Wednesday, October 9, 2013

Cho anh mượn em

Cho đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh. Bấy giờ tôi học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của anh. Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi.
 
CHO ANH MƯỢN EM
Cho anh mượn em
 
Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
 
- Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc… Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp.
 
- Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này… Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
 
- Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng…
 
Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác như tôi. Anh chầm chậm nói:
 
- Đó là: Mượn ít tiền!
 
Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
 
- Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia.
 
- Có tiền em cũng không có cho mượn.
 
Tôi tức quá bỏ đi.
 
- Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!
 
Không nhịn được tôi cũng cười to. Tôi đã cho anh vay tiền và đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho nhau nghe.
 
Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện ra tôi đã yêu anh ấy.
 
Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
 
Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
 
- Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…- anh nói.
 
Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:
 
- Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!
 
- Không, em hãy nghe anh nói hết đã.
 
Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
 
- Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?
 
- Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?
 
Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
 
- Anh mượn em!
 
- …
 
- Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?
 
Cho anh… mượn em nhé!
Cho anh… mượn em nhé!
 
Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi.
 
 
Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.

Nỗi đau của "im lặng"

Anh bảo "anh muốn im lặng để dõi theo em" nhưng anh có biết rằng im lặng nó đáng sợ lắm không?. Im lặng - em sẽ nghĩ anh đáng muốn rời xa em, anh đang có kế hoạch của mình. Im lặng - phải chăng anh đang tập cho em thói quen không có anh bên cạnh nữa. Im lặng - phải chăng anh muốn ra đi.
 
 
Trong tình yêu ngoài nỗi đau bị lừa dối và chia tay nhau, anh còn biết nỗi đau nào mà khiến con người phải khổ sở nữa không? đó là nỗi đau của sự "im lặng" đấy anh à. Có nhiều người nói "im lặng" là cách tốt nhất khi chia tay nhau, vì như thế họ sẽ không đau, từ từ họ sẽ quen đi cuộc sống một mình và từ từ họ sẽ quen đi sự vắng mặt của một người.
 
 
 
 
Xin hãy thử một lần đặt vào vị trí đó đi, rồi sẽ hiểu cái cảm giác của "im lặng" là như thế nào? sao đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy? khi còn yêu nhau mọi thứ điều tốt đẹp và khi hết yêu lại đối xử với nhau như người dưng. Mọi thứ giờ đã phai nhạt theo thời gian.
 
 
Cảm giác "im lặng" đáng sợ lắm anh à, đáng sợ đến mức em không biết mình nên làm thế nào trong hoàn cảnh đó chỉ biết ngồi mong chờ anh, mong chờ một người quay lại và mong chờ ai đó sẽ xuất hiện và nói "anh về rồi đây, anh nhớ em nhiều lắm" nhưng mong manh quá anh à.
 
 
 
 
Những cơn mưa chiều thay những giọt nước mắt em rơi. Dù biết rằng có niềm vui, có hạnh phúc thì ắt sẽ có nước mắt, có nỗi nhớ và vằng xé trong con tim. 
 
 
Giưã bộn bề cuộc sống em chỉ là bông hoa dại bên đường, dù biết rất rõ điều đó và dù biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nên em cũng không dám đặt nhiều hy vọng vào nó. Chuyện gì đến sẽ đến và rồi giờ nó đã đến...phải chăng em lại mang cho anh sự phiền toái, phải chăng em đã làm phiền anh quá nhiều và phải chăng chính em đã làm anh mất nhiều thời gian vô bổ.
 
 
 
Bên anh không thiếu gì những cô gái bao vây , họ đẹp vài tài giỏi hơn em nhiều - dù biết anh không thích họ nhưng em biết mình là gì mà. Hư ảo mọi thứ điều hư ảo, em không trách anh đâu anh à, vẫn như những gì lúc trước ta từng nói anh nhé và anh cũng đừng tự trách mình sai khi làm em phải như thế này? Vì em sợ sự "im lặng" anh à.
 
 
Em chỉ muốn cho anh biết, nỗi đau của một người khi người khác "im lặng" là như thế nào? vì nỗi đau đó làm con người có thể  gục ngã và cũng có thể làm người khác mất lòng tin vào nó. Đôi khi "im lặng" là để cảm nhận về nhau xem người kia có còn yêu mình hay mình yêu người kia không? Đôi khi sự "im lặng" lại là sự yêu thương âm thầm.
 
