Sunday, October 13, 2013

Biển đêm

Chia tay, tôi tìm mọi cách để xóa đi những ký ức của tôi về em. Nhưng thời gian trôi đi và tôi quên rằng tôi vẫn quan tâm, lo lắng cho em như ngày nào. Tôi vẫn lặng lẽ vào facebook dõi theo mỗi bước đi của em. Thật may mắn là facebook không thông báo cho em biết mỗi khi tôi vào xem, và cũng thật hạnh phúc khi biết em vẫn vui vẻ bên những người bạn, đồng nghiệp của mình.
***
Biển đêm bình yên đến lạ kỳ. Tôi thích cái không gian tĩnh mịch cùng tiếng sóng rì rào bên tai. Tôi vẫn ngồi trước biển để suy ngẫm về cuộc đời, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Hiện tại thì chẳng có gì lạ ngoài việc đi làm và về nhà, thi thoảng lại đi xa một chuyến. Nhiều người cứ nhìn thấy tôi cứ đi về một mình mà lắc đầu ngán ngẩm. "Mày già rồi đấy, sao không kiếm người yêu đi?". Phim kinh dị chắc cũng chưa làm tôi sợ bằng cái câu hỏi này. "Tao không biết", tôi đáp vu vơ. Có quá nhiều câu trả lời trong đầu, nhưng cứ mãi suy tính với những lựa chọn mà tôi thả trôi mình trong cái câu trả lời rất ư là "dở hơi cám lợn" ấy. Nhưng cũng có thể đó là câu trả lời an toàn nhất chăng?
bien dem
Tôi yêu sự nhẹ nhàng và trìu mến của biển đêm, cũng vì thế mà tôi quen với em. Trong em luôn có đủ sự lãng mạn cần thiết để nắm bắt trái tim tôi. 3 năm có lẻ, đó không phải là một khoảng thời gian quá dài để quên một người; nhưng cũng không phải là ngắn để tôi hiểu được mình còn thương em nhiều như thế nào. Tôi vẫn thường bắt gặp một ánh mắt và nụ cười giống em, để rồi ngẩn ngơ suy nghĩ không biết phải người đấy giống em hay do tôi nghĩ về em quá nhiều mà thành ra như vậy. Ở Sài Gòn thì làm gì có biển, nhưng khi quen em trong tôi lúc nào cũng thấy mình như được ngồi cạnh biển. Tôi cảm nhận ở em một tình cảm sâu lắng mà em ít khi nào bộc lộ ra bên ngoài. Người Hà Nội là thế mà, phải không em?
Sài Gòn mùa này mưa nắng bất chợt, tôi nhớ những góc phố mà tôi gặp em, nhớ từng cơn mưa vội vã hai người đã đi qua. Chia tay, tôi tìm mọi cách để xóa đi những ký ức của tôi về em. Nhưng thời gian trôi đi và tôi quên rằng tôi vẫn quan tâm, lo lắng cho em như ngày nào. Tôi vẫn lặng lẽ vào facebook dõi theo mỗi bước đi của em. Thật may mắn là facebook không thông báo cho em biết mỗi khi tôi vào xem, và cũng thật hạnh phúc khi biết em vẫn vui vẻ bên những người bạn, đồng nghiệp của mình. Đôi khi tôi ước mình có thể quên em như những cơn mưa vội vã của ngày nào, để tôi không bị nỗi nhớ dằn vặt mỗi khi ngồi một mình trước biển.
Là một người con Sài Gòn, tôi biết mình vụng về và vô tâm. Tôi sẽ không bao giờ đủ khéo léo để hiểu hết những gì em muốn tôi cảm nhận. Có lẽ vì thế mà em không muốn nói chuyện với tôi nữa. Nhưng em biết không, biển tốt với tôi lắm; vì biển có thể nghe tôi than thở đến ngàn lần chuyện tình yêu của mình mà chẳng bao giờ trách mắng. Và ở cái màn đêm tĩnh mịch ấy, chẳng ai có thể thấy mắt tôi đỏ cả.

