Thursday, October 24, 2013

Cảm xúc gì đây, giờ cũng chẳng biết?

Cảm xúc gì đây nhỉ? Đến giờ cũng không thể nói rõ được. Mấy ngày qua tâm trạng khá ổn, cuộc sống cũng khá êm đềm, và trái tim có lẽ là khỏe...
Mỗi ngày, với những khoảng lặng nhất định, vẫn nhớ, vẫn đau, vẫn hoài mong... và rồi vẫn lý trí để tỉnh táo lại. Những khi cảm xúc chìm đắm để cảm nhận nơi lồng ngực không trống rỗng. Nghe có vẻ bi đát quá, có vẻ khoa trương và phim ảnh quá nhỉ? Hì! Biết làm sao được, nơi chỉ viết cho mình tôi, cũng nên miêu tả cái tâm trạng của mình bay bổng chút.
Dần dần, trong những lần bình lặng để suy nghĩ ấy, cũng tự nhận ra hay phát hiện quả thực mình có thiếu sót nhiều lắm, quả thực mình đã không cố gắng và không hết mình. Nhưng mình không hối hận, nếu được làm lại có lẽ mình vẫn thế. Chẳng bởi sao cả, vì ở thời điểm ấy mình cũng chỉ nghĩ được có thế, đã suy nghĩ kỹ càng, và đó cũng là cách tốt nhất mình có thể làm được vào lúc đó.
Cũng tự nhận rằng lòng tự trọng của mình lớn thế cơ á? Vâng lớn lắm, vì ít nhất, với mình nhờ nó mà mình có quyết đoán, nhờ nó mà mình yên tâm vào quyết định của mình cho dù nó có sai đi chăng nữa. Bởi nếu không có nó, mình hoang mang nhiều lắm, nếu không có nó, có lẽ vẫn còn có thể bay bổng được thêm một thời gian nữa, nhưng rồi kết cục có lẽ còn thảm hơn. Bởi, xét về bản chất, người đó hoàn toàn chưa sẵn sàng. Bản thân mình cũng vậy. Chia tay là tất yếu!
Biết là thế sao mình vẫn còn loanh quanh ở đây nhỉ? Tại sao, bản thân không thể tiến xa hơn, luôn luôn giậm chân một chỗ. Cứ đứng nhìn? Cứ đứng chờ? Từ chối mọi lời mời cho những hành trình mới? Là tình yêu quá sâu đậm hay là nỗi ám ảnh và lo sợ quá lớn. Có lẽ là nỗi ám ảnh và lo sợ quá lớn thì đúng hơn. Đáng lo sợ thật, vì trái tim mình đâu đủ khỏe, nếu còn thêm lần nữa chắc không còn sức để gượng dậy mất. Đành chờ ngày rằm của riêng mình thôi. Cứ tự an ủi rằng không lâu nữa đâu, định mệnh của mình sẽ tới, đến khi mình thực sự sẵn sàng!
Đau đầu...

Và anh sẽ là người đàn ông của đời em...

