Friday, May 31, 2013

Tôi nhớ một người không nhớ tôi


Ở mãi nơi phương xa này luôn có một người nhớ em…
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi viết về em, gọi tên em trong sâu thẳm trái tim này vì tôi biết những ngày mai đây tôi phải dừng lại thôi. Dừng lại để không làm phiền một ai đó, dừng lại để không làm tổn thương trái tim mình nữa.
Cảm ơn em vì em đã mang đến cho tôi những sự rung động trong trái tim. Đã từ rất lâu rồi trái tim tôi không có những cảm xúc như vậy, không thấy những nhịp đập mạnh mẽ, những bồi hồi xao xuyến…!
Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã mang đến. Em đã làm trái tim tôi biết nhớ mong, biết thổn thức, biết được nỗi đau khi sẽ không còn được nhìn thấy em nữa, biết khóc khi mỗi đêm về... Tôi nhận ra rằng tôi chẳng bao giờ thuộc về em.
Thư tình: Tôi nhớ một người không nhớ tôi, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, cam on em, quen em, tam biet em, toi yeu em, nho em, tinh yeu, trai tim, noi dau, noi buon, xa em, thu tinh cho em, thu tinh yeu
Tôi nhận ra rằng tôi chẳng bao giờ thuộc về em (Ảnh minh họa)

Thời gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ nhưng biết đến bao giờ thì tôi quên được em? Tôi đã cố gắng để nghĩ rằng chắc gặp em đó chỉ là sự rung động nhất thời của trái tim, rồi tôi sẽ quên em nhanh thôi, nhưng sự thực lại không phải vậy. Ngày ngày hình bóng em vẫn quanh quẩn đâu đó trong tâm trí, lành lạnh trái tim mỗi khi nhớ về em. Tôi lại đã yêu em thật rồi, một tình yêu sẽ chẳng có chút hi vọng gì… một tình yêu mà tôi biết chỉ có một mình tôi yêu em thôi.
Hạnh phúc em nhé, ở mãi nơi đây em hãy nhớ luôn có một người thầm chúc em bình yên…!
Chào tạm biệt em người đáng ghét ạ.

