Wednesday, June 12, 2013

Cảm xúc trong đêm

Lắng đọng những cảm xúc khi đêm về!! Những tiếng động dưới ánh trăng thanh, nhắm mắt và cảm nhận màn đêm bao phủ cả bầu trời, thật yên tĩnh. Tôi ngồi đó, bật lên những dòng nhạc không lời và đeo tai phone vào hai tai...

Những âm thanh dạ vào tai, những tiếng nhạc "Sad romance" - Chuyện tình lãng mạn buồn da diết và buồn bã, kéo theo những màn đêm ngoài trời. Khiếng mọi thứ càng trở nên hiu quạnh và cô đơn hơn. . Tôi lại nhớ về mối tình tôi đã từng đi qua và đọng lại... Cái mối tình của tôi, lãng mạn nhưng lại không trọn vẹn. Lắng đọng lại là những nổi buồn - thương - nhớ da diết!.

Im lặng!..

Không khí trở nên ngộp thở hơn, tôi nghe lặp đi lặp lại biết bao lần bài hát vì danh sách chỉ mỗi 1 bài này. Nhưng giờ, mối tình chỉ còn lại nổi buồn, không lãng mạn nữa. Có lẽ đã kết thúc rồi ư? kết thúc một cách không hạnh phúc nhưng lại là 1 sự tốt đẹp - có lẽ là như thế!

Những nhịp điệu cũng là từng nhịp nơi con tim, từng nhịp cuộc sống. Lại bộn bề với những "đau thương" và mất mát. Cười buồn - cảm thấy 1 chuyện tình, dù đã kết thúc nhưng vẫn tốt vì ít ra tôi đã đủ lãng mạn, đã đủ hạnh phúc khi yêu mặc dù không là trọn vẹn!

Tiếng ồn!..

Những tiếng ồn vang vọng khắp nơi lòng ngực, lại lớn lên trong giây phút im lặng nhưng thật nhanh ***ng và vội vã, đó là những thứ tôi cảm nhận được khi tôi trưởng thành và con tim ngày 1 đang dần hoàn thiện! Tôi biết, còn rất nhiều nổi đau chờ tôi trước mắt chứ không riêng gì một "chuyện tình lãng mạn"...

..

.

Nhớ lại thời thơ ấu - người ta nói với tôi rằng hãy ước khi có những "vì sao".

Nhưng, từ nhỏ tôi rất ghét những ước mơ vì chưa bao giờ có thật, chỉ là những thứ "hư cấu" và hoang đường. Đến hôm nay, tôi lại nhìn lên bầu trời về đêm, không còn "ngôi sao" nào nữa? Ba ngôi sao thẳng hàng mà tôi yêu thích nhất cũng không còn xuất hiện lúc đêm như thế này. Tự dưng, tôi lại muốn ước, chỉ cần 1 điều thôi.

"Cho tôi trở về với tuổi thơ, mặc dù không êm đềm nhưng vẫn vô tư trong sự bình yên trong sáng"

Tôi cảm thấy ngay lúc này đây, tôi như 1 đứa trẻ của tuổi thơ. Ngắm nhìn lên bầu trời đêm độc thoại 1 mình và ước khi chẳng có ba "vì sao" thẳng hàng. Nhưng - nếu có, thì điều mong ước tôi có trở thành hiện thực không? Tôi lại cười - cười lên sự ngu ngơ của bản thân trước câu hỏi ngây thơ ấy!

Dream!.

Giờ đây, tôi đang sống với thực tế chứ không phải những ước mơ nữa. Những suy nghĩ tôi giờ đang 1 lúc 1 rối tung cả lên. Tôi mâu thuẫn nhiều quá. Chợt... Tôi ngừng suy nghĩ lại vì máy mp3 đã hết bin và dòng nhạc đã tắt. Tôi định thần lại cảm xúc và biết rằng những cảm xúc lại bất chợt đến, rồi cũng chợt đi!

Tôi im lặng, bước thật chậm rãi vào nhà và cố gắng nhắm mắt để tìm đến giấc ngủ cho 1 suy nghĩ đầy mệt nhoài vừa trãi qua!.



P/s: Lắng đọng từng cảm xúc

Monday, June 10, 2013

Hoa hồng và tình yêu

I. TÌNH YÊU VÀ HOA HỒNG.

        Khi nói tới tình yêu, người ta hay nói tới hoa hông vì người ta cho rằng Hoa Hồng là biểu tượng cho tình yêu. Ngày Valentine’s Day người thanh niên nào cũng phải cố kiếm cho mình được một bông hoa hồng để tặng người yêu.

