Wednesday, December 25, 2013

Cứ ghét tôi nếu bạn muốn

Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.
Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ... ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là... hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, "tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét " khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.
Tôi nhìn lại mình, săm soi từng góc ký ức để tìm cho bằng được cái hạt sạn đã gây ra điều đó. Tôi tìm, mỏi cả "con mắt" nhưng chẳng thể nào thấy vì tôi nhớ, tôi biết, tôi tin, tôi chưa từng làm gì có lỗi với họ một cách cố ý, chưa từng ghét họ, thậm chí, tôi thương họ và dành nhiều sự quan tâm tới họ. Cũng rất tự nhiên, việc tìm kiếm đó khiến nỗi buồn trong tôi vơi đi nhanh chóng, hụt hẫng biến mất hoàn toàn. Vì với tôi, sự thanh thản trong tâm hồn là điều quan trọng nhất giúp tôi vui sống mỗi ngày. Tôi thanh thản, tôi mãn nguyện, tôi hạnh phúc.
Bạn à, tôi thương bạn, đó là quyền của tôi. Và bạn ghét tôi, đó là quyền của bạn. Tôi không có quyền, không có lý do gì và hơn hết tôi không thể ép người khác thương mình khi lòng họ không mong muốn. Tôi tôn trọng "cái sự ghét" của bạn. Tôi lặng lẽ tự tách mình ra cuộc đời bạn, tôi sẽ mỉm cười và đi qua cuộc đời bạn như một làn gió, không hề trách cứ, không hề giận dỗi, không hề hận thù.
Tôi nói vậy, bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi cố tình tỏ ra bao dung khi đã không ghét ngược lại bạn. Thật lòng, tôi không hề đủ bao dung cho người khác như bạn nghĩ. Tôi không trách cứ, không hận thù... trước hết là vì bản thân tôi. Vì tôi biết, nếu tôi trách cứ, hận thù, cay cú bạn, người đầu tiên mệt mỏi và khổ tâm đó chính là tôi chứ không phải bạn. Thế nên, tôi chọn cách lặng im, chấp nhận và đi qua.
ghet-798140-1368207384_500x0.jpg
Tuy nhiên, khi tôi không ghét bạn mà bạn lại ghét tôi, tôi trao đi mà không được nhận lại, tôi cũng tự ái lắm chứ. Tôi là con người, trái tim tôi làm bằng máu thịt và linh hồn nên hẳn nhiên là tôi biết buồn, biết đau, biết khổ. Tôi tự ái, tôi giận, tôi buồn, có thể tôi sẽ phản ứng lại rất nhanh ngay lúc ấy bằng những lời nói hay hành động không nên có. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không hề tiếc nuối với những gì tôi đã cho đi. Không hề nói "giá như", "đáng lẽ"... tôi không nên trao yêu thương cho bạn.
Cũng phải nói lại rằng bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi tỏ ra bao dung. Đơn giản, khi tôi cho đi dù không nhận được từ bạn điều gì cả nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, từ trong chính trái tim mình. Khi cứ giữ khư khư những yêu thương ấy, tôi sẽ khổ tâm bởi cái ý niệm, tôi ích kỷ, tôi bé mọn, thế nên, tôi không hề tiếc nuối.
Theo thời gian, tôi phát hiện ra, có nhiều người ghét tôi, không lý do, chỉ đơn giản, thấy là ghét. Điều đó khiến tôi vừa buồn, vừa cười, rồi thành... buồn cười, dẫu tôi không hề muốn. Bạn có thể ghét tôi khi tôi chẳng làm gì bạn cả. Nhưng chẳng phải như thế, bạn sẽ thấy mệt mỏi khi nghĩ về tôi hay sao?
Và cũng theo thời gian, tôi nhận ra, có những người không thích tôi vì những lý do rất "đặc biệt" dù tôi có yêu thương họ hay là không. Bạn tỏ ra không thích tôi bởi bạn là người có nhiều nỗi buồn hay u sầu trong khi tôi lúc nào cũng cười, lạc quan và yêu đời. Khi tôi vui và hạnh phúc, bạn thờ ơ, khi tôi nói tôi buồn, bạn tỏ ra hả hê. Tôi cho đó là sự ghen tị.
Bạn à, bạn không phải là tôi, cho nên, đến suốt cuộc đời này, bạn chẳng bao giờ hiểu được con người và cuộc sống của tôi. Tôi không muốn kể lể ra nhiều điều để minh chứng điều đó mà chỉ muốn nói với bạn rằng ai đó cười chưa hẳn là người ta đang vui, ai đó yêu đời, lạc quan không có nghĩa đời họ được nhiều suôn sẻ, may mắn. Mỗi con người đều có cuộc sống, hoàn cảnh riêng, có niềm hạnh phúc và nỗi đau riêng.
