Wednesday, August 28, 2013

Đừng bao giờ nhìn về quá khứ

Quá khứ của những người trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.

Vì sao những người trẻ hay hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ hay ngoái nhìn quá khứ.
 
Quá khứ của những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì càng ít quá khứ), thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.
 
Họ nhầm.
 
Chỉ những người từng trải, nhiều tuổi mới nên hồi tưởng quá vãng. Họ đã (nhờ Trời) vượt qua các chặng, các mốc quan trọng và nhờ vậy, cái nhìn của họ bình thản và trong trẻo. Người trẻ tuổi nhìn quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh, nhìn không đúng bản chất, nhìn như qua một màn sương, một lớp kính dị dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong sáng và vô tư, thì không những hồi ức không giúp gì cho hiện tại, không đem lại bài học nào tốt lành, mà còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân bằng từ đó mà ra.
 
Vì sao ngoái nhìn quá khứ, ôn lại hồi ức, lại gây hại? Ấy là bởi phần đời quá khứ chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm quá khứ xảy ra chưa lâu, người trẻ tuổi chưa thoát ra khỏi ràng buộc với quá khứ ấy - quá khứ mới mẻ vẫn như một phần của hiện tại - và kinh nghiệm (nếu có thể gọi đấy là kinh nghiệm) không đủ giúp người ta chọn lựa hướng đi đúng.
 
Trải nghiệm cho dù đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai lầm trước theo một cách có khi còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để bình tâm, điều này người trẻ không có được.
 
Vết thương tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy dành cho nó một chỗ trong kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong khi ấy những người trẻ luôn cho rằng cần viện dẫn đến các sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh cách sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! Làm sao một vị bác sĩ có thể điều chỉnh được cách điều trị đối với một ca vừa xong, vì năm năm nữa ai bảo đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?
 
Đừng bao giờ nhìn về quá khứ 1
 
Mười năm là quãng thời gian ít nhất ta phải sống trước khi muốn nhìn nhận lại một chuyện. Minh triết là sở hữu riêng của những người có tuổi.
 
Tuổi trẻ hiện đại hay chao đảo, nối từ sai lầm này sang ngộ nhận khác, vì họ không sống cho hiện tại, không tận hưởng phút giây đang diễn ra, mà cứ thích gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày hôm nay dĩ nhiên khác ngày qua, ngày trước đâu có đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn ngày qua để sống ngày nay là bám vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.
 
Để có thể sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng cái phút giây hôm nay, phút giây hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang trút xuống, hơi thở đang phập phồng trong lồng ngực. Bàn chân đặt trên đất là đất của hiện tại, bàn chân cũng là bàn chân hiện tại. Đất bây giờ đâu có giống đất quá khứ, hoài nhớ làm chi, ích gì!
 
Bản thân tôi đã từng phạm những sai lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng mình sẽ học được nhiều bài học khôn khi đọc lại nhật ký: à hồi ấy mình sai vì thế này thế nọ, giờ mình tránh. Tiếc thay, ta làm sao tránh được điều sẽ-xảy-ra không giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ khôn ngoan nhận thấy mây trời thay hình đổi dạng từng giây, mà cơn mưa hôm nay không hề có gì chung với cơn mưa đêm trước.
 
Bản thân tôi từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở quá khứ. Nhưng không ai dạy cho tôi biết quá khứ phải là quá khứ xa. Muốn có quá khứ xa, phải sống đủ, phải già. Tức là dù muốn dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá cho từng ngày sống, chẳng thể tránh được những khổ lụy sai trái nhầm lẫn tuyệt vọng mà tuổi thanh xuân phải “hưởng” như món quà Trời ban, chẳng thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành khôn ngoan mẫn tiệp, chẳng thể noi gương ai cho dù đầy rẫy những tấm gương sáng trên đời. Làm điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.
 
Tôi thường khuyên nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất quá khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn khôn, thì hãy mở ra xem. Hãy bỏ thói quen đọc lại nhật ký mà nét mực còn tươi mới. Hãy tránh bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không ai viết hồi ký khi còn trẻ là vì vậy. Đúng sai hay dở, đến cuối đời mới biết.
 
Học sống cân bằng chẳng khó. Giống bài học thở của Thiền mà thôi: tôi đang hít vào, tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng giây phút này.

Lần cuối anh mong em hạnh phúc


Em có những cái gật đầu cười e thẹn như từng cơn sóng vỗ, mỗi chừng mùa thu mang về mùi tóc xanh có ướp lẫn cả mùi hương nồng nàn vị xứ sở. Tháng tám những cô thanh niên cười tủm tỉm trên đường, những vạt áo trắng tinh bay trong gió quét cả những chiếc lá vàng khô đầu mùa lạo xạo, khẽ va đập vào nhau. Lũ con trai bọn anh ngơ ngẩn như một vẻ đẹp bình thường bị mê hoặc bởi một vẻ đẹp kì vĩ…

Anh vẫn chẳng hiểu sao trên đời này lại có tình yêu, lại có người con gái bước đi vào đời anh từ những mùa thu ấy, có buồn vui và kèm theo cả những dòng nước mắt, có giận hờn và những cơn đau không bao giờ kêu lên thành tiếng, có thứ tha và có ra đi. Mất nhau mà chẳng biết là đã mãi mất nhau, anh cũng chẳng biết mình còn gì nữa, ở bên trong lồng ngực nơi anh từng bị tổn thương? Em… và em… và em!!!
Anh chỉ biết chuyện về những cô thanh niên, qua tuổi trăng tròn và có những nụ cười tươi như hoa vàng độ mười tám. Độ tuổi xuân thì đẹp và non mỡn như một chồi xanh, căng tràn sức sống như những công trình vươn cao giữa vùng trời đổi mới. Nơi đất nước là những bàn tay của tuổi trẻ, của thịt da xương máu những con người đã từng ngã xuống trộn thân mình vào đất, cho đến tận hôm nay có chúng mình…
Anh chẳng biết vì sao mất em?
Vì sao anh lại không thể quên đi những kí ức?
Những cái chạm vô tình mà đánh thức cả bình minh trỗi dậy. Yêu em không hẳn là một tình yêu đẹp nhất, cũng chẳng phải là những nỗi đau đi đến tận cùng nhất, nuối tiếc cũng không đành mà da diết quá cũng chẳng hề đâu. Có lẽ trong anh những trí nhớ về em chỉ còn lại từng lời hứa, những lời hứa về một gia đình chưa kịp xây nền móng đã vội vàng đổ sụp xuống, giữa bầu trời đông đặc, ngột ngạt và khó thở riêng anh. Nhưng thật lòng thì anh đang nói dối những điều anh biết rõ…

Anh nhớ những ngày ốm đau, những ngày đôi bàn chân yếu không thể rời khỏi căn phòng ẩm mốc đó, nhớ hình đáng người con gái đến thăm anh bằng những vòng tay siết chặt.
Anh nhắc, lại chợt thèm được chạm vào nụ cười của cô thanh niên ngày xưa đi lang thang ngoài phố, em ngượng ngùng để quên trên môi anh một chiếc hôn bảo anh mau mau khỏe, em ra về bỏ quên tất cả mùi hương ngọt ngào ở lại, cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể nào quên được.
Anh nhớ những tiếng cãi vã của hai tâm hồn ích kỷ, chẳng thể hiều vì đâu mà có những chận chiến dữ dội giữa tháng năm của một cuộc sống tự do, hòa bình. Mùa thu còn đó mong manh như từng cơn gió, chắc vậy nên tình yêu cũng gãy đổ như mấy cành khô phía trước hiên nhà. Chỉ còn những kỉ niệm cứ thế mục dần, và trái tim em quyết định nới rộng thêm ngăn chứa.
Nơi tình yêu bắt đầu từ em, những đường đến không chỉ chật vừa đủ cho anh đi vào và ở mãi… vì đến một ngày có sự thay đổi nhẹ… nhẹ đến nỗi anh không cảm nhận được mình phải ra đi vĩnh viễn khỏi nơi ấy.
Nơi chúng mình giữ cái tôi trong lòng và để mặc những tiếng chua ngoa trao cho nhau những lời trách móc. Tất cả đã chết sắc và ngọt lịm như một lưỡi dao, và em, và anh, và tình yêu…