 
 
 
Nhưng dù có là gì đi nữa thì "im lặng" đối với em là cực hình của ngàn nỗi đau. Cho dù người đó là anh, là ai khác đi chăng nữa. Đối với người khác, anh làm sai (trong công việc) mà người ta lại "im lặng" không nói gì thì áp lực nhiều lắm đúng không? thà người ta chửi hay la mắng mình còn để chịu hơn là "im lặng" anh nhỉ. Cô em từng nói như vậy mà. và em cũng công nhận điều đó, ai có thể công nhận cùng em không?

Này ai đó à.

Ai đã từng đặt vị trí có người yêu rồi mà không được công khai mối quan hệ ấy chỉ vì nhiều mặt lí do khác nhau, nhưng ai đó biết rằng rất ít người hiểu và thông cảm vì lí do ấy không?
 
 
 

 
 
Nếu là bạn khi có bạn gái / bạn trai bạn có giới thiệu cho gia đình, bạn bè biết giờ mình đã tìm ra một nữa rồi không? hay chỉ im lặng và quen nhau vậy thôi. Đến khi bị bắt gặp hay tình cờ gặp mình và ai đó trên đường rồi vào bảo người đó chỉ là bạn, là em gái mình, tự phân bua mình làm gì có người yêu,....và nhiều lí do khác.
 
 
 
Gỉa sử ai đó muốn xác định ngay từ đầu thì chắc hẳn dù gặp ai thì người đó cũng giới thiệu bạn cho tất cả mọi người, bạn bè, gia đình. Họ tự hào vì giờ mình đã tìm ra một nữa, họ yêu thương và nâng niu bạn nhưng có lẽ tình yêu, hạnh phúc đó dư thừa có khi làm bạn chán, có khi làm bạn ngột ngạt hay áp lực rồi tự đánh mất tình yêu lúc nào không hay. 
 
 

 
 
Gỉa sử ai đó chưa xác định...họ chần chừng...họ muốn tìm hiểu thêm và không muốn giới thiệu cho ai biết về mối quan hệ của bạn. Và bạn đừng trách nhầm người ấy nhé và đừng vội buông tay vì họ yêu theo cách của họ...yêu mà không cần nói nhiều. Rồi một ngày nào đó họ sẽ giới thiệu bạn cho gia đình, bạn bè....vì đôi khi đợi chờ điều gì đó thì cũng có hạnh phúc mà.
 
 
 

 
 
Gỉa sử ai đó cứ làm lơ mỗi khi bạn bè hỏi " có người yêu chưa?" có thể người đó lại bảo "tình duyên chưa đến, đang lẻ bóng nè....có ai không làm may đi". Người ấy có tham lam không? hay chỉ xem tình yêu mình là trò chơi. Có lẽ họ cũng chưa muốn giới thiệu bạn cho mọi người...
 
 
Hay chỉ vì họ sợ khi giới thiệu bạn cho bà bè biết thì một trong số bạn bè đó biết đâu sẽ cướp mất bạn ra khỏi tay họ...Chỉ có người trong cuộc mới biết mình nên làm gì muốn gì....
 
 

 
Ai đó nè, vì em là con gái tất nhiên em sẽ thích những chàng trai dù đi đến đâu? ai hỏi "có bạn gái hay người yêu chưa?" thì ai đó tự hào trả lời rằng "mình có người yêu rồi" thì em vui và hạnh phúc lắm biết không? nhưng có mấy ai hiểu được em rất muốn như thế nhưng em biết dù muốn hay không thì cũng chờ đợi một thời gian, một thời gian để ai đó tự tin về bản thân mình hơn, để sẳn sàng bước qua giai đoạn mới và để yêu em nhiều hơn.
 
 
Chỉ cần hứa em sẽ chờ.
Chỉ cần anh đừng thay lòng em sẽ đợi.
Chỉ cần bên anh em mới có sự bình yên

Chỉ vì yêu

Trước khi gặp anh, biết anh và bên anh thì em có một kỉ niệm vui nhỏ đấy anh à, anh biết là gì không? chắc chắn anh sẽ không biết đâu. Mỗi lần nghĩ về nó em lại cười một mình, đừng bảo em có vấn đề nhé, em cười cũng có nguyên nhân của nó đấy anh à.
 