Người thầy và những chuyến xe bus

Khi bước chân vào giảng đường đại học, tôi ít gần gũi với các thầy cô giáo ở đây hơn không như hồi còn đi học phổ thông. Tôi cảm thấy các giảng viên đại học có một cái gì đó rất xa cách với sinh viên, hơn nữa mỗi một lớp môn học với gần trăm sinh viên hoặc hơn thế thì làm sao mà các thầy cô có thể nhớ hết mặt và hết tên sinh viên được.
Có những giảng viên chúng tôi chỉ gặp một, hai lần trong suốt bốn năm đại học vì họ cũng chỉ dạy một, hai môn mỗi khóa học. Các thầy cô chỉ nhớ tên những bạn nào chăm chỉ phát biểu hoặc cán bộ lớp thôi. Vì hay ngồi cuối lớp nên tôi ít khi tập trung vào những bài giảng của các thầy giáo, tôi càng chẳng bao giờ để ý đến cuộc sống ngoài đời của họ. Chưa bao giờ tôi tự hỏi thầy này, cô này khoảng bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, có gia đình chưa, đi xe gì đi dạy học… cho đến khi học môn Văn học Trung Quốc cũng vậy, dù thầy giáo môn đó dạy rất hay, rất hóm hỉnh và có phần cuốn hút hơn nhiều giảng viên của các môn học khác. Đôi mắt nhỏ bé lúc nào cười cũng nhắm tít lại ấy thật khiến cho người ta khó quên.
Ảnh minh họa
Thầy làm tôi thấy thật sự bị ấn tượng khi tôi gặp thầy ở điểm chờ xe buýt, thầy xe buýt đi dạy như bao sinh viên khác đi xe buýt đến trường, thầy cũng làm vé tháng như chúng tôi để đi cho rẻ và tiện lợi. Tôi thấy các thầy cô giáo ở trường đều có xe riêng hết cả, không ô tô thì xe máy vậy mà thầy giáo môn Văn học Trung Quốc lại chọn đi phương tiện rẻ nhất này. Trong khi đó thầy vẫn còn trẻ, vẫn có thể tự điều khiển được xe máy mà tại sao lại đi xe buýt? Đó là một câu hỏi lớn trong tôi vì tôi chưa bao giờ bắt gặp giảng viên nào của mình đi xe buýt đi làm cả. Hơn nữa thầy là một tiến sĩ, đã từng đi nhiều nơi, từng sống, học tập và làm việc ở nước ngoài… không lẽ nào thầy muốn đi xe buýt là vì thầy thích thế, thầy muốn có những trải nghiệm mới mẻ…? Thật sự trông thầy cũng khá giản dị thật nhưng tôi không dám đặt ra giả thuyết là chắc thầy cũng phải tiết kiệm vì đồng lương ít ỏi hay gia đình thầy cũng khó khăn như thế nào đó.
Cho đến một hôm tôi bắt gặp thầy trong một chuyến xe buýt trưa, sau giờ tan học xe buýt trở nên rất đông nhiều người chen mãi mà chả lên được chuyến nào. Lúc ấy thầy giáo môn Văn học Trung Quốc của tôi vừa mới bước chân từ cổng trường ra, thầy vừa đi vừa ăn nốt nắm xôi chắc từ sáng. Tôi để ý tuyến buýt mà thầy hay đi rất ít tuyến và đông nữa, hôm đó thầy lại ra hơi muộn khi xe đến nơi thì thầy vẫn ở cách xa điểm dừng vài chục mét. Thoáng nhìn thấy xe tôi đã thấy thầy vừa ăn vội nắm xôi vừa chạy theo cái xe buýt, một tay thì xách cái cặp chắc cũng nặng. Lúc đó tôi như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, tôi cố nhìn kỹ lại và đó đúng là thầy giáo chứ không phải ai khác. Trái tim tôi lúc đó bỗng đau thắt lại, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là cha tôi, tôi tự hỏi không biết bao lần cha tôi đã vội vã như vậy trên đường đời để kiếm tiền nuôi tôi ăn học?
Sau ngày ấy tôi vẫn thấy thầy vội vã theo những chuyến xe buýt những giờ cao điểm xe chật ních mà vẫn phải cố chen lên cho kịp giờ. Tôi lại tự so sánh đến bản thân mình còn chẳng thích thú gì những chuyến xe buýt vội vã, chật chội, đầy mùi khó ngửi và những nguy cơ bị móc túi, bị mất trộm đồ thì một giảng viên như thầy lại thích hay sao? Giảng viên thạc sĩ hay tiến sĩ không phải ai cũng giàu có như tôi từng nghĩ, họ cũng có gia đình và biết bao nhiêu thứ phải lo toan. Tôi thấy quý phục thầy lắm, giữa cuộc đời bộn bề mà thầy vẫn luôn tươi cười, nhiệt tình hăng say trong mỗi bài giảng

