Wednesday, August 28, 2013

Sương trong nắng

“ Có những giọt sương sẽ tan dần trong nắng…
    Nhưng cũng có những giọt nắng… sẽ ở mãi bên sương…”
  

 Tại một quán café yên bình và lãng mạn nằm bên bờ hồ Tây.

 Bài hát “Beautiful in white” của Shane Filan vang lên nhẹ nhàng, sâu lắng như làm cho bầu không gian tan chảy trong sự ngọt ngào, như kéo gần trái tim của mỗi con người ngồi ở nơi đây. Họ nói chuyện với nhau, cười đùa với nhau hay ít nhất là nhìn vào mắt nhau, trao cho nhau những sự âu yếm từ tận đáy lòng.

 Tuy nhiên…

 Cũng ở quán café ấy nhưng khoảng cách giữa anh và nó lại có thể tính bằng… chu vi của trái đất. Nó nhìn anh nhưng anh không nhìn nó, thứ duy nhất mà anh để ý nãy giờ chỉ là những dòng suy tư của chính anh mà thôi. Nó nhìn anh thêm một lần nữa rồi cụp mắt xuống, tiếng thở dài dù đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn thoát ra đầy nặng nề và buồn bã.

 Nó là bạn của anh? Không phải.

 Là em gái kết nghĩa? Vẫn không đúng.

 Thế thì chắc chắn là người yêu? Lại càng sai.

 Nói theo cách đơn giản nhất thì nó yêu anh nhưng là tình yêu đơn phương không cần hồi báo. Cái tình yêu âm thầm mà mãnh liệt, nhẹ nhàng mà dữ dội, mong ngóng mà tuyệt vọng khiến nó bao lần muốn bỏ cuộc để lòng nhẹ nhõm nhưng… nó không làm được. Thậm chí đến khi anh tay trong tay với “ai đó” thì nó cũng vẫn giữ trong lòng thứ tình cảm thủy chung đến ngốc nghếch ấy. Tất nhiên, thứ gì cũng có giới hạn của nó, bao gồm cả nỗi đau… Ngày mà nó quyết định nói cho anh biết tình cảm của mình để có thể bước đi không còn gì nuối tiếc thì lại là ngày xảy ra chuyện mà không ai ngờ tới… người yêu anh gặp tai nạn và qua đời.

 Anh khóc. Anh cười. Anh như phát điên. Anh nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt thù hằn và xa lánh. Cuối cùng thì sau bốn tháng kể từ ngày cô gái ấy mất, anh trở thành người như bây giờ: lạnh lùng, lãnh đạm, thờ ơ. Đi bên anh, chứng kiến sự đau khổ của anh trong suốt quãng thời gian đó mà không biết nó đã khóc thay anh bao lần. Thậm chí, đến ba từ đơn giản kia nó còn chưa kịp nói cho anh mà chỉ biết ngây ngốc ở cạnh anh, đưa anh đến tất cả những nơi có thể đến.

 Giọt nước long lanh chầm chậm lăn khỏi khóe mi và rơi xuống mặt bàn. Nó vội vã lau đi như không muốn anh nhìn thấy.

 Trong quán café, có một trái tim vỡ vụn như thủy tinh…

 Cũng trong quán café, có một trái tim đau đớn cố gắng nhặt nhạnh từng mảnh của trái tim vỡ vụn…
                                                           ***
 “Thủy à, con sang nhà chăm sóc thằng Long hộ hai bác nhé, nó ốm rồi con ạ. Chắc phải đến tối hai bác mới về đến nhà, bác nhờ con cả đấy”. Nhận được điện thoại của mẹ anh, nó vội vã khoác tạm chiếc áo trên ghế rồi lao đến nhà anh, trên đường đi không quên ghé vào mua mấy thứ để nấu cháo. Đến nơi, nhìn anh xanh xao nằm trên ghế salon, hai mắt nhắm nghiền mà nó thấy trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa vô cùng. Nó nhẹ nhàng kéo lại chiếc chăn trên người anh rồi nhanh chóng đi vào bếp. Chẳng mấy chốc, bát cháo nóng hổi đã được nó bê ra và đặt lên bàn một cách cẩn thận.

- Anh Long…

 Nó khẽ lay cái cơ thể đang nóng bừng vì sốt của anh nhưng bàn tay to lớn của anh đột nhiên nắm chặt lấy tay nó.

- Đừng đi… anh xin em, đừng đi nữa. Anh xin em mà, về với anh… có được không? Hoa à… đừng đi nữa.

 Anh khẩn khoản van xin trong giấc mơ, giọt nước mắt mặn đắng của người đang ở tột cùng sự đau khổ bất giác lăn xuống mà không hề biết, có một người khác cũng đang rơi lệ. Cái cảm giác nhói đau nơi lồng ngực nay càng dội về dữ dội hơn khiến nó cắn chặt môi đầy đau đơn. Người đó thật sự là lẽ sống, là sinh mạng của anh sao? Mất đi người đó thật sự khiến anh khổ sở đến thế này sao? Đôi chân của nó muốn vùng chạy khỏi nơi này, vùng chạy khỏi những dằn vặt về anh nhưng không hiểu điều gì cứ níu chặt lại khiến nó không thể thoát ra. Cuối cùng, nó gạt nước mắt và gạt nhẹ cả đôi bàn tay anh ra.

- Em không phải chị Hoa. Anh mau dậy ăn cháo đi rồi còn uống thuốc nữa, dậy đi anh.

 Anh chầm chậm mở mắt- đôi mắt mới vừa nãy còn khóc vì một người con gái thì giờ lại trở nên lãnh đạm với một người con gái khác hay nói đúng hơn là anh lãnh đạm với tất cả mọi người. Im lặng không đáp, anh xoay người vào bên trong mà không liếc qua bát cháo lấy một lần.