 
 
Hôm nay chạy ngang qua cửa tiệm lúc xưa em làm, nhìn thấy ông chủ ở đấy rồi suy nghĩ và liên tưởng những chuyện đã qua. Em từng rất sợ ông ấy, nói ông vậy thôi chứ lớn hơn em bốn năm tuổi gì đấy, à mà không chắc khoảng chừng tuổi anh thôi. Ông ta rất là khó tinh, cứ mỗi lần bắt em trông hàng chung ông ta là tim em như thoát ra ngoài.
 
 
 
 
Em tự nói với chính mình, nếu chọn người yêu nhất định em sẽ không chọn mẫu người như thế này đâu? Người khó tính như thế sao mà ưa nổi và lại mang cho em cảm giác sợ hãi mỗi khi tiếp xúc nữa....ấy vậy mà giờ em lại yêu một người giống như ông ta, cùng tuổi cùng tên. Nghĩ lại mà tự bảo với chính mình "ghét của nào trời trao của ấy" tuy người em yêu không phải là ông ta mà là anh.
 
 
 
"Tình yêu không cần nói chỉ cần cảm nhận thôi" Em không biết mình hiểu anh được bao nhiêu nữa, có lúc anh từng nói với em rằng "anh còn không hiểu mình đang muốn gì cần gì nữa" những lúc ấy em biết anh đang buồn và chán đến mức nào nhưng em lại không giúp gì cho anh ngoài việc ngồi và lắng nghe anh nói. Có lúc gặn hỏi lắm anh mới nói, không thì anh im lặng và chỉ muốn mình anh buồn thôi, đôi khi anh chia sẻ cùng em mà không cần em hỏi cũng thấy lòng vui.
 
 
 
 
 
Người con gái khi yêu luôn muốn người con trai của họ luôn chia sẻ cùng mình anh biết không? và họ tình nguyện ngồi nghe anh nói mà không than phiền hay trách anh vì họ biết anh đang tin họ nên mới chia sẻ cùng họ và em cũng thế anh à.
 
 
Yêu anh - em không nhắn tin cho anh hằng ngày hay điện thoại mỗi tối mà bù lại em được gặp anh. Đó là cách lựa chọn của em, dù rất muốn nhắn tin hay điện thoại cho anh nhưng sao có một khỏang cách vô hình nào đó mà em không thể lí giải được, chỉ nói đơn giản là nói chuyện nhiều với anh đâm ra không biết nói gì?
 
 
 
 
 
 
Yêu anh - dù mỗi lần thấy năng lòng và áp lực nhưng mỗi lần gặp anh thì em lại quên đi những chuyện xảy ra, những câu nói vu vơ của anh làm em xua tan cảm giác sợ khi phải đối đầu với chuyện gì đấy. Cảm nhận những gì anh đang quan tâm em dù rằng anh ít nói ra nhưng cảm thấy vui lắm anh à.
 
 
 
Yêu anh - Chắc có lẽ người con gái nào cũng như em, cũng thích mưa và thích nhất khi ngoài đường trời đang mưa.... lại được ngồi sau xe anh, được anh che cho những giọt mưa đang tạt vào người em, dù có bị ướt hay lạnh 1 chút thì cũng thấy vui và ấm áp... vì còn ai đó bên mình khi mưa.