Sao phải ghen tị với tôi chỉ vì tôi hay cười, tỏ ra lạc quan và yêu đời? Biết đâu, bên trong cái vỏ bọc "sáng sủa" ấy, trái tim tôi đang đau khổ, mục nát vì những mất mát của cuộc sống nhưng tôi đang cố tỏ ra vui vẻ để chống chọi với đời thì sao? Dẫu vậy, tôi vẫn không hề trách bạn bởi tôi biết đời bạn đã quá buồn rồi, tôi mong bạn cười thật lòng. Vì khi bạn cười, nghĩa là bạn đang vui, bạn sẽ không ghét tôi nữa, tôi sẽ có thêm nhiều niềm tin vào cuộc đời này, để tôi vui sống.
Bạn tỏ ra không thích tôi vì tôi thành công ở một lĩnh vực nào đó mà bạn không có. Cái sự không thích này tôi cũng cho đó là ghen tị. Nhưng bạn có biết rằng, để đạt được thành công ấy, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi thậm chí là nước mắt không? Bạn ghét tôi, bạn có thấy vui không hay càng ghét, bạn càng thấy buồn cho chính mình?
Thậm chí có lúc bạn mong tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Nhưng có chắc, khi tôi đau khổ, chết đi, bạn vẫn vui và thanh thản bởi lương tâm của mình? Tôi không bao giờ lấy sự ghen tị của người khác làm niềm tự hào cho riêng mình bởi tôi muốn niềm vui được nhân lên chứ không bớt đi. Mà niềm vui chỉ được nhân lên khi nó được chia sẻ thật lòng. Nếu bạn chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ vui còn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn cho chính mình.
Còn nhiều người không thích tôi bởi những lý do khác nữa. Tôi từng buồn, nhưng nỗi buồn đó trôi qua rất mau, tựa như một cơn mưa bất chợt giữa mùa hạ. Tôi biết, sống trên đời này, chẳng có ai là hoàn hảo cả, chẳng có ai chỉ có người ghét mà không có người thương và ngược lại.
Thế nên, tôi trân quý hết tất thảy những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc mà cuộc sống ban cho, trân quý hết thảy những ai yêu thương mình. Nhờ có những phút giây ấy, nhờ họ, tôi thấy cuộc đời đẹp biết bao, đáng sống và đáng hy sinh biết bao. Cuộc đời, suy cho cùng, mọi thứ đều tiêu tan đi, chỉ có tình thương là ở lại.
Bạn ghét tôi, nếu điều đó khiến bạn có thêm niềm vui sống thì bạn cứ việc. Và hãy yên tâm, rằng tôi sẽ không ghét lại bạn. Vì thật lòng, tôi chưa từng ghét ai, dù họ có gây ra cho đời tôi nỗi đau nào đi chăng nữa. Tôi sợ ghét, tôi sợ hận, sợ sự khổ tâm, nên tôi chẳng bao giờ ghét, nói đúng hơn là tôi chẳng dám.
Có những lúc bị ai đó làm tổn thương ghê gớm, tôi ước có thể hét lên thật to, tôi ghét họ, hận họ. Thậm chí tôi nghĩ, nếu họ gặp trắc trở trong cuộc sống, tôi sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng tôi đã nhầm, càng hận ai đó chỉ càng chứng tỏ mình còn quan tâm đến người ta.
Những nỗi hận, chẳng thể nào hóa giải nỗi buồn trong lòng tôi. Và cách tốt nhất để nỗi đau vơi đi, là đi tìm niềm vui khác cho đời mình. Đôi khi, tôi chúc họ may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Cũng chẳng phải vì tôi bao dung, suy cho cùng, khi họ hạnh phúc, tâm hồn họ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, họ sẽ yêu đời và ít gieo nỗi đau cho người khác, trong đó có tôi.
Có thể ai đó bảo tôi rằng, tôi không nên quan tâm đến những người không thích mình, hãy làm những gì tôi thích, hãy sống cho chính tôi, đừng vì người khác mà tự chuốc lấy nỗi buồn. Tôi không làm được điều đó. 
Tôi chỉ thực sự thấy mình sống khi được ở trong cộng đồng, được nhận và được cho đi. Giữ khư khư những gì mình có cho riêng mình, mọi thứ chẳng bao giờ nở hoa, ngược lại, có thể, nó sẽ chết dần chết mòn với thời gian.
Tôi vẫn luôn tập cách vui sống mỗi ngày, với những người luôn yêu thương tôi và cả những người đã, đang và muốn ghét tôi. Tôi luôn tin, cuộc đời này công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Có chăng, sự cho và cái nhận, đến và đi theo những cách khác nhau, những lúc khác nhau mà thôi.
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng để sống và kiếm tìm niềm vui, hạnh phúc. Bạn có thể lựa chọn "sự ghét" nếu bạn thấy vui. Riêng tôi, tôi chọn sự thanh thản.
Dẫu cho, bạn ghét tôi chừng nào đi nữa
Dẫu cho, cuộc đời này lắm gập ghềnh, tôi vẫn hạnh phúc với những gì đang có.
Đơn giản, vì tôi trân quý cuộc đời này.