Tối qua, trò chuyện cùng em, mệt nhoài, em say ngủ lúc nào không hay, bên đầu dây điện thoại anh nghe rõ từng tiếng em thở đều, lặng im hồi lâu rồi tắt máy, thương em quá đổi.
Ngày ngày vẫn thế, đôi vai em dẫu bé nhỏ nhưng em lúc nào cũng là người gánh vác mọi lo toan của gia đình, cơm áo gạo tiền, cùng nỗi mưu sinh bao giờ cũng oằn trên vai, yêu em, anh xót, anh thương, nhưng anh lại chẳng làm được gì cho em để đôi lúc anh phải tự trách chính mình.
Mình xa xôi cách trở, yêu nhau qua dòng tin nhắn, qua bao cuộc gọi, qua những dòng tự tình lãng mạn anh nắn nót dành riêng cho em, nhưng anh biết đôi khi em vẫn thấy tủi lòng. Đi về trong mưa nắng, ở nơi xa anh chỉ có thể nhắc rằng “em ơi tránh nắng, hay em ơi đừng dầm mưa đó…” và em vẫn thế, vẫn phải lủi thủi đi về giữ dòng người tấp nập, thương em những lúc đó vô cùng. Khoảng cách dẫu xa xôi nhưng chưa bao giờ làm em cách xa anh, yêu thương nơi anh cũng chưa bao giờ vơi đi khi nghĩ về em, nhưng đôi lúc anh bỗng ghét điều này vô cùng vì anh chẳng thể chạy ngay đến bên em những lúc em vui hay buồn. Ở nơi xa, anh chỉ có thể tưởng tượng ra gương mặt rạng ngời với nụ cười đầy duyên khi em háo hức, vui tươi. Ở nơi xa, anh chỉ có thể lặng im nghe lời em thỏ thẻ, thúc thít những lúc em não nề, tâm trạng. Ở nơi xa, anh chỉ có thể bảo rằng em ơi cố lên, anh luôn ở bên em mà không thể lau từng giọt lệ đang nhòa ướt mi khi em khóc. Ở nơi xa, lời thương tiếng nhớ anh dành cho em dường như chẳng bao giờ là đủ,…
Em đã cho anh cái hẹn bên nhau ở mai này, anh chờ, và anh như đếm từng ngày. Anh biết, hiện tại trên tay anh vẫn còn bao điều dở dang, tiền tài, vật chất, công danh sự nghiệp vẫn là một cái mốc ở đằng xa để anh phấn đấu. Nhưng anh vẫn tin, anh đủ sức để cho em một cuộc sống ấm êm, đàng hoàng như bao người, yêu em, niềm tin nơi anh như lớn dần hơn em à.
Em bảo rằng khi yêu anh, chọn anh thì em đã không ngần ngại gì, bởi với em, chỉ cần anh chân thành, và biết phấn đấu cho ngày mai như thế đã đủ rồi. Rồi anh sẽ thế em à, sẽ không làm vụn vỡ niềm tin nơi em, anh luôn tự nhắc mình như thế. Có thể, anh không lắm tiền, nhiều của như bao người nhưng yêu thương anh dành cho em sẽ luôn dạt dào, thiết tha. Có thể, tương lai anh vẫn còn bao điều để phấn đấu nhưng em là niềm tin trong anh, là ngày mai để anh cố gắng hơn. Có thể, anh không được một hình thức cầu toàn như em hằng mong ước, nhưng bên em, người đàn ông trong anh bao giờ cũng mạnh mẽ rất nhiều, nên anh sẽ là bờ vai, là điểm tựa để em dựa vào,…
Và anh sẽ là người đàn ông của đời em… Anh luôn mong ước và trông đợi ngày này sẽ đến để mình thật sự bên nhau, là của nhau em à. Người đàn ông của em sẽ luôn mạnh mẽ để chở che, lo lắng cho em, người đàn ông của em sẽ luôn bên em để lắng nghe mọi vui buồn cùng em, người đàn ông của em sẽ luôn yêu em nồng nàn như thuở ban đầu,… Người đàn ông của em sẽ thế đó, anh sẽ thế đó!

Vì em chẳng có gì ngoài mù quáng...

