúc thế này lúc thế khác,ừ có lẽ tôi đang điên.Tôi cô đơn,tôi cần đâu đó sự chia sẻ,và rồi khi nhận được sự quan tâm,tôi lại sợ hãi.Và bây giờ tôi còn ghét bỏ sự quan tâm đó,phải chăng tôi quá nghĩ nhiều,và suy nghĩ của tôi đang lệch lạc.Vì chính tôi còn không hiểu mình đang nghĩ gì thì làm sao có ai thể hiểu chứ......Và một điều ngay bây giờ tôi muốn gởi đến em,một người mà tôi mới quen,cho tôi xin lỗi nếu làm em buồn ,nếu thực sự quan tâm đến nhau hãy cho tôi biết thêm nhiều điều về em,đừng bắt tôi tưởng tượng....cô gái của nụ cười à....

Thursday, September 12, 2013

Nước mắt sẽ mỉm cười

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc?
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ nhiệt”, và sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc.
Cô đơn nơi đông người, tin được không nhỉ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy. Giá như được ôm một ai đó, dựa vào bờ vai người đó và khóc. Giá như có một ai đó bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết.
 
Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe, người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói. Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên. Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn. Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề. Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn.
Và bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó đang cô đơn…
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng. Cần, cần nhiều lắm. Cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác. Nhưng họ chẳng dám nói ra vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ chẳng có ai quan tâm đến họ cả. Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia, còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận.
Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được.

Thời gian mãi là chiếc vé một chiều...

Hôm nay về lại quán như về lại chốn ngày xưa. Cô không quên mà cô sợ đối diện với kỉ niệm, chẳng phải kỉ niệm thứ đáng sợ nhất trong hạnh phúc hay sao. Không gian vẫn trầm mặc trong ánh nến mờ ảo lấp lánh hòa lẫn tiếng nhạc du dương. Cô bềnh bồng trôi tới những miền xa có mùi vị nhớ thương, những vòng tay nhè nhẹ hương Thu, những cái náo nức bồi hồi của môi hôn ngọt lành hương nắng. Hình như ai cũng có một người đang đứng đợi, chỉ riêng cô vẫn một mình trầm cảm mùi kí ức, phút chông chênh với dòng suy nghĩ như tự thoại về cuộc đời mình.
Cô quay về để xác định lại tình yêu và bản thân mình. Cô muốn một lần được chạm vào kí ức tuyệt vời đó. Nhưng cô luôn yếu đuối với những kỉ niệm của ngày hôm qua. Tình yêu ngày hôm qua tuy đẹp nhưng sao rất mong manh. Tình yêu ấy luôn ẩn vào quá khứ như bức màn đêm lung linh huyền ảo, dù cô muốn cũng không thể chạm được vào. Rồi cô sợ tan vỡ khi phải nhìn vào mắt nhau, sợ phải nghe giọng nói đã một thời nói lời yêu thương lẫn điều thương tổn. Có lẽ khi đã buông tay thì cũng đừng day dứt mãi với những gì đã qua. Có lẽ tại cô quá yêu nên chẳng thể nào ghét được, nên cô cứ loay hoay xét nét bước chân mình...
Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa. Cô nghe lòng trỗi dậy nhớ thương, cơn gió rì rào, khe khẽ những âm thanh như muốn lấp vào những khoảng trống của cô. Hạnh phúc đã đi xa và cô không kéo lại được. Tim cô cũng vỡ tan rồi ai hàn gắn lại đây. Chấp chới mảnh tình trong veo rơi vào khoảng không như giọt sương rơi trên lá. Thôi mơ hồ về một bến đỗ. Thôi không mù lòa yêu thương chân thành như thế. Tất cả chỉ là hoài niệm của buổi đầu biết nói lời yêu.
Cô đứng thật lâu ở chốn xưa, đưa mắt nhìn vào khoảng không nơi cuộc tình đã rơi vào đó. Cuộc tình đến và đi trong vội vã, như cơn gió đưa nắng thu đi ngang qua cửa. Hình bóng cứ quẩn quanh, kỉ niệm cứ ùa về theo từng cơn gió, từng hạt mưa… Có khi cô muốn ngược dòng thời gian để trả hình bóng anh về với quá khứ, với những ngày chưa từng quen biết yêu thương. Rồi tất cả chỉ là một giấc mơ. Những cuộc hẹn không còn là nỗi chờ mong, những tin nhắn cũng ít khi được phản hồi. Cô biết tình cảm đó không còn như xưa, cô đã chọn cách bước ra cuộc đời anh một cách lặng thầm, tiếp tục đứng đợi một người thuộc về mình. Cô chờ hạnh phúc...
Hạnh phúc mỗi người cơ bản đều giống nhau. Hạnh phúc sẽ đến với ai tìm kiếm nó. Ta phải biết đón nhận những thời điểm hạnh phúc dường như không thể tìm thấy. Đừng để ngập ngừng lời nói, lòng bỗng mênh mang thì yêu thương sẽ chợt lặng. Thời gian đã quá dài cho một sự chia cách. Nên ánh mắt không có hình bóng nhau. Có lẽ nên chấp nhận những điều tan vỡ một cách dịu dàng hơn. Yêu chỉ là yêu, chỉ là một cung bậc thăng hoa của cảm xúc.
Ánh nắng nơi cửa sổ máy bay chiếu thẳng vào mắt và khiến cô choàng tỉnh giấc. Nước mắt lăn khẽ cùng những hối tiếc một giấc mơ. Giờ đây cô đã ngộ ra, đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ. Vẫn biết cuộc đời có gặp gỡ rồi chia xa, sao cô vẫn nhớ, nhớ đến đau lòng. Bao nhiêu năm nay, cô chỉ biết lầm lũi nhặt lại cho mình những kỉ niệm ngọt ngào lẫn những hạnh phúc giản đơn...
Thu trở mình mang những cơn gió lành lạnh, cô lặng lẽ rời xa quê nhà. Mọi thứ đã là quá khứ, cô không thể tự làm đau mình cũng không cố chấp với chính mình nữa. Cô đến với anh bằng tình yêu nhẹ nhàng giản dị. Một thứ tình cảm không nhiều xáo trộn, sao chua xót cứ lặng lẽ chảy trôi từng ngày nơi hai con tim. Với anh thì quá nhàn nhạt, với cô thì đủ cả đời cho cô nhiều mơ mộng. Tiếng nhạc nơi quán nhỏ dần rồi im lặng như nhắn nhủ cô - đến lúc phải đi một mình rồi. Có câu nói, thời gian mãi là chiếc vé một chiều, là chiếc bánh xe không bao giờ dừng lại...
--  Này cô, kí ức có mùi gì. Sao cứ ngớ ngẩn đi vào đó, cô quên tôi đang hiện diện kế bên à.
Lại thêm một lời tán tỉnh mới toanh, cô mỉm cười đáp lại. Thầm cám ơn câu nói của anh bạn đồng hành trên chuyến bay đã đưa cô thoát vùng kí ức. Máy bay sắp hạ cánh rồi, cô trở lại nơi cách xa quê nhà nửa vòng trái đất. Bỏ lại sau lưng một khoảng trời nặng nợ nhớ thương. Nơi đây, chỉ có nỗi nhớ gởi vội bằng vài dòng email, nhưng giờ cô không biết phải gởi email cho ai, khi nỗi nhớ về anh như một hồi ức, như một đoạn đường có lá có mây lặng lẽ trôi qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông... Tình yêu đôi khi thật khó hiểu, nhưng nó lại là nguồn sống cho cô, cho những ai có trái tim dang dở vẫn khát khao yêu và được yêu.