Sunday, December 22, 2013

Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi

Quay về bên anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi, dù biết sự khởi đầu này đã không còn vẹn nguyên như lúc ban đầu nữa rồi. Khi chúng ta bắt đầu, đó có thể là số không, em chưa tin anh, anh còn ngờ vực ở em, để rồi mình yêu nhau, tin nhau và cho nhau tất cả, sự bắt đầu đó đã đem lại nụ cười, hạnh phúc cho đôi ta. Còn bây giờ khi mình quay lại với nhau, trước chúng ta là một đống đỗ nát mà anh đã chính tay đập vỡ, nuối tiếc, ăn năn, anh bây giờ luôn mang tâm trạng như thế khi nghĩ về em, nhưng lí trí, con tim anh vẫn thôi thúc anh tìm đến em, vì anh không thể, không thể quên em được.
Người dưng thôi thì nhớ, thì thương, thì lo lắng, quan tâm làm gì, bây giờ mỗi lần nói chuyện cùng em đây là câu cửa miệng anh thường nghe nhất, cười nhạt cho qua, mà nghe nhói cả lòng. Nước mắt anh rơi, giọt lệ em chảy, mình đã bao lần như thế trong cuộc tình đầy nỗi ưu tư, buông tay, níu giữ để tự làm cho nhau hanh hao quá nhiều, giờ thì anh không muốn như thế nữa.
Đã làm con tim em chi chít sẹo, đã làm em vỡ òa đớn đau thì anh có thể quay đi như không có gì được sao em?! Dẫu biết anh đã dệt nên một bức tranh yêu thương rất đẹp trong em, nhưng cũng chính anh đã làm bức tranh đó lấm lem thì làm sao anh có thể xem như chưa từng có gì. Có những việc ta cần lãng quên, có những khi ta cần phải quên đi một người nào đó trong đời, nhưng cũng có những kỉ niệm mãi không bao giờ phai nhòa theo năm tháng, và có một ai đó sẽ luôn là bất di bất dịch trong lòng mỗi người là thế đó. Em là người con gái anh yêu, là người đã cho anh một cuộc tình đúng nghĩa, yêu và được yêu là như thế nào, tất cả rất đỗi ngọt ngào và sâu lắng, để khi anh vô tâm đẩy em xa mình, anh mới biết rằng em quan trọng biết nhường nào với chính mình.
Anh vẫn đang lần dò về con đường yêu thương mình đã từng có, vẫn đang thỏ thẻ từng ngày lời mong, tiếng nhớ bên tai em, anh đang cố, cố thật kiên nhẫn và chân thành để có thể hàn gắn lại những mảnh vỡ tình yêu của anh và em.
Em bảo rằng “em ghét anh, ghét rất ghét!”, khi em càng ghét thì anh trong em nào có mất đi, anh vẫn tự cho mình niềm tin và hi vọng dù nhỏ nhoi này.
Khi anh bệnh, giữa đêm có một cuộc gọi lạ, em vẫn cuống cuồng lo lắng, suy tư thì làm sao bảo rằng anh trong em giờ chẳng còn gì nữa, anh không tin em à.
Anh đang cố sửa sai từng ngày, đang tự nhìn lại chính mình với những gì đã xảy ra, anh biết anh cần bên cạnh em chứ không phải quay đi khi em bảo hãy xa, xa em đi. Anh biết đôi khi lời xin lỗi chẳng có nghĩa gì khi sự việc đã rồi, nhưng anh chẳng thể quay lưng khi chính anh đã làm tổn thương em, người mà anh đã bảo yêu hơn chính mình.
Lạnh, một mình giữa đêm khuya vắng lặng anh thấy lạnh quá em à, nhưng cái lạnh đó không lạnh như khi anh nghĩ đến em đang phải co ro mỗi đêm cùng với nỗi đau đang chì chiết chính mình. Anh yêu em rất nhiều, và bây giờ anh cũng đau rất nhiều khi chính anh làm em đau.
Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi…