        1. Ý nghĩa của các loài hoa :
 Người ta cho rằng mỗi mầu hoa đều có một tiếng nói riêng mà người ta muốn tặng cho nó. Chúng ta có thể đưa ra đây máy thứ hoa thông dụng để nói về ý nghĩa của nó.
. Hoa thược dược : biết ơn.
. Hoa Glaieul : hò hẹn.
. Hoa huệ : trong trắng.
. Hoa trinh nữ : kín đáo
. Hoa mai và forget-me-not : đừng quên nhé.
. Hoa mẫu đơn : chia buồn.
. Hoa hướng dương : trung thành.
. Hoa hồng : tình yêu.

          2. Ý nghĩa của hoa hồng.
Chưa có thứ hoa nào giầu mầu sắc bằng hoa hồng, gọi là hồng mà thực sự không phải chỉ có mầu hồng mà còn có mầu trắng, vàng, đỏ, xanh. Mầu sắc đã phong phú, hương thơm còn đáng yêu, dáng điệu qúi phái. Phải  chăng hoa hồng đáng được gọi là Nữ hoàng các loài hoa.

Người ta luôn quan niệm rằng cây hồng bao giờ cũng phải có gai, có hoa và có mùi hương thơm. Cây hồng càng có nhiều gai thì hoa càng đẹp ví dụ hoa hồng Barkara, Hoa hồng B.B. Có lúc người ta gặp một cây hồng không có gai, nhưng thứ này thì hoạ hiếm và hoa không đẹp, không qúi, không thơm lại mau tàn.    Một bông hồng đẹp phải gồm có ba yếu tố : có gai, có hoa và có mùi thơm mà thi sĩ Phan Khôi đã diễn tả trong mấy vần thơ :

                Hồng nào hồng chẳng có gai,
                Miễn đừng là thứ hồng rài không hoa.
                Là hồng thì phải có hoa,
                Không hoa chỉ có gai mà ai chơi ?
                Ta yêu hồng lắm hồng ơi !
                Có gai mà cũng có mùi, hương thơm.
                        (Phan Khôi)

II. TÌNH YÊU VÀ ĐAU KHỔ.

1.Tình yêu và đau khổ.  

Khi tôi hỏi một số bạn trẻ : Yêu là gì ? Một số bạn trẻ đã trả lời :
. Yêu là hy sinh,
. Yêu là chết trong lòng một ít
. Yêu là đau khổ,
. Yêu là phục vụ
   
Tất cả đều nói lên tính chất Hy sinh trong tình yêu. Hy sinh thì luôn hàm chứa ĐAU KHỔ trong đó. Theo Phúc âm, chữ “Yêu” liền với chữ “thập” nhưng cũng vẫn là yêu. Yêu bất chấp đau khổ và sự chết vì “tình yêu mạnh hơn sự chết” (Dc 8,6).

Trên đời không có con đường nào bằng phẳng cả, nhất là con đường tình yêu. Tình yêu cũng có thử thách, gian nan, đau khổ.

Mối tương quan sâu xa giữa tình yêu và đau khổ, đã là đề tài muôn thuở thi ca và tiểu thuyết, cũng như nghệ thuật thứ bảy. Và người ta thường ví tình yêu và đau khổ cũng như hoa hồng với gai. Tình yêu nào mà chẳng có giận hờn, ghen tương và nước mắt ! Mối tương quan có thể nói là “biện chứng” này được diễn tả gọn chỉ trong hai từ ghép lại thành một, đó là YÊU THƯƠNG, hay là THƯƠNG YÊU : yêu thương cùng với đau thương một vần là thế.

Nhạc sĩ Trịnh công Sơn đã diễn tả một cách sâu sắc, rất thơ, mà cũng rất triết lý và tâm lý, mối tương quan biện chứng giữa tình yêu và đau khổ, trong câu hát của bài Tình nhớ :

                Khi cơn đau chưa đầy, thì tình như chút nắng.
                Khi cơn đau lên đầy, thì tình đã mênh mang.

Còn cha ông chúng ta thì nói một cách rất thật thà chất phác :”Yêu nhau lắm, cắn nhau đau”. Chúng ta có thể khẳng định rằng không tình yêu nào mà lại không vướng mùi đau khổ, và không một trái tim nào mà lại không có lúc bị thương đau.

2.Tình yêu hy sinh.

Ta đã nói về tương quan biện chứng giữa tình yêu và đau khổ. Đã có tình yêu thì có đau
khổ và đau khổ đòi hy sinh; do đó, ta có thể nói rằng tình yêu thật luôn phải kèm theo hy sinh. Có một tỷ lệ thuận giữa tình yêu và hy sinh : hy sinh càng nhiều, tình yêu càng lớn, càng sâu đậm :”Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người chết vì người yêu” (Ga 15,5).

        Hiểu được ý nghĩa ấy nên Pierre L’Ermite đã nói :”Nếu biết tình yêu có chân thật hay không, hãy bỏ tình yêu vào máy ép, nếu nó tiết ra chất nước hy sinh vô vị lợi, đó là tình yêu thật”.