Đêm thở dài, nỗi buồn ghé đến lao xao rất nhẹ. Ô cửa sổ chẳng bao giờ khép, cứ hé ra như cười. Con hẻm ngủ quên, mùa Thu đi vắng, yên lặng chết trong câu thơ mà G.Apollinaire đã chôn cất trong L'Adieu: "Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi". Tháng Mười nằm gọn trong hộc tủ chỉ đợi một câu chào. Tháng ngày đến đi vội vã như câu nói đùa, tuổi trẻ bạc đi theo mái tóc. Môi khô thế, mắt hoang mang thế, tim cũng rộng quá đơn côi...
Không lấy lại được đôi ba cảm xúc đã gọi được thành tên cũng thấy chẳng vui, khơi lại một điều gì đó đã tàn lụi cũng khó như khi bắt đầu giở lại quyển sách cũ kĩ mỏi mệt. Vai nghiêng và điều gì đó trôi đi không kịp níu. Đánh mất bất cứ gì cũng là sai lầm, thế nên cho tới bây giờ vẫn chưa tha thứ đủ. Tim có lý lẽ riêng đấy, chẳng biết nghe lời đấy, nên mới muôn đời vụng dại.
Hanoi những ngày này tình lắm, cứ yêu mãi, yêu mãi chẳng đầy. Lòng người cứ thế khát theo, đổ tràn lồng ngực những ngọt ngào, những ấm cúng mà càng lúc càng thấy không đủ. Vài người bạn hỏi sao có thể yêu như thế, và "như thế" biết trả lời ra sao khi hạn định "ai yêu nhiều hơn" là không có. Cứ hoang dại, cứ làm điều mình muốn, vậy thôi. Kiểu cứ toe toét trả lời "Vì em có gì ngoài Mù quáng đâu mà!".
Hanoi những ngày này thiếu thốn lắm. Thiếu mấy trò điên dại yêu đương phải giấu hoặc quên đi, thừa cái sự một mình cứ phơi ra trêu tức. Rất muốn yêu mình thêm một chút, muốn nhờ ai đó chụp giúp vài kiểu ảnh, để đôi lần nhìn xem nỗi buồn của mình vụng về thế nào, nhạt nhẽo thế nào, để thấy mình trọn vẹn ngốc dại ra sao. Mà việc làm được vẫn là tự đưa tay đóng lại, tự ôm ảo vọng mà đi qua những dại dột chẳng biết ngày mai. Hoang phí chỉ là một lời đổ tội, yêu đời, yêu người, yêu mọi điều có thể, giống như chẳng có ranh giới nào lấy được nỗi hãi sợ này.
Hanoi những ngày này xinh lắm. Đỏng đảnh đến là thương. Phố nuông chiều mãi cái áo mỏng manh trên hàng cây phụng phịu. Bước chân nào cũng như lạc lối dưới vòm sữa nở bung trên đầu. Con đường nào cũng chỉ muốn dài mãi, đến nắng cũng hiền, cái lạnh ve vuốt thịt da trên từng nẻo lang thang vô tận.
Và em của những ngày này, hay tự xin lỗi. Khi café làm cay mắt, khi lỡ nghe một bản nhạc biết làm đau, khi nhớ nhung trở thành mất mát, khi câu yêu trượt chân ngã nhoài, khi bàn tay đưa ra chỉ nắm được vô biên chới với...
Định sms, xong lại thôi. Này Người, em buồn sâu quá rồi, đưa môi vớt em lên đi...
P/s: Để cảm ơn ô cửa sổ dự trữ gió cho mỗi lần mắt nhòe, ngồi đấy một lát là hong khô ngay.

Cuộc chia tay thầm lặng!

