Hóa ra, duyên phận với một người chỉ có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi.
Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi thì tình mãi xa xôi như vậy.
1. Tôi biết cô ấy trong một lần cãi
nhau với thằng bạn. Chỉ là biết thôi chứ không quen. Có lẽ trong lúc đầu
cái đầu nóng bừng, chân tay lấm lem vết máu, tôi bắt gặp nụ cười của cô
ấy rất tươi, dù chỉ là thoáng qua nhưng nụ cười ấy khỏa lấp tất thảy
những suy nghĩ điên rồ trong tôi. Tôi đã mất một khoảng thời gian khá
dài để ngắm nhìn cô ấy, một cách trực diện không giấu diếm, đến mức phải
khiến thằng bạn tôi giật mình. Nó vốn dĩ cũng đang sốt sình sịch vì cãi
nhau với tôi lại đâm ra lạ lùng, vỗ vai tôi mấy cái.
Sau buổi đó, tôi trở thành
khách quen của quán mà cô ấy đang làm. Tất nhiên cô ấy không để ý đến
tôi, cũng không biết tôi là ai, trong mắt cô ấy hẳn nhiên tôi đơn thuần
chỉ là một gã khách vãng lai, nếu đến nhiều thì quen mắt hơn một chút,
ngoài ra không có gì đặc biệt.
Một lần tôi lại có mặt ở quán mà
cô ấy đang làm, việc đó giống như một thói quen khó bỏ, còn cô ấy thì
giống như một người đã bị cất giấu quá lâu trong cái khối màu đỏ thẫm
vẫn ngày ngày đập thình thịch bên khuôn ngực trái. Từ ánh mắt, nụ cười,
giọng nói, và những cử chỉ quen thuộc cô ấy hay làm, tôi đều ghi nhớ
không bỏ xót lấy một chi tiết nào. Có lẽ, tôi yêu thật. Lần đầu tiên với
những cảm xúc lạ lẫm dần thành hình, tôi nhận ra là mình biết yêu một
người con gái, theo một cách đặc biệt.
- Anh là đầu gấu à?
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, tay vẫn
giúp tôi sát trùng vết thương. Buổi hôm đó tôi gặp mâu thuẫn với bạn,
tất nhiên như thói quen thường lệ, chúng tôi giải quyết mâu thuẫn bằng
những trận đòn. Tôi đã ngà ngà say nên không ý thức được việc giữ thể
diện trước mặt cô ấy, và theo thói quen, chúng tôi lao vào nhau, như
những con thú hoang cắn xé lẫn nhau. Cô ấy cùng mọi người ở quán đều
chứng kiến, sau cùng có bảo vệ ra can thì chúng tôi mới dừng lại. Đột
ngột chạm cái nhìn sững sờ của cô ấy, tôi bất giác thấy run. Tôi lần đầu
tiên biết sợ, trước ánh nhìn của một người con gái.
- Không. Anh không phải là đầu gấu.
Tôi nén sự xấu hổ ngại ngùng
xuống, cố gắng nói thật rành rọt. Tôi ý thức được rằng mình vừa hành
động thô lỗ và điên rồ, nhưng bất giác tôi mỉm cười, vì những hành động
ấy mà tôi mới được gần cô ấy hơn.
- Anh thử để kiểu tóc khác xem sao, biết đâu hợp với anh hơn đấy!
Trước khi quay đi cô ấy mỉm cười
và nói với tôi câu đó, tôi gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, cúi gằm
mặt xuống. Thật may khi cô ấy để mắt đến tôi, dù chỉ là một chút…
2.
Chẳng ai tin được rằng tôi và cô ấy trở thành một cặp. Kể cả tôi còn
không thể tin vào điều ấy, cho đến trước khi cô ấy gật đầu và xác nhận.