Lúc đầu thì cũng chẳng thể nào anh tự tha thứ cho anh, cho những gì em nói với anh, nhưng rồi cuộc sống dậy anh cách sống vì những điều khác ngoài bản thân anh, anh dần nhận ra và tự cảm thấy mình có lỗi quá nhiều. Anh hối hận. Tất cả muộn màng phải không em? Biết nhắc lại bây giờ cũng chẳng thể mang ngày xưa trở lại, cô thanh niên má hồng thơ ngây đâu còn nữa, chàng trai ngơ ngẩn cũng đâu còn nữa. Cuộc sống đã buộc tất cả mỗi con người phải chuyển động theo những gì định mệnh xếp đặt sẵn, anh hay em cũng đều phải như thế. Chúng mình đã không bao giờ còn là của nhau.
Có lẽ nơi anh cảm thấy mọi thứ mới chỉ thật sự được bắt đầu, là những ngày thương yêu được đong đầy từ những giọt nước mắt, những ngày nắng vàng sau cuối những ngày mưa rơi tầm tã, những ngày em đi tìm hạnh phúc là những ngày anh chơi vơi.
Nhưng anh cũng cần phải sống là anh, là anh của chính anh, là anh của những gót chân dìu đi một lẽ sống khác to lớn ở trong cuộc đời. Anh phải học cách yêu thương, bao dung và tha thứ. Anh phải học cách cảm nhận trái tim mình đập bình yên trong lồng ngực một người khác, người sẽ sẵn sàng đau khổ, khóc và hy sinh mọi thứ vì anh. Người đó sẽ là mẹ của các con anh, sẽ là những cái giang tay rộng mở để đón anh trở về sau mỗi bận đi xa, sẽ là những câu nói xoa dịu khi anh giận hờn, và anh cũng mong mình làm được điều ngược lại.
Tình yêu là thứ gì đó vĩ đại đúng không em? Là em cũng bình thường rồi phi thường lao qua bão tố, là cánh chim non sống sót sau những đêm mùa cựa mình quay lưng và trở gió. Điều gì đến sẽ đến, điều gì mỗi người từng cố gắng đều sẽ đạt được nếu như làm hết sức mình.
Em chẳng còn là cô thanh niên như ngày nào, anh cũng chẳng còn là thằng con trai đó. Hai chúng mình chỉ còn là những gì của lẽ sống về sau. Em sẽ là một con đường, và anh cũng sẽ là một con đường… Hai chúng mình đi trên hai ngã rẽ, nếm trải những vị ngọt đắng cũng hoàn toàn khác nhau. Nhưng lần cuối cùng anh vẫn thiết tha mong em có được một cuộc đời hạnh phúc. Người con gái của những mùa thu... mùa thu từng mê hoặc mùa thu…

Anh sẽ sống để thấy mình biết yêu thương hơn


Em có còn nhớ không em? Tháng tám… mùa thu. Những chiếc lá vàng rơi xuống để mình được quyền chạm phải những gương mặt của đường phố đầy suy tư.
Em có còn nhớ không em? Những đoạn đường đầy hoa cỏ may khi em tròn mười sáu tuổi, những sợi tóc dài mênh mông với ngang qua tầm mắt, một điều gì đó thật tươi non...
Người ta vẫn bảo tuổi trẻ căng tràn như quả ngọt đầu mùa, tuổi trẻ nồng nàn như một màu da mang dáng hình xứ sở. Quê hương chúng mình là nơi những cái nắm tay đầu tiên biết ngại ngùng và đi tìm mãi cho đến tận ngày sau.
Anh vẫn giữ giùm em tất cả, những cái gật đầu và từng nụ cười giòn tan như hoa nắng nở trong sương ban mai. Nơi đó xa… rất xa…
Anh vẫn chở mùa thu đi lang thang cùng gió, vẫn thích ghé thăm quán vắng, hàng cây xưa, người nghệ sĩ già. Anh đã đi tìm em trong những ngón tay đợi chờ mười năm, trong những đắng cay chưa một lần thôi hy vọng, trong những giọt nước mắt xé tan từng đêm khi anh gục đầu vào đôi gối mỏi.
Em vẫn cứ là em đúng không? Cô gái mười sáu tuổi chưa bao giờ biết lớn, chưa bao giờ biết nhận lời yêu thương một ai cả, chưa bao giờ bảo sẽ mãi ở lại bên anh?

Ngày hôm nay khi anh vội vàng ru ngủ hoàng hôn, anh chẳng biết tim mình đã quen gọi tên một người bao nhiêu lần trong hoang mang như thế? Thành phố như kẻ chỉ biết lao vào yêu anh, chỉ biết chiều chuộng và biết tôn thờ anh hết mức, nhưng thành phố chưa bao giờ cho anh một cảm giác bình yên nào cả. Thành phố chẳng dám giận hờn anh như em bao giờ, cũng không dám rời bỏ anh mà đi tìm một tình yêu nào khác. Thành phố chịu đựng anh như một món nợ dài kỳ của những trang tiểu thuyết không có hồi kết, anh là kẻ hai lòng thật vô tâm, thật đáng trách.
Anh không thích khóc về quá khứ của mình trên đôi vai của thành phố mỗi lúc về đêm, nhưng thật ra thì anh vẫn khóc để cho người ta nghe và chạnh lòng ôm xiết. Người ấy để mặc anh gục đầu vào lòng và hôn nhẹ nhàng lên đôi môi dần khô, người ấy chờ đến lúc anh ngủ say trên những mỏi mệt, rồi đắp cho anh những chiếc chăn mang hình hài của lá úa, của rêu phong, của tình yêu mong manh… chát đắng.
Anh không thích ngồi bật dậy lúc bình minh với những đôi bàn tay quan tâm ngọt ngào ấy, vì đó chẳng bao giờ là em. Anh không thích ăn những món ăn đó, những món ăn mà ngày nào anh cũng phải cố ăn cho vui lòng cô chủ nhỏ, thành phố. Anh chỉ muốn được ăn những món ăn do chính tay người anh từng yêu thương nấu. Có lẽ diễm phúc đó giờ em dành cho ai đó đang ở gần bên cạnh em?
Người ta bảo anh ngu si và tính toán, người ta bảo anh là kẻ điên rồ nhất từng tồn tại. Anh có lúc cũng đã chẳng bận tâm nhiều lắm, với anh tình yêu trong con tim là tất cả, anh bất chấp.
Có lần vì anh mà người ta phải khóc trong sự lặng yên của gió, của lá đau rên rỉ dưới mặt đất, của giọt sương long lanh yếu đuối trên những cành cây khô trần trụi, chực chờ sự rụng rơi. Anh chẳng biết phải làm gì để xoa dịu đi tất cả, tất cả những nỗi đau do chính anh vị kỷ gây ra.
Chắc tại anh quên mất lúc mình cần một điểm tựa thì ai đã chìa cho anh đôi bàn tay?
Chắc tại anh cứ ấp ủ những lời hứa không còn là những lời hứa. Anh tính toán như một gã keo kiệt đi chợ, cứ kì kèo trả giá để mua những món đồ dùng hàng ngày với cái giá rẻ nhất, anh chẳng còn là anh…