- Coi như là em năn nỉ anh đó, anh ăn đi, được không?

- Em về đi.

 Đáp lại sự chân thành của nó chỉ có sự lạnh lùng của anh khiến nó không thể kiềm chế thêm được nữa. Nó gào lên trong nước mắt:

- Anh dừng cái trò hành hạ mình và hành hạ người khác lại được rồi đấy! Anh không nghĩ đến bản thân anh thì cũng phải nghĩ đến hai bác chứ? Anh có biết hai bác lo cho anh thế nào không? Chị ấy đã chết, đã chết rồi! Đứng lên và làm một người đàn ông bản lĩnh đi, đồ hèn nhát!
 Nó đau đớn chạy vụt ra khỏi nhà anh, chỉ để lại tiếng “sập” khô khốc của cánh cửa ở đằng sau. Nó vừa đi vừa khóc như một đứa trẻ mặc cho mọi người trên phố tha hồ nhòm ngó, chỉ trỏ. Nỗi đau này, nó đã không thể giữ ở trong lòng nữa… không thể…

                                                                ***
 Một mình trong căn nhà trống trải, anh từ từ ngồi dậy. Cô bé đi thật rồi… Anh nhìn bát cháo đã nguội ngắt từ bao giờ trên bàn rồi cầm lấy chiếc thìa, đưa từng thìa cháo vào miệng. Xoay nhẹ bát cháo, một chấm nhỏ màu đo đỏ như máu chợt lọt vào mắt anh. Cô bé vẫn chẳng thế thay đổi được tính hậu đậu của mình… Chẳng mấy chốc bát cháo đã hết, khuôn mặt anh cũng giãn ra đôi chút cho một sự thoải mái nào đó.
                                                               ***
 Trời về khuya. Nó chậm rãi bước đi trên con đường quanh hồ, cố gắng thả mình vào sự yên bình về đêm, đêm Hà Nội. Mấy lời của bố mẹ về việc đưa nó đi du học cứ văng vẳng trong đầu khiến nó càng thêm rốii. Nước Mĩ xa xôi ư? Nó còn nhiều thứ lưu luyến ở đây lắm. Nó không muốn xa gia đình, xa bạn bè, lại càng không muốn xa những thói quen đã gắn với mình biết bao nhiêu năm tại mảnh đất thân thuộc này. Nhưng rồi nó nghĩ đến anh… nếu như vậy thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai… phải không?
                                                              ***
 Một chiều chủ nhật buồn bã và ảm đạm hơn rất nhiều những buổi chiều khác, nó ngồi yên lặng bên cạnh anh trên bãi biển. Từng con sóng cứ thay nhau vỗ bờ khiến những đợt sóng lòng trong nó cũng rì rào, xôn xao. Biển hôm nay buồn quá, nhưng là biển buồn hay người không vui? Hít một hơi thật sâu, nó vừa nhìn ra phía xa xăm vừa cất lời, cố gắng để giọng nói không trở nên run rẩy.

- Anh à, em đã quyết định rồi. Em sẽ đi Mĩ.

 Anh quay sang nhìn nó rồi lại nhanh chóng quay đi khiến nó thực sự không biết điều gì đang diễn ra trong suy nghĩ của anh.

- Ừm… bao giờ em đi?

- Ngày mai em bay rồi.- Nó nói mà có thể cảm nhận được rõ sự nghẹn ngào của mình.- Trước khi đi, em có điều này muốn nói với anh. Em…

- Có thật sự quan trọng không?- Giọng nói của anh như mang cả hơi thở của đại dương lạnh lẽo.- Nếu không quan trọng thì đừng nói. Có những thứ giữ riêng cho mình biết đâu lại tốt hơn.

- Em không hèn nhát như anh đâu!- Nó đứng phắt dậy và nhìn thẳng vào mắt anh.- Em thích anh. À không, phải nói là em yêu anh. Thứ tình yêu ấy khiến em đau khổ, dằn vặt và mệt mỏi nhưng em lại không thể ngừng yêu anh! Chỉ cần nghĩ đến việc hàng ngày được trông thấy anh, được ở bên anh cũng đủ khiến em hạnh phúc dù em biết, sự tồn tại của em không có nghĩa lí gì với anh!

 Nó nói trong nước mắt rồi quay lưng bước đi. Nhất định nó phải ngẩng thật cao đầu, phải bước đi thật mạnh mẽ để anh và cả bản thân nó không còn vướng bận. Bỗng nhiên từ phía sau, anh chạy vụt lên và kéo chặt lấy cánh tay nó. Nó cố nuốt cái cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng xuống và nắm chặt hai tay. Nỗi đau như ngàn mũi kim đâm khắp cơ thể khiến nó bật ra vài tiếng nấc. Nó mỉm cười trong khi hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài.

- Từ khi yêu anh, em đã biết kết quả của thứ tình cảm này giống như sương mai vậy. Lung linh, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh. Sương sẽ tan khi có nắng và có lẽ giờ đây, ánh nắng đã thực sự xuất hiện rồi.

 Nó bước đi và môi vẫn mỉm cười. Từng hạt cát trắng mịn dưới chân giờ đây giống như từng chiếc gai nhọn hoắt cứa vào bàn chân làm nó nhói đau. Nó sẽ không ngoái lại nhìn anh lần nữa, nó sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh như sương tan trên cành lá, nhẹ nhàng thôi…

                                                           ***

 6 tháng sau.