 photo 82781350acbc43e83f4_zps466b4708.jpg
Giữa một đêm còn sót mảnh trăng Thu cuối cùng như lưỡi liềm treo giữa chân không, nó ngồi điểm lại một cột mốc như đâu đó có người gọi là "chapter of life", ở đây chắc chỉ là "apart". Thường khi. Đông sang, Xuân đến. Điểm lại ai còn lại trên chuyến tàu đang đi - chuyến tàu mới đấy đã vượt qua chặng đường bốn năm.
Thôi thì không ngồi ghi lại với những gì trong năm, có một dư âm vừa đủ cho nó khơi lòng viết lên vài điều về một hành khách đã rời toa, một đứa em tính theo độ tuổi, một đồng nghiệp tính theo mốc thời gian làm việc.
Bỏ lửng đi những nhọc nhằn trong công việc, những sân si mang chút gì đấy thị phi của cuộc sống thường nhật cuốn vào không hay ta đã nghĩ và nói gì đây. Khó gần. Trong cách nhìn ban đầu giữa nó và cả chính em.
Bất đồng trong quan điểm, khác biệt về cách làm và ngược ngang về cách sống. Không hiểu. Đến lúc em báo tin rằng sắp đến sân ga em dừng lại. Tự dưng. Câu nói vang lên trong cái nắng giữa hạ như trời thả năng rơi tả tơi trên một chuyến xe đi cùng, dội vào nó những cảm xúc miên man về một đánh giá của một đứa nhóc kém vài tuổi lại biết về một phần đời trên quãng đường nó đã đi qua. Không nhẹ nhàng và thư thả như một áng mây bay. Không êm đềm và bình yên như mặt hồ lặng gió. Tính theo khung tuổi đời của Y Vân đã chiếm gần nữa. Không nghĩ rằng đến bây giờ những gì cảm xúc lắng đi, quá khứ vùi dập lại được nhắc đến giữa một ngày nắng rọi chờ mưa. Hanh hao.
 photo hengkileephoto6-640x357_zpsd8fde170.jpg
Em chọn ngày nghĩ. Ngày đi trùng ngày đến, ngày xuống cũng là ngày lên trên chuyến tàu TFS VN. Con tàu không chờ đợi, chỉ có mình nó ngồi đếm từng người bước lên, bước xuống ở một sân ga.
Cuộc chia ly lặng thầm là cuộc chia ly buồn nhất!
Nghĩ. Ngày em ra đi với những dự định của riêng mình. Không còn tuổi trẻ với những suy nghĩ rong chơi, vui cười là chính. Em đã có một mái nhà nhỏ của riêng mình khi một sinh linh đã hình thành và đã đến với thế giới này. Miền Trung vẫy gọi. Tiếng gọi cha không phải ở một chốn thị thành Sài phố người xe ngang dọc, không chờ đợi. Những dự định ấp ủ, các buổi học dở dang, chân như bước hai hàng với câu hỏi lang thang: đời đợi ta về đâu?
Để rồi, chân bước nhẹ dặn lòng êm ái, chân bước về với miền đất khai sinh. Ừ thì về đi em nơi quê ấy, khởi nghiệp đời cho lựa chọn tương lai. Ngày mai. Hai chữ vốn chẳng ai biết được đấy là gì, giải thích sao cho đủ nghĩa khi tuổi đời năm đếm dần tăng. Ngược xuôi, xuôi ngược. Rồi cũng buôn chèo, gác mái để tạm gọi vô thường hay giông buồm, mượn gió biết đâu rồi sẽ có gió Đông để lòng lại tiếp tục gợn sóng cho thoả mãn một câu đời tự mãn.
 photo 82781350acbeddb0cda_zpsd59311b0.jpg
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo thái sơn nhẹ tựa hồng mao
Một con tàu không chở ta đi mãi, sẽ có một ngày ta dừng lại ở một sân ga. Đầu tiên hay cuối cùng. Tất cả là do ta lựa chọn. Tương lai. Thành công hai chữ gửi vào cơn gió hay treo tạm mây trôi về một miền Trung thương nhớ cho một đứa em, đã từng ngồi cùng ở một toa tàu. Hãy vững lòng đi nhé vì tiếc nuối gì khi ta tự chọn tương lai.

Tuesday, October 22, 2013

Hẹn một ngày ta sẽ tìm thấy nhau

Người ta hay nói rằng con người thường không biết trân trọng những thứ mà họ đang có. Một trong những tính xấu của con người là ‘đứng núi này trông núi nọ’, là so sánh những thứ đang có với những thứ họ muốn có.

Để rồi… đến khi mất đi thứ đó, họ mới nhận ra nó quan trọng đến thế nào…

Có bao giờ bạn tự hỏi do đâu bạn cảm thấy như vậy?
Phải chăng là do cảm xúc đến sau và thường trễ hơn thực tại cho nên khi có thì ta ko biết đến. Khi mất thì ta hối tiếc, chỉ có nỗi nhớ là mãi mãi?

