Saturday, November 2, 2013

Ta vẫn là ta của những tháng ngày cũ

Đêm, một mình, nhìn lại chặn đường mà ta đã đi qua, khó khăn, vất vả trải đầy muôn nẻo. Những tưởng ta hôm nay đã khác ngày hôm qua, đã đủ đầy và vững chắc hơn rất nhiều so với trước. Nhưng khi sóng dữ xô bờ, gập ghềnh sỏi đá thì ta lại chỉ còn hai bàn tay trắng, cùng với thất bại và cảm giác đau điếng khi biết rằng ta chưa hề đổi thay.  
Tự cho mình điên, tự cho mình nằm yên với tất cả mọi thứ, để lắng nghe mùi vị của niềm đau đang thấm đậm hết mọi ngõ ngách trong tâm hồn.
Có lẽ ta đã quá tự hào với chính mình, hài lòng quá sớm về bản thân nên ta mãi chỉ là kẻ chùn chân nơi góc phố nhỏ mà cứ ngạo nghễ tưởng rằng mình vĩ đại, hiên ngang lắm giữa bầu trời. Để rồi hôm nay khi một lần nữa ta phải đương đầu với sự đánh đố của đời thì ta vẫn chỉ là kẻ thất bại tầm thường, đáng khinh như bao người hèn yếu khác.
Cười ngã, cười nghiêng, cười như một kẻ điên dại không còn lý trí, cười trên chính sự bất lực của mình, cười để lòng bớt đi cái vị đắng chát, cay nồng khó thở. Tự cho mình điên, tự cho mình nằm yên với tất cả mọi thứ, để lắng nghe mùi vị của niềm đau đang thấm đậm hết mọi ngõ ngách trong tâm hồn.
Lau khô dòng nước mắt của chính mình, nếm hết vị mặn đắng nơi đôi môi đã không còn sức sống. Ta mệt mỏi với bao lần ngã nhoài mà không có lấy một nơi để bám víu, bao lần chùn chân mà tìm mãi vẫn không có chốn đi về. Sợ lắm cái cảm giác mình chỉ có thể xuôi tay mặc tất cả trôi theo chiều nước cuốn, sợ lắm cái cảm giác trống không giữa bể đời nhộn nhịp bao người phải bon chen, sợ lắm khi ta phải một mình trước mưa rền sóng dữ mà chẳng có một ai để cùng sẻ khổ chia sầu.
Xin đời hãy để ta được sống một cuộc sống bình thường, được thở bầu không khí trong lành và được ngủ một giấc ngủ bình dị.
Phải vấp ngã bao nhiêu lần nữa? Phải đứng lên và làm lại từ đầu đến lúc nào? Ta không còn đủ sức mạnh để tiếp tục bước những bước chân ngập ngừng về phía trước, không còn đủ tự tin để ngạo nghễ với đời rằng ta chẳng bao giờ chịu thua.
Ta muốn ngủ yên dù ai có cười khinh khi hay miệt thị, muốn được bình lặng dừng chân dù nơi ta đang đứng tất cả chỉ toàn là niềm đau. Xin đời hãy để ta được sống một cuộc sống bình thường, được thở bầu không khí trong lành và được ngủ một giấc ngủ bình dị.
Không cần quá khắc khe với kẻ đã không còn sức kháng cự như ta đâu cuộc đời à.
Thanh Ngọc

Em muốn!

