Tuesday, October 29, 2013

Nhanh 4

Thỉnh thoảng em rất muốn nói rằng mình nhớ anh.
Không phải vì lâu lâu mới nhớ ra rồi muốn thốt lên, em vẫn nhớ anh thường xuyên như từng đợt lá rụng lạo xạo mỗi mùa Thu đấy thôi, chỉ là phải có dịp nào đấy để em vin lấy một cái cớ mới dám khe khẽ thốt lên rằng "em nhớ anh lắm".
Em nhớ anh lắm.
Từ lần mình gặp nhau đến giờ chắc tầm năm tháng. Hôm đó em còn ríu rít thiếu điều bám chặt lấy anh mà khoe khoang về tình cảm của mình dành cho anh. Nào là anh ơi em thích anh lắm, thích nhạc của anh nhiều lắm nhất là bài "...". À em vẫn nhớ như in mọi thứ như thế và rồi hôm qua cả anh ở đó và em ở đây cùng vỡ òa vì chính bài hát ấy, bài hát anh dành bao tâm huyết viết nên và bài hát em đã thích rất nhiều, bài hát của anh của em của chúng ta giờ đã thành công rồi đúng không anh?
Em rất muốn chạy ngay đến nơi anh đứng để ôm lấy cánh tay anh, thậm chí ôm chầm lấy anh chỉ để nói hai tiếng "chúc mừng" giản dị, vì em biết và chắc anh cũng sẽ biết rằng đằng sau tiếng chúc mừng đó em đã vui biết chừng nào. Chúng ta đã vui biết chừng nào. Nhưng em ở xa quá, chẳng thể chạy ngay đến, chẳng thể hét to lên, chỉ có thể nhắn gởi một lời chúc mừng xa xôi mờ nhạt như bao lời được gởi đến anh đêm qua. Thậm chí cả bốn chữ "em nhớ anh lắm" cũng không dám nói. Nhưng mà nếu còn lần tới gặp nhau em sẽ nói ra cả nhé, nói rằng em nhớ anh nhiều chừng nào, thương anh nhiều chừng nào, yêu quý và ủng hộ anh nhiều chừng nào. Nói rằng cả anh và em đều sẽ phải luôn cố gắng và làm việc chăm chỉ nhé vì mình còn một giấc mơ mà.
Ước gì chúng ta có một mối quan hệ nào đó dù chút xíu thôi để em có quyền nói rằng mình tự hào về anh, vô cùng!
Em nhớ anh và tự hào về anh lắm, thật đấy! Sẽ còn nhiều những dịp để hai tiếng "chúc mừng" được gởi đến anh nữa nhé!