 Cái lạnh của New York khiến nó cũng như những người đi đường cố gắng vừa đi vừa thu mình vào trong từng lớp áo với hi vọng tìm được chút ấm áp nhỏ nhoi. Vậy là nó đã đặt chân đến nước Mĩ phồn hoa và nhộn nhịp được sáu tháng rồi. Sáu tháng với những lạ lẫm, sáu tháng với những gồng mình để thích nghi với đủ mọi thứ mới mẻ nơi xứ người và sáu tháng với nỗi nhớ da diết mang tên Việt Nam. Tất nhiên… nó nhớ cả anh nữa. Dù đã cố dặn lòng mình không được vương vấn nhưng trái tim vốn dĩ bướng bỉnh nên chẳng bao giờ nghe theo lí trí. Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Có mỉm cười vui vẻ hay vẫn lạnh lùng như trước? Nó nghĩ rồi lại lắc vội đầu như để xua đi những hình ảnh vốn luôn hằn sâu trong kí ức về anh. Ghé vào một cửa hàng, nó mua vội cốc café nóng hổi rồi lại lao ra ngoài. Có lẽ nhịp sống hối hả và bận rộn nơi đây đã dần nhiễm vào nó từ bao giờ mà nó không hề hay biết.

 Bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện khiến nó thoáng ngạc nhiên. Dừng lại một chút, nó khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch của mình. Ở nơi này thì làm sao nó gặp được người quen nào cơ chứ? Nhưng bóng người kia cứ vậy tiến đến và đứng ngay trước mặt nó.

 Cốc café rơi “bộp” xuống lòng đường.

 Nó mở to mắt, bờ môi cứng đi vì lạnh bỗng nhiên mấp máy, khẽ run rẩy.

 Đôi chân đứng im như trời trồng, máu trong người chảy với vận tốc không thể kiểm soát khiến nó vừa nghẹn ngào vừa hạnh phúc...

 Một giọt nước nóng hổi lăn dài từ khóe mắt xuống đến cằm và rơi nhẹ trên bàn tay đang đặt trên má nó đầy âu yếm.

 Là anh. Thật sự là anh! Anh đang xuất hiện trước mặt nó, bằng da bằng thịt chứ không phải hình ảnh hư ảo, chập chờn trong mỗi giấc mơ nó thường hay thấy. Anh nhìn sâu vào mắt nó và mỉm cười.
- Em gầy đi nhiều quá. Lại ăn uống linh tinh, không ngủ đủ giấc phải không? Lớn rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc mình thế à?

- Tại sao… tại sao anh lại đến đây?- Nó xúc động hỏi anh trong khi sống mũi đã cay xè.

- Không phải em muốn anh trở thành một người đàn ông dũng cảm, bản lĩnh sao? Đứng trước mặt em bây giờ là một người đàn ông như thế. – Anh nở nụ cười hiền hòa- Em đã từng nói với anh, sương sẽ tan khi xuất hiện ánh nắng, có phải không? Nếu đã như vậy thì anh nguyện làm một ánh nắng nhỏ nhoi, không rực rỡ, không chói lòa, đủ để sưởi ấm mà không làm sương tan biến. Em… sẽ chấp nhận anh chứ?

 Nó bật cười hạnh phúc. Anh “trở về” rồi, anh của ngày xưa đã trở về bên nó rồi. Trái tim chìm trong đau khổ bấy lâu của nó nay lại đập những nhịp đập rộn ràng, cháy bỏng yêu thương dành cho anh. Không biết nó đã mong chờ giây phút này bao lâu, chỉ biết cái cảm giác vỡ òa vì hạnh phúc ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì trên đời! Nó đưa bàn tay lạnh cóng gạt nước mắt rồi cố tỏ ra lém lỉnh.

- Nếu em không chấp nhận thì sao?

- Thì…- Anh tiến lại và bất ngờ nhấc bổng nó lên- Anh sẽ bắt cóc em về Việt Nam để làm cô dâu của anh!

 Anh và nó cùng cười vang, tiếng cười hòa vào nhau đầy ám áp và xua tan đi cái giá lạnh nơi xứ người. Trong “cuộc chiến” này, cả anh và nó đều đã chiến thắng nỗi đau để vươn đến hạnh phúc- một hạnh phúc giống như socola nguyên chất: vừa đắng, vừa ngọt… và tràn đầy tình yêu.