Có thể, sau những nỗi đau mất đi một thứ gì đó quan trọng với cuộc đời của mình, em lại đắm mình vào men sau trong những đêm dài lang thang trên từng ngõ nhỏ. Cũng có lẽ, em đã sai khi bước chân trên con đường tình yêu giữa anh và em, vốn dĩ con đường hai ta bước, là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau. Dù có đi hết cả một đời, thì mãi mãi cũng chỉ nhìn thấy nhau, và sẽ chẳng bao giờ cùng nhau chạm vào chung một điểm dừng.
Tình yêu này, là do em tự nguyện. Em nguyện yêu anh, hi sinh và lặng lẽ dõi theo anh. Em chẳng muốn làm vật cản trở anh trên con đường anh bước, chỉ là em muốn... muốn tình yêu trong em sống lại, và vì trái tim em chẳng thể nào quên được những yêu thương khi xưa.
Em muốn...!
Muốn được anh ôm vào trong vòng tay ấm áp. Vòng tay đã từng trao em, nay đang truyền hơi ấm cho một người khác. Chắc anh chẳng bao giờ hiểu được, em khát khao yêu thương ấm áp nơi anh tới nhường nào.
Anh... em muốn...
Muốn được ôm anh ở ngay đây, muốn tựa vào vai anh và nói với anh rằng em yêu anh biết mấy. Em muốn... muốn hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập. Muốn là người cùng anh đi hết đoạn đường còn lại.
Nhưng tất cả cũng chỉ là ước muốn. Bởi giờ đây, bên anh đã có hơi thở khác lấp đầy, người ấy... chẳng phải em.
''Hoặc là yêu nhau, yêu đúng nghĩa hai là ngừng giày vò nhau.
Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chỉ là người con gái!''
Ừ. Đúng, anh nhỉ. Dù là yêu, hay là khi chia tay, thì với em, tổn thương vẫn lấp đầy cả những khoảng trống của con tim.
Ừ. Hạnh phúc ấy, em chẳng thể nào có được. Đơn giản, hai ta chỉ có duyên mà không có phận.
Người ta thường nói, đến với nhau, gặp nhau bởi cái ''duyên'', còn bên nhau, yêu nhau là do ''nợ''. Ừ thì... anh có lẽ chẳng nợ em điều gì cả. Nhưng... còn em, thì lại nợ anh một tình yêu. Một tình yêu trong im lặng.
Tự vỗ về bản thân. Những ước muốn cũng chỉ là ước muốn.
Một ngày nào đó, xa, cũng có thể là rất xa... em sẽ trao trả yêu thương trong em về nơi anh, nơi trái tim đang là từng mảnh vụn.

Sống là phải biết học cách chấp nhận ta à!

Tự dưng nó chán rong chơi, này trà sữa, này cà phê, hay nhậu nhẹt với nó bây giờ bỗng nhạt thếch, già rồi ư? Chắc là chưa, già gì ở cái tuổi hai mươi tám, nhưng bao vị đắng cay, ngọt bùi đã nếm hình như làm nó chán ngán những buổi xã giao, bạn bạn, bè bè. Tình bạn, tình yêu, hay tình đời hóa ra đều phải đi qua ngưỡng cửa kim tiền chứ không phải chỉ ở chữ tình thôi là đủ, nghĩ rồi chỉ biết cười nhạt cho bốn chữ “nhân tình thế thái”.
Bạn bè nhiều lắm, ngày trước của nó là những ngày phiêu bồng với bao tiệc tùng, hội họp, chỉ biết đến niềm vui đang hiển hiện mà chẳng bao giờ nghĩ đến ngày mai sẽ thế nào. Rồi guồng quay cuộc sống, cơm áo gạo tiền cuốn phăng tất cả, mỗi người một cảnh để những buổi hảo giao thành ra cân, đong và hơn thua lẫn nhau, tình bạn không toan tính, nghĩ suy bỗng thành xa xỉ để khi lặng nhìn về hôm qua mới mà thấy thương quá đổi cái thuở ngây ngô.
Biết rằng trần trụi mới là đời, trơ tráo mới là cuộc sống, đời mà, cuộc sống mà, tất cả vốn dĩ là thế, nhưng có lẽ tại nó đa đoan, sống nặng ở cảm tính nên mới dễ mẩn cảm với mọi thứ đến vậy. Đã đôi lần nó phải man mác buồn vì sự rạch ròi đến chi li của đứa bạn, dẫu biết họ chưa đến đổi tính toán kĩ càng trước nó, nhưng sự rõ ràng đó làm nó ngại ngần, và đặt dấu chấm hỏi lửng lờ cho một tình bạn mà nó luôn bảo rằng “thân”. Nó đã vấp ngã, đã và đang đứng ở một nơi ẩm thấp hơn nhiều người, nên bây giờ những buổi tiệc tùng, hay rong chơi sẽ là hoang phí lắm với nó. Tự dưng tự ti với bạn bè vì cái túi nhẹ tênh, vì công việc lèng xèng, vì gánh mưu sinh đang làm nó mệt nhừ mỗi ngày. Chẳng vui gì khi người người hào hứng xe cộ, nhà cửa, i-phone, còn mình vẫn lặng lẽ với đồng tiền còm cỏi để phải gồng mình toan tính cho chi tiêu hàng tháng. Cười, cố mà cười, nụ cười nhạt nhẻo, vô vị, nhưng phải thế để tự cổ động bản thân cố gắng.
Thôi thì ít rong chơi lại, chững chạc hơn, biết nghĩ suy hơn và không ngừng phấn đấu để mà ngẩng cao đầu trước tất cả, vẫn hơn tự kỉ rồi chì chiết chính mình trong bế tắc, nó tự nhắc nó như thế. Khi người ta đủ đầy đương nhiên lối sống và suy nghĩ sẽ khác lúc thiếu thốn, ai cũng vậy, nên hờn mác làm chi chỉ khiến mình lặng buồn.
Ai bên nó lúc nó khốn cùng, đớn đau, ai lắng nghe, động viên, an ủi lúc nào sụt sùi nước mắt, và ai đã ngoảnh mặt quay đi khi nó ngã nhoài, lăn quay khổ sở, nó đã biết, đã nhận ra tất cả. Chẳng dể chịu gì để đối diện, nhưng khi đi qua nó mới biết mình vẫn còn đủ mạnh mẽ và sức chịu đựng trước va đập cuộc sống. Cười, cười ngạo nghễ cho cái tôi bỗng dưng cao ngút…
Ừ thì cứ trôi theo dòng chảy cuộc sống, cứ va chạm, cứ đi về phía trước, miễn sao tâm ổn, lòng vững, sống đúng nghĩa, sống có trách nhiệm là được rồi. Là được hay nhận dẫu thế nào cũng cho nó bài học cuộc sống đó thôi, chấp nhận vậy.
Nhoẻn miệng cười, ném vào không trung bức bối, hơn thua, tì hằn, rồi thở phào nhẹ nhõm nó nghe lòng đang khẽ nói "sống là phải biết học cách chấp nhận ta à!".