Cách chúng tôi ở bên nhau cũng
giống như những cặp đôi khác. Tôi quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, thay vì
đều đặn xuất hiện ở chỗ cô ấy làm, tôi đưa đón cô ấy mỗi ngày, sau khi
cả hai xong việc thì chúng tôi cùng đi ăn ở đâu đó, thi thoảng đi chơi
hoặc về nhà nhau cùng xem một bộ phim.
Nhưng cuộc sống của tôi trước khi
có cô ấy xuất hiện vốn đã ồn ào. Việc tôi cố gắng giữ cho nó ít ồn ào
hơn có chăng chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Điều cô ấy không ngờ nhất
lại chính là điều khiến tôi đau khổ nhất.
Tôi không phải là đầu gấu, thật sự
không phải là đầu gấu. Nhưng tôi lại là một người trong một băng xã hội
đen. Thế giới ngầm của tôi gắn liền với những cuộc ẩu đả, gắn liền với
tiếng chửi rủa của dân phòng và cả ánh nhìn khinh bỉ của mọi người.
Người ta vẫn nói thế giới của chúng tôi chỉ có máu và tiền, vẫn trùm lên
cho chúng tôi một xã hội riêng biệt, một thế giới ngầm khuất sâu trong
trí tưởng tưởng bằng một màu duy nhất: màu đen.
Tôi cố gắng bảo vệ cô ấy bằng tất
cả khả năng của mình, cố gắng để cố ấy biết rằng tôi yêu cô ấy theo cách
mà một người đàn ông yêu người phụ nữ của mình. Vì vậy, cô ấy vẫn an
toàn, vẫn hạnh phúc, cho đến một ngày…
- Thật sự thì… anh đang làm công việc gì thế?
Cô ấy cuộn tròn người trong vòng
tay của tôi, bàn tay nhỏ đan lấy bàn tay tôi to bản, siết nhè nhẹ. Tôi ý
thức được sự quan trọng trong từng câu chữ, lời trong miệng vốn định
nói ra lại trôi tuột đi mất.
Tôi thực sự sợ mất đi cô ấy, một người mà tôi thật lòng yêu thương.
- Công việc chính của anh á? Mỗi ngày yêu em hơn một chút. Nói xem, có khó khăn vất vả không?
Cô ấy không mỉm cười chấp nhận câu trả lời đã được lặp đi lặp lại nhiều lần như trước, bất giác ngước lên nhìn tôi rồi thở dài.
- Em đã nghĩ là câu trả lời của anh sẽ khác đi.
Nói rồi cô ấy rời khỏi nhà, bỏ lại tôi một mình với những ngổn ngang suy nghĩ.
3. Cô ấy biến mất hoàn toàn trước
cuộc sống của tôi. Không một lời chia tay, không một lời oán trách. Kể
từ sau lần đó, cô ấy đột nhiên mất hẳn liên lạc với tôi. Tôi đã đến nhà
tìm gặp nhiều lần nhưng không được, ở nơi cô ấy làm việc cũng không có
tin tức gì. Trước khi tôi mất kiên nhẫn và định nhờ người lục tung thành
phố lên để tìm thì cô ấy xuất hiện, với một cái hẹn ngắn, tại nhà cô
ấy.
- Dạo này anh thế nào rồi?
- Anh vẫn ổn. Em thì sao? Sao tự nhiên lại biến mất?
Tôi gần như phải cố gắng lắm mới
giữ được bình tĩnh. Cô ấy gầy hẳn đi, nước da trắng xanh, khuôn mặt tái
nhợt. Khi ôm cô ấy vào lòng tôi cảm giác trái tim mình như tan ra. Không
có bất cứ một thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc để người con
gái mình yêu đi ra ngoài vòng kiểm soát của mình, để rồi sau đó khi cô
ấy quay lại, như trở thành một con người khác, mỏng manh hơn trước rất
nhiều lần.
- Nhà em có việc, em không tiện cho anh biết.
- …
- Mà… anh có gì cần nói với em không?