Nhanh

Chúng ta bắt chước nhau quá nhiều thứ trong cuộc sống.
.
.
Chúng ta thích bắt chước nhau từ những thứ lặt vặt cỏn con vì chúng dễ thương và vui vui, như một động tác tay khi tém tóc, cách phát âm tiếng Anh giọng Anh của chàng trai mình đang phải lòng, cách chêm vào tính từ trong khi kể chuyện, một tư thế pose ảnh... Tóm lại đó là những thứ lặt vặt dễ thương vô thưởng vô phạt và nếu có ai phát hiện ra hẳn cũng chẳng trách móc gì mà thậm chí còn cười xòa và sẽ quên đi nhanh thôi.
Rồi chúng ta bắt chước nhau những điều có vẻ to to và rõ rệt hơn. Có thể chúng cũng dễ thương, hay hay vui vui, nhưng quan trọng là vì chúng ta dễ có cớ bắt chuyện với nhau hơn phải không!
Tỉ dụ như a anh nghe Lana Del Rey à em cũng thế đấy anh ạ mà đến đêm em còn mở nhạc Yiruma êm êm để làm việc nữa em đoán là anh cũng thế nhỉ (đoán gì chứ!). Và thế là chúng ta trò chuyện với nhau, chia sẻ những câu chuyện âm nhạc nho nhỏ xung quanh Yiruma, Lana hay thậm chí cả Gaga rồi quay về với Đỗ Bảo, Dương Thụ nữa. Rồi em và anh có thể "tình cờ" hút chung một loại thuốc, thế là một cách tự nhiên câu chuyện lại sang đến Marlboro trắng hay đỏ ngon hơn anh nhỉ ngày xưa em hút Esse thấy vui vui thôi chả ngon lành gì cả...
Ti tỉ thứ chúng ta có thể bắt chước nhau trên đời, anh đọc Banana Yoshimoto thì em cũng thế, anh dùng bút Uni PIN fine line viết nhạc thì em cũng dùng nó viết văn, anh làm bánh thì em chuyển sang thích ăn bánh nướng homemade thay vì pizza mua ngoài tiệm, anh thích Sapa ư ồ em cũng vậy nữa... 
Chỉ duy có một thứ không có "em" nào bắt chước "anh" nào hay bất kỳ ai bắt chước nhau được, đó là XÚC CẢM. Có thể là anh thất tình rồi phải không thật ra em cũng thế, nhưng rõ ràng là cái sự "thất tình" của anh của em và của tất cả những người thế gian này vĩnh viễn không thể nào giống nhau được. Thậm chí khi anh bảo "anh thấy như mọi thứ sụp đổ" mà em vẫn kiên trì nói "em cũng thế" đi chăng nữa, cảm giác sụp đổ của chúng ta không thể y hệt nhau. Có lẽ anh thấy như một tòa nhà xây bằng cát chưa kịp dựng lên hàng rào vững chãi thì sóng biển đã xô vào cuốn đi tất cả. Còn em thấy mình là quả trứng bé nhỏ ai đó dùng chiếc muỗng gõ gõ vào cho đến khi xuất hiện những vết nứt chạy dọc lớp vỏ và chỉ việc búng nhẹ ngón tay cho vỡ tan tành. 
Thấy không, dù cố gắng đến đâu, bản ngã của chúng ta vẫn là những mảnh ghép khác nhau và dù có khéo léo xoay chuyển thế nào vẫn không thể chồng khít lên nhau được. Em bắt chước anh và ai đó bắt chước em đi chăng nữa thì những khóc cười buồn vui chúng ta làm sao có thể copy của nhau!
Cuộc sống của mỗi người, chỉ nên dừng lại ở việc bắt chước nhau những thứ lặt vặt nho nhỏ, uống cùng một loại cà phê, dùng chung loại cốc pha trà, nghe chung một dòng nhạc, hút cùng loại thuốc, mặc cùng nhãn hiệu thời trang... như thế thôi và đừng cố trở thành bản sao của người khác vì bản ngã của mỗi chúng ta đều là những hạt bụi vàng lấp lánh có giá trị tôn nghiêm riêng, thật đấy.
.

Không phải chuyện tình yêu

Em không viết về tình yêu.
Vì trong tim em, anh còn hơn cả tình yêu. Góc đó em chỉ dành cho khói.
Khói đã len lỏi vào em từ bao giờ, em không thể nhớ. Cũng như em không thể rõ, em bắt đầu thấy nhớ anh từ khi nào.
Là khi em ngồi một mình trong chiều, trời chênh vênh gió. Nhà em ở giữa cánh đồng hoang, bốn bề gió lộng, gió rượt đuổi nhau trên ban công, gió rú rít trên tàng lá bằng lăng, lá lộc vừng, nhắm mắt lại, em có thể nghe tiếng gió gầm gào trong lòng. Vậy mà rung rinh qua tiếng gió, em nghe tiếng gọi của anh. Xa xăm, dịu dàng, âm trầm.
Như chỉ có tiếng gọi từ tim anh mới làm tim em thắt lại một nhịp như thế.
Như chỉ có tiếng gọi từ tim anh mới làm em chao nghiêng như thế.
Nơi anh ở chắc cũng chìm trong chiều, một trời sương mờ mịt, một không gian ẩm ướt.
Nơi em ở chìm trong khói. Em nhớ khói đến độ, chiều nào em cũng gom lá khô rồi đốt. Ngồi nhìn khói bay lên từng sợ mỏng len lỏi vào không gian đặc quánh buồi chiều.
Biết khói len lỏi vào mắt em. Từng sợi cay.
Hiểu khói len lỏi vào tim em. Từng sợi buồn và đắng.
Anh cũng len vào tim em như thế, từng sợi đắng và buồn.
Em chẳng là gì với anh cả. Trước khi em đến, anh đã có cả một bầu trời và vòng hào quang.
Sau khi em đến, anh vẫn còn một trời và nguyên vẹn vòng hào quang.
Em sợ chạm vào sắc màu lóng lánh trên vương miện của anh. Những sắc màu xanh lam, chàm tím, đỏ trắng sẽ vụn vằn như khói.
Trước khi em đến, anh đã có tất cả.
Anh nói lời pha lê. Trong veo. Lấp lánh.
Em sợ chạm tay vào pha lê. Em chỉ mang lại đổ vở. Cái em có được chỉ là từng mảnh pha lê của anh, không ngừng lấp lánh.
Em không muốn anh đổ vỡ. Em không muốn em chiếm được những mảnh vỡ.
Em muốn ngồi từ xa, trong khói, mờ ảo, em và khói lẫn vào nhau, chiêm ngưỡng tượng đài anh với tròn vẹn vầng hào quang và ánh sáng pha lê.
Và khói ở lại với em. Em chìm ngập trong màn khói, mờ ảo, dần còn là hư ảnh.
Và em cũng đắng chát, cũng cay nồng, cũng lơ lửng.
Cũng hiu quạnh. Như khói.
Có lần em đã nói, kiếp trước em là cỏ, vì cỏ không ngoan nên kiếp này mới phải làm người.
Nhưng tâm hồn em vẫn muôn đời là cỏ thôi.
Là cỏ dịu dàng khi anh cần, cỏ mềm mại dưới chân anh, cỏ mượt mà trong mắt anh, là hoa cỏ quấn quýt anh trên đường về, có khi anh sẽ xuýt xoa gỡ bông hoa cỏ mềm mại đó ra vưt lại ngoài thềm rồi bước vào nhà, bằng bàn chân nhẹ nhõm.
Và cỏ ở lại nơi anh đã đi qua rồi. 
Ở lại mãi nơi anh đã đi qua. Ở lại nơi mãi có màu xanh và nụ cười hồn nhiên của cỏ. Trong khi lòng ngập khói xám.
Giữ nguyên là cỏ mãi bên anh.
Điều đó có phải là yêu không?
Em không viết về tình yêu anh à.
Em viết cho những điều nhẹ nhõm, trong trẻo hơn tình yêu.
Như là cỏ và khói thôi!