Tuesday, September 10, 2013

Mình em đi - quen rồi

Hôm nay em buồn, tim em thắt lại đau từng chập... đau lắm - nỗi đau vô hình anh à.
Và rồi em chợt nghĩ về anh - nhưng em không nghĩ được "anh" của ba năm trước hay "anh" của hiện tại.
Và rồi em loay hoay tìm kiếm. Càng tìm tim em càng đau. Giọt nước mắt chảy ngược vào tim - mặn và xót anh à. Đã lâu em thôi không khóc. Có thể em cứng rắn quá anh nhỉ, cứng rắn tới mức chính em nhiều khi muốn khóc òa, vỡ ra, gào thét... anh - em thèm được khóc thoải mái. Ba năm rồi em không thể khóc, cho dù mọi chuyện đi qua đời em có tệ đến đâu, có đau đớn nhường nào - em vẫn không khóc đ-à-n-g h-o-à-n-g được. Như thể tim em bấy giờ kìm nén mọi cảm xúc đã "quen" vậy. 
Em muốn như ba năm trước em đau lắm nhưng em vỡ òa và khóc. Khóc thật lớn, gào thật to như chính thể thế giới có mình em vậy. Vậy mà, bây giờ một nơi chỉ riêng mình em cũng không có.
Em cười, em không hề vui. Và thế suốt thời gian của em chính em không hiểu nổi mình. Và thế khi em buồn em cười, em che giấu chính con người em. Người bạn thân nhất của em cũng không hiểu nổi em và cả em cũng vậy. Một năm nước mắt em rơi cho chính giày vò bản thân, cho chính những suy nghĩ mà em gọi đó là "một bước đi sai" và thế cho tới giờ thì người yêu em đi hết. Tất cả!
Không ai hiểu cho em. Em sợ lắm. Sợ cái cảm giác rất thân quen, rất yêu thương, nụ cười em trong veo, tan vỡ để rồi đổi lại là cái cảm giác trống trải, bàng hoàng, cô đơn và sợ hãi vì con người mấy ai nói yêu xong có thể là BẠN.
Đúng vậy, con người ba năm trước trong em chỉ còn lại cái xác. Em mong chờ một người đến bên em, vỗ về em, an ủi em, và có thể bên em trọn đời, xin đấy đừng làm em đau một lần nào nữa. Quá đủ cho trái tim em rồi!
Anh từng nói em "Hãy quên đi cái quá khứ tồi tệ đó và nhìn về phía trước". Em không làm được. Nó ám ảnh em từng ngày. Mọi chuyện cứ như chính em vẽ ra vậy. Em không làm gì cả. Đó là sự thật. Vậy tại sao chính người trong cuộc không an ủi em. Em không hiểu. Cứ như em là kẻ gây ra lỗi. Em im lặng có đúng. Và tại sao cái mùi vị "yêu đơn phương" nó cứ ám ảnh em mãi thế.
Mỗi sáng em đều tìm giấc ngủ vùi, vì trong mơ con người em là thật. Không bon chen, không giả tạo, nước mắt rơi cứ rơi, vô tư không suy nghĩ. Vậy mà em vẫn phải thức giấc, vì cuộc sống.
Dần dần em quen với những điều tồi tệ xảy ra với bản thân. Chai lì cảm xúc, lắm lúc muốn khóc lại nhanh tìm quen với giấc ngủ. Chìm vào quên lãng và cứ thế em "quên".
Gần đây em gặp phải nhiều chuyện từ việc cãi cọ với con bạn thân - và giờ chỉ là một người bạn không-thể-thân-hơn-thế đấy em vẫn không nói gì và im lặng. Muốn một người hiểu chính bản thân em khó nhỉ, vậy mà bản thân em có thể nói là hiểu nó.
Em muốn nhắm mắt lại. Trong cái bóng tối một màu đen đấy em có thể dò dẫm đi đầy sợ hãi nhưng em sẽ cố tỏ ra bình thản anh à vì vỗn dĩ con người em như vậy. Light in Night là ai chứ?
Và em... em thật sự sai rồi!
Em cũng muốn có người nắm tay em đi trong cái bóng tối đấy, chở che, nắm chặt vai em mà nói "đừng sợ". Nhưng, không ai cả. Mình em đi - quen rồi...

