Ngày cưới, trong giờ khắc đeo chiếc nhẫn vào tay người ấy, dù
nói hay không, hẳn trong lòng ta đều có một lời hẹn ước, rằng sẽ yêu
người ấy “suốt đời và mãi mãi”. Yêu suốt đời và mãi mãi – không chỉ là
song hành cùng nhau quãng đường mấy chục năm còn lại, mà là tận sâu
trong đáy lòng, ta thật sự mong mỗi sáng mỗi tối, đều có thể vùi mình
trong vòng tay ấm áp của người ấy.
Tôi luôn tin rằng, tình yêu ban đầu phải xuất phát từ ánh mắt –
nơi mà người ta tìm thấy được sự tin tưởng và cảm giác chở che. Yêu một
ai đó, lựa chọn ở bên người ấy, không bao giờ chỉ là lời hứa hẹn suông.
Tình yêu cần đến những phút giây thề non hẹn biển, rằng ta có thể vì
người ấy mà không tiếc cả thân mình. Nhưng theo thời gian, tình yêu cần
được dưỡng nuôi bằng một vòng tay thật chặt khi ta bỗng cảm thấy đời
nhiều cay đắng, bằng một bữa cơm chiều ấm cúng, bằng bát cháo hành để
sẵn lúc ốm đau. Tình yêu cũng cần có lúc chấp nhận để người ấy đi thật
xa, và trở về bên ta thật gần.
Nhưng giữa những thăng trầm của cuộc sống, có bao nhiêu người giữ
được lời hẹn thề “suốt đời và mãi mãi”? Có mấy lúc tình yêu ra đi mà lại
trở về nguyên vẹn, đủ đầy?
Khi hay tin bạn bè tôi hay một cặp đôi nào đó tôi biết đã ly hôn,
không hiểu sao tôi thường hay nhớ đến những khoảnh khắc họ hạnh phúc. Là
những tấm hình cưới rạng ngời. Là phút giây sum vầy mà tôi đôi lần được
chứng kiến. Nó đã đi đâu? Những lời thề hẹn ấy, nụ cười ấy, cái nhìn
quyến luyến ấy, chúng đã đi về đâu trong cái ngày họ ra giữa tòa nói
những lời xát muối vào tim nhau? Tôi không biết, tôi chỉ thấy phía sau
họ, là một khoảng trống mênh mông không gì có thể lấp đầy.
“Yêu suốt đời mãi mãi” cũng tuyệt đối không phải là trách nhiệm
hay một sự ràng buộc. Làm sao ta có thể ở bên một ai đó khi bản thân
ta, khi trái tim ta không còn hình bóng họ? Tình yêu không phải là điều
bất biến. Có thể trong khoảnh khắc ấy, khi tình yêu thăng hoa, ta cảm
thấy đời mình chẳng còn ý nghĩa gì khi thiếu vắng người kia. Nhưng rồi
có lúc tình yêu trở nên phai nhạt mà chẳng phải do ta thay dạ đổi lòng.
Tình yêu ra đi, đơn giản là một buổi chiều, ta bỗng thấy lòng nguội lạnh
trước tất thảy mọi điều. Ta nghĩ về ngày xưa, tự hỏi mình đã làm gì đời
mình, làm gì đời nhau? Tình yêu đi rồi, lời ước hẹn há nghĩa lý gì?
“Yêu suốt đời – yêu mãi mãi”, ta đã mong biết bao nhiêu vào
cái giây phút thiêng liêng ấy. Nếu ta hiểu rằng không một sự xa cách nào
chia cắt được tình yêu thì cũng nên ghi nhớ, không lời thề hẹn nào đủ
nặng để ràng buộc được tình yêu. Vậy thì một trái tim chân thành, đã đủ
để nuôi dưỡng một tình yêu chưa? Hãy yêu, suốt đời mãi mãi bằng chính
trái tim mình, bằng ánh mắt bao dung và vòng tay rộng mở, để tình yêu,
nếu có ra đi cũng sẽ trở về nguyên vẹn, đủ đầy…!
Bình Nguyên
No comments:
Post a Comment