Tuesday, August 27, 2013

Khoảnh khắc ấy

Cảm xúc trong tôi dâng lên vào một chiều mưa, khi ngang qua tầm mắt tôi là năm sáu cô cậu học trò  đùa giỡn với nhau dù quần áo đã ướt sũng nước mưa.
 
Nhấp ngụm cà phê đắng ngắt trên miệng, cảm nhận vị đắng đang tan dần trên đầu lưỡi, và sau đó lan vào cả tim tôi. Tôi chợt nhớ đã lâu lắm rồi tôi chưa về trường cũ, đã lâu lắm rồi tôi không hỏi thăm cô, cũng đã lâu lắm rồi cũng không liên lạc với đứa bạn nào. Có phải Tôi đã quên rồi thời áo trắng, kí ức mà Tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ quên. Nay lại bàng hoàng khi mình đã vô tình quên mất rồi....
 
 
Ngôi trường cấp ba ấy, ngôi trường thân thương với vô vàng kỉ niệm, lớp học, bản đen, học trò, và cả thầy cô nữa chợt ùa về theo ánh nắng chiều- màu nắng vàng cam mang đậm màu buồn tiếc nuối, có phải nắng buồn không? hay lòng tôi đang nhuốm màu buồn vào nắng? 
 
Bỗng chốc kí ức ùa về trong đôi mắt ngỡ ngàng của tôi, hình ảnh cậu học trò ngồi ở cuối lớp và sau đó là bạn bè xung quanh, từng người từng người hiện lên. Rồi những trò nghịch ngợm quái chiêu của thời học sinh của tôi như... bỏ gián giả, côn trùng, rắn vào cặp bạn ; vẽ lên mặt ; và cả trò giã gạo đau điếng, những lần cay cú vì bị gán ghép hay những lần trả đũa bằng cây mắt mèo...
 
Cả những buổi trưa không về nhà cả đám tụm năm tụm ba nói chuyện, buồn ngủ thì leo lên bàn nằm chồng chất không đủ chỗ, rồi cả cái tiết mục của Thị Cám lớp tôi nữa.
Những giờ chơi gần nửa lớp ngồi lại nói chuyện với nhau rồi chia nhau món bánh tráng tập thể, vừa ăn không kịp, vừa cay xè nhưng ai nấy cũng thật vui. Vậy mà nhanh thật tụi nó giờ đâu mất rồi, trong tôi chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả....
Những kí ức đó thật quý giá biết chừng nào. Giờ nhận ra và tiếc nuối có chăng đã quá muộn rồi, có ai còn nhớ đến nữa không?
 
Ngồi  lặng nghe lòng tôi ấm lên từng chiều tan học về muộn một đứa cứ ngồi lì ở sân trường nói chuyện rồi giỡn hớt đến khi chán mới về. Có lẽ tình cảm đó là thứ tình cảm trong sáng nhất mà tôi có thể có.
 
Tôi không sao quên được cái lần tôi bỏ học vì thấy mình kém cỏi , không đủ tiền học, bạn biết tụi nó đã làm gì  không? tụi nó đã gom góp lại  đóng học cho tôi rồi tới tận nhà xách tai tôi kéo lên trường.
 
Nghĩ tới mắc cười thật. Đúng là không có tụi nó có lẽ tôi đã không đi được đến bước này. Nếu bây giờ được gặp lại, tôi muốn cám ơn các bạn thật nhiều. Cám ơn tất cả những gì mà các bạn đã dành cho tôi, giờ số tiền đó tôi biết trả nơi đâu? ân tình đó tô biết gửi cho ai đây?
 
Phải chăng là gửi về hồi ức, hồi ức học trò cùng những tháng ngày nhất quỷ nhì ma  ?
 
Sân trường vẫn thế  không có gì thay đổi
Sân trường vắng lặng
Hàng cây còn đó, ghế đá còn đó.
Mà những đứa học trò năm xưa nay đâu mất rồi ?
 
Phải chăng là trường vắng hay là lòng tôi đang vắng. Từng trang kí ức đẹp đẽ hồn nhiên cũng lắm suy tư hoài niệm hiện lên như trách tôi đã quên rồi. tôi cảm thấy nhớ bạn bè nhớ thầy cô da diết. Cảm nhận những hồi ức đó tôi thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc.
 
Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản:
 
Một tờ giấy đánh ca-rô.
Một câu chuyện nói mãi không hết
Một con bướm bằng hoa phượng
Một cái bàn ba bốn người nằm
Một bịch trà đá, trái ổi, trái xoài , và cả bịch bánh tráng trộn nữa.
Một chút hoại niệm , một chút nước mắt chảy trong tim khi kết thúc khóa học
Một trang giấy trắng gửi lại lưu bút vì quá nhiều hay vì tôi không thể nói nên lời
 
Thật sự khi nhớ lại tôi mới chợt nhận ra rằng tất cả đã qua rồi, tôi có tiền cũng không mua được bịch bánh tráng, trái ổi năm xưa.
 
 
Tôi đúng là một kẻ vô tâm đúng không bạn?
Có lẽ:
Không bao giờ gió thổi ngược
Không bao giờ mưa ngừng rơi
Không bao giờ trời tắt nắng
Không bao giờ sân trường nhớ đến một người như tôi
Và không bao giờ kim đồng hồ quay ngược, để đưa tôi về bới thời gian hạnh phúc đó...
 
Nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên trường quên bạn nữa đâu. Mọi người ơi! khoảng thời gian học trò luôn  là thời gian đặc biệt nhất cuộc đời ,không ai trong chúng ta không có những trò đùa tinh quái, những người bạn chí thân, những cảm xúc rung động . Tất cả làm cho thời học sinh luôn đáng nhớ và đầy luyến tiếc. Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười  để mai này khi trong tim nghe vắng xa hãy nhớ về một giấc mơ giấc mơ thầm tiên tuổi học trò.
 
Đó là kí ức của tôi, và thông điệp của tôi "không bao giờ có vé trở về tuổi thơ, cũng không bao giờ thời gian đứng đợi chúng ta, hãy sống để  không nuối tiếc ngày mai".

Trò chơi định mệnh

 
 
Tình yêu không chỉ có niềm vui mà còn mang đầy đủ dư vị đắng, cay, chua, ngọt.

Khi chưa yêu em, anh cứ ngỡ rằng tình yêu chỉ toàn là hạnh phúc. Khi chưa gặp em, anh cứ nghĩ rằng mình mạnh mẽ lắm, rằng trên đời này sẽ chẳng có người con gai nào khiến anh phải yêu đến mức lụy tình. Nhưng thật trớ trêu thay, mọi chuyện lại không hề diễn ra giống như những gì anh từng tin tưởng. anh đã gặp em, đã đem lòng yêu em để rồi bây giờ trái tim anh như muốn vỡ tan ra thành trăm ngàn mảnh bởi phát hiện ra rằng hóa ra đối với em thì tình yêu này chỉ là một trò đùa.

Chẳng biết số phận đã vô tình hay cố ý khi sắp đặt để cho anh gặp em, chỉ biết rằng cuối cùng anh đã phải nhận một nỗi đau quá lớn. anh vốn rất tin rằng trên đời này có tồn tại quy luật nhân quả, vậy thì có lẽ kiếp trước anh đã lừa gạt hoặc phụ tình ai đó nên kiếp này số phận mới phái em xuống để gieo quả báo cho anh. anh luôn tự động viên mình bằng những lý do như thế, biết là dại khờ đấy, nhưng dù sao thì nghĩ như vậy cũng là một cách để anh tự xoa dịu vết cứa ở trong trái tim mình.
 

Ngày xưa anh vẫn thường thờ ơ mỗi lần xem phim mà thấy cảnh nam diễn viên đau đớn quằn quại hay vật vã khóc lóc, thậm chí có người còn dại dột tìm đến cái chết khi gặp phải những đổ vỡ trong chuyện tình yêu. anh đã từng cho rằng chẳng việc gì phải quá đau khổ như thế, nếu không đến được với người này thì có thể tìm hiểu và yêu người khác, thế giới có hàng tỷ người, vậy thì chắc chắn sẽ có nhiều hơn một người sinh ra là để dành cho ta. anh cứ tưởng rằng những tình tiết trong phim chỉ là hư cấu, nào ngờ đâu có ngày chính bản thân mình cũng bị rơi vào tình huống oái oăm này.
anh muốn quên em đi để cho lòng nhẹ nhõm ...

anh đã nhận ra rằng hóa ra tình yêu không phải chỉ có niềm vui mà nó mang đầy đủ cả những dư vị của đắng, cay, chua, ngọt. Cảm giác ngọt ngào anh đã từng được nếm trải, nhưng rất tiếc, đó chỉ là những ngọt ngào giả dối mà em cố tình tạo ra để khiến anh lầm tưởng về một tình yêu. anh đã yêu hết gan hết ruột, ấy vậy mà chẳng thể ngờ rằng em lại nỡ mang trái tim mình ra để làm một trò chơi. anh hận em, hận rất nhiều, nhưng khi càng hận thì anh lại càng không có cách nào để quên em đi được. Vết cắt đau đớn trong trái tim là do em gây ra, nhưng chính anh lại là kẻ cứ ngày ngày dày vò, khiến cho vết thương ấy không thể liền sẹo.
Giá như anh cũng mạnh mẽ được giống như những gì mà trước kia anh từng nghĩ. Giá như anh có thể dễ dàng thờ ơ với nỗi đau, hờ hững với chính kẻ đã gây ra nỗi đau cho mình thì ngày hôm nay đã chẳng phải mang tiếng là một đứa con trai lụy tình. Nhưng anh lại không thể làm được, bởi từ rất lâu rồi anh đã chót coi em là một điều có ý ngĩa vô cùng đặc biệt. Trái tim là của anh mà chẳng hiểu sao lại cứ đau vì một người khác, suy nghĩ là của anh mà không biết vì sao chẳng có cách nào để điều khiển cho nó thôi hướng về em.
anh đã từng khóc rất nhiều, chỉ mong sao những giọt nước mắt kia có thể rửa trôi mọi kỷ niệm và xóa sạch mọi hình ảnh của em ra khỏi tâm trí mình. Nước mắt đã cạn rồi, nhưng em thì vẫn còn nguyên ở đó, nhức buốt và đau thương. anh biết rồi cuối cùng vết thương này cũng sẽ liền sẹo, nhưng chẳng biết sẽ còn phải chịu đựng nó thêm bao lâu, một tuần, một tháng, một năm hay là rất nhiều năm về sau 
nữa?
Giá mà lúc này có một ông Bụt hiện ra và ban cho anh một phép màu, vậy thì nhất định anh sẽ dùng điều ước ấy để quay trở lại là mình của khi chưa gặp em...
 
