Thỉnh thoảng em rất muốn nói rằng mình nhớ anh.
Không
phải vì lâu lâu mới nhớ ra rồi muốn thốt lên, em vẫn nhớ anh thường
xuyên như từng đợt lá rụng lạo xạo mỗi mùa Thu đấy thôi, chỉ là phải có
dịp nào đấy để em vin lấy một cái cớ mới dám khe khẽ thốt lên rằng "em
nhớ anh lắm".
Em nhớ anh lắm.
Từ
lần mình gặp nhau đến giờ chắc tầm năm tháng. Hôm đó em còn ríu rít
thiếu điều bám chặt lấy anh mà khoe khoang về tình cảm của mình dành cho
anh. Nào là anh ơi em thích anh lắm, thích nhạc của anh nhiều lắm nhất
là bài "...". À em vẫn nhớ như in mọi thứ như thế và rồi hôm qua cả anh ở
đó và em ở đây cùng vỡ òa vì chính bài hát ấy, bài hát anh dành bao tâm
huyết viết nên và bài hát em đã thích rất nhiều, bài hát của anh của em
của chúng ta giờ đã thành công rồi đúng không anh?
Em
rất muốn chạy ngay đến nơi anh đứng để ôm lấy cánh tay anh, thậm chí ôm
chầm lấy anh chỉ để nói hai tiếng "chúc mừng" giản dị, vì em biết và
chắc anh cũng sẽ biết rằng đằng sau tiếng chúc mừng đó em đã vui biết
chừng nào. Chúng ta đã vui biết chừng nào. Nhưng em ở xa quá, chẳng thể
chạy ngay đến, chẳng thể hét to lên, chỉ có thể nhắn gởi một lời chúc
mừng xa xôi mờ nhạt như bao lời được gởi đến anh đêm qua. Thậm chí cả
bốn chữ "em nhớ anh lắm" cũng không dám nói. Nhưng mà nếu còn lần tới
gặp nhau em sẽ nói ra cả nhé, nói rằng em nhớ anh nhiều chừng nào,
thương anh nhiều chừng nào, yêu quý và ủng hộ anh nhiều chừng nào. Nói
rằng cả anh và em đều sẽ phải luôn cố gắng và làm việc chăm chỉ nhé vì
mình còn một giấc mơ mà.
Ước gì chúng ta có một mối quan hệ nào đó dù chút xíu thôi để em có quyền nói rằng mình tự hào về anh, vô cùng!
Em nhớ anh và tự hào về anh lắm, thật đấy! Sẽ còn nhiều những dịp để hai tiếng "chúc mừng" được gởi đến anh nữa nhé!