Làm ơn đừng hờ hững

Ta với người cứ như thể chẳng có gì là quen biết, chẳng có gì là cái đã từng xảy ra tồn tại trong khoảng cách ngắn ngủi này. Ta ngang qua nhau, không nhìn nhau, không cười, như hai người xa lạ chẳng hề quen biết?
Đời sao bấp bênh tới thế. Cuộc sống này của ta người không có quyền phán xét, bởi cái lẽ đơn giản rằng người đâu phải đang sống cuộc sống của ta. Cứ là người đi, đừng nếm xỉa tới ta, xa lạ mà, thì làm gì có cái quan hệ ràng buộc mà quan tâm nhau nữa. Ai cũng có những mảnh ghép riêng của đời mình, chỉ tiếc rằng ta và người chẳng phải là mảnh ghép giành cho nhau.
Ta sống khép mình với mọi người, nhưng không phải là ta giam giữ những yêu thương trong ta. Ta vẫn yêu thương, vẫn quan tâm mọi người, nhưng chỉ là không biết nó có được đón nhận hay không? Ta sống cho từng ngày, vì với ta cái định nghĩa về cuộc sống và yêu thương vẫn còn ngổn ngang lắm. Đôi khi ta vẫn huyên thuyên với chính mình trong đêm vắng, chắc có lẽ khi về đêm, ta mới được là ta thực sự. Cái sự giả tạo, lớp mặt nạ mà đời đeo cho ta thật mỏng manh, nó có thể bị rạch toạc bất cứ lúc nào, nhưng ta không muốn thế, vì khi mặt nạ được tháo bỏ, ta sợ ta chẳng khi nào biết tới niềm vui, ta sợ nụ cười sẽ không bao giờ xuất hiện. 
Cuộc sống luôn thay màu, lòng người khó đoán, tình yêu khó chung?
Tại sao người với người lại cứ phải hờ hững với nhau?
Ta với người không máu mủ ruột già, nhưng tình cảm thì chẳng thua kém gì cả, có thể còn là sâu nặng. Ấy vậy mà lại có sự hờ hững với nhau như xa lạ. Người à, có khi nào người lo lắng cho ta như ta lo lắng cho người. Hay đơn giản, có khi nào trong phút chốc thoáng qua, trong suy nghĩ của người có ta?
Yêu thương chưa bao giờ là muộn. Cuộc đời cũng chẳng lấy không đi của ai thứ gì. Nhưng không hẳn cái gì của mình thì mãi sẽ là của mình, không hẳn cái gì thuộc về mình thì dù có đánh mất, có lạc mất thì mãi là của mình. Không hẳn mà, phải không?
Hãy để ta được quan tâm người, còn người hãy cứ như thế đi, không quan tâm ta như những gì người muốn, cứ sống cho những đam mê mà người theo đuổi, mặc dù trong những đam mê đó không có ta. Nhưng làm ơn đừng hờ hững. Đừng hờ hững với những yêu thương quanh người.
Làm ơn, người nhé!