Thursday, May 30, 2013

Khi em khóc làm tim anh nhói đau


Một người đàn ông đã nói rằng: “Phụ nữ là vật để quyến rũ người khác, họ dùng thân thể quyến rũ chúng ta, sau đó dùng tinh thần để đánh bại chúng ta, cho nên, không phải quân địch mưu gian mà là quân ta ngu xuẩn, ai bảo chúng ta tình nguyện nhảy vào cái giếng mềm mại do họ xây nên.” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Khi họ rơi vào giếng mềm mại đó rồi thì họ khó lòng có thể thoát ra được và họ luôn muốn mãi ở trong cái giếng mềm mại đó. Vì thế họ đã quyết định bước sang một trang mới, đó là bước chân vào hôn nhân. Dù đôi khi họ không thể định nghĩ được thế nào là hôn nhân và phải làm gì để giữ được cuộc hôn nhân đó. Họ nghĩ thật đơn giảm:“…. Kết hôn thật là tốt, không còn sợ bị cha mẹ phản đối, cũng không cần giấu giấu diếm diếm. Nửa đêm tỉnh dậy người ấy đang nằm cạnh mình, muốn yêu thế nào thì yêu, rất thoải mái rất yên tâm.” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Đàn ông lấy vợ luôn muốn người vợ phục tùng mình nhưng mình vẫn luôn là người tự do, làm gì mình thích và không bao giờ mong muốn đón nhận sự cằn nhằn của người vợ. “Có lẽ yêu cầu tình yêu giữa đàn ông và đàn bà sinh ra đã có sự khác biệt. Nếu như phụ nữ cẩn thận chu đáo còn đàn ông lại vô tâm vô tính; phụ nữ thích sự lãng mạn còn đàn ông lại cứng nhắc; phụ nữ đa sầu đa cảm còn đàn ông lại khô cứng, không để ý quá nhiều.” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Vì thế, họ hoàng toàn không muốn thay đổi mình mà luôn muốn đối phương vì mình mà thay đổi. Anh chàng Cát Lực trong tiểu thuyết “Khi em khóc trái tim anh nhói đau!” cũng vậy, anh luôn muốn làm gì mà anh thích mặc cho vợ anh – Chân Như ra sao thì ra. Vậy nên đã tạo nên cuộc chiến giữa hai người và kết thúc cuộc chiến đó chính là sự đổ vỡ trong hôn nhân. “Hai người đã từng cho rằng có thể ở bên nhau để đi đến cùng trời cuối đất thế mà nay đã không còn liên quan đến nhau nữa, là lỗi của ai? Đấy là lỗi của người phụ nữ làm thủ tục! Cô ta đã lấy đi tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, trả lại cho họ tờ giấy chứng nhận ly hôn.” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Ly hôn không phải cách giải quyết tốt nhất nhưng đôi khi nó lại là “lý do mới” để người trong cuộc có thể nhìn lại mình, để tìm lại những gì đã mất. Cát Lực cũng vậy, khi anh biết tình yêu sắp tuột khỏi tay, anh đã tìm mọi cách để giữ lại tình yêu đó, giữ lại người con gái mà anh muốn cùng nhau sống trọn đời. Cát Lực hiểu rằng, phụ nữ rất đơn giản chỉ cần mình quan tâm đến họ một chút, lãng mạn một chút thì mọi lỗi lầm của mình sẽ được họ thứ tha. “Tình yêu là một việc lãng mạn và hạnh phúc, sau khi trải qua mối tình mất mát lại tìm thấy, hai người đều trân trọng hơn, Cát Lực không còn vô tâm nữa, không còn tính gia trưởng, Chân Như cũng không ngang ngược, không nông nổi nữa. Trước đây Chân Như thường than vãn Cát Lực không biết lãng mạn, không chu đáo, Cát Lực của hôm nay như thay xương đổi thịt, tặng hoa, dùng bữa trong ánh nến, nghe nhạc, dã ngoại; những “thủ thuật” coi thường nhất, bây giờ anh vận dụng từng lần từng lần một, Chân Như say sưa bên trong đó.

Cát Lực chiều Chân Như như hoàng thái hậu, ngoài nấu cơm, việc nhà một tay Cát Lực bao hết. Ăn cơm tối xong, Cát Lực luôn là người gọt hoa quả để trước mặt cô, từng miếng một đưa vào miệng cô. Chân Như ngồi hưởng sự cung phụng từ người yêu.” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Bởi với anh – Chân Như là duy nhất – “Chân Như, anh yêu em! Từ ngày đầu tiên quen biết, anh đã yêu em rồi, chưa bao giờ thay đổi, mãi mãi cũng không thay lòng. Em là nữ vương của anh, anh mãi mãi yêu em!” – (Trích trong tiểu thuyết “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!”).

Tình yêu rất đơn giản, cho và nhận. Hôn nhân cũng vậy, cần tình yêu, cần cho và nhận và hơn hết hôn nhân cần dung hòa cái tôi của mỗi người để xây dựng cái chung được bền lâu.

Hãy đọc “Khi em khóc làm tim anh nhói đau!” để thấy được triết lý: “Tình yêu như thứ mật ngọt được đun sôi, đun lâu quá sẽ khiến nó cháy và trở nên đắng ngắt. Yêu và hận luôn hoán đổi không ngừng, nếu như vẫn còn yêu thì xin đừng phụ bạc tình yêu…”

Này cô bé để anh dạy em cách yêu thương!

Anh sẽ chỉ cho em biết rằng chia tay trong tình yêu đâu đã phải là thất bại duy nhất em sẽ gặp trên đường đời còn rất dài này. Này cô bé để anh dạy em cách yêu thương...

