Monday, October 28, 2013

Góc quán một mình

Gía mà...
 
Nó chọn cho mình một góc khuất trong quán để không ai để ý đến nó, nhưng cho dù có chọn góc khuất đi nữa thì mọi người cũng thấy nó đang ngồi một mình. Cà phê một mình à không mà là sinh tố một mình chứ, vị ngọt ngọt chua chua của ly sinh tố mãng cầu mà làm lòng người cô đơn quá.
 
 
 
 
Ngồi nơi đây công nhận một điều muỗi cắn quá....nhìn mọi người, nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp, họ đi chung gia đình bạn bè thấy mà vui nhìn lại bản thân mình thấy chạnh lòng quá. Đúng là đi một mình sợ và cô đơn, tự bảo với chính mình là không được khóc.
 
 
 
Có lẽ đây là lần đầu nó ngồi một mình như thế này, ít khi nào nó đi một mình không thì ở nhà nhưng hôm nay nó chịu hy sinh một tí....
 
 
 
 
Do nó tự chọn cho mình mà, giờ trách ai được đây. Một ngày của nó sau mà cay đắng thế này, chắc có lẽ ngày này nó sẽ nhớ mãi. Sợ khi ra đường nhìn thấy những gì không muốn thấy rồi lại nản...
 
 
Những suy nghĩ mơ hồ,  giờ nó cũng không biết mình nghĩ gì và nên viết gì tiếp theo. Cảm xúc bất chợt có và bất chợt mất đi không nói trước được. Dường như nó đang chạy đua với chính mình, sợ ai đó bắt gặp nó đang viết những dòng này rồi bảo nó rảnh khi phải làm những việc này. Ui những thứ không biết nói sao cho hết, sao nó phải luôn cứ sợ thế này.
 
 
 
 
Trời hôm nay không mưa như ý nó muốn, nó đã từ chối cuộc hẹn đó để giờ chọn cho mình một góc một mình....Thà ngồi một mình còn hơn đi với người nó không thích, tình cũ không rũ cũng đến, vừa mới nhắc lại xuất hiện.
 
 
 

Khoảng cách chia xa

Anh chọn cho mình một cách ra đi âm thầm... ra đi từ từ, anh chọn cho mình một cách đứng sau lưng em, anh chọn cho mình một vị trí có thể nhìn em bất cứ lúc nào và không cho em nhận ra anh đang ở nơi đâu? Anh đang dần dần xa em vì đó là cách tốt nhất để không làm tổn thương em.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Anh đâu có biết em là con ngốc vẫn luôn đợi anh từng ngày mõi mòi trong vô vọng rồi mộ mình cô đơn trở thành một thói quen. Em đang đợi chờ anh mỗi ngày, dù biết rằng anh rất bận nhưng nếu anh có thời gian để lại một tin nhắn nào đó thì lòng em cũng thấy vui và không bị lẽ loi giữa cuộc sống con người chật chội - ích kỉ - vô cảm này.
 
 
 
 
 
 
 
 
Tự hỏi có phải đến lúc nên buông cánh tay, dường như khi yêu thương anh, em đã chấp nhận, Chọn về một nỗi đau, cho riêng em. Em nhận ra mình đang mất anh dần dần trong tìm thức, em nhận ra mình đang rơi tự do và không bám lấy hay níu kéo những gì mãi mãi không thuộc về mình. Có lẽ em đang rơi anh à, em không biết chừng nào em có thể rớt xuống rồi nỗi đau đó hiện diện. Hiện tại em chỉ nghĩ anh đang rời xa em, anh không còn thời gian cho em như trước nữa.
 
 
 
 

 
 
 
 
A nh cho em một chút hy vọng, lấy em một ít niềm tin và giờ em lại bắt đầu con đường nhưng chưa từng có anh đi cùng. Lặng thầm một mình em bên trang blog, lặng thầm những ngày tháng một mình vì không muốn hay do em không biết nói chuyện cùng ai để cho lòng nhẹ và vui đi một ít.
 
 
 
 
 

 
 
 
Khoảng cách có phải đã trở nên quá dài, thời gian có phải cũng đã khiến anh đổi thay suy nghĩ. Em không trách anh vì đó là sự lựa chọn của anh, em và anh chỉ như là hư ảo, có hay không có thì đó cũng chỉ là một cuộc tình thoáng qua. Dường như em và anh chưa từng thuộc về nhau.
 
 
 
 

 
 
 
Khoảng cách đã là một sợ dây vô hình và sợ dây đó dường như đã đứt khi bên anh có một người luôn kề bên, quan tâm anh hằng ngày, chăm sóc anh và khi anh buồn nhất người đó cũng là người đầu tiên đến an ủi và lắng nghe những gì anh nói. Còn em thì không làm được điều đó vì khoảng cách giữa em và anh dường như quá xa...xa lắm anh à...
 

Những lần buông tay nhau, trên đường.