Cô ấy hơi chau mày, giọng nghiêm
hơn một chút. Tôi khẽ thở dài, đan những ngón tay vào lọn tóc xòa trên
trán cô ấy, vén chúng lên cao hơn một chút, đặt một nụ hôn khẽ lên tóc,
lên trán, lên mũi và lên cằm. Cô ấy bé nhỏ trong vòng tay tôi, nếu tôi
nói ra, chỉ là một phút bất cẩn, tôi có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi.
- Có muốn nghe lại câu trả lời mà em thuộc như nằm lòng rồi không?
- Tất nhiên là không. Nói cho em biết sự thật, nhé?
Bất giác điện thoại đổ chuông, tôi
lấy cớ công việc để trốn khỏi câu hỏi mà cô ấy đưa ra, chăm chú dõi mắt
theo để chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.
- Anh đi có việc. Xong việc anh sẽ nói cho em biết. Ngoan!
Tôi hôn cô ấy rồi từ biệt, khuất
sau cánh cửa, tôi biết người con gái mà tôi yêu đang khóc, khóc một cách
vụng về và ngốc nghếch. Chỉ vừa nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tim tôi
đau thắt lại.
Nếu có một sợi dây thừng để cứu
vớt cuộc sống của tôi lúc này, chỉ mong sao nó đủ sức kéo tôi ra khỏi
màu đen mà cuộc sống của tôi trước đây mắc phải. Tôi từng nghĩ, nếu tình
yêu của mình với cô ấy đủ lớn, thì cô ấy sẽ đủ can đảm để chấp nhận
tôi. Nhưng khi ấy, tôi lại không cho phép mình để cô ấy phải chấp nhận.
Vì cuộc sống của tôi vốn đã quá khắc nghiệt, nếu cô ấy xuất hiện và phải
hứng chịu bất cứ thương tổn nào, đó sẽ là điều làm tôi ân hận nhất. Còn
nếu không, tôi sẽ học cách bước ra khỏi cuộc sống thân thuộc trước đây,
hòa vào cùng với cuộc sống của cô ấy. Vốn dĩ, con người ta luôn luôn
phải sống để đưa ra sự lựa chọn…
4. Cô ấy tiếp tục biến mất, giống
như lần trước, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cũng không có bất
cứ một lời từ biệt nào. Biến mất chỉ đơn giản là không xuất hiện trong
cuộc sống của tôi.
Nhưng lần này tôi liên tiếp được gặp những người khách lạ. Ban đầu là cậu bạn làm cùng chỗ làm của cô ấy, với những câu hỏi ngỏ.
- Anh là bạn trai của Vy đúng không?
- Anh có biết Vy đang ở đâu không?
- Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, anh có chịu trách nhiệm được không?
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hai
người cùng hút thuốc, những vòng khói trắng quẩn quanh tạo ra một không
gian đặc quánh mùi hình sự. Cậu ấy giống như đang tra hỏi, lại giống như
đang trách móc, vừa có phần thăm dò lại vừa có phần cảnh cáo. Câu cuối
cùng khi kết thúc cuộc độc thoại, cậu ta buông lại một câu.
- Nếu anh yêu cô ấy, thì hãy buông tha cô ấy đi!
Nói rồi cậu ta biến mất, nắm đấm
trên tay tôi còn chưa kịp tung ra thì cậu ta đã khuất dạng. Lần đầu tiên
tôi thấy tình yêu của mình bị coi thường. Nhưng tôi vẫn có thể chịu
đựng được. Chỉ cần tìm ra cô ấy, yêu thương và bảo vệ cô ấy, tôi nghĩ là
mình có thể chịu đựng được.
Lần thứ hai, là khi một cô gái trẻ
đến tìm gặp tôi. Cô ấy khóc, cô ấy hỏi tôi về việc của Vy, vẫn là những
câu hỏi đó, vẫn là ánh nhìn như van nài tôi ra đi, ra đi trong chuyện
tình cảm của chính mình.
