Khi bước chân vào giảng đường đại học, tôi ít gần gũi với các thầy cô
giáo ở đây hơn không như hồi còn đi học phổ thông. Tôi cảm thấy các
giảng viên đại học có một cái gì đó rất xa cách với sinh viên, hơn nữa
mỗi một lớp môn học với gần trăm sinh viên hoặc hơn thế thì làm sao mà
các thầy cô có thể nhớ hết mặt và hết tên sinh viên được.
Có những giảng viên chúng tôi chỉ gặp một, hai lần trong suốt bốn năm
đại học vì họ cũng chỉ dạy một, hai môn mỗi khóa học. Các thầy cô chỉ
nhớ tên những bạn nào chăm chỉ phát biểu hoặc cán bộ lớp thôi. Vì hay
ngồi cuối lớp nên tôi ít khi tập trung vào những bài giảng của các thầy
giáo, tôi càng chẳng bao giờ để ý đến cuộc sống ngoài đời của họ. Chưa
bao giờ tôi tự hỏi thầy này, cô này khoảng bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, có
gia đình chưa, đi xe gì đi dạy học… cho đến khi học môn Văn học Trung
Quốc cũng vậy, dù thầy giáo môn đó dạy rất hay, rất hóm hỉnh và có phần
cuốn hút hơn nhiều giảng viên của các môn học khác. Đôi mắt nhỏ bé lúc
nào cười cũng nhắm tít lại ấy thật khiến cho người ta khó quên.
Ảnh minh họa
Thầy làm tôi thấy thật sự bị ấn tượng khi tôi gặp thầy ở điểm chờ xe
buýt, thầy xe buýt đi dạy như bao sinh viên khác đi xe buýt đến trường,
thầy cũng làm vé tháng như chúng tôi để đi cho rẻ và tiện lợi. Tôi thấy
các thầy cô giáo ở trường đều có xe riêng hết cả, không ô tô thì xe máy
vậy mà thầy giáo môn Văn học Trung Quốc lại chọn đi phương tiện rẻ nhất
này. Trong khi đó thầy vẫn còn trẻ, vẫn có thể tự điều khiển được xe máy
mà tại sao lại đi xe buýt? Đó là một câu hỏi lớn trong tôi vì tôi chưa
bao giờ bắt gặp giảng viên nào của mình đi xe buýt đi làm cả. Hơn nữa
thầy là một tiến sĩ, đã từng đi nhiều nơi, từng sống, học tập và làm
việc ở nước ngoài… không lẽ nào thầy muốn đi xe buýt là vì thầy thích
thế, thầy muốn có những trải nghiệm mới mẻ…? Thật sự trông thầy cũng khá
giản dị thật nhưng tôi không dám đặt ra giả thuyết là chắc thầy cũng
phải tiết kiệm vì đồng lương ít ỏi hay gia đình thầy cũng khó khăn như
thế nào đó.
Cho đến một hôm tôi bắt gặp thầy trong một chuyến xe buýt trưa, sau giờ
tan học xe buýt trở nên rất đông nhiều người chen mãi mà chả lên được
chuyến nào. Lúc ấy thầy giáo môn Văn học Trung Quốc của tôi vừa mới bước
chân từ cổng trường ra, thầy vừa đi vừa ăn nốt nắm xôi chắc từ sáng.
Tôi để ý tuyến buýt mà thầy hay đi rất ít tuyến và đông nữa, hôm đó thầy
lại ra hơi muộn khi xe đến nơi thì thầy vẫn ở cách xa điểm dừng vài
chục mét. Thoáng nhìn thấy xe tôi đã thấy thầy vừa ăn vội nắm xôi vừa
chạy theo cái xe buýt, một tay thì xách cái cặp chắc cũng nặng. Lúc đó
tôi như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, tôi cố nhìn kỹ lại và đó
đúng là thầy giáo chứ không phải ai khác. Trái tim tôi lúc đó bỗng đau
thắt lại, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là cha tôi, tôi
tự hỏi không biết bao lần cha tôi đã vội vã như vậy trên đường đời để
kiếm tiền nuôi tôi ăn học?
Sau ngày ấy tôi vẫn thấy thầy vội vã theo những chuyến xe buýt những
giờ cao điểm xe chật ních mà vẫn phải cố chen lên cho kịp giờ. Tôi lại
tự so sánh đến bản thân mình còn chẳng thích thú gì những chuyến xe buýt
vội vã, chật chội, đầy mùi khó ngửi và những nguy cơ bị móc túi, bị mất
trộm đồ thì một giảng viên như thầy lại thích hay sao? Giảng viên thạc
sĩ hay tiến sĩ không phải ai cũng giàu có như tôi từng nghĩ, họ cũng có
gia đình và biết bao nhiêu thứ phải lo toan. Tôi thấy quý phục thầy lắm,
giữa cuộc đời bộn bề mà thầy vẫn luôn tươi cười, nhiệt tình hăng say
trong mỗi bài giảng
No comments:
Post a Comment