Friday, November 1, 2013

Thả tình về với bình yên...

Mưa rơi lướt thướt bên ngoài ô cửa. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã mấy năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẫn. Rồi tự an ủi mình không có phận có duyên.

Sương giăng mờ se lạnh, cho màu nắng bớt hồng, cho tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Những ngày off - onl chuyện trò khiến tôi đã thả rơi giấc mơ tình, ngỡ ngàng với cảm xúc đã phôi pha. Những ký ức vui buồn, ngọt ngào, giờ đã nhạt nhòa phủ một màu thời gian… Chúng tôi coi nhau như là một phần cuộc sống của mình, không phải là một phần yêu đâu, mà là một phần chia sẻ. Lúc tâm sự buồn chán, cô đơn, vấp ngã, hai chúng tôi tìm đến nhau để mong có một điểm tựa lắng nghe.
 

Ngày đó, khi những tia nắng cuối cùng của mùa thu đã rớt lại. Những chiếc lá khô rang vàng vọt rơi trong gió. Tôi tưởng mình là chiếc lá khô kia đã đến lúc rơi xuống nhẹ tênh bên đời. Thì tôi gặp anh. Bên nhau nhưng chẳng phải một cặp. Giữa chúng tôi vẫn tồn tại một thứ tình cảm na ná như tình yêu nhưng lại chẳng phải tình yêu... Sự ràng buột giữa chúng tôi vô hình, vô hình đến nỗi chính chúng tôi cũng không biết định nghĩa nó thế nào, gọi tên nó ra sao... Giá như mọi thứ có thể bỏ lại sau lưng và ngủ sâu trong miền ký ức. Thì có lẽ bây giờ, Thu không còn buồn trong mắt tôi...
 
Ở cái tuổi 8x đời cuối này, con người ta hay chênh vênh và nghiêng ngả. Mùa sắp qua hết rồi nhưng tôi vẫn cứ thơ thẩn đâu đâu với nỗi buồn đã cũ. Lối vào nhà ngọn cỏ còn đẫm sương mai, còn đầy bông hoa dại vàng rực, vạn vật đang ôm ấp tận hưởng cho hết đất trời Thu. Tôi cứ ngỡ đã hết vu vơ với mớ ký ức màu xám ấy, thì vẫn thấy nó vất vưỡng chơi vơi trong cõi lòng mênh mang này.
 

Tôi buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được thì tôi sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...

Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, tôi chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng thu chạm khẽ; hương thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...

Tôi những mong một cuộc sống bình yên giữa chốn vô thường, bình yên theo cách nghĩ của tôi. Có lẽ khi bình yên là khoảng trống được lấp đầy, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không, những góc chứa niềm vui đều vắng lặng. Tình yêu không đơn thuần, đơn điệu đâu mà là một quá trình hợp tình, hợp ý, hợp duyên. Vậy phải cần bao lâu là đủ cho một trái tim ngừng khô héo! Để tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, thôi bâng khuâng với những tháng ngày miên du.../
 
Bài viết: Jolie tamtinh

Có ánh sao nào soi chiếu tâm linh em không

Mùa này ta chẳng thấy sao, nếu có thì nó trông cũng chẳng khác gì những đốm sáng lập lòe mờ ảo lơ lửng giưã tầng không, biết tìm đâu những ngôi sao ngày hè khi trời trong vắt không một gợn mây đây? Ta không biết nưã. Đông mà. Lạnh. Là đông lạnh hay lòng ta đang lanh?
Đến bây giờ cuộc sống của ta đã qua đi quá nưả ấy vậy mà sao con đường ta đang đi lại chẳng thấy lối ra? Điều gì cuốn ta vào trong những cuồng say cuả chật vật như thế? Điều gì cướp đi màu hồng trong cuộc sống của ta như vậy? Ai cho ta bình yên? Ai cho ta nâng giấc mộng ngọt ngào? Có ai không?



Thời gian qua ta như điên như dại trong những gập ghềnh lên xuống của cuộc đời. Ta thậm chí còn không dám ngoảnh mặt nhìn lại, không dám đối đầu với mảnh kí ức đã hoen màu vệt ố ấy nữa. Nhưng hình như ông trời muốn trêu ngươi ta, ông trời muốn ta sống mà không thể quên đi quá khứ. Ta đã cố gắng thay đổi, cố gắng làm một ta khác đi nhưng sao ta cứ phải mãi luẩn quẩn trong cái mớ suy nghĩ hỗn độn không hồi kết ấy? Ta có làm hại ai sao? Hay do tiền kiếp ta đã sa đà vào bao lầm lỗi nên kiếp này đấng tối cao đẩy ta vào cùng cực để trả nợ cho đời?
Ta thấy như ta đang xấu dần đi trong vòng xoáy của cuộc đời. bảo vệ sao được đây cái tâm hồn ta trong sáng ngày ấy khi những gì tồi tệ cứ tìm đến với ta? Lối thoát của ta, đường đi của ta sao càng ngày càng trở nên mù mịt đến thế? Có lẽ nào ta tồn tại là một sai lầm chăng?



Chênh vênh quá bước đường ta đang đi. Tại sao vậy? Đã có lúc ta cảm thấy như ta là người hạnh phúc nhất trên thế gian này nhưng chớp mắt thì tất cả đã tan thành mây khói. Ta không dám khóc. Không, phải nói là ta không có quyền được khóc. Dòng đời này, cuộc sống này dường như đã vô tình tôi luyện ta thành một con người chai lì với cảm xúc. Biết khóc sao được đây khi nước mắt trong ta đã cạn khô?
Đông qua rồi đấy, lại là một đông ta ôm trong ta nỗi nhớ cồn cào, lại là một đông ta trùm chăn vùi mình trong rét mướt của buổi đêm. Đông này, đông xưa, rồi cả những đông sau nữa liệu có đông nào ta được cùng người mình thương tay trong tay dạo bước hay không?
__________________________________________

Tình yêu đôi khi không chỉ dành cho hai người

Hôm nay tình cờ chúng ta gặp lại một người quen rất quen - người cậu đã từng yêu. Ừ, cái nơi này nhỏ bé quá mà, làm sao để có thể không gặp lại nhau phải không cậu. Còn đau không? Người ta nói con gái luôn nhớ người con trai đã làm cho họ cười còn con trai lại không thể quên người con gái đã làm cho họ khóc. Bởi vậy tớ sợ - sợ cái nỗi đau trong cậu bao lâu nay sẽ lại trỗi dậy. Biết sao được đây khi tận cùng của nỗi đau sẽ là sự trả thù, để rồi đến khi đã trả trù được người con gái mà mình đã từng yêu thì mình lại càng nhận ra mình yêu người ấy biết chừng nào.