Này cô bé…
Việc yêu cũng giống như việc thả diều. Phải có lúc giữ, lúc thả. Nếu cứ giữ mãi diều sẽ chẳng thể nào bay được. Nhưng nếu như thả quá đà sẽ đến lúc diều đứt dây mà bay đi mất. Yêu là cả một nghệ thuật. Nhưng ở trên đời có mấy ai dám tự nhận mình là nghệ sĩ đâu? 
Ai cũng cho rằng mình là người đau nhất, nhưng chuyện tình cảm làm gì có khuôn mẫu, công thức thông thường. Nhiều người cho rằng người chủ động nói lời chia tay tất nhiên là sẽ không đau bằng người bị bỏ rơi. Người nào hời hợt hơn thì người đó nhẫn tâm hơn, vô tình hơn. Những ai càng đau thì càng hận, càng oán trách, còn những người phũ phàng thì hay tỏ ra cao thượng, luôn mong người xưa hạnh phúc.
Nếu em đã từng chia tay, từng cho rằng chỉ có mình đau khổ, từng chỉ trích người mình yêu gay gắt và cảm thấy bất công khi phải chịu thiệt thòi, thì hãy suy nghĩ thoáng hơn một chút. Bởi vì, đôi khi cảm giác của em đã bị sự mù quáng đánh lừa, có thể mọi thứ không chỉ đơn giản như em nghĩ.
Này cô bé, để anh dạy em cách yêu thương! 1
Này cô bé…
Đã yêu đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”. Em đã trưởng thành, em hãy chịu trách nhiệm về những việc mà em đã quyết định. Khi em dành tình yêu cho ai đó, em đâu có nghĩ đến chuyện mình sẽ “hối tiếc”? Hối tiếc là từ em không muốn có trong suy nghĩ của mình không chỉ ở tình yêu mà trong mọi việc. Người nói từ hối tiếc sẽ mãi chỉ là người yếu đuối, sẽ mãi quờ quạng trong khổ đau, vùng vẫy trong thất bại mà không thể đứng lên được. Hãy mạnh mẽ và quyết đoán lên. Hãy học cách chấp nhận sai lầm và đứng lên từ thất bại. Đó mới là cách nghĩ và hành động khôn ngoan của một cô gái trưởng thành.
Này cô bé…
Hãy học cách tha thứ. Tha thứ cho người mà em đang thấy căm hận là điều rất khó khăn. Nhưng chúng ta đã được dạy dỗ từ những điều rất căn bản, rằng chỉ có thể sống tiếp và bước tiếp khi trong lòng thực sự thanh thản. Và tha thứ là con đường nhanh nhất để em quên mọi chuyện, đứng dậy và bước tiếp. Em biết không: “tha thứ cho kẻ thù là tha thứ cho chính bản thân mình”. Hãy tha thứ cho tất cả những việc họ đã làm không phải với ta. Không phải vì họ, mà vì chính bản thân mình. Rồi sau này em sẽ ngồi và nghĩ lại mọi chuyện của ngày hôm nay, tự nhủ “sao khi xưa mình lại ngốc quá thế…”. Đôi khi người buông tay em mới là người quan tâm em nhất đấy.
Này cô bé, để anh dạy em cách yêu thương! 2
Này cô bé…
Đến một lúc nào đó, khi em đã tìm được hạnh phúc thực sự, rồi em sẽ cảm ơn người đàn ông đó, vì anh ta đã để em ra đi, hoặc thậm chí đẩy em ra đi. Một nguyên tắc đối với cô gái mạnh mẽ và hiện đại mà anh muốn em học hỏi, đó là không khóc trước mặt bất kì người đàn ông nào. Em biết không, yếu đuối là một trong những thiệt thòi rất lớn của phụ nữ trong tình yêu. Em có thể vùi đầu vào đâu đó để khóc cho thỏa thích, nhưng đừng thể hiện điều đó trước mặt đàn ông. Đó cũng là một cách xây dựng lòng tự trọng và kiêu hãnh của con gái.
Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử chứ không thể thay đổi được gì. Người yêu thương em thật sự sẽ không dễ dàng khiến em phải khóc. Còn người làm em khóc thì hầu hết sẽ không quan tâm đến những giọt nước mắt của em… Vậy em khóc làm gì cho đôi mắt thêm buồn chứ? Nếu em không thể khiến mình mạnh mẽ để không khóc, thì hãy nhớ điều này: “Người đàn ông làm cho em khóc nhiều nhất có thể là người em yêu nhất. Người hiểu được những giọt nước mắt của em từ đâu là người yêu em nhất. Nhưng, chỉ có người im lặng lau nước mắt cho em mới là người cuối cùng bên em”. Hãy biết điều gì là đúng và cần cho bản thân em nhé.
Bởi thế đứng lên nào cô bé của anh!
(P/s: Kênh 14)