Chếnh choáng địa đàng

Ngày chúng ta rời khỏi giao lộ tình yêu để đi đến một miền vô định, anh đã tự ngụy trang cho bản thân mình màu xanh của lộc non ươm mùa, còn em cũng đã mang trong lòng những linh cảm không còn an yên trong tiềm thức. Đâu biết rằng những lời hứa hẹn yêu thương đã được chúng ta sắp xếp ngăn nắp cho một mùa xa cách. Sẽ chẳng còn ai nhớ rằng ai đã từng lớn lên từ một loài hoa diên vĩ. Khi những bàng hoàng từ cơn suy kiệt đã xóa nhòa từng câu yêu thơm lừng vẫn còn đỏ rực trên môi nhau. Chúng ta chỉ là hai kẻ hành khất lạc chân vào giữa địa đàng không lối, rồi viễn tưởng cho rằng hai trái tim chung nhịp sẽ có một đoạn kết viên mãn khi chung đời nơi bờ bến yêu thương. Đâu biết rằng những men say vẫn còn chếnh choáng, và tâm thức thì chưa tỉnh ngộ.
Sẽ là bình thường và thản nhiên quên nếu chúng ta đã một lần giẫm chân qua một vực thẳm của địa đàng, nhưng tiếc thay chúng ta chỉ mới bước qua những mơ màng của niềm nhớ đến thật thà và ngây dại. Tuổi xuân thì mãi dậy thì chưa chín chắn để hiểu rõ cái cảm xúc vốn không thể gọi yêu thương, trong khi tất cả đã rõ ràng như một khoảng trắng. Trong những ngờ vực suy tính của lý trí, anh đã nghe những mùa Đông rơi rụng thảm thương bên dòng sông trắng xóa, nhìn thấy những đàn cá mù lòa co rúm người cố tìm đến chút ấm áp của đại dương. Giờ đây, anh đang nhìn từ một độ cao nhất của thủy triều để tưởng niệm về tình yêu xưa cũ. Còn em cũng đã búi tóc vấn khăn tang cho cuộc tình năm tháng, dẫu biết là không bao lâu.
Đã có lúc anh hồ nghi về những cuộc tình hiện tại, đôi lần mò mẫm trong bóng tối của địa đàng để cảm nhận về yêu thương. Bất chợt chỉ là những hình dung về em. Và trái tim lại đôi phần gỉ máu. Đành nhắm mắt để thất lạc những vàng son một thuở. Rồi mai đây em có vô tình tìm đến vùng địa đàng xưa cũ để thắp hương nghi ngút cho mộ phần của chúng ta, thì hãy nhớ rót cho anh một chén rượu đầy, để ở phía bên kia mùa nhớ, anh cũng có phút chốc được nếm trải vị chếnh choáng của thời gian trong khi tâm trí vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những bộn bề của hiện tại.
Qua những mê đắm của một thời, giờ đây anh chỉ âm thầm thu dọn những tàn tro. Nếu ngày mai trời có xanh nắng như mọi ngày, cũng là lúc anh đang ngồi vá víu những yêu thương đã đôi phần rách nát và nghĩ về em như một câu chuyện của loài hoa diên vĩ mới nở sáng nay…

Cafe đắng...