Người đến trước - kẻ đến sau, tớ thực sự không biết ai mới là người đau hơn cậu à. Bởi quá khứ dẫu chỉ là quá khứ nhưng một khi cái bóng ấy đã quá lớn thì nó sẽ đè bẹp lên cả hiện tại lẫn tương lai. Đến cuối cùng, sự tổn thương cũng tìm đến nơi trái tim người lỡ bước.

Người ta vẫn thường nói ngoài mình ra thì không ai hiểu được mình bằng người yêu cũ. Ừ, điều đó không thể phủ nhận phải không cậu? Bởi cậu từng nói không ai hiểu cô ấy bằng cậu - cậu đâu biết tim tớ đau, bởi cậu từng nói dẫu thế nào thì cậu không thể quên cô ấy - cậu đau biết lòng tớ nhói.





Tớ thực sự không biết mình nên vui hay buồn vì điều đó cậu à. Bởi nỗi nhớ của cậu, bởi sự trân trọng nhất định mà cậu dành cho cô ấy, cho tình yêu đầu đời của cậu đã chứng minh cho tấm lòng của cậu đối với quá khứ, đối với người mà cậu yêu thương. Nhưng chính điều đó cũng làm tớ thấy hoang mang lắm khi đối diện với mảng kí ức của cậu. Tớ phải làm sao hả cậu? Phải làm sao để những ám ảnh tiền duyên của cậu không khiến tớ thấy bản thân mình quá nhỏ bé, quá yếu kém đây?

Hạnh phúc
Niềm vui
Nó đang hòa tan vào nước mắt
Nụ cười
Tiếng hát
Giờ quyện lẫn với nỗi đau.

Tớ biết chúng ta không nên chạm vào quá khứ của nhau
Tớ biết chúng ta nên cất bao dĩ vãng vào ngăn kéo kỉ niệm

Nhưng không hiểu sao mỗi khi đối diện với quá khứ của cậu tớ lại thấy mình chẳng thể sánh bằng, tớ thậm chí còn không ngước mặt lên nhìn cô ấy dẫu cô ấy đâu đáng để đem ra so sánh với tớ. Bất lực, biết làm sao đây khi cô ấy trong kí ức của cậu lại đẹp đến thế. Cô ấy mang đến cho cậu những nụ cười, những niềm vui đầu đời của một thằng con trai mới lớn. Và cũng chính cô ấy làm cho cậu phải rơi nước mắt. Còn tớ, cái con người nơi hiện tại này, cậu đã bao giờ khóc vì nó chưa?
Mảng kí ức cũ mèm
giọt nước mắt cũ mèm
chớp nhoáng lại trở về như chỉ mới ngày hôm qua
và tình yêu
đôi khi không chỉ chỉ là chuyện của hai người
phải không cậu?
______________________________________________________

Khi nào nắng lên anh sẽ về

Ngoài trời nắng lên sao em còn buồn hỡi em.
Khi anh xa em vẫn lẻ loi một mình.
Anh đâu hay biết ngày mai trên con đường.
Em sẽ cười vui nhớ ngày xưa.
....
Bài hát này em đã nghe từ lâu lắm, khi ấy anh còn bảo em ngốc nghếch, bảo em khờ khạo, anh bảo đã có anh bên em rồi mà, bảo em đừng buồn, bảo em hãy luôn luôn mỉm cười dù cuộc đời này còn nhiều lắm những khổ đau. Nhưng anh ơi, biết làm sao đây khi nụ cười của em là do anh mang đến và cũng chính anh đã mang đi?
Là anh đó anh, là niềm vui của em đó. Anh nhẫn tâm lắm, nếu biết rồi sẽ xa nhau sao anh còn đến bên em, còn khiến em trao cho anh một niềm tin trọn vẹn? Làm tổn thương người con gái vui lắm sao anh? Anh đã quen với những cuộc tình còn em thì không anh à. Với em, anh là tình đầu, là mối tình mà em chưa bao giờ dám nghĩ là mình sẽ có. Để rồi cũng như gió ... anh đi.