Em sinh ra là để yêu anh

Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là em có thể nghĩ ra, sẽ có một ngày chúng ta phải chia tay. Đấy là điểm ấu trĩ ở em.
Em không phải một cô gái thông minh. Em thực tình không biết làm gì khi tình yêu đổ vỡ. Nó cũng giống như, khi anh đến bên cuộc đời, em chưa một lần chống cự. Chỉ đón nhận thôi. Đón nhận anh đến và chấp nhận anh đi. Em nghĩ, đó là những điều hiếm hoi và ít ỏi mà em có thể làm được cho anh.
Khi em cảm thấy mọi chuyện trở nên thật khó khăn, khi em cảm thấy tình yêu của chúng ta như những đóa hoa đang dần mòn héo úa, em đã sợ hãi vô cùng.
Em cứ nghĩ là… Em sinh ra là để yêu anh.
Nhưng anh, hình như là… à không chắc chắn là anh sinh ra chẳng phải để dành cho em.
Thực sự rất khó khăn khi mỉm cười nhìn anh bên người khác. Nhưng chẳng phải đó là điều duy nhất em có thể làm lúc này sao? Em không có sức đề kháng để bảo vệ chính trái tim tổn thương của em, chứ đừng nói tới việc đi tranh đấu với người khác.
Hơn nữa, em sợ những tranh đấu ấy, sẽ vô tình một lúc nào đấy, chỉ vô tình thôi, làm tổn hại tới anh.
Nhiều người hỏi, sao còn yêu anh mà anh đi em không khóc, cũng chẳng cười. Khóc là đau, cười là hận, im lặng có phải là thù không?
Em có đau, nhưng không dám hận, chẳng bao giờ giận và sẽ mãi mãi không thù anh.
Em không khóc, không cười, cũng chẳng phải bởi em không yêu anh.
Mà đơn giản là vì em nghĩ khóc là yếu đuối, anh sẽ chẳng vui. Cười là dối trá, mà em thì với anh, đã, đang và sẽ mãi luôn luôn thành thật.
Người ta nói, anh không tốt. Bởi vì anh có một người con gái khác, trong khi, anh đã có em rồi.
Người ta nói, việc một người đàn ông (hay đàn bà) mà song song yêu nhiều người quá, một cách không đường hoàng, như vậy là dối trá, là khó có thể thứ tha.
Người ta cũng nói, khi yêu, loại đàn bà như em thường hay mù quáng lắm. Thậm chí đến sự phản bội của người mình yêu mà cũng nhắm mắt cho qua hoặc giả vờ không nhận ra.
Nhưng…
Người ta không biết rằng…
Em sinh ra là để yêu anh chứ không phải để hận anh, giận anh, trách móc anh.
Em không dám nói những điều sâu xa như tương lai chẳng ai nói trước được. Em càng không dám đánh giá cô ấy tốt hơn em hay chẳng bằng em.
Em chỉ dám nói một điều nho nhỏ thôi, đó là: Chúc anh hạnh phúc! Luôn luôn hạnh phúc như lúc anh từng có khi còn ở bên em.
Lúc anh buồn bã, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới em, nhớ tới những lúc em ở bên anh kề cận, ủi từng cái áo cái quần, lo từng nếp nhăn khi mặt anh cau có lại.
Lúc anh chán nản, chắc có lẽ chẳng bao giờ nhớ tới chúng ta, lúc ở bên nhau, khi nói khi cười, khi cãi vã.
Cũng chẳng sao cả, vì nhớ về quá khứ là nhìn lại phía sau. Con người ta sống đâu phải để làm điều vô nghĩa ấy.
Anh cứ nhìn về phía trước được rồi. Ở phía trước ấy hay ngay cả trong hiện tại này, cũng không có em tồn tại. Vậy là, mãi mãi sẽ chẳng thể được gặp lại anh.
Chỉ có em nhìn về phía anh, vì em sinh ra là để yêu anh.
Em chỉ sợ, một ngày nào đó, em sẽ không còn nhìn về phía anh nữa.
Bởi vì biết đâu, em không mạnh mẽ được như anh, chỉ biết nhìn về phía trước nên không quay đầu để thấy lại em được.
Còn em thì yếu mềm, một lúc nào đó, em nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn hoài, biết đâu… Em sẽ gặp… người sinh ra là để yêu em. Như em, sinh ra là để yêu anh vậy đó.
Không biết thế gian này sẽ đổi thay như thế nào. Rồi tương lai mỗi người sẽ ra sao.
Anh nhỉ?
Đừng bao giờ hối hận về việc mình đã làm.
Đừng bao giờ hoang mang về những thứ mình đang có
Đừng bao giờ vứt bỏ những thứ mình đã phấn đấu rất nhiều vì nó…

Người nào đó!


