Tuesday, September 24, 2013

Sự chờ đợi của hung thần

Ảnh minh họa
Chờ đợi là tàn nhẫn. Người chờ đợi đôi khi cũng vì sự tàn nhẫn ấy mà trở nên tàn nhẫn? Mình đã từng nghĩ, giá mà có thể dành cho ai đó một sự trừng phạt giống như sự trừng phạt mà gã hung thần dành cho lão đánh cá thì thật tốt.
Thế kỉ đầu tiên, gã nói rằng, ai cứu gã ra khỏi cái lọ thủy tinh, gã sẽ cảm tạ bằng giàu sang, bằng phú quý, bằng mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian. Thế kỉ thứ hai, nếu có ai đó cứu gã,  gã sẽ ban cho một cuộc sống sung túc. Thế kỉ thứ ba, chỉ cần có ai đó mở cái nắp lọ thủy tinh, gã sẽ không ăn thịt người đó. Nhưng rồi, đến thế kỉ thứ tư, sự chờ đợi cũng đạt đến cực hạn. Gã bắt đầu hận thế giới này, gã tự nhủ trong lòng, giờ phút này chỉ cần ai đó cứu gã, gã sẽ giết chết con người kia ngay lập tức.
Đó là sự chờ đợi của hung thần. Thời gian của những con người tự do trôi qua như một cái chớp mắt. Nhưng thời gian dành cho những kẻ bị giam cầm lại là địa ngục mỗi phút mỗi giây. Ngày dài đến mức tưởng như vô tận. Gã đã chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi ai đó đến cứu mình. Chỉ cần thoát khỏi nơi này thì cho dù cái giá phải trả đắt như thế nào cũng có thể chấp nhận. Nhưng rồi thì sao? Không ai đến cả. Không ai đến nên cái niềm tuyệt vọng trong gã càng lúc càng lớn lên, cho đến một ngày, tuyệt vọng ấy chuyển thành hận thù. Gã tuyên bố kẻ thù của gã chính là kẻ dám mở nắp của chiếc lọ thủy tinh này – nơi giam cầm gã suốt những thế kỉ qua. Bởi vì nghĩ rằng, suốt những năm tháng sống trong địa ngục ấy, sao không ai đến? Để rồi đến khi bắt đầu quen dần với cuộc sống địa ngục lại thả gã trở về với tự do?
Có phải chờ đợi quá lâu khiến con người ta trở nên tuyệt vọng và tàn nhẫn? Để cho đến khi kết thúc sự chờ đợi, có hay không một cái kết đẹp cũng chẳng còn quan trọng với họ?
Nếu có một người khiến mình phải đợi lâu thật lâu, lâu đến mức quen mất cái cảm giác ngồi một mình, rồi đến một lúc nào đó mình không thể, cũng không muốn chờ đợi nữa, thì đột nhiên xuất hiện bảo rằng “tôi đã đến” thì mình sẽ như thế nào? Cảm ơn vì cuối cùng cũng đến? Hay là oán hận vì đã bắt mình chờ đợi quá lâu?
Người ta bảo rằng, nếu đã là tự nguyện thì mọi kết cục đều là do bản thân mình. Nếu mọi thứ đều chỉ do một mình mình ảo tưởng thì kẻ có lỗi là chính mình chứ không phải ai khác. Gã hung thần kia, có ai hứa với gã rằng sẽ đến cứu gã không? Không có! Cho nên sự tàn nhẫn đó dù là vì bất kì lý do gì đi nữa đều là đáng trách. Mình biết.
Nhưng mà, còn mình? Rõ ràng là đã hứa rồi, nhưng sao vẫn không đến? Nếu như mình muốn nổi loạn như vậy thì có đáng trách không?

Saturday, September 21, 2013

Chẳng ai có thể hiểu ai đâu…

Đôi lúc tự hỏi mình khoảng thời gian nào trong ngày ta thấy buồn nhất?
Ngẫm nghĩ…
Giờ đang là buổi chiều, nhưng không phải là lúc ta buồn nhất đâu. Chỉ là muốn viết lại cái khoảnh khắc mà ta buồn nhất, kèm theo một chút suy nghĩ thôi.
Còn lúc nào ta buồn nhất ư?
Hình như là buổi sáng,
Là lúc ta thức dậy, còn miên man trong những giấc mơ, lãng du chốn nào đó mà chưa kịp trở về với thực tại. Là lúc còn vương những suy nghĩ của ngày hôm qua mà chẳng có phép mầu nào có thể xóa sạch ngay trong chốc lát. Cũng là lúc, chợt thấy mình cô đơn giữa dòng đời đầy bon chen, xô bồ.

Cuộc sống phức tạp, chợt nhận ra con người mình cũng phức tạp chẳng kém. Cười đó, khóc đó, chẳng ai hay. Hồi bé chỉ cần ai véo tai một cái, đau một tí thôi cũng khóc, chỉ cần một câu trêu không vừa ý của anh trai, cũng khóc. Mà có ai ở đó lại cố ý khóc thật to, để tỏ vẻ đáng thương, và mong ai đó dỗ dành. Lớn lên lại khác. Có lúc chẳng phải trêu, bị chửi thật đấy, nhưng cứ trơ ra như tai không nghe, mắt không thấy, lòng chẳng đau, thì lệ cũng chẳng rơi. Trước mặt mọi người, chả dại gì để hai hàng mi ướt, như thế chẳng phải là mình. Ấy thế mà, lúc chẳng còn ai ở bên, lại tự cho phép những ngấn lệ tuôn trào, chẳng mảy may quan tâm đến việc phải cố lau nó đi. Rồi có khi bất giác có ai đó ngang qua, vội gạt sạch những gì vương lại trên mi, và, khuôn mặt lại rạng ngời như chưa từng khóc. Đôi lúc vui thì khóc, buồn lại cười. Rồi lại có lúc, vui cũng cười, mà buồn cũng cười cứ như nụ cười sinh ra mang một sứ mệnh đặc biệt, là làm sao qua mắt được người đối diện, để họ không thể đọc được một tí chút nào suy nghĩ của ta. Suốt ngày khóc thì người ta sẽ bảo con bé đó đang buồn nên mới vậy. Còn suốt ngày cười, mà cười hả hê, cười như chưa bao giờ vui ấy, thì sẽ có người bảo ta điên. Mà người điên lúc nào cũng cười thật. Vì người điên đâu biết buồn? Hóa ra điên một chút thì đời lại bớt đi một chút buồn?
Lang thang trên mạng lại hay vấp phải những dòng status đầy tâm trạng, hay thậm chí là giận hờn, oán trách nhau của những chàng trai, cô gái (mà nói chung là đa số mọi người), rằng “sao anh không hiểu em”, “sao em chẳng chịu hiểu cho anh”, “mày chả hiểu tao gì cả”… Cũng có người vô tư lắm, thành ra vô tâm, nên chẳng bao giờ hiểu người khác (mà chính xác là không nhận ra được sự thay đổi tâm trạng của người khác). Mà nói vậy thôi, chứ làm gì có người nào vô tư đến mức đó đâu, chỉ là cách biểu hiện của họ thế nào, làm ta không hiểu được. Đó, chỉ thế thôi là cả hai không hiểu nhau. Đơn giản chưa? Trách nhau làm gì cho đời thêm một tảng đá đè nặng lên tâm hồn. Trách nhau làm gì để rồi lại tạo ra những vết xước trên gương mặt hồn nhiên của kỉ niệm. Trách nhau làm gì? Khi mà ngay bản thân ta cũng không hiểu nổi ta. Thì làm sao bảo ai hiểu ta cho được. Làm sao có ai thần thông quảng đại đến mức đọc được cả những điều ta chưa  nói? Thế hóa ra còn hơn cả nhà ngoại cảm ư? Khó hơn cả lên trời. Nhưng suy cho cùng, chẳng bao giờ hiểu được ai đó một cách hoàn hảo. Có thể cố gắng bằng cách huy động tối đa “tài năng thiên bẩm” là sự tò mò. Ta đi qua mọi ngóc ngách của cuộc sống ai đó để hi vọng rằng có thể hiểu được họ. Nhưng than ôi, làm sao mà làm được điều đó? Tò mò là con dao hai lưỡi, không cẩn thận lại đứt tay, đau, rồi lại khóc. Thế nên, biết ít thôi, cái gì quá nhiều cũng dễ khiến ta đau quá nhiều. Sống đơn giản, biết ít một chút, lại hóa hay. Như thế có lẽ cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn biết mấy.
Nhớ đấy… Chẳng ai có thể hiểu ai đâu. Đừng tự huyễn hoặc mình bằng những điều biết chắc là không thể…

Những lần buông tay nhau, trên đường.

Tôi rất thích nhìn những cái nắm tay của các cặp tình nhân vô tình bắt gặp trên đường.
Không phải ôm, càng chẳng phải nụ hôn níu chặt.
Bởi tôi nghĩ, khi hai người ngừng ôm và hôn nhau, cảm giác còn đọng lại sẽ là dư âm của sự ngọt ngào ấm áp của hai tâm hồn hòa nhịp làm một. Nhưng, khi hai bàn tay buông ra khỏi nhau - dường như đi cùng bao giờ cũng là nỗi niềm hụt hẫng, xa xôi nhất định.
Một buổi chiều ngồi trong quán cafe quen thuộc, nhìn sang bàn bên cạnh là một cặp đôi - với hai bàn tay đan xen nắm chặt. Tôi bỗng nán ánh mắt nơi họ lâu hơn và mỉm cười nghĩ ngợi, cái nắm tay nhẹ nhàng kia, như sợi dây kết nối hai người với nhau để rồi chỉ cần ngồi bên lặng lẽ như thế này thôi, nhưng ánh mắt trao nhau trìu mến cùng hơi ấm nơi bàn tay người mình yêu thương - cũng đã đủ trọnvẹn cho hai chữ "hạnh phúc". Bẵng đi một lúc tạm quên động tĩnh của đôi trai gái bàn bên để tập trung cho công việc, tôi lại vô tình đưa mắt nhìn sang. Và nhận ra trên bàn không còn hiện hữu cái nắm tay chặt như vừa nãy nữa. Hai bàn tay giờ đây đã mỗi bên một việc - khi mà cô gái mơ màng đưa lên chống cằm nhìn ra cửa sổ, còn chàng trai hình như đang bận rộn trả lời tin nhắn của ai đó.



Từ khi là một đứa trẻ, cho đến hiện tại đã vượt qua ngưỡng 20. Tôi vẫn luôn mang trong mình một yếu điểm khó chữa, đó là: sợ đi qua đường. Còn nhớ một cô bạn đã bảo rằng trạng thái của tôi khi băng qua đoạn đường tấp nập trông chẳng khác gì cuốn phim bị dừng đột ngột, khi mà trong khoảnh khắc trước mặt là một chiếc ô tô vội vã lao tới còi rú inh ỏi, tôi sẽ như bị mất hoàn toàn khả năng kiểm soát và đứng khựng lại ngơ ngác không biết nên tiến lên hay lùi xuống để tránh xa. Thế nên lâu dần, bạn bè chơi thân đã quá quen với việc tự động nắm lấy tay tôi mỗi khi đứng trước một đoạn đường tấp nập ồn ã. Hành động đó khiến tôi rất cảm kích, nhưng rồi khi dòng xe nguy hiểm kia đã ở phía sau lưng, tâm trí tôi lại thường lan man câu hỏi: rồi ai sẽ là người buông tay ra trước đây? Nếu như tôi chủ động bỏ ra, liệu bạn tôi có buồn? Và trong trường hợp ngược lại, thì cảm giác hụt hẫng gần như bị "bỏ rơi" sẽ theo tôi bao lâu?
Nắm tay và ôm, hôn - đều là những hành động để chúng ta thể hiện tình cảm của mình dành cho người yêu thương. Nhưng khác với ôm hồn, khi hai người nắm tay nhau họ vẫn có thể thoải mái đi dạo, trò chuyện, nghe điện thoại, check facebook... như bình thường. Cũng bởi vì thực hiện dễ dàng như vậy, nên gần như khi hai bàn tay đan vào nhau, (trong thời gian ngắn) sẽ rất khó bị tách rời bởi điều kiện ngoại cảnh tác động như người ngoài nhòm ngó hay chốn đông người dị nghị...vv... mà chủ yếu hầu hết đều phụ thuộc vào suy nghĩ bên trong chúng ta. Để rồi khi một bàn tay quyết định buông ra, bàn tay kia vì chưa được báo trước mà hẫng hụt chơ vơ rồi dần dần thu lại, và gần như đi kèm theo đó bao giờ cũng là không khí trở nên ngập ngừng gượng gạo đi đôi phần.
Khi mà, người vì nhiều lý do mà buông trước thì ngại ngần day dứt.
Người còn lại quanh quẩn lo âu với những thắc mắc tại sao.
Nhưng rồi rõ ràng, hai bàn tay của hai người, làm sao có thể mãi mãi gắn chặt lấy nhau (ngoại trừ trường hợp gắn keo 502). Nên dù lại ngại ngần, là sẽ xa xôi hơn trong khoảnh khắc ấy, thì những cái buông tay nhau vẫn luôn được bắt gặp trên đường đi, và hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.


Vài tháng trước, tôi có nghe câu chuyện kể về giả thuyết "con chim và cái lồng", khi mà: "Tình yêu sẽ bền chặt hơn nếu một người làm con chim tự do bay nhảy, người còn lại sẽ là cái lồng để bảo vệ, chở che và luôn chờ đợi con chim bay về". Cũng tương tự như thế, tôi nghĩ, trong bất kỳ một mối quan hệ nào, đời đời chẳng bao giờ có cái gọi là "bên nhau mãi mãi", hay "nắm tay đi bên nhau suốt chặng đường dài", bởi vì như nắm cát đặt trong bàn tay, nếu ta càng nắm chặt, càng muốn giữ nó mãi bên mình, thì cát cũng sẽ càng theo đó mà rơi ra khỏi tầm kiểm soát.
Tình yêu là chuyện của hai người, và trong hai người ấy thì một bên phải đóng vai trò dịu dàng buông tay ra trước, kiên nhẫn ở bên khi đối phương nóng nảy tức giận vì những suy đoán nghi ngờ. Vì rõ ràng, phải có những lần buông, mới có thêm rất nhiều lần nắm giữ. Phải tự do một mình, mới trân trọng hơn những khi trọn vẹn bên nhau.

Friday, September 20, 2013

Khi tình yêu tan vỡ

Tặng ai đã từng đi qua những mối tình. Hãy chấp nhận và vươn lên, chúc mọi người sẽ tìm thấy ánh sáng sau màn đêm...

Khi yêu ai chẳng mong muốn một tình yêu đẹp và nhận được những kết cục có hậu nhưng cuộc sống khó khăn nhiều khi lại kéo tình yêu đó ra xa những gì chúng ta hằng mong ước. Bạn nghĩ sao nếu điều đó xảy ra? Còn tôi có lẽ câu trả lời của tôi là: chấp nhận!

Có thể bạn cho rằng tôi quá bi quan, suy nghĩ một chiều, không dám vượt qua những khó khăn. Vâng có thể đúng là như thế. Nhưng khi bị ngã sấp, nếm trải những cát bụi của đời thường, được cuộc sống dạy cho những kinh nghiệm, suy nghĩ của tôi phần nào đã trôi dạt theo hướng đó. Tôi không ích kỷ, tôi nghĩ cho người đó nhiều hơn tôi và tôi đã quyết định như thế. Thật lòng tôi vẫn muốn đến bên người ấy, được ôm người ấy vào lòng nhưng có lẽ đó đã là những dĩ vãng thật xa xôi...

Bạn biết đấy, khi yêu nhau, ai ai cũng muốn điểm tô cho tình yêu của mình những màu hồng với ảo cảnh thiên đường và những điều xa hơn nữa thật đẹp. Với máu nóng của tuổi trẻ, của những đôi tim nhiệt thành, của những trái tim khao khát yêu và mong muốn được đáp lại tình yêu, thì tình yêu ở tuổi mới vào đời luôn nhiệt thành như thế đấy. Nhưng đôi khi, sự khập khiễng tồn tại trong chính chúng ta khiến mọi thứ dần dần mờ ảo và thiếu hiện thực đi rất nhiều. Sự khác nhau về văn hóa sống, sự cảm nhận cuộc sống, sự phai mờ do các yếu tố cả chủ quan lẫn khách quan đã vô tình tạo nên một hố sâu ngăn cách giữa hai con người. Khoảng cách vô hình ngày một lớn dần và rồi chúng ta chỉ có thể cảm nhận nó khi nó đủ để cảm nhận thấy mà thôi. Biển vẫn lặng, nhưng hai bên đã dần rời xa nhau. Những con sóng ngầm luôn đầy hiểm nguy và cạm bẫy, có thể đánh gục tình yêu kia bất cứ lúc nào. Sự đau đớn là kéo theo của tình yêu tan vỡ.

Có người đã nói với tôi:
"Đừng buồn khi chuyện tình tan vỡ
Hãy mừng vì nó đã xảy ra"

Lần đầu nghe nó, tôi phần nào cảm thấy mông lung và cho rằng người đó thật thiếu niềm tin vào cuộc sống. Nhưng khi chính mình rơi vào hoàn cảnh như thế tôi mới thấy được sự trải nghiệm của tác giả. Phải chăng tất cả đó đã là quy luật là những điều vốn nó phải thế? Ảo ảnh của tình yêu luôn phủ kín những tâm hồn đang yêu một xúc cảm đơn thuần và có lẽ dần dời xa thực tế. Yêu là sự thăng hoa và đồng điệu trong tâm hồn nhưng âu sao nó cũng vẫn là trạng thái của cuộc sống. Khi nó đã tồn tại trong cuộc sống này thì ảnh hưởng của khách quan đến nó là không thể tránh khỏi. Giờ đây tôi cảm thấy mọi thứ khó có thể xây dựng chỉ bằng niềm tin, nó còn cần cái hiện thực để có thể thành công. Tất nhiên với niềm tin bạn sẽ dễ dàng thành công hơn nhưng nó không phải là yếu tố duy nhất để mang lại thắng lợi. Chính mối quan hệ xã hội xung quanh sẽ tác động đến yếu tố thành bại của "cuộc chơi" này. Và nên chăng mỉm cười với những gì đã qua, hãy lắng nghe giai điệu của cuộc sống, cất sâu tình yêu vào một ngăn ký ức? Chẳng nên cố níu kéo những gì đã không thuộc về ta. Dù sao nếu tình yêu đã tan vỡ thì cũng hẳn có nguyên do của nó. Sự trở lại sẽ gây ra khó khăn hơn khi ta cố dung hòa những cái vốn đã sinh ra không dành cho nhau.

Hãy mãi để lại tình yêu trong trái tim này. Khi ta đã làm hết sức vì tình yêu đó rồi thì sẽ không phải quá ân hận khi nghĩ về nó nữa. Đừng nên trách cứ chính bản thân ta làm gì. Sống là như vậy đó phải biết quên và chấp nhận. Hãy tìm lại ta, để ta không thấy ta buồn bã như lúc này, để tìm lại ta với hình ảnh hồi sinh đầy sức sống. Ngoài kia, cuộc sống vẫn đón chờ ta. Thời gian đi qua, và tình yêu lại đang nảy nở. Hãy cởi lòng mình, mọi thứ sẽ êm dịu và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Và kia, chân trời mới ánh bình minh đang rực sáng

Bất chợt ta thấy... chán nhau

Bỗng dưng một buổi sáng thức dậy ta thấy chán nhau… Nghĩa là anh chán em, và em cũng như thế. Ô hay, tình yêu thi vị là thế, đẹp là thế, và nồng ấm thế, lại hóa ra nhãt nhẽo chỉ trong tích tắc của ngày hôm qua và hôm nay…
Không ai lý giải được tại sao, chỉ biết là ta chán nhau. Vậy thôi phải không anh?
Nhưng anh ơi, hóa ra “chán” cũng là một gia vị của tình yêu!
Khi chán anh, lại là khi em nghĩ về anh nhiều nhất.

Em nghĩ về lý do tại sao em lại chán anh? Vì anh ư? Hay vì tình yêu có giới hạn? Hoặc bởi vì cả hai ta không còn cần nhau nữa, nên không cố gắng, không trải lòng và không còn để dành cho nhau?
Khi chán anh, em lại có thêm cơ hội để nhìn lại mình. Em nhận thấy em chưa tốt, em chưa đúng hay em còn thiếu sót… Em nhận thấy em bao dung và rộng lòng hơn. Em nhận thấy em không còn ích kỷ nữa. Và em nhận thấy tình yêu của em đong đầy thêm chút…

Khi em chán anh, em lại nhìn thấy khuôn mặt anh rõ ràng hơn trong trí nhớ. Em lại được sống với những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta khi bên nhau.
Khi em chán anh, lại là khi em nhớ anh và cần anh hơn bao giờ hết. Để em biết yêu cả những khiếm khuyết của anh, chứ không phải chỉ những ưu điểm mà trước đây em từng choáng ngợp.
Khi em chán anh, em vẫn nhìn thấy anh trong ai đó. Trong long em, anh vẫn không hề xấu đi vì niềm tin em dành cho anh, dù có đôi khi niềm tin ấy tưởng chừng như vỡ vụn, lại tràn đầy đâu đó.
Và anh biết không, khi em chán anh, thì em biết …anh đã và vẫn còn tồn tại trong em, cho đến thời điểm này, như một người yêu, một người bạn, một người thân, một phần trong cuộc sống của em.
Em biết anh cũng có những lúc như thế, cũng thấy chán em và muốn buông xuôi tất cả. Chúng ta ai cũng có hai cuộc sống của riêng mình, một có anh và có em, và một không có anh hay em trong đó. Vì vậy, anh hãy lắng nghe trái tim mình, để biết được cuộc sống nào anh mong muốn… Chính anh, chứ không phải ai khác, sẽ quyết định điều ấy. Không có sai hay đúng, mà chỉ có như thế nào và ra sao, cách anh đối mắt với lựa chọn của mình và cách anh cư xử với nó. Nhưng hãy nhớ rằng em luôn tin ở anh, và yêu anh, đủ để nói với anh rằng “em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất”.
“Chán” cũng là gia vị của tình yêu…
Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn… Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Và em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.

Rượt đuổi - bỏ chạy

Ngộ thay trong cuộc sống này nhiều cái bấp bênh, không cân bằng mà cũng rất đáng ghét. Cứ rượt theo cái không thuộc về mình chi vậy? Người ta không thể trả lời câu hỏi này ngay lập tức mà mất một thời gian dài mới nhận ra là tại sao mình lại như thế, ác thay đến lúc nhận ra thì người ta lại gào thét trong đau đớn.
Đừng cố gắng rượt theo thứ không thuộc về mình như vậy, rất là điên rồ, khi rượt theo lại cứ biện minh cho mình một cái lí lẽ rất hay này nọ miễn sao nó có lợi cho mình và cũng là cái cớ để đinh ninh rằng hành động của mình không khờ dại. Nhưng hãy bình tĩnh lại đi! Hãy nghĩ lại rằng cái mình rượt theo đang bỏ mình chạy rất nhanh, mất quá nhiều sức và quá nhiều tâm trí cho một thứ mà nó mãi thuộc về một nơi khác, vị trí khác, người khác.
Cuộc sống là tìm cách để tồn tại, lợi ích là cái cuối cùng, bất kể cái gì mình đuổi theo cũng có lí do có mục đích nhất định. Nhưng không phải cứ có mục đích là đuổi theo, mục đích đó có khi quá lớn che đi mọi cái nhìn, làm mờ đi mọi suy nghĩ và rồi cứ rượt đuổi theo thứ vô hình.
Tình cảm là một thứ thiêng liêng, yêu đương là điều ai cũng có, người yêu nhau ai cũng có lí lẽ riêng nhưng đừng bị tình cảm trong lòng quá lớn mà quên bản thân mình là ai. Ai cũng có phần tốt đẹp. Đó là sự thật. Ai cũng đáng được yêu. Đó là sự thật. Hạnh phúc là đấu tranh. Đúng! Nhưng khi đấu tranh cho hạnh phúc mà bị tổn thương nặng nề thì dừng lại đi! Đừng cố nữa khi thứ mình rượt đuổi lại mãi bỏ chạy vì một lí lẽ khác. Đôi khi dừng lại lại là một lối thoát cho cả hai kẻ rượt và người bị rượt đuổi.
Ảnh minh họa
Người ta bỏ chạy người ta có lý do đấy! Tùy theo cảm nhận cách nghĩ mà họ chọn cho mình con đường, tất nhiên trên con đường đó người ta không bao giờ quay đầu về nhìn lại kẻ rượt đuổi phía sau.
Và sự thật là người rượt đuổi và kẻ bỏ chạy mãi là hai đường thẳng song song mãi đến vô cùng.
Thế nên hãy mạnh mẽ lên. Hãy nghĩ thật thoáng. Hãy nghĩ rằng hạnh phúc và mục đích ấy đôi khi không hẳn là tốt cho mình. Bình tĩnh lại và lắng nghe con tim đập, nghe lí trí mách nước để đi tiếp, hãy luôn nhớ rằng người mình rượt đuổi theo luôn làm mình tổn thương. Thật đấy! 

Nếu

Bạn có bao giờ rỗi việc không?
Rỗi việc như thể loay hoay cuốn đám chỉ vào nhau cho chúng rối tung rối mù lên, rồi bắt đầu hoảng loạn ngồi tìm gỡ từng múi một?
Rỗi việc như thể chọc một đứa bé đang dễ thương ngoan hiền khóc ầm lên, rồi để vỗ về con bé, bạn bị đánh cho một trận tơi bời?
Rỗi việc đến mức, ngày trời đang nắng ấm, bạn lôi cái áo len dày thụng ra mặc, để ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn, rồi trời tức tối cho bạn một cơn mưa rõ ướt át, đổi màu xám xịt và quăng cho bạn cái rét tả tơi?
Rỗi việc đến mức, làm bài xong chẳng buồn kiểm tra, còn thừa giấy vẽ voi, vẽ vượn, viết thêm bài thơ tình, thêm bài ca suông, lý thuyết học không chưa đủ còn muốn bịa phịa vào ba cái triết lý mới vừa phát kiến, rồi thầy cô nào đành… không cho bạn thêm vài cái dấu trừ cùng lời phê nghiêm khắc ở lần phát bài sau đó?
Rỗi việc đến mức, bạn bè đang vui, bạn bày trò lừa gạt giận dỗi, hét toáng lên với đứa này, bêu xấu thẳng mặt đứa kia, rồi chẳng ai còn chịu nổi ai, bạn đi tan tành, bàn cà phê heo hút?
Rỗi việc đến mức, nhà đang đẹp bạn đập đi vì theo bạn cái kiến trúc này nó chẳng còn hợp thời, rồi xây cái nhà ba gian chình ình chẳng hợp đất, chẳng hợp gian cho hàng xóm cười khẩy?
Rỗi việc đến mức, quăng một điều quái gở vào câu chuyện tình bình thường. Bạn muốn làm cái chi chi? Làm người nổi tiếng, làm nhà văn hay là cô nương ẩm ương trong mẩu truyện nào đó? Rồi bạn thấy sớm mai tình đi mất, lòng khóc rưng rưng không thành tiếng. Người quen bỗng chốc thành người xa, bạn ngồi nơi góc nhà, cười không ra nước mắt.
Chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào!
Tôi từng làm một số việc ngốc nghếch như thế. Một vài chuyện, chỉ là cái nếu, thoảng khi trong suy nghĩ. Trong bài hát tôi hay nghe, có một đoạn, tạm dịch thế này:
“Không phải lỗi của tôi, khi mọi điều cứ thế tan vỡ,
Trong tôi, dường như còn kẻ lạ nào đó, cứ ham thích lội vào tròng hiểm nguy.”
Tự sa mình vào mớ hỗn độn, thoảng khi cũng là bản năng. Và ai thứ lỗi cho tôi, khi tôi tự thấy mình quá thảnh thơi đến độ làm ra bao việc dở hơi ấy? Tôi ăn năn đây! Nếu tôi biết sự ăn năn mà tránh, hẳn đã không làm gì đến mức phải ngồi ăn năn.
Bạn còn nhớ bài ”Vườn cây của ba” chứ? Toàn những quả ngon thật là ngon, thèm ứa nhỉ? Tuổi nhỏ mà, cái tuổi chỉ cần ăn ngon là hạnh phúc. Thuở nhỏ, vườn nhà tôi trồng đầy những hồng và đồng tiền đủ sắc. Một hôm, tôi thắc mắc với ba tôi: “Ba ơi, sao mình không phá chỗ hoa này đi, trồng cây lấy trái mà ăn?”. Hồi đó, mấy giỏ hoa bỏ cho bà bán mối ngoài chợ, dù tiền mọn không đủ nuôi mấy miệng ăn trong nhà, nhưng cũng đủ cho tôi thêm một bộ quần áo, một bữa xế rất ngon. Ba tôi trả lời như cái ý của tôi bây giờ, đại loại: “Phá chỗ hoa này, cũng là ném tiền qua cửa sổ vậy đó!” Giờ vườn hoa đi mất, lâu lâu, tôi lại ngồi ngẩn ngơ… Cách đây mấy hôm, ba than thở vài câu: “Thời tiết năm nay không thuận, đi rẫy về người cũng oải ghê lắm!” Nghe chuyện, tưởng mười mấy năm qua đi, cái con bé nhóc ngày nào đã khôn ra, thế mà tôi chẳng khôn ra chút nào, vẫn cái điệu ngô nghê, không biết trời biết đất ấy: “Thôi bán rẫy đi ba! Ở nhà nghỉ cho khỏe. Mua chỗ đất thổ cư gọn gọn cất dành cũng được!” Ba tôi gạt đi. Tôi thì không hiểu sao mình nói được những câu như thế. Người ta nói đúng: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”!
Cách đây hai, ba năm, khi nhận được tin vui từ cái hồ sơ được gửi đương cơn tưng tửng, lòng tôi cũng vui buồn tưng tửng nốt! Tám chuyện với con bạn thân qua điện thoại, tôi thở dài từng cơn, nó bảo tôi: “Quyết định gửi hồ sơ đi tức là lòng cũng có mơ tưởng rồi. Thôi quyết chứ còn chần chờ gì nữa!”… Tôi nghe lời nó. Nhưng mà tôi biết, ở đâu rồi cũng vậy thôi. Cái câu “Nếu mà hồi đó, mình…” nó dễ tuôn ra lắm! Người chứ có phải sắt đá đâu, mà không tiếc nuối, không có lúc loay hoay, phân vân và bối rối?
Bạn đã bao giờ nghĩ đến cái chết chưa? Tôi nghĩ, không nhiều thì ít, chắc ai cũng đã từng có một lúc nào đó nghĩ đến cái cùng đoạn ấy. Chuyện thường ở huyện! Như một ngày ta bị hết tiền trong túi. Hết tiền thì đói. Không còn nhựa sống thế là toi! Bạn hãy xem Jobs đã nghĩ đến cái chết nhiều như thế nào đi! Khi mỗi ngày qua đi, ông lại tự hỏi mình sẽ làm được gì nếu hôm nay là ngày cuối? Đừng nhầm nhé! Ông không rời bỏ cuộc đời vì quá thương mến cái sự lìa đời đâu, ông còn quá yêu đời ấy chứ, chuyện nghĩ ngợi ấy không làm ông bi quan ám ảnh đâu. Chỉ bởi, y học, ngay cả thời buổi tân tiến này, vẫn có cái giới hạn của nó. Lỗi không ở tuổi tác, cũng không do bệnh tật ngặt nghèo của ông... Mà tôi không có ý nói chuyện của ông. Tôi đương muốn nói chuyện khác. Nếu một mai ai đó qua đời, sớm đầu ngày tôi có rực buồn không? Tôi từng có những giấc mơ kinh hoàng như thế! Ứa nước mắt trong chiếc áo tang, tiễn một người thân, một người quen của mình. Có hôm nào đã bật dậy ngồi khóc rưng rưng, hay bàng hoàng, bần thần cả ngày sau đó? Tôi đem chuyện đi hỏi vài người. May mà mọi người thương, bảo tôi: “Đám tang là điềm lành! Chuyện mơ tai quái ấy cũng không phải hiếm!” Rồi sau này, tôi có một lí do khác khiến mình đỡ buồn hơn. Hóa ra, đi qua cái đau thương tưởng tượng mà thật thà quá định ấy, tôi vẫn lành lặn, tôi yên bình như đã từng quen. Ngày ấy, tránh sao được? Bởi vậy, tôi đã có một sự sẵn sàng đến cứng cỏi với sự ra đi của ai đó. Tôi buồn, nhưng cái buồn man mác, không hốt hoảng, trong tim non đong không đầy mất mát. Phải chăng, vì cũng chỉ yêu quý vừa vừa nên không có chuyện làm ta buồn biết mấy? Hay, một lẽ khác hợp lý hơn, rằng tôi đủ cứng cáp để sống tiếp, dẫu không còn người thân ấy, người quen ấy ở bên?
Cái chết còn ở xa, nói ra làm gì cho tan tác? Chỉ tại, đôi khi, cái chết nói ra thật cũng nhẹ nhàng vậy thôi! Tôi còn giả thử một điều khác. Tôi giả thử về sự rời bỏ. Bạn biết đấy, mỗi ngày qua ta lại đối mặt với những lựa chọn, từ bé cho đến lớn, từ đơn giản cho tới phức tạp, như ăn hay nhịn, đi hay ở? Cứ ngỡ, giả thử thì nhẹ nhàng thôi, thế mà… lòng tôi nghẹn đắng. Chỉ sực nghĩ mà nước mắt cứ thế khuấy lên không ngưng nghỉ. Và tôi nghiệm ra, đâu mới là điều quan trọng nhất!
Nếu thế này, nếu thế kia… tưởng chừng như là tô vẽ linh tinh cho cuộc đời, hóa ra lại dẫn tôi về với cuộc đời như vốn dĩ. Trước khi quyết định, ta có những giả thuyết để không làm. Còn khi đã quyết định rồi, những giả thuyết ở đây, giúp ta vững lòng một đường tiến bước.
Này, nếu có gì… cũng nhớ vững lòng nhé!