Cafe đắng...
Ừ thì, cafe đắng, nhưng một ai đã trót yêu vị đắng ấy cũng thèm khoắc khoải mùi hương cafe dậy từ sống mũi.
Nó vốn dĩ thích cafe từ lâu lắm rồi. Rồi cái ngày nó lon ton làm phục vụ cho Highlands Coffee, nó biết về cafe, nhiều hơn một chút. Nó nhớ rõ mồn một cái lần đầu nó thử nhấp vài ngụm cafe đen nơi quán quen nó vẫn hay lui tới khi ở Sài Gòn và nhiều lần sau quay lại.
Bỗng dưng, nó lại thèm cái hương vị ấy, đắng trong cả từ cả ý. Hay, nó trót yêu cái vị đắng ấy.
Nó, chặc lưỡi, ngoác miệng cười.
Nhiều người hỏi "Em hạnh phúc chứ?". Nó mỉm cười gật đầu thay một câu trả lời. Nó ít nói hẳn kể từ dạo ấy...
Hôm nay, đọc được một vài dòng suy tư của nhỏ bạn thời đại học. Nó giật mình "sao giống nhau đến thế". Có một thứ nó đọc được "niềm tin". Khi mà, thiếu thốn nhiều thứ, hoặc giả mũi chân in hằn nhiều vết xước thì niềm tin là thứ duy nhất nó bấu víu, nâng niu.
Tai nó văng vẳng một câu nói "nhẹ nhàng... nhẹ nhàng với cả những gì làm em đau". Nó thích nhấp nháp từng vị đắng của cuộc sống đến lạ. Nó không đủ sức bước nhanh qua những thứ ấy một cách vội vã. Nên nó chọn cách bước chậm rãi cùng những thứ ấy. Vị đắng.
Thanh âm của bóng đêm cứ rít lên từng đợt. Gió Đông về, thốc lên từng cơn. Lạnh.
Ừ thì, cafe đắng... Nó cũng giống một vài người, trót yêu vị đắng ấy.

Đau lắm vẫn nói em nhớ anh

Những điều em muốn
Giản đơn như những luống hoa màu
Chẳng dễ gì úa nhàu
Như tim em dễ gì quên người ấy
Ước bao lần đôi mắt đừng nhìn thấy
Những xót xa…
những nghẹn ngào
Những điều như xé nát trái tim em…
Dù đau lắm khi máu tim lấm lem
Vẫn gọi khẽ nhớ anh
Vẫn thì thầm yêu anh
Vẫn là anh...
Đêm lạnh…
Một mình lặng ngắm màu xanh xám đang dần chìm vào bóng đêm, lặng nghe gió rít từng hồi luồn qua kẽ tóc một cảm giác xao xuyến nhớ. Chưa bao giờ em nhớ anh như bây giờ, anh à! Phải chăng sau bao niềm đau anh đã mang đến, em thay đổi nhiều hơn. Em trầm tĩnh hơn trước giận dỗi, em kiệm lời hơn trước nỗi đau và em dường như chỉ muốn hoàn toàn im lặng trước những sóng gió. Em đã tự hỏi mình “phải chăng em đã chẳng còn cần anh nữa?” Tự hỏi và tự vấn đáp em vẫn rất rất cần anh bên em, cần anh ôm em trước những khó khăn của cuộc sống, cần anh lắng nghe những tâm tư của em trong từng ngày trôi qua. Nhưng bây giờ đã khác, em đủ tỉnh táo để chỉ muốn kể cho anh nghe những niềm vui, những điều hạnh phúc. Em giấu cho riêng mình những nỗi đau, em sợ… Em sợ cuộc sống em quá đau sẽ khiến anh chán ghét mà bỏ rơi em, anh sẽ quay lưng với em để đi tìm một người dịu dàng có thể chia sẻ tâm sự với anh, để anh cũng nồng nàn gọi tha thiết vợ yêu. Em sợ một lần nữa anh lại quay lưng với em khi mà em cần anh nhiều nhất…
Phụ nữ ai mà không ghen hả anh? Cái ghen mỗi người thể hiện khác nhau, nhưng một khi còn nói nghĩa là người phụ nữ đó vẫn muốn nắm chặt tay người mình yêu. Một khi họ im lặng vì niềm đau quá lớn thì họ sẽ gạt nước mắt quay đi, khi đó dù có cố níu kéo thì cũng vô ích. Cuộc đời mỗi người đều có những mối quan hệ riêng khó tả, khó giải thích nhưng nếu là một người đủ yêu thương sẽ cố gắng không làm người mình yêu đau lòng. Qua từng ánh mắt, từng hành động em hiểu rằng anh yêu em, nhưng sự vô tâm của anh đôi khi làm em xé lòng vì đau xót. Anh vô tâm để lại vài di tích chứng cứ tình cũ, à mà cũng không thể gọi là tình cũ khi trong cán cân anh đong đến e cũng chưa chắc được rằng em là người nặng hơn, mà đơn giản là em đang là người gần anh hơn. Nỗi nhớ trong em cào xé em, nỗi nhớ nói với em rằng chỉ cần anh bên em, thế là đủ rồi đừng đòi hỏi nhiều, đừng suy nghĩ nhiều. Hạnh phúc là tạm quên quá khứ đừng kỳ vọng tương lai mà phải biết chấp nhận những điều mình đang có. Cố gắng nắm bắt những điều mình đang có để gìn giữ cho tương lai…
Hạnh phúc với em là những nụ cười bên anh, vì hạnh phúc đó nên em luôn lo sợ sẽ mất đi những nụ cười rạng rỡ và thoải mái nhất của em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm… Sâu tận cùng của tình yêu là mong muốn người mình yêu hạnh phúc, nên em cảm thấy mình phải nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nắm tay anh và sẽ buông khi nào anh quay đi. Vì em muốn anh hạnh phúc nên em sẽ sẵn sàng chúc phúc anh. Nụ cười em khi ấy chắc chắn sẽ chẳng còn rạng rỡ nhưng ít ra em thấy nhẹ nhàng vì đó cũng là cách để em yêu anh. Em nhớ anh nhiều nhiều lắm...
Dù nhiều lần anh làm em đau lắm, nhưng em vẫn thì thầm em nhớ anh, em cần anh vì em yêu anh.