Cho em, cho anh

Đứa bạn bảo anh là “nô lệ của tình yêu”, khi yêu chỉ biết yêu, lúc nào cũng tò tò sau lưng người yêu như thể người yêu là duy nhất trên đời, anh cười khẩy, không màng lời nói đó, vì với anh yêu là yêu thế thôi. Yêu em, anh lúc nào cũng nghĩ đến em, muốn bên cạnh em để lo lắng, chăm chút, yêu thương từng li từng tí như thể chỉ còn một ngày để mình yêu nhau. Anh nhiều lúc phiền hà là thế, quan tâm em quá chi li là vậy để khoảng không của riêng em đôi lúc bỗng trở nên chật chội, nghĩ rồi anh chỉ biết cười nụ, có lẽ đứa bạn nói đúng, hình như anh là… “nô lệ của tình yêu”.
Sáng ra, người đầu tiên anh nghĩ đến là em để khi giật mình tỉnh giấc, tay anh đã vội tìm ngay chiếc điện thoại gọi cho em, bên kia đầu dây, em vẫn còn trong cơn say ngủ, ậm ừ đôi ba lời, thậm chí đã bao lần anh chẳng thể nghe rõ lời, lời chào buổi sáng của anh và em là thế, đôi lúc vô vị nhưng thật lạ, anh luôn thấy ấm lòng. Rồi một ngày như bao ngày, anh, em lại lao vào vòng vây cuộc sống, chạy vạy với gánh mưu sinh để phút giây chuyện trò của cả hai trở nên nhọc nhằn vô cùng. Muốn nghe giọng nói dịu ngọt của em, muốn thỏ thẻ lời thương tiếng nhớ dành cho em, hay đôi lúc muốn ca cẩm, than vãn cùng em, nhưng thời gian để anh làm những điều này cứ ngày một xa xỉ hơn. Yêu xa cách trở thật, yêu xa nhớ thương lắm, yêu xa thiệt thòi cho em biết bao nhiêu để đôi lúc anh chỉ biết lặng im với nỗi buồn không tên…
Nhìn em phải đi về một mình trong sương gió, lặng lẽ một thân khi màn đêm buông, anh chỉ muốn mang em về bên anh. Nhưng đôi tay anh vẫn nhẵn, tương lai anh vẫn lững lờ, tất cả anh có, có lẽ chỉ là một tình yêu thiết tha, nồng nàn luôn hướng về em mà thôi, buồn em nhỉ! Anh biết, em cũng như bao người phụ nữ trên thế gian này luôn ước ao được một tổ ấm đúng nghĩa, chồng yêu, con ngoan, với một cuộc sống đủ đầy luôn rộn tiếng cười và đầy vị hạnh phúc. Tất cả điều em muốn, anh bao giờ cũng muốn mình sẽ là người làm được hết thảy để em có thể bên anh mà không ngần ngại bao điều, dù anh biết có đôi điều anh sẽ chẳng thể cho em như em hằng mong ước…
Khi đêm lặng lẽ trôi về đêm, tĩnh mịch, im ắng, ở hai nơi xa cách, ở hai đầu nỗi nhớ, anh khẽ gọi tên em khi con tim đong đầy yêu thương và lòng hối hả nhung nhớ. Mình lại à ơi bên chiếc điện thoại, với bao chuyện vắn, chuyện dài để thời gian như trôi nhanh hơn mọi khi. Anh thương em phải lạnh lẽo phòng đơn gối chiếc, yêu em phải co ro một mình khi sợ bóng tối, và xót xa mỗi lúc em giật mình tỉnh giấc bởi một giấc chiêm bao kì quặc mà chẳng có anh bên cạnh,… Yêu em, anh luôn thế đó, quan tâm nhiều, lo lắng lắm, đến đổi nhiều khi anh cứ muốn giữ chặt em cho riêng mình để đôi lúc làm em phải bức bối vì yêu chiều quá hóa mất cả riêng tư.
Ừ thì yêu em, anh cần em, yêu em, anh luôn muốn em là của riêng mình, nhưng tình yêu dẫu thiết tha, mặn nồng thế nào cũng phải bảo bọc vừa phải em nhỉ. Đừng vồ vập quá rồi hóa nhạt nhòa, đừng say quá rồi hóa vô tâm, đừng chăm chút quá rồi hóa lặng lẽ. Yêu em, anh hãy yêu em như anh đã nói, đã làm, và tương lai là ở phía trước, là ở đôi tay, ý chí mà anh có phải không em! Ừ thì anh sẽ thế em à!

Sài Gòn, cà phê sữa đá!

Ly cà phê ngọt lịm mùi sữa, chỉ hăng hắc vị cà phê nhưng một thời làm mình quay quắt nhớ. Ấy là khi mình bỏ thành phố về quê 3 tháng. Những đêm nằm mơ, thấy mình đánh xe một vòng, lượn qua đường Đinh Tiên Hoàng, ngồi trên cái bậu tường của trường Nhân Văn, nhâm nhi ly cà phê có cái vị quen thuộc như hàng trăm quán cóc vỉa hè Sài Gòn.
Để có lúc, ta thấy phải lòng thành phố chỉ vì một ly cà phê.
 