Em là một cô gái của những mùa đau, chẳng phải là cô gái tháng 10 với những tiết trời xe lạnh và ấm áp, đẹp hay tỏa sáng giữa dòng đời. Em là niềm đau của chính con tim mình, còn anh, thì lại là niềm đau của cả cuộc đời em.
Dòng đời vội vã cho mùa yêu, mùa hi vọng... còn em thì lại vội vã cho mùa đau, mùa trốn chạy với những tuyệt vọng thấm sâu vào từng vách nhớ. Con tim này tan nát, vụn vỡ bởi mảnh ghép của tình yêu em chẳng còn vừa vặn với vết thương nơi trái tim em nữa, mảnh ghép ấy khớp với một con tim khác không phải em.
Em đi tìm ở một nơi nào đó xa vời một tình yêu mới, một mảnh ghép mới, tìm trong những xoay vần của cuộc sống, mọi thứ như ảo ảnh chẳng bao giờ thuộc về em. Nhưng anh không là ảo ảnh, anh là anh, là một con người bằng da thịt, ấm nồng, biết yêu biết ghét, biết vui, biết buồn, anh là thật, nhưng cũng sẽ chẳng bao giờ bên cạnh em nữa. Cạnh em chỉ còn lại những ảo ảnh, những tưởng tưởng trong vô vọng mà thôi.
Yêu thương chẳng quay trở lại. Em mất đi niềm tin vào một tình yêu trọn vẹn. Em yêu anh như sinh mệnh, nhưng anh lại đánh đổi cả cuộc đời của em như một canh bạc, nhạt nhẽo.
Người đó yêu anh hơn em, anh nhỉ? Hay do tình yêu em làm anh mệt mỏi?
Anh chẳng biết được em đang nghĩ gì đâu, anh chỉ thấy em buồn, chỉ thấy giọt lệ em rơi, nhưng anh không biết em đau, và không biết rẳng, em còn yêu anh nhiều lắm. Chỉ là em không muốn níu kéo, vì đơn giản, dù anh có ở lại, nhưng trái tim anh sẽ chẳng hướng về nơi em. Em không muốn ai thương hại mình, thế nên em chọn cách ra đi trong im lặng, sẽ tốt hơn cho anh và cả em nữa, phải không?
Vốn dĩ hai ta đã ngược nhau về suy nghĩ trong tình yêu, và cả lối sống. Tình yêu không dành trọn về một hướng, thì bên nhau cũng chỉ là cho tròn nhiệm vụ của một người yêu, chẳng khác gì một người tình hờ, anh nhỉ?
Rồi sẽ có ai đó đồng điệu với anh về tâm hồn và cả tình yêu. Em cũng sẽ tin rằng, người nào đó không phải anh sẽ ở bên em, yêu em như em đã từng yêu anh bằng sinh mệnh!

Friday, October 11, 2013

Hẹn hò với anh, em nhé!

Lần đầu tiên anh lấy hết can đảm đứng trước mặt em, cầm đôi bàn tay nhỏ xinh của em, nhìn vào đôi mắt cười ươn ướt ấy, bối rối thì thầm vào tai em: “Hẹn hò với anh, em nhé!”.

Để từ giờ phút này, sẽ có ai đó là của ai đó rồi đấy…

Là ánh mắt từ giờ phút này chỉ hướng về em, là đôi tay ấy chỉ được nắm đôi tay em, là bờ vai này chỉ dành riêng cho một người Con gái mà thôi…

Là ôm anh thật chặt phía sau, mà chẳng cần anh phải nhắc: “Ôm chặt nhé, anh rồ ga nè”, mà sợ hãi, ngượng ngùng khe khẽ nắm lấy vạt áo anh…

Để có người được phong là xe ôm “miễn phí” mà vẫn cười sung sướng đến tít mít rồi sến súa nói rằng “Anh sẽ chở em đến cùng trời cuối đất nhé”.