Nếu ta gặp nhau ở định mệnh



Đây là bài viết mà tôi sưu tầm trên blog việt báo tôi thấy nó rất hay và ý nghĩa.
Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen
Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin
Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.
Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân.
Neu ta gap nhau o dinh menh
 Ảnh minh họa:
Anh!
Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,
Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi...
* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”
Nhói…
Vì em - không - phải – là - người –anh - yêu - nhiều - nhất.
Không là người đặc biệt nhất.
Không là người anh thương nhất.
Không là người anh lo nhất.
Không là người anh sợ mất nhất.
Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…
* SMS : “Anh hết yêu em rồi”
Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.
Và…anh ra đi!
Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…
Lặng lẽ khóc…
* SMS: “Anh không tin em”
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”
Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!
Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ? Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…
Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?
Neu ta gap nhau o dinh menh
Ảnh minh họa:
Anh!
Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.
Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?
Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?
Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.
Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!
Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...
Anh!
Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?
Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…
Neu ta gap nhau o dinh menh
 Ảnh minh họa
Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…
Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!
Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.
Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.
Neu ta gap nhau o dinh menh
Ảnh minh họa:
Anh!
Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?
Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh ?
“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”
Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!
Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?
Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu
(Nguồn: Blog Việt báo)

Mưa....

Tắm mưa một ký ức tuổi thơ của mỗi người như tôi

Mưa những cơn mưa bất chợt! Lâu rồi tôi không còn yêu những cơn mưa mùa hạ, chợt đến rồi chợt đi bởi tôi sợ những gì chóng đến lại chóng đi.

 Ngày nhỏ, tôi thích mưa. Mưa ở thôn quê hình như gió nhiều và lớn hơn ở Thành phố. Bọn con nít như tôi thuở đó náo nức khi trời đang chuyển mưa, chỉ để được chạy vòng trong xóm, ngước đầu hứng những dòng nước từ máng xối của các mái nhà thôn quê.
Từ ngày ở thành phố này, tôi lại thấy sợ mưa. Tôi không còn bắt gặp hình ảnh bọn trẻ chơi đùa dưới mưa nữa. Ai ai cũng cuống quýt khi thấy mây đen kéo tới. Người người khẩn trương về nhà để tránh mưa, trẻ con cũng được ba mẹ bao bọc kỹ. Hình như tôi cũng vậy, tôi quên mất là mình từng thích mưa, thích đắm mình trong mưa. Tôi cũng bị cuốn vào sự hối hả chung mà không dành thời gian để cảm nhận những cơn mưa. Tôi tưởng mình đã khô cằn hay đã đánh mất tình yêu với mưa. Rồi bất chợt tôi lại thấy yêu mưa trở lại, yêu từ khi nào tôi cũng không biết. Tôi thích ngắm nhìn những giọt nước long lanh khi trời mưa? cảm giác lâng lâng khó tả nghỉ đến những gì đã qua và những cái sắp đến.
 Cảm ơn cuộc sống để anh  biết yêu em, yêu thêm những cơn mưa .Nhắm mắt lại, tôi thấy mình trong tay em thong thả đi dưới mưa, giữa những tất bật của phố phường xung quanh. Giữa những bộn bề của cuộc sống, những trắc trở, nỗi buồn xen lẫn với những niềm vui, tôi chợt thấy hạnh phúc khi trong tôi vẫn còn có tình yêu. Tôi cảm nhận được một chút hơi thở ấm áp của cuộc sống và mỉm cười. ...!
 Thầm cảm ơn em !