Cà phê sữa đá Sài Gòn, nói ngon chắc có khi phải thêm vào đó chút hương vị của ký ức. Bạn bè mình, ai cũng bảo chẳng đâu như Sài Gòn, có cái kiểu uống cà phê như uống trà, nhạt hoắc. Ấy thế mà cứ về lại thành phố sau một chuyến đi, thì cái câu “Cho con một ly phê đá/sữa đá dì ơi” lại ngọt lịm trên môi, tựa như chạy ra từ trong tiềm thức.
Ấy là lúc, ta thật sự phải lòng thành phố chỉ vì một ly cà phê.
 
 
Mỗi sáng sớm, chạy xe qua Hàn Thuyên mà không đủ thì giờ ngồi lại nhâm nhi cà phê, ta lại thấy ganh ty làm sao với những người đang ngồi trong công viên đó, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, con cà con kê với bạn bè về những chuyện ngày xưa ngày nay. Ta lại nhớ đến những người bạn của dăm bảy năm về trước, đầy khát vọng, mà giờ đã tản mác bốn phương. Cái vị cà phê ngày ấy như vẫn còn thoang thoảng, trong cái ước mong được tụ hội giữa Sài Gòn.
Ấy là lúc, ta mong thấy mình trong ly cà phê xưa.
 
Những buổi chiều, ngồi bên bờ sông Sài Gòn lộng gió cùng người thương. Chỉ còn trước mặt là bàng bạc nước sông, và ly cà phê có thêm bao hương vị yêu thương hờn giận. Những nỗi nhớ dài ra, những kỷ niệm dày thêm, chỉ để cho trái tim có nơi nương náu khi tìm về.
Và từ đó, những nụ hôn lại có thêm hương vị cà phê.
 
Một buổi sáng, ngồi nhâm nhi ly cà phê trên tầng 7 tòa cao ốc, nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, mới thấy yêu sao Sài Gòn. Chẳng cần đợi đi xa để nhớ, bởi yêu Sài Gòn, nhớ Sài Gòn, bắt đầu từ cà phê sữa đá.
Như hôm nay!
 
Bài: Bình Nguyên

Má và chiếc điện thoại!

Chiếc điện thoại trên bàn làm việc rung lên, tôi nheo mắt nhìn vào màn hình, tên người gọi là “Papa Mama”. Trong lúc tôi còn chưa biết chuyện gì thì sau lưng, má tôi phá lên cười, bảo:
- Má thử máy, hihi…
Má tôi không biết dùng điện thoại di động, mà không, tất tần tần những thứ liên quan đến công nghệ điện tử, cụ đều mù tịt. Tôi đi xa, không muốn má nghe nhờ điện thoại hàng xóm mãi, bèn mua cho cụ một cái. Mất mấy buổi trưa hai má con hì hụi thực hành mà cụ chỉ rành mỗi việc… nghe và tắt máy. Ngón tay má tôi to, bấm nút này nó đè sang nút khác, thành thử cứ tập tới tập lui mà cụ vẫn không tự bấm nút gọi cho người khác được. Cụ chán, bảo thôi, má có gọi cho ai đâu, biết bấm nút nghe là tốt rồi.
 
