Sunday, December 22, 2013

Chếnh choáng địa đàng

Ngày chúng ta rời khỏi giao lộ tình yêu để đi đến một miền vô định, anh đã tự ngụy trang cho bản thân mình màu xanh của lộc non ươm mùa, còn em cũng đã mang trong lòng những linh cảm không còn an yên trong tiềm thức. Đâu biết rằng những lời hứa hẹn yêu thương đã được chúng ta sắp xếp ngăn nắp cho một mùa xa cách. Sẽ chẳng còn ai nhớ rằng ai đã từng lớn lên từ một loài hoa diên vĩ. Khi những bàng hoàng từ cơn suy kiệt đã xóa nhòa từng câu yêu thơm lừng vẫn còn đỏ rực trên môi nhau. Chúng ta chỉ là hai kẻ hành khất lạc chân vào giữa địa đàng không lối, rồi viễn tưởng cho rằng hai trái tim chung nhịp sẽ có một đoạn kết viên mãn khi chung đời nơi bờ bến yêu thương. Đâu biết rằng những men say vẫn còn chếnh choáng, và tâm thức thì chưa tỉnh ngộ.
Sẽ là bình thường và thản nhiên quên nếu chúng ta đã một lần giẫm chân qua một vực thẳm của địa đàng, nhưng tiếc thay chúng ta chỉ mới bước qua những mơ màng của niềm nhớ đến thật thà và ngây dại. Tuổi xuân thì mãi dậy thì chưa chín chắn để hiểu rõ cái cảm xúc vốn không thể gọi yêu thương, trong khi tất cả đã rõ ràng như một khoảng trắng. Trong những ngờ vực suy tính của lý trí, anh đã nghe những mùa Đông rơi rụng thảm thương bên dòng sông trắng xóa, nhìn thấy những đàn cá mù lòa co rúm người cố tìm đến chút ấm áp của đại dương. Giờ đây, anh đang nhìn từ một độ cao nhất của thủy triều để tưởng niệm về tình yêu xưa cũ. Còn em cũng đã búi tóc vấn khăn tang cho cuộc tình năm tháng, dẫu biết là không bao lâu.
Đã có lúc anh hồ nghi về những cuộc tình hiện tại, đôi lần mò mẫm trong bóng tối của địa đàng để cảm nhận về yêu thương. Bất chợt chỉ là những hình dung về em. Và trái tim lại đôi phần gỉ máu. Đành nhắm mắt để thất lạc những vàng son một thuở. Rồi mai đây em có vô tình tìm đến vùng địa đàng xưa cũ để thắp hương nghi ngút cho mộ phần của chúng ta, thì hãy nhớ rót cho anh một chén rượu đầy, để ở phía bên kia mùa nhớ, anh cũng có phút chốc được nếm trải vị chếnh choáng của thời gian trong khi tâm trí vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những bộn bề của hiện tại.
Qua những mê đắm của một thời, giờ đây anh chỉ âm thầm thu dọn những tàn tro. Nếu ngày mai trời có xanh nắng như mọi ngày, cũng là lúc anh đang ngồi vá víu những yêu thương đã đôi phần rách nát và nghĩ về em như một câu chuyện của loài hoa diên vĩ mới nở sáng nay…

No comments:

Post a Comment