Dường như ta đã yêu….

Cuộc sống là những mảnh ghép. Có những mảnh ghép khớp nhau tạo nên yêu thương, sự đồng cảm và vị tha. Nhưng đôi khi cũng có những mảnh ghép lệch nhau giống như những đố kị, ghen ghét và hận thù…



Những lúc tâm trạng không tốt, mỗi lần ghép được một tấm hình hoàn chỉnh, tôi thấy nhẹ lòng khi hiểu rằng cuộc – sống – của – mình – rồi – cũng – sẽ – hòa – hợp – như – vậy. Và bức tranh “Cuộc Sống” hiện tại tôi đang ghép, chỉ còn thiếu 1 mảnh ghép nữa thôi…

Có được mảnh ghép còn lại ấy… tôi sẽ đặt bên cạnh mảnh ghép [Tôi] để bắt đầu hành trình tạo nên bức tranh mới mang tên “Tình Yêu”.
Để hoàn thiện bức tranh “Tình Yêu” ấy…

Đầu tiên, cần nhất là mảnh ghép [yêu thương], mảnh ghép này tôi ghép với mảnh ghép [ghen]. Để nếu ghen tuông nhỏ nhen có xuất hiện, thì yêu thương bên cạnh sẽ giúp chúng lắng xuống, khép lại.

Mảnh ghép [nghi ngờ] tôi sẽ ghép với mảnh [tin tưởng]. Những mảnh này sẽ bổ sung cho nhau để tạo thành một góc hoàn chỉnh. Niềm tin sẽ dẹp bỏ mọi nghi ngờ, và khi đã tin tưởng nhau rồi, cùng nhau nhìn về một phía thì sẽ chẳng còn việc gì khó khăn với chúng tôi nữa.

Mảnh ghép mang tên [vị tha], tôi sẽ ghép chúng với những mảnh ghép có tên [lỗi lầm], [sai trái]. Nếu không có sự vị tha thì sớm muộn những trách móc, khó chịu được tích góp sẽ phá vỡ tình yêu mất thôi.

Còn mảnh [nóng giận]? Tôi sẽ lấy mảnh [điềm tĩnh] ghép chung với nó, bên cạnh sẽ đặt thêm mảnh [tỉnh táo]. Bởi chỉ có bình tĩnh và tỉnh táo mới giúp giải quyết mọi rắc rối một cách nhanh nhất.

Với mảnh ghép mang tên [hờn dỗi], tôi sẽ lấy mảnh [chia sẻ] & [lắng nghe] đặt bên. Để nuôi dưỡng tình yêu, lắng nghe và sẻ chia là những chất xúc tác thiết yếu, phải vậy không?

Những mảnh ghép [quan tâm] & [nhung nhớ] tôi sẽ ghép chung để tạo nên góc nhớ thương. Đây chắc chắn sẽ là mảng ngọt ngào nhất của bức tranh.

Với mảnh ghép [buông], tôi sẽ để bên mảnh ghép [cố gắng]. Và tôi cũng lấy mảnh ghép [nhẫn nại] đặt bên cạnh, để nhắc nhở một điều – khi đã quyết định song hành cùng nhau, thì sẽ đi tới cùng, sẽ không nhụt chí, sẽ không bỏ cuộc.

Tôi sẽ dành riêng 2 góc phía dưới để đặt 2 mảnh ghép mang tên [riêng tư]. Và đặt [sự tôn trọng] nằm cạnh bên. Vì trong tình yêu ai cũng cần một khoảng trời riêng dù rất nhỏ.

Và như vậy, chúng tôi sẽ có một bức tranh khung cảnh tròn đầy mang tên tình yêu được ghép thành từ rất nhiều mảnh ghép khác nhau, giống những gia vị, cung bậc cảm xúc của tình yêu.