Tôi đi xa, cứ một tuần lại gọi về một lần. Cái điện thoại trở thành cầu nối. Hai má con tỉ tê nói chuyện đến nóng ran cả tai, chuyện trong nhà ngoài ngõ, chuyện làng trên xóm dưới, tất tần tật, chẳng khác chi những đêm hai má con ôm nhau thủ thỉ vậy.
Rồi một lần, anh trai tôi bị đau, phải cấp cứu. Mọi người vào bệnh viện cả, để má tôi ở nhà với chiếc điện thoại. Má hết ra lại vào, sốt ruột cầm chiếc điện thoại nhìn nhìn, muốn gọi vào hỏi thăm tình hình mà không biết làm sao. Chần chừ một hồi, má quyết định… liều. Cụ mở máy, bấm loạn xạ một hồi thì gọi được, nhưng trúng số của… tôi – đang ở xa cả ngàn cây số. Nhìn số má, tôi ngạc nhiên quá chừng.
- Má hả? Ai bấm cho má gọi thế?
- Không, má tự bấm đó.
- Chà chà, hôm nay má giỏi ghê ta. Mà sao gọi con giờ này? Có chuyện chi hả má?
- Không, má gọi chơi ấy mà.
Hai má con nói thêm vài câu rồi má bảo có xíu chuyện, cúp cái rụp. Tôi hơi thắc mắc nhưng không gọi lại. Còn má, cúp máy xong thì… liều lần thứ hai. Ai dè cái ngón tay to tổ chảng lại tiếp tục phản má. Lần này, má gọi cho… cậu 6 của tôi. Nói với cậu vài câu, má cúp máy, thở phào vì suýt nữa để lộ chuyện anh tôi bị đau cho những người ở xa. Sau lần đó, má quyết định không tự gọi cho ai nữa.
Tôi về nhà, quyết tâm phổ cập xóa mù… điện thoại cho má. Sau nhiều lần thực tập, cái ngón tay to đùng của má đã biết nghe lời hơn nên việc bấm bàn phím cũng dễ dàng hơn chút ít. Má cứ bấm gọi sang tôi rồi tắt. Tôi giả bộ cầm điện thoại, nói: “Má gọi đi, con bắt máy, hai má con mình nói chuyện điện thoại cho vui”, làm má cuống quýt bấm nút tắt liên hồi vì sợ tôi làm thật tốn tiền.
Mấy bữa nay, trình độ bấm bàn phím của má đã “nghề” lắm nên má đâm ra nghiền… tự gọi điện thoại, hết gọi chị hai về lấy rau lại gọi chị ba về… ăn ốc. Trong lúc tôi đang tỉm tỉm cười vì chuyện nhá máy của má thì cụ phán tiếp:
- Hôm nào rảnh, con dạy má… nhắn tin đi, hihi.
Bài: Bình Nguyên

Suốt đời và mãi mãi!

Ngày cưới, trong giờ khắc đeo chiếc nhẫn vào tay người ấy, dù nói hay không, hẳn trong lòng ta đều có một lời hẹn ước, rằng sẽ yêu người ấy “suốt đời và mãi mãi”. Yêu suốt đời và mãi mãi – không chỉ là song hành cùng nhau quãng đường mấy chục năm còn lại, mà là tận sâu trong đáy lòng, ta thật sự mong mỗi sáng mỗi tối, đều có thể vùi mình trong vòng tay ấm áp của người ấy.
 
Tôi luôn tin rằng, tình yêu ban đầu phải xuất phát từ ánh mắt – nơi mà người ta tìm thấy được sự tin tưởng và cảm giác chở che. Yêu một ai đó, lựa chọn ở bên người ấy, không bao giờ chỉ là lời hứa hẹn suông. Tình yêu cần đến những phút giây thề non hẹn biển, rằng ta có thể vì người ấy mà không tiếc cả thân mình. Nhưng theo thời gian, tình yêu cần được dưỡng nuôi bằng một vòng tay thật chặt khi ta bỗng cảm thấy đời nhiều cay đắng, bằng một bữa cơm chiều ấm cúng, bằng bát cháo hành để sẵn lúc ốm đau. Tình yêu cũng cần có lúc chấp nhận để người ấy đi thật xa, và trở về bên ta thật gần.
 
Nhưng giữa những thăng trầm của cuộc sống, có bao nhiêu người giữ được lời hẹn thề “suốt đời và mãi mãi”? Có mấy lúc tình yêu ra đi mà lại trở về nguyên vẹn, đủ đầy?
 