        Dưới trần gian này, không có sự sung sướng nào được toàn vẹn, vì trong sung sướng đã có sự đau khổ hoặc trước hoặc sau nó : người nông phu khi đi gieo giống trong mồ hôi nước mắt nhưng trở về sẽ vui mừng, hạt giống phải mục nát ra để có thể mọc lên và sinh hoa kết quả... Đối với cô gái, ngày lên xe hoa về nhà chồng là ngày sung sướng nhất đời cô. Lúc lên xe hoa cô khóc sụt sùi. Tại sao trong giây phút sung sướng như vậy mà cô lại khóc ?  Thưa vì cô nhớ gia đình, nhớ cha mẹ và các em.  Thi sĩ Nguyễn Bính đã diễn tả lại tâm trạng ấy trong mấy vần thơ ::

                        Gái lớn ai không phải lấy chồng,
                        Can gì mà khóc, nín đi không.
                        Nín đi ! mặc áo ra chào họ,
                        Rõ qúi con tôi các chị trông.
                                (Nguyễn Bính)
       
        Đời sống vợ chồng có nhiều cam go vì có sự bất đồng giữa hai người : do tính tình, ngôn ngữ, sở thích, phong tục, tập quán, giáo dục, gia đình, cha mẹ, anh chị em, họ hàng... Sự thiếu hụt kinh tế cũng góp phần căng thẳng trong đời sống gia đình. Có những  cuộc chia ly đau lòng cũng chỉ vì vấn đề kinh tế khó khăn, người ta không chịu nổi cảnh nghèo khó trong gia đình, nên :

                        Có ăn thiếp ở cùng chàng,
                        Không ăn thiếp tếch, cơ hàn thiếp lui.
                                       (Ca dao)

        Anh chị em phải thấy trước những khó khăn trong gia đình, đừng quá lạc quan, cũng đừng quá bi quan.  Khó khăn tuy chất đầy, nhưng với ơn Chúa, với sự cố gắng của ta hằng ngày, chúng ta có thể vượt qua.

        Hãy sống cho tình yêu lứa đôi, hãy làm việc cho tình yêu vợ chồng. Hãy đổi mới tình yêu như một danh nhân nói :”Hãy rửa tội cho tình yêu mỗi buổi sáng và hãy cưới lại nhau mỗi ngày”.  Nếu có tình yêu thì mọi sự sẽ trở nên tốt đẹp, dễ dàng, thơ mộng và hấp dẫn nhu một anh nông dân nói vói vợ mình :
                        Lấy anh thì sướng hơn vua.
                        Anh đi xúc giậm được cua kềnh càng.
                        Đem về nấu nấu, rang rang,
                        Chồng chan vợ húp lại càng hơn vua,
                                     (Ca dao)

          KẾT LUẬN

        Ai cũng muốn xây dựng hạnh phúc gia đình, ai cũng muốn đạt tới hạnh phúc đó, nhưng không có thành công nào mà không được mua bằng gian nan khốn khó. Vì như ông Corneille nói :”Chiến đấu càng gian nan, chiến thắng càng vinh quang”.  Hy sinh và đau khổ là cái giá mua được hạnh phúc gia đình như trong cuốn Tự điển Hàn lâm Pháp có câu :”Không thể làm một món trứng rán mà không đập bể quả trứng”.

        Một khi đã yêu nhau thực tình, vợ chồng sẽ không còn thấy đau khổ nữa vì chính tình yêu đã làm cho đau khổ trở nên êm dịu, nhẹ nhàng và vui sướng, với ý tưởng là người yêu được hài lòng;
                        Thương em vô giá quá chừng,
                        Trèo non quên mệt, ngậm gừng quên cay.
                                      (Ca dao)

        Anh chị em hãy tin vào Chúa, trao phó cho Chúa mọi gánh nặng trong đời sống gia đình để Chúa chia sớt cho. Hãy lượm lấy những bông hông hy sinh hằng ngày dâng cho Chúa như thánh nữ Têrês Hài đồng đã làm :

                        Vâng, con sẽ hát, con còn hát mãi,
                        Dù trăm gai con vẫn hái hoa hồng.
                        Gai càng nhọn tiếng con hát càng trong,
                        Gai càng dài lời ca càng thánh thót.
                                (Têerêsa Hài đồng)

Lm Giuse Đinh lập Liễm
Giáo xứ Kim phát

Sự tích hoa hồng

Sự tích hoa hồng

Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.
Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên răn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

hoa hong
Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.
Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

hoa hong 
Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.
hoa hong

Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:

"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:

"Thưa phụ hoàng, con đây !".

Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:

"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:

"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:

"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

hoa hong valentine
Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:

"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."

Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

Một chút tản mạn về hoa hồng

Những đóa hoa hồng đã trở nên quen thuộc với mỗi người trong chúng ta. Loài hoa kỳ diệu này mang nhiều màu sắc khác nhau. Cùng với màu hồng thường thấy nhất, cũng là màu mà loài hoa này mang tên, chúng ta còn thấy những đóa hồng màu trắng, màu đỏ tươi, màu hồng nhạt và có cả những bông hồng màu đen. Những cây hồng mọc lên từ miền đất khác nhau lại mang những màu sắc và hương thơm đặc trưng của vùng đó.

Hoa hồng được phong tặng danh hiệu là “nữ chúa các loài hoa”. Dù được trao tặng cho nhau bất cứ dịp nào, hoa hồng vẫn mang ý nghĩa thân thiện nồng nàn: từ đóa hồng tặng cho người sản phụ mới sinh con, đến đóa hồng trắng tinh khôi nhẹ nhàng đặt trên quan tài của người vừa nằm xuống. Người ta tặng hoa hồng để chúc mừng ngày một em bé được sinh ra qua bí tích Thanh tẩy. Người ta cũng dùng hoa hồng để mừng sinh nhật, mừng kỷ niệm thành hôn. Đóa hồng đỏ tươi mà chàng thanh niên ngập ngừng tặng cho bạn gái nhằm mục đích thay lời khó nói: “I love you !”. Những bông hồng trắng chú rể trao tặng cô dâu trong ngày cưới chính là lời khẳng định “yêu nhau đến cùng”.
hoa hong 8-3
Những bông hồng ở độ nở khác nhau cũng diễn tả nhiều thế hệ trong kiếp nhân sinh: những nụ hồng xinh xinh được bọc trong lớp đài hoa màu xanh, như những trẻ thơ đang chập chững vào đời, còn cần được sự bao bọc của cha mẹ. Những đóa hồng hé nở, e ấp thẹn thùng như những thiếu nữ tuổi vừa mới lớn, còn đang ngỡ ngàng trước cuộc sống mới lạ. Có những bông hồng sắc hương rực rỡ, như những chàng trai cô gái đang ở độ thanh xuân đầy sức sống. Có những bông hồng đã qua thời tươi nở, vẫn cố gắng đem chút hương còn lại dâng cho đời, như những người cao tuổi sống những ngày cuối đời trong thanh thản bình yên. Và, nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy cả những cánh hồng đã tàn phai, mặc dầu tả tơi xuống nền đất vẫn còn gợi hứng cho thi nhân văn sĩ, giống như những người sống tốt lành ở trần gian, khi ra đi vẫn để lại những bài học cho đời.
Vâng, hoa hồng xứng đáng với danh hiệu cao quý là chủ các loài hoa. Hoa hồng là hoa của tình yêu. Hoa hồng tượng trưng cho lòng hiếu thảo đối với bậc sinh thành, cho tình bằng hữu thân thương giữa những người bạn, cho lòng biết ơn của trò đối với thày, của người được giúp đỡ đối với những ân nhân tâm phúc. Hoa hồng muốn nói lên tất cả. Ngôn ngữ của loài hoa này thật phong phú, tinh tế và siêu nhiên.

Ý nghĩa hoa hồng trong cuộc sống

+ Màu sắc và ý nghĩa của nó
- Hoa hồng : tỏ lòng ái mộ, sự hạnh phúc, vinh dự.
- Hoa hồng gai : tỏ lòng tốt.
- Hoa hồng đỏ : một tình yêu mãnh liệt, đậm đà.
- Hoa hồng trắng : một tình yêu trong sáng, cao thượng.
- Hoa hồng bạch : ngây thơ duyên dáng và dịu dàng.
- Hoa hồng nhung : tình yêu trong sáng và nồng nhiệt.
- Hoa hồng vàng : Tình yêu sút giảm và sự phản bội tỏ ý cắt đứt quan hệ.sự ghen tuông
- Hoa hồng phớt : bắt đầu một tình yêu mơ mộng.
- Hoa hồng đậm : người đẹp kiêu kỳ.
- Hoa hồng thẫm : tình yêu nồng cháy.
- Hoa hồng cam : tình yêu hòa lẫn ghen tuông.
- Hoa hồng viền trắng : tình yêu kín đáo, sâu sắc, sẵn sàng hi sinh cho người mình yêu.
- Hoa hồng phấn : sự trìu mến.
- Hoa hồng tỉ muội : khi được tặng, nếu là bạn trai thì cần hiểu rằng : bạn là một đứa em ngoan 
+ Số lượng hoa hồng tượng trưng cho điều gì