 

Yêu và tha thứ





Một thời yêu nhau để vô tình gặp lại ta đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Lâu lắm mới gặp lại anh để rồi nụ cười em trở nên gượng gạo khi anh ngó lơ. Ừ thì em có lỗi, quan trọng hơn em đã nhận ra và có ý sửa sai nhưng có lẽ hơi muộn nên không còn cơ hội. Em dằn vặt bản thân và mong nhận được sự tha thứ từ anh nhưng thứ em nhận lại chỉ là sự hờ hững. Ừ thì trong tình yêu em đã có lúc xao động trước người khác nhưng hiện tại em vẫn rất yêu anh. Dù em đã cố nài nỉ nhưng thứ em nhận được là cái buông tay dứt khoát từ anh.
Dạo này em thấy cảm xúc mình lan man lắm, em hay viết lên tường nhà những thứ vớ vẩn linh tinh nhằm tìm vui. Mở mục thông báo mới mong ngóng lắm sự quan tâm như anh vẫn làm nhưng càng hi vọng lại càng thất vọng. Biết không anh mỗi ngày như một thói quen em vào trang cá nhân của anh cũng chỉ coi các hoạt động của anh và để biết anh dạo này như thế nào thôi.
Những dòng trạng thái, hay những bình luận, hay những hoạt động trước kia dành cho em nhưng giờ với một người khác, không ai xa lạ đó là bạn em. Nỗi buồn cứ dai dẳng bám lấy em như kí sinh trùng, như có một vật gì đó đè nén trái tim khiến đôi khi đầu óc trở nên mụ mị.


Cảm giác vừa đau vừa tức, phải chăng bạn em nó chớp lấy thời cơ ngay khi em lơ là? Hay chăng em nhu nhược bám theo thứ tình cảm lãng mạn mà từ anh không có? Để rồi giựt mình tỉnh cơn mơ khi người ta cũng phản bội em như em đã từng làm với anh, đây có phải là một báo ứng cho sự tham lam thiếu thực tế của em?
Tình yêu anh không lãng mạn nhưng nó đủ để làm lòng em ấm lên. Cái cách anh quan tâm em rất bình thường như con người giản dị của anh vậy. Không những lời hoa mĩ vì anh không giỏi nói chuyện hay anh ngại ngùng tới mức khờ khạo, khó khăn lắm mới nhận được lời yêu từ anh, em phải chờ khá lâu và dường như chủ động huỵch toẹt lòng mình ra anh mới hiểu.
Nhưng rồi một người đã tới bên em, anh ấy lãng mạn hơn anh và rất tâm lí. Em cứ lún sâu vào thứ lãng mạn hão huyền đó, dần mờ nhạt hình ảnh về anh đang hiện diện trong lòng. Em ít nói chuyện với anh hơn, thậm chí em còn chán ghét anh, mỗi lần gặp anh em chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Một thời gian sau, em vô tình thấy tin nhắn anh dành cho nhỏ bạn em thân hơn mức bình thường, cũng là lúc anh nói muốn chia tay em. Cho tới giờ em vẫn tự trách bản thân sao lại giới thiệu bạn với anh, sao đi đâu cũng ba người, sao em luôn lấy cớ mệt hay bận và để anh với nhỏ ở lại với nhau? Đôi khi chính nhỏ là người hòa giải cho những lần gây lộn giữa hai ta vì vậy nhỏ hiểu anh hơn em và nhỏ quan tâm tới anh đúng lúc khi em đang chìm trong mộng tưởng hạnh phúc cùng người khác. Để rồi tình yêu anh chuyển hướng, anh quyết định chọn nhỏ.
Buồn đó nhưng cũng chỉ lướt qua vì em nghĩ em vẫn còn tình yêu với ai kia. Rồi thì tình yêu đó cũng không bền khi người yêu của anh ta phát hiện ra em, từ đó cũng không thấy anh ta liên lạc với em nữa. Khi cô đơn bao trùm lấy em không còn ai bên cạnh dù chỉ im lặng ngồi cùng em giống anh vẫn làm. Những lúc như vậy, em mới thật sự nhớ tới anh, nhớ tới người dù âm thầm thôi nhưng khiến trái tim em luôn yên an.