Viết cho nỗi buồn

Hôm nay, tự nhiên tâm trạng thấy mệt mỏi hơn, mọi thứ dường như trống vắng sao sao ấy. Vẫn giữ thói quen onl zing hằng ngày, onl zing vào mỗi tối, dường như tôi muốn tìm cho mình cái thứ gọi là niềm vui khi lên zing. Vẫn biết đó chỉ là cái thế giới ảo, cái nơi để tôi tìm thấy sự hạnh phúc, thoải mái 1 phút giây nào đó....nhưng đôi lúc tôi cũng không thể phủ nhận 1 điều đó là chính thế giới ảo lại làm cho tôi sống khác đi, mạnh mẽ hơn từ những lần tâm sự hay nói chuyện với nhiều người. Cái thế giới này nó ảo nhưng những tình cảm, cảm xúc lại thật..... Và hôm nay tôi đang buồn vì thế giới ấy....
Nếu nước mắt có thể xoá nhoà tất cả ...
.......xoá nhoà cả nỗi đau đớn âm ỉ trong con tim
Thì xin một lần được khóc thật nhiều!
Để vị mặn đắng của nước mắt làm vơi đi sự xót xa
Để từ nay vết thương không rỉ máu một lần nữa !
     Sao...tôi chỉ biết mang niềm vui đè nén nỗi buồn ... lấy nụ cười giả tạo che giấu làn nước mắt ..Tôi chỉ có một mình ... đơn độc ....và cố diễn trong vở kịch của chính mình: Đeo một gương mặt giả tạo ... sống với thứ cảm xúc không thật....Đó là những thứ mà hằng ngày tôi vẫn phải làm, phải cố gắng chấp nhận. Bởi cuộc sống  chẳng phải cũng chỉ là một vở kịch. Tôi chỉ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ hay cứng cỏi, để che đậy sự hèn nhát của bản thân. Tôi chỉ muốn khóc trong im lặng.....
Để cơn đau này xin một mình gánh chịu
Để con tim không phải thắt lại !
    Đôi lúc tôi vẫn tự hỏi, đời đâu trả catse để tôi cứ phải diễn hằng ngày. Đôi lúc tâm trạng không tốt vẫn cười cười, nói nói như không có chuyện gì. Vẫn cười thật nhiều, nhưng đôi lúc đó chỉ là những nụ cười trên màn hình, những người trên thế giới ảo ấy họ đâu biết người đang ngồi nói chuyện với họ đang buồn đâu. Đôi lúc tôi vẫn tâm sự với người khác trong khi tâm trạng không được tốt nếu không muốn nói là vô cùng tệ...... Có lẽ vì tôi muốn đem lại niềm vui cho người khác, cho những người bạn của mình. Đôi lúc tôi lại tìm được người đang có cùng tâm trạng với mình...
     Nếu che giấu cảm xúc là 1 môn học, chắc tôi sẽ tốt nghiệp loại giỏi mà không cần đến lớp....

Tôi vẫn luôn ví Nỗi Buồn như một cơn cảm lạnh. Thực sự là như thế. Những cơn cảm lạnh thường chẳng gây hại cho tôi nhiều lắm. Chúng khiến tôi lơ là thế-giới-thực trong một vài giây khi vội vã và kín đáo lấy tờ giấy để hỉ mũi trước khi làm phiền một ai đó hoặc nhanh chóng quay mặc đi chỗ khác để kiềm chế một cái hắt xì. Nỗi Buồn cũng vậy.Tôi sẽ chẳng bao giờ tìm ra cách chữa chúng, mệt mỏi và ngao ngán nhìn chúng đến và đi rồi tự hỏi đến bao giờ cái vòng tròn luẩn quẩn này mới kết thúc? Mà đã là vòng tròn thì khó có điểm dừng. Thế đấy.....

Tâm trạng bây giờ ư? Buồn... và thấy cần phải viết. Viết để tâm trạng được giải tỏa hơn, viết để sự cô đơn dần tan mất, viết để khỏi phải suy nghĩ lan man trong đầu, viết... Ừm! chỉ đơn giản là viết thôi mà...Không cần vì những chuyện không ra gì mà ảnh hưởng đến bản thân. Không phải viết để chứng tỏ điều gì cho mọi người xem, chỉ muốn viết cho tâm trạng được khá hơn, nỗi buồn được nguôi ngoai hơn. Không biết là mình đang viết gì nữa ...Nhưng đơn giản chỉ là “viết ra” giống như là để chừa một lỗ nhỏ cho nỗi buồn như không khí bị tích tụ quá lâu giờ thoát được ra ngoài....Cho nó được bay cao hơn, bay xa hơn, hoà cùng vào làn gió....và đừng bao giờ đọng lại trong  con người tôi nữa.

Vẫn luôn biết nỗi buồn thì không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển từ nỗi buồn này sang nỗi buồn khác. Nhưng tôi cũng mong trong 1 giây phút nào đó, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, con người thì bất chợt lãng quên những bon chen thường nhật để ngẩn ngơ với tiếng chim hót đầu ngày, hay xúc động trước 1 bông hồng nở muộn bên khung cửa sổ. Những hạnh phúc đó đôi khi thật nhỏ nhoi nhưng lại quý giá đến chừng nào.....
Nỗi buồn ơi! Bay theo gió giống Bồ công anh nhé! Bay đến 1 nơi nào đó thật xa xôi, mờ mịt mà tôi chẳng thấy, đừng cố vương vào con người tôi nữa. Hãy để cho tôi sống vui vẻ hơn, sống với chính con người, sống với chính tính cách của mình....