Tuesday, December 17, 2013

Thấy mình bỗng trẻ

Từng bước, từng bước thầm, mưa giữa mùa… cuối năm. Giật mình. Phát giác nó không còn chạy long nhong trên những con đường của phố thị. Một mình.
 photo Christmas-Wallpaper_zpsb0b28140.jpg
Để cảm nhận cái se lạnh của thời khắc giao mùa từ cơn gió ngược phía sau lưng và giá lạnh phủ đầy mắt trên những bộ quần áo của người qua. Mọi thứ đang chuyển màu. Những màu sắc của Noel đã bắt đầu lên khung, những ma-nơ-canh thay bộ cánh mới, bắt sáng, thu hút những ánh nhìn từ phía bên trong cửa kính. Sài Gòn khoác lên mình những hoạ tiết trang trí và những ngọn đèn đầy màu sắc để bắt nhịp về một trong những thời điểm rộn ràng nhất của năm. Giáng Sinh đang về.
Để quên luôn cảm giác xuống đường, hòa vào dòng người chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng lòng rộn ràng về một thời khắc. Tâm trạng. Mênh mang rồi lắng lòng đi để tự kỷ một chút gì đó khi ngỡ ngàng nhìn lại, phát giác rằng một năm nữa lại sắp qua và ngồi đây ra một góc. Tự thầm. Ai đó có đợi ta ở mùa sang!?
 photo Autumn_Magic__by_Camiloo.jpg
Không còn nữa. Tuổi xuân buồn lặng căm, đi trong chiều mưa hoang, đời biết ai thương mình...
Vì giờ đây phía sau lưng giờ đã có gió lùa, không còn tạt thẳng đến lưng khi mỗi lần gió ngược.
Vì giờ đây phía sau yên xe đã lấp đầy không còn chỗ trống với chân trẻ chen giữa đôi bạn già. Khắc khoải về những ngày qua tưởng chừng như không dừng lại.
Vội. Lắng nghe.
Nhịp sống của riêng mình. Nhiều lúc. Tưởng rằng như lạc lõng giữa nhịp sống đời thường. Ba mái đầu, hai mái đầu sắp nhuộm màu khói bay và một mái đầu xanh kẻ dòng, rượt đuổi nhau trên từng con phố.
 photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2814_29_1622394005.jpg
Tấp vội vào một phòng khám, sợ đêm qua vội vàng. Ngân vang giọng đớt. Em đi đâu về… nghĩ gì vui thế... giữa gian phòng người tới kẻ lui, có cùng chung nhịp sống về những mái đầu xanh, khác chăng là kẻ dòng. Nó ngồi ôm con hát. Anh đi đâu về, dầu máy đầy tay,… nghĩ gì vui thế…
Rồi cười một mình.
Khi bàn chân nào khẽ nhịp, thốc nhẹ vào lưng nó như nhắc nhở hát ca giữa dòng người nghiêng ngã. Tự dưng. Ngửa mặt. Nhìn thoáng về phía trời xa, đã lâu rồi quên mất về một ánh trăng vừa tròn, không còn mãi trăng non, giờ đây tròn vành vạnh, cất lên cao tiếng hát với giọng đớt, răng đau.
Đêm nghe tiếng đàn… dừng hát tại đây, chợt thèm nghe thật, giữa dòng người đi, đèn pha ngược lại, một con đường vắng, nghe tiếng gió reo hai bên đường lộng gió, có tiếng cây xanh, thở đều theo phố, phì phò thở than, ngày tháng sao điêu tàn, giết đi phần ký ức. Một ngày của hôm qua… có người lính trẻ, nhớ người bạn gái, rồi đàn một mình.
Nhớ những phút lưu linh, từng được như Trần Tiến… Đi trong tiếng đàn, thành phố tình ca… Giờ đây thiếu vắng - những phút lưu linh, thiếu luôn lời tự tình của người lính trẻ ngồi đàn một mình. Tình tình tính, tính tính tang tang tình tang, tang tang tính tình tang. Ngỡ ngàng. Thiếu lại đầy. Ô hay! Tự dưng. Thấy mình bỗng trẻ dù tóc sắp nhuộm màu khói bay.

