Khi tình yêu đi qua, thứ để lại là nỗi nhớ và những nỗi đau. Còn tôi, khi tình yêu đi qua, thứ để lại là một khoảng trống. Tôi không cảm giác gì, không một cảm xúc, không một ý nghĩ, không một mong muốn, không một tha thiết bất cứ cái gì, hoàn toàn trống rỗng. Tôi không cảm thấy buồn, nhưng cũng chẳng thấy vui.
Tôi từng yêu một người rất nhiều, yêu mãnh liệt và rất sâu sắc, và tôi cho rằng đó là một tình yêu đẹp và tuyệt vời. Nhưng khi nó đi qua, tôi không còn vương vấn gì trong lòng, vì tôi biết, nó đã đi qua rồi. Niềm tin về nó cũng đi qua. Tôi không còn cảm giác yêu đời, nhí nhảnh khi nghĩ tới nó, cũng không cảm giác hồi hộp đợi mong vì nó. Những kỷ niệm không làm tôi đau khổ. Tôi đã thôi những cảm giác nhớ nhung hay khắc khoải, hay mong một kỳ tích nào xuất hiện. Những điều đó không có nghĩa tình yêu trong tôi đã chết, còn rất nhiều, còn rất nguyên vẹn, nhưng tình yêu đó đã thuộc về quá khứ. Quá khứ thì nên để nó ngủ yên trong sự trọn vẹn và bây giờ, nên để cuộc sống tiếp tục.
Những chuyện đã đi qua, hay những lời hứa của những người đã hứa với tôi, tôi đều tin cả, tuyệt đối tin tưởng lời họ nói, tin nó là thật, thật trong thời điểm hứa, thật trong thời khắc họ nói ra câu nói ấy. Còn ngày mai, thì chưa ai biết được. Nên sau này, có như thế nào, tôi cũng không trách họ đã thay đổi. Vì tương lai chưa xảy ra, lời hứa không có hiệu lực.
Cuộc sống lại bắt đầu một trang mới. Có lúc tôi thầm nghĩ, mình sẽ không yêu thêm một ai, nhưng bỗng dưng nghĩ lại, tại sao phải như thế, nếu gặp một người có duyên, tôi lại sẽ yêu như ban đầu, yêu thật sâu sắc để không tiếc nuối, và lần này, tôi sẽ giữ chặt họ, giữ bằng chính sức lực của mình, không để nó vuột đi mất.
Bất kỳ ai, đọc những bài viết của tôi cũng sẽ cho rằng khi tôi công khai những thứ sướt mướt và nhảm nhí lên đây. Và sẽ không ít người khuyên tôi không nên như thế. Tôi chỉ chả quan tâm mấy, cuộc sống của tôi, tôi cũng không nhờ vả gì ai, cũng không ai nuôi tôi một ngày, nên không cần nhìn họ mà sống. Tôi biết rằng, trong mỗi trái tim con người, đều có một phần là những đứa trẻ, hồn nhiên và sống tình cảm, vì cuộc sống, vì sĩ diện, họ che giấu đứa trẻ đó.
Bạn đừng ngại ngùng khi bày tỏ cảm xúc bằng cách này hay cách khác, cũng đừng nhìn một ai đó khi họ không có quá nhiều ảnh hưởng đến bạn.
Còn tôi thì mặc kệ, tôi viết những gì tôi nghĩ, những gì cảm hứng mang lại, đơn giản tôi muốn chia sẻ, thậm chí chỉ là viết xong thấy thật thoải mái, tâm hồn thật nhẹ nhõm, nhưng trút đi tảng đá trong lòng mình. Nên tôi không ngại viết. Vì hơn ai hết, tôi là một con người có cảm xúc, biết yêu, biết thương, và trong tôi tồn tại một đứa trẻ non nớt.
Nên Blog này của tôi, ai thích đọc thì có thể vào, không ai thích đọc thì có thể đi ra.
No comments:
Post a Comment