Thi thoảng mình vẫn giữ thói quen nuốt những giọt nước mắt vào lòng,
bằng cách hít thở thật sâu mỗi khi chúng chực trào ra nơi khóe mắt.
Lâu rồi mình không có thời gian mà nghĩ vẩn vơ như thế này, hay ngồi
nhâm nhi một bản nhạc buồn mà mình yêu thích. Cùng lắm thì cũng chỉ có
một khoảng trống nhỏ nhoi để mình kịp nhớ đến một người.
Chợt nhận ra hình như mình luôn có hứng thú với những điều cũ kỹ. Kể cả
những ký ức đã được thời gian vuốt ve và ru ngủ, thì chỉ cần những lúc
thảnh thơi thế này mình cũng có thể lôi chúng ra mà nhấm nháp một cách
đầy thú vị.
Bây giờ mình vẫn ngồi đợi mùa Hạ đến với nỗi sợ hãi đang lớn dần theo
ngày tháng cận kề. Không biết rồi mình sẽ bước qua nó như thế nào khi
những ký ức vẫn bủa vây lấy mình. Nó cho mình cái cảm giác khó chịu vô
cùng, như thể có cơn lũ đang trào dâng trong lòng, nửa như thiết tha,
nửa như chối bỏ. Nhiều khi mình vẫn cố tạo cho mình một thói quen nào đó
để nấp đầy những khoảng trống trong ngày. Thói quen đi ngủ sớm, thói
quen xem một bộ phin hay đọc một cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích… Vậy
mà đôi khi những ký ức và nỗi nhớ vẫn như một điều gì đó to lớn hơn cả
lý trí. Chúng cuộn tròn và lôi tâm hồn nhỏ bé của mình vào một thế giới
trống rỗng và xa lạ, chẳng có gì ngoài những cơn mưa và gió rít.
Ngoài kia những cơn mưa phùn vẫn lay động không ngừng trong khói bụi
đặc quánh và ẩm ướt của thành thị. Quỹ đạo của cuộc sống vẫn chuyển vận
không ngừng, vạn vật đang sinh sôi nay nở. Chỉ có mình ngồi bất động
trong căn phòng này mà nỗi đau thì vẫn cứ tượng hình trong từng mạch
thở. Hình như mùa Xuân đã đi qua cuộc đời mình quá nhiều, và những nỗi
đau cũng lần lượt đến cùng như những dòng sông vẫn miệt mài chảy về với
biển. Ước gì một lúc nào đó những nỗi đau ấy sẽ ngưng đọng lại trong một
vách ngăn nào đó để mình có thể lôi chúng ra mà đốt thành tro bụi.
Đêm qua mình đã để tâm hồn lộn ngược với men say. Không phải mình đang
ôm trong lòng một nỗi đau khủng khiếp nào đó, cũng chẳng phải mình yếu
đuối đến độ phải tìm đến hơi men để lãng quên điều gì. Đơn giản là mình
muốn làm một cái gì đó giúp mình ý thức được mình đang ở đâu trong cái
thị trấn xa lạ, bon chen và giả dối này.
Buổi chiều nụ cười đi vắng, những cơn mưa trắng xóa mang theo một nỗi
buồn trĩu nặng trên bờ vai gầy guộc. Niềm vui và hạnh phúc cứ mong manh
như một cơn gió nhẹ. Mình chợt nhớ đến câu nói của người họa sĩ: “tình
chỉ đẹp khi trong lòng chẳng còn ai". Chợt ước một lúc nào đó lòng mình
cũng có thể tĩnh yên như một đêm mùa Thu lặng gió. Chợt ước xung quanh
mình có thể hoá thành những hàng rào thép gai vững chắc đến độ những nỗi
đau không thể bước vào. Rồi sẽ có lúc mình như người đàn bà trong bức
tranh của người hoạ sĩ ấy, lòng thật vững vàng và kiêu hãnh đi trên con
đường lá vàng rơi cùng với chiếc bóng của mình mà chẳng cần ai bên cạnh.
Như thể ngày mai rồi nắng sẽ lên. Hẳn rồi sẽ lên người nhỉ…?
P/S: Mình vẫn ngồi đây, đợi người trên đại lộ u buồn này, chỉ để chắc
rằng người sẽ không còn trở lại. Vậy thôi rồi mình sẽ không còn phải
nuối tiếc vì những tháng năm không sống thật với lòng mình.