Để chẳng còn nỗi buồn nào giấu trong ánh mắt vu vơ mỗi khi cô đơn đến bật khóc, nước mắt tuôn dài trên hai má, quệt đi hai hàng mằn mặn, mà tự nói với chính mình "Ngốc thật, tự nhiên khóc".


Là ai đó nói với ai đó tựa vào vai anh mà khóc…

Là ai đó hốt hoảng tìm kiếm em chỉ với lý do ngốc nghếch“Điện thoại em không liên lạc được, anh lo”…

Là yêu thương, là chiều chuộng khi em nũng nịu đòi anh cõng trên lưng, em cười hồn nhiên như một đứa trẻ: “Cứ thế này mãi được không anh?”

Là đôi bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, là lời nói thủ thỉ với em: “Không bao giờ rời xa nhau nữa đâu!”

Mình Hẹn hò với nhau, em nhé!

Để chấm dứt những chuỗi ngày “lưng chừng nhớ”, “lưng chừng quên”, “lưng chừng yêu thương” rồi “lưng chừng mệt mỏi”... Anh sẽ có thể tự tin nói với cả thế giới này: “Em là của anh, là người anh yêu nhất”, chẳng còn e dè và ngượng ngùng sợ một lúc nào đó mà rời xa em. Vì hạnh phúc này, anh biết, chỉ có em mà thôi.

Hôm nay, Hà Nội dễ thương lắm đấy. Vì có ai đó ngượng ngùng đã chịu nói lời “tỏ tình” với ai đó rồi!

Nếu một ngày anh phản bội em

Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Nếu một ngày anh phản bội em…

Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?

Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…

Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…

Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”…

Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không…

Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn…

Nếu một ngày, anh phản bội em…

Em sẽ không cần những lời giải thích qua loa nặng nề trách nhiệm… Em cũng sẽ không cần những lời xin lỗi dù muộn màng nhưng cay đắng đó của anh…

Em sẽ không khóc vì buồn đau… Em chỉ khóc vì những người em xem là thân yêu, lại là người làm em đau xót nhất…

Em sẽ không khóc vì để mất niềm tin… Em chỉ khóc vì hình như, em đã vung vãi niềm tin của mình, cho một người hoàn toàn không xứng đáng…


Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em…

Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Vì em đã không gồng mình lên để giữ anh là của riêng em… Vì em dù lòng đắng đến đâu, cũng đã trả anh về cho người dường như, là tình yêu của anh đích thực.

Còn anh…

Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại của một kẻ thua cuộc bị tình yêu lãng quên…

Đừng day dứt vì trót lừa dối em như thế…

Anh hãy quên đi những gì mình đã có với nhau… Và có thể đừng lưu vào tâm trí mình hình ảnh của cô gái đang mang trong mình nỗi đau phản bội?

Em không than trách anh, cũng không đủ sức để oán hận anh. Em chỉ trách mình sinh ra không phải là người anh yêu thương nhất… mà chỉ là người giữ hộ tình yêu cho kẻ khác mà thôi…

Chỉ mong anh, đừng đưa cô ấy đến những nơi mình đã từng qua… 

Đừng nói với người ta những gì anh bảo là dành cho riêng em duy nhất… 

Đừng nắm tay, đừng ôm, đừng hôn như cách anh yêu em, hình như cũng có chút gì là… đã thật.

Và đừng làm tổn thương cô ấy, như đã làm đau em…

Nếu thực sự có ngày, giữa hai đứa mình có thêm một người thứ ba…

Thì có lẽ em sẽ cần được dạy dỗ lại cách để yêu thương một người… vì trót quên mất cách yêu!

Xin hãy dạy con biết khóc!

Bởi vì cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có hạnh phúc cũng như nỗi đau.

Tuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin ba đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể Con gái của ba sẽ vấp ngã mất.
 



Xin hãy dạy con biết YÊU

Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin ba hãy dạy con biết cách yêu Gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình Gia đình.
 

Xin hãy dạy con biết HÁT

Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy ba à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với ba sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin ba hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
 

Xin hãy dạy con MẠNH MẼ

Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của ba dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin ba hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin ba hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, Con gái của ba mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
 

Xin hãy dạy con CÂN BẰNG

Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm ba má vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi ba má đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin ba hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
 

Và con cảm ơn ba đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Ba à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Ba là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Con có ba để thể hiện yêu thương.

Theo kenh14