Hôn nhân không như là mơ

Bạn tôi, đêm trước ngày bước chân vào tổ ấm mà trong đó nó phải đóng vai một người đàn ông có trách nhiệm, với một người con gái chẳng chung huyết thống, không có ì ri máu mủ nào cứ trằn trọc với những lo toan: Ngày mai sẽ ra sao nhỉ, tự nhiên lại làm chồng, ít sau làm bố, tự nhiên…tự nhiên.
Tôi lấy tay thụi hông nó cười gằn: Tự nhiên cái khiên rơi xuống.
Chẳng phải thế à. Hôn nhân là một sự chuyển hóa có điều kiện, từ một trạng thái nền tảng như bạn bè, gặp gỡ tình cờ, sắp đặt nhân tạo hay tính toán của tạo hóa…quá trình đó trải qua một quá trình thúc đẩy của ít nhất hai con người. Chẳng có gì là tự nhiên, tất cả đều có một nguồn cơn nào đó.
Năm qua là một năm chứng kiến nhiều thằng bạn kể cả con bạn tôi cất bước ra đi trở thành một người đàn ông, một người phụ nữ có trách nhiệm (trong đó có cả người yêu cũ) của tôi nữa.


Hôn nhân, đối với đại đa số con người tồn tại trên trái đất (ít nhất là trên lãnh thổ nước ta) là một quá trình nhất thiết phải diễn ra. Nói về mặt tự nhiên, đó là một hình thức cấu kết để duy trì nòi giống thông qua việc sinh con đẻ cái. Hôn nhân, sâu hơn nữa đó là một sự tác hợp mà như ở đâu đã viết, con người sinh ra luôn có một nửa còn lại vương vãi ở đâu đó trong cuộc sống. Bất chợt một ngày đẹp trời nào đó, ta bơ vơ đạp phải nó…ta nhặt lên, gắn vào, ta mơ hồ thấy hợp và ta tiến đến hôn nhân. Nhưng ở đời, nhầm lẫn luôn là một khái niệm ta nhất thiết phải trải qua. Hôn nhân thất bại, ta đem nửa còn lại ra soi chiếu, ta đẩy nó ra xa ta bằng một thái độ xa lạ hoặc kết thúc nó bằng một tờ giấy có tên là Đơn xin ly hôn.
Tiếp đến, ta lại mòn mỏi đi tìm, ta lại chợt nhiên va chạm với một nửa khác. Lúc đó ta ồ ra, à đây mới là một nữa đích thực. Ta cố công hàn gắn nó, ta dẫm đạt lên mọi sự dị nghị đồn đoán để tiến đến hôn nhân. Nếu hôn nhân thành công mà không có sự gượng ép, lúc đó một nửa kia mới thực là một nửa ta tìm kiếm giữa chốn nhân gian, nhưng nếu không đương nhiên đó vẫn là một sự nhầm lẫn tiếp diễn mà thôi.
Như thế đấy, đôi khi ta nghe ở quán trà đá, những ông cụ bà lão tóc bạc ngồi than thở về cuộc hôn nhân tan vỡ của cháu mình, con mình với những câu hỏi như: Sao bây giờ chúng nó yêu nhau dễ thế, lấy nhau dễ thế, cơ hội gặp nhau nhiều thế, tìm hiểu nhau lâu thế…mà chia tay nhau cũng dễ thế.
Câu hỏi kia hàm chứa nhiều khoảng cách thế hệ. Nhưng quả thật hôn nhân thời nay đang đối mặt với nguy cơ tan vỡ cực cao. Nguyên Viện trưởng Viện dân số và các vấn đề xã hội (xin phép giấu tên) kể với tôi câu chuyện trong gia đình mình, ông nói: “Cô cháu tôi du học ở nước ngoài về, trình độ giỏi, tiền kiếm được, giao tiếp ăn nói chừng mực, lễ phép. Nhan sắc nền nã kiểu gái Hà Nội. Chồng nó là cán bộ nhà nước, tiền kiếm được, ngoại giao tốt, tốt mã đẹp người….chúng nó lấy nhau chừng được một năm thì chia tay..Ai cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao”.


