Cô mặc chiếc áo ngủ mầu trắng đứng ở đó với
ánh mắt đầy mong đợi. Anh đang ngồi trước màn hình máy vi tính, quay đầu
lại ngước nhìn thấy cô, con tim anh lúc nào cũng thấp thỏm.
Anh đứng dậy và quay lại dang hai cánh tay ôm cô vào lòng:
“Sắp một giờ rồi, mà sao em vẫn còn chưa ngủ?”.
Cô dụi đầu vào lòng anh, nghe trong lời nói của cô có gì đó trách hờn đầy chút oan ức:
” Ông xã nè, lâu rồi anh không ôm em đó.”
Nghe cô nói vậy, anh liền ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi không có kẽ hở nào cả. Và dường như anh mãi mãi không muốn buông tay.
Cô là một người con gái đặc biệt và anh vẫn nhận thấy điều đó. Họ vốn
từng là bạn của nhau. Anh từng nghĩ cô không thích hợp để làm một người
vợ tốt. Loại con gái ngông nghênh chỉ hợp để “mua vui” thôi.
Rồi đến một ngày, anh tình cờ gặp cô trong một quán bar nhỏ gần nhà.
Và cô ngồi yên lặng trong một góc nhỏ, một mình uống rượu và một mình
khóc thầm. Lúc đó, anh và cô đều đang nghe ca khúc “Forever”.
Cô uống cho say mềm và ngã gục xuống bàn. Anh dìu cô dậy. Anh không
biết địa chỉ nhà cô, đành miễn cưỡng đưa cô về phòng của mình thôi. Anh
đỡ cô lên giường. Mắt cô nhắm nghiền và vô thức cô nắm lấy bàn tay anh
và miệng lảm nhảm “Anh đừng đi”. Lần đầu tiên, anh thấy cô mềm yếu như
vậy. Đêm hôm đó, anh đã trông cô mà không hề chợp mắt.
Khi cô tỉnh thấy mình đang nằm trong lòng anh. Anh nhìn cô, khi thấy
cô mở tròn xoe mắt giống như một đứa trẻ sơ sinh ngơ ngác chẳng hiểu
chuyện gì.
“Anh làm gì trên giường tôi thế này. Anh đang làm gì vậy”? Trong ánh mắt cô đầy hàm ý đe dọa.
“Cô đang ở trên giường tôi đấy. Và cô đang ôm tôi đấy?”. Anh tủm tỉm cười đáp.
Cô hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh và nhìn lại chính mình. Rõ rồi,
đây đâu có phải là giường của cô và tay cô đang vòng qua eo của đối
phương đấy chứ. Cô nhẹ nhàng, từ từ rút tay lại. Dường như cô cho là anh
ta vẫn chưa nhận ra điều này. Anh ta còn chăm chú nhìn lên gương mặt cô
và có chút thẹn thùng. Cô bối rối đễn nỗi không biết phải nói gì.
“Cô làm bạn gái tôi nhé”. Anh nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng trả lời.
“Có định cầu hôn chứ?”. Cô lấy lại vẻ tinh nghịch.
“Còn phải chờ xem đã. Nhưng nếu cô muốn vậy. Tôi có thể sẽ suy nghĩ thêm.” Tay anh vòng ngang qua eo cô.
“Nếu mỗi ngày anh có thể dành một phút để ôm tôi, tôi sẽ nhận lời cầu
hôn của anhi.” Cô nói, ánh mắt sáng lên và nhìn thẳng vào anh:
“Uhm. Thôi được. Ba tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn nhé.” Anh nói.
Câu chuyện của hai người là như thế đó và lời thề ước của họ chính
trên chiếc giường của anh. Sau khi kết hôn, cô vẫn thường nhắc lại lời
cam kết:
“Ông xã à, anh phải dành một phút để ôm em đó”.
Mỗi ngày, anh đều dành gấp mấy lần của một phút để ôm cô thậm chí là còn nhiều hơn một phút rất rất nhiều.
Nhưng dần dần, anh bắt đầu bận rộn. Mỗi ngày đi làm về, anh lại cắm
đầu vào chiếc vi tính mấy tiếng đồng hồ liền. Mỗi lần khi cô nói: “Ôm em
một phút đi.”, anh thậm chí không rời mắt khỏi máy tính “Lần sau đi, bà
xã nhé. Ngày mai, anh bù cho”.
Thế là, cô lại ngồi lặng yên trong một góc nhỏ trên ghế salon, ôm đầu gối ngắm nhìn anh.