Ngày thứ bao nhiêu???

Sao bỗng nhiên lại trở nên bình thản đến lạ.
Chẳng gì cả, chẳng buồn cũng chẳng vui.
Hôm nay trời hanh hao quá, nắng vàng qúa, gió mạnh quá, nhưng sao chẳng thấy xốn xang, nhưng sao chẳng thấy hoang mang một vài điều suy nghĩ. Chỉ thấy mọi thứ sao quá đỗi bình thường, quá đỗi mờ nhạt, quá đỗi rửng rưng.
 
Ngày thứ bao nhiêu của rất lâu rồi chưa ra khỏi thành phố. Thành phố nhỏ bé, chẳng xinh đẹp, chẳng yên bình, chẳng thơ mộng. Chỉ rặt một đống ngổn ngang lỡ dở. Cũng chẳng còn quá khát khao để bước ra khỏi nó, cũng chẳng còn quá sốt ruột vượt ra khỏi nó, cũng chẳng còn quá để tâm nên ở hay nên đi.
 
Ngày thứ bao nhiêu không còn rõ đã có thói quen để mọi thứ kể cả là quan trọng ra khỏi đầu. Ngày thứ bao nhiêu của sự bắt đầu ngạc nhiên về sự thay đổi chẳng biết tốt hay không tốt.
 
Ngày thứ bao nhiêu không còn rõ đã cảm thấy chẳng cảm thấy gì, đã cảm thấy tột cùng của chán nản đột nhiên hoà vào một thứ âm thanh nào đó rồi tan rã.
 
Ngày thứ bao nhiêu không còn rõ lúc nào là stress, lúc nào là không stress, lúc nào cảm thấy được hai chữ bình yên.
 
Sáng nay, ngày thứ bao nhiêu không còn rõ, ngày thứ bao nhiêu không hiểu nổi tại sao lại có thể ra khỏi nhà khi mà chẳng phân biệt nổi có đánh răng hay chưa, mà nếu đánh răng rồi thì lúc nào.
Trưa nay, ngày thứ bao nhiêu không còn rõ đã thèm ăn gì. Chỉ là ăn để cho đúng giờ trưa. Gió mát thật, nhưng quá hanh hao.
Tối, ngày thứ bao nhiêu không còn rõ sao trời tối quá nhanh, quên bật đèn xe, không hiểu sao lại có thể đi qua nút giao thông mà chẳng rõ đèn xanh hay đèn đỏ.
 
Ngày thứ bao nhiêu rồi không còn rõ về những điều cần rõ, không còn rõ ranh giới của một vài điều đã mất hay chưa, không còn rõ ranh giới của niềm tin và nỗi sợ hãi, không còn rõ ranh giới của cần và không cần...

Ngày mai - còn đó yêu thương!