- 1 bông hồng: Trong trái tim anh chỉ có mình em .
- 2 bông hồng: Thế giới này chỉ có hai chúng ta.
- 3 bông hồng: Anh yêu Em.
- 4 bông hồng: Đến chết anh cũng không đổi lòng.
- 5 bông hồng: Yêu em tự trái tim .
- 6 bông hồng : Hãy tôn trọng nhau , yêu nhau và tha thứ cho nhau.
- 7 bông hồng : Anh luôn thầm yêu trộm nhớ em.
- 8 bông hồng: Cảm ơn sự quan tâm khích lệ của anh.
- 9 bông hồng: Em yêu Anh mãi mãi .
- 10 bông hồng: Tình đôi ta thập toàn thập mỹ, không gì phá nổi .
- 11 bông hồng: Thế gian này chỉ có mình em .
- 12 bông hồng: Tình yêu của anh nối dài theo năm tháng .
- 13 bông hồng: Hãy giữ lấy tình hữu nghị .
- 14 bông hồng: Tượng trưng sự kiêu ngạo .
- 15 bông hồng: Em có lỗi với Anh .
- 16 bông hồng: Tình yêu đầy sóng gió .
- 17 bông hồng: Tình tan vỡ không gì cứu vãn .
- 18 bông hồng: Chân thành và trong sáng .
- 19 bông hồng: Hãy nhẫn nại và chờ đợi .
- 20 bông hồng: Anh yêu Em bằng cả trái tim .
- 21 bông hồng: Một tình yêu chân thành .
- 22 bông hồng: Cầu mong anh gặp may .
- 25 bông hồng: Cầu chúc em hạnh phúc .
- 30 bông hồng: Hãy tin vào duyên số .
- 36 bông hồng: Lãng mạn .
- 40 bông hồng: Thà chết không xa nhau .
- 50 bông hồng: Không hẹn mà gặp.
- 99 bông hồng: Không bao giờ phai nhạt .
- 100 bông hồng: Anh yêu em trăm phần trăm .
- 101 bông hồng: Yêu... yêu em vô cùng .
- 109 bông hồng: Cầu hôn .
- 365 bông hồng: Ngày nào anh cũng nghĩ đến em .
- 999 bông hồng: Mãi mãi đắm say .
- 1001 bông hồng: Mãi mãi bên nhau!
hoa hong
Sưu tầm

Sunday, June 9, 2013

Mưa buồn

Em biết không, ngày em đến em cũng giống như những hạt mưa kia, thật bất ngờ nhưng lại đầy ngọt ngào. 


Em à! Những ngày qua mưa rơi, mưa rơi thật nhiều. Mưa...!!! Mưa về sau những ngày nắng hạ đầy dữ dội. Mưa đem đến không khí dễ chịu, mát lạnh cho mọi vật trong đó có cả anh. Nhưng mưa đêm buồn lại khiến lòng người lại trở nên lạnh lẽo và cô đơn. Em biết không, ngày em đến em cũng giống như những hạt mưa kia, thật bất ngờ nhưng lại đầy ngọt ngào. Khi mưa đến là khi những kỉ niệm về em lại ùa về trong kí ức của anh, anh nhắm mắt lại để cơn mưa kia nhẹ nhàng thổi vào tâm hồn anh.

Mưa! Mưa rơi, anh vội vàng đạp thật nhanh để em không bị ướt, em có nhớ không! Khi đó anh đã cố không cho một hạt mưa nào làm em ướt, em đã cười, nụ cười ấm nồng trong màn mưa, khi đó anh bị ướt hết nhưng anh lại vui lắm em à. Anh cảm thấy thật hạnh phúc và nồng ấm, anh cảm thấy cơn mưa kia dù có lạnh giá, dù có heo hắt nhưng chúng ta hạnh phúc bên nhau, tình cảm của chúng ta là ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim, trái tim của hai người đang yêu nhau thật nhiều.

Nhưng giờ đây! Em có biết cơn mưa thật vô tình, nó lạnh lẽo khiến trái tim anh đau và buốt giá. Có người nói cơn mưa và giọt nước mắt là một nhưng thật sự là không phải vậy, anh biết mưa và nước mắt là hai thứ khác nhau, mưa không có vị còn nước mắt nó mặn, một vị mặn cay đắng bờ môi. Khi bước một mình trong cơn mưa anh mới thấy đau và nhận ra điều đó vì nước mắt anh tuôn rơi còn nhiều hơn mưa và dù nó có lẫn vào mưa thì vẫn không thể mất đi cái vị mặn cay đắng. Cũng giống như mối tình đầu đẹp đẽ của chúng mình đã đi vào dĩ vãng, chỉ còn lại một người vẫn cố bước đi trong màn mưa cô đơn.