 
 
Khi hay tin bạn bè tôi hay một cặp đôi nào đó tôi biết đã ly hôn, không hiểu sao tôi thường hay nhớ đến những khoảnh khắc họ hạnh phúc. Là những tấm hình cưới rạng ngời. Là phút giây sum vầy mà tôi đôi lần được chứng kiến. Nó đã đi đâu? Những lời thề hẹn ấy, nụ cười ấy, cái nhìn quyến luyến ấy, chúng đã đi về đâu trong cái ngày họ ra giữa tòa nói những lời xát muối vào tim nhau? Tôi không biết, tôi chỉ thấy phía sau họ, là một khoảng trống mênh mông không gì có thể lấp đầy.
 
“Yêu suốt đời mãi mãi” cũng tuyệt đối không phải là trách nhiệm hay một sự ràng buộc. Làm sao ta có thể ở bên một ai đó khi bản thân ta, khi trái tim ta không còn hình bóng họ? Tình yêu không phải là điều bất biến. Có thể trong khoảnh khắc ấy, khi tình yêu thăng hoa, ta cảm thấy đời mình chẳng còn ý nghĩa gì khi thiếu vắng người kia. Nhưng rồi có lúc tình yêu trở nên phai nhạt mà chẳng phải do ta thay dạ đổi lòng. Tình yêu ra đi, đơn giản là một buổi chiều, ta bỗng thấy lòng nguội lạnh trước tất thảy mọi điều. Ta nghĩ về ngày xưa, tự hỏi mình đã làm gì đời mình, làm gì đời nhau? Tình yêu đi rồi, lời ước hẹn há nghĩa lý gì?
 
“Yêu suốt đời – yêu mãi mãi”, ta đã mong biết bao nhiêu vào cái giây phút thiêng liêng ấy. Nếu ta hiểu rằng không một sự xa cách nào chia cắt được tình yêu thì cũng nên ghi nhớ, không lời thề hẹn nào đủ nặng để ràng buộc được tình yêu. Vậy thì một trái tim chân thành, đã đủ để nuôi dưỡng một tình yêu chưa? Hãy yêu, suốt đời mãi mãi bằng chính trái tim mình, bằng ánh mắt bao dung và vòng tay rộng mở, để tình yêu, nếu có ra đi cũng sẽ trở về nguyên vẹn, đủ đầy…!  
Bình Nguyên

Một!.

Một, tiếng Anh là “one”, tiếng Hàn là “il”, tiếng Trung Quốc là “nhất”… Đơn giản nó chỉ là con số. Ít ỏi nhất trong tất cả các số. (dĩ nhiên, nó vẫn còn lớn hơn số không, nhưng điều đó không tính. Không nên so sánh giữa cái có và cái không có).
Một, cũng có nghĩa là đơn, là duy nhất. Khi người ta muốn nói về cái gì đó đơn độc lẻ loi, người ta nói “một…”. Trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ. Những thứ cao ngạo là những thứ thường lẻ loi.
Có những thứ trên đời mình chỉ có thể có một. Chỉ có một người mẹ, một người ông, một người bà, … để mà yêu thương. Chỉ có một trái tim, một cái đầu, một bộ óc…. để mà suy nghĩ, mà chứa đựng cả cuộc sống cả trăm điều vạn điều vào đó. Chỉ có một lần đầu tiên chui ra từ bụng mẹ để bắt đầu một cuộc đời thăng trầm. Chỉ có một lần được nghỉ ngơi một cách êm đềm nhất, bỏ hết những âu lo và cả những yêu thương lại phía sau.
Có những thứ trên đời tưởng chừng rất nhiều, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một. Thời gian là vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua một lần. Chỉ có một ngày sinh nhật tuổi mười lăm, một ngày sinh nhật tuổi hai mươi… Chỉ có một lần bước chân vào trường tiểu học, một lần đầu tiên gặp một ai đó, một lần sau cùng chia tay ai đó… Dù là sau này có thể gặp rất nhiều lần đầu tiên nữa, nhưng đã là với người khác mất rồi.
Có những thứ trên đời rất nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một. Người ta thường chọn món ăn xong rồi lại thèm món của người bên cạnh, vì một lần chỉ nên ăn một bữa ăn. Dạ dày con người thường hẹp. Trái tim con người vốn cũng rất hẹp, chỉ có thể chứa được một người.