Tôi rất thích nhìn những cái nắm tay của các cặp tình nhân vô tình bắt gặp trên đường.
Không phải ôm, càng chẳng phải nụ hôn níu chặt.
Bởi tôi nghĩ, khi hai người ngừng ôm và hôn nhau, cảm giác còn đọng lại sẽ là dư âm của sự ngọt ngào ấm áp của hai tâm hồn hòa nhịp làm một. Nhưng, khi hai bàn tay buông ra khỏi nhau - dường như đi cùng bao giờ cũng là nỗi niềm hụt hẫng, xa xôi nhất định.
Một buổi chiều ngồi trong quán cafe quen thuộc, nhìn sang bàn bên cạnh là một cặp đôi - với hai bàn tay đan xen nắm chặt. Tôi bỗng nán ánh mắt nơi họ lâu hơn và mỉm cười nghĩ ngợi, cái nắm tay nhẹ nhàng kia, như sợi dây kết nối hai người với nhau để rồi chỉ cần ngồi bên lặng lẽ như thế này thôi, nhưng ánh mắt trao nhau trìu mến cùng hơi ấm nơi bàn tay người mình yêu thương - cũng đã đủ trọnvẹn cho hai chữ "hạnh phúc". Bẵng đi một lúc tạm quên động tĩnh của đôi trai gái bàn bên để tập trung cho công việc, tôi lại vô tình đưa mắt nhìn sang. Và nhận ra trên bàn không còn hiện hữu cái nắm tay chặt như vừa nãy nữa. Hai bàn tay giờ đây đã mỗi bên một việc - khi mà cô gái mơ màng đưa lên chống cằm nhìn ra cửa sổ, còn chàng trai hình như đang bận rộn trả lời tin nhắn của ai đó.




Từ khi là một đứa trẻ, cho đến hiện tại đã vượt qua ngưỡng 20. Tôi vẫn luôn mang trong mình một yếu điểm khó chữa, đó là: sợ đi qua đường. Còn nhớ một cô bạn đã bảo rằng trạng thái của tôi khi băng qua đoạn đường tấp nập trông chẳng khác gì cuốn phim bị dừng đột ngột, khi mà trong khoảnh khắc trước mặt là một chiếc ô tô vội vã lao tới còi rú inh ỏi, tôi sẽ như bị mất hoàn toàn khả năng kiểm soát và đứng khựng lại ngơ ngác không biết nên tiến lên hay lùi xuống để tránh xa. Thế nên lâu dần, bạn bè chơi thân đã quá quen với việc tự động nắm lấy tay tôi mỗi khi đứng trước một đoạn đường tấp nập ồn ã. Hành động đó khiến tôi rất cảm kích, nhưng rồi khi dòng xe nguy hiểm kia đã ở phía sau lưng, tâm trí tôi lại thường lan man câu hỏi: rồi ai sẽ là người buông tay ra trước đây? Nếu như tôi chủ động bỏ ra, liệu bạn tôi có buồn? Và trong trường hợp ngược lại, thì cảm giác hụt hẫng gần như bị "bỏ rơi" sẽ theo tôi bao lâu?
Nắm tay và ôm, hôn - đều là những hành động để chúng ta thể hiện tình cảm của mình dành cho người yêu thương. Nhưng khác với ôm hồn, khi hai người nắm tay nhau họ vẫn có thể thoải mái đi dạo, trò chuyện, nghe điện thoại, check facebook... như bình thường. Cũng bởi vì thực hiện dễ dàng như vậy, nên gần như khi hai bàn tay đan vào nhau, (trong thời gian ngắn) sẽ rất khó bị tách rời bởi điều kiện ngoại cảnh tác động như người ngoài nhòm ngó hay chốn đông người dị nghị...vv... mà chủ yếu hầu hết đều phụ thuộc vào suy nghĩ bên trong chúng ta. Để rồi khi một bàn tay quyết định buông ra, bàn tay kia vì chưa được báo trước mà hẫng hụt chơ vơ rồi dần dần thu lại, và gần như đi kèm theo đó bao giờ cũng là không khí trở nên ngập ngừng gượng gạo đi đôi phần.
Khi mà, người vì nhiều lý do mà buông trước thì ngại ngần day dứt.
Người còn lại quanh quẩn lo âu với những thắc mắc tại sao.
Nhưng rồi rõ ràng, hai bàn tay của hai người, làm sao có thể mãi mãi gắn chặt lấy nhau (ngoại trừ trường hợp gắn keo 502). Nên dù lại ngại ngần, là sẽ xa xôi hơn trong khoảnh khắc ấy, thì những cái buông tay nhau vẫn luôn được bắt gặp trên đường đi, và hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.


Vài tháng trước, tôi có nghe câu chuyện kể về giả thuyết "con chim và cái lồng", khi mà: "Tình yêu sẽ bền chặt hơn nếu một người làm con chim tự do bay nhảy, người còn lại sẽ là cái lồng để bảo vệ, chở che và luôn chờ đợi con chim bay về". Cũng tương tự như thế, tôi nghĩ, trong bất kỳ một mối quan hệ nào, đời đời chẳng bao giờ có cái gọi là "bên nhau mãi mãi", hay "nắm tay đi bên nhau suốt chặng đường dài", bởi vì như nắm cát đặt trong bàn tay, nếu ta càng nắm chặt, càng muốn giữ nó mãi bên mình, thì cát cũng sẽ càng theo đó mà rơi ra khỏi tầm kiểm soát.
Tình yêu là chuyện của hai người, và trong hai người ấy thì một bên phải đóng vai trò dịu dàng buông tay ra trước, kiên nhẫn ở bên khi đối phương nóng nảy tức giận vì những suy đoán nghi ngờ. Vì rõ ràng, phải có những lần buông, mới có thêm rất nhiều lần nắm giữ. Phải tự do một mình, mới trân trọng hơn những khi trọn vẹn bên nhau.