Biết phải làm sao để xóa bỏ hả em? Vì những gì đến đầu tiên luôn để lại trong tâm hồn điều gì đó bền chặt. Anh đã sống như một chồi xanh trước bão, đã đi đến tình yêu và bước qua tình yêu với những lần vấp ngã… sâu thẳm… vô cùng. Anh đã cố gượng mình tồn tại vì bên anh còn những tình cảm quan tâm anh nhiều như thế, thật ra anh cũng rất muốn ôm lấy tất cả vào lòng. Và chắc anh nên cần phải nói câu xin lỗi, thay cho nhiều lời cảm ơn khách sáo mà người ta không bao giờ muốn nhận từ anh:
Cám ơn em vì những lần cho anh gục đầu vào từng hơi ấm của bờ ngực hiền từ ấy.
Cám ơn em vì đã giúp anh nhận thấy tình yêu nào mới đáng trân trọng thật sự ở trong chính cuộc đời.
Cám ơn em vì đã cho anh tìm được sự bao dung bởi những điều vô cùng vĩ đại của niềm tin.
Cám ơn em vì tất cả những hy sinh đó, những mất mát em không bao giờ kể cho anh biết, không bao giờ em cằn nhằn và toan tính với anh.
Anh nhận ra đâu mới là hơi thở của chính cuộc đời mình, và cuốn tiểu thuyết dù dài đến đâu vẫn luôn luôn tồn tại một hồi kết. Anh bằng lòng xóa bỏ những gì anh nên phải xóa bỏ. Kí ức và kỉ niệm chỉ như một phần cơ thể anh đem theo trong tất cả những ngày sau, anh không phải nhắc để luyến tiếc, không phải nói ra để tim mình khao khát, ảo tưởng thêm...
Em biết không? Mùa thu là mùa thu của tất cả không gian, của thời gian và của những chiếc lá. Em đã là em của những tháng năm mòn mỏi xa dần, là những gì ngây ngô mười sáu tuổi đi qua. Bây giờ em là em vì một ai đó, anh là anh vì một tình cảm lớn dậy từ những điều cao đẹp người đó dành trọn vẹn cho anh.
P/s: Anh sẽ sống để thấy mình biết yêu thương hơn là chối bỏ yêu thương, biết hy sinh hơn là từ chối những lần người đó đến để lau khô cho anh, từng giọt nước mắt…

Ra đi từ nước mắt, trở về từ nước mắt


Ta không chọn cách quay trở lại niềm vui của ngày trước để đi tìm lại những gì thật nhỏ bé, ta không muốn bắt trước người khác mong ước chạy đuổi mãi về tuổi thơ nữa, ta đã lớn, ta đã thật sự trường thành rồi…

Có những khoảng trời không cần ta phải lãng quên, và có những con người trong kí ức cũng vậy, ta chẳng thể nào bắt trái tim mình xóa hết đi được những vẹn nguyên còn đó. Đơn giản vì có lúc ta khóc thầm với những chiếc lá rụng ngoài sân, vì có những hôm ta nghe lòng bão giông để rồi tâm hồn ôm buồn phiền trong lạnh lẽo. Ta hiểu tất cả con người đều cần phải đi qua, bật dậy, ngẩng cao đầu và sống.
Như nhánh cây non vươn mình qua những cơn gió, tắm mát bởi sự hiền từ của mẹ mưa mà khôn lớn. Như đứa trẻ của ngày xưa khóc thét lên trong vòng tay của thế giới vây quanh, ngày sau lại chìa bàn tay nâng niu lấy những tình yêu khác chân thành lắm. Như bản năng của tất cả tự nhiên, mọi con người và mọi vật đều sinh ra để khóc, cười, hạnh phúc, đắng cay, bình yên trở về nơi bụi cát…
Nếu chọn cách gục ngã trước những khó khăn?
Nếu ta chọn đi trên con đường bóng tối để rồi lạc mãi mãi?
Nếu ta chọn cô đơn là cách sống để đi đến thiên đường?
Hay ta có thể chọn cho mình những điều hoàn toàn ngược lại…?
Đó là sự dũng cảm đương đầu với khó khăn, vượt ra khỏi tất cả mọi giới hạn của màu đen, đi tìm hạnh phúc của bản thể hơn là trốn tránh những niềm đau, mang nụ cười đến với thế giới bên kia thật nồng nàn, dịu ấm.

Khoan dung là cách con người tìm đến con người, chân thật là cách những điều giản dị nhất biết cầm lấy tay nhau mà vui sống. Đi qua tất cả số phận, dòng đời, rút cuộc ta lại được hoàn trả y nguyên những gì từng mất mát.
Chết là một sự giải thoát, chết chẳng thể nào giành giật với sự sống, sự sống cũng vậy không bao giờ làm phiền nhiễu vướng bận đến cái chết. Ta là ta, ta là một dị bản giữa dòng đời, ta là một ẩn số muôn người không cần đến lời giải, ta là ta…
Ngày mai đó, ta đi trên cánh đồng của sự tư do ngập nắng, hát những khúc hát thênh thang trên thảm cỏ úa, uống những men say của trái tim còn vỗ bình yên nơi lồng ngực rộng mở.
Tình yêu có thể ra đi nhưng tình yêu trong sâu thẳm không bao giờ chết, tình yêu ta có thể tôn thờ nhưng ta sẽ không cho mình quyền làm một con rối ngu ngốc, tình yêu ta có thể đem cho tất cả không cần nhận lại, nhưng tình yêu ta cũng cần một nhịp đập mang cái tên đồng ý và nguyện hy sinh ngày sau:
Là những lúc rất đau ta cũng cần một hơi ấm dù mượn tạm.
Là những lúc vui ta cũng cần một người hiểu mình tìm đến và sớt chia.
Là những lúc cô đơn ta cũng cần một đôi vai, một chiếc ôm, một cái nắm tay trìu mến.
Là tất cả bắt đầu từ những giọt nước mắt, đi qua nụ cười, khổ đau rồi trở về với nước mắt…

Ngày mai đó, ta làm những việc làm của một con người mê say trong lao động. Ta sẽ tìm cho mình đỉnh vinh quang của những đoạn đường từng vấp ngã. Vòng nguyệt quế có lẽ chỉ xứng đáng dành cho người không bao giờ chọn cách đứng yên để chờ đợi, không chọn sự buông xuôi để đối đãi với cuộc sống này, không chọn những cám giỗ làm điểm tựa cho niềm tin yếu đuối.
Ta vốn sinh ra từ nước mắt của mẹ cha, của những nụ cười mênh mông như biển lớn. Ta đã từng quị đổ trước nông nổi, đã từng tin thế gian hẹp hòi quá với lòng người bé nhỏ, từng tin đời bao la và trái tim ta chẳng đủ nhiều ngăn chứa, từng hối hận về những giá trị sai ta lầm tưởng…
Nhưng ta sinh ra từ nước mắt, ta sẽ quay về cùng nước mắt vậy thôi. Hạnh phúc bao nhiêu năm đi nữa, đau khổ bao nhiêu năm đi nữa. Dẫu sao chẳng gì thấu hiểu cuộc đời này bằng nước mắt. Ta là ta… là ta… là ta…!

Người ta lớn để làm gì?

Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,... và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn...
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là "lớn", đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy "lớn" không như những mong ước ngày bé.

Người ta "lớn", tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã "lớn", ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
"Lớn" là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta "lớn", trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi "lớn" mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi "lớn" ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
"Lớn" là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Người ta đã "lớn" khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi "lớn" ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
"Lớn" để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
"Lớn" là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
"Lớn" là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
"Lớn" để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
Và khi đã "lớn", ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta "lớn" ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
"Lớn" để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
"Lớn" là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...
Vậy người ta lớn để làm gì...?

Đứt một sợi vĩ cầm...