Hoàng Tử Bé chỉ có một. Trăm năm ngàn năm sẽ không bao giờ có một hoàng tử bé thứ hai. Hoa hồng của hoàng tử cũng chỉ có một. Dù trên thế gian có triệu triệu khu vườn, mỗi khu vườn có trăm ngàn đóa hồng giống hệt nhau, cuối cùng cũng chỉ có một đóa hồng cậu đã chăm sóc, đã yêu thương, đã giận hờn…
Thế gian thì vô cùng. Ước mơ thì vô tận. Hoàng tử bé đi chu du khắp các thiên hà cuối cùng vẫn đau đáu nhớ về cái hành tinh bé nhỏ của mình. Sự trở về khó khăn và đau đớn. Hoàng tử bé thật có quay về được không? Không ai biết cả. Có phải bao giờ cũng trở về được đâu…
Số một cũng có nghĩa là nhất. Có cái nhất, vì có nhiều. Có cái nhất, vì không thể đồng đều. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ quyết định cái nào là nhất. Có những cái nhất chỉ trong một khoảnh khắc, bước sang khoảng khắc khác đã phải nhường ngôi. Vị trí cao nhất thường là vị trí bấp bênh nhất.

Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết

"Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết”.
Tôi được nghe câu nói này từ một cô ca sĩ trong một chương trình giao lưu trên tivi cách đây vài giờ. Câu nói thật ngắn gọn nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa sâu xa. Nó khiến tôi phải giật mình “ừ nhỉ? Nếu ta chỉ còn một ngày để sống trên cõi đời này thì sẽ ra sao?”

Tôi sẽ luôn làm mới mình trong mắt mọi người. Tôi sẽ thay đổi nhiều kiểu tóc khác nhau hay nhuộm cho mình một màu tóc mới. Cá tính và không gây hại đến ai thì tại sao mình không thử nhỉ?

Tôi sẽ làm những gì mình thích. Và sở thích lớn nhất đời tôi là được đi du lịch. Có người hỏi tôi “Sao đi chơi hoài thế?” Tôi mỉm cười “còn trẻ, còn sức khoẻ thì hãy đi đây đi đó cho mở rộng tầm mắt kẻo sau này hối hận. Biết đâu ngày mai ta không còn trên cõi đời này


Tôi sẽ luôn sống tốt và giúp đỡ mọi người. Những hành động nhỏ như nhường ghế cho một cụ già trên xe buýt, giúp một em nhỏ băng qua đường, phụ chị ve chai đẩy xe ba gác lên dốc cầu cao…nhưng sẽ khiến lòng mình có những niềm vui lớn khi nhận được nụ cười kèm câu nói “cảm ơn”.

Với tôi, hạnh phúc là những gì thật bình dị, giản đơn. Hạnh phúc là được sống vui vẻ bên cạnh gia đình và bạn bè yêu dấu.

*Tôi sẽ làm những việc chưa từng làm hay ngại làm. Tôi sẽ mua một món quà tặng mẹ, nói một câu "con yêu ba" và nở nụ cười tươi. Tôi sẻ nói với thằng bạn thân nhất của tôi là "nếu có kiếp sau thì mình cũng là bạn, hay người thân trong một gia đình nhé!"*

Cuộc sống này ngắn ngủi lắm. Làm sao biết trước ngày mai. Và mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống nên phải sống sao cho xứng đáng. Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết!