Chúng ta cứ nói con trai lạnh lùng, nhưng đã có ai thực sự cảm thông cho những điều họ muốn giấu. Họ khóc thì bảo yếu đuối, họ cười lại nói rằng họ vô tâm.
Đã bao giờ bạn chấp nhận chỉ đứng ở phía sau, sẵn sàng ôm lấy và
chở che cho những gì họ đang nghĩ? Đã bao giờ bạn chấp nhận đuổi theo
họ, để tha thứ cho cái lý trí bướng bỉnh và khiên cưỡng kia?
Đằng sau cái quay lưng lạnh ngắt kia, không chỉ là lý trí vô tình
như con gái vẫn nghĩ. Sau đó, cũng là những xúc cảm, nỗi niềm nghẹn đắng
không được phép bộc lộ mà thôi.
Phía sau một chàng trai, có khi là những giọt nước mắt đáng lẽ đã
rơi từ lâu nhưng buộc lòng phải kìm nén. Có khi là một hình dung chôn
chặt không thể gọi tên qua tháng, qua ngày.
Phía sau một chàng trai, là nỗi nhớ dồn nén, là nỗi tiếc nuối không
được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Cũng là những xót thương kỉ
niệm, những thương tổn chất chồng, sâu hoắm như con gái mà thôi.
Phía sau một chàng trai, là những tháng ngày cố vui, gắng gượng nụ
cười chỉ để chứng minh rằng mình vẫn ổn. Là nhịp sống tưởng như không có
gì thay đổi để chứng tỏ rằng mình đang rất bình thường.
Phía sau một chàng trai, là những cái gồng mình, những hơi thở dài
trút ra lén lút. Là những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ biết vo thành cục rồi
nuốt trôi.
Phía sau một chàng trai, là những mạnh mẽ buộc lòng phải mang. Là những âm thầm gánh gồng không được một giây kêu mỏi mệt.
Phía sau một chàng trai, là một cô gái vẫn nhớ, vẫn thương. Nhưng
họ không bao giờ đến được với nhau, vì một người cố chấp buông tay, một
người không đủ can đảm để mở lời níu giữ.
Đừng bao giờ đổ lỗi cho con trai lạnh lùng, vô tâm, vô nghĩa. Chỉ là con trai cũng cần một người hiểu, xem họ đang nghĩ gì!
Họ cũng cần được nuông chiều, nâng niu, cũng cần được vuốt ve, xoa
dịu. Họ cũng cần được yêu, và được giữ. Bởi không phải cái quay lưng nào
cũng là chối bỏ lẫn nhau!