Tặng những người đã xa, nhưng vẫn còn đâu đây, trong trái tim người ở lại…!
Cái tin chú Năm mất làm tôi bàng hoàng suốt cả buổi tối nói chuyện điện thoại. Định mệnh con người, rốt cuộc mong manh đến thế? Tôi nhớ hình như lần cuối cùng lần gặp chú là cách đây khoảng vài năm. Nhưng trong ký ức của tôi, nụ cười hồn hậu đậm chất nông dân của chú vẫn còn y nguyên. Vì không nhìn thấy chú nằm bất động trên giường gần một tháng, nên tôi không tin được rằng người đàn ông cao lớn như chú lại có thể ra đi nhanh chóng đến vậy.
Nhưng sự thật thì đã thế.
Tôi bỗng nhận ra rằng, trong cuộc đời, có những cuộc gặp gỡ chính là lần gặp mặt cuối cùng…
***
Ngày trước, má tôi thường nói: “Sống thì lai lai láng láng, chết thì tính tháng tính ngày”. Ấy là khi ở quê có ai đó vừa qua đời, chúng tôi tính đến ngày “mở cửa mả”, “làm tuần 7 ngày”, “làm tuần 21 ngày”, “làm tuần 49 ngày”, “làm tuần 100 ngày”, “giáp năm” (tròn 1 năm), “giáp khó” (tròn 2 năm). Đó là những cột mốc đáng nhớ trước khi tiễn người đã khuất đi xa hơn trong miền ký ức của những người còn sống. Sau cái lễ giáp khó – mãn tang, mỗi năm, gần như ta chỉ còn nhớ đến họ vào ngày giỗ. Ta bị cuộc đời và những gánh nặng mưu sinh làm cho quên lãng. Nắm đất cuối cùng tiễn đưa người đi, kết thúc một cuộc đời dẫu vui dẫu buồn, dẫu lắm hạnh phúc hay nhiều đắng cay. Người chết – là hết, còn người sống, vẫn mệt nhoài với những lo toan…
Nhưng trong khoảng thời gian 2 năm ấy, ta phải vật lộn với những ký ức về người đã khuất. Ta phải làm quen với sự thật rằng con người vốn ở gần ta ấy giờ đã không còn và ta, thật sự là không còn cách nào để gặp mặt họ thêm một lần nào nữa trong đời. Sau đám tang, cái cảm giác nhìn đâu cũng thấy ký ức mới là điều khiến ta đau lòng nhất.
***
Cô bạn tôi, trở về thành phố sau đám tang người bà, gần như đêm nào cũng mơ thấy ngôi nhà cũ của bà. Cô nhớ cái thùng lúa bằng gỗ – nơi chứa những bữa xế là khoai lang, là mì gói, là đường bát và ti tỉ thứ khác mà bà dành cho cháu. Cô nhớ cây ổi bên cái giếng, mấy dây trầu leo trên mái nhà, mười mấy cây mít rải rác khắp vườn. Đối với cô ngày bé, đó thật sự là ngôi vườn cổ tích. Hôm đưa tang cho bà, mẹ cô xé những mảnh vải trắng ra sau vườn, bảo cho cây cối trong vườn để tang bà, cho chúng không đi theo bà. Cô nhìn theo mà ứa nước mắt. Ký ức của cô trong những ngày ấy đọng lại là hình ảnh bà ngồi trước hiên nhà, cho gà ăn và đợi những đứa con, đứa cháu đi xa trở về…
Cha của bạn tôi qua đời cách đây 13 năm, đột ngột đến độ khiến tất cả đều bàng hoàng. Bạn tôi khi ấy 15 tuổi, đêm hôm trước vẫn là cậu nhóc theo cha ra đồng bắt ếch, đến hôm sau, bỗng trở thành người đàn ông lớn nhất trong gia đình. Buổi chiều định mệnh đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời bạn, theo cái cách chẳng ai mong muốn. Cậu lớn dần lên theo những quyết định đôi khi vượt khả năng của mình. Ngày biết tin em trai mình hư hỏng, cậu mang rượu ra mộ cha, uống và khóc một mình ở đó. 13 năm nay, ngày cuối năm nào cậu cũng dành cả buổi chiều để trò chuyện với cha, bởi dường như chỉ có khi ấy, cậu mới lại thấy mình được rũ bỏ mọi gánh nặng, lại được bé bỏng trước cha.
Tôi từng đọc câu chuyện về cuộc sống của một người con sau khi cha cô mất. Cô đi qua ngày sinh nhật cha, ngày sinh nhật cô, lễ giáng sinh, năm mới trong nỗi cô đơn đến thắt lòng. Nhưng đến “Ngày của cha”, cô mang theo một bó hoa, đến trước mộ cha, mở bài hát cha cô thích nhất và nhảy điệu nhảy quen thuộc của hai cha con ngày trước. Cô ngồi lại rất lâu, tâm sự với cha về những cơn khủng hoảng của mình và sau đó, quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, như cách cha đã hy vọng ở cô.

***
Mỗi người có một cách khác nhau để đi qua những nỗi đau lớn nhỏ mà mình gặp phải trong đời. Có những cuộc gặp gỡ trở thành lần gặp nhau cuối cùng. Có những buổi chia tay trở thành cuộc chia ly vinh viễn. Người ta bảo đó là định mệnh. Ai biết được mình sẽ ở trong trong vòng quay đôi khi rất khắc nghiệt ấy. Vậy nên, hãy biết ơn khi ngày mai, cuộc đời còn cho chúng ta được yêu thương và mỉm cười cùng nhau…!