"Hôn" cuộc sống bằng cách yêu chính mình

           “ Chia tay” ắt hẳn trong cuộc sống người ta vẫn thường hàm ngôn về nó bằng vô vàn thứ cảm xúc khác nhau, bằng những giọng điệu màu mè, bằng những cái nhìn đầy phiến diện. Có người xem “  chia tay”  là vết dao đâm nhói lòng, là sự giải thoát chẳng trông mong, là nơi khởi nguồn cho một tình yêu mới  cũng là lúc kết thúc một mối tình chơi vơi hay có khi lại là phút yếu lòng của một người con gái đang đứng trước bờ vực mong manh của một tình yêu hoang hoải...vv
        Còn với tôi, “ chia tay” như bóng nắng phủ ngoài trời , nó có thể khiến bạn bỏng da để rồi phải thét la vì khó chịu, nó có thể là những hạt nắng êm dịu đưa bạn tìm về với sự thanh thản như xưa và dù bạn có kéo rèm – đóng cửa – tắt điện – buông màn – phủ chăn thì nó vẫn đã diễn ra và vẫn đang tồn tại kể cả khi bạn cố lấp liếm hay che dấu thì cũng chẳng thể phủ lấp sự thật trần trụi đó một cách an nhiên...
      Cuộc sống, đâu có thiếu những muộn phiền. Vì thế “ Lời chia tay” cũng là một trong những mảnh ghép để bạn thêm thắt vào những ô hình chưa được hoàn thiện của mình thôi mà. Có thể bạn sẽ rất buồn và chẳng bao giờ muốn mang theo nỗi buồn đó vào những mảnh ghép vốn dĩ đang rất hoàn hảo của mình, nhưng rất tiếc  “ hoàn hảo” một cách trọn vẹn chỉ có ở trong mơ hay hiếm hoi cũng chỉ dành cho những người cực kì may mắn. Cái gì cũng luôn tồn tại 2 mảng màu Tối – Sáng, không một ai chưa Thấm nỗi buồn cũng chẳng có ai chưa trải qua niềm Vui.
        Tôi là một cô gái, đã từng biết thế nào là cảm giác Chia tay. Đã từng nếm vị Mặn của nước mắt, vị Chát Đắng của yêu thương nên tôi hiểu rõ, sau khi “ chia tay”  người ta đã phải cố gắng như thế nào khi phải tự mình đối mặt với nó. Thay vì ra sức tự làm mình tổn thương, đày đọa trái tim yếu ớt bằng những hành động điên rồ không có mục đích,  tự giam cầm mình trong những căn phòng sực mùi kí ức, ướt lệ hằng đêm vì những kẻ chẳng ra gì, mải miết kiếm tìm quá khứ trong những giấc mơ đầy mộng mị, bỏ rơi bản thân, bỏ rơi những ân cần của mọi người khi bản cảm thấy bất lực trước những khó khăn trước mắt...cứ mãi “ chạy trốn” như vậy với tôi đó không phải là cách Hay...:)
       Sau nứt vỡ, dù nó nặng nề đến mức khiến bạn phải chao đảo thì trước mắt hãy học cách lấy lại “ thăng bằng” cho bản thân. Khi mọi thứ bớt chông chênh hãy bắt đầu tập “ yêu lấy chính mình”. Nếu bạn không yêu lấy chính con người mình thì bạn đâu có lí do gì để trách móc lỗi lầm mà cuộc sống mang lại. Tôn trọng chính mình là tôn trọng những cảm xúc, dù cho nó đã bị vẩn đục bạn vẫn có thể gạt chúng đi để mọi thứ lại trở về “ trong veo” như lúc xưa.
       Hãy “ uống” cuộc sống như đang uống một ly caffe sữa, việc bạn cho thêm sữa , khuấy đều nó sao cho vừa miệng cũng chẳng khác gì bạn đang hòa lẫn những gia vị cảm xúc, lọc bỏ nỗi buồn, tăng thêm niềm vui. Nên nhớ, vị Đắng sẽ còn quay trở lại bất cứ lúc nào, sẽ chẳng ra sao nếu bạn biết cách học lấy ngọt ngào từ thất bại...:)
      Rồi một ngày, sẽ có một người con trai đặt vào tay bạn thứ tình cảm đúng nghĩa với hai chữ “ Yêu thương”. Đừng vội vàng , hạnh phúc sẽ chỉ đến với những người biết chờ đợi, biết Hôn cuộc sống bằng cách yêu chính mình...:)
Tin tôi đi...:)

Sunday, October 27, 2013

Chấp nhận buông tay

Hóa ra, duyên phận với một người chỉ có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi. Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi thì tình mãi xa xôi như vậy.

1. Tôi biết cô ấy trong một lần cãi nhau với thằng bạn. Chỉ là biết thôi chứ không quen. Có lẽ trong lúc đầu cái đầu nóng bừng, chân tay lấm lem vết máu, tôi bắt gặp nụ cười của cô ấy rất tươi, dù chỉ là thoáng qua nhưng nụ cười ấy khỏa lấp tất thảy những suy nghĩ điên rồ trong tôi. Tôi đã mất một khoảng thời gian khá dài để ngắm nhìn cô ấy, một cách trực diện không giấu diếm, đến mức phải khiến thằng bạn tôi giật mình. Nó vốn dĩ cũng đang sốt sình sịch vì cãi nhau với tôi lại đâm ra lạ lùng, vỗ vai tôi mấy cái.