Em biết không? Cơn mưa vẫn rơi và anh vẫn lặng lẽ bước đi qua những con đường quen thuộc của chúng mình. Nhìn thấy đôi bạn kia vui vẻ bên nhau với mối tình đầu, anh tự hỏi họ có giống chúng mình và cầu mong họ đừng bao giờ cách xa nhau như chúng mình. Nhìn thấy người tay trong tay, cũng chỉ là những học sinh mới tập yêu, cũng là những giây phút tình yêu đầu thẹn thùng lãng mạn.

Ôi! Anh đau... Anh khao khát được trở lại như xưa, khao khát những tháng ngày yêu dấu đó. Chỉ cần cơn mưa kia đừng rơi, đừng rơi để anh còn được cảm nhận hơi ấm của em, chỉ cần một lần nữa được nhìn ngắm em thật lâu, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của em, chỉ cần được quay trở lại, quay trở lại tháng ngày vui vẻ đó, anh sẽ không để em đi đâu. Giờ đây, anh không dám nhìn em, anh không dám cười với em, anh không dám đến gần em, không dám nói với em những điều anh suy nghĩ, vì anh cảm thấy sợ, trước mắt anh vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là hình dáng đó, vẫn là nụ cười đó, nhưng tất cả đều không phải dành cho anh, anh sợ nếu nhìn em, anh sẽ lại đau vì em quay lưng đi, anh sợ khi nhìn thấy em thay đổi.

Giờ đây anh không biết phải sống ra sao, anh muốn được thấy em vui vẻ hạnh phúc nhưng đâu phải là trên nỗi đau của anh, anh muốn được yêu em, dù chỉ là yêu đơn phương, nhưng anh không thể làm được vì khi em đã quay lưng đi, khi đã quên và bỏ rơi anh thì liệu em có nhận tình yêu của anh, liệu anh làm em vui có phải là cản trở con đường của em, liệu những món quà của anh khi em nhận em có vui vẻ và cười?!

Tất cả giờ đã là dĩ vãng, anh buồn, anh đau cũng chỉ có mình anh, đêm nay anh chỉ biết nguyện cầu và mong sao cơn mưa kia đừng làm tim anh đau nhói khi nhớ về em, mong sao mưa đừng buồn, đừng ngừng rơi để anh còn được nhớ về em ký ức buồn. Và giờ đây mọi chuyện rùi củng đã qua nhưng trong tim anh thì vẫn nguyên vẹn một vết thương không thể lành được. Anh đau lắm.

Anh đi rồi ,anh đi để em có thể sống hạnh phúc hơn như em muốn.....                                            

Saturday, June 8, 2013

Còn những đêm buồn

Đêm..., một cảm giác lạnh vắng đến khó tả. Tự dưng…, chân muốn bước đi nhưng lòng thì chỉ muốn đứng yên thôi. Đôi khi…, ngồi nghe một bài hát sao thấy giống như họ đang nói về mình…Sao lại dở dang, sao lại cay đắng quá!

Đêm nay, cảm giác mọi thứ như đang dần chìm vào quên lãng, chìm trong giấc ngủ say, để lại nơi đây một nỗi hiu quạnh vô bờ, chắc cũng không ai biết ta đang buồn đâu nhỉ? Hàng ngày ta vẫn cười nói với mọi người như bình thường, vẫn cái gật đầu chào bạn bè, người thân mỗi sáng đến chỗ làm. Đằng sau nụ cười ấy phải chăng là một nỗi đau, một nỗi buồn mà có lẽ từ lâu đã chôn giấu.

Lại một mùa nữa sắp qua đi, đêm nay dạo một vòng quanh con hẻm nhỏ của xóm đầy sắc màu của màn đêm mọi người vui cười hát hò chém gió háo hức để chào tạm biệt cái mùa hè nóng nực này . Riêng mình thật mông lung quá thể. Mình tìm gì ở chốn này? Đôi khi tự hỏi… bình yên ư? Bão lòng lại cuồng lên, ai mà chẳng có lúc trằn trọc suy tư chứ!

Nghe đâu đó  tiếng hát vang lên giữa những cung bậc trầm bổng, êm ái khiến lòng mình tựa vào một phút bình yên, tuy ngắn ngủi.
…Chạy về nhà và chợt nhớ đến mẹ. Nghĩ lại mình đã làm được gì cho mái ấm nhỏ yêu thương của mình? Con thật tệ! Bỗng dưng hôm nay con sợ… sợ lòng mình chùn xuống, sợ lòng mình suy sụp hoàn toàn.

Ngồi lặng yên trong khoảng không gian của màn đêm, ngắm nhìn mạch đời trôi chảy… Con không còn đủ sức để hối hả, để tươi cười như mọi ngày. Phải chăng vì con quá nhạt nhẻo và vô vị?