Tất cả những cảm xúc đó bắt đầu bằng 1 chữ ‘mất’. Nỗi đau buồn, hay nuối tiếc  là 1 cảm xúc tự nhiên chúng ta có khi đáp ứng trước 1 sự mất mát. Nhiều người ngay lập tức liên kết nỗi đau buồn với cái chết của những người chúng ta yêu, nhưng có nhiều kiểu mất mát có thể đẩy chúng ta vào nỗi đau buồn sâu sắc. Mất mát dường như có vô số trạng thái khác nhau:

Mất 1 mối quan hệ, mất việc, mất nhà hoặc mất 1 đồ vật quý giá.

Đánh mất cảm giác an toàn sau 1 sang chấn tâm lý.

Mất chức năng cơ thể sau 1 tai nạn.

Mất cảm giác an toàn hoặc sự tự tin.

Mất tự do. Mất tài sản.


Chúng ta có thể cảm thấy đau buồn khi đánh mất bất kì điều gì chúng ta yêu thương. Khi đã có thời gian gắn bó, tự khắc sẽ có những kỷ niệm và khi có kỷ niệm, nếu một ngày nào đó không còn hiện diện bên cạnh ta nữa, sự nuối tiếc sẽ đến…Rồi chắc chắn rằng sự nuối tiếc sẽ đưa bạn về quá khứ, về thời điểm bạn còn sở hữu thứ đó, nghĩ về lần đầu tiên bạn có nó, những lúc bạn vui hay buồn đều có nó bên cạnh… Cái gì mới bao giờ cũng thật tuyệt và cho ta cảm giác kích thích mới mẻ, nhưng dần về sau, khi đã quen với sự hiện diện của nó, bạn sẽ có những suy nghĩ như là nó vốn dĩ là của bạn rồi, quan tâm hay không cũng không còn quan trọng nữa…

Rồi bạn dần lạnh nhạt. Thậm chí có lúc bạn nghĩ đến chuyện đổi nó lấy một thứ khác đẹp hơn, tốt hơn. Và để bây giờ bạn chợt nhận ra rằng những thứ phù phiếm tốt đẹp bên ngoài luôn có thể mua được, nhưng kỷ niệm và sự gắn bó thì không bao giờ. Tuy nhiên may mắn là nuối tiếc có thể dẫn bạn đến 1 sự thay đổi tích cực về bản thân. Bạn từ đó sẽ biết trân trọng những thứ xung quanh mình, vì bạn đã ý thức được là không có gì mãi mãi thuộc về mình hay mãi mãi hiện diện bên mình. Vậy từ bây giờ hãy học cách quý trọng tất cả mọi thứ mà bạn có. Bắt đầu từ chính bạn thân bạn.

Blog Radio 292: Hẹn một ngày ta sẽ tìm thấy nhau

Có một câu nói “Nếu bạn muốn yêu thương ai đó, hãy yêu thương chính bản thân bạn trước đã”. Nếu bạn yêu và chấp nhận bản thân mình, thì bạn sẽ giàu tình yêu thương hơn, dễ chấp nhận người khác hơn.  Bởi lẽ mặc dù bạn mắc lỗi lầm, mặc dù có lúc bạn làm nhiều điều sai làm hại đến chính bản thân bạn và bạn tự thấy chán ghét chính mình…nhưng một khi bạn có thể tha thứ cho chính bản thân bạn, một khi bạn đã vượt qua được sự tự vấn lương tâm, thì tự khắc bạn sẽ có cái nhìn vị tha hơn trong cuộc sống, sẽ bao dung hơn với những người khác. Sẽ thấy được là con người thì ai cũng có thể mắc sai lầm và để tha thứ là một nghệ thuật không phải tự nhiên có được, mà phải học, phải trải nghiệm và chiêm nghiệm…

Vậy vì bất kể lý do gì mà bạn đang rơi vào thứ cảm xúc như nuối tiếc, đau đớn tuyệt vọng thì hãy nghĩ đến sự tha thứ. Tha thứ cho chính bản thân bạn để cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Biết là khó nhưng hãy nhìn xung quanh, chắc chắn sẽ có ai đó hay thứ gì đó bên cạnh làm bạn cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình hơn. Hãy tìm đến hay đơn giản là nghĩ đến những thứ làm bạn vui khi bạn cảm thấy buồn. Hãy đánh lừa cảm xúc của mình 1 lúc để được thanh thản.