Tiếng vĩ cầm da diết mà buồn thương… Tiếng vĩ cầm ngân lên lúc nửa đêm,réo rắt,luồn lách trong từng nhịp thở của hết thảy những người đang đứng.
Da diết quá,kéo chầm chậm,chầm chậm…không khí như giãn ra…
…ting…
Âm thanh im bặt,sợi dây đàn vĩ cầm đứt ra như sinh mệnh cô bé. Tất cả lặng im nín thở,bàn tay cô bé trắng bệch,từng ngón dài,cây vĩ rơi ra…
tb

-Anh thật sự không muốn nói gì với em à? Không có gì để nói thật sao? Chàng trai lúng túng trước câu hỏi của cô gái. Nhưng Linh vẫn không tha,Linh quyết không tha cho anh ấy đâu. Nhất định hôm nay,Linh phải ép cho bằng được anh ấy nói thì mới chịu để yên.
Trong quán cà phê nhỏ nhưng xinh xắn,những cây hoa leo quấn quýt vào nhau,muốn thò đầu ra nắng. Chàng trai có đôi mắt màu nâu,khuôn mặt đẹp như một thiên sứ bối rối nhấp môi ly cafe của mình.
-Thế mà cũng rủ em ra đây uống café,không có gì nói thì thôi em về đây! Cô vờ giận dỗi,đứng dậy.-Em về thật đấy! Mắt còn khẽ nhìn thử xem anh có định níu tay cô lại như trong mấy bộ phim mà cô vẫn thường xem không.
-Linh! Ngồi xuống đi! Giọng anh trầm ấm…
Anh đúng là người hiểu cô nhất mà.
-Thế hẹn em ra đây làm gì? Cô vẫn ngoan cố bướng bỉnh.
…Sao anh không nói,cô đợi lâu lắm mà vẫn chưa chính thức một lần nào nghe từ miệng anh 3 tiếng…Anh yêu em.
Chẳng lẽ…3 tiếng ấy khó nói với anh như vậy sao?
-Vậy thôi! Cô thở dài,buồn bã. –Không ép anh nói nữa,không nói cũng được. Không nói nhưng trong lòng nhất định luôn phải nhớ đấy nhé!
Anh nhìn cô,khẽ cười.
tb

Căn nhà đứng lặng yên trong đêm tối,dãy nhà đã tắt hết đèn chỉ mỗi nhà cô là còn sáng.
-Linh! Con vào đây! Linh giật mình,dù biết trước thế nào mẹ cũng đợi cô,biết trước thế nào cũng sẽ phải chịu một trận mắng của mẹ nhưng cô vẫn run lên vì sợ.
Cô rụt rè mà bước lại chiếc ghế sofa.
 -Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi,con là con gái đêm nào cũng đi chơi về muộn là sao? Con có biết…
-Rồi…con biết rồi,ngoài đường nguy hiểm,con là thân gái một mình. Con biết con dễ bị lừa. Thế thôi! Con nói đúng không? Cô ngẩng đầu.-Nhưng sao mẹ cứ toàn nói con,con gái bác Nga đi cả đêm đấy,có ai nói gì đâu. Sao lại nói mình con chứ? Huống gì con đã bao giờ qua đêm đâu.
Cô nín thở nói hết ra những suy nghĩ lâu nay của mình chất chứa.-Tại sao mẹ không tin tưởng con gái của mình chút nào cả. Con đâu phải là thứ con gái tùy tiện đâu. Con đủ 18 tuổi,tự quyết định được cái gì đúng,cái gì sai cho mình rồi.
Cô nói xong,đi thẳng một mạch lên phòng,cánh cửa bị đóng mạnh tới nỗi tưởng như bị rời ra.

“sao mãi không nghe máy chứ?” Linh bực tức ném chiếc điện thoại vào xếp xó.
“Những lúc cần sao anh cứ biến đi đâu vậy hả?”
-Sao thế em? Xin lỗi lúc nãy có người bạn gọi cho anh.
-Bạn anh quan trọng hay người yêu anh quan trọng? Cô hét lên,tắt điện thoại.
Bạn cô nói người yêu cô ấy lúc nào cũng ở bên cô ấy những lúc cô ấy giận dỗi,luôn khiến cô ấy cười,ôm cô ấy vào lòng khi cô ấy khóc.
Tại sao anh không làm vậy??? Tiếng điện thoại gọi lại nhưng cô chẳng bận tâm,gỡ pin ra rồi nằm khóc ngon lành.
...
Buồn thương lắm...
.....những buổi chiều như thế
Gió đi qua...
.....nắng trải trước hiên nhà
Gió lùa vào.....
..... tâm hồn tôi dịu mát
Nắng sưởi vào ....
.....bỏng rát trái tim tôi

tb
-Tôi đang ở đâu thế này? Cô tỉnh dậy sau một giấc mơ dài,xung quanh mình là sắc trắng như tuyết,tựa hồ như thiên đàng. Đầu óc lại như một cơn say,trống rỗng đến hoảng sợ.-Tôi đang ở đâu? Cô nói với người đàn bà trước mặt nhưng bà ta dường như không hiểu chỉ nhìn cô chăm chú.
-Thượng Đế đã chọn con rồi mà vẫn khóc. Trần gian đúng là luôn khiến người ta rơi lệ. Con vẫn còn điều gì đang nuối tiếc ư?
Đến bây giờ cô mới hiểu là mình đã chết,linh hồn cô chỉ là theo gió mà nương,mà bay nhẹ.
Thế còn người cô yêu,còn mẹ cô,bạn bè cô…Bất giác nước mắt lăn dài.
Trần thế chắc hẳn đang đổ mưa.
Trong tay cô còn một sợi dây đàn đã đứt…
-Vẫn chưa hết nợ với nơi đó! Bà lấy sợi dây trong tay cô.-Liệu con có muốn quay lại nơi đầy đau khổ đó một lần nữa?
-Thật vẫn có thể sao?
-Nếu con hết duyên,thì ắt hẳn đã chẳng còn sợi dây này,nếu vẫn còn trong tay chứng tỏ mệnh trời chưa dứt.

Chút gió thôi....
....thoảng nhẹ giữa mây trời
Để tôi thấy...
...mình còn luôn khao khát
Chút nắng thôi...
...hắt hiu qua khe cửa
Để thấy là...
....thời gian vẫn đang trôi.....


“hẹn em café tối nay,8h30 chỗ cũ “ là Tiếng nhạc chuông tin nhắn làm cô tỉnh giấc. Tin nhắn này…sao lại quen đến vậy.
Trong tay cô một sợi vĩ cầm dài lạnh buốt…lẽ nào…
Quán cà phê nhỏ nhưng xinh xắn,những cây hoa leo quấn quýt vào nhau,muốn thò đầu ra nắng…Anh ngồi đó,chàng trai có đôi mắt màu nâu lặng lẽ nhấm nháp ly café của mình.
Cô nhìn vào sợi vĩ cầm…nó trở nên ngắn dần đi…
Cô đã hiểu rồi,cô đã chết,vừa rồi không phải là một giấc mơ,việc cô còn sống ở đây mới thật là mơ…
-Sao em cứ nhìn anh mãi thế! Chàng trai bật cười.
-Em yêu anh nhiều lắm,nhiều lắm anh biết không? Cô nói,run run như muốn khóc. –Anh ôm em được không? Cô sà vào lòng anh.
Nước mắt không kìm được mà chảy dài.
-Sao em khóc thế? Có chuyện gì không vui à?
-Anh yêu em không?
-tất nhiên! Anh vuốt tóc cô.-Sao bây giờ anh mới chịu nói.Sao anh không nói sớm hơn. Nếu em đi xa,nhất định em sẽ rất nhớ anh. Nước mắt cô làm thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh.
-Em…định đi đâu à? Sao hôm nay em lạ thế?
-Không! Nhất đinh em không đi đâu,sẽ theo anh cả đời này cho đến chết,à,chết em cũng theo anh. Cô cảm nhận rất rõ sự ngắn đi từng phút một của sợi dây đàn.
Đêm đó,anh hôn cô. Nụ hôn thật mềm và ấm,nụ hôn thật dài và ngọt.
Cô nhận ra…nếu anh không nói anh yêu cô thì cô sẽ nói. Cô nhất định phải nói.