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi lại phải mang tâm trạng thế này, thật lòng không còn hiểu nổi chính mình nữa. Những ngày bận rộn vất vả cũng đã giúp mình xua tan những muộn phiền, những suy nghĩ vu vơ. Vậy mà lúc này, cứ đúng hẹn, ”nó” lại tìm đến. Cố tìm những người bạn để san sẻ nỗi lòng, dù chỉ là một chút, một phút nhưng dường như nó quá nặng nề, nên tôi đành im lặng. Tự hỏi lòng mình như vậy để làm gì? Dẫu biết rằng cuộc đời là cõi tạm…

Ta như một hạt bụi vô tình còn vương lại nơi cõi trần. Ta đi dọc cuộc đời mình theo hướng mà số phận đã định sẵn, đôi khi ta cố dừng lại, đôi khi ta cố đi ngược chiều mong tìm một lối rẽ. Nếu bảo cảm xúc là gia vị cho cuộc sống, thì tôi đã phần nào nếm qua, hạnh phúc có, nhưng dường như đắng cay thì quá nhiều.
Cười! Biết viết gì nữa đây nhỉ? Tôi cười lại không thấy vui, tôi khóc nhưng cũng chẳng thấy buồn. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại thèm có một người để kể cho họ nghe điều này, như vậy có lẽ tôi sẽ cảm thấy vui hơn.
Haizz! Muốn một giấc ngủ sâu để mở lối niềm vui, muốn một màn đêm để lắng đọng nỗi sầu, muốn một cơn mưa để cuốn trôi thất vọng, muốn một tia nắng để tiếp bước niềm tin…
…………….Đêm buồn chững lại trầm ngâm…

Cô đơn trong đêm

Trong một ngày tôi sợ nhất là những buổi chiều và đêm.. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy cô đơn nhất..

(ảnh minh họa)
Nhìn những người xung quanh hối hả vội vã đi trên đường với đủ gương mặt khác nhau, buồn bực, giận dữ, lo âu hoặc vui vẻ.. tôi tự hỏi họ đi đâu nhỉ..? Dường như phía xa kia đang có người mong mỏi chờ mong sự xuất hiện của họ lắm..! Tôi thích thú quan sát và thèm khát mình cũng có cảm giác như vậy..


Mỗi buổi chiều khi hết giờ làm việc, tất cả đều chỉ chờ kim đồng hồ chỉ 17h30 là bật dậy nhưng tôi thì chẳng bận tâm.. Bởi tôi chẳng có ai chờ đợi, chẳng có ai mong tôi xuất hiện.. Tôi cứ nhẩn nha làm hết mọi việc thậm chí lướt net để đọc các thông tin cuối cùng trong ngày hoặc gọi điện cho ai đó tìm cho mình một cuộc hẹn để rồi..


Bước chân ra đường bình thản, chạy xe thật chậm để ngắm nghía sự vội vã ồn ào của con đường trong giờ tan tầm.. Ai cũng cố gắng đi thật nhanh, cố luồn lách tìm cho mình một lối đi vượt lên trên.. Tôi cứ lặng lẽ chạy xe, thờ ơ với những cuộc tranh giành, chen lấn, nhường nhịn tất cả những ai muốn vượt lên, đôi khi khó chịu về sự cẩu thả hoặc bật cười vì thói quen xô đẩy không chịu nhường để tất cả đều trở thành "hai con dê qua cầu"


Cứ đi trên con đường ấy, con đường tôi đã đi bao nhiêu lần chẳng thể nhớ nổi, đi tới thuộc lòng tất cả.. Thuộc từng lối rẽ, từng ổ gà, từng căn nhà, cây xăng.. vậy mà vẫn quên.. quên lối rẽ về chính ngôi nhà của mình..


Tâm trạng lơ lửng, những suy nghĩ miên man, những ước mong khi nhìn thấy người người có đôi bên nhau, những gia đình quây quần bên nhau trong giờ cơm tối dù hình ảnh này khá hiếm ở nơi mà tôi đang sống.. Có lần rời cơ quan chẳng biết làm gì, chạy xe lang thang ngoài đường, những dòng người nườm nượp, những gương mặt lần lượt vụt qua, mỗi người một vẻ..


Người cười vui hớn hở, người vội vã, người cáu kỉnh, người trầm tư nhưng thà ai đó cũng có một gương mặt, một trạng thái còn hơn gương mặt trống rỗng của chính tôi.. Tôi cứ đi, chẳng biết đi đâu, tất cả con đường đều giống nhau.. Những ánh đèn của ô tô, xe máy, đèn xanh, đèn đỏ, nhà hàng quán xá, biển hiệu nhòe nhoẹt vào nhau trôi đi trước mắt mà chẳng có chút ấn tượng gì đọng lại..