Sau buổi đó, tôi trở thành khách quen của quán mà cô ấy đang làm. Tất nhiên cô ấy không để ý đến tôi, cũng không biết tôi là ai, trong mắt cô ấy hẳn nhiên tôi đơn thuần chỉ là một gã khách vãng lai, nếu đến nhiều thì quen mắt hơn một chút, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Một lần tôi lại có mặt ở quán mà cô ấy đang làm, việc đó giống như một thói quen khó bỏ, còn cô ấy thì giống như một người đã bị cất giấu quá lâu trong cái khối màu đỏ thẫm vẫn ngày ngày đập thình thịch bên khuôn ngực trái. Từ ánh mắt, nụ cười, giọng nói, và những cử chỉ quen thuộc cô ấy hay làm, tôi đều ghi nhớ không bỏ xót lấy một chi tiết nào. Có lẽ, tôi yêu thật. Lần đầu tiên với những cảm xúc lạ lẫm dần thành hình, tôi nhận ra là mình biết yêu một người con gái, theo một cách đặc biệt.

- Anh là đầu gấu à?

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, tay vẫn giúp tôi sát trùng vết thương. Buổi hôm đó tôi gặp mâu thuẫn với bạn, tất nhiên như thói quen thường lệ, chúng tôi giải quyết mâu thuẫn bằng những trận đòn. Tôi đã ngà ngà say nên không ý thức được việc giữ thể diện trước mặt cô ấy, và theo thói quen, chúng tôi lao vào nhau, như những con thú hoang cắn xé lẫn nhau. Cô ấy cùng mọi người ở quán đều chứng kiến, sau cùng có bảo vệ ra can thì chúng tôi mới dừng lại. Đột ngột chạm cái nhìn sững sờ của cô ấy, tôi bất giác thấy run. Tôi lần đầu tiên biết sợ, trước ánh nhìn của một người con gái.

- Không. Anh không phải là đầu gấu.

Tôi nén sự xấu hổ ngại ngùng xuống, cố gắng nói thật rành rọt. Tôi ý thức được rằng mình vừa hành động thô lỗ và điên rồ, nhưng bất giác tôi mỉm cười, vì những hành động ấy mà tôi mới được gần cô ấy hơn.

- Anh thử để kiểu tóc khác xem sao, biết đâu hợp với anh hơn đấy!

Trước khi quay đi cô ấy mỉm cười và nói với tôi câu đó, tôi gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, cúi gằm mặt xuống. Thật may khi cô ấy để mắt đến tôi, dù chỉ là một chút…
 
Chấp nhận buông tay 1
2. Chẳng ai tin được rằng tôi và cô ấy trở thành một cặp. Kể cả tôi còn không thể tin vào điều ấy, cho đến trước khi cô ấy gật đầu và xác nhận.

Cách chúng tôi ở bên nhau cũng giống như những cặp đôi khác. Tôi quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, thay vì đều đặn xuất hiện ở chỗ cô ấy làm, tôi đưa đón cô ấy mỗi ngày, sau khi cả hai xong việc thì chúng tôi cùng đi ăn ở đâu đó, thi thoảng đi chơi hoặc về nhà nhau cùng xem một bộ phim.

Nhưng cuộc sống của tôi trước khi có cô ấy xuất hiện vốn đã ồn ào. Việc tôi cố gắng giữ cho nó ít ồn ào hơn có chăng chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Điều cô ấy không ngờ nhất lại chính là điều khiến tôi đau khổ nhất.

Tôi không phải là đầu gấu, thật sự không phải là đầu gấu. Nhưng tôi lại là một người trong một băng xã hội đen. Thế giới ngầm của tôi gắn liền với những cuộc ẩu đả, gắn liền với tiếng chửi rủa của dân phòng và cả ánh nhìn khinh bỉ của mọi người. Người ta vẫn nói thế giới của chúng tôi chỉ có máu và tiền, vẫn trùm lên cho chúng tôi một xã hội riêng biệt, một thế giới ngầm khuất sâu trong trí tưởng tưởng bằng một màu duy nhất: màu đen.

Tôi cố gắng bảo vệ cô ấy bằng tất cả khả năng của mình, cố gắng để cố ấy biết rằng tôi yêu cô ấy theo cách mà một người đàn ông yêu người phụ nữ của mình. Vì vậy, cô ấy vẫn an toàn, vẫn hạnh phúc, cho đến một ngày…

- Thật sự thì… anh đang làm công việc gì thế?

Cô ấy cuộn tròn người trong vòng tay của tôi, bàn tay nhỏ đan lấy bàn tay tôi to bản, siết nhè nhẹ. Tôi ý thức được sự quan trọng trong từng câu chữ, lời trong miệng vốn định nói ra lại trôi tuột đi mất.

Tôi thực sự sợ mất đi cô ấy, một người mà tôi thật lòng yêu thương.

- Công việc chính của anh á? Mỗi ngày yêu em hơn một chút. Nói xem, có khó khăn vất vả không?

Cô ấy không mỉm cười chấp nhận câu trả lời đã được lặp đi lặp lại nhiều lần như trước, bất giác ngước lên nhìn tôi rồi thở dài.