-Linh! Con vào đây!  Chiếc đèn duy nhất còn sáng trong khu phố,đã khuya như vậy mẹ vẫn còn đợi cô.
-Mẹ ơi! Con xin lỗi. Con…từ nay và mãi mãi về sau con sẽ nghe lời mẹ. Cô níu lấy cánh tay gầy của mẹ,người mẹ của cô. Người mẹ đã từng một thời lầm lỡ…bà luôn sợ sai lầm của bà sẽ làm khổ cô,một người con gái không có ba sẽ đâm ra hư hỏng,bởi vậy mẹ luôn khắc ngiệt với cô.
Mẹ cô khóc,nước mắt bà phản chiếu ánh điện lăn dài…
-Hình như mẹ cũng quá khó tính với con,từ nay về sau đừng về muộn…ngoài đường rất nguy hiểm,con lại là thân con gái…
Cô rời tay mẹ lên phòng…
Sợi dây đàn chỉ còn lại vỏn vẹn trong lòng bàn tay.
“Em yêu anh”
Cô nhắn tin xong cho anh…
Trốn mẹ…bước ra đường. Nhưng đêm nay,không phải là vì cô giận anh,dỗi mẹ mà là vì cô đã mãn nguyện để lên thiên đường…
Sợi dây đàn dần biến mất.
Chiếc xe lao đến…
TB

Bản nhạc êm êm nhẹ đưa linh hồn cô bay lên…

Xin em về đây.Vì cuộc đời này có anh yêu em chân thành!

"Và tất cả đổi thay, và em cũng khác
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo"

Trái tim Anh bị ánh mắt buồn trong veo của cô cuốn đi,cô không nói,chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đó rồi cúi đầu tỏ ý xin lỗi vì sơ ý va vào anh trong khi đang vội vàng di chuyển trên con đường dẫn vào trung tâm Vincom.Lẽ ra họ không nên cùng nhau đi vào đó,lẽ ra không nên vào cùng một quán cà phê,và lẽ ra anh không nên là vị khách mà cô đợi.Trên cùng một chiếc bàn,hai người họ ngồi đối diện nhau,một sự trùng hợp bất ngờ…


Giang nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh.Y tá đang tiêm mồi thứ năm,cô nhăn nhó nhưng không kêu một tiếng nào.Những vết tiêm trên cổ tay qua ngày thâm lại,vẫn thấy đau nếu vô tình chạm phải.

Khoa nội thật ảm đạm,cô nằm cùng phòng bệnh với những người lớn tuổi,bệnh viện lại chẳng có nơi nào để  đi dạo và ngắm những bông hoa dại màu trắng.Giờ đã là cuối mùa thu,những cơn gió  lạnh kéo về,Giang vòng hai cánh tay ôm lấy cơ thể mình,mái tóc lười biếng xõa xuống vai và cổ.Cô nhỏm người dậy khỏi giường một cách khó nhọc,vụng về xỏ chân vào đôi dép đặt ngay ngắn phía dưới cạnh giường.

“Con định đi đâu?” – Mẹ cô từ ngoài đi vào lên tiếng

“Con ra ngoài cho thoáng một lát.Mẹ cứ để đấy lát vào con ăn.”

Mẹ giang nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng đành để cô đi.Từ tầng hai cô đi xuống dưới sân lớn của bệnh viện,nơi có những cây cổ thụ lớn đang rụng lá.Cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế đá đặt ngay cạnh một thân cây bàng lớn.Bầu trời vận chiếc áo màu xám,ngập gió và không có nắng.
Giang mải ngẩng lên nhìn trời và suy nghĩ,bất ngờ cô giật mình vì tấm áo khoác được choàng lên người cô.Giang quay sang,Quân đứng sừng sững ngay bên cạnh,cảm giác vừa ấm áp,vừa mơ hồ.Quân nhìn cô đăm đắm,cái nhìn xuyên thấu tâm hồn của cô .
“Khỏe rồi sao? “ Quân  nhìn cô lên tiếng hỏi.
Giang gật gật đầu,miệng không quên mỉm cười : “ Một chút,cũng sắp ra được rồi”
Cả hai im lặng một hồi.Rồi Quân quay đi hướng khác chần chừ vài giây mới lên tiếng :
“Áo Giang cứ giữ lấy,chở về phòng bệnh đi,ngoài này gió”
Thấy Quân nói xong rồi nhanh chóng bước về phía khoa ngoại,Giang đứng phắt dậy,vội vàng hỏi :
“Quân đi đâu?”
“Tôi không vào thăm em đâu!”
Quân nói rồi lạnh lùng bỏ đi.Giang đứng đó,tay nắm chặt vạt áo khoác,nhìn vô định về phía trước,cho đến khi khoảng cách giữa hai người đủ để cô không nhìn rõ cậu ta nữa,cô trở về phòng bệnh.
Giang từ từ cho từng thìa cháo vào miệng.Mẹ cô ngồi bên cạnh hết đứng lên rồi ngồi xuống,rồi lại lấy khăn lau bề mặt tủ đựng đồ.Cô để ý thấy thỉnh thoảng bà nhìn lén cô.
“Mẹ có gì định nói với con à?” Giang bỏ bát cháo xuống nhìn mẹ hỏi.
Rồi mẹ cô cũng ngập ngừng ngồi xuống cạnh cô.Bà nói chậm rãi:
“Lúc con ra ngoài,mẹ xuống thăm bà xem vết mổ thế nào.Giường bà cạnh cửa sổ ngoài hành lang nên mẹ nhìn thấy rõ,thằng Quân nó đang ở bệnh viện này.Nó đi vào phòng bên cạnh phòng của bà.Rồi một lúc sau mẹ thấy nó cùng một đứa con gái ngồi xe lăn đi ra.
Trông con bé cũng xinh xắn.Thấy bà bảo ngày nào cũng thấy Quân nó đến rồi đến chiều mới về.Hôm nó đi qua thấy bà nằm trong này cũng ghé vào thăm hỏi.Bà hỏi nó đi đâu thì nó bảo vào chăm bạn.Bà hỏi chăm bạn gái phải không thì nó không nói gì.”
Giang nghe rất rõ từng lời của mẹ,nhưng cô không trả lời.Mẹ cô nói tiếp:
“Dạo trước thấy nó quấn lấy con,bây giờ lại là đứa khác.Mẹ thật không hiểu chúng mày ra sao.”
Rồi mẹ Giang cũng trở ra đi mua cháo cho bà ngoại.Một mình cô ngồi trong phòng bệnh với bốn cụ già .Cô quay sang nói chuyện phiếm với cụ bà tám mươi hai tuổi giường bên cạnh. Hai cụ cháu đang đùa nhau thì tiếng y tá bác sỹ nháo nhác ngoài hành lang.Hình như sắp có người chuyển viện.
Giang rón rén ra phía cửa,mở cánh cửa đang khép hờ ra ngó.Là cô bé mười bảy tuổi bị bệnh đái đường ở phòng bên cạnh.Cô bé nằm vật vã trên chiếc giường đẩy,mấy chị ý tá bâu xung quanh trông rất khẩn trương,giường được đẩy ra phía cổng,một chiếc xe cấp cứu đang chờ sẵn.Một  cách vô thức Giang theo ra.
Những ngày qua ở bệnh viện,lúc cô bé khỏe lên một chút,hai chị em thường cùng nhau nghe nhạc và kể những câu chuyện thời đi học.Sự ngây thơ của cô bé khiến Giang rất vui.Đôi mắt cô bé tròn xoe và nụ cười như không bao giờ tắt trên môi khi kể rằng cô bé giành tình cảm đơn phương cho một cậu bạn cùng lớp.Về sau bị cậu ta phát hiện,hai ngày liền cô bé đã không giám đến lớp…
Giọng nói đáng yêu của cô bé giờ tắt lịm,cũng không thấy nụ cười không tỳ vết của cô bé ở đây nữa.Chiếc xe đã mang cô bé đi mất.Không chắc sẽ có ngày gặp lại,chỉ mong rằng sự mạnh mẽ của cô bé sẽ chiến thắng được bệnh tật,để tâm hồn trong trẻo đó được trở về với cuộc sống bình thường.Giang đứng suy nghĩ thẫn thờ cho đến khi chiếc xe khuất hẳn.
Cô quay trở vào,chiếc điện thoại trong túi áo reo.Cô rút ra  nhìn số rồi lại bỏ vào túi.Khi vừa ngẩng lên định đi tiếp thì cô bắt gặp Quân.Cậu không đi một mình.Quân đẩy chiếc xe lăn,cô gái ngồi trên chiếc xe lăn đang cười khi nghe thấy điều gì đó từ người con trai kia.
Gió mùa thu thổi,không mạnh nhưng đủ để mái tóc người con gái kia bay là là theo gió.Trên những cây cao lá thỉnh thoảng rơi xuống,rất lặng lẽ.Khung cảnh này quả thực đẹp như tranh vẽ.
Họ ngày càng tiến gần hơn,một chốc Giang thấy bối rối,cô tính quay đi hướng khác.Cô không chắc chắn mình có thể tự nhiên tiến về phía hai người đó và chào hỏi họ.Và cô quay đi thật nhanh.Quân nhìn thấy Giang nhưng không gọi,cậu trùng chân một lúc,mắt nhìn theo cô đi phía xa.Người con gái ngồi trên xe lăn ngửng khuôn mặt hồng hào ngây thơ nhìn Quân:
“Chị ấy hả anh?”
“Ừm…” . Quân tiếp tục đẩy xe đi.Bước chân thật chậm rãi.
“Anh làm như vậy thật nguy hiểm.Anh không sợ mất  chị ấy à?”
Quân nghĩ ngợi một lát mới tập trung trả lời:
“ Nếu không thử thì đằng nào cũng là một kết cục không rõ ràng. Như thế này sẽ giúp cô ấy nhìn nhận rõ tình cảm của mình.So với việc không biết mình ở vị trí nào,thì rơi vào tình cảnh thế này dễ chịu hơn nhiều.”…
Bệnh viện có hai khu sân,một lớn,một nhỏ,ngăn cách bởi một dãy nhà ba tầng,chính là dãy nhà khoa nội nơi Giang đang điều trị.Cô lủi thủi đi ra sân nhỏ của bệnh viện,lại chọn ngồi xuống một chiếc ghế đá cạnh một thân cây bàng lớn.Mùa thu lá bàng rụng rất nhiều,gần như trơ trọi cả ngọn cây,chỉ còn lại vài chiếc lá mong manh trước gió.