- Anh có thể rời xa Vy được không? Nó đã đủ khổ lắm rồi!
Lần này, mặt tôi tái đi, những lời của cô gái ấy khiến tôi như hóa đá, chết lặng.
- Lần trước anh có biết vì sao nó
biến mất không? Nó bị người của bọn anh đánh. Nhưng nó bắt tôi phải giấu
anh. Nó vẫn muốn tự anh nói ra tất cả. Với nó, việc bị người yêu lừa
dối đã là đau đớn nhất. Anh đã bao giờ đủ can đảm để thú nhận với nó
chưa?
Từng câu từng chữ của cô gái va vào nhau leng keng, khiến đầu óc tôi gần như nổ tung. Tôi chỉ kịp xác nhận vài điều.
- Nếu là người của tôi thì sẽ không bao giờ động vào cô ấy!
- Thế thì ai làm nó ra nông nỗi này? Anh nói đi! Không phải là xã hội đen các anh thì là ai?
Cô ấy đưa ra những tấm ảnh chụp
khi Vy nằm trên giường bệnh viện, nụ cười trên môi nhạt nhòa, ánh mắt
đượm buồn và khuôn mặt mỏi mệt hiện rõ.
- Cô ấy đang ở đâu?
- Anh không cần biết. Anh rời xa nó đi, để cho nó yên!
- Cô ấy đang ở đâu?
Tôi vịn vào vai người đối diện mà
lắc mạnh, cho đến khi nào cô ấy nói cho tôi biết câu trả lời. Tôi sợ hãi
đánh rơi cả lòng tự trọng, khóc lóc như một đứa trẻ, trước mặt một cô
gái lạ.
5. Vy vẫn đang bị người thân giữ ở
nhà. Sau khi biết chuyện Vy với tôi là một cặp, lại thêm chuyện cô ấy
bị đối xử tệ bạc bởi những người được coi là “người của tôi” thì không
một ai muốn cô ấy tiếp tục mối quan hệ với tôi. Trong khi đó, Vy vẫn một
mực tin tưởng và yêu thương tôi, vì lẽ đó mà cô ấy bị buộc phải ở nhà,
gần như bị giam lỏng.
Tôi tìm gặp tất cả mọi người có
thể gặp. Có những người trong số họ cho tôi thời gian một vài phút, sau
khi nhìn thấy tôi, họ lắc đầu. Có những người thậm chí còn không muốn
gặp, chưa kịp nhìn mặt tôi đã buông lời chửi rủa.
Tôi vốn nghĩ định kiến ở đời không
đáng sợ, đáng sợ là bản thân mình không thể làm cho người ta thay đổi
định kiến đó đi. Nhưng trong trường hợp này, khi mà tôi gần như chỉ còn
biết cầu xin vào sự thay đổi suy nghĩ của người khác thì tôi mới vỡ lẽ
ra rằng, cuộc sống này bất cứ một định kiến nào từ kẻ khác cũng vô cùng
đáng sợ, bởi mình không thể khống chế được, lại càng không thể làm cho
nó biến mất, chỉ có thể để tự họ làm cho nó biến mất mà thôi.
Tôi trượt dài ra khỏi mối quan hệ
tình cảm khi không thể tìm thấy lối thoát. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy nhớ Vy,
thậm chí càng xa lại càng nhớ. Tôi gần như thu mình lại, hòa nhập với
những nỗi sợ hãi mà khi xưa yêu cô ấy tôi phải đối mặt. Cuối cùng, điều
tôi làm được lại không phải là điều tôi mong muốn. Tôi không đủ sức để
thay đổi cả thế giới, càng không đủ sức để níu giữ được mối tình của
mình. Một mối tình dù thành thật, dù được nâng niu, cuối cùng vẫn phải
phá bỏ, bởi những nguyên tắc và định kiến rất đời thường.