Hoặc giả sử tệ hơn là khi bạn hoàn toàn cô độc thì hãy để thời gian làm 1 người bạn vô hình, giúp bạn quên đi và tìm lại sự thanh thản vốn có của bản thân. Có thể sẽ lâu đấy nhưng hãy tin vào phép màu của thời gian bạn nhé…

Cuốc sống này ngắn ngủi lắm, nên đừng để những nuối tiếc, phiền muộn của quá khứ làm bạn quên đi những niềm vui của thực tại...
Hãy bắt đầu từ việc học tha thứ và trân trọng bản thân mình.

Hãy tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn để không bị xao động khi có những sự thay đổi đột ngột.

Hãy mạnh mẽ từ bên trong để không bị đánh gục bởi những thử thách của cuộc sống.

Hãy biết là không có gì mất đi hoàn toàn, chỉ cần bạn còn nhớ về nó thì nó mãi mãi tồn tại trong tim bạn…

Hãy nhớ rằng cái gì bắt đầu từ trái tim cũng đáng được trân trọng và nâng niu.

Đừng gạt bỏ hay cố quên đi. Mà hãy mỉm cười vì nó sẽ đem đến sức mạnh tinh thần khi bạn nghĩ về nó.

Hãy nghĩ đến những điều bình dị, nhỏ bé nhưng tuyệt đẹp mà cuộc sống đem lại, khi buồn bạn nhé!

Nụ cười mang điều tốt đến cuộc sống

Một nụ cười toàn tâm là một ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới. Như ánh nắng và nhịp cầu, nụ cười mang đến sự ấm áp đến mọi người trên thế giới và khắp nơi trên thế giới sẽ đầy sự hòa ái.
Nụ cười mang lại điều tốt đẹp đến cuộc sống và mang hạnh phúc và an bình đến mọi người. Sức mạnh mà con người có được thì khác nhau. Nhưng nếu một người có tính thành thật và một nụ cười, người đó có thể làm cho người khác cảm thấy thoải mái và làm cho người xung quanh anh ta cảm thấy mình được tôn trọng và vui vẻ.
Vì thế, mặc dù một người không có nhiều năng lực, nhưng anh mang tính thành thật và một nụ cười, cuộc sống của anh ta sẽ thay đổi. Thành thật và nụ cười không chỉ có thể mang lại cho anh ta sự ấm áp và tình bạn, mà còn tạo ra hạnh phúc cho cuộc sống.