Giang cố nén tiếng thở dài.”Cố ấy trông như một thiên thần.Đó nên là lí do khiến em cảm thấy bối rối.” –Giang nghĩ – “ Anh quyết định rất nhanh và dứt khoát.” –Cô mỉm cười.Cảm giác thanh thản bất chợt choáng lấy tâm hồn cô.
Nhưng khi nhớ lại những điều về Quân,cô thấy nghẹn lại ở cổ,có lẽ là một sự tiếc thương cho thứ tình cảm thiêng liêng mà Quân giành cho cô,một nỗi thẹn lớn trong lòng vì cho rằng cô không xứng,một ao ước tột cùng rằng Quân không phải là người đến sau tất cả những thứ cô đã phải trải qua.Cô hiểu rằng tất cả những suy nghĩ đó của cô chỉ chứng tỏ một điều,rằng cô nhát gan.Cô không đủ lòng tin đối diện,cô không dám chọn một trang mới cho tương lai của mình sau những thất bại gặp phải.Cô thật hèn nhát!

Cô đang xót xa cho chính thân phận  mình.Ngày bé,Giang đã hùng hồn quyết định rằng,sau này yêu ai sẽ lấy người đó.Vào học Trung học phổ thông,cô yêu một cậu bạn cùng lớp-đó là tình yêu đầu tiên của cô.Rồi họ chia tay,niềm tin ngày bé vụn vỡ,cô hiểu ra yêu nhau dù tha thiết đến đâu,cũng không nắm chắc có một kết cục như mong muốn.
Cô bẵng đi cho đến khi vào đại học,can đảm được vực lại,và cô lại yêu một người.Tiếc rằng số phận trêu ngươi,đó là một người đàn ông từng trải,một người tham lam không chỉ muốn có mỗi một mình cô. Và Giang tự động rời khỏi anh ta khi phát hiện ra mối tình sai trái của anh ta với một người con gái khác nữa.
Cô tưởng rằng thất vọng như vậy là đủ để cô tự rút ra cho mình những bài học sương máu.Nhưng cuối cùng,cô vẫn vấp phải sai lầm…
Ra trường,cô vào làm thiết kế cho một công ty quảng cáo,và cô yêu người đàn ông thứ ba trong đời.Chính cô cũng không hiểu nổi hành động thiếu suy nghĩ của mình,yêu nhau chỉ được một thời gian ngắn,hai người đi quá giới hạn.Tình yêu chân chính thực sự phải thấu hiểu ,thông cảm và chia sẻ từ trong cuộc sống của đối phương,luôn khao khát đem đến những thứ tốt đẹp cho nhau.Nhưng ngay từ đầu,mối tình của cô đã không có thứ nền tảng cơ bản đó.Cả hai lao vào tình yêu không phương hướng,không xác định được tương lai.Đổ vỡ là điều tất yếu.Nhưng đi cùng với đổ vỡ đó lại là một hệ lụy khác…
Giang rút điện thoại ra từ trong túi áo .Năm cuộc gọi bị nhỡ và ba tin nhắn từ một số di động duy nhất không có tên trong danh bạ.Cô bấm mật khẩu tin nhắn,được nửa chừng cô chợt nhớ:”vậy là qua sinh nhật hắn ta rồi”-cô tự nói với mình,ngày tháng năm sinh của hắn cô vẫn dùng làm mật khẩu tin nhắn.Không phải vì cô còn thương nhớ,chỉ giữ nó để nhắc nhở chính bản thân không được phép quên,để cô nhớ rằng mình đã tạo ra một sai lầm lớn thế nào,chỉ cần cô nhớ điều đó,cô sẽ không cho phép bản thân vấp phải sai lầm như thế nữa.
Tin nhắn thứ nhất :
“Em nghĩ không nghe máy thì em sẽ được yên ổn sao? Em sẽ không có được một người yêu em tử tế đâu.”
Tin nhắn thứ hai :
“Đừng có chọc giận thằng này,tôi sẽ chống mắt xem em đau khổ thế nào.Nhưng tôi cũng không ngồi yên một chỗ đâu.Tôi có quá khứ của em,sẽ hay ho lắm cho thằng nào muốn có một tương lai tươi sáng với em.”
Tin nhắn thứ ba – là số của Quân,cô vội vàng nửa sung sướng,nửa hồi hộp mở ra xem :
“Đừng ở ngoài lâu quá,lạnh đấy.Về phòng đi”
Nước mắt cứ thế tràn ra từ khóe mắt,không kìm nén,Giang thấy đau nhói ở ngực,cô đưa cánh tay lên ôm lấy ngực và cứ để cho nước mắt rớt xuống vội vã.
Gió vẫn thổi không ngừng,giây phút này,tại không gian này,cô thấy cô đơn và hoang mang quá đỗi.Cô càng cảm thấy không thể tiến về phía Quân được .Và cô quyết định không hi vọng nữa.
Đó là cái giá phải trả cho thứ tình cảm dễ dãi và tầm thường trước đây mà cô đã ngộ nhận là tình yêu.Tại sao trong khi chính hắn là kẻ đã phủ nhận tình cảm giữa hai người và dẫm đạp lên lòng thành của cô đối với hắn,thì bây giờ hắn quay lại và muốn phá tan cuộc sống của cô?
Trước đây hắn đã thao thao rằng hắn coi thường những đứa con gái như cô,dễ dãi và hư đốn.Giang đã sốc tới mức không thở được.Cô đau khổ hận rằng tại sao giây phút đầu tiên của đời con gái cô lại giành cho một thằng con trai khốn nạn như thế?Nông nổi! Tất cả chỉ là sự nông nổi nhất thời khiến cô không thể nào tha thứ cho bản thân.
Cô đã luôn tự hào về sự chuẩn mực của bản thân mình.Dù không phải đứa con gái xuất sắc, cô luôn tự hào về lối sống và tâm hồn mình.Nhưng kể từ giây phút nhận ra sai lầm,mọi thứ đều tan tành,niềm tin,sự tự tôn,tất cả đều vỡ vụn…

