Người biết không?
Đông về để mặc em bước cô độc như cố tình cười giễu phố, để mặc em
ruồng chạy thật nhanh nhưng phía trước vẫn là bóng tối. Phố cố tính giấu
hay bóng tối vô tình mang người lẫn trốn em?
Chiều nay người đã ở đâu khi thành phố đưa đôi tay mặc cho những ánh
đèn dắt mình vào đêm? Người có nghe thấy tiếng gọi khản cả cổ của em? Đi
tìm, em như tìm một con thuyền trôi đi xa xăm trước biển, đi tìm, em
như tìm một ánh trăng dấu dưới mặt hồ yên lặng của bóng tối chìm đắm.
Mọi thứ gần trước mắt là vậy đó, nhưng chẳng thể nào với tay chạm đến.
Là em đơn phương…
Cảm xúc là của riêng trong mỗi người mà hoàn toàn chỉ người đó mới
biết. Em cũng có, và em biết không dễ gì chia sẻ trước ánh mắt của một
ai. Em luôn dè chừng và giả dối rồi bất đắc dĩ nhận yêu thương vô điều
kiện. Với người cũng vậy, em xin lỗi vì đã không nói rõ mọi thứ. Nhưng
em không cầu xin sự thứ tha bởi phố đã nghiêng mình gọi tên người và em.
Ngoảnh mặt lại cho phố được vui, em sẽ kể người nghe câu chuyện mang tên ký ức.
Trái đất tròn và thế giới này rộng lớn, không phải vô tình đâu mà là em
cố tình tìm người đấy. Em không bằng lòng và cũng chẳng đồng ý ai, kén
chọn đủ người để rồi bị cảm nắng là vì đi trưa đầu chẳng chịu đội mũ
đấy. Không cố tình thì là gì.
Nếu có ai hỏi rằng em thích mưa không? Thì chắc chắn bây giờ đáp án sẽ
là có. Mưa khi bên người thật sự không cô đơn, cũng chẳng biết ướt, đằng
sau tấm lưng trần bao giờ cũng là cái áo để tay em vịn vào.
Thế nếu như có một ngày rất nhạt nhẽo, không có gì để làm, người sẽ trò
chuyện không ngừng cùng em chứ? Sẽ không xảy ra điều đó vì ngủ ngày là
sở thích bất di bất dịch của em.
Ngoắc tay, một trò chơi trẻ con nhưng với em đó là một hứa hẹn người
bắt buộc phải làm cho em. Nhưng không phải lời cam đoan nào cũng dễ dàng
thực hiện, người không thích thế và người không muốn em phải chờ mong
vì chờ đợi thường làm cho con gái chóng già hơn.
Kiêu hãnh là điều đáng quý nhưng em phải học dần với cách kìm hãm cảm
xúc. Không nên để nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm
ran, lẩn sau nỗi buồn lớn vì chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì
hậu đậu tự cắt vào tay mình.
Không phải với ai em cũng huyên thuyên, nói dài triền miên đâu nhé.
Người lạ thì không có chuyện đó đâu. Thật ra em phải nói thật nhiều để
khoảng cách giữa người và em không quá xa xôi. Em sợ lắm, sợ nếu một
ngày em không còn gì để nói hay kể cho người nghe nữa. Mà em cũng phải
nói cho thật nhanh để người không kịp nghe mà phản công.
Khó hiểu, là con gái nên nắng mưa không phải chuyện của trời nữa mà đã
là chuyện của em. Em thích nói và hỏi những câu hỏi vớ vẩn và viển vông
lắm nên đáp án của chúng cũng phải cực kỳ lý thú cơ thì em mới chấp
nhận.
Tức giận là việc mà hầu như ngày nào em cũng làm, em luôn khó chịu thậm
chí gắt gỏng vô lý lắm. Nhưng mà đừng có cốc đầu em nhé, hãy cứ tưởng
tượng là em đang hát một bài hát du dương hay gảy một khúc tâm tình thật
tuyệt.
Con nít và những thứ không ăn được là hai điều người phải nhớ thật chi tiết…
Và có một điều em muốn nói rằng: Ta yêu nhau đi!
Ngày hôm qua có thể giữa hai chúng ta chỉ toàn những sắc màu có lẫn màu
đen. Em biết người đang băn khoăn nhưng đừng để thời gian trôi qua vô
nghĩa. Phố về đã để người và em cùng bước đi song song. Hãy trả lời em
nhé, đừng để em phải lang thang tìm tòi bóng hình người trên cùng một
con đường.
Nếu như không yêu em cũng xin đừng im lặng, đừng bắt em phải quên và
trốn chạy nơi nào đó vì người trong tim em luôn đong đầy. Hãy nói cho em
nghe chúng ta có thể khóc với nhau thì cũng sẽ có thể cùng cười và chia
sẻ.
P/s: Viết cho một sinh nhật muộn.
Yukiko Huyết Minh