Anh, đây là lần thứ n em gọi tên anh trong tiếng nấc nghẹn ngào, anh có nghe tiếng em gọi không anh? Em gọi anh đó, gọi anh trong những giấc mơ, gọi anh trong nỗi nhớ kéo dài, gọi anh của ngày xưa: Hãy quay về với em.
Không phải em đang cầu xin tình yêu của anh, cũng chẳng phải em trông chờ nơi anh sự thương hại của một trái tim mềm yếu, em chỉ là cần lắm anh ngày ấy, cần lắm những cái siết tay rất nhẹ hay đơn giản chỉ là một chiếc hôn rất vội lên đôi mắt.
Anh, mùa này trời đã thôi không đổ mưa rào, chính vì vậy mà em cũng không còn cơ hội thả nước mắt hòa lẫn vào lệ trời như những ngày xưa nữa. Chắc có lẽ vì cớ ấy mà những hỗn loạn trong tâm trí em như cũng càng trở nên cồn cào. Muốn khóc lắm mà sao nước mắt em lại chẳng chịu rơi, có lẽ nào em vô cảm rồi sao?




Anh, Em vẫn là một đứa con gái yếu đuối, yếu đuối rất nhiều so với nụ cười mạnh mẽ của em. Người ta thường nói giữa một người con gái yếu đuối và một người con gái mạnh mẽ thì người ta thường chọn người yếu đuối. Thưở ấy em đã không tin vào điều đó thế nên em cười, cười hồn nhiên lắm. Rồi lâu dần em nhận ra sự lạnh nhạt trong anh. Em cứ nghĩ con trai không thích con gái khóc, không thích con gái hay làm nũng. Quãng thời gian bên anh em chưa một lần yêu cầu anh phải chở em đi chơi, phải mua cho em thứ này thứ nọ. Nhưng chắc cũng vì vậy mà anh thấy chán em rồi phải không anh? Có lẽ nào anh muốn yêu một người con gái đủ sâu sắc và tinh tế để có thể quan tâm anh, lo lắng anh, chăm sóc cho anh.
Anh, nụ cười của em giờ đã thay bằng nước mắt, sự mạnh mẽ của em cũng đã thay bằng sự mềm yếu, nhưng anh, anh ở nơi nào rồi, sao anh không đến bên em, không lau khô cho em dòng nước mắt? Anh nhẫn tâm mặc kệ em trong bao nỗi miên man sao anh? Dẫu thế nào thì em cũng vẫn chỉ là một đứa con gái muốn yêu và muốn được yêu thôi mà anh.



Anh từng nói anh sẽ không hứa bất cứ điều gì nếu anh không có đủ khả năng để làm và vì thế anh cũng chưa từng nói sẽ yêu em mãi mãi. Trong khi những người con gái khác sau khi mất đi người mình yêu thương thì đem lời trách móc vì bao lời nói gió bay thì em chẳng có cớ gì để trách móc anh cả.
Anh ác lắm, giá như anh hứa sẽ yêu em mãi mãi, giá như anh hứa sẽ bên em mãi mãi thì em đã có cớ oán hận anh rồi. Đằng này anh lại đến bên em trong lặng thầm rồi cũng rời xa em trong thầm lặng. Em đã từng hi vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, ngủ dậy rồi em sẽ lại có anh bên cạnh. Nhưng mà, anh đã đi, đi xa khỏi cuộc sống của em rồi. Em phải làm sao đây anh? Làm sao để có thể chống chọi với màn đêm đang bủa vây đây?


Đông sang rồi đó anh, biết đông lạnh lắm không anh? Cứ ngỡ mùa đông năm nay sẽ có người bên em cho em vòng tay ấm mà ngờ đâu đông lại mang anh đi xa mãi. Giáng sinh này không em anh hạnh phúc không? Hay cũng như em lang thang khắp con đường kỉ niệm?
Anh, có thể không một ngày khi nắng thay em hôn lên đôi mắt anh những chiếc hôn rất nhẹ anh sẽ nhớ đến em? Có thể không một ngày khi nắng mai làm áo anh ướt đẫm anh sẽ nhớ đến cô bé ngày nào thường ngồi ve vẩy chiếc quạt tre cho anh gió mát? Có thể không một ngày khi nắng mai nhắc anh về kỉ niệm ngày nào anh sẽ tiếc nuối thay cho một câu chuyện tình cổ kính? Có thể không anh?
Anh, em vẫn luôn thầm mong ngày mai khi nắng lên anh sẽ về, về bên em anh nhé.
________________________________________________________