Giang xóa tất cả tin nhắn.Sự trống trải khiến cô nhớ Quân hơn bao giờ hết.Nhớ chàng trai kiên nhẫn đứng chờ cô ở chỗ hẹn hàng giờ vì cô lỡ ngủ quên.Những bản thảo dày cộp anh chuẩn bị sẵn cho cô để trên bàn làm việc rồi lặng lẽ rời đi.Ngày nắng cũng như ngày mưa,anh đều đặn đến chở cô đi làm.Cô ốm bệt giường,anh mặc tạp rề xuống bếp nấu cháo rồi cho cô ăn từng thìa.Quả thực anh là người đàn ông cô cần,dịu dàng và ân cần biết bao.
Cô hay bị xỉu và sốt cao bất ngờ do rối loạn tuần hoàn não từ nhỏ,mỗi lần bệnh tái phát là cô phải nhập viện,tuy không quá nghiêm trọng nhưng căn bệnh này cứ quấy rầy cuộc sống thường ngày của cô.Vì cô như thế anh càng lo lắng,mỗi ngày gọi điện ba lần đều đặn vào sáng-chiều-tối để chắc chắn cô vẫn khỏe mạnh.
Cây sương rồng nhỏ bên cửa sổ cô sơ ý làm chết, ngay sáng hôm sau đã thấy anh mang đến một cây khác,nhiều hoa hơn.Và chiếc hộp nhạc anh tặng cô vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tám cô để một chỗ trang trọng trên bàn làm việc trong phòng ngủ để có thể dễ dàng nhìn thấy.
Phải đến gần bốn tháng sau khi nhận được chiếc hộp nhạc từ anh,trong một lần cầm lên ngắm nghía cẩn thận,cô mới phát hiện phía dưới chiếc hộp có một dòng chữ được tự ý viết lên :”Anh yêu em!”.
Cô nhớ được là mình đã thấy hạnh phúc thế nào,cảm giác ấy dâng trào một cách bất chợt và rất rạo rực.Cô đã gọi điện ngay cho Quân để nói về điều này.Cậu tỏ vẻ thất vọng vì phát hiện có chút muộn màng của cô:
“Nếu biết em gà như vậy anh đã chọn viết lên đỉnh chiếc hộp rồi.”
Tiếng cười êm ái của cô vọng từ đầu dây bên kia,Quân cảm nhận được sự dịu dàng có phần tinh nghịch  của cô.Cậu không cầm lòng được liền nói  một câu:
“ Anh vẫn đợi một cái gật đầu của em.”
“Em…”
“Em còn định nói là em chưa sẵn sàng sao? Chúng ta như thế này thì được gọi là gi?Người yêu,người thân,bạn bè? Tất cả đều không phải.Ở tuổi này,cả anh và em cần mọi thứ phải thật rõ ràng.
Anh sẽ giúp em can đảm hơn,phải tin anh!
Đừng khóc! Anh không chịu nổi….”
Giọng nói ấm áp của Quân tan dần trong kí ức của Giang. Cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời của cô. Giang rùng mình khi nhớ lại,những kẻ trước đây cũng đã nói với cô những lời tương tự như thế.Cái cảm giác không thể xa một người nhưng lại không thể giữ người đó ở bên cạnh như  giằng xe tim can người ta. Ngày cô đang dằn vặt đau khổ vì nỗi thất vọng quá lớn,Quân xuất hiện,không một chút ồn ào,anh luôn dịu dàng và điềm đạm như vẻ ngoài vốn có,như ngày đầu anh và cô ngồi trên chiếc bàn sang trọng của Highlands coffee trong những bối rối.Vì cô đã không xin lỗi và không mấy vui vẻ sau khi sơ ý va vào khách hàng trước khi ngồi trên bàn đàm phán với họ.
Một ngày tháng ba ấm áp một năm trước,Quân nói muốn đem hạnh phúc đến cho cô.Cậu nói với Giang rằng cậu không cần biết việc cô đã yêu bao nhiêu người hay quá khứ của cô có tốt đẹp hay không.Hiện tại người cậu muốn cưới là Giang.
Nhưng chính vì cậu không biết,cho nên Giang càng không đủ cản đảm.Thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.Có ai đảm bảo được rằng một ngày kia sau khi cô làm đám cưới với Quân,cậu sẽ không lôi những chuyện quá khứ ra dày vò cô? Có ai đảm bảo được rằng cậu sẽ trân trọng và tôn trọng con người cô đến hết cuộc đời? Không có điều gì là chắc chắn được cả.Cho nên cô không đủ tự tin để mạo hiểm,vì cô là đứa con gái yếu đuối, cô ích kỉ,nên cô không dám đánh cược với cuộc đời,cô không dành suy nghĩ nào cho cảm giác của Quân.
Và cô buông xuôi,người cứ đến rồi đi như một lẽ tự nhiên…