Và âm thanh.. Thứ âm thanh của tất cả hòa trộn vào nhau ồn ã.. Mùi khói xe ô tô, xe gắn máy, khói bốc ra từ những hàng quán, từ rác, từ kênh nước thải và cả từ cơ thể những con người sau một ngày mệt nhọc.. Tất cả đã tạo nên một buổi chạng vạng nhàm chán và vô vị cho tôi, mùi thành phố.. Lang thang ngoài đường rồi lại về nhà.. Nằm im lắng nghe âm thanh từ những căn nhà xung quanh vọng lại.. Tiếng cười đùa của lũ trẻ, tiếng nhạc từ chiếc laptop.. Tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng tivi, tiếng rao mì gõ hay xôi nóng văng vẳng.. và đêm rù rì tới.. Nhìn lên trần nhà, mấy con thạch sùng chậm chạp đi lại hệt như cái kim đồng hồ vậy, sao mà thời gian lại có thể lâu trôi đi như thế nhỉ..?


Không gia đình, không người thân bên cạnh, đã nhiều năm tôi vẫn chẳng thể sôi nổi cho hòa nhập kịp với nhịp sống vội vã này.. Những người bạn thì thoảng đến rồi đi, cảm xúc thôi mà.. Những tri kỷ thì ngăn sông cách núi chẳng thể hàn huyên.. Những người còn lại thì cứ nhàn nhạt chẳng thể trút lòng, chẳng thể hiểu và chia sẻ tâm tư với tôi.. Họ ăn, họ nhậu, họ dzô thật lớn rồi nói chuyện công việc và ai về nhà nấy, xong việc là thôi chẳng còn liên lạc hay hàn huyên nữa..


Tôi buồn, nỗi buồn của người xa gia đình, nỗi buồn của kẻ cô đơn và khát khao tình cảm..


Chiều và đêm là nỗi ám ảnh trong tim, tôi sợ lạnh người mỗi khi ngày hết, tôi như con chim chẳng biết về đâu.. Lang thang và chờ thời gian trôi đi, chờ giấc ngủ mộng mị và đợi bình minh tới cho ánh sáng phủ lên vạn vật cho âm thanh lại bắt đầu của một ngày..


Một ngày còn sống là còn khát khao.........

Wednesday, June 5, 2013

Nếu một ngày nào đó

Ngày được sống thực với tình yêu của em sau bao nhiều ngày tháng chờ đợi. Nếu một ngày nào đó anh được gặp em và không phải chỉ trong giấc mơ của anh mỗi đêm,chắc có lẽ đó là ngày mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Ngày được sống với tình yêu của anh sau bào nhiều ngày tháng chờ đợi mà không quan tâm ngày mai sẽ ra sao. Dù đây có thể là lần cuối cùng như lần cuối ta gặp nhau.
Là ngày anh có em trong vòng tay của anh

Nếu một ngày nào đó,anh được gặp em anh sẽ chạy đến thật nhanh,mà cũng có thể anh sẽ chết lặng một lúc xem lại đây có phải là giấc mơ hay không,để anh được nhìn em một chút,rồi lại ôm em thật chặt,thật chặt ở trong lòng để em biết được anh nhớ em đến nhường nào.
Nếu một ngày nào đó,anh được gặp em anh sẽ trao cho em nụ hôn say đắmmà anh đã từng cảm nhận mỗi đêm khi được nói chuyện cùng em,để tất cả nỗi lòng trong anh được trút bỏ hết. Và ở nơi ấy chỉ còn có anh và em mà thôi,không những nỗi buồn,điều phiền muộn,không nghĩ đến ngày mai,chỉ biết hôm nay ta thuộc về nhau.

Nếu một ngày nào đó,anh được gặp em anh sẽ nhìn vào đôi mắt ấy và nói rằng Anh Yêu Em nhiều lắm,rồi anh biết những hạt bụi bay vào mắt anh và em. Và có lẽ anh lại hát bài hát mà những lúc em khóc anh lại hay dỗ dành:"Khi anh nhìn em khóc nhè,anh thương sao là thương...".

Nếu một ngày nào đó,anh được gặp em là ngày mà tụi mình không phải sống trong những giấc mơ nữa,là ngày có thể là duy nhất tụi mình được sống hạnh phúc thật sự,được cảm nhận tình yêu , hơi ấm dành cho nhau.Là ngày mai anh có em trong vòng tay của anh.

Nếu một ngày nào đó , anh được gặp em anh sẽ dắt tay em đến một vùng trời nào đó thật xa mà không có ai biết đến mình, rồi bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Bỏ lại tất cả sau lưng để tìm kiếm hạnh phúc cho đôi ta. Nơi đó sẽ có lim và có Nấm ,có những tiếng cười,niềm vui và sự hạnh phúc.

Và nếu một ngày nào đó,anh được gặp em anh lại nắm tay em,ôm em vào lòng,nhưng giọt lệ chảy trong tim anhg và anh thầm nói với em : "Hãy sống hạnh phúc nhé,tình yêu của anh".