- Em đã nghĩ là câu trả lời của anh sẽ khác đi.

Nói rồi cô ấy rời khỏi nhà, bỏ lại tôi một mình với những ngổn ngang suy nghĩ.

3. Cô ấy biến mất hoàn toàn trước cuộc sống của tôi. Không một lời chia tay, không một lời oán trách. Kể từ sau lần đó, cô ấy đột nhiên mất hẳn liên lạc với tôi. Tôi đã đến nhà tìm gặp nhiều lần nhưng không được, ở nơi cô ấy làm việc cũng không có tin tức gì. Trước khi tôi mất kiên nhẫn và định nhờ người lục tung thành phố lên để tìm thì cô ấy xuất hiện, với một cái hẹn ngắn, tại nhà cô ấy.

- Dạo này anh thế nào rồi?

- Anh vẫn ổn. Em thì sao? Sao tự nhiên lại biến mất?

Tôi gần như phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh. Cô ấy gầy hẳn đi, nước da trắng xanh, khuôn mặt tái nhợt. Khi ôm cô ấy vào lòng tôi cảm giác trái tim mình như tan ra. Không có bất cứ một thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc để người con gái mình yêu đi ra ngoài vòng kiểm soát của mình, để rồi sau đó khi cô ấy quay lại, như trở thành một con người khác, mỏng manh hơn trước rất nhiều lần.

- Nhà em có việc, em không tiện cho anh biết.

- …

- Mà… anh có gì cần nói với em không?

Cô ấy hơi chau mày, giọng nghiêm hơn một chút. Tôi khẽ thở dài, đan những ngón tay vào lọn tóc xòa trên trán cô ấy, vén chúng lên cao hơn một chút, đặt một nụ hôn khẽ lên tóc, lên trán, lên mũi và lên cằm. Cô ấy bé nhỏ trong vòng tay tôi, nếu tôi nói ra, chỉ là một phút bất cẩn, tôi có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi.

- Có muốn nghe lại câu trả lời mà em thuộc như nằm lòng rồi không?

- Tất nhiên là không. Nói cho em biết sự thật, nhé?

Bất giác điện thoại đổ chuông, tôi lấy cớ công việc để trốn khỏi câu hỏi mà cô ấy đưa ra, chăm chú dõi mắt theo để chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.

- Anh đi có việc. Xong việc anh sẽ nói cho em biết. Ngoan!

Tôi hôn cô ấy rồi từ biệt, khuất sau cánh cửa, tôi biết người con gái mà tôi yêu đang khóc, khóc một cách vụng về và ngốc nghếch. Chỉ vừa nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tim tôi đau thắt lại.

Nếu có một sợi dây thừng để cứu vớt cuộc sống của tôi lúc này, chỉ mong sao nó đủ sức kéo tôi ra khỏi màu đen mà cuộc sống của tôi trước đây mắc phải. Tôi từng nghĩ, nếu tình yêu của mình với cô ấy đủ lớn, thì cô ấy sẽ đủ can đảm để chấp nhận tôi. Nhưng khi ấy, tôi lại không cho phép mình để cô ấy phải chấp nhận. Vì cuộc sống của tôi vốn đã quá khắc nghiệt, nếu cô ấy xuất hiện và phải hứng chịu bất cứ thương tổn nào, đó sẽ là điều làm tôi ân hận nhất. Còn nếu không, tôi sẽ học cách bước ra khỏi cuộc sống thân thuộc trước đây, hòa vào cùng với cuộc sống của cô ấy. Vốn dĩ, con người ta luôn luôn phải sống để đưa ra sự lựa chọn…

4. Cô ấy tiếp tục biến mất, giống như lần trước, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cũng không có bất cứ một lời từ biệt nào. Biến mất chỉ đơn giản là không xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Nhưng lần này tôi liên tiếp được gặp những người khách lạ. Ban đầu là cậu bạn làm cùng chỗ làm của cô ấy, với những câu hỏi ngỏ.

- Anh là bạn trai của Vy đúng không?

- Anh có biết Vy đang ở đâu không?

- Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, anh có chịu trách nhiệm được không?

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hai người cùng hút thuốc, những vòng khói trắng quẩn quanh tạo ra một không gian đặc quánh mùi hình sự. Cậu ấy giống như đang tra hỏi, lại giống như đang trách móc, vừa có phần thăm dò lại vừa có phần cảnh cáo. Câu cuối cùng khi kết thúc cuộc độc thoại, cậu ta buông lại một câu.

- Nếu anh yêu cô ấy, thì hãy buông tha cô ấy đi!

Nói rồi cậu ta biến mất, nắm đấm trên tay tôi còn chưa kịp tung ra thì cậu ta đã khuất dạng. Lần đầu tiên tôi thấy tình yêu của mình bị coi thường. Nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ cần tìm ra cô ấy, yêu thương và bảo vệ cô ấy, tôi nghĩ là mình có thể chịu đựng được.

Lần thứ hai, là khi một cô gái trẻ đến tìm gặp tôi. Cô ấy khóc, cô ấy hỏi tôi về việc của Vy, vẫn là những câu hỏi đó, vẫn là ánh nhìn như van nài tôi ra đi, ra đi trong chuyện tình cảm của chính mình.

- Anh có thể rời xa Vy được không? Nó đã đủ khổ lắm rồi!

Lần này, mặt tôi tái đi, những lời của cô gái ấy khiến tôi như hóa đá, chết lặng.

