” …Có cơn mưa nào phảng phất …
Có ngọn gió nào lướt thầm qua khe cửa…
Và đôi mắt nào đang đợi chờ?…
Gió miên man, hiu hắt, gió vô hình, gió lạnh! Cái lạnh se se, vừa đủ để rung động con tim … vừa đủ để nhớ xa xôi về một làn hơi ấm … Gió thổi tung cánh cửa sổ vốn chỉ khép hờ để lộ khoảng trời tươi sáng, nhưng cũng quá đỗi xa xăm….
Mưa lại về trên con phố thân quen.
Ừ, là quen!
Quen bởi vẫn đó, hàng cây vẳng lặng, thi thoảng lại chợt rung lên theo làn gió nhè nhẹ mơn man…
Quen bởi ngoài kia vẫn là cuộc sống bon chen, là những tiếng còi inh ỏi, là những thay đổi… là anh , là em… Lạc lõng mà hòa tan, khác biệt mà trộn lẫn. Nếu chỉ kịp lướt qua giữa dòng đời này, liệu rồi ta có còn nhận ra nhau…
Quen bởi vẫn nơi đây, góc nhỏ, quán quen. Vẫn đâu đó một bản nhạc xưa …”
(st)
” …. Người đi trong đêm mưa gió buồn…Khóc cho lời cuối cuộc tình …
Khi người yêu dối gian mình …”
Có ngọn gió nào lướt thầm qua khe cửa…
Và đôi mắt nào đang đợi chờ?…
Gió miên man, hiu hắt, gió vô hình, gió lạnh! Cái lạnh se se, vừa đủ để rung động con tim … vừa đủ để nhớ xa xôi về một làn hơi ấm … Gió thổi tung cánh cửa sổ vốn chỉ khép hờ để lộ khoảng trời tươi sáng, nhưng cũng quá đỗi xa xăm….
Ừ, là quen!
Quen bởi vẫn đó, hàng cây vẳng lặng, thi thoảng lại chợt rung lên theo làn gió nhè nhẹ mơn man…
Quen bởi ngoài kia vẫn là cuộc sống bon chen, là những tiếng còi inh ỏi, là những thay đổi… là anh , là em… Lạc lõng mà hòa tan, khác biệt mà trộn lẫn. Nếu chỉ kịp lướt qua giữa dòng đời này, liệu rồi ta có còn nhận ra nhau…
Quen bởi vẫn nơi đây, góc nhỏ, quán quen. Vẫn đâu đó một bản nhạc xưa …”
(st)
” …. Người đi trong đêm mưa gió buồn…Khóc cho lời cuối cuộc tình …
Khi người yêu dối gian mình …”
No comments:
Post a Comment