Công việc bận tíu tít khiến lời cam kết “Ôm một phút” của cô và anh
dần dần mờ nhạt trong đầu óc anh. Anh phải phấn đấu vì sự nghiệp của
mình và anh nghĩ rằng “Cô ấy sẽ hiểu điều đó”.
Công việc mỗi ngày vắt kiệt cả tinh lực và cả trí tuệ của anh. Và
công việc ấy mãi mãi không hoàn thành xong và ngày nào cũng xoay như
chong chóng khiến anh không có thời gian nhìn lại mình nữa.
Thế là, anh cũng quên luôn cả ngày sinh nhật của cô nữa, quên luôn cả
ngày kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của hai vợ chồng, quên cả nụ hôn
của buổi tiệc tối mà anh dành cho cô nữa và cũng quên luôn cả chiếc ôm
mà cô cần nhất. Cô càng trở nên trầm lặng hơn, và ngồi thu lu một góc cũ
và đờ đẫn nhìn anh bận rộn làm việc.
Cô cảm giác nụ cười trên môi anh càng ngày càng ít đi. Thế là, nụ cười trên môi cô dần dần cũng tắt ngấm đi.
Vào ngày sinh nhật, cô tự viết lên tấm thiệp dòng chữ “Tặng người vợ
yêu quý nhất của anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ — Mãi mãi yêu em, chồng
yêu”.
Và kỷ niệm ngày cưới, cô cũng một mình ngồi trước bàn ăn đầy mâm thức
ăn nguội lạnh và một cây nến thắp trống trơ sau đó lại một mình lên
giường đi ngủ. Thấy bóng anh bận túi bụi như vậy.
Vừa từ viện trở về nhà, sắc mặt cô hơi xanh xao. Vậy mà, anh bận đến
nỗi không thèm nhìn cô đến một cái. Đã một giờ rồi, đêm đã về khuya vậy
mà anh vẫn ngồi trước màn hình máy vi tính. Cả hai người chưa bao giờ
cãi nhau cả. nhưng cô cảm thấy cuộc sống như thế này so với trận cãi
nhau to thì thật đáng sợ thật – Vì anh làm gì có thời gian để cãi nhau
chứ.
Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ màu trắng chờ anh và cuối cùng anh cũng dũng cảm dứt khỏi công việc.
“Ông xã à, ôm em một phút, được không?”.
Anh quay sang cô và trong phút chốc cô thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh trở nên dịu dàng hơn. Anh ôm lấy cô vào lòng và nói:
“Sắp một giờ rồi, sao em vẫn chưa ngủ?”.
Cô òa vào lòng anh và cô khóc, giọng như oán hờn:
“Chồng à, lâu lắm rồi anh không ôm em”.
Cô vẫn khao khát một cái ôm mỗi ngày. Cô luôn nghĩ rằng nếu anh vẫn
muốn ôm cô, tức là anh vẫn còn yêu cô. Vậy mà ngược lại cái ôm ấm áp này
lâu rồi cô chưa từng có.
“Sao vậy?”. Anh nhẹ nhàng hỏi, anh để cô ngồi lên đùi mình và anh không chịu được cúi đầu vào cô.
“Ông xã à, ….”. Cô thở dài “Hãy ôm em một phút mỗi ngày, có được không? Chỉ cần một phút thôi cũng được rồi”.
Ánh mắt cầu khẩn của cô khiến anh thấy tim mình chua xót. Mình thực
sự lâu lắm rồi chưa ôm cô ấy. Và cô cũng cảm nhận được điều này và cô
tinh ý nhận ra tâm sự của anh. Cô bây giờ trái lại trầm tư khác hẳn với
cô của trước kia.
“Anh yêu em”.
Nhìn thấy cô ấy tròn xoe mắt kinh ngạc, anh biết là câu nói muộn màng
thực lòng từ lâu anh nên nói. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bám
chặt lấy cổ áo anh. Cô lặng người đi. Anh vẫn thực muốn nói là yêu cô ư?
Cô vui sướng ôm lấy bụng anh và nói:
“Cưng ơi, con có nghe gì không? Bố nói là yêu mẹ đó, bố nói là yêu mẹ đó, con biết không?”.
Và lần này lặng người là anh chứ không phải là cô nữa. Một hồi lâu, anh mới tìm ra giọng của mình:
“Cưng yêu? Bảo bối của chúng ta ư?”.
Tiếng anh run lên và anh không thể tin vào mình nữa.
“Uhm!”. Cô gật đầu.
Anh ôm cô rất chặt.
“Chồng yêu, hãy ôm em một phút mỗi ngày, được không?”.