- Lần trước anh có biết vì sao nó biến mất không? Nó bị người của bọn anh đánh. Nhưng nó bắt tôi phải giấu anh. Nó vẫn muốn tự anh nói ra tất cả. Với nó, việc bị người yêu lừa dối đã là đau đớn nhất. Anh đã bao giờ đủ can đảm để thú nhận với nó chưa?

Từng câu từng chữ của cô gái va vào nhau leng keng, khiến đầu óc tôi gần như nổ tung. Tôi chỉ kịp xác nhận vài điều.

- Nếu là người của tôi thì sẽ không bao giờ động vào cô ấy!

- Thế thì ai làm nó ra nông nỗi này? Anh nói đi! Không phải là xã hội đen các anh thì là ai?

Cô ấy đưa ra những tấm ảnh chụp khi Vy nằm trên giường bệnh viện, nụ cười trên môi nhạt nhòa, ánh mắt đượm buồn và khuôn mặt mỏi mệt hiện rõ.

- Cô ấy đang ở đâu?

- Anh không cần biết. Anh rời xa nó đi, để cho nó yên!

- Cô ấy đang ở đâu?

Tôi vịn vào vai người đối diện mà lắc mạnh, cho đến khi nào cô ấy nói cho tôi biết câu trả lời. Tôi sợ hãi đánh rơi cả lòng tự trọng, khóc lóc như một đứa trẻ, trước mặt một cô gái lạ.

5. Vy vẫn đang bị người thân giữ ở nhà. Sau khi biết chuyện Vy với tôi là một cặp, lại thêm chuyện cô ấy bị đối xử tệ bạc bởi những người được coi là “người của tôi” thì không một ai muốn cô ấy tiếp tục mối quan hệ với tôi. Trong khi đó, Vy vẫn một mực tin tưởng và yêu thương tôi, vì lẽ đó mà cô ấy bị buộc phải ở nhà, gần như bị giam lỏng.

Tôi tìm gặp tất cả mọi người có thể gặp. Có những người trong số họ cho tôi thời gian một vài phút, sau khi nhìn thấy tôi, họ lắc đầu. Có những người thậm chí còn không muốn gặp, chưa kịp nhìn mặt tôi đã buông lời chửi rủa.

Tôi vốn nghĩ định kiến ở đời không đáng sợ, đáng sợ là bản thân mình không thể làm cho người ta thay đổi định kiến đó đi. Nhưng trong trường hợp này, khi mà tôi gần như chỉ còn biết cầu xin vào sự thay đổi suy nghĩ của người khác thì tôi mới vỡ lẽ ra rằng, cuộc sống này bất cứ một định kiến nào từ kẻ khác cũng vô cùng đáng sợ, bởi mình không thể khống chế được, lại càng không thể làm cho nó biến mất, chỉ có thể để tự họ làm cho nó biến mất mà thôi.

Tôi trượt dài ra khỏi mối quan hệ tình cảm khi không thể tìm thấy lối thoát. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy nhớ Vy, thậm chí càng xa lại càng nhớ. Tôi gần như thu mình lại, hòa nhập với những nỗi sợ hãi mà khi xưa yêu cô ấy tôi phải đối mặt. Cuối cùng, điều tôi làm được lại không phải là điều tôi mong muốn. Tôi không đủ sức để thay đổi cả thế giới, càng không đủ sức để níu giữ được mối tình của mình. Một mối tình dù thành thật, dù được nâng niu, cuối cùng vẫn phải phá bỏ, bởi những nguyên tắc và định kiến rất đời thường.

- Em vẫn luôn muốn biết đúng không? Phải, anh là như em và mọi người vẫn nghĩ đấy. Sự thật anh vẫn luôn là người như thế đấy!

Vy đến tìm tôi sau khi được người nhà cô ấy thu xếp một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, ngay trước cửa phòng tôi. Tôi phải chấp nhận đánh đổi một vài phút được nhìn thấy cô ấy bằng cuộc tình của mình. Trong cuộc đánh đổi này, tôi mất tất cả, nhưng cũng sẽ được tất cả. Mất cô ấy, và được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.

- Không sao. Em biết rồi. Chỉ cần anh…

- Còn nữa. Anh muốn nói là chúng ta ở hai thế giới khác biệt. Em sẽ không bao giờ đủ can đảm để bước chân vào thế giới sống của anh. Anh cũng vậy, không bao giờ anh thấy mình phù hợp với cuộc sống của em. Thế nên, dừng lại ở đây thôi. Anh chán em rồi, Vy ạ!
 
Chấp nhận buông tay 2
Nếu có điều gì khiến tôi đau khổ nhất thì chắc chắn là khi phải nói dối trắng trợn tình cảm của mình, tự tay phá tan đi tình yêu của mình. Và phải chứng kiến người con gái mình yêu rơi nước mắt vì những điều xuẩn ngốc ấy. Thế mà khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi vẫn có thể giả vờ cười cái điệu cười nhếch mép cho tròn vai. Chỉ biết là lúc bấy giờ, tôi không đủ tỉnh táo để ý thức được nỗi đau là gì, thậm chí cho đến khi cô ấy đi khuất.