Một ngày nọ, Brian đến gặp một người khách hàng, nhưng hàng đã từ chối việc thương mại của anh ta vì thế anh rất thất vọng. Khi anh ta trở về công ty, anh đã tường trình việc này lên người quản lý. Người quản lý lắng nghe anh ta một cách chăm chú và đã cân nhắc một lúc. Rồi ông ta nói, Vậy thử gặp anh ta lần nữa? Nhưng anh phải thay đổi tinh thần của mình và nhớ luôn đặt một nụ cười lên khuôn mặt của mình. Nếu anh có một nụ cười thân ái, người khách hàng sẽ có thể cảm nhận được sự thành thật của anh.
Ngày hôm sau, Brian đã làm theo lời khuyên của người quản lý, và luôn nở nụ cười trên khuôn mặt. Cuối cùng, người khách hàng đã bị tác động và đã ký kết giao ước công việc làm ăn. Từ hôm đó, Brian đã bắt đầu mang nụ cười của mình về nhà. Anh đã lập gia đình 18 năm, nhưng bởi vì sự đòi hỏi của công việc, anh đã không thể chăm sóc người vợ yêu quý của anh ta tốt và ít khi cười với cô ấy. Từ hôm đó, việc đầu tiên mà anh làm mỗi buổi sáng là nhìn vào gương và cười với chính mình và cười với vợ lúc ăn sáng. Vợ anh ta thật ngạc nhiên và trở nên rất phấn khởi. Hai tuần sau, anh ta đã cảm thấy mình đã có nhiều niềm hạnh phúc ở gia đình hơn hai năm vừa qua.
Nụ cười mang điều tốt đến cuộc sống
Vậy rồi Brian đã mang nụ cười của mình đến khắp mọi nơi. Tại lối vào công ty anh ta đã cười với người điều hành thang máy. Trong nhà hàng anh đã cười với người phục vụ và người nấu bếp. Tại thị trường chứng khoán anh đã cười với các nhân viên. Ngay cả người lạ, Brian đã đón chào họ với một nụ cười. Không lâu, Brian đã tìm thấy mọi người đã gửi lại cho anh ta một nụ cười, thu nhập thương mại của anh ta gia tăng đáng kể, và thu nhập cá nhân của anh đã gia tăng. Nụ cười chân thành của anh ta đã mang đến anh niềm hạnh phúc, cả về vật chất lẫn tinh thần.
Dĩ nhiên nụ cười phải đến từ trái tim trước khi nó có thể đến những người khác. Một nụ cười cũng giống như một cơn gió thoảng mùa xuân, mà có thể mang lại niềm ấm cúng trong lòng mọi người, hay là một ánh nắng vào mùa đông mà có thể làm tan vỡ băng tuyết. Một nụ là một một ngôn ngữ thầm lặng và sứ giả của điều tuyệt diệu. Nó thể hiện lòng tốt trên khuôn mặt và mang lại ánh nắng đến thế giới. Dale Carnegie, chuyên gia về những mối quan hệ cá nhân, đã khen tặng nụ cười chân thành trong bài thơ của ông, Giá Trị của một nụ cười.
Nó chẳng tốn gì cả, nhưng tạo ra rất nhiều. Nó làm giàu cho những ai nhận được, mà không làm hao mòn đối với người cho. Nó xảy đến trong tích tắc và kỉ niệm của nó có khi tồn tại mãi mãi. Không có người nào giàu có mà không sống không cần đến nó, và cũng không có ai nghèo mà không giàu thêm vì lợi ích của nó. Nó tạo ra hạnh phúc ở gia đình, nuôi dưỡng lòng tốt trong công việc và là dấu hiệu của tình bạn. Nó là sự nghĩ ngơi cho sự mệt mỏi, ánh sáng cho sự thất vọng, ánh nắng cho nỗi buồn, và là thuốc giải tự nhiên tốt nhất cho những lo lắng.
Một nụ cười là một đóa hoa nở bất diệt ở bất cứ nơi đâu có con người không cần biết đó là mùa gì hay nơi nào. Cái tâm của một người càng trong sáng và tử tế thì đóa hoa càng tuyệt đẹp. Cười với người khác là một sự kính trọng, hiểu biết và tin cậy. Nếu nụ cười có thể lan rộng khắp nơi, thế giới này sẽ trở thành một nơi thật tuyệt đẹp. Với nụ cười, niềm may mắn và hạnh phúc sẽ đến.

Tiếng nói của cuộc sống

Xin chào! Tôi là cuộc sống đây. Hôm nay tôi sẽ cố giải quyết mọi vấn đề bạn đang gặp phải để bạn đừng than trách tôi nữa…
Nếu bạn bị tắc đường và kẹt xe, đừng thất vọng. Còn rất nhiều người trên thế giới này, mà đối với họ, lái xe là một niềm mơ ước không thể thực hiện .
Nếu bạn cảm thấy học hành thật chán ngán. Hãy nghĩ đến người đã hàng năm trời rồi không được đi học.
Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào.

Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ đến những người phụ nữ ở môi trường làm việc khắc nghiệt, phải làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.
Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết trước mình không còn sống được bao lâu nữa, và không còn cơ hội để tự hỏi mình nữa.
Nếu bạn cảm thấy khủng khiếp khi là nạn nhân của những trò đùa, những sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ: Thế vẫn chưa là gì đâu, vì tồi tệ hơn nữa là khi bạn có thể là chính những người đó!