Một thời gian dài em cứ lao đầu đi tìm kiếm tình yêu mới nói đúng hơn em vung tiền ra mua tình cảm từ người khác. Họ yêu em, họ cũng lãng mạn như em yêu cầu nhưng dù có lãng mạn tới đâu thì cũng chỉ là đầu môi trót lưỡi, họ chỉ vì tiền của em thôi.
Những đêm về khi chỉ mình em với bóng đêm khiến lòng tê tái. Nỗi ân hận và thù ghét chính bản thân khiến em luôn sống trong hiu quạnh. Có những đêm tháng năm mà người ta hay nói ‘chưa nằm đã sáng’ đó thì em lại nằm hoài mà vẫn chưa thấy trời sáng. Em lợi dụng thuốc ngủ nhiều hơn, có lúc uống nhiều quá phải đi súc ruột, nhiều người vẫn nghĩ em tự tử anh à. Nhưng điều anh nói vẫn ẩn sâu trong em ‘em không yêu bản thân mình thì người khác sao yêu em được’ chắc chắn em sẽ không tự tử đâu.
Một lần, vô tình em đọc được một mẩu chuyện trên mạng, cô gái đó tự đứng dậy sau những vấp ngã khiến em khâm phục. Tự hỏi chính mình người ta làm được sao em lại không làm được. Với ý nghĩ đó em quyết tâm đứng dậy bước tiếp trên con đường không có anh, em đã nhận ra sai lầm thì em sẽ cố gắng đứng dậy từ sai lầm đó, em sẽ cố gắng không hủy hoại tình yêu của mình một lần nữa như em đã từng làm, em sẽ chứng minh cho anh thấy và em sẽ lại yêu.
Anh hãy tha thứ cho những lỗi lầm em trao như vậy em mới dám thứ tha cho chính em anh nhé. Dù rằng yêu càng nhiều thì càng hận nhiều bấy nhiêu nhưng em chỉ mong sự tha thứ của anh để em cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Điều hạnh phúc trong cuộc sống

Bí mật của cuộc sống là có thể có được hạnh phúc, quyết tâm xác định những gì mà bạn thực sự mong muốn trong cuộc sống.

imagesCó nhiều người cho rằng có tiền chính là điều hạnh phúc trong cuộc sống, vì có nhiều tiền thì sẽ không phải chết đói, không phải ở ngoài trời lạnh giá và muốn ăn, mặc như thế nào cũng được. Nhưng bạn biết không, tiền chỉ đem lại hạnh phúc nếu chúng ta biết sử dụng nó đúng mục đích. Như việc bạn dùng tiền của mình để làm từ thiện hoặc mua một món quà cho người bạn yêu thương. Còn nếu chỉ đơn giản bạn nắm trong tay rất nhiều tiền mà không muốn dùng số tiền ấy vào việc gì cả, thì hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với bạn đâu, bởi vì rất nhiều trường hợp tự tử xảy ra ở các gia đình giàu có.
Những điều có thể đem lại cho bạn hạnh phúc là những điều vô cùng giản dị như cái ôm, nụ cười, tình yêu và điều đặc biệt ở chỗ rất ít người nhận ra những điều này, họ đi tìm kiếm những điều họ cho là lớn lao như một công việc dễ thăng tiến, một ngôi nhà lớn với số tiền kếch xù nằm trong tài khoản ngân hàng để cuối cùng khi cuộc tìm kiếm thất bại hoặc rơi vào bế tắc, họ mới cảm thấy mình đang sống một cuộc sống mơ hồ.
Bạn cần biết được những gì bạn muốn, sau đó dành mọi tâm huyết cho nó, khi đó bạn có thể nhìn thấy những điều giản dị một cách dễ dàng và tìm ra điều hạnh phúc trong cuộc đời của bạn.
Có rất nhiều cách tìm ra điều hạnh phúc, nhưng nếu bạn không muốn tìm hay sống thờ ơ với cuộc đời, bạn sẽ không có kinh nghiệm, niềm vui, sự bình yên và cả niềm hạnh phúc thật sự.
Một cậu học sinh mải miết đạp xe đi trên con đường dài để đến trường, nhưng đến lớp cậu vẫn cười rất tươi, vui vẻ ngồi vào chỗ học bài và giờ ra chơi, cậu còn có vài câu chuyện thú vị về những chuyện cậu gặp trên đường đi để kể cho bạn bè nghe. Còn một cậu học sinh khác, dù được ba mẹ chở đến trường bằng xe xịn, nhưng cậu lại không cảm thấy vui, bởi cả quãng đường dài cậu chỉ để ý đến việc sao tiền quà vặt ba mẹ cho ít thế, cậu không biết gì ngoài nghĩ đến bản thân mình…
Điều hạnh phúc trong cuộc sống đơn giản chỉ là việc biết quan tâm đến mọi điều xung quanh, nhìn nhận nó theo một chiều hướng tích cực và chia sẻ nó với nhiều người khác để niềm vui được lan tỏa, hạnh phúc được chan hòa.
Ở hai thế giới giàu — nghèo, người ta vẫn luôn cảm thấy những gia đình nghèo sẽ đáng thương hơn và kém hạnh phúc hơn. Những ông bố, bà mẹ giàu có sẽ có nhiều điều kiện để chăm sóc, yêu thương con cái của mình hơn những người bố, người mẹ suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, phải vất vả lo từng bữa ăn cho con cái. Nếu điều đó là đúng thì có bao giờ ta thấy được nụ cười của những người nghèo?
Thật ra, giàu hay nghèo không quan trọng và cũng không liên quan tới điều hạnh phúc trong cuộc sống. Điều quan trọng nhất là cách yêu thương và cảm nhận tình yêu thương của những thành viên trong gia đình. Nếu chỉ nghĩ rằng đáp ứng đủ mọi yêu cầu của người mình yêu thương là đủ thì tình yêu của chúng ta sẽ giống như đóa hoa “sớm nở, tối tàn”, nhạt dần theo cảm xúc.
Điều hạnh phúc trong cuộc sống đôi khi chỉ là việc thực hiện hóa yêu thương trong mọi hoàn cảnh, dù giàu có hay nghèo hèn, dù no đủ hay thiếu thốn. Bởi yêu thương luôn làm nên điều kỳ diệu.
Hãy mở lòng và đón nhận từ những điều đơn giản nhất, bạn sẽ biết được điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống của mình.