P/s: Em à, những mảnh ghép tuy khác nhau nhưng chúng cần được ghép chung để có một bức tranh tình yêu hoàn chỉnh và anh vẫn chờ
Đến một ngày, mình sẽ ghép hoàn chỉnh bức tranh tình yêu bằng những mảnh ghép khác nhau của hai đứa. Nhưng trước tiên anh cần phải hoàn thiện bức tranh “cuộc sống” đã. Cuộc sống của anh chỉ còn thiếu một mảnh ghép thôi…
…mảnh ghép [Em]!
(P/s  Hoàng Bảo's Blog)

Tuesday, May 28, 2013

Mưa làm anh nhớ em!


Anh ngồi gõ blog này như bao blog khác.Anh không biết là em có nhận ra là anh vẫn ngồi gõ những blog những lời tâm sự anh chỉ dành cho riêng em mà thôi.......Cuộc sống bận rộn đôi khi nó cuốn mình đi theo dòng xoáy của nó.Nó khiến mình không có cơ hội nhìn lại chính mình nữa....
Những lời tâm sự anh chỉ dành cho riêng em mà thôi

Cũng đã lâu rồi anh chưa gặp em rồi nhỉ.Anh vẫn vậy vẫn lặng lẽ trôi theo cuộc sống thường nhật của mình.Mỗi buổi tối đi làm anh lại ngồi lặng lẽ bật máy vi tinh lên ngồi gõ lóc cóc những dòng blog cho em và nhìn em tuơi cười ở một nơi xa kia.
Nhìn em tuơi cười ở một nơi xa kia.
Nhớ em lắm, nhưng biết chắc là em chẵng quan tâm gì đến vấn đề nhớ hay không nhớ anh đâu. Em là một cô bé khác với những người con mà anh đã từng gặp và biết. Em là một người có tính tự lập cao,sống tình cảm và hay quan tâm đến cảm giác của người khác lo lắng cho người khác..., có lẽ sau này trên dường đời em sẽ gặp một người tốt hơn anh, biết lo lắng và quan tâm chăm sóc hơn anh. Anh mong là như vậy.


Ngoài trời kia cơn mưa mùa hạ chợt đến đem đến những hạt mưa .Cơn mưa mùa hạ đã đem em đến bên cạnh anh những cũng chính những cơn mưa mùa hạ đã đem em đi khỏi anh.

Anh biết anh phải quen dần với cảm giác là anh đã mất em rồi.Mất em vĩnh viễn không thể nào có lại được em .Anh phải học cách sống mà không có tiếng cười không có giọng nói của em.Anh.....

Anh thực sự không thể nào quen được với cảm giác mới hôm qua đây thôi anh còn có em.Anh còn được ôm em trong vòng tay thủ thỉ với em trong cơn mưa đầu hạ thế mà hôm nay chỉ còn anh lặng lẽ nơi này. Một mình trong không gian vắng lặng của cơn mưa chiều.Anh loay hoay đi kiếm tìm một nơi để lấp đầy nỗi nhớ em tìm một nơi để xua tan đi nỗi nhớ em.Nhưng dường như cố quên lại càng nhớ.
Cố quên lại càng nhớ

Những cơn mưa mùa hạ chợt đến rồi chợt đi.Đi đâu nhớ cầm theo áo mưa nhé.Không là cảm lạnh đấy.Nhớ đấy nếu không tìm đến một bờ vai nào đấy dựa dẫm vào đấy em ah.Anh không thể ở bên cạnh em nữa rồi.Hãy sống hạnh phúc và vui vẻ nhé em.Anh vẫn sẽ đứng ở một nơi xa xa quan sát em và thầm cầu chúc cho em hạnh phúc.Anh vẫn sẽ hát bài hát ngày xưa vẫn sẽ đến bên em nếu em cần nhưng giờ có lẽ anh phải quay lại con đường của anh đã.Dù rằng anh biết con đường ấy giờ  chỉ còn mình anh nhưng em đâu có thích đi trên con đường đấy đâu.
Anh vẫn sẽ hát bài hát ngày xưa vẫn sẽ đến bên em nếu em cần

Viết cho em cô bé đáng yêu