- Em vẫn luôn muốn biết đúng không? Phải, anh là như em và mọi người vẫn nghĩ đấy. Sự thật anh vẫn luôn là người như thế đấy!
Vy đến tìm tôi sau khi được người
nhà cô ấy thu xếp một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, ngay trước cửa phòng tôi.
Tôi phải chấp nhận đánh đổi một vài phút được nhìn thấy cô ấy bằng cuộc
tình của mình. Trong cuộc đánh đổi này, tôi mất tất cả, nhưng cũng sẽ
được tất cả. Mất cô ấy, và được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.
- Không sao. Em biết rồi. Chỉ cần anh…
- Còn nữa. Anh muốn nói là chúng
ta ở hai thế giới khác biệt. Em sẽ không bao giờ đủ can đảm để bước chân
vào thế giới sống của anh. Anh cũng vậy, không bao giờ anh thấy mình
phù hợp với cuộc sống của em. Thế nên, dừng lại ở đây thôi. Anh chán em
rồi, Vy ạ!
Nếu
có điều gì khiến tôi đau khổ nhất thì chắc chắn là khi phải nói dối
trắng trợn tình cảm của mình, tự tay phá tan đi tình yêu của mình. Và
phải chứng kiến người con gái mình yêu rơi nước mắt vì những điều xuẩn
ngốc ấy. Thế mà khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi vẫn có thể giả vờ cười cái
điệu cười nhếch mép cho tròn vai. Chỉ biết là lúc bấy giờ, tôi không đủ
tỉnh táo để ý thức được nỗi đau là gì, thậm chí cho đến khi cô ấy đi
khuất.
***
Những ngày cuối cùng trước khi
phải chuyển chỗ ở mới, thuộc một thành phố mới, tôi có đi ngang qua quán
cũ mà cô ấy từng làm, nơi đầu tiên tôi bắt gặp nụ cười ấy. Chủ quán vừa
thấy tôi đã lấy làm ngạc nhiên, khi đưa menu có kèm theo một tờ giấy
được gấp vuông vắn.
- Bạn gái cậu có đến đây. Cũng vừa mới đi thôi, bảo nếu thấy cậu quay trở lại đây thì gửi cho cậu cái này.
Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay chủ
quán, chưa kịp mở ra đọc thì vội chạy đi mất. Tôi muốn gặp cô ấy, thêm
một lần nữa, chỉ để biết chắc chắn rằng cô ấy đang ổn, kể cả khi không
có tôi bên cạnh thì vẫn ổn. Nhưng thành phố này dù bé nhỏ hay vòng tròn,
tôi mãi mãi không thể tìm gặp lại. Hóa ra, duyên phận với một người chỉ
có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi. Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi
thì tình mãi xa xôi như vậy.
"Cuộc
đời này vốn đầy ngạo ngược. Kẻ khiến mình yêu nhiệt tình như lửa, lại
vĩnh viễn phải tránh xa, yêu được nhưng không tài nào có được. Còn người
cho mình cảm giác an toàn, và biết yêu mình thiết tha, thì từ sâu thẳm
trong lòng, mình chẳng bao giờ yêu họ với lòng say đắm nhất.
Rồi em sẽ đi mãi, cố quên anh là ai…"
Đó là những gì còn xót lại sau
chuyện tình của chúng tôi. Không nức nở bi thương, không hạnh phúc ngọt
ngào, nó đơn thuần là một sự lựa chọn từ chính người trong cuộc. Đôi khi
tôi thấy mình nên tức tưởi trách than số phận, song lại nhận ra rằng
mình mới là người đem lựa chọn để giết chết tình yêu. Sự thật thì tôi
vẫn mong cô ấy hạnh phúc, và bây giờ vẫn vậy, chỉ có điều, người làm cho
cô ấy hạnh phúc mãi mãi không thể là tôi nữa…