Giang được ra viện.Gần hai tuần mới được gặp Quân một lần thì lại gặp trong tình huống đó,thật khiến cô thất vọng.Nhưng cô còn có thể trách ai ngoài bản thân đây? Vì cô không dứt khoát trong chuyện tình cảm của hai người,cho nên Quân đã quyết định không đến nữa,và dần dần sẽ không giành tình cảm cho cô bằng cách yêu một người khác.Đấy là suy đoán của Giang.
Ngày thứ hai sau khi ra viện là ngày Giang mong đợi nhất.Như một thói quen cô tìm mặc một chiếc đầm thật đẹp,cô đến lớp piano của Quân,hôm nay là ngày cậu lên lớp dạy.Ngày trước mỗi tuần hai buổi cô đều cùng Quân đến,cô ngồi lẫn trong đám học viên ngắm cậu giảng bài.Tiếng đàn của Quân khiến tình cảm của cô giành cho cậu dạt dào hơn,say đắm hơn.
Cô đến thật sớm,khi mà học viên mới lác đác vài người.Khoảng ba mươi phút sau Quân cũng đến.Nhưng người đến cùng anh không phải cô,mà là cô gái ngồi xe  lăn trong bệnh viện lần trước.Cô gái đó là học viên mới của lớp,hôm nay cô mới biết điều đó.Hai tay của cô gái đó ôm lấy một cánh tay của Quân.Cô không rõ cảm giác của mình là gì khi nhìn thấy cảnh đó,dường như là rất khó chịu.Cô tự nhủ rằng mình chỉ đến đây để nhìn Quân giảng bài một lát rồi về,mọi chuyện khác cô không quan tâm.Nhưng khi buổi học kết thúc cô mới vội vã đứng dậy để về.
Cô đụng mặt Quân ở cửa,hai người cứ đứng đó một lúc khi mọi người ra về hết,Quân mới nhìn cô ,cái nhìn khiến Giang cảm thấy như bị ai đó đấm một nhát ở ngực.
“ Lần sau,em đừng đến nữa!”
Phải nói cảm xúc của Giang lúc này thế nào? Rất lộn xộn,là tự ái, là tủi , là giận hay là đau? Tim cô nhói đau.
Ánh mắt cô ươn ướt nhìn Quân,không nói lời nào rồi bỏ đi.Quân vẫn đứng như trời trồng.Vừa lúc cô gái kia chạy đến,Giang còn nghe thấy giọng nói thanh thanh của cô gái đó :
“Anh Quân ! Về thôi anh.”
…..
Trên đường về,Quân đang lái xe nhưng đầu óc cậu suy nghĩ rất nhiều.
“Đừng trách em không nhắc anh trước.Chị ấy chịu không nổi đâu.Anh cũng vừa phải thôi,nếu phải giữ thì thiếu gì cách giữ,anh làm thế này tàn nhẫn quá.” Cô gái kia lên tiếng.
“Cô ấy mạnh mẽ hơn em tưởng đấy.”
“Em mặc kệ chị ấy mạnh mẽ thế nào,con gái đứa nào chả thế,gắng gượng mãi mệt mỏi lắm.Nhìn chị ấy như thế em còn không đành lòng.Có thật là anh yêu chị ấy đến chết đi được không vậy? Em thấy nghi ngờ lắm đấy.”
Quân quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh cười nhạt :
“Em không hiểu được đâu.”
“Phải rồi em không hiểu nổi tình yêu của hai người.Cứ đơn giản một chút chẳng phải sẽ thanh thản hơn sao?”
“Đấy thuộc về quan điểm sống của mỗi cá nhân,làm sao trách được?”
Quân ngồi lặng yên trên chiếc ghế sô fa. Nghĩ ngợi một lúc cậu lao vào phòng ngủ,mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một chiếc hộp màu ghi.Cậu ngồi xuống ghế từ từ mở chiếc hộp ra,bên trong là hai quả trứng được trang trí bằng nhiều màu sắc,trông rất ngộ nghĩnh.
Cậu lại lấy ra từ trong tủ quần áo một chiếc hộp lớn,bên trong đựng rất nhiều đồ,có chiếc khăn Giang đan tặng cậu mùa đông năm ngoái,một chiếc bình thủy tinh bên trong chất đầy sao gấp bằng giấy,một khung tranh nhỏ cô tự đan hình một con gà và một con mèo con nằm cạnh nhau trước cửa một căn nhà bằng gỗ màu trắng,một chiếc vỏ ốc biển,một hộp trái tim màu đỏ thẫm…Cậu bày la liệt trước mắt.
Từng này tuổi sao cậu còn thích mấy thứ đồ này? Cậu tự hỏi,rồi tự trả lời : “ Hẳn là khi yêu  ai cũng sến như nhau.” Quân bật cười,nhưng nụ cười đó cũng tắt rất nhanh.Cậu đang nhớ Giang,mong chờ nhận được cuộc gọi của cô và cô sẽ nói  rằng :”Em sai rồi,em không muốn mất anh…”  hoặc bất kể điều gì cô nói để giữ cậu lại trong cuộc đời .
Cô lấy hết can đảm để bấm số gọi cho Quân.Điện thoại đổ chuông,đầu dây bên kia vội vàng nhấc máy.
“Có chuyện gì mà em gọi anh vào giờ này?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì…Em định nói là…” –Cô ấp úng
“Chuyện gì?” Đầu dây bên kia sốt ruột
“Em…Em sẽ không đến tìm anh nữa” –Cô nói một hơi như không cảm nhận được lời nói của mình.
Quân ngưng một lúc rồi mới trả lời:
“Ừ.Anh tắt máy đây.Em ngủ sớm đi.”

Quân lao ra xe,cậu phóng như bay.Đến gần cổng nhà cô,quả đúng như dự đoán,cậu thấy Giang đang lang thang ở bên kia đường.Quân tắt máy,ngồi trong xe nhìn cô cho tới khi cô vào nhà,cậu lái xe trở về nhà.Chỉ  có thế,phóng xe đi gần chục cây số chỉ để nhìn Giang đi từ đường vào nhà,nghĩ cũng thấy cậu thật ngớ ngẩn.(cười)

Quân đang trên đường đến công ty.Cậu có điện thoại.Số lạ.Nhìn những con số đang nổi trên màn hình một lúc như thể cậu đang dự đoán xem ai đang gọi cho mình.Tiếc là mọi dự đoán của cậu đều sai.
Cậu tắt điện thoại.Có điều gì đó thôi thúc cậu phải đến gặp Giang ngay tức khắc.Và cậu vừa quay đầu xe vừa rút điện thoại ra gọi cho Giang.
“Em đang ở  đâu?”
“Em chuẩn bị đi làm.Có chuyện gì vậy?”
“Ở yên đấy anh qua đón em.”..”tút …tút…tút”
Giang thấy lạ,nhưng cô không thể phủ nhận rằng cô thấy vui vì anh đến.
Chủ nhật.Giang giành cho mình một buổi chiều với cà phê ở trong nhà để chốn tránh cái lạnh,đầu đông rồi.Quân đến và kéo cô ra ngoài đi dạo với cậu.
“Dạo này anh sao vậy? Anh thay đổi ý định rồi hả?”
Giang nhìn anh đôi mắt hoen đỏ vì lạnh.
Quân bước thật chậm bên cô.Họ không nắm tay nhau,trông như hai người bạn.Mà đúng là trên danh nghĩa nếu mắt nhắm mắt mở thì có thể cho họ là bạn được.
“Có một số điện thoại lạ gọi cho anh,dùng mọi lời lẽ để khiến anh rời xa em.
Tiếc là người đó lại không chịu hiểu một điều.Suy nghĩ của anh ta không bằng một đứa trẻ lên ba.
Anh thầm cám ơn cuộc điện thoại đó.Vì nó đã giúp anh biết làm thế nào.Nếu lý do của em chỉ là bấy nhiêu đó,vậy thì với anh vấn đề còn lại thật đơn giản.
Thời gian sẽ cho anh câu trả lời mà anh mong đợi từ em.Anh luôn đủ kiên nhẫn.
Hãy cứ nói cười mỗi ngày,không cần nhớ và dằn vặt bản thân vì những thứ đã xảy ra trong quá khứ.
Em có quyền lựa chọn,nhưng đừng bao giờ buông xuôi,vì như thế em sẽ làm lãng phí cuộc sống của chính mình ,cho dù buông xuôi cũng là một sự lựa chọn.”
Quân làm cho mùa đông vây quanh Giang chở nên ấm áp hơn bao giờ hết.Cô nhìn anh đăm đắm.Cô không biết hạnh phúc này kéo dài được bao lâu.Cô bật khóc.Anh đứng đối diện cô,cầm lấy tay cô xoa nhẹ rồi kéo cô vào lòng.

“Cô gái đó là ai vậy anh?”
“Em nói An hả? Là con gái của dì anh.Cả nhà dì đi Sapa.Con bé ở nhà nên thỉnh thoảng sang chỗ anh chơi.Ngày con bé phải mổ vì đau ruột thừa lại có mình anh ở nhà nên phải thường xuyên vào viện chăm.
Sao ? Thế em nghĩ là ai?”
Giang cười tinh nghịch.Không cần phải nói Quân cũng đoán được ý nghĩ đen tối của cô.Họ nắm tay nhau đi mãi về phía trước,xa dần cánh cổng nhà Giang.
Mùa đông à! Trông thì có vẻ cô độc đấy nhưng thật sự rất ấm áp…Những chiếc lá khô vừa lìa cành lặng lẽ nằm dưới gốc cây,chờ ngày nắng lên từ chỗ lá rụng sẽ mọc lên một chồi non xanh biếc.