***

Những ngày cuối cùng trước khi phải chuyển chỗ ở mới, thuộc một thành phố mới, tôi có đi ngang qua quán cũ mà cô ấy từng làm, nơi đầu tiên tôi bắt gặp nụ cười ấy. Chủ quán vừa thấy tôi đã lấy làm ngạc nhiên, khi đưa menu có kèm theo một tờ giấy được gấp vuông vắn.

- Bạn gái cậu có đến đây. Cũng vừa mới đi thôi, bảo nếu thấy cậu quay trở lại đây thì gửi cho cậu cái này.

Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay chủ quán, chưa kịp mở ra đọc thì vội chạy đi mất. Tôi muốn gặp cô ấy, thêm một lần nữa, chỉ để biết chắc chắn rằng cô ấy đang ổn, kể cả khi không có tôi bên cạnh thì vẫn ổn. Nhưng thành phố này dù bé nhỏ hay vòng tròn, tôi mãi mãi không thể tìm gặp lại. Hóa ra, duyên phận với một người chỉ có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi. Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi thì tình mãi xa xôi như vậy.

"Cuộc đời này vốn đầy ngạo ngược. Kẻ khiến mình yêu nhiệt tình như lửa, lại vĩnh viễn phải tránh xa, yêu được nhưng không tài nào có được. Còn người cho mình cảm giác an toàn, và biết yêu mình thiết tha, thì từ sâu thẳm trong lòng, mình chẳng bao giờ yêu họ với lòng say đắm nhất.

Rồi em sẽ đi mãi, cố quên anh là ai…"

Đó là những gì còn xót lại sau chuyện tình của chúng tôi. Không nức nở bi thương, không hạnh phúc ngọt ngào, nó đơn thuần là một sự lựa chọn từ chính người trong cuộc. Đôi khi tôi thấy mình nên tức tưởi trách than số phận, song lại nhận ra rằng mình mới là người đem lựa chọn để giết chết tình yêu. Sự thật thì tôi vẫn mong cô ấy hạnh phúc, và bây giờ vẫn vậy, chỉ có điều, người làm cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi không thể là tôi nữa…

Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và chấp nhận

Mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, em sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời, mỉm cười với nỗi niềm của riêng em !!!

Khi anh rời xa em, anh đâu biết rằng cảm xúc của em giờ đây "chồng chất" như thế nào? Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng ... Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng em nữa…


Chuyện tình của chúng mình đẹp biết bao nhiêu! Em đã từng nghĩ rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất khi được anh yêu thương và chăm sóc chu đáo như vậy. Anh đã ở bên cạnh em, cùng em vượt qua những khó khăn, vấp ngã trong cuộc sống, đã động viên, an ủi em những khi em gặp chuyện buồn, anh đã luôn có mặt mỗi khi em cần anh nhất. Có anh bên cạnh, em không mơ đến một giấc mơ nào hạnh phúc và bình yên hơn thế nữa!

Cuộc sống nhiều khi bắt chúng ta phải khó khăn để lựa chọn một điều gì đó cho riêng mình và, nó cũng dạy cho chúng ta cách phải biết chấp nhận, chấp nhận những điều xảy ra mà đôi khi ta không thể lường trước được. Anh đâu biết rằng, em luôn tỏ ra tươi cười, vui vẻ, luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn...Nhưng, đằng sau những nụ cười và tính cách ấy, em là con người như thế nào, là gì nào?

Khi không có anh bên cạnh, cuộc sống của em dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Em đã làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi em chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến anh thôi, thì trong lòng em càng cồn cào, nhức nhối.

Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua. Anh chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt em, không thể hiểu được trái tim em đang đau khổ như thế nào và, anh cũng chẳng thể biết được cuộc sống của em giờ đây tẻ nhạt và đơn độc như thế nào...!

Ngày trước, mỗi khi nhớ về anh, về những kỉ niệm của hai chúng mình, em lại ngất ngây trong niềm hạnh phúc, đắm chìm trong sự bình yên khi được ở bên cạnh anh. Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ về anh, lòng em lại thắt lại, một nỗi buồn nặng trĩu .

Chúng mình quen nhau và đến với nhau cũng bình lặng quá, phải không anh? Cuộc tình ấy, em nâng niu, trân trọng, em vun vén, dựng xây, em mơ ước, hi vọng... em làm tất cả những gì có thể chỉ mong được nhìn thấy nụ cười trên môi anh, chỉ mong cho tình yêu ấy mãi vẹn nguyên và yên bình như thế, chỉ mong... anh mãi là của em, mãi ở bên cạnh em, yêu thương và chăm sóc em như những ngày xưa ấy! Thế mà giờ đây, tình yêu ấy không còn là của riêng em nữa! Anh đã quay lưng lại với em. Nhưng, có lẽ anh sẽ nhẹ nhàng hơn khi quyết định ra đi.

Hạnh phúc là gì? Em tự hỏi lòng mình và chợt nhận ra một điều rằng: Hạnh phúc là một thứ quá xa xỉ mà không phải bất cứ người nào cũng có thể sở hữu được nó.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, em vẫn phải tiếp tục với những ngày tháng không có anh bên cạnh. Dẫu biết rằng, ở ngoài kia, vẫn có người con trai khác luôn muốn được chở che cho em, muốn được san sẻ cùng em những nỗi niềm trong cuộc sống, muốn là bờ vai cứng rắn để em dựa dẫm những khi thất bại... Nhưng, làm sao em có thể quên anh? Làm sao em có thể đến với người con trai khác khi hình ảnh của anh vẫn vẹn nguyên và gần gũi như ngày nào? Làm sao em có thể nép mình tin cậy khi bờ vai ấy không phải là của anh? Làm sao có thể...đây anh?



Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Em cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...! Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của anh, những kỉ niệm bên anh... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua.Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy em cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà em chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài con trên đường của riêng em... Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!Mong sao, cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết! Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt của anh...!!!

Em lặng lẽ một mình bước đi trên con đường của riêng em! Con đường ấy không có anh bên cạnh, không có anh chung bước, không có anh chia sớt nỗi buồn, vui... Nhưng, em vẫn tin mình sẽ mạnh mẽ và cứng rắn hơn khi không có anh, không có bàn tay anh nắm lấy bàn tay em để dìu em dậy mỗi khi em vấp ngã, ôm trọn em vào lòng những khi em khóc... Để rồi, mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, em sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời, mỉm cười với nỗi niềm của mình !!!

Khi tình yêu đi qua

Trưa nay đọc một bài viết của một người, nói về cảm giác khi tình yêu đi qua.
Khi tình yêu đi qua, thứ để lại là nỗi nhớ và những nỗi đau. Còn tôi, khi tình yêu đi qua, thứ để lại là một khoảng trống. Tôi không cảm giác gì, không một cảm xúc, không một ý nghĩ, không một mong muốn, không một tha thiết bất cứ cái gì, hoàn toàn trống rỗng.  Tôi không cảm thấy buồn, nhưng cũng chẳng thấy vui.
hi vong cuoi cung Khi tình yêu đi qua
Chỉ có điều, mọi thứ đối với tôi bây giờ như lập trình sẵn, tôi vẫn ăn đủ ngày 3 bữa, vẫn ngủ đủ 8 tiếng hằng ngày, vẫn bận rộn, vẫn siêng viết lách và trải nghiệm cuộc sống. Đều đều nhưng bánh xe quay.
Tôi từng yêu một người rất nhiều, yêu mãnh liệt và rất sâu sắc, và tôi cho rằng đó là một tình yêu đẹp và tuyệt vời. Nhưng khi nó đi qua, tôi không còn vương vấn gì trong lòng, vì tôi biết, nó đã đi qua rồi. Niềm tin về nó cũng đi qua. Tôi không còn cảm giác yêu đời, nhí nhảnh khi nghĩ tới nó, cũng không cảm giác hồi hộp đợi mong vì nó. Những kỷ niệm không làm tôi đau khổ. Tôi đã thôi những cảm giác nhớ nhung hay khắc khoải, hay mong một kỳ tích nào xuất hiện. Những điều đó không có nghĩa tình yêu trong tôi đã chết, còn rất nhiều, còn rất nguyên vẹn, nhưng tình yêu đó đã thuộc về quá khứ. Quá khứ thì nên để nó ngủ yên trong sự trọn vẹn và bây giờ, nên để cuộc sống tiếp tục.
Những chuyện đã đi qua, hay những lời hứa của những người đã hứa với tôi, tôi đều tin cả, tuyệt đối tin tưởng lời họ nói, tin nó là thật,  thật trong thời điểm hứa, thật trong thời khắc họ nói ra câu nói ấy. Còn ngày mai, thì chưa ai biết được. Nên sau này, có như thế nào, tôi cũng không trách họ đã thay đổi. Vì tương lai chưa xảy ra, lời hứa không có hiệu lực.
Cuộc sống lại bắt đầu một trang mới. Có lúc tôi thầm nghĩ, mình sẽ không yêu thêm một ai, nhưng bỗng dưng nghĩ lại, tại sao phải như thế, nếu gặp một người có duyên, tôi lại sẽ yêu như ban đầu, yêu thật sâu sắc để không tiếc nuối, và lần này, tôi sẽ giữ chặt họ, giữ bằng chính sức lực của mình, không để nó vuột đi mất.
Bất kỳ ai, đọc những bài viết của tôi cũng sẽ cho rằng khi tôi công khai những thứ sướt mướt và nhảm nhí lên đây. Và sẽ không ít người khuyên tôi không nên như thế. Tôi chỉ chả quan tâm mấy, cuộc sống của tôi, tôi cũng không nhờ vả gì ai, cũng không ai nuôi tôi một ngày, nên không cần nhìn họ mà sống. Tôi biết rằng, trong mỗi trái tim con người, đều có một phần là những đứa trẻ, hồn nhiên và sống tình cảm, vì cuộc sống, vì sĩ diện, họ che giấu đứa trẻ đó.
Bạn đừng ngại ngùng khi bày tỏ cảm xúc bằng cách này hay cách khác, cũng đừng nhìn một ai đó khi họ không có quá nhiều ảnh hưởng đến bạn.
Còn tôi thì mặc kệ, tôi viết những gì tôi nghĩ, những gì cảm hứng mang lại, đơn giản tôi muốn chia sẻ, thậm chí chỉ là viết xong thấy thật thoải mái, tâm hồn thật nhẹ nhõm, nhưng trút đi tảng đá trong lòng mình. Nên tôi không ngại viết. Vì hơn ai hết, tôi là một con người có cảm xúc, biết yêu, biết thương, và trong tôi tồn tại một đứa trẻ non nớt.
Nên Blog này của tôi, ai thích đọc thì có thể vào, không ai thích đọc thì có thể đi ra.