Đó là mọi người, còn trong suy nghĩ của vị nguyên viện trưởng cũng đã có những giải đáp về mặt khoa học của mình, tuy nhiên ông chỉ giải thích một cách ngắn gọn đó là sự không tương xứng của những quan niệm sống. Câu này thực ra là một đúc kết cuộc sống thuần túy. Khi người ta yêu nhau, không đến được với nhau, người ta lý giải nó bằng câu “Không hợp nhau” còn khi ly hôn, người ta cũng có thể lý giải nó là “không sống nổi được với nhau”. Tiền bạc, vật chất, địa vị xã hội có thể xếp đặt anh ở vị trí cao trong xã hội, nhưng chắc gì đã xếp đặt anh được vị trí trong gia đình. Vị trí đó phải được xác lập trên cơ sở sự tôn trọng của người vợ, thái độ của người chồng đối với hôn nhân. Khi một trong hai người muốn vượt qua vị trí mặc định của mình (tốt thôi) nhưng lại cố tình dẫm đạp lên vị trí của người khác (tức là vợ hoặc chồng mình) tức là tự họ đã kéo căng sợi dây hôn nhân trong tư thế kẻ giằng người kéo.
Thế nên, hôn nhân đúng là một bài toán khó giải. Nhưng nếu lời giải không thể tìm ra thì đừng cố gắng giải nó bằng mọi giá, cả hai cứ âm thầm sống tốt với chức phận của mình coi đó như là một đáp án ẩn số, đến một lúc nào đó lời giải sẽ hiển hiện.
(Bài viết là quan điểm của một kẻ chưa từng bước qua “cảnh giới” của hôn nhân, nhưng đúc kết từ trải nghiệm lời kể của mọi người và trải nghiệm từ những thằng bạn, cô bạn thốt ra. Cũng là lời giải đáp sự than thố của thằng bạn trước nguy cơ hôn nhân tan vỡ, nếu có gì sai sót xin được lượng thứ).
Khuyến mãi bằng một mẩu chuyện vợ chồng của tôi trên facebook của mình:
Tình cờ đọc được đoạn chát của vợ chồng thằng bạn trên facbook

Vợ: Hôm nay chồng về nấu cơm nhé, vợ bận. 
Chồng: Xin lỗi nàng nhé, đọc lại quy chế phân chia trách nhiệm trực thuộc quy định về bảo toàn tổ ấm đi nhé. Nấu cơm là việc của vợ, kiếm tiền đi chợ là việc của chồng.
Vợ: Nhưng quy chế đó có nói, nếu vợ bận thì đó là việc của chồng. 
Chồng. Ờ, thế quy chế có quy định nếu cả hai cùng bận thì sao không ?. Hôm nay chồng bận. Hé
Vợ: Thế rốt cuộc ông có nấu không, hay muốn mai cắt luôn tiền cà phê
Chồng: Cắt gì mà cắt, chưa đòi tăng nhé, xăng tăng rồi mà vẫn từng ấy tiền. Bố trí nâng lên cái đê. 
Vợ: Chồng ngoan, nấu cơm đi